Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Chương 800
“Chắc anh không định mua quà cho em ở đây chứ?”, thấy Trần Triệu Dương dẫn mấy cô đến đây, Tuyên Hoàng trợn mắt không dám tin nhìn Trần Triệu Dương hỏi.
“Sao nào? Em nghĩ ở đây không mua được đồ tốt à?”, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng: “Em cũng không nhìn thử xem tiền của mình đủ để mua được thứ gì? Dạo ở đây có thể nhặt mót được thứ gì đó”.
“Hừ, chỉ biết cà khịa em thôi, vậy anh phải đảm bảo “mót” được một món quàra dáng cho em mới được”, Tuyên Hoàng liếc Trần Triệu Dương một cái, sau đó mỉm cười nói.
“Được, không thành vấn đề!”, Trần Triệu Dương không nói nhiều với cô ấy mà bắt đầu mở đôi mắt xuyên thấu quan sát quầy hàng hai bên.
Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến lại không quan tâm đến mấy thứ này mà đi dạo xung quanh. Hai người đều cực kỳ xinh đẹp, đi cùng nhau tất nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người đi đường và chủ quầy hàng xung quanh.
Hai người đã quen với những ánh mắt như vậy nên không hề để tâm.
Mà vài kẻ có ý đồ xấu vốn muốn nhân lúc đông người giả vờ đứng không vững muốn đụng vào người bọn họ. Nhưng có Nam Cung Yến ở đó, những người này không thể đạt được mục đích.
Hơn nữa, Nam Cung Yến không phải là người dễ chọc, hễ ai có ý đồ xấu, tất cả đều bị đủ thứ sự cố ngoài ý muốn làm cho thê thảm.
Còn một số kẻ cũng bị Nam Cung Yến dùng cách tương tự làm cho thê thảm. Cuối cùng không còn ai dám đến gần hai người nữa, họ cảm thấy hai người phụ nữ này thật kỳ quái.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi đến đâu, không còn ai đến gần, đây là ví dụ điển hình nhất của cụm “nhượng bộ lui binh”.
Còn Trần Triệu Dương lại hoàn toàn tập trung quan sát mấy món đồ cổ hai bên nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng thất vọng.
Bởi vì nơi này hầu như đều là đồ mới, có vài thứ được làm cũ chẳng bằng mấy món thủ công mỹ thủ, ít nhất thì thủ công mỹ nghệ còn có ưu điểm là cứng rắn
Mấy thứ được làm cũ không chỉ có giá đắt mà tuổi thọ không cao. Suy cho cùng, đa phần đều được làm bằng chất hóa học, cho nên mấy đồ cổ này đều bị ăn mòn.
Trong lúc đó, anh thấy được một vài món đồ là thật nhưng không có giá trị gì, mặc dù niên đại khá lâu nhưng lại không phải là đồ cổ có giá trị.
Nghĩ đến lời hứa lúc nấy với Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương hơi đau đầu. Nếu không tìm được món quà nào để tặng được, chẳng phải mình sẽ mất mặt lắm sao.
“Haizz..."
Ngay lúc Trần Triệu Dương đau đầu vì chuyện này, một ông lão tóc bạc trắng cầm một món đồ ở trước mặt đột nhiên khiến Trần Triệu Dương chú ý.
Đó là một món đồ gốm rất kỳ lạ, không phải là chai hay lọ bình thường mà là một con hổ được làm bằng gốm, kỳ lạ là đôi mắt của con hổ bằng gốm này tạo cho Trần Triệu Dương cảm giác không thoải mái.
Một mắt rất sáng, mắt còn lại thì u ám, không có hồn.
Trần Triệu Dương vốn tưởng do quá lâu rồi nên mới bị mài mòn nhưng dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua thì anh mới phát hiện là không phải, đó là do người nung.
Nếu thợ nung cố tình nung thành vậy thì mọi chuyện khá thú vị.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
“Sao nào? Em nghĩ ở đây không mua được đồ tốt à?”, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng: “Em cũng không nhìn thử xem tiền của mình đủ để mua được thứ gì? Dạo ở đây có thể nhặt mót được thứ gì đó”.
“Hừ, chỉ biết cà khịa em thôi, vậy anh phải đảm bảo “mót” được một món quàra dáng cho em mới được”, Tuyên Hoàng liếc Trần Triệu Dương một cái, sau đó mỉm cười nói.
“Được, không thành vấn đề!”, Trần Triệu Dương không nói nhiều với cô ấy mà bắt đầu mở đôi mắt xuyên thấu quan sát quầy hàng hai bên.
Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến lại không quan tâm đến mấy thứ này mà đi dạo xung quanh. Hai người đều cực kỳ xinh đẹp, đi cùng nhau tất nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người đi đường và chủ quầy hàng xung quanh.
Hai người đã quen với những ánh mắt như vậy nên không hề để tâm.
Mà vài kẻ có ý đồ xấu vốn muốn nhân lúc đông người giả vờ đứng không vững muốn đụng vào người bọn họ. Nhưng có Nam Cung Yến ở đó, những người này không thể đạt được mục đích.
Hơn nữa, Nam Cung Yến không phải là người dễ chọc, hễ ai có ý đồ xấu, tất cả đều bị đủ thứ sự cố ngoài ý muốn làm cho thê thảm.
Còn một số kẻ cũng bị Nam Cung Yến dùng cách tương tự làm cho thê thảm. Cuối cùng không còn ai dám đến gần hai người nữa, họ cảm thấy hai người phụ nữ này thật kỳ quái.
Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi đến đâu, không còn ai đến gần, đây là ví dụ điển hình nhất của cụm “nhượng bộ lui binh”.
Còn Trần Triệu Dương lại hoàn toàn tập trung quan sát mấy món đồ cổ hai bên nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng thất vọng.
Bởi vì nơi này hầu như đều là đồ mới, có vài thứ được làm cũ chẳng bằng mấy món thủ công mỹ thủ, ít nhất thì thủ công mỹ nghệ còn có ưu điểm là cứng rắn
Mấy thứ được làm cũ không chỉ có giá đắt mà tuổi thọ không cao. Suy cho cùng, đa phần đều được làm bằng chất hóa học, cho nên mấy đồ cổ này đều bị ăn mòn.
Trong lúc đó, anh thấy được một vài món đồ là thật nhưng không có giá trị gì, mặc dù niên đại khá lâu nhưng lại không phải là đồ cổ có giá trị.
Nghĩ đến lời hứa lúc nấy với Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương hơi đau đầu. Nếu không tìm được món quà nào để tặng được, chẳng phải mình sẽ mất mặt lắm sao.
“Haizz..."
Ngay lúc Trần Triệu Dương đau đầu vì chuyện này, một ông lão tóc bạc trắng cầm một món đồ ở trước mặt đột nhiên khiến Trần Triệu Dương chú ý.
Đó là một món đồ gốm rất kỳ lạ, không phải là chai hay lọ bình thường mà là một con hổ được làm bằng gốm, kỳ lạ là đôi mắt của con hổ bằng gốm này tạo cho Trần Triệu Dương cảm giác không thoải mái.
Một mắt rất sáng, mắt còn lại thì u ám, không có hồn.
Trần Triệu Dương vốn tưởng do quá lâu rồi nên mới bị mài mòn nhưng dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua thì anh mới phát hiện là không phải, đó là do người nung.
Nếu thợ nung cố tình nung thành vậy thì mọi chuyện khá thú vị.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Đánh giá:
Truyện Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Story
Chương 800
10.0/10 từ 10 lượt.