Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 23: Gặp lại người quen cũ

104@-

Tiết Thần mang đến cho Hạ Trăn một túi lớn đồ ăn vặt được bố mẹ anh ấy mang về từ nước ngoài. Ngoài ra còn có một vé xem buổi biểu diễn xiếc.


"Đồ ăn vặt thì tôi không khách sáo nhé, nhưng vé thì không cần đâu, vì Bùi Thừa An đã mua rồi, tối nay tôi sẽ đi xem cùng anh ấy, cậu tặng người khác đi." Hạ Trăn mỉm cười.


Tiết Thần cầm chặt chiếc vé trong tay, rồi nhét lại vào túi áo.


Hạ Trăn ôm lấy túi đồ ăn vặt từ tay anh ấy, vui vẻ nói: "Ha ha, trông ngon quá, cảm ơn nha. Bố mẹ cậu về từ bao giờ? Chị cậu có khỏe hơn chưa?"


"Về từ h ngày trước, chị tôi cũng về rồi." Tiết Thần đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạ Trăn, đôi môi mím chặt.


Hạ Trăn cười cười: "Về đây có người chăm sóc cũng tốt, thương tổn gân cốt cần phải nghỉ ngơi ít nhất một trăm ngày, chị ấy cần tĩnh dưỡng thật tốt."


Hạ Trăn không quen thân với Tiết Nam, nếu là trước đây, dựa vào mối quan hệ bạn bè thân thiết với Tiết Thần, cô có lẽ sẽ muốn đến thăm chị ấy một chút, nhưng giờ đây quan hệ giữa họ thực sự mập mờ, tốt nhất không nên đi để tránh phiền phức.


"Ừ." Tiết Thần đáp, bỗng cảm thấy bản thân thật vô vị: "Lát nữa cậu định đi đâu? Để tôi đưa cậu đi. Đồ đạc nhiều như thế…"


"Không cần đâu, cậu quên tôi còn có Bùi Thừa An à, anh ấy sắp tới đón tôi rồi." Hạ Trăn nói dối, Bùi Thừa An còn phải bận họp với câu lạc bộ sau khi leo núi, không rõ kết thúc khi nào, bởi vậy họ hẹn gặp nhau lúc 6 giờ tối, một tiếng trước buổi biểu diễn, mà bây giờ đã gần 4 giờ chiều.


Tiết Thần cười chua xót: "Vậy tôi đi trước đây."


"Được, tạm biệt."


Hạ Trăn nhìn theo chiếc xe rời đi, thở dài một hơi, rồi lại rầu rĩ, đồ đạc của cô thực sự quá nhiều, tiếp tục đi dạo chắc chỉ thêm mệt. Cô đến ngã tư bắt taxi về nhà, chờ hơn mười phút mới có xe, lúc này cô mới hối hận vì không để Tiết Thần đưa mình về.


Về đến nhà, cô đặt đồ xuống bàn trà, rồi ngả người lên ghế sofa, r*n r*: "Mệt chết bé rồi!"


Bà Điền nghe tiếng động, đã bước ra khỏi phòng, vừa nghe được lời Hạ Trăn nói thì bắt đầu đả kích: "Lớn đầu rồi mà còn tự xưng là bé, không biết xấu hổ!"


"Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, đứa trẻ có mẹ giống như vật báu." Hạ Trăn cất giọng hát, rồi nói thêm: "Mẹ này, nếu phản đối con thì chẳng khác nào phản đối lời bài hát đâu, mẹ suy nghĩ kỹ nhé."


"Từ lâu mẹ đã không coi con là bé con gì nữa rồi, con gửi kỳ vọng này vào người yêu của con đi." Bà Điền thẳng thắn nói.


Hạ Trăn bĩu môi, than thở: "Quả nhiên ở nhà lâu quá thì bị ghét bỏ."


"Đúng rồi đấy. Vậy xem bao giờ con dọn đi."


