Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 34: Em rất nóng à?
72@-
Hạ Trăn sửa sang lại quần áo một chút, từ phong cách thời thượng biến thành phong cách bảo thủ, sau đó bước vào phòng thể thao cùng với Bùi Thừa An.
Phòng thể thao rất lớn, giống như một sân vận động thu nhỏ. Bên trong có bảy tám người đang chơi cầu lông và bóng bàn, khi nhìn thấy Bùi Thừa An dẫn Hạ Trăn bước vào, bọn họ nhiệt tình chào đón, tạm dừng hoạt động để lần lượt làm quen với Hạ Trăn.
Mọi người đều rất thân thiện, điều này khiến Hạ Trăn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Hay là chúng ta cùng chơi bóng chuyền đi.” Có người đề nghị.
Bóng chuyền là môn thể thao tập thể, chơi cùng nhau sẽ giúp tăng sự đoàn kết. Bùi Thừa An quay sang hỏi Hạ Trăn bên cạnh: “Em biết chơi không?”
Hạ Trăn ngẩng đầu tự tin nhìn anh: “Biết.” Trước đây cô rất thích chơi bóng chuyền, tuy không phải rất giỏi, nhưng cũng tạm được.
“Ê! Gọi Lữ Mộng Kỳ đến chơi cùng đi, không phải hôm nay cô ấy vừa mới chuyển đến à?” Có người nói. Trong viện nghiên cứu có rất nhiều đàn ông độc thân, đồng nghiệp nữ không nhiều, khó khăn lắm mới có một người đẹp còn đang độc thân đến, tất nhiên họ muốn tiếp xúc nhiều hơn.
Mấy ngày trước trong thâm tâm Hạ Trăn vẫn còn để ý đến Lữ Mộng Kỳ, nhưng mấy ngày gần đây cô đã buông bỏ, mà lần gặp mặt trước đó đã khiến Hạ Trăn sáng tỏ, thậm chí cảm thấy trước giờ bản thân chỉ đang tự tạo áp lực cho mình. Quan trọng không phải có bao nhiêu người thích Bùi Thừa An, mà là người Bùi Thừa An thích là ai.
Hiện tại người anh thích chính là mình, tuy không chắc chắn rằng điều này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn, trân trọng hiện tại là được rồi.
Đồng nghiệp của Bùi Thừa An lập tức gọi điện cho Lữ Mộng Kỳ, ban đầu hình như cô ta từ chối, nhưng sau khi biết Bùi Thừa An và Hạ Trăn cũng ở đây, cô ta lại đồng ý.
Tình huống này khiến cảm giác của Hạ Trăn có chút phức tạp, cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn Bùi Thừa An.
Bùi Thừa An cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn: “Sao thế?”
Hạ Trăn mỉm cười: “Em muốn cùng đội với anh.”
“Tất nhiên là phải cùng đội rồi, không thì thực lực hai bên không cân bằng đâu.” Bùi Thừa An mỉm cười nói sự thật. Hạ Trăn lập tức hiểu ý anh, ý chí chiến đấu được khơi dậy, nói: “Em sẽ không để anh xem thường đâu!”
Bùi Thừa An dẫn Hạ Trăn làm vài động tác khởi động, chẳng mấy chốc Lữ Mộng Kỳ cũng đã đến. Cô ta mặc một bộ đồ thể thao bó sát màu xanh lam, vải ôm sát cơ thể làm nổi bật đường cong hoàn hảo. Hạ Trăn nhìn thấy ánh mắt của các chàng trai ở đó sáng rực lên, tất nhiên, ngoại trừ Bùi Thừa An.
Mặc dù hiện tại Lữ Mộng Kỳ trông nổi bật hơn Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn cũng chẳng hề ghen tị, quần áo của Bùi Thừa An mặc lên rất thoải mái, lại không cần phải lo việc sẽ bị lộ hàng.
Đến lúc phân chia đội, mọi người đều rất ăn ý xếp Hạ Trăn và Bùi Thừa An vào một đội, còn Lữ Mộng Kỳ thì thuộc một đội khác.
Quả bóng đầu tiên là do Lữ Mộng Kỳ phát, cô ta phát bóng rất đẹp, cộng với dáng vẻ luôn tự tin của cô ta, Hạ Trăn biết kỹ thuật của cô ta chắc chắn không tệ. Tiếp theo, Hạ Trăn thật sự cảm nhận được điều đó.
