Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 31
203@-Edit: Hà Quân | Beta: Thụy
-
"Mẹ dẫn người lên đây là muốn làm gì?"
Quý Duyên Khanh còn chưa lên tiếng là Tống Dương đã chất vấn trước, tương phản với điệu bộ chân chó vừa rồi, sắc mặt hắn giờ rất nghiêm nghị, rõ ràng là đang ngồi trên xe lăn nhưng hai vệ sĩ đứng ở cửa lại không ai dám tiến lên.
Tô Uyển Linh tức đến tái mặt, bà chỉ vào Quý Duyên Khanh hung tợn mắng: "Con còn không hiểu à? Sở dĩ Dung Hối và đấu giá đất bị mất đều là do vị trong lòng này của con quấy phá đấy, ba con giao sản nghiệp vào tay của con, lẽ nào con lại nhìn thằng đàn ông này chà đạp như vậy sao!"
Quý Duyên Khanh không muốn Tống Dương lên tiếng, cậu sợ nghe thấy lời lẽ cay nghiệt mà bản thân không thích.
"Bà Tống đã tìm đến cửa, vậy chứng cứ đâu?"
Nhắc đến chứng cứ vẻ mặt Tô Uyển Linh càng tức giận hơn, bởi vì vốn không có chứng cứ, hôm nay bà dẫn người đến đây cốt là để đe dọa Quý Duyên Khanh, không ngờ Tống Dương cũng ở đây.
Thấy Tô Uyển Linh không nói lời nào, trên mặt Quý Duyên Khanh hiện rõ vẻ chế nhạo, cũng không có ý định cho Tô Uyển Linh mặt mũi.
"Không có chứng cứ mà bà Tống đã dẫn người lên đây, tôi còn nghĩ mình đang sống ở xã hội phong kiến cơ đấy."
"Quý Duyên Khanh cậu đừng có mà phách lối!" Tô Uyển Linh đã bao giờ bị khiêu khích như vậy? Cho dù cha của Tống Dương không còn, nhưng còn gia cảnh nhà mẹ đẻ của bà ở đó ai mà dám khinh thường? Bị chút kích thích này là bà đã không còn giữ được phong thái của quý bà, giọng bà cất cao: "Hack văn kiện mã hóa của máy tính cục cảnh sát, đánh cắp văn kiện mã hóa của cấp cao trong tập đoàn Tống Thị, truyền bí mật thương nghiệp cho đối thủ của Tống Thị, cậu dám nói đây đều không phải do cậu làm không?"
Quý Duyên Khanh chỉ lạnh lùng nói: "Nếu bà Tống có chứng cứ thì kiện tôi là được thôi."
Tô Uyển Linh suýt giận đến ngất xỉu, hacker này rất cao tay, bà tìm nhân viên kỹ thuật tốt nhất cũng không tra được, nếu không phải anh hai nhắc nhở xem gần đây bà có kết thù với ai không thì bà thậm chí còn không nhớ được chuyên ngành đại học của Quý Duyên Khanh chính là khoa học máy tính, hơn nữa còn đứng top đầu.
Thiên tài khoa học máy tính của Đại học Thanh Hoa..
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Quý Duyên Khanh có thủ đoạn và động cơ thôi.
Quý Duyên Khanh dám này ra tư thế không hề sợ hãi như vậy thì có khả năng sẽ không để bà tìm ra được chứng cứ, Tô Uyển Linh giận mà lồng ngực phập phồng, nhưng vẫn nhịn xuống cơn kích động muốn ra tay, bà phải kiềm chế rồi hít thở vài lần mới bình tĩnh lại được.
"Tống Dương, con mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ bộ mặt thật của thằng đàn ông này đi, con thích một kẻ thủ đoạn tàn độc, có thù tất báo như vậy sao?" Ánh mắt Tô Uyển Linh mang theo ý tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Có một vài kẻ tâm tư đen tối luôn thích khoác lên mình cái vẻ sen trắng không dính bụi trần đi lừa gạt đám đàn ông như con đó, ai biết sau lưng cậu ta xấu xa dơ bẩn thế nào ——"
"Tô Uyển Linh!" Tống Dương lạnh lùng cắt ngang lời Tô Uyển Linh, "Mẹ đừng ép tôi phải cắt đứt quan hệ với mẹ."
"Được được được thôi, tôi đúng là nuôi được một đứa con ngoan lắm." Tô Uyển Linh tức đến mức bật cười, "Chẳng trách có người chết cả cha lẫn mẹ, còn cha mẹ nuôi thì đuổi luôn ra khỏi nhà."
Nói xong Tô Uyển Linh xoay người muốn đi nhưng lại bị Quý Duyên Khanh chặn ngang lại, vệ sĩ giữ lấy hai tay của Quý Duyên Khanh, Tống Dương lạnh giọng quát lớn, "Buông ra!"
Trong lúc nhất thời không khí vô cùng căng thẳng.
Mặt Quý Duyên Khanh như phủ sương giá, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Uyển Linh.
"Năm năm trước tôi nhịn bà vì bà là mẹ của người tôi thích, nhưng hôm nay thì không, nếu không muốn lần hợp tác kế tiếp của Tống Thị xảy ra chuyện thì mong bà Tống nhớ kỹ lấy một câu." Quý Duyên Khanh nhàn nhạt nói: "Họa từ miệng mà ra."
"Cậu đang uy hiếp tôi!?" Tô Uyển Linh trợn tròn mắt.
