Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
C42: Đồng loại
Editor: Giừa
-
Biểu cảm của Giản Du biến đổi tức thì: "Anh—"
"Cậu không cần hoảng sợ."
Tạ Do Lạc thẳng tay kéo cổ áo mình, nghiêng nhẹ đầu, để lộ ra một mảng da mà chỉ bằng mắt thường có thể thấy một loạt vảy cá xanh đỏ lóa mắt hiện ra: "Tôi và cậu giống nhau."
Giản Du: "..."
Từ khiếp sợ tới kinh ngạc, lại chuyển sang bối rối, một loạt trạng thái cảm xúc nối tiếp nhau.
Cho Giản Du xem xong, vảy cá của Tạ Do Lạc liền biến mất, anh sửa sang lại quần áo trong khi Giản Du còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc đánh thẳng vào thị giác.
"Cậu hẳn là cũng cảm nhận được, chúng ta là đồng loại, thứ này khắc sâu vào trong gen từ khi sinh ra. Có lẽ cậu không thể hình dung được thứ cảm xúc đó rõ ràng, nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng nó thực sự tồn tại."
Giản Du quả thực không có cách nào hình dung, nhưng lại càng khó diễn tả tâm trạng hiện tại của mình hơn: "Anh vừa nói, đồng loại?"
Có nằm mơ cậu cũng không tưởng tượng được bản thân mình lại có liên hệ với hai chữ này.
"Ừ." Tạ Do Lạc nhàn nhạt nói: "Cậu có biết vì sao chúng ta lại rơi vào hoàn cảnh này không?"
Giản Du lắc đầu, cậu không biết gì hết, lúc này còn đang đần người ra.
Không chỉ vậy, cậu còn có một linh cảm mãnh liệt rằng quan niệm ăn sâu bén rễ trong lòng cậu bấy lâu nay sắp bị lật đổ hoàn toàn.
Tạ Do Lạc: "Thật ra gen phản tổ* vẫn luôn tồn tại, tuy nhiên bởi vì nó là gen lặn nên vẫn luôn bị ngó lơ."
(gen phản tổ (atavistic genes): người mang gen này sẽ có những đặc điểm/bộ phận cơ thể đã từng biến mất trong quá trình loài người tiến hóa.)
"Tuy nhiên thì vài thập niên gần đây, vì tình hình môi trường biến đổi nên dẫn đến gen phản tổ đã thay đổi từ tính lặn sang tính trội, dù rằng xác suất xuất hiện chỉ có 1/100000, nhưng với mật độ dân số khổng lồ như vậy, con số này cũng không thể coi thường được."
"gen phản tổ?"
Giản Du ngơ ngác lặp lại mấy chữ này, một hồi lâu sau mới chật vật nặn ra một câu: "Vậy nên là, tôi không phải quái vật sao?"
Tạ Do Lạc nhíu mày: "Đương nhiên là không phải, bất cứ ai cũng có gen phản tổ trong người, chúng ta chỉ là một trong số rất ít mang gen trội, nếu bảo là quái vật thì không phải tất cả mọi người đều có gen lặn là quái vật sao?"
Từng câu từng chữ trong lời của Tạ Do Lạc đều như búa tạ nện vào ngực cậu, chấn động đến nỗi cậu không biết phải làm sao.
Bởi vì thân thể đặc biệt, cậu vẫn luôn bị trói buộc trong ánh nhìn của những kẻ khác, lớn lên cùng với cái danh hiệu 'quái vật' quấn quanh người.
Cho dù cậu có cố gắng giả vờ không sợ hãi, thì ở đáy lòng vẫn luôn tồn tại một góc tối tăm ẩm ướt, nơi đó không có mặt trời chiếu rọi, mặt đất đầy rêu phong, cậu giấu mình ở nơi đó, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ một tấc.
Sớm ngày che giấu đã thành thói quen, tự mình chất chồng từng lớp mặt nạ bảo vệ, thậm chí trong quãng thời gian đó còn nhiều lần cảm thấy mình sẽ mãi chỉ có thể sống tạm bợ, không bao giờ có thể bước ra ánh sáng.
Cậu vốn cho rằng cả đời mình sẽ trôi qua như vậy, nhưng lại đột nhiên xuất hiện một Tạ Do Lạc, nói với cậu rằng anh là đồng loại của cậu, rằng cậu không còn phải lẻ loi một mình. Cậu có đồng loại, cậu là người bình thường, cậu không phải quái vật.