Không biết là cố ý hay vô tình, đa phần bóng của Lữ Mộng Kỳ đều hướng về phía Hạ Trăn, lúc đầu Hạ Trăn đỡ không được tốt lắm, nhưng sau khi chậm rãi thích nghi được, cô chơi ngày càng hay hơn.
Lữ Mộng Kỳ đánh rất nghiêm túc, ban đầu mọi người chỉ nghĩ là đánh chơi chơi để thư giãn tâm trạng, sau đó cũng trở nên nghiêm túc hết mình.
Hạ Trăn không khỏi nghĩ: Có khi nào cô ta đang trút giận không nhỉ? Đặt mình vào vị trí của cô ta, thật ra cô cũng có thể hiểu được.
Sau khi chơi được nửa tiếng, một sự cố xảy ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Lúc Lữ Mộng Kỳ nhảy lên đập bóng rồi đáp xuống, bất ngờ hét lên một tiếng kêu đau, sau đó ngồi bệt xuống đất. Mọi người vội vàng xúm lại.
Lữ Mộng Kỳ ngồi trên mặt đất, tay ôm mắt cá chân, lông mày khẽ nhíu, mồ hôi trên trán lấp lánh dưới ánh sáng, cho dù mồ hôi là do vận động mà có, nhưng dáng vẻ này càng khiến cô ta trông càng yếu đuối đáng thương.
Hạ Trăn không khỏi cảm thán, nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ xiêu lòng.
Những người đàn ông ở đó đều là dân thể thao, họ khá hiểu về các chấn thương do vận động gây ra. Một vài người ngồi xổm bên cạnh Lữ Mộng Kỳ, hỏi cảm giác của cô ta, bảo cô thử cử động để kiểm tra mức độ chấn thương.
“Không sao đâu.” Lữ Mộng Kỳ nói giọng nhẹ nhàng, mỉm cười trấn an mọi người, đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Thừa An và Hạ Trăn đứng bên ngoài vòng vây.
Là thành viên nữ duy nhất có mặt, Hạ Trăn bỏ lại Bùi Thừa An, bước đến bên cạnh cô ta: “Tôi đỡ cô dậy.” Cô ta vừa thử cử động mắt cá chân, cũng không bị trật khớp, mọi người đều đoán là căng dây chằng.
“Không cần, tôi tự đứng được.” Lữ Mộng Kỳ nói, sau đó muốn tự mình đứng dậy. Nhưng hình như chân của cô ta vẫn còn đau, khi cố sức đứng dậy thì lại “Ai da” một tiếng, sau đó lập tức có người đỡ lấy cô ta. Tất nhiên, người đỡ cô ta không phải Hạ Trăn, vừa rồi khi Hạ Trăn định đỡ cô ta thì cô ta không cần, huống hồ xung quanh có rất nhiều người đang chờ sẵn để thể hiện, đâu thiếu phần của Hạ Trăn.
“Tôi đưa cô về, phải chườm lạnh ngay.” Một đồng nghiệp nam nói, những người khác đều tỏ vẻ tán đồng.
Lữ Mộng Kỳ bị thương, tuy không nghiêm trọng nhưng buổi chơi bóng cũng kết thúc. Kết thúc cũng tốt, vốn dĩ đây là hoạt động vui chơi nhẹ nhàng thoải mái, chỉ vì Lữ Mộng Kỳ quá nghiêm túc mà Hạ Trăn cảm thấy mất hứng.
“Tôi cõng cô về.” Người đàn ông lúc nãy nói. Hạ Trăn nhìn ra được anh ta thích Lữ Mộng Kỳ.
Anh ta khom người nửa ngồi xổm xuống trước mặt Lữ Mộng Kỳ, chờ Lữ Mộng Kỳ trèo lên. Nhưng Lữ Mộng Kỳ lại từ chối: “Tôi có thể tự đi.”
Nói thế nhưng ánh mắt cô ta lại liếc về phía Bùi Thừa An.
Hạ Trăn đứng ngay cạnh cô ta, mỗi một biểu cảm của cô ta đều lọt vào mắt cô, ban đầu cô còn không thèm để ý, nhưng bạn trai của mình cứ bị người khác dán mắt vào, lại còn ở ngay trước mặt mình, cô không tránh khỏi cảm giác bực bội.
