Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi

Chương 8: Hoá ra anh là hàng xóm của tôi?

145@-“Là bố em kể anh đấy!” - Bất chấp ánh mắt liên tục ra hiệu của ông Quốc, vị Luật sư kia không chút do dự vạch trần điều ông luôn che dấu.

Nghi Lam từ từ hướng về phía bố mình, lúc này ông ngượng ngùng cúi đầu sợ khi phải đối diện ánh mắt con gái. Anh Luật sư kia lại tiếp tục:

“Chú Quốc mỗi lần xem dự báo thời tiết đều xem thêm của một thành phố khác, đó là Hà Nam… Nơi em đang công tác. Anh không biết chú ấy có thói quen đấy từ khi nào.”

Nghe xong lời tâm sự của đàn anh, lòng Lam dâng lên một cảm xúc khó tả, ánh mắt Lam nhìn bố có điều khác lạ.

Quay trở lại với câu hỏi của anh Luật sư, bạn ông Quốc thấy hai người tiện đường lại ở cùng một khu chung cư nên đề nghị:

“Như vậy thì tốt quá, cháu đưa thằng Quang về luôn nhé, nó cũng ở Phủ Lý!”

Nghi Lam nhìn ông ấy rồi đưa mắt nhìn Trần Bách Quang đang ngủ say không biết trời trăng mây gió, cô bất lực suýt môi nhẹ. Thật không hiểu sau hai người không ưa nhau ông trời lại đẩy đưa khiến hai người họ gặp nhau rồi buộc và những tình huống trớ trêu.

*****************************

Hoá ra anh chính là hàng xóm của tôi.

Bà Yên không biết rời khỏi từ lúc nào, bà từ nhà bếp bưng ly nước gừng ấm lên, gọi Trần Bách Quang dậy, anh mơ màng uống được mấy ngụm.

“Phải rồi đấy, con đưa thằng Quang về đi! Đêm khuya rồi, ra đường có chuyện thì khổ, với khu này không có taxi nên bất tiện.”

Mỗi người nói vào một tiếng Lam nghe xiêu lòng, mặc dù cô không muốn liên quan gì đến Quang, nhưng không phải tâm sắc đá, nên chỉ có thể chép miệng miễn cưỡng gật đầu.

“Vâng, vậy cháu xin phép đưa anh ấy về.”

Vừa hay cô có thể lợi dụng nó mau chóng rời khỏi đây, cô chẳng muốn nhìn thấy Lam Yên thêm một phút nào nữa. Nhưng ông Quốc không đồng ý, ông muốn giữ cô lại thêm chút nữa:

“Cậu ta ngủ rồi, để cậu ta nằm thêm một tí đi, con ăn bánh kem, nói chuyện với bố rồi về!”


Câu nói vừa thốt ra, mọi người đều nhìn sang Nghi Lam xem phản ứng của cô. Lam nhìn ông rồi lại nhìn xuống Quang vẫn chưa tỉnh, cô không biết lái xe ô tô nên rất khó khi lái xe đưa anh ta về bằng xe máy. Nên đã hờ hững đồng ý.

Lam ở lại nhà ông Quốc thêm hai tiếng, lúc ấy bạn bè của ông đã về gần hết, trong lúc đợi Quang tỉnh dậy, cô phụ các em dọn dẹp chén dĩa bữa tiệc.

Ông Quốc uống nhiều nên nhức đầu nằm nghỉ trên chiếc ghế phòng khách. Cốc gừng nóng của bà Yên giúp giải rượu nhanh chóng, Trần Bách Quang đã thức, nhưng vẫn chưa hẳn tỉnh táo, anh tự mình bám vào mép tường đi vào nhà tắm rửa mặt. Lam bên ngoài cũng chuẩn bị ra về, cô cầm túi xách đi theo sau, vừa được mấy bước đột nhiên ông Quốc ngồi dậy nhìn theo.

“Khi nào rảnh nhớ về nhà ăn cơm với bố!”

