Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 17: Gặp gỡ lúc nửa đêm
88@-
Hạ Trăn về nhà ngủ một giấc cả buổi chiều, sau khi tỉnh dậy thì gọi điện cho Tiết Thần và bọn Đại Cù.
Bọn họ hẹn nhau ở quán thịt nướng quen thuộc.
Mấy ngày không gặp, Tiết Thần dường như thay đổi rất nhiều, tài tử lạnh lùng thanh tao trước đây giờ như mang thêm một chút u uất.
Dù trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn bã vì ban nhạc sắp tan rã, nhưng ai nấy đều rất ăn ý không để lộ cảm xúc ra ngoài, họ vẫn như thường ngày, cười nói vui vẻ, ăn thịt và uống rượu một cách náo nhiệt.
Sau vài vòng rượu, Đại Cù đặt đũa xuống, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thực ra tan rã cũng khá tốt, chúng ta vốn chỉ coi âm nhạc là sở thích, không theo đuổi danh lợi. Chu Nhạc và Ngụy Phong cũng sắp kết hôn rồi, có gia đình thì phải lo toan nhiều thứ, về nhà lúc nửa đêm mãi cũng không ổn. Còn Tiết Thần, bố mẹ cậu đã vất vả suốt mấy năm nay, cậu cũng nên trở về giúp đỡ, ban nhạc duy trì đến giờ cũng đã rất đáng tự hào rồi."
Không khí trở nên nặng nề, Chu Nhạc và Ngụy Phong im lặng, Tiết Thần cũng không nói gì.
Hạ Trăn rất sốc, dù cô biết ban nhạc không thể được duy trì mãi, nhưng không ngờ lại tan rã nhanh như vậy, hơn nữa nhìn thái độ của họ, rõ ràng đã bàn bạc xong xuôi từ trước.
“Các cậu đã quyết định rồi sao?” Cô hỏi.
Bốn người gật đầu, biểu cảm có chút tiếc nuối và buồn bã, nhưng dường như đã chấp nhận sự thật này.
Hạ Trăn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào, hoặc có lẽ không còn gì để nói. Tâm trạng cô lúc này vô cùng buồn bã, cô dành rất nhiều tình cảm cho ban nhạc Cải Thảo, nơi gắn kết tình bạn của họ.
Tốt nghiệp được hai năm, hiện thực khiến họ hiểu rằng việc giữ gìn tình bạn là không hề dễ dàng. Không còn giao thoa trong cuộc sống, tình cảm rồi cũng nhạt phai.
"Bạch bạch bạch..." Đại Cù vỗ tay, cười sang sảng nói: "Ôi dào! Ban nhạc tan rã thôi mà, đâu phải cả đời không qua lại với nhau, chúng ta đều ở cùng một thành phố, nhà cũng gần nhau, muốn gặp hàng ngày cũng được ấy chứ, các cậu đừng làm như thất tình vậy chứ!"
Tiết Thần ngước mắt, mím môi, vẫn không nói gì.
Chu Nhạc và Ngụy Phong phụ hoạ: "Đúng rồi, chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm như vậy, đối thủ ngày xưa cạnh tranh với chúng ta cũng đã tan rã hết rồi, chúng ta kiên trì đến bây giờ là quá mãn nguyện."
“Nhưng mình vẫn không nỡ.” Hạ Trăn phiền muộn nói.
"Lúc cậu rời ban nhạc năm đó đâu có vẻ không nỡ." Tiết Thần không hề khách khí nói, nếu cô không rời đi, họ có thể sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, có lẽ hiện tại đã nước chảy thành sông rồi.
“Nếu mình không rời đi, ban nhạc có lẽ đã tan rã từ lâu rồi.” Hạ Trăn phản bác, dù câu này là đang tự hạ thấp mình.
“Sẽ không đâu.” Giọng điệu Tiết Thần không khỏi hạ xuống.
Hạ Trăn hừ lạnh nói: “Làm sao không chứ, chắc chắn sẽ.”