Dù không kiềm chế được tình cảm trong lòng, nhưng cũng nên biết kiềm chế một chút chứ!
Vẫn nên trở lại bên cạnh Bùi Thừa An, khẳng định quyền sở hữu thì hơn.
Bùi Thừa An vẫn luôn đứng ở phía ngoài vòng vây, chỉ nói rằng Lữ Mộng Kỳ có thể là bị căng dây chằng, sau đó không nói thêm gì nữa, lúc này Hạ Trăn quay trở lại bên cạnh anh, anh khẽ mỉm cười với cô.
Đứng bên cạnh anh, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, bóng mây trong lòng Hạ Trăn lập tức tan thành hư vô. Lữ Mộng Kỳ có rất nhiều người quan tâm, hai người họ cũng không cần phải xen vào nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là bắt cóc anh đi thật xa. Tưởng tượng đến hình ảnh mình kéo anh đi, Hạ Trăn không nhịn được mà bật cười.
Đúng lúc này, một lọn tóc bên trán rủ xuống, dính vào mặt cô. Sau nửa tiếng vận động kịch liệt, người Hạ Trăn cũng đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Thật ra cô còn xinh đẹp hơn Lữ Mộng Kỳ, lúc cô cười lên trông rất thu hút ánh nhìn.
Là Bùi Thừa An giúp cô vén tóc. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hạ Trăn ngẩn ra trong giây lát, khi nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt anh, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Nhưng cảm giác xao xuyến ấy rất nhanh đã bị một ánh mắt nóng rực làm phiền.
“Đàn anh, em về trước đây.” Lữ Mộng Kỳ đột nhiên lên tiếng.
“Ừ.” Bùi Thừa An khẽ gật đầu, nhưng không cười, dáng vẻ vừa lịch sự vừa lạnh nhạt. Hạ Trăn cảm thấy dáng vẻ này của anh càng thêm thần bí cuốn hút, nhưng mà, cô không muốn anh đối xử như vậy với mình. Phát hiện ra Bùi Thừa An chỉ dịu dàng và chu đáo với riêng mình, Hạ Trăn cảm thấy trái tim cô sắp bị cảm giác hạnh phúc nhấn chìm.
Cuối cùng, người đưa Lữ Mộng Kỳ về là anh chàng vừa rồi có ý với cô ta, mọi người đều nhận ra tình ý của anh chàng ấy, vì thế ai cũng ăn ý giúp anh ta có cơ hội. Hạ Trăn và Bùi Thừa An ở lại nói chuyện trong chốc lát, không lâu sau cũng rời đi.
Thời gian cũng không còn sớm, Hạ Trăn sắp phải về nhà.
Quần áo và túi xách của cô vẫn còn ở chỗ của Bùi Thừa An, hai người cùng về đó một chuyến.
Không hiểu vì sao, bởi vì sắp quay lại nơi anh ở, trong lòng Hạ Trăn vừa háo hức lại vừa hồi hộp, hình ảnh hai người ôm nhau lúc trước liên tục hiện lên trong đầu. Thật ra cô cảm thấy có chút tiếc nuối, vì cô nghĩ ôm phải đi kèm với hôn thì mới trọn vẹn.
Cô tự mắng mình không biết xấu hổ, chuyện này hẳn nên để Bùi Thừa An chủ động mới phải.
“Nóng lắm sao? Hay mình đi chậm lại một chút.” Bùi Thừa An bất ngờ lên tiếng.
“Không nóng mà.” Hạ Trăn thành thật trả lời. Giờ mới chỉ là đầu hè, ban ngày tuy rất nóng nhưng buổi tối thời tiết vẫn khá dễ chịu. Lúc trước vận động thì đúng là rất nóng, nhưng ngừng lại hơn chục phút cũng đã hồi phục rồi. Giờ đi trên con đường trở về khu chung cư, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mát mẻ dễ chịu vô cùng.
“Thế sao mặt em đỏ vậy?” Bùi Thừa An nhìn mặt cô, ánh mắt có chút nghiêm túc, cảm thấy sắc đỏ ấy không bình thường.
Hạ Trăn lập tức hiểu ra, cuống quýt đưa tay áp lên má, muốn làm chúng hạ nhiệt. Đây là vì lúc nãy đầu óc cô nóng lên tưởng tượng cảnh hôn nhau với anh... Ôi ôi ôi, cô không muốn thừa nhận mình là một cô gái háo sắc đâu!