Những bước chân vội vàng dần chậm lại, Lam không quay đầu nhìn, cô khựng lại vài giây ngắn ngủi rồi tiếp tục đi về phía trước. Bầu không khí trở nên trầm lặng hẳn.

Trong bữa tiệc, cô chẳng có một lời chúc gửi đến bố, ông rất buồn nhưng không nói.

Còn nhớ 10 năm về trước, cô cho rằng tính bố mình rất “đàn bà”, cả ngày chỉ biết đi theo càm ràm cô ấy cái này không nên làm, cái kia không nên làm. Lần về nhà này, những tiếng lải nhải dần dần ít đi, tiếng phản đối cũng không còn xuất hiện. Cô phát hiện tần suất cằn nhằn của bố giảm xuống, và cũng không còn can thiệp vào sự lựa chọn của cô.

10 năm trước, khi cô đem quyết định đến Phủ Lý làm việc nói cho bố biết, ông như lâm đại dịch, bất an rất nhiều ngày không ngủ ngon giấc. Ông không muốn con gái một mình phiêu bạc ngàn dặm, ông lo lắng con không chăm lo tốt cho cuộc sống của mình, sợ cô ở nơi đất khách chịu tủi thân không ai giúp đỡ.

Mỗi ngày ông đều càm ràm cốt để xua tan suy nghĩ của con gái, lúc cảm xúc lên cao hai bên đều buộc miệng thốt ra những lời đả thương đối phương. Lúc đấy ông chỉ trích con gái tính tình bướng bỉnh y như bà Hân Mỹ lúc sinh thời, nói không nghe, khuyên không chịu, sớm muộn gì cũng chịu khổ.

Cô nóng máu liền ầm ầm lên nói: “Tôi không cần ông quản.” Nghe xong ông chỉ thất vọng mấp máy môi, những lời muốn nói cũng không nói ra nữa, sau đó ra sau nhà buồn bực hút điếu thuốc, lát sau quay lại cô thấy mắt ông đỏ, có lẽ… Ông đã khóc.

Cuối cùng sau một lúc đấu tranh nội tâm, ông cũng chịu thỏa hiệp. Bố nói: “Nếu tới cuối cùng con vẫn quyết định đi, thì bố không còn gì để nói nữa.”

Ngày rời đi ấy gió thật lớn, ông tay xách vali tay cầm hành lý tiễn con gái ra bến xe, trước khi đi nhiều lần căn dặn: “Khi nào hối hận phải quay về đấy!”, mặc cho lúc đó cô chẳng mấy để tâm.

Bà Yên dìu Bách Quang từ trong nhà đi ra, ngay khi nhìn thấy Lam ngồi trên xe máy, bà thắc mắc:

“Con đưa nó về bằng xe máy vậy chiếc ô tô này tính sao?”


Ban đầu bà còn tưởng cô sẽ đưa anh về bằng ô tô, hôm sau đón taxi về nhà lấy xe, ông Quốc có cơ hội gặp lại con gái, không ngờ mọi thứ lại đi ngược lại những gì bà mong muốn.

Bách Quang giải thích: “Con và bác Quốc làm cùng nhau, sáng mai con có thể nhờ bác ấy lái xe đến công ty.”

Bà Yên tiếc nuối gật đầu, đưa mũ bảo hiểm rồi vào nhà, thấy Quang đã sẵn sàng, Lam đề máy để máy nổ rồi chạy đi. Trên đường về lại chung cư Phủ Lý, gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn anh. Lam liên tục quan sát tình trạng Bách Quang qua gương chiếu hậu, sợ anh lại ngủ bất chợt phía sau xe không có người chống đỡ, sẽ vô cùng nguy hiểm.

Quang tinh ý nhận ra tâm trạng bất an lo lắng của Lam nên đã trấn an: “Tập trung lái xe đi, tôi không sao đâu!”

Vừa dứt câu, Lam rời mắt được vài giây khi nhìn lại đã thấy anh nhắm mắt, cô hoảng hốt giảm ga gọi: “Này! Này! Mở mắt ra nhanh lên!” - Giây sau đó Bách Quang hắt hơi một cái dài, mới xoa mũi, hóa ra chỉ là hắc hơi.