Đại Cù xen vào: “Không đâu, cái tên ngu đần ban nhạc Cải Thảo này của chúng ta còn tồn tại được nhiều năm như vậy mà.”
“Dám chê cái tên do mình đặt!” Hạ Trăn hung dữ nói.
Đại Cù bĩu môi: “Ban đầu đã thấy ngố rồi.”
“Lúc đó cậu đâu có phản đối, còn bảo có sáng tạo nữa cơ mà.” Hạ Trăn hừ một tiếng. Ngày thành lập ban nhạc, mấy người bọn họ đang ngồi ăn ở căn tin, bàn luận mãi không ra cái tên. Đúng lúc hôm đó căn tin có món cải trắng xào rất ngon, Hạ Trăn rất thích, lấy đó làm cái tên cho đến bây giờ.
Lúc ấy Đại Cù nhìn món khoai tây trong khay của mình, cũng đồng ý với ý kiến của Hạ Trăn.
Chủ đề này mở ra cánh cửa ký ức, một nhóm bạn hồi tưởng về những năm tháng tươi đẹp đã qua.
Hôm nay Tiết Thần định gặp Hạ Trăn là để nói một số chuyện tình cảm, nhưng hiện giờ không khí không thích hợp để nói những điều đó.
Họ ngồi đến tận 10 giờ tối mới tan cuộc, về đến nhà, bố mẹ Hạ Trăn đã đi ngủ, trong sự tĩnh lặng của ban đêm, cảm xúc buồn bã bị khuếch đại.
Rửa mặt xong, nằm trên giường, Hạ Trăn vẫn cảm thấy ngột ngạt trong lòng. Cô cầm điện thoại lướt Weibo vài phút, xem vài video hài và mẩu chuyện cười, nhưng chẳng cảm thấy buồn cười chút nào, cũng chẳng có gì thú vị.
Cô ném điện thoại sang một bên, trở mình, nhưng chẳng mấy chốc lại với lấy nó.
Cô muốn nói chuyện, muốn có người để tâm sự, muốn giải tỏa tâm trạng không vui.
Người phù hợp nhất dĩ nhiên là Bùi Thừa An, chẳng phải anh là bạn trai cô sao? Anh không phải thích ngủ sớm sao? Không làm phiền anh thì còn làm phiền ai?
Cô mở WeChat, ngón tay nhanh chóng gõ một tin nhắn, rất nhanh đã ấn gửi.
“Bạn gái của anh hôm nay vận động quá sức, dẫn tới việc không cách nào chìm vào giấc ngủ, cầu cứu.”
[Em muốn nghe anh hát.]
[Nghe xong em sẽ mất ngủ trắng đêm đấy, anh gọi điện cho em nhé?]
[Đừng gọi, em không muốn nói chuyện, nhưng muốn trò chuyện.] Thực ra cô cũng không muốn nghe hát.
Bùi Thừa An nhận ra cảm xúc của cô không ổn, hỏi: [Có chuyện gì làm em không vui, anh có thể làm người lắng nghe của em.]
Hạ Trăn thực sự cần trút bầu tâm sự, thế là cô kể hết về lịch sử của ban nhạc cũng như những băn khoăn cùng nỗi luyến tiếc của mình cho anh nghe. Hai người nói chuyện mãi đến tận khuya, Hạ Trăn gửi toàn những đoạn tin nhắn dài, Bùi Thừa An nói không nhiều lắm, nhưng từng lời đều đúng trọng tâm, giúp tâm trạng của Hạ Trăn được giải toả.
Sau khi nói hết lòng mình, tâm trạng của Hạ Trăn nhẹ nhõm hơn hẳn, lúc tối cô uống khá nhiều rượu, dần dần cảm thấy buồn ngủ và ngủ quên lúc nào không hay.