"Rõ ràng là đang nhắc nhở." Quý Duyên Khanh nhìn Tô Uyển Linh cho có lệ, "Bà Tống, chỗ này của tôi không chào đón bà, mời bà về cho."
Tô Uyển Linh nhìn Tống Dương, vẻ mặt Tống Dương rất bình tĩnh, thấy thế trong lòng Tô Uyển Linh lạnh đi, có hơi đau lòng mà xoay người rời khỏi.
Bà chỉ cảm thấy nuôi con lớn như vậy lại vì một thằng con trai mà không về cùng phe với mình, song bà cũng không ngẫm lại, rằng từ nhỏ đến lớn bà ôm Tống Dương được mấy lần? Từ nhỏ Tống Dương được bảo mẫu chăm đến lớn, Tô Uyển Linh chỉ cần xinh đẹp đi mua sắm, đi du lịch, xem ca kịch, đợi bà quay đầu lại nhớ ra mình còn có một đứa con trai thì cha của Tống Dương đã mất rồi, Tống Dương cũng đã lớn không còn cần mẹ yêu thương ôm ấp nữa.
Trong phòng yên lặng như tờ.
Quý Duyên Khanh nhìn Dương Bảo đang ngơ ngác, dỗ dành nói: "Con vào phòng chơi đi, ba cần nói chuyện với chú."
Dương Bảo có hơi chần chừ, nhóc nhìn Tống Dương đầy cảnh giác, Tống Dương cất giọng ôn hòa, "Yên tâm đi, chỉ có ba con đánh chú chứ không có chuyện chú đánh ba con đâu."
"Ba, nếu có người bắt nạt ba thì ba cứ la lên, con sẽ ra giúp ba." Giọng điệu Dương Bảo có hơi hung ác, có điều nhìn đống thịt trên mặt nhóc cùng với từng vòng băng vải quấn quanh ngực thì thật sự không có chút sát thương nào.
Tống Dương giơ ngón cái, "Không hổ là hạt giống chú, rất đàn ông đấy."
Toàn bộ quá trình Quý Duyên Khanh đều dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tống Dương, đợi Dương Bảo đi rồi hai người ngồi lại phòng khách.
"Khanh Khanh, anh tin em..."
"Đều là do tôi làm." Quý Duyên Khanh nói thẳng ra.
Tống Dương thoáng khựng lại, "Thật ra thì anh đã đoán được rồi." Hắn thấy Quý Duyên Khanh nhìn hắn thì nở nụ cười lên mang theo vài phần bất cần giống lần đầu tiên gặp mặt của năm đó, "Dù sao vài năm này anh kiếm cũng không chỉ chừng đó, em nguôi giận là được rồi."
Quý Duyên Khanh bỗng ngẩn ra, có thể do không ngờ Tống Dương sẽ nói như vậy, ý lạnh trong mắt cậu dần phai nhạt.
"Có một câu Tô Uyển Linh nói đúng, tôi không giống dáng vẻ trong tưởng tượng của anh."
"Em cảm thấy trong tưởng tượng của anh em có dáng vẻ gì?" Tống Dương hỏi lại.
Quý Duyên Khanh nghĩ hẳn là học sinh giỏi đẹp đẽ lạnh lùng linh tinh gì đó, trước kia cậu đã từng hỏi Tống Dương, lúc đầu Tống Dương nói là vì rất đẹp. Nhưng ngoại trừ lớp vỏ bên ngoài thì Tống Dương còn thích gì ở cậu chứ?
Nghĩ đến đây trong mắt Quý Duyên Khanh hiện lên một tia mỉa mai, cậu nhìn Tống Dương nói thẳng: "Tôi vừa ích kỷ lại còn thù dai, năm năm này vì phát triển sự nghiệp ở nước ngoài nên trên tay không hề sạch sẽ giống như anh nghĩ đâu." Cậu cũng hãm hại người khác, cũng từng dùng thủ đoạn phi pháp.
Tống Dương không quan tâm lắm mà cười, vừa định mở miệng nói gì đó, hồi hắn mới tiếp nhận Tống Thị thì toàn bộ trên dưới đều không phục, không chịu quản giáo, có vài kẻ cổ hủ cậy già lên mặt ngáng chân hắn, chẳng phải từng người một đều bị hắn giải quyết cả sao.
"Anh thích tôi ở điểm gì không quan trọng." giọng điệu Quý Duyên Khanh lạnh nhạt.
Tống Dương biết Quý Duyên Khanh muốn nói gì, không có gì khác ngoài mấy lời không thích hắn vâng vâng, trước kia hắn cho là thật, còn bây giờ cảm thấy sẽ không, nếu thật sự không thích hắn thì với tính cách của Quý Duyên Khanh sẽ không thèm nhiều lời phí với hắn đâu.
Sau khi xảy ra tai nạn xe, hắn cảm thấy cả người mình như trở về năm năm trước, đã sáng tỏ hết rồi.
"Chẳng phải đã nói sẽ cùng ăn tối sao?" Trên mặt Tống Dương hiện ra mấy phần lấy lòng, "Có đi nữa không?"
"Tôi không có tâm trạng, muốn đi nghỉ." Mặt Quý Duyên Khanh có hơi không kiên nhẫn, "Anh về đi!"
Ngược lại Tống Dương còn cảm thấy hình như Thân Thân nhà hắn đang thẹn quá thành giận, thế là hắn cũng không sáp đến nữa mà gật đầu nói ngày mai sẽ mang cơm đến đây rồi mới ra về.