Tựa như bao nhiêu gông xiềng cậu tự tròng lên chính mình đột ngột mở ra, sự tự do bất chợt tới chẳng kịp đề phòng, thậm chí tất cả cảm xúc hỗn loạn đè nén bấy lâu còn lấn át hết sự mừng rỡ, đầu óc cậu trống rỗng.
Tạ Do Lạc nhìn Giản Du loay hoay không biết phải làm sao, thở dài.
Anh hiểu rất rõ tâm trạng hiện giờ của cậu, nhìn chính bởi vì quá hiểu, cho nên mới càng cảm thấy thật buồn, thật đáng tiếc, nhưng hơn cả là tức giận.
"Giản Du, chúng tôi đều đang nỗ lực, tình hình này sẽ không kéo dài lâu đâu, chúng ta rồi sẽ cùng nhau vứt bỏ gông xiềng, không sợ ánh mắt của người đời, quang minh chính đại bước đi dưới ánh mặt trời."
Tim Giản Du đập nhanh đến nực cười, cậu mím môi: "Có phải... cần tôi làm gì đó không?"
Tạ Do Lạc gật đầu: "Tình huống hiện tại, đạt được sự công nhận của pháp luật, để pháp luật thông báo cho toàn thể dân chúng về thân phận của chúng ta, đây là con đường duy nhất chúng ta có thể lựa chọn."
"Hạng mục thực nghiệm đã được báo cáo, nhưng không được công khai vì hoàn cảnh đặc biệt. Để tránh gây hoảng loạn, chúng ta cần dữ liệu trực quan và hiệu quả để chứng minh rằng những người mang gen phản tổ trội hoàn toàn không có gì khác biệt so với người bình thường, chỉ ngoại trừ đặc điểm phản tổ trên người."
"Chúng tôi đã hợp tác với nhiều phòng thí nghiệm để tiến hành thực nghiệm, nhưng bởi vì tin tức không được công khai, và phần lớn những người có điểm đặc biệt giống chúng ta đều có quan niệm sai lầm như cậu, điều này khiến chúng tôi rất khó tìm thêm đối tượng nghiên cứu để tiến hành thí nghiệm, đây cũng là lý do chính làm chúng tôi chậm tiến triển."
"Theo quy định, số lượng người thí nghiệm ít nhất phải nằm trong số lượng quy định, cuối cùng đưa ra kết luận có giá trị khảo hạch, chúng tôi đang rơi vào thời kỳ tắc nghẽn về số lượng, và sự xuất hiện của cậu không thể nghi ngờ gì, chính là đưa than ngày tuyết cho chúng tôi."
"Giản Du, cậu có bằng lòng giúp chúng tôi không?"
-
Khi Lục Thời Niên đến, vừa lúc thấy Giản Du sóng vai đi cùng Giản Du ra khỏi khu dạy học, tách nhau ra ở cổng.
Giản Du có vẻ hơi thất thần, lúc đi xuống cầu thang cũng không ngẩng đầu lên, suýt thì đi lướt qua người Lục Thời Niên, bị hắn túm lấy cổ áo xách về: "Nghĩ cái gì mà chuyên tâm vậy hả?"
Giờ Giản Du mới phát hiện hắn đứng đây, cau mày trả đũa: "Anh làm gì mà không lên tiếng?"
"Có đó, là em không nghe thấy."
Lục Thời Niên xoa nhẹ đầu thỏ, ngẩng đầu nhìn về hướng Tạ Do Lạc vừa rời đi, hỏi cậu: "Sao lại đi cùng cậu ấy, quen nhau lúc nào vậy?"
Chỉ một hai câu thì không thể nói rõ, chưa kể Giản Du vừa phải tiếp thu lượng thông tin quá lớn, bản thân còn chưa kịp tiêu hóa xong nên dứt khoát xoay người đi thẳng: "Khi nào về sẽ nói cho anh, giờ đi ăn cơm đã, em sắp chết đói rồi."
Lục Thời Niên mỉm cười bảo được.
Cơ mà mới đi theo cậu ra ngoài chưa được mấy bước, hắn đã thu lại nụ cười đi chậm lại, lấy điện thoại ra mở WeChat, tìm được cái avatar con mèo xấu hoắc của Thời Du, bấm mở:
[qwertyuiop]: Hỏi chú mày vụ này, lúc trước mày nói Tạ Do Lạc bận làm thí nghiệm suốt, có biết cậu ta đang bận thí nghiệm gì không?
[Thời Du đại nhân]: Hở? Em không rõ lắm đâu, thí nghiệm đó của Do Lạc rất bí mật, thật ra mấy lần em tò mò nên hỏi thử, nhưng mà hỏi không ra.