Cô không nói lời chúc ngủ ngon, Bùi Thừa An đã gửi một tin nhắn nhưng mãi không thấy phản hồi. Vài phút sau anh lại gửi thêm một tin, hỏi cô có còn đó không, chờ thêm vài phút nữa, anh đoán chắc cô đã ngủ, vì thế gửi lời chúc ngủ ngon rồi cũng đi ngủ.
Hôm sau Hạ Trăn bị chuông báo thức làm tỉnh giấc, mơ màng nhớ ra tối qua đang nói chuyện được một nửa đã ngủ quên, cô vội cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn cuối cùng anh gửi là vào lúc 1 giờ 22 phút sáng, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác áy náy.
Cả tuần này, Bùi Thừa An vẫn rất bận, buổi tối cũng phải tăng ca, hai người ở xa nhau, muốn gặp nhau rất khó.
Ngược lại, Tiết Thần dường như bỗng dưng rảnh rỗi, gần như ngày nào cũng hẹn Hạ Trăn đi ăn. Ban đầu Hạ Trăn không nghĩ nhiều, đều đi cả, nhưng sau đó nhận ra tình hình có chút kỳ lạ, cô bắt đầu từ chối. Từ chối hai lần, Tiết Thần cũng không hẹn nữa, nhưng họ vẫn gặp nhau hàng ngày vì Đại Cù và Chu Nhạc thay phiên nhau hẹn cô.
Đều là bạn bè thân thiết, cô không từ chối, cũng tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ nhiều.
Hôm nay đi làm, Hạ Trăn bất ngờ nhận được một bó hoa, Tiểu Lê ngay lập tức xúm lại, đầy thâm ý mà nói: “Chàng trai bảy lần một đêm đây à?”
Từ sau cuộc trò chuyện hôm đó, Tiểu Lê vẫn luôn gọi người bạn trai bí ẩn của Hạ Trăn bằng biệt danh này.
Hạ Trăn cười cười không trả lời, cầm tấm thiệp trong bó hoa lên xem, lập tức không cười nổi nữa.
Hoa là Tiết Thần tặng, tuy rằng trên tấm thiệp anh ấy viết rằng cửa hàng hoa đang đại hạ giá, cảm thấy hoa đẹp mà rẻ nên mua, mua xong không biết tặng ai ngoài cô, cho nên đành gửi đến đây.
Lời này, ai mà tin cho được?
Thực tế, cửa hàng hoa đúng là đang giảm giá, nhưng bó hoa Tiết Thần mua không hề rẻ, tất cả chỉ là cái cớ.
“Sao thế?” Tiểu Lê hỏi, nhận ra sắc mặt Hạ Trăn có chút không ổn.
Hạ Trăn thở dài, chưa kịp nói gì thì lại có người gọi tên cô ở cửa.
Lại là cửa hàng hoa kia, chẳng qua lần này đến là để giao một chậu hoa, một chậu tử đinh hương xanh tốt.
Lúc này, Tiểu Lê đại khái đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, tặc lưỡi nói: “Xem ra gần đây có người vận đào hoa đua nở nha, mùa xuân đến là khác hẳn.”
Lần này chưa cần xem thiệp, Hạ Trăn đã chắc chắn là của Bùi Thừa An, chỉ là bây giờ cô không vui nổi.
Tiết Thần ngày càng thể hiện rõ ràng, nhưng cái ranh giới bạn bè ấy không thể vượt qua, một khi vượt qua, có lẽ sau này sẽ rất khó có thể trở lại làm bạn tốt. Nếu muốn không đâm thủng mối quan hệ này, thì tạm thời không thể chia tay Bùi Thừa An, nếu chia tay, vậy chẳng khác nào tạo cơ hội cho Tiết Thần.
Nhìn hai món quà trên bàn, Hạ Trăn thấy rất phiền lòng.
Một người là bạn thân nhiều năm, một người là bạn trai không có ý định lâu dài, cô cảm giác bản thân có tội.
Cô không còn tâm trạng đấu khẩu với Tiểu Lê, Tiểu Lê nhún vai, vừa ngân nga bài hát vừa về chỗ ngồi của bản thân.