Việc này không giống với dự đoán trong đầu của cậu. Quý Duyên Khanh nhìn về phía cửa lớn đóng chặt bằng vẻ mặt phức tạp, Tống Dương đến cùng là thật sự không để ý, hay là chỉ đang giả vờ giả vịt?
Trước đó không đuổi Tống Dương đi chính là vì muốn ngả bài cho Tống Dương biết mặt khác của cậu, muốn nhìn nét mặt khiếp sợ của Tống Dương, sau đó sẽ cười nhạo châm chọc, đến lúc ấy Quý Duyên Khanh có thể sảng khoái rời đi, nhưng đối mặt với Tống Dương điềm tĩnh như vậy, cậu thật sự không biết nên nói tiếp thế nào.
Tựa như một mặt khác cậu vẫn luôn cực lực che dấu, không muốn bại lộ ở trong mắt Tống Dương, kết quả là Tống Dương vốn chẳng hề quan tâm.
Quý Duyên Khanh cảm thấy đau đầu không muốn nghĩ tiếp nữa, lúc này Dương Bảo từ trong phòng bước ra kéo tay Quý Duyên Khanh nhỏ giọng nói, "Ba ơi, chú kia bắt nạt ba sao?"
"Không có." Quý Duyên Khanh phát hiện con trai không gọi Tống Dương là chú xấu xa nữa, rõ ràng trước kia vô cùng cứng đầu, là người đã nhận định bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ kiên quyết không từ bỏ, nhưng đến lượt Tống Dương thì lạ thay đổi hết lần này đến lần khác.
"Dương Bảo rất thích chú kia sao?"
Dương Bảo bị hỏi thì có phần ngượng ngùng, nhóc cảm thấy mình không ở cùng chí tuyến với ba, thế là lập tức ôm đùi Quý Duyên Khanh thỏ thẻ: "Con thích chơi với chú ấy." Nhóc vội biểu đạt lòng trung thành với ba, "Nhưng mà nếu chú ấy bắt nạt ba, con sẽ không chơi với chú ấy, không bao giờ để ý đến chú ấy nữa đâu."
Quý Duyên Khanh vuốt tóc con trai, cười nói được rồi.
Hai cha con đi ngủ sớm, sáng sớm hôm sau Quý Duyên Khanh làm bữa sáng xong thì dẫn Dương Bảo xuống lầu tản bộ, thuận tiện đi siêu thị mua chút đồ linh tinh.
"Ba ơi, có người nhìn trộm con kìa."
Quý Duyên Khanh tưởng là người Tống Dương phái đến, mặt cậu đanh lại, mắt nhìn xa xa, là một người phụ nữ trung niên, ánh mắt khả nghi nhìn theo cậu và Dương Bảo, Quý Duyên Khanh khẽ cau mày, cậu không quen biết vị phu nhân này.
Từ tiểu khu đến siêu thị, suốt dọc đường luôn có người nhìn chằm chằm bọn họ, hơn nữa ánh mắt đều mang theo ác ý, sau lưng khe khẽ thì thầm.
Ghê tởm!
Đồng tính luyến ái!
Bi.ến thái!
Còn đứa nhỏ này không biết có phải là bị bắt cóc về không!
Những từ ngữ ác độc thì thầm tiến vào trong tai, Quý Duyên Khanh quay đầu lại lạnh lùng quét mắt nhìn đám người nói chuyện kia, sau đó đẩy Dương Bảo trong xe vội vàng đi thanh toán, đến quầy tính tiền lại bắt gặp thái độ vô cùng quá quắt của thu ngân.
Quý Duyên Khanh bỏ hết những món vừa lấy lại, "Không cần nữa."
"Thưa anh, anh đang đùa tôi sao? Tôi đã tính cho anh ——" Giọng điệu nhân viên thu ngân rất tệ.
Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm nhân viên thu ngân, "Thái độ này của anh chính là nguyên nhân tôi không muốn mua nữa, còn có vấn đề gì không?"
Nhân viên thu ngân ném đồ vào giỏ thu hồi, giọng oán giận rất nhỏ, gã nghĩ Quý Duyên Khanh không nghe thấy, "Tởm chết được, tính tiền cho mày tao còn sợ bẩn đấy, thứ biế.n thái."
Người xếp hàng phía sau đều đang thúc giục.
"Mua hay không mua! Không trả tiền được thì nhanh tránh ra!"
"Đừng có chặn đường, mất thời gian quá!"
...
Quý Duyên Khanh đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, Dương Bảo ngẩng đầu nhìn ba mình, Quý Duyên Khanh dùng một tay xoa đầu trấn an con trai, nhưng ánh mắt không hề dời đi, nhân viên thu ngân tự nói tự đáp bị nhìn chằm chằm thì có hơi lúng túng, "Thưa anh, anh không mua thì mời đi cho, phía sau còn có khách đang xếp hàng..."
"Xin lỗi, hoặc tôi báo án." Quý Duyên Khanh cho gã lựa chọn.
Nhân viên thu ngân đầu tiên là sửng sốt, gã biết đối phương có thể đã nghe được lời gã nói vừa rồi, song cũng chắc mẩm đối phương không có chứng cứ thì thái độ ngang ngược hẳn lên, "Mày muốn báo án thì nhanh báo đi, ông đây sợ mày chắc!"
Ai ngờ Quý Duyên Khanh thật sự lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Thu ngân nhất thời ngơ ra, chợt thấy hơi sợ hãi, nhưng gã nghĩ đến gì đó mà vẫn giữ nguyên lập trường, gã cho rằng cảnh sát sẽ không quan tâm đến mấy loại chuyện như này, mà cho dù thật sự có đến thì bất quá là âm thầm hòa giải, cùng lắm thì gã mặc kệ, coi như chửi thay cho nữ thần.