“Có thể là mẹ em nhớ em.” Cô đưa hai tay áp lên má, viện một cái cớ thường được người lớn dùng để lừa trẻ con lúc nhỏ.
“Thật không?” Giọng nói của Bùi Thừa An chứa đầy ý cười.
Đây rõ ràng là không tin mà! Hạ Trăn thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn anh, nói: “Chắc chắn là vậy!”
Bùi Thừa An không nhịn được cười, vốn dĩ anh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô, lại bắt đầu suy đoán. Nhưng anh cũng không tranh cãi với Hạ Trăn nữa: “Ừ, lát nữa anh sẽ đưa em về nhà.”
“Anh đưa em ra chỗ bắt xe là được rồi, dạo này anh cũng khá mệt, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hạ Trăn không phải nói một đằng nghĩ một nẻo, cô thật lòng không muốn anh phải lái xe một tiếng đồng hồ để đưa mình về nhà, tuy anh có thể tiện thể ở lại nhà cha mẹ, nhưng nếu tiết kiệm được một tiếng nghỉ ngơi thì vẫn tốt hơn.
“Anh không mệt.”
“Quầng thâm mắt của anh cũng hiện ra rồi kìa.”
“Thế em mệt không?”
“Không mệt.” Hạ Trăn dứt khoát nói, cô chính là một con cú đêm, dù dạo này công việc bận rộn, buổi tối 11 giờ cô đã đi ngủ, hơn nữa rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vào khoảng 8-9 giờ tối, cô vẫn vô cùng tỉnh táo.
“Quầng thâm mắt em cũng hiện ra rồi.”
Hạ Trăn: “…” Đây là anh nhất định muốn đưa mình về đấy à?
“Anh muốn đưa em về.”
Hạ Trăn bặm môi.
“Đừng tước mất cơ hội để anh được ở bên em thêm một tiếng đồng hồ quý giá.”
Khóe môi Hạ Trăn bất giác cong lên.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Hạ Trăn sửa sang lại quần áo một chút, từ phong cách thời thượng biến thành phong cách bảo thủ, sau đó bước vào phòng thể thao cùng với Bùi Thừa An.
Phòng thể thao rất lớn, giống như một sân vận động thu nhỏ. Bên trong có bảy tám người đang chơi cầu lông và bóng bàn, khi nhìn thấy Bùi Thừa An dẫn Hạ Trăn bước vào, bọn họ nhiệt tình chào đón, tạm dừng hoạt động để lần lượt làm quen với Hạ Trăn.
Mọi người đều rất thân thiện, điều này khiến Hạ Trăn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Hay là chúng ta cùng chơi bóng chuyền đi.” Có người đề nghị.
Bóng chuyền là môn thể thao tập thể, chơi cùng nhau sẽ giúp tăng sự đoàn kết. Bùi Thừa An quay sang hỏi Hạ Trăn bên cạnh: “Em biết chơi không?”
Hạ Trăn ngẩng đầu tự tin nhìn anh: “Biết.” Trước đây cô rất thích chơi bóng chuyền, tuy không phải rất giỏi, nhưng cũng tạm được.
“Ê! Gọi Lữ Mộng Kỳ đến chơi cùng đi, không phải hôm nay cô ấy vừa mới chuyển đến à?” Có người nói. Trong viện nghiên cứu có rất nhiều đàn ông độc thân, đồng nghiệp nữ không nhiều, khó khăn lắm mới có một người đẹp còn đang độc thân đến, tất nhiên họ muốn tiếp xúc nhiều hơn.
Mấy ngày trước trong thâm tâm Hạ Trăn vẫn còn để ý đến Lữ Mộng Kỳ, nhưng mấy ngày gần đây cô đã buông bỏ, mà lần gặp mặt trước đó đã khiến Hạ Trăn sáng tỏ, thậm chí cảm thấy trước giờ bản thân chỉ đang tự tạo áp lực cho mình. Quan trọng không phải có bao nhiêu người thích Bùi Thừa An, mà là người Bùi Thừa An thích là ai.
Hiện tại người anh thích chính là mình, tuy không chắc chắn rằng điều này sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ qua chuyện lớn, trân trọng hiện tại là được rồi.