“Gió xuân ấm áp thổi qua, hoa đào nở rộ khắp nơi, chim trên cành thành đôi, trái tim đập rộn ràng, ôi dà ôi dà, em còn đẹp hơn cả hoa, khiến anh không thể quên được…”
Giọng hát của Tiểu Lê thật sự có ma lực, tâm trạng rối bời của Hạ Trăn cũng bị giọng ca của cô nàng xua tan: “Tiểu Lê, lệch tông rồi.”
Đồng nghiệp cách đó không xa cũng trêu: “Tiểu Lê, cậu mà hát nữa thì hoa đào cũng phải tàn sớm đấy.”
Tiểu Lê chẳng mảy may bận tâm: “Tông giọng không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của lời bài hát, hiểu không?”
Ý nghĩa thì ai mà không hiểu, mọi người đồng loạt chuyển đề tài về phía Hạ Trăn. Bị một đám người trêu ghẹo, Hạ Trăn chỉ biết bất đắc dĩ cười trừ.
Tiết Thần lại rủ Hạ Trăn đi ăn, Hạ Trăn không chút suy nghĩ nói thẳng rằng tối nay cô phải đi hẹn hò với Bùi Thừa An.
Tiết Thần im lặng cúp máy. Vì để không trở thành người nói dối, Hạ Trăn chủ động hẹn Bùi Thừa An.
“Có, sao thế?”
“Quan tâm bạn trai chút thôi mà.” Hạ Trăn cười nói.
Nghe được câu này, trái tim Bùi Thừa An bỗng cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
“Phải làm đến mấy giờ?” Hạ Trăn hỏi tiếp.
“Khoảng 8 giờ tối.”
“8 giờ à, ok, anh tiếp tục làm việc đi, bye bye.”
Hạ Trăn nói xong lập tức cúp máy, Bùi Thừa An cầm điện thoại ngẫm nghĩ những lời cô nói, trong lòng dấy lên một tia mong đợi.
Đàn anh đối diện vừa thu dọn dụng cụ thí nghiệm vừa cảm thán: “Năm đó nếu các cô gái ở trường biết hotboy kiêu ngạo của khoa sinh vật yêu đương sẽ thành ra thế này, chắc họ sẽ hối hận lắm vì không tiếp tục nghe giảng môn sinh vật.”
“Em thế nào?” Bùi Thừa An không cảm thấy mình có gì thay đổi, chỉ là tâm trạng khá tốt mà thôi.
Đàn anh liếc mắt nhìn anh một cái, hừ cười nói: “Thế nào à, chính là bộ dạng hoa đào nở rộ ấy.”
“Đàn anh, cách diễn đạt của anh tệ quá.”
Đàn anh không phục: “Anh diễn đạt đến mức hoàn toàn chuẩn xác đấy nhé.”
Bùi Thừa An: “Đàn anh, em còn nhớ rõ điểm thi đại học của anh.”
Sinh viên ưu tú của khoa sinh vật có điểm văn duy nhất không đạt chuẩn trong kỳ thi đại học, muốn quên cũng khó.
Bị đâm trúng nỗi đau, vị đàn anh nào đó rất khó chịu, trong lòng tính toán sau này sẽ tiết lộ hết “lịch sử tình trường” của anh chàng này cho người em dâu tương lai mà mình chưa quen.
Bùi Thừa An bận rộn đến mức quên cả thời gian, cũng quên luôn niềm mong đợi nhỏ nhoi đó.
Công việc và nơi ở đều nằm tại viện nghiên cứu, về nhà cũng chẳng có việc gì làm, phòng thí nghiệm từ lâu đã trở thành ngôi nhà thứ hai.
Cho đến khi Hạ Trăn gọi điện nói cô đang ở một quán cà phê ngay bên ngoài viện nghiên cứu, anh mới vội vàng dừng làm việc chạy ra ngoài.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Hạ Trăn về nhà ngủ một giấc cả buổi chiều, sau khi tỉnh dậy thì gọi điện cho Tiết Thần và bọn Đại Cù.