Cảnh sát không đến, quản lý siêu thị phát hiện vấn đề chạy đến trước tiên, vừa nhìn thấy của Quý Duyên Khanh là trong mắt gã cũng hiện lên một tia ghét bỏ và ghê tởm.
Nhân viên thu ngân thấy thế vội vàng nói: "Ai biết cái anh này bị thần kinh gì, không mua thì không mua, còn muốn báo cảnh sát."
Quản lý ở bên cạnh hòa giải, có điều giọng điệu và thái độ rất hung hăng, gã ta vạch ra điểm không đúng của Quý Duyên Khanh, nói cậu gây trở ngại bọn họ thanh toán, nếu không đi thì bọn họ sẽ báo cảnh sát vâng vâng.
Từ đầu đến giờ Quý Duyên Khanh vẫn chưa nói gì cả, một lúc sau cảnh sát mới đến, hỏi nguyên nhân, chợt có một cảnh sát trẻ thấy mặt của Quý Duyên Khanh thì khẽ nhíu mày, trong mắt toát lên vẻ khinh thường nhưng không nói gì cả.
Ý của cảnh sát già bảo là chút chuyện này mà còn phải báo cảnh sát, hai bên hòa giải là được mà.
Vài người nói hợp lý rõ ràng, quản lý, nhân viên thu ngân và cảnh sát đứng cùng một phía, còn cảnh sát già kia ngược lại nhắm vào Quý Duyên Khanh là chỉ vì chút chuyện nhỏ mà điều động cả cảnh sát, quản lý và nhân viên thu ngân nói ra nói vào có ý bảo đầu óc Quý Duyên Khanh có vấn đề.
"Cho nên đợi tôi giết cậu ta rồi các người mới có thể hành động đúng không?" Quý Duyên Khanh lạnh lùng mỉa mai.
Cảnh sát trẻ ngừng việc trong tay lại, "Nói gì đấy? Anh đây là uy hiếp! Còn muốn làm gì nữa, tôi thấy người như anh không chỉ đạo đức bại hoại mà ý thức pháp luật cũng rất kém, trước tiên theo tôi về cục điều tra."
"Cậu Quý ơi." Trong đám người xung quanh chợt có người cao giọng gọi tên Quý Duyên Khanh.
Đợi trong đám đông là một người đàn ông nhã nhặn lịch thiệp cầm một cặp công văn, mùa hè rồi mà còn mặc trang phục cực kỳ chỉnh tề, "Ngại quá cậu Quý, tôi đến trễ rồi."
Quý Duyên Khanh đưa điện thoại cho người đàn ông nọ, "Ghi âm, nhân viên thu ngân của siêu thị này phỉ báng, xúc phạm cá nhân, luật sư Lưu là người chuyên nghiệp, việc này giao cho anh."
Thu ngân bên cạnh vừa nghe người đến là luật sư thì mới sợ hãi, sắc mặt cảnh sát trẻ cũng thay đổi, thấy Quý Duyên Khanh muốn đi cậu ta lanh tay mời Quý Duyên Khanh đến cục cảnh sát hợp tác song lại bị luật sư Lưu cản lại, dùng giọng mạch lạc rõ ràng nói Không có lý do gì để yêu cầu người ta đến hợp tác.
"Kiện kiện kiện đi! Ông đây không sợ, đồng tính luyến ái là thứ dâm loạn ghê tởm, chúc mày nhiễm HIV."
Thu ngân vừa thốt ra lời này đã châm lên cảm xúc của quần chúng vây xem, mọi người đều chỉ vào Quý Duyên Khanh mà mắng, lời vào tai rất khó nghe, Dương Bảo nằm trong lòng cậu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, luật sư Lưu nhanh chóng cản lại, "Cậu Quý, chúng ta đi trước, nơi này rất nguy hiểm, cậu và đứa nhỏ ——"
Ngay cả chuyện gì Quý Duyên Khanh cũng không biết, chỉ cảm thấy lấy sự an toàn của mình và Dương Bảo ra để giận dỗi cũng không ổn bèn ôm Dương Bảo ra khỏi siêu thị.
"Cậu Qúy, để tôi lái xe đưa cậu về." Quần áo của Luật sư Lưu bị rách tả tơi, trên tay Quý Duyên Khanh còn có cả vết cào, sắc mặt Dương Bảo tái mét, ngực bé con khó chịu vì bị đè phải lúc chen lấn.
Trong lòng Quý Duyên Khanh lo lắng, "Cảm ơn anh, trước cứ đi bệnh viện đã." Cậu vuốt trán Dương Bảo trong lòng, đã phủ tầng mồ hôi, cậu lau sơ qua rồi mới hỏi luật sư Lưu đang lái xe, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Luật sư Lưu có hơi lúng túng, "Cậu Quý, hay là cậu xem Weibo đi, tôi hợp tác với Grimm lâu như vậy, biết thái độ làm người của mọi người trong công ty là thế nào, nhưng người khác không biết, hơn nữa việc này bị tung ra khá kỳ lạ, giống như có người ở sau khống chế ——"
Quý Duyên Khanh mở Weibo lên.
No.1 Hot search.
Ảnh giường chiếu thác loạn của kẻ thứ ba Quý Duyên Khanh.
+
- Hết chương 31 -
Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?
-
"Mẹ dẫn người lên đây là muốn làm gì?"