____________________________

Hai người không nói gì với nhau trong một tiếng mấy đồng hồ di chuyển từ Hà Nội về Hà Nam. Có chăng là những khi hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau qua gương chiếu hậu. Khi Lam nhìn Quang, chợt phát hiện anh cũng đang nhìn trộm cô, hai người đều có cảm giác khó tả đang lan tỏa trong lòng.

Lúc về đến chung cư Phủ Lý, Lam loay hoay đỗ xe dưới tầng hầm, Bách Quang một mình tự lên căn hộ. Anh ấy vừa khuất bóng sau hành lang cũng là lúc âm thanh lạ vang đến, Lam vô thức nhìn về hướng Quang vừa đi, cô tái mặt vội rút chìa khóa chạy thật nhanh, khi tới nơi phát hiện anh bước hụt chân nên ngã.

Quang vì giữ sĩ diện nên đã hất tay cô ra từ chối sự giúp đỡ và bảo mình có thể tự đứng lên được. Lam thu tay lại, mắt nhìn không rời xem anh thế nào xoay xở. Sau một hồi tự mình cố gắng vẫn không có kết quả, tay chân anh ấy mềm nhũn không chút sức lực.

Lam biết anh không có khả năng đó nên kiên quyết đỡ anh dậy: “Sao anh cố chấp quá vậy? Đưa tay đây?”

Bách Quang từ từ ngước mặt nhìn Lam, cô cúi người một tay nắm tay anh vắt lên cổ mình, tay còn lại đặt ngay eo dìu anh đến thang máy.

“Cho tôi mượn thẻ của anh đi!”

Bách Quang rút từ túi ra chiếc thẻ từ đưa Lam, cô dùng thẻ mình và anh ấy lần lượt quét qua đầu đọc thang máy.

“Xong rồi, anh tầng mấy?”

Vừa hỏi cô vừa chọn tầng của mình, Quang nhận lại thẻ bỏ vào túi rồi nhướng mắt lên nhìn bảng điều khiển, tay vương ra vừa định chọn tầng thì đột ngột rút lại.


“Cùng tầng với cô đấy. Mình sống chung một tầng à? Sao tôi chưa từng gặp cô ấy nhỉ?”

Lam giật mình kinh ngạc, hai người sống cùng một chung cư, hơn nữa lại cùng một tầng… Đây là điều cô không thể tưởng tượng được.

“Ting” vừa ra khỏi cửa thang máy, sợ quấy rầy cô ấy, Quang chỉ tay về phía trước nói cô đưa anh đến đây được rồi, nhà anh ở ngay phía trước và anh ấy có thể tự đi được.

“Cảm ơn cô nhiều lắm.”

Lam thích thú nhìn anh. Ít ra còn biết nói câu “cảm ơn”, cũng không đến nỗi vô ơn, không uổng công Nghi Lam động lòng trắc ẩn. Cánh tay cô dần buông lỏng, sợ anh không đứng vững cô còn cố ý nắm hờ vạt áo sơ mi anh vài giây để quan sát tình hình.

“Được không đó?” - Lam hoài nghi.

Anh gật đầu ậm ừ, chậm rãi đến gần bức tường hành lang, một tay bám vào, tay còn lại sờ chân bị thương ban nãy, vừa đi vừa xuýt xoa. Lam trở về nhà trước, dọc hai lối đi đều có đèn nên có lẽ anh sẽ không bị ngã nữa.

Sau khi rời khỏi thang máy, đi qua năm căn hộ rẽ phải đã đến nhà cô. Vừa bước vào cửa, treo túi xách lên giá, cởi áo khoác ngoài ra xong định dọn dẹp nhà mới phát hiện túi rác sinh hoạt quên đem ra ngoài.

Lam ra khỏi cửa lại bắt gặp Bách Quang đang đứng trước cửa căn hộ đối diện cô ấy.