Bọn họ hẹn nhau ở quán thịt nướng quen thuộc.
Mấy ngày không gặp, Tiết Thần dường như thay đổi rất nhiều, tài tử lạnh lùng thanh tao trước đây giờ như mang thêm một chút u uất.
Dù trong lòng mọi người đều cảm thấy buồn bã vì ban nhạc sắp tan rã, nhưng ai nấy đều rất ăn ý không để lộ cảm xúc ra ngoài, họ vẫn như thường ngày, cười nói vui vẻ, ăn thịt và uống rượu một cách náo nhiệt.
Sau vài vòng rượu, Đại Cù đặt đũa xuống, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Thực ra tan rã cũng khá tốt, chúng ta vốn chỉ coi âm nhạc là sở thích, không theo đuổi danh lợi. Chu Nhạc và Ngụy Phong cũng sắp kết hôn rồi, có gia đình thì phải lo toan nhiều thứ, về nhà lúc nửa đêm mãi cũng không ổn. Còn Tiết Thần, bố mẹ cậu đã vất vả suốt mấy năm nay, cậu cũng nên trở về giúp đỡ, ban nhạc duy trì đến giờ cũng đã rất đáng tự hào rồi."
Không khí trở nên nặng nề, Chu Nhạc và Ngụy Phong im lặng, Tiết Thần cũng không nói gì.
Hạ Trăn rất sốc, dù cô biết ban nhạc không thể được duy trì mãi, nhưng không ngờ lại tan rã nhanh như vậy, hơn nữa nhìn thái độ của họ, rõ ràng đã bàn bạc xong xuôi từ trước.
“Các cậu đã quyết định rồi sao?” Cô hỏi.
Bốn người gật đầu, biểu cảm có chút tiếc nuối và buồn bã, nhưng dường như đã chấp nhận sự thật này.
Hạ Trăn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào, hoặc có lẽ không còn gì để nói. Tâm trạng cô lúc này vô cùng buồn bã, cô dành rất nhiều tình cảm cho ban nhạc Cải Thảo, nơi gắn kết tình bạn của họ.
Tốt nghiệp được hai năm, hiện thực khiến họ hiểu rằng việc giữ gìn tình bạn là không hề dễ dàng. Không còn giao thoa trong cuộc sống, tình cảm rồi cũng nhạt phai.
"Bạch bạch bạch..." Đại Cù vỗ tay, cười sang sảng nói: "Ôi dào! Ban nhạc tan rã thôi mà, đâu phải cả đời không qua lại với nhau, chúng ta đều ở cùng một thành phố, nhà cũng gần nhau, muốn gặp hàng ngày cũng được ấy chứ, các cậu đừng làm như thất tình vậy chứ!"
Tiết Thần ngước mắt, mím môi, vẫn không nói gì.
Chu Nhạc và Ngụy Phong phụ hoạ: "Đúng rồi, chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm như vậy, đối thủ ngày xưa cạnh tranh với chúng ta cũng đã tan rã hết rồi, chúng ta kiên trì đến bây giờ là quá mãn nguyện."
“Nhưng mình vẫn không nỡ.” Hạ Trăn phiền muộn nói.
"Lúc cậu rời ban nhạc năm đó đâu có vẻ không nỡ." Tiết Thần không hề khách khí nói, nếu cô không rời đi, họ có thể sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, có lẽ hiện tại đã nước chảy thành sông rồi.
“Nếu mình không rời đi, ban nhạc có lẽ đã tan rã từ lâu rồi.” Hạ Trăn phản bác, dù câu này là đang tự hạ thấp mình.
“Sẽ không đâu.” Giọng điệu Tiết Thần không khỏi hạ xuống.
Hạ Trăn hừ lạnh nói: “Làm sao không chứ, chắc chắn sẽ.”