Hạ Trăn lập tức tỏ vẻ buồn rầu: "Mẹ, có phải mẹ tìm được anh chị em thất lạc lâu năm của con không? Cho nên mới muốn con nhường chỗ…"



"Bốp!" Bà Điền vỗ bốp một phát vào đùi Hạ Trăn: "Nói linh tinh cái gì đấy hả! Sinh một đứa đã đủ phiền phức rồi. Mẹ đây là cởi mở hiểu không? Nếu con và Tiểu Bùi yêu đương thắm thiết khó chia lìa, muốn ngày đêm bên nhau, mẹ sẽ không phản đối đâu."


"Mẹ người ta thì lo con gái bị lợi dụng, sao mẹ cứ mong con gái mình bị người ta lợi dụng thế nhỉ?" Hạ Trăn thật sự khó hiểu, cô muốn tìm bố.


"Con quá bảo thủ…"


"Ha ha… Con không bảo thủ nhé!" Cô chính là người đi đầu xu hướng, bảo thủ ấy hả, không có chút liên quan nào tới con người cô hết nha!


"Thế nụ hôn đầu tiên của con còn không?"


Hạ Trăn cứng họng, bà Điền thì tỏ vẻ hiểu rõ, Hạ Trăn vội bao biện: "Con chỉ là chưa gặp đúng người… Chưa đúng thời điểm thôi."


Bà Điền chẳng nói gì, vẻ mặt khinh khỉnh đã đủ thể hiện rõ ràng.


Hạ Trăn buồn bực lục túi đồ ăn vặt mà Tiết Thần tặng, định lấy đồ ăn để xoa dịu nỗi buồn.


Bà Điền nhìn thấy trên bao bì chi chít chữ tiếng Anh, hỏi: “Đống này từ đâu mà có vậy?”


“Tiết Thần đưa ạ.” Hạ Trăn đáp.


“Con bây giờ đã có bạn trai rồi, đừng suốt ngày thân thiết với mấy người đàn ông khác, ảnh hưởng không hay đâu.”


“Bọn con chỉ là bạn thôi mà.” Hạ Trăn vừa nói vừa cầm một viên đồ ăn vặt màu trắng bọc xanh lá không rõ tên bỏ vào miệng, nhưng mới chỉ nhai một miếng, một mùi cay nồng xộc thẳng vào miệng và mũi, suýt nữa làm cô bật khóc.


Hóa ra màu xanh lá kia là mù tạt!


Không chịu nổi mùi vị nồng nặc của mù tạt ngập tràn trong miệng, cô không nhịn được mà nhổ ra.


Bà Điền trách mắng cô mấy câu, nhưng khi Hạ Trăn đưa một viên cho bà, bà cũng không nói gì nữa.


Cuối cùng hai mẹ con cũng yên bình trở lại, bà Điền uể oải nói: “Người nước ngoài sao lại thích ăn cái thứ này chứ.”


Hạ Trăn gật đầu đồng tình với mẫu hậu đại nhân, nhưng trong lòng lại cười thầm, nhìn được cảnh bà Điền bực mình thế này, cũng khá vui vẻ.


“Đúng rồi, lúc nãy mẹ còn chưa nói xong. Sau này chú ý một chút, đừng làm Tiểu Bùi phải ghen.”


“Ồ.” Hạ Trăn cố tình chuyển đề tài nhưng thất bại.


Bà Điền nhìn biểu cảm của cô, biết ngay là cô đang qua loa có lệ, tiếp tục thông não cho con gái: “Con thử nghĩ mà xem, nếu Tiểu Bùi suốt ngày ở cạnh người con gái khác, con có vui không?”



Bà Điền rốt cuộc cũng hài lòng cười: “Vậy nên, điều mà mình không muốn, thì đừng đẩy sang cho người khác.”


“Vâng! Mẹ nói đúng quá!” Hạ Trăn đứng dậy: “Con đi hỏi xem bên cạnh Bùi Thừa An có cô gái nào không.”


Đương nhiên Hạ Trăn không hỏi thật, vì trước đó cô đã hỏi rồi, cô chỉ đơn giản là chạy trốn thôi. Gần đây mẹ cô quá chú ý đến chuyện của cô và Bùi Thừa An, có lẽ chỉ khi họ tuyên bố kết hôn thì may ra mẹ cô mới vừa lòng hợp ý.