Quý Duyên Khanh còn chưa lên tiếng là Tống Dương đã chất vấn trước, tương phản với điệu bộ chân chó vừa rồi, sắc mặt hắn giờ rất nghiêm nghị, rõ ràng là đang ngồi trên xe lăn nhưng hai vệ sĩ đứng ở cửa lại không ai dám tiến lên.
Tô Uyển Linh tức đến tái mặt, bà chỉ vào Quý Duyên Khanh hung tợn mắng: "Con còn không hiểu à? Sở dĩ Dung Hối và đấu giá đất bị mất đều là do vị trong lòng này của con quấy phá đấy, ba con giao sản nghiệp vào tay của con, lẽ nào con lại nhìn thằng đàn ông này chà đạp như vậy sao!"
Quý Duyên Khanh không muốn Tống Dương lên tiếng, cậu sợ nghe thấy lời lẽ cay nghiệt mà bản thân không thích.
"Bà Tống đã tìm đến cửa, vậy chứng cứ đâu?"
Nhắc đến chứng cứ vẻ mặt Tô Uyển Linh càng tức giận hơn, bởi vì vốn không có chứng cứ, hôm nay bà dẫn người đến đây cốt là để đe dọa Quý Duyên Khanh, không ngờ Tống Dương cũng ở đây.
Thấy Tô Uyển Linh không nói lời nào, trên mặt Quý Duyên Khanh hiện rõ vẻ chế nhạo, cũng không có ý định cho Tô Uyển Linh mặt mũi.
"Không có chứng cứ mà bà Tống đã dẫn người lên đây, tôi còn nghĩ mình đang sống ở xã hội phong kiến cơ đấy."
"Quý Duyên Khanh cậu đừng có mà phách lối!" Tô Uyển Linh đã bao giờ bị khiêu khích như vậy? Cho dù cha của Tống Dương không còn, nhưng còn gia cảnh nhà mẹ đẻ của bà ở đó ai mà dám khinh thường? Bị chút kích thích này là bà đã không còn giữ được phong thái của quý bà, giọng bà cất cao: "Hack văn kiện mã hóa của máy tính cục cảnh sát, đánh cắp văn kiện mã hóa của cấp cao trong tập đoàn Tống Thị, truyền bí mật thương nghiệp cho đối thủ của Tống Thị, cậu dám nói đây đều không phải do cậu làm không?"
Quý Duyên Khanh chỉ lạnh lùng nói: "Nếu bà Tống có chứng cứ thì kiện tôi là được thôi."
Tô Uyển Linh suýt giận đến ngất xỉu, hacker này rất cao tay, bà tìm nhân viên kỹ thuật tốt nhất cũng không tra được, nếu không phải anh hai nhắc nhở xem gần đây bà có kết thù với ai không thì bà thậm chí còn không nhớ được chuyên ngành đại học của Quý Duyên Khanh chính là khoa học máy tính, hơn nữa còn đứng top đầu.
Thiên tài khoa học máy tính của Đại học Thanh Hoa..
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Quý Duyên Khanh có thủ đoạn và động cơ thôi.
Quý Duyên Khanh dám này ra tư thế không hề sợ hãi như vậy thì có khả năng sẽ không để bà tìm ra được chứng cứ, Tô Uyển Linh giận mà lồng ngực phập phồng, nhưng vẫn nhịn xuống cơn kích động muốn ra tay, bà phải kiềm chế rồi hít thở vài lần mới bình tĩnh lại được.
"Tống Dương, con mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ bộ mặt thật của thằng đàn ông này đi, con thích một kẻ thủ đoạn tàn độc, có thù tất báo như vậy sao?" Ánh mắt Tô Uyển Linh mang theo ý tàn nhẫn, lạnh lùng nói: "Có một vài kẻ tâm tư đen tối luôn thích khoác lên mình cái vẻ sen trắng không dính bụi trần đi lừa gạt đám đàn ông như con đó, ai biết sau lưng cậu ta xấu xa dơ bẩn thế nào ——"
"Tô Uyển Linh!" Tống Dương lạnh lùng cắt ngang lời Tô Uyển Linh, "Mẹ đừng ép tôi phải cắt đứt quan hệ với mẹ."
"Được được được thôi, tôi đúng là nuôi được một đứa con ngoan lắm." Tô Uyển Linh tức đến mức bật cười, "Chẳng trách có người chết cả cha lẫn mẹ, còn cha mẹ nuôi thì đuổi luôn ra khỏi nhà."
Nói xong Tô Uyển Linh xoay người muốn đi nhưng lại bị Quý Duyên Khanh chặn ngang lại, vệ sĩ giữ lấy hai tay của Quý Duyên Khanh, Tống Dương lạnh giọng quát lớn, "Buông ra!"
Trong lúc nhất thời không khí vô cùng căng thẳng.
Mặt Quý Duyên Khanh như phủ sương giá, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Uyển Linh.
"Năm năm trước tôi nhịn bà vì bà là mẹ của người tôi thích, nhưng hôm nay thì không, nếu không muốn lần hợp tác kế tiếp của Tống Thị xảy ra chuyện thì mong bà Tống nhớ kỹ lấy một câu." Quý Duyên Khanh nhàn nhạt nói: "Họa từ miệng mà ra."
"Cậu đang uy hiếp tôi!?" Tô Uyển Linh trợn tròn mắt.
"Rõ ràng là đang nhắc nhở." Quý Duyên Khanh nhìn Tô Uyển Linh cho có lệ, "Bà Tống, chỗ này của tôi không chào đón bà, mời bà về cho."