Đại Cù xen vào: “Không đâu, cái tên ngu đần ban nhạc Cải Thảo này của chúng ta còn tồn tại được nhiều năm như vậy mà.”
“Dám chê cái tên do mình đặt!” Hạ Trăn hung dữ nói.
Đại Cù bĩu môi: “Ban đầu đã thấy ngố rồi.”
“Lúc đó cậu đâu có phản đối, còn bảo có sáng tạo nữa cơ mà.” Hạ Trăn hừ một tiếng. Ngày thành lập ban nhạc, mấy người bọn họ đang ngồi ăn ở căn tin, bàn luận mãi không ra cái tên. Đúng lúc hôm đó căn tin có món cải trắng xào rất ngon, Hạ Trăn rất thích, lấy đó làm cái tên cho đến bây giờ.
Lúc ấy Đại Cù nhìn món khoai tây trong khay của mình, cũng đồng ý với ý kiến của Hạ Trăn.
Chủ đề này mở ra cánh cửa ký ức, một nhóm bạn hồi tưởng về những năm tháng tươi đẹp đã qua.
Hôm nay Tiết Thần định gặp Hạ Trăn là để nói một số chuyện tình cảm, nhưng hiện giờ không khí không thích hợp để nói những điều đó.
Họ ngồi đến tận 10 giờ tối mới tan cuộc, về đến nhà, bố mẹ Hạ Trăn đã đi ngủ, trong sự tĩnh lặng của ban đêm, cảm xúc buồn bã bị khuếch đại.
Rửa mặt xong, nằm trên giường, Hạ Trăn vẫn cảm thấy ngột ngạt trong lòng. Cô cầm điện thoại lướt Weibo vài phút, xem vài video hài và mẩu chuyện cười, nhưng chẳng cảm thấy buồn cười chút nào, cũng chẳng có gì thú vị.
Cô ném điện thoại sang một bên, trở mình, nhưng chẳng mấy chốc lại với lấy nó.
Cô muốn nói chuyện, muốn có người để tâm sự, muốn giải tỏa tâm trạng không vui.
Người phù hợp nhất dĩ nhiên là Bùi Thừa An, chẳng phải anh là bạn trai cô sao? Anh không phải thích ngủ sớm sao? Không làm phiền anh thì còn làm phiền ai?
Cô mở WeChat, ngón tay nhanh chóng gõ một tin nhắn, rất nhanh đã ấn gửi.
“Bạn gái của anh hôm nay vận động quá sức, dẫn tới việc không cách nào chìm vào giấc ngủ, cầu cứu.”
[Em muốn nghe anh hát.]
[Nghe xong em sẽ mất ngủ trắng đêm đấy, anh gọi điện cho em nhé?]
[Đừng gọi, em không muốn nói chuyện, nhưng muốn trò chuyện.] Thực ra cô cũng không muốn nghe hát.
Bùi Thừa An nhận ra cảm xúc của cô không ổn, hỏi: [Có chuyện gì làm em không vui, anh có thể làm người lắng nghe của em.]
Hạ Trăn thực sự cần trút bầu tâm sự, thế là cô kể hết về lịch sử của ban nhạc cũng như những băn khoăn cùng nỗi luyến tiếc của mình cho anh nghe. Hai người nói chuyện mãi đến tận khuya, Hạ Trăn gửi toàn những đoạn tin nhắn dài, Bùi Thừa An nói không nhiều lắm, nhưng từng lời đều đúng trọng tâm, giúp tâm trạng của Hạ Trăn được giải toả.
Sau khi nói hết lòng mình, tâm trạng của Hạ Trăn nhẹ nhõm hơn hẳn, lúc tối cô uống khá nhiều rượu, dần dần cảm thấy buồn ngủ và ngủ quên lúc nào không hay.
Cô không nói lời chúc ngủ ngon, Bùi Thừa An đã gửi một tin nhắn nhưng mãi không thấy phản hồi. Vài phút sau anh lại gửi thêm một tin, hỏi cô có còn đó không, chờ thêm vài phút nữa, anh đoán chắc cô đã ngủ, vì thế gửi lời chúc ngủ ngon rồi cũng đi ngủ.