Bùi Thừa An về nhà lúc hơn 5 giờ, tắm rửa thay quần áo, ăn tối xong thì đi đón Hạ Trăn.


Cả hai bên gia đình đều biết hai người sẽ đi hẹn hò, nên đã chuẩn bị bữa tối sớm cho họ, ăn xong lập tức thúc giục họ đi ngay.


Cảm giác được cả nhà ủng hộ như thế, người bình thường chắc chắn rất vui, Bùi Thừa An cũng vậy, nhưng Hạ Trăn lại thấy hơi phức tạp, bởi vì họ càng vui, sau này sẽ càng thất vọng.


Khi Hạ Trăn ra khỏi khu dân cư, vừa nhìn thấy Bùi Thừa An từ xa, trong lòng cô không nhịn được mà chộn rộn, có lẽ là do những lời nói không đứng đắn của cô vào buổi chiều. Cô ngoài đời thực không phóng khoáng như trong thế giới ảo.


Tuy nhiên, trên quãng đường đi đến trước mặt anh, cô đã điều chỉnh được tâm trạng, bình tĩnh đối diện với anh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.


Bùi Thừa An cũng không khác gì thường ngày, lịch thiệp mở cửa xe cho cô.


Trên đường đi, Hạ Trăn trò chuyện với Bùi Thừa An về hoạt động leo núi.


“Hoạt động đó bây giờ còn đăng ký được không?”


“Em muốn tham gia à?”


“Không phải, em chỉ tò mò hỏi chút thôi.” Còn một tháng nữa mới diễn ra, ai mà biết lúc đó quan hệ của họ sẽ ra sao. Với lại leo núi quá mệt mỏi, cô hơi sợ.


Bùi Thừa An chỉ nghĩ cô không thích leo núi nên không muốn đi, đáp: “Thời gian đăng ký có hạn đến ngày 30 tháng 5, một ngày trước khi hoạt động bắt đầu.”


“Ồ, thế có yêu cầu gì với người tham gia không?”


“Chỉ cần yêu thích vận động là được.”


Hạ Trăn gật đầu hiểu ý.


Hạ Trăn và Bùi Thừa An đến nơi trước giờ biểu diễn hai mươi phút.


Vị trí của họ rất đẹp, ở hàng ghế đầu, Hạ Trăn đau lòng: “Vé này đắt lắm phải không? Anh mua kiểu gì thế? Chẳng lẽ mua từ bọn phe vé?” Cô ngạc nhiên mở to mắt, nếu đúng vậy thì cô phải nói chuyện sự đời với anh cẩn thận thôi.


Bùi Thừa An lại bật cười, cười vô cùng vui vẻ thoải mái. Tuy rằng dáng vẻ anh khi cười rất đẹp, đẹp đến mức không chân thật, khiến không ít cô gái xung quanh nhìn anh với ánh mắt si mê, nhưng Hạ Trăn với tư cách là người bị cười nhạo, thật sự không muốn nhìn thấy anh như thế.



“Nghe cũng chẳng khác gì lắm.” Hạ Trăn nhỏ giọng lẩm bẩm.


Bùi Thừa An lại bật cười, quyết định nói thật: “Chú của anh làm nhân viên công tác ở nhà thi đấu, anh nhờ chú ấy mua, nội bộ, không đắt đâu.”


Được rồi, Hạ Trăn chấp nhận sự thật này.


Buổi biểu diễn nhanh chóng bắt đầu, các tiết mục rất đặc sắc, khiến Hạ Trăn xem đến mức mê mẩn.


Có lẽ do vị trí ngồi quá gần, mọi thứ hiện ra quá rõ ràng, mỗi khi đến những màn biểu diễn kịch tính, trái tim Hạ Trăn như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng. Đôi lúc cô thậm chí không kìm được mà hét lên, có khi lại nhắm chặt mắt không dám nhìn, thỉnh thoảng thì vô thức túm lấy ống tay áo của Bùi Thừa An, tựa trán vào vai anh, đợi đến lúc cảnh mạo hiểm qua đi, cô mới quay lại vị trí ban đầu.