Tô Uyển Linh nhìn Tống Dương, vẻ mặt Tống Dương rất bình tĩnh, thấy thế trong lòng Tô Uyển Linh lạnh đi, có hơi đau lòng mà xoay người rời khỏi.
Bà chỉ cảm thấy nuôi con lớn như vậy lại vì một thằng con trai mà không về cùng phe với mình, song bà cũng không ngẫm lại, rằng từ nhỏ đến lớn bà ôm Tống Dương được mấy lần? Từ nhỏ Tống Dương được bảo mẫu chăm đến lớn, Tô Uyển Linh chỉ cần xinh đẹp đi mua sắm, đi du lịch, xem ca kịch, đợi bà quay đầu lại nhớ ra mình còn có một đứa con trai thì cha của Tống Dương đã mất rồi, Tống Dương cũng đã lớn không còn cần mẹ yêu thương ôm ấp nữa.
Trong phòng yên lặng như tờ.
Quý Duyên Khanh nhìn Dương Bảo đang ngơ ngác, dỗ dành nói: "Con vào phòng chơi đi, ba cần nói chuyện với chú."
Dương Bảo có hơi chần chừ, nhóc nhìn Tống Dương đầy cảnh giác, Tống Dương cất giọng ôn hòa, "Yên tâm đi, chỉ có ba con đánh chú chứ không có chuyện chú đánh ba con đâu."
"Ba, nếu có người bắt nạt ba thì ba cứ la lên, con sẽ ra giúp ba." Giọng điệu Dương Bảo có hơi hung ác, có điều nhìn đống thịt trên mặt nhóc cùng với từng vòng băng vải quấn quanh ngực thì thật sự không có chút sát thương nào.
Tống Dương giơ ngón cái, "Không hổ là hạt giống chú, rất đàn ông đấy."
Toàn bộ quá trình Quý Duyên Khanh đều dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tống Dương, đợi Dương Bảo đi rồi hai người ngồi lại phòng khách.
"Khanh Khanh, anh tin em..."
"Đều là do tôi làm." Quý Duyên Khanh nói thẳng ra.
Tống Dương thoáng khựng lại, "Thật ra thì anh đã đoán được rồi." Hắn thấy Quý Duyên Khanh nhìn hắn thì nở nụ cười lên mang theo vài phần bất cần giống lần đầu tiên gặp mặt của năm đó, "Dù sao vài năm này anh kiếm cũng không chỉ chừng đó, em nguôi giận là được rồi."
Quý Duyên Khanh bỗng ngẩn ra, có thể do không ngờ Tống Dương sẽ nói như vậy, ý lạnh trong mắt cậu dần phai nhạt.
"Có một câu Tô Uyển Linh nói đúng, tôi không giống dáng vẻ trong tưởng tượng của anh."
"Em cảm thấy trong tưởng tượng của anh em có dáng vẻ gì?" Tống Dương hỏi lại.
Quý Duyên Khanh nghĩ hẳn là học sinh giỏi đẹp đẽ lạnh lùng linh tinh gì đó, trước kia cậu đã từng hỏi Tống Dương, lúc đầu Tống Dương nói là vì rất đẹp. Nhưng ngoại trừ lớp vỏ bên ngoài thì Tống Dương còn thích gì ở cậu chứ?
Nghĩ đến đây trong mắt Quý Duyên Khanh hiện lên một tia mỉa mai, cậu nhìn Tống Dương nói thẳng: "Tôi vừa ích kỷ lại còn thù dai, năm năm này vì phát triển sự nghiệp ở nước ngoài nên trên tay không hề sạch sẽ giống như anh nghĩ đâu." Cậu cũng hãm hại người khác, cũng từng dùng thủ đoạn phi pháp.
Tống Dương không quan tâm lắm mà cười, vừa định mở miệng nói gì đó, hồi hắn mới tiếp nhận Tống Thị thì toàn bộ trên dưới đều không phục, không chịu quản giáo, có vài kẻ cổ hủ cậy già lên mặt ngáng chân hắn, chẳng phải từng người một đều bị hắn giải quyết cả sao.
"Anh thích tôi ở điểm gì không quan trọng." giọng điệu Quý Duyên Khanh lạnh nhạt.
Tống Dương biết Quý Duyên Khanh muốn nói gì, không có gì khác ngoài mấy lời không thích hắn vâng vâng, trước kia hắn cho là thật, còn bây giờ cảm thấy sẽ không, nếu thật sự không thích hắn thì với tính cách của Quý Duyên Khanh sẽ không thèm nhiều lời phí với hắn đâu.
Sau khi xảy ra tai nạn xe, hắn cảm thấy cả người mình như trở về năm năm trước, đã sáng tỏ hết rồi.
"Chẳng phải đã nói sẽ cùng ăn tối sao?" Trên mặt Tống Dương hiện ra mấy phần lấy lòng, "Có đi nữa không?"
"Tôi không có tâm trạng, muốn đi nghỉ." Mặt Quý Duyên Khanh có hơi không kiên nhẫn, "Anh về đi!"
Ngược lại Tống Dương còn cảm thấy hình như Thân Thân nhà hắn đang thẹn quá thành giận, thế là hắn cũng không sáp đến nữa mà gật đầu nói ngày mai sẽ mang cơm đến đây rồi mới ra về.
Việc này không giống với dự đoán trong đầu của cậu. Quý Duyên Khanh nhìn về phía cửa lớn đóng chặt bằng vẻ mặt phức tạp, Tống Dương đến cùng là thật sự không để ý, hay là chỉ đang giả vờ giả vịt?