Đồng nghiệp của Bùi Thừa An lập tức gọi điện cho Lữ Mộng Kỳ, ban đầu hình như cô ta từ chối, nhưng sau khi biết Bùi Thừa An và Hạ Trăn cũng ở đây, cô ta lại đồng ý.
Tình huống này khiến cảm giác của Hạ Trăn có chút phức tạp, cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn Bùi Thừa An.
Bùi Thừa An cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn: “Sao thế?”
Hạ Trăn mỉm cười: “Em muốn cùng đội với anh.”
“Tất nhiên là phải cùng đội rồi, không thì thực lực hai bên không cân bằng đâu.” Bùi Thừa An mỉm cười nói sự thật. Hạ Trăn lập tức hiểu ý anh, ý chí chiến đấu được khơi dậy, nói: “Em sẽ không để anh xem thường đâu!”
Bùi Thừa An dẫn Hạ Trăn làm vài động tác khởi động, chẳng mấy chốc Lữ Mộng Kỳ cũng đã đến. Cô ta mặc một bộ đồ thể thao bó sát màu xanh lam, vải ôm sát cơ thể làm nổi bật đường cong hoàn hảo. Hạ Trăn nhìn thấy ánh mắt của các chàng trai ở đó sáng rực lên, tất nhiên, ngoại trừ Bùi Thừa An.
Mặc dù hiện tại Lữ Mộng Kỳ trông nổi bật hơn Hạ Trăn, nhưng Hạ Trăn cũng chẳng hề ghen tị, quần áo của Bùi Thừa An mặc lên rất thoải mái, lại không cần phải lo việc sẽ bị lộ hàng.
Đến lúc phân chia đội, mọi người đều rất ăn ý xếp Hạ Trăn và Bùi Thừa An vào một đội, còn Lữ Mộng Kỳ thì thuộc một đội khác.
Quả bóng đầu tiên là do Lữ Mộng Kỳ phát, cô ta phát bóng rất đẹp, cộng với dáng vẻ luôn tự tin của cô ta, Hạ Trăn biết kỹ thuật của cô ta chắc chắn không tệ. Tiếp theo, Hạ Trăn thật sự cảm nhận được điều đó.
Không biết là cố ý hay vô tình, đa phần bóng của Lữ Mộng Kỳ đều hướng về phía Hạ Trăn, lúc đầu Hạ Trăn đỡ không được tốt lắm, nhưng sau khi chậm rãi thích nghi được, cô chơi ngày càng hay hơn.
Lữ Mộng Kỳ đánh rất nghiêm túc, ban đầu mọi người chỉ nghĩ là đánh chơi chơi để thư giãn tâm trạng, sau đó cũng trở nên nghiêm túc hết mình.
Hạ Trăn không khỏi nghĩ: Có khi nào cô ta đang trút giận không nhỉ? Đặt mình vào vị trí của cô ta, thật ra cô cũng có thể hiểu được.
Sau khi chơi được nửa tiếng, một sự cố xảy ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Lúc Lữ Mộng Kỳ nhảy lên đập bóng rồi đáp xuống, bất ngờ hét lên một tiếng kêu đau, sau đó ngồi bệt xuống đất. Mọi người vội vàng xúm lại.
Lữ Mộng Kỳ ngồi trên mặt đất, tay ôm mắt cá chân, lông mày khẽ nhíu, mồ hôi trên trán lấp lánh dưới ánh sáng, cho dù mồ hôi là do vận động mà có, nhưng dáng vẻ này càng khiến cô ta trông càng yếu đuối đáng thương.
Hạ Trăn không khỏi cảm thán, nếu cô là đàn ông, chắc chắn cũng sẽ xiêu lòng.
Những người đàn ông ở đó đều là dân thể thao, họ khá hiểu về các chấn thương do vận động gây ra. Một vài người ngồi xổm bên cạnh Lữ Mộng Kỳ, hỏi cảm giác của cô ta, bảo cô thử cử động để kiểm tra mức độ chấn thương.
“Không sao đâu.” Lữ Mộng Kỳ nói giọng nhẹ nhàng, mỉm cười trấn an mọi người, đồng thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Thừa An và Hạ Trăn đứng bên ngoài vòng vây.
Là thành viên nữ duy nhất có mặt, Hạ Trăn bỏ lại Bùi Thừa An, bước đến bên cạnh cô ta: “Tôi đỡ cô dậy.” Cô ta vừa thử cử động mắt cá chân, cũng không bị trật khớp, mọi người đều đoán là căng dây chằng.