Bùi Thừa An rất thích những khoảnh khắc như vậy, nhìn cô còn hồi hộp khẩn trương hơn cả diễn viên xiếc, trên gương mặt anh lại hiện lên nụ cười thoáng qua.


Hai tiếng đồng hồ trôi qua, buổi biểu diễn kết thúc, cuối cùng là màn chào cảm ơn của các diễn viên. Khi tiết mục cuối cùng vừa kết thúc, có không ít khán giả đã đi lên sân khấu, nhưng Hạ Trăn và Bùi Thừa An vẫn ngồi yên tại chỗ, không trò chuyện, cũng không có ý định đứng dậy.


Khi các diễn viên gửi lời cảm ơn cuối cùng, cả Hạ Trăn và Bùi Thừa An đều chân thành vỗ tay.


Khi hai người đứng dậy, Hạ Trăn bỗng thốt lên một tiếng "Ai da", thân mình hơi nghiêng đi, Bùi Thừa An phản ứng nhanh, giữ cô lại. Bởi vì cả hai vốn đã ngồi gần nhau, sau màn này, Hạ Trăn trực tiếp bị kéo vào lòng Bùi Thừa An.


Tư thế này, một tháng trước cũng đã từng xảy ra, so với lúc đó tâm trạng bây giờ của Hạ Trăn còn kích động hơn, tim đập nhanh đến mức không kiềm được.


Cả hai không nói gì trong chốc lát, cũng không có động tác gì tiếp theo. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Hạ Trăn cũng không biết nên nói gì, nhưng lại có chút lưu luyến cảm giác được ôm trong vòng tay ấm áp và rộng lớn này, Bùi Thừa An cũng vậy.


Không biết đã qua bao lâu, Hạ Trăn cuối cùng cũng tự thuyết phục mình rời khỏi lồng ngực ấm áp rộng lớn đó. Cô giải thích: "Ngồi lâu quá nên chân em bị tê." Thực ra không chỉ vì ngồi lâu, mà còn bởi trước đó tinh thần cô luôn căng thẳng, cơ bắp cũng siết chặt lại.


Dù cả hai đã kéo giãn khoảng cách, nhưng tay Bùi Thừa An vẫn giữ lấy cánh tay cô, và dường như không có ý định buông ra: "Vậy thì nghỉ một chút rồi đi."


"Vâng."


"Ngồi xuống trước đi, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ bị tê là được."


Hạ Trăn ngoan ngoãn ngồi xuống, làm theo lời anh. Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò bạc màu, áo chiffon màu trắng kết hợp với áo len màu hồng phấn nhạt, trông rất tươi trẻ và ngọt ngào.


Bùi Thừa An ngồi bên cạnh cô, ánh mắt vô tình rơi xuống đôi chân đang được xoa bóp của cô, vì thế, anh mới phát hiện ra chân cô rất thon thả, cũng rất đẹp. Nhưng rất nhanh anh đã rời mắt, tự nhắc mình không được nhìn lung tung, cũng không được nghĩ linh tinh.


Một lúc sau, Hạ Trăn cử động đôi chân, cảm thấy không sao nữa, cô đứng dậy nói với Bùi Thừa An: "Được rồi, chúng ta đi thôi."


Bùi Thừa An cũng đứng dậy: "Đi thôi." Vừa dứt lời, anh nắm lấy tay Hạ Trăn. Khi cô nhìn anh, anh đã tự tìm cho mình một cái cớ: "Ánh sáng không tốt, anh nắm tay em sẽ an toàn hơn."


Nhiệt độ trên mặt Hạ Trăn vừa hạ xuống lại lập tức dâng lên, cô nhỏ giọng đáp "Ừ" một tiếng.



Là giọng nữ. Hạ Trăn và Bùi Thừa An đồng loạt quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra. Họ thấy Tiết Nam đang chống nạng, cùng với Tiết Thần đang đỡ bên cạnh.