[Thời Du đại nhân]: Cơ mà không phải bọn họ học ngành thí nghiệm sinh vật sao, đơn giản là cắt cắt mổ mổ, máu chảy đầm đìa, em cũng không muốn nhìn đâu, sợ gặp ác mộng á.
Lục Thời Niên nghe mô tả của thằng nhóc xong sắc mặt xấu hẳn đi, chậc một tiếng, đang định nhắn lại thì Giản Du đi phía trước đã phát hiện hắn dừng lại nửa ngày không đi theo, quay đầu lại thúc giục: "Lâu la gì nữa vậy, đi nhanh lên được không?"
"Tới đây." Lục Thời Niên cất điện thoại đi, đuổi theo cậu.
Cả bữa ăn Giản Du luôn chìm trong im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì mà rất nhiều lần Lục Thời Niên gọi cậu, phải lớn giọng gọi mấy tiếng cậu mới nghe thấy.
Hiếm lắm mới thấy cậu trong trạng thái mất hồn mất vía như vậy, Lục Thời Niên chẳng còn hứng trêu đùa nữa, thái độ ngay thẳng, vừa về đến nhà đã lập tức hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì không? Em đừng sợ, nói ra anh sẽ giúp em giải quyết."
"Không phải." Giản Du nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu, nghĩ nghĩ một hồi, quyết định đi thẳng vào nội dung quan trọng nhất, trực tiếp tóm tắt một câu chuyện dài: "Tạ Do Lạc đang làm một thí nghiệm quan trọng, cần một đối tượng để tiến hành nghiên cứu thực nghiệm, em muốn giúp anh ta."
Lục Thời Niên nhíu mày: "Lấy đối tượng thí nghiệm là con người?"
Giản Du: "Cũng có thể nói vậy? Cơ mà thí nghiệm của anh ta tương đối đặc biệt, hơn nữa anh ta cũng biết thân phận của em rồi."
Cậu đã hoàn toàn bình tĩnh lại, kể lại hết chuyện lớn nhỏ mà Tạ Do Lạc nói hôm nay cho Lục Thời Niên nghe.
Đối với cậu mà nói, đây là một tin tức cực kỳ tốt, cậu vốn tưởng rằng Lục Thời Niên cũng sẽ vui mừng như cậu, nhưng mà đến khi nghe được hết mọi chuyện, mặt Lục Thời Niên vẫn không có biểu tình gì, không có chút gì gọi là phấn khởi.
Phản ứng của hắn nằm ngoài dự liệu của Giản Du, khiến cậu nhất thời trở tay không kịp: "Này, anh làm sao vậy?"
Lục Thời Niên mở miệng, nhưng lại chẳng liên quan gì đến nội dung cậu vừa trình bày cho hắn nghe: "Trời nóng quá, ăn xong bữa cơm mà mồ hôi đầm đìa rồi, em có muốn đi tắm một cái không?"
Giản Du sửng sốt: "Gì cơ?"
Lục Thời Niên lại nói: "Em mặc bộ ngủ màu đen của anh đi, mùa hè mặc đồ rộng rãi tí mới mát."
Giản Du nghe vậy thì cau mày: "Lục Thời Niên, cái gì mà tự nhiên lại tắm rửa quần áo, giờ em không nói chuyện này với anh đâu."
Lục Thời Niên không lên tiếng, xoay người làm bộ muốn đi lấy đồ ngủ cho cậu, Giản Du cảm thấy có gì đó không ổn, dứt khoát kéo cánh tay hắn: "Rốt cuộc anh có nghe thấy lời em vừa nói với anh không hả!"
"Nếu anh nói anh không đồng ý thì sao?" Lục Thời Niên bỗng dưng nói.
Ngữ điệu của hắn rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức gần như không có chút cảm xúc hỗn loạn nào, nhưng lại khiến trái tim Giản Du trống rỗng không rõ lý do.
Hắn chưa từng dùng giọng này nói chuyện với cậu bao giờ.
"...Anh nói cái gì?"
Lục Thời Niên xoay người nhìn cậu: "Anh nói, nếu anh không đồng ý cho em làm đối tượng thí nghiệm thì sao."
Giản Du không hiểu: "Tại sao chứ?"
Lục Thời Niên thở dài: "Bé Du, anh hiểu cảm xúc của em, nhưng em không cần phải vĩ đại đến mức hiến thân vì khoa học như vậy."
"Nhỡ thí nghiệm không thành công thì sao, nhỡ những điểm khác biệt của các em không được luật pháp thừa nhận thì sao. Đã có anh bảo vệ em rồi, anh có thể bảo vệ em khỏi bất kỳ kẻ nào ngoài kia."