Trước đó không đuổi Tống Dương đi chính là vì muốn ngả bài cho Tống Dương biết mặt khác của cậu, muốn nhìn nét mặt khiếp sợ của Tống Dương, sau đó sẽ cười nhạo châm chọc, đến lúc ấy Quý Duyên Khanh có thể sảng khoái rời đi, nhưng đối mặt với Tống Dương điềm tĩnh như vậy, cậu thật sự không biết nên nói tiếp thế nào.
Tựa như một mặt khác cậu vẫn luôn cực lực che dấu, không muốn bại lộ ở trong mắt Tống Dương, kết quả là Tống Dương vốn chẳng hề quan tâm.
Quý Duyên Khanh cảm thấy đau đầu không muốn nghĩ tiếp nữa, lúc này Dương Bảo từ trong phòng bước ra kéo tay Quý Duyên Khanh nhỏ giọng nói, "Ba ơi, chú kia bắt nạt ba sao?"
"Không có." Quý Duyên Khanh phát hiện con trai không gọi Tống Dương là chú xấu xa nữa, rõ ràng trước kia vô cùng cứng đầu, là người đã nhận định bất cứ chuyện gì thì cũng sẽ kiên quyết không từ bỏ, nhưng đến lượt Tống Dương thì lạ thay đổi hết lần này đến lần khác.
"Dương Bảo rất thích chú kia sao?"
Dương Bảo bị hỏi thì có phần ngượng ngùng, nhóc cảm thấy mình không ở cùng chí tuyến với ba, thế là lập tức ôm đùi Quý Duyên Khanh thỏ thẻ: "Con thích chơi với chú ấy." Nhóc vội biểu đạt lòng trung thành với ba, "Nhưng mà nếu chú ấy bắt nạt ba, con sẽ không chơi với chú ấy, không bao giờ để ý đến chú ấy nữa đâu."
Quý Duyên Khanh vuốt tóc con trai, cười nói được rồi.
Hai cha con đi ngủ sớm, sáng sớm hôm sau Quý Duyên Khanh làm bữa sáng xong thì dẫn Dương Bảo xuống lầu tản bộ, thuận tiện đi siêu thị mua chút đồ linh tinh.
"Ba ơi, có người nhìn trộm con kìa."
Quý Duyên Khanh tưởng là người Tống Dương phái đến, mặt cậu đanh lại, mắt nhìn xa xa, là một người phụ nữ trung niên, ánh mắt khả nghi nhìn theo cậu và Dương Bảo, Quý Duyên Khanh khẽ cau mày, cậu không quen biết vị phu nhân này.
Từ tiểu khu đến siêu thị, suốt dọc đường luôn có người nhìn chằm chằm bọn họ, hơn nữa ánh mắt đều mang theo ác ý, sau lưng khe khẽ thì thầm.
Ghê tởm!
Đồng tính luyến ái!
Bi.ến thái!
Còn đứa nhỏ này không biết có phải là bị bắt cóc về không!
Những từ ngữ ác độc thì thầm tiến vào trong tai, Quý Duyên Khanh quay đầu lại lạnh lùng quét mắt nhìn đám người nói chuyện kia, sau đó đẩy Dương Bảo trong xe vội vàng đi thanh toán, đến quầy tính tiền lại bắt gặp thái độ vô cùng quá quắt của thu ngân.
Quý Duyên Khanh bỏ hết những món vừa lấy lại, "Không cần nữa."
"Thưa anh, anh đang đùa tôi sao? Tôi đã tính cho anh ——" Giọng điệu nhân viên thu ngân rất tệ.
Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm nhân viên thu ngân, "Thái độ này của anh chính là nguyên nhân tôi không muốn mua nữa, còn có vấn đề gì không?"
Nhân viên thu ngân ném đồ vào giỏ thu hồi, giọng oán giận rất nhỏ, gã nghĩ Quý Duyên Khanh không nghe thấy, "Tởm chết được, tính tiền cho mày tao còn sợ bẩn đấy, thứ biế.n thái."
Người xếp hàng phía sau đều đang thúc giục.
"Mua hay không mua! Không trả tiền được thì nhanh tránh ra!"
"Đừng có chặn đường, mất thời gian quá!"
...
Quý Duyên Khanh đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, Dương Bảo ngẩng đầu nhìn ba mình, Quý Duyên Khanh dùng một tay xoa đầu trấn an con trai, nhưng ánh mắt không hề dời đi, nhân viên thu ngân tự nói tự đáp bị nhìn chằm chằm thì có hơi lúng túng, "Thưa anh, anh không mua thì mời đi cho, phía sau còn có khách đang xếp hàng..."
"Xin lỗi, hoặc tôi báo án." Quý Duyên Khanh cho gã lựa chọn.
Nhân viên thu ngân đầu tiên là sửng sốt, gã biết đối phương có thể đã nghe được lời gã nói vừa rồi, song cũng chắc mẩm đối phương không có chứng cứ thì thái độ ngang ngược hẳn lên, "Mày muốn báo án thì nhanh báo đi, ông đây sợ mày chắc!"
Ai ngờ Quý Duyên Khanh thật sự lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Thu ngân nhất thời ngơ ra, chợt thấy hơi sợ hãi, nhưng gã nghĩ đến gì đó mà vẫn giữ nguyên lập trường, gã cho rằng cảnh sát sẽ không quan tâm đến mấy loại chuyện như này, mà cho dù thật sự có đến thì bất quá là âm thầm hòa giải, cùng lắm thì gã mặc kệ, coi như chửi thay cho nữ thần.