“Không cần, tôi tự đứng được.” Lữ Mộng Kỳ nói, sau đó muốn tự mình đứng dậy. Nhưng hình như chân của cô ta vẫn còn đau, khi cố sức đứng dậy thì lại “Ai da” một tiếng, sau đó lập tức có người đỡ lấy cô ta. Tất nhiên, người đỡ cô ta không phải Hạ Trăn, vừa rồi khi Hạ Trăn định đỡ cô ta thì cô ta không cần, huống hồ xung quanh có rất nhiều người đang chờ sẵn để thể hiện, đâu thiếu phần của Hạ Trăn.
“Tôi đưa cô về, phải chườm lạnh ngay.” Một đồng nghiệp nam nói, những người khác đều tỏ vẻ tán đồng.
Lữ Mộng Kỳ bị thương, tuy không nghiêm trọng nhưng buổi chơi bóng cũng kết thúc. Kết thúc cũng tốt, vốn dĩ đây là hoạt động vui chơi nhẹ nhàng thoải mái, chỉ vì Lữ Mộng Kỳ quá nghiêm túc mà Hạ Trăn cảm thấy mất hứng.
“Tôi cõng cô về.” Người đàn ông lúc nãy nói. Hạ Trăn nhìn ra được anh ta thích Lữ Mộng Kỳ.
Anh ta khom người nửa ngồi xổm xuống trước mặt Lữ Mộng Kỳ, chờ Lữ Mộng Kỳ trèo lên. Nhưng Lữ Mộng Kỳ lại từ chối: “Tôi có thể tự đi.”
Nói thế nhưng ánh mắt cô ta lại liếc về phía Bùi Thừa An.
Hạ Trăn đứng ngay cạnh cô ta, mỗi một biểu cảm của cô ta đều lọt vào mắt cô, ban đầu cô còn không thèm để ý, nhưng bạn trai của mình cứ bị người khác dán mắt vào, lại còn ở ngay trước mặt mình, cô không tránh khỏi cảm giác bực bội.
Dù không kiềm chế được tình cảm trong lòng, nhưng cũng nên biết kiềm chế một chút chứ!
Vẫn nên trở lại bên cạnh Bùi Thừa An, khẳng định quyền sở hữu thì hơn.
Bùi Thừa An vẫn luôn đứng ở phía ngoài vòng vây, chỉ nói rằng Lữ Mộng Kỳ có thể là bị căng dây chằng, sau đó không nói thêm gì nữa, lúc này Hạ Trăn quay trở lại bên cạnh anh, anh khẽ mỉm cười với cô.
Đứng bên cạnh anh, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, bóng mây trong lòng Hạ Trăn lập tức tan thành hư vô. Lữ Mộng Kỳ có rất nhiều người quan tâm, hai người họ cũng không cần phải xen vào nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là bắt cóc anh đi thật xa. Tưởng tượng đến hình ảnh mình kéo anh đi, Hạ Trăn không nhịn được mà bật cười.
Đúng lúc này, một lọn tóc bên trán rủ xuống, dính vào mặt cô. Sau nửa tiếng vận động kịch liệt, người Hạ Trăn cũng đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Thật ra cô còn xinh đẹp hơn Lữ Mộng Kỳ, lúc cô cười lên trông rất thu hút ánh nhìn.
Là Bùi Thừa An giúp cô vén tóc. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Hạ Trăn ngẩn ra trong giây lát, khi nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt anh, trái tim cô bỗng đập thình thịch.
Nhưng cảm giác xao xuyến ấy rất nhanh đã bị một ánh mắt nóng rực làm phiền.
“Đàn anh, em về trước đây.” Lữ Mộng Kỳ đột nhiên lên tiếng.
“Ừ.” Bùi Thừa An khẽ gật đầu, nhưng không cười, dáng vẻ vừa lịch sự vừa lạnh nhạt. Hạ Trăn cảm thấy dáng vẻ này của anh càng thêm thần bí cuốn hút, nhưng mà, cô không muốn anh đối xử như vậy với mình. Phát hiện ra Bùi Thừa An chỉ dịu dàng và chu đáo với riêng mình, Hạ Trăn cảm thấy trái tim cô sắp bị cảm giác hạnh phúc nhấn chìm.