Gặp được hai người này, Hạ Trăn cũng không bất ngờ, dù gì chiều nay Tiết Thần đã nói muốn mang vé đến cho cô, việc Tiết Nam chống nạng còn muốn đi xem biểu diễn, Hạ Trăn cũng không thấy kỳ lạ, bởi ở nhà dưỡng thương lâu ngày rất dễ buồn chán. Nhưng điều làm Hạ Trăn khó hiểu là vì sao chị ấy lại biết Bùi Thừa An.


Giọng điệu của chị ấy, cộng thêm ánh mắt dịu dàng đang nhìn Bùi Thừa An với nụ cười nhè nhẹ, rõ ràng cho thấy họ quen biết nhau.


Hạ Trăn nhìn về phía Bùi Thừa An, thấy anh hơi nhíu mày, dường như đang tự hỏi điều gì đó.


Tiết Thần và Tiết Nam đi tới, Hạ Trăn và Bùi Thừa An cũng bước về phía họ.


"Chào hai người." Bùi Thừa An lễ phép nói.


Hạ Trăn cười chào: "Thật trùng hợp, gặp hai người ở đây."


Cô định hỏi thăm vết thương của Tiết Nam, nhưng phát hiện chị ấy đang chăm chú nhìn Bùi Thừa An.


Tiết Nam bình thản nhìn Bùi Thừa An, trên mặt mang theo nụ cười nhạt: "Đã lâu không gặp, Bùi Thừa An."


Bùi Thừa An nhìn khuôn mặt lạ lẫm trước mặt, thật sự không nhớ ra cô ta là ai, bởi vậy lên tiếng hỏi: "Xin lỗi... cô là?"


Nụ cười trên mặt Tiết Nam ngưng lại trong khoảnh khắc, nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại, tươi cười hào sảng nói: "Tôi là Tiết Nam, học cùng khoá với cậu hồi tiểu học."


Bùi Thừa An cố gắng hồi tưởng, cuối cùng cũng nhớ ra, anh áy náy nói: "Ngại quá, thời gian trôi qua quá lâu, cậu cũng thay đổi nhiều quá nên tôi không nhận ra."


"Không sao, tôi thực sự thay đổi rất nhiều, đến mức bản thân cũng gần như quên mất dáng vẻ ngày xưa. Còn cậu thì chẳng thay đổi gì mấy."


Tiết Nam cười nhẹ nhàng, phong thái tự nhiên. Nhưng Hạ Trăn lại vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, chỉ là không thể chỉ ra cụ thể vấn đề ở đâu. Trong đầu cô bất chợt hiện lên những lời mẹ cô nói chiều nay, cô hoảng hốt nghĩ: Lẽ nào mình thật sự không thích Bùi Thừa An tiếp xúc với người phụ nữ khác…


Họ đâu có gì xảy ra, tại sao cô lại suy nghĩ như vậy? Hay là cô thực sự đã để tâm đến Bùi Thừa An nhiều đến thế?


Ý thức được điều này, tâm trạng Hạ Trăn rối bời như cánh bướm đang bay lượn không ngừng, không cách nào nắm bắt, cảm giác này khiến cô thấy sợ hãi.


Bàn tay cô không kìm được mà khẽ run lên, Bùi Thừa An lập tức quay đầu nhìn cô, hỏi: "Em sao vậy?"


Hạ Trăn giật mình bừng tỉnh, điều chỉnh cảm xúc, nở một nụ cười thật tươi nói: "Không ngờ hai người lại là bạn học, ha ha, thật là trùng hợp."


Nói xong, cô rút tay lại: "Em đi đỡ chị Tiết Nam." Chỉ là cô không muốn tiếp tục nắm tay anh nữa.


Bùi Thừa An buông tay cô ra, Hạ Trăn bước đến bên cạnh Tiết Nam.


Cả bốn người cùng rời khỏi nhà thi đấu, suốt quãng đường không nói gì nhiều. Đến bãi đậu xe, họ mới tạm biệt nhau.


Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi Story Chương 23: Gặp lại người quen cũ
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...