Cảnh sát không đến, quản lý siêu thị phát hiện vấn đề chạy đến trước tiên, vừa nhìn thấy của Quý Duyên Khanh là trong mắt gã cũng hiện lên một tia ghét bỏ và ghê tởm.
Nhân viên thu ngân thấy thế vội vàng nói: "Ai biết cái anh này bị thần kinh gì, không mua thì không mua, còn muốn báo cảnh sát."
Quản lý ở bên cạnh hòa giải, có điều giọng điệu và thái độ rất hung hăng, gã ta vạch ra điểm không đúng của Quý Duyên Khanh, nói cậu gây trở ngại bọn họ thanh toán, nếu không đi thì bọn họ sẽ báo cảnh sát vâng vâng.
Từ đầu đến giờ Quý Duyên Khanh vẫn chưa nói gì cả, một lúc sau cảnh sát mới đến, hỏi nguyên nhân, chợt có một cảnh sát trẻ thấy mặt của Quý Duyên Khanh thì khẽ nhíu mày, trong mắt toát lên vẻ khinh thường nhưng không nói gì cả.
Ý của cảnh sát già bảo là chút chuyện này mà còn phải báo cảnh sát, hai bên hòa giải là được mà.
Vài người nói hợp lý rõ ràng, quản lý, nhân viên thu ngân và cảnh sát đứng cùng một phía, còn cảnh sát già kia ngược lại nhắm vào Quý Duyên Khanh là chỉ vì chút chuyện nhỏ mà điều động cả cảnh sát, quản lý và nhân viên thu ngân nói ra nói vào có ý bảo đầu óc Quý Duyên Khanh có vấn đề.
"Cho nên đợi tôi giết cậu ta rồi các người mới có thể hành động đúng không?" Quý Duyên Khanh lạnh lùng mỉa mai.
Cảnh sát trẻ ngừng việc trong tay lại, "Nói gì đấy? Anh đây là uy hiếp! Còn muốn làm gì nữa, tôi thấy người như anh không chỉ đạo đức bại hoại mà ý thức pháp luật cũng rất kém, trước tiên theo tôi về cục điều tra."
"Cậu Quý ơi." Trong đám người xung quanh chợt có người cao giọng gọi tên Quý Duyên Khanh.
Đợi trong đám đông là một người đàn ông nhã nhặn lịch thiệp cầm một cặp công văn, mùa hè rồi mà còn mặc trang phục cực kỳ chỉnh tề, "Ngại quá cậu Quý, tôi đến trễ rồi."
Quý Duyên Khanh đưa điện thoại cho người đàn ông nọ, "Ghi âm, nhân viên thu ngân của siêu thị này phỉ báng, xúc phạm cá nhân, luật sư Lưu là người chuyên nghiệp, việc này giao cho anh."
Thu ngân bên cạnh vừa nghe người đến là luật sư thì mới sợ hãi, sắc mặt cảnh sát trẻ cũng thay đổi, thấy Quý Duyên Khanh muốn đi cậu ta lanh tay mời Quý Duyên Khanh đến cục cảnh sát hợp tác song lại bị luật sư Lưu cản lại, dùng giọng mạch lạc rõ ràng nói Không có lý do gì để yêu cầu người ta đến hợp tác.
"Kiện kiện kiện đi! Ông đây không sợ, đồng tính luyến ái là thứ dâm loạn ghê tởm, chúc mày nhiễm HIV."
Thu ngân vừa thốt ra lời này đã châm lên cảm xúc của quần chúng vây xem, mọi người đều chỉ vào Quý Duyên Khanh mà mắng, lời vào tai rất khó nghe, Dương Bảo nằm trong lòng cậu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, luật sư Lưu nhanh chóng cản lại, "Cậu Quý, chúng ta đi trước, nơi này rất nguy hiểm, cậu và đứa nhỏ ——"
Ngay cả chuyện gì Quý Duyên Khanh cũng không biết, chỉ cảm thấy lấy sự an toàn của mình và Dương Bảo ra để giận dỗi cũng không ổn bèn ôm Dương Bảo ra khỏi siêu thị.
"Cậu Qúy, để tôi lái xe đưa cậu về." Quần áo của Luật sư Lưu bị rách tả tơi, trên tay Quý Duyên Khanh còn có cả vết cào, sắc mặt Dương Bảo tái mét, ngực bé con khó chịu vì bị đè phải lúc chen lấn.
Trong lòng Quý Duyên Khanh lo lắng, "Cảm ơn anh, trước cứ đi bệnh viện đã." Cậu vuốt trán Dương Bảo trong lòng, đã phủ tầng mồ hôi, cậu lau sơ qua rồi mới hỏi luật sư Lưu đang lái xe, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Luật sư Lưu có hơi lúng túng, "Cậu Quý, hay là cậu xem Weibo đi, tôi hợp tác với Grimm lâu như vậy, biết thái độ làm người của mọi người trong công ty là thế nào, nhưng người khác không biết, hơn nữa việc này bị tung ra khá kỳ lạ, giống như có người ở sau khống chế ——"
Quý Duyên Khanh mở Weibo lên.
No.1 Hot search.
Ảnh giường chiếu thác loạn của kẻ thứ ba Quý Duyên Khanh.
+
- Hết chương 31 -
Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?
Đánh giá:
Truyện Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?
Story
Chương 31
10.0/10 từ 33 lượt.