Hôm sau Hạ Trăn bị chuông báo thức làm tỉnh giấc, mơ màng nhớ ra tối qua đang nói chuyện được một nửa đã ngủ quên, cô vội cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn cuối cùng anh gửi là vào lúc 1 giờ 22 phút sáng, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác áy náy.
Cả tuần này, Bùi Thừa An vẫn rất bận, buổi tối cũng phải tăng ca, hai người ở xa nhau, muốn gặp nhau rất khó.
Ngược lại, Tiết Thần dường như bỗng dưng rảnh rỗi, gần như ngày nào cũng hẹn Hạ Trăn đi ăn. Ban đầu Hạ Trăn không nghĩ nhiều, đều đi cả, nhưng sau đó nhận ra tình hình có chút kỳ lạ, cô bắt đầu từ chối. Từ chối hai lần, Tiết Thần cũng không hẹn nữa, nhưng họ vẫn gặp nhau hàng ngày vì Đại Cù và Chu Nhạc thay phiên nhau hẹn cô.
Đều là bạn bè thân thiết, cô không từ chối, cũng tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ nhiều.
Hôm nay đi làm, Hạ Trăn bất ngờ nhận được một bó hoa, Tiểu Lê ngay lập tức xúm lại, đầy thâm ý mà nói: “Chàng trai bảy lần một đêm đây à?”
Từ sau cuộc trò chuyện hôm đó, Tiểu Lê vẫn luôn gọi người bạn trai bí ẩn của Hạ Trăn bằng biệt danh này.
Hạ Trăn cười cười không trả lời, cầm tấm thiệp trong bó hoa lên xem, lập tức không cười nổi nữa.
Hoa là Tiết Thần tặng, tuy rằng trên tấm thiệp anh ấy viết rằng cửa hàng hoa đang đại hạ giá, cảm thấy hoa đẹp mà rẻ nên mua, mua xong không biết tặng ai ngoài cô, cho nên đành gửi đến đây.
Lời này, ai mà tin cho được?
Thực tế, cửa hàng hoa đúng là đang giảm giá, nhưng bó hoa Tiết Thần mua không hề rẻ, tất cả chỉ là cái cớ.
“Sao thế?” Tiểu Lê hỏi, nhận ra sắc mặt Hạ Trăn có chút không ổn.
Hạ Trăn thở dài, chưa kịp nói gì thì lại có người gọi tên cô ở cửa.
Lại là cửa hàng hoa kia, chẳng qua lần này đến là để giao một chậu hoa, một chậu tử đinh hương xanh tốt.
Lúc này, Tiểu Lê đại khái đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, tặc lưỡi nói: “Xem ra gần đây có người vận đào hoa đua nở nha, mùa xuân đến là khác hẳn.”
Lần này chưa cần xem thiệp, Hạ Trăn đã chắc chắn là của Bùi Thừa An, chỉ là bây giờ cô không vui nổi.
Tiết Thần ngày càng thể hiện rõ ràng, nhưng cái ranh giới bạn bè ấy không thể vượt qua, một khi vượt qua, có lẽ sau này sẽ rất khó có thể trở lại làm bạn tốt. Nếu muốn không đâm thủng mối quan hệ này, thì tạm thời không thể chia tay Bùi Thừa An, nếu chia tay, vậy chẳng khác nào tạo cơ hội cho Tiết Thần.
Nhìn hai món quà trên bàn, Hạ Trăn thấy rất phiền lòng.
Một người là bạn thân nhiều năm, một người là bạn trai không có ý định lâu dài, cô cảm giác bản thân có tội.
Cô không còn tâm trạng đấu khẩu với Tiểu Lê, Tiểu Lê nhún vai, vừa ngân nga bài hát vừa về chỗ ngồi của bản thân.