"Theo đuổi quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì, như bây giờ đã là tốt rồi mà, không phải cứ cố gắng thay đổi, như vậy không đáng sao?"
Lời nói của hắn chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh, ánh sáng trong mắt Giản Du lụi tàn đi một nửa.
Cậu chớp mắt nhiều lần, một lần nữa nhìn về phía Lục Thời Niên, gằn từng câu từng chữ: "Anh cho rằng em là thú cưng của anh à?"
"Anh nói không đồng ý là em cũng phải không đồng ý? Anh nói không có ý nghĩa, thì nó thật sự vô nghĩa như anh nói? Không trực tiếp trải qua thì làm sao có thể đồng cảm như thể bản thân mình cũng gặp chuyện như vậy, anh dựa vào cái gì mà dám nói anh hiểu cảm xúc của em?"
Lục Thời Niên nhíu chặt mày: "Bé Du, em bình tĩnh lại nào, ý của anh không phải như vậy."
"Người nên bình tĩnh là anh đấy, có đáng hay không cũng không phải do anh quyết định."
Giản Du đẩy tay hắn ra: "Chuyện của em, em có quyền quyết định, anh có hiểu hay không là chuyện của anh. Nói thẳng ra là em chỉ thông báo cho anh thôi, không phải hỏi ý kiến của anh."
Nói xong cậu liền xoay người rời đi, trong nháy mắt căn phòng chỉ còn lại một mình Lục Thời Niên.
Hắn đứng tại chỗ một lúc lâu, bực bội vò nát mái tóc mình, đi vào phòng khách vừa mới ngồi xuống đã nhận được cuộc gọi từ Thời Du.
"Anh, em nghĩ nghĩ cứ thấy có gì đó không đúng, anh làm gì mà tự nhiên lại hỏi chuyện Tạ Do Lạc ở phòng thí nghiệm thế? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Lục Thời Niên nằm ngửa trên ghế sofa, lấy tay che mắt lại, giọng nói đầy mệt mỏi: "Anh sẽ nói cho chú mày sau, giờ anh phải bình tĩnh lại một chút."
Thời Du 'à' một tiếng, sau đó liền nghe thấy một loạt âm thanh lộn xộn từ đầu bên kia, sau đó cuộc gọi bị ngắt.
"???"
Cậu ta chẳng hiểu mô tê gì nhìn chằm chằm điện thoại: "Cái quỷ gì vậy trời?"
Cậu đặt điện thoại xuống đi rót cốc nước uống, nghĩ ngợi tính gọi điện cho Do Lạc hỏi thăm một chút, ai dè lại nhận được cuộc gọi từ ông anh mình.
"Anh bình tĩnh lại nhanh thế?"
"Mày gửi anh số điện thoại của Tạ Do Lạc đi."
"Hả???"
(Truyện được đăng tải trên wattpad @caphecot_giua)
Đới Lượng Lượng ở ký túc xá một mình thoải mái xem livestream game, hai chân bắt chéo, trên bàn còn có nửa quả dưa hấu cắm thêm cái thìa.
Kết quả quay đầu qua nhìn: "Là cậu à Giản Du."
Anh ta y như một quả bóng bay xì hơi, lại nằm vật xuống: "Quay lại lấy đồ hở? Ăn dưa hấu không?"
Giản Du: "Không phải, không ăn." Cậu kéo tủ quần áo của mình ra, may mà bên trong vẫn còn mấy bộ quần áo sạch.
"Tối nay tôi ngủ lại ký túc."
Đới Lượng Lượng: "Được thôi, anh Lục cũng về hở?"
Giản Du: "Sao tôi biết được, anh ta có về hay không thì có liên quan gì tới tôi."
Hớ? Cái giọng này có gì đó sai sai nha. Kiếm Hiệp Hay
Đới Lượng Lượng quay đầu lại quan sát sắc mặt của cậu: "Có chuyện gì à?"
Giản Du: "Cãi nhau."
Đới Lượng Lượng tỏ vẻ khiếp đảm: "Anh Lục mà cũng có thể cãi nhau với cậu hả?"
Anh ta nhìn được rõ tình hình của hai người này, Lục Thời Niên lúc nào cũng hận không thể sủng Giản Du lên tận trời, sao mà lại cãi nhau được?
Giản Du: "Có gì mà không thể, tôi đâu phải là không có miệng."
Đới Lượng Lượng: "Nhưng mà—"
Giản Du: "Không nhưng nhị gì hết! Đừng có nhắn đến tên đó nữa, nghe đã thấy bực mình muốn chết."