Cuối cùng, người đưa Lữ Mộng Kỳ về là anh chàng vừa rồi có ý với cô ta, mọi người đều nhận ra tình ý của anh chàng ấy, vì thế ai cũng ăn ý giúp anh ta có cơ hội. Hạ Trăn và Bùi Thừa An ở lại nói chuyện trong chốc lát, không lâu sau cũng rời đi.
Thời gian cũng không còn sớm, Hạ Trăn sắp phải về nhà.
Quần áo và túi xách của cô vẫn còn ở chỗ của Bùi Thừa An, hai người cùng về đó một chuyến.
Không hiểu vì sao, bởi vì sắp quay lại nơi anh ở, trong lòng Hạ Trăn vừa háo hức lại vừa hồi hộp, hình ảnh hai người ôm nhau lúc trước liên tục hiện lên trong đầu. Thật ra cô cảm thấy có chút tiếc nuối, vì cô nghĩ ôm phải đi kèm với hôn thì mới trọn vẹn.
Cô tự mắng mình không biết xấu hổ, chuyện này hẳn nên để Bùi Thừa An chủ động mới phải.
“Nóng lắm sao? Hay mình đi chậm lại một chút.” Bùi Thừa An bất ngờ lên tiếng.
“Không nóng mà.” Hạ Trăn thành thật trả lời. Giờ mới chỉ là đầu hè, ban ngày tuy rất nóng nhưng buổi tối thời tiết vẫn khá dễ chịu. Lúc trước vận động thì đúng là rất nóng, nhưng ngừng lại hơn chục phút cũng đã hồi phục rồi. Giờ đi trên con đường trở về khu chung cư, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, mát mẻ dễ chịu vô cùng.
“Thế sao mặt em đỏ vậy?” Bùi Thừa An nhìn mặt cô, ánh mắt có chút nghiêm túc, cảm thấy sắc đỏ ấy không bình thường.
Hạ Trăn lập tức hiểu ra, cuống quýt đưa tay áp lên má, muốn làm chúng hạ nhiệt. Đây là vì lúc nãy đầu óc cô nóng lên tưởng tượng cảnh hôn nhau với anh... Ôi ôi ôi, cô không muốn thừa nhận mình là một cô gái háo sắc đâu!
“Có thể là mẹ em nhớ em.” Cô đưa hai tay áp lên má, viện một cái cớ thường được người lớn dùng để lừa trẻ con lúc nhỏ.
“Thật không?” Giọng nói của Bùi Thừa An chứa đầy ý cười.
Đây rõ ràng là không tin mà! Hạ Trăn thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn anh, nói: “Chắc chắn là vậy!”
Bùi Thừa An không nhịn được cười, vốn dĩ anh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, bây giờ nhìn thấy phản ứng của cô, lại bắt đầu suy đoán. Nhưng anh cũng không tranh cãi với Hạ Trăn nữa: “Ừ, lát nữa anh sẽ đưa em về nhà.”
“Anh đưa em ra chỗ bắt xe là được rồi, dạo này anh cũng khá mệt, nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hạ Trăn không phải nói một đằng nghĩ một nẻo, cô thật lòng không muốn anh phải lái xe một tiếng đồng hồ để đưa mình về nhà, tuy anh có thể tiện thể ở lại nhà cha mẹ, nhưng nếu tiết kiệm được một tiếng nghỉ ngơi thì vẫn tốt hơn.
“Anh không mệt.”
“Quầng thâm mắt của anh cũng hiện ra rồi kìa.”
“Thế em mệt không?”
“Không mệt.” Hạ Trăn dứt khoát nói, cô chính là một con cú đêm, dù dạo này công việc bận rộn, buổi tối 11 giờ cô đã đi ngủ, hơn nữa rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vào khoảng 8-9 giờ tối, cô vẫn vô cùng tỉnh táo.
“Quầng thâm mắt em cũng hiện ra rồi.”
Hạ Trăn: “…” Đây là anh nhất định muốn đưa mình về đấy à?
“Anh muốn đưa em về.”
Hạ Trăn bặm môi.
“Đừng tước mất cơ hội để anh được ở bên em thêm một tiếng đồng hồ quý giá.”
Khóe môi Hạ Trăn bất giác cong lên.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Story
Chương 34: Em rất nóng à?
10.0/10 từ 36 lượt.