“Gió xuân ấm áp thổi qua, hoa đào nở rộ khắp nơi, chim trên cành thành đôi, trái tim đập rộn ràng, ôi dà ôi dà, em còn đẹp hơn cả hoa, khiến anh không thể quên được…”
Giọng hát của Tiểu Lê thật sự có ma lực, tâm trạng rối bời của Hạ Trăn cũng bị giọng ca của cô nàng xua tan: “Tiểu Lê, lệch tông rồi.”
Đồng nghiệp cách đó không xa cũng trêu: “Tiểu Lê, cậu mà hát nữa thì hoa đào cũng phải tàn sớm đấy.”
Tiểu Lê chẳng mảy may bận tâm: “Tông giọng không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa của lời bài hát, hiểu không?”
Ý nghĩa thì ai mà không hiểu, mọi người đồng loạt chuyển đề tài về phía Hạ Trăn. Bị một đám người trêu ghẹo, Hạ Trăn chỉ biết bất đắc dĩ cười trừ.
Tiết Thần lại rủ Hạ Trăn đi ăn, Hạ Trăn không chút suy nghĩ nói thẳng rằng tối nay cô phải đi hẹn hò với Bùi Thừa An.
Tiết Thần im lặng cúp máy. Vì để không trở thành người nói dối, Hạ Trăn chủ động hẹn Bùi Thừa An.
“Có, sao thế?”
“Quan tâm bạn trai chút thôi mà.” Hạ Trăn cười nói.
Nghe được câu này, trái tim Bùi Thừa An bỗng cảm thấy ấm áp, trên mặt cũng hiện lên nụ cười.
“Phải làm đến mấy giờ?” Hạ Trăn hỏi tiếp.
“Khoảng 8 giờ tối.”
“8 giờ à, ok, anh tiếp tục làm việc đi, bye bye.”
Hạ Trăn nói xong lập tức cúp máy, Bùi Thừa An cầm điện thoại ngẫm nghĩ những lời cô nói, trong lòng dấy lên một tia mong đợi.
Đàn anh đối diện vừa thu dọn dụng cụ thí nghiệm vừa cảm thán: “Năm đó nếu các cô gái ở trường biết hotboy kiêu ngạo của khoa sinh vật yêu đương sẽ thành ra thế này, chắc họ sẽ hối hận lắm vì không tiếp tục nghe giảng môn sinh vật.”
“Em thế nào?” Bùi Thừa An không cảm thấy mình có gì thay đổi, chỉ là tâm trạng khá tốt mà thôi.
Đàn anh liếc mắt nhìn anh một cái, hừ cười nói: “Thế nào à, chính là bộ dạng hoa đào nở rộ ấy.”
“Đàn anh, cách diễn đạt của anh tệ quá.”
Đàn anh không phục: “Anh diễn đạt đến mức hoàn toàn chuẩn xác đấy nhé.”
Bùi Thừa An: “Đàn anh, em còn nhớ rõ điểm thi đại học của anh.”
Sinh viên ưu tú của khoa sinh vật có điểm văn duy nhất không đạt chuẩn trong kỳ thi đại học, muốn quên cũng khó.
Bị đâm trúng nỗi đau, vị đàn anh nào đó rất khó chịu, trong lòng tính toán sau này sẽ tiết lộ hết “lịch sử tình trường” của anh chàng này cho người em dâu tương lai mà mình chưa quen.
Bùi Thừa An bận rộn đến mức quên cả thời gian, cũng quên luôn niềm mong đợi nhỏ nhoi đó.
Công việc và nơi ở đều nằm tại viện nghiên cứu, về nhà cũng chẳng có việc gì làm, phòng thí nghiệm từ lâu đã trở thành ngôi nhà thứ hai.
Cho đến khi Hạ Trăn gọi điện nói cô đang ở một quán cà phê ngay bên ngoài viện nghiên cứu, anh mới vội vàng dừng làm việc chạy ra ngoài.
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Story
Chương 17: Gặp gỡ lúc nửa đêm
10.0/10 từ 36 lượt.