“Chưa đến nhà anh nữa à? Cần tôi giúp gì không?”

Lam tưởng anh vì chân đau nên không thể tiếp tục đi, không ngờ anh quay lại nói: “Không cần, tôi tới nhà rồi.”

Nghe vậy cô giật mình nhìn căn hộ nơi anh đang đứng, hóa ra người hàng xóm tốt bụng này chính là Trần Bách Quang, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Trong vòng một buổi tối, anh đã mang đến cho cô quá nhiều điều bất ngờ.

“Có chuyện gì với cô vậy?”

Thấy thấy lạ khi Nghi Lam nhìn mình không chớp mắt, Quang mới hỏi. Cô lúng túng đáp lại: “Ờ… Không có gì! Không có gì!”


Lam vừa nói vừa cúi đầu như thể sợ anh nhận ra điều gì. Chắc anh biết cô ấy chính là chủ nhân của thố canh kia. Quang nhìn căn hộ của cô sống, chợt mỉm cười không rõ ý.

“Mình không chỉ chung tầng mà còn là hàng xóm của nhau nữa… ‘Có duyên’ quá chứ.”

Lam cười chê, liếc mắt nhìn đi chỗ khác nói lí nhí trong miệng: “Duyên ‘âm’ thì có!” - Cô nói bé quá Quang nghe không rõ tò mò hỏi lại: “Cô nói gì?”

Lam đánh trống lảng nói sang chuyện khác:

“Nếu đến nhà rồi thì vào đi, nhớ xử lý tốt vết thương nhé!”

Dặn dò xong cô đặt túi rác xuống trước cửa nhà rồi vội vào đóng cửa.

“Thật không tin được mình và ông Luật sư dỏm đó lại là hàng xóm.”

Trần Bách Quang nhìn theo dáng người dịu dàng, thanh lịch khiến anh nhớ đến cô trong bộ đồng phục kiểm soát khi xuất hiện trong phiên tòa, lúc đó anh ấy thật sự đã bị cuốn hút.

Trong quá trình tranh luận trước tòa, anh cho rằng cô là người độc lập và mạnh mẽ, nhưng sau quá trình tiếp xúc, anh phát hiện ra không phải vậy. Mỗi bước đi, cử chỉ, động tác, cách nói chuyện đều ẩn chứa những ẩn ý khó tả. Đó là một loại vẻ đẹp dịu dàng, tao nhã Quang khó thể cầm lòng trước vẻ đẹp ấy.

____________________________

Trần Bách Quang chuyên đảm nhận các vụ án hình sự và thường xuyên làm việc với các cơ quan công tố, từ đó hai người có cơ hội tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Nhưng mối quan hệ vẫn như vậy, thậm chí còn tệ hơn. Vừa qua Nghi Lam vừa tham gia khởi tố vụ án liên quan đến cái chết không rõ nguyên nhân của người phụ nữ 36 tuổi, chuyện sẽ không đáng nói khi gã chồng kia không liên quan gì đến cái chết của vợ mình.

Theo thông tin phía công an thu được, họ nghi ngờ người chồng đang có tình nhân bên ngoài nhưng vì vợ không chịu thỏa thuận ly hôn nên đã lên kế hoạch sát hại. Ngoài ra công an còn tìm ra được nhiều bằng chứng chứng minh gã chồng trực tiếp liên quan đến cái chết của vợ hắn qua lời kể của hàng xóm xung quanh.

Do vụ việc có tình tiết phức tạp nên trong những ngày qua, Nghi Lam và Bách Quang thường xuyên chạm mặt nhau. Lam làm việc hàng giờ với gã chồng kia để thu thập thêm manh mối qua lời khai của gã, Quang xuất hiện vì bảo vệ thân chủ của mình, anh phải đảm bảo việc thân chủ mình không bị lỡ lời trong lúc trả lời thẩm vấn.




Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi Truyện Bạn Gái Trầm Cảm Của Tôi Story Chương 8: Hoá ra anh là hàng xóm của tôi?
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...