Đới Lượng Lượng: "Dạ."
Xem ra là cãi nhau ác liệt lắm.
Cơ mà vấn đề này không lớn, Đới Lượng Lượng ôm dưa hấu múc một thìa đầy mồm, dù sao cũng là anh em ngủ chung giường, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, chắc là chẳng bao lâu nữa anh Lục sẽ về dỗ dành thôi.
Buổi chiều Giản Du không có tiết học, cậu đến thư viện, tâm trạng ngổn ngang chẳng đọc được bao nhiêu, chỉ sờ sờ điện thoại một nghìn tám trăm lần.
Tạ Do Lạc đã kết bạn WeChat với cậu, nói là cho cậu thời gian suy xét, sau khi nghĩ xong thì có thể gửi tin nhắn cho anh.
Cậu vốn định là sau khi nói cho Lục Thời Niên xong thì sẽ tới tìm Tạ Do Lạc, hiển nhiên là đã nắm chắc được chín phần mười không có biến gì, ai mà ngờ chuyện lại loạn hết cả lên thế này, tin nhắn chờ mãi vẫn chưa được gửi đi.
Không được, vừa bình tĩnh được tí mà giờ nghĩ lại xong lại thấy tức rồi, cái tên đần kia quả nhiên là uống lộn thuốc rồi phải không?
Nói cái mả mẹ gì chẳng hiểu nổi luôn á?!
Bực quá, thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Cậu thu dọn đồ đạc đứng dậy về ký túc xá.
Ăn cơm tối, tắm rửa xong nằm lên giường, mở điện thoại ra, cuộc trò chuyện ghim trên đầu vẫn trống rỗng, không có tin nhắn mới, đến một cuộc gọi cũng không có.
Đầu ngón tay lang thang vô định trên màn hình một lúc, sau đó điện thoại bị nhét vào ổ chăn, bực bội kéo chăn che kín đầu mình lại, cả thế giới chìm vào bóng tối.
Chuyện đúng ra không nên đi tới nước này.
Hắn sao có thể, tại sao lại không hiểu cậu chứ?
Trong ký túc xá yên tĩnh, Đới Lượng Lượng nghe động tĩnh ở giường đối diện cứ một lúc lại lật người qua lại, giằng co trong lòng một hồi xong vẫn quyết định gánh trách nhiệm làm người đi hòa giải, gửi tin nhắn cho một đương sự khác:
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Anh Lục, ông đang làm gì đấy?
[qwertyuiop]: Viết bản kiểm điểm.
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]:??? Kiểm điểm cái gì cơ? Anh em tốt của ông sắp tức chết tươi rồi mà ông vẫn có tâm trạng ngồi viết kiểm điểm hả?
[qwertyuiop]: Vẫn còn giận à?
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Chứ sao nữa? Từ lúc về mặt đã đen thui rồi, ông chọc cậu ấy kiểu gì đến nỗi cậu ấy về nhà mẹ đẻ, mà dỗ cũng không thèm dỗ là sao.
[qwertyuiop]: Tôi định là chờ em ấy bớt giận chút... mà thôi bỏ đi, lát nữa tôi tới tìm em ấy.
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Đến muộn quá là người ta ngủ mất đấy, ông lại phải đợi qua ngày mai. Mà nhắc nhở thân thiện tí nè, để giận qua đêm là dễ lên men lắm, bạn gái lão Lý toàn như vậy thôi.
[qwertyuiop]: Hiểu rồi, cảm ơn người anh em.
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Không có chi, mà hai người làm sao mà cãi nhau thế?
[qwertyuiop]: Không có cãi nhau.
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]: Ò rồi thế ông làm gì mà chọc giận người ta?
[qwertyuiop]: Tôi làm chuyện đần độn thôi, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được, thôi không nói cho ông đâu.
[Lượng Lượng lấp la lấp lánh]:???
Giản Du ngủ thiếp đi với một bụng đầy tâm sự.
Có một vài giấc mơ kỳ quặc, nội dung không nhớ được rõ nhưng cái nào cũng liên quan đến Lục Thời Niên.
Mãi đến khi hình ảnh xoay chuyển, cậu mơ thấy chính mình rơi vào một suối nước nóng chảy róc rách, cảm giác được nước ấm bao quanh khiến cậu cảm tưởng như từng lỗ chân lông trên người đều mở ra.
Thật là thoải mái.
Thậm chí còn thoải mái đến mức sai sai.
Tỉnh dậy trong mơ hồ, làm gì có cái suối nước nóng nào đâu, rõ ràng cậu vẫn đang nằm yên ổn trên giường ký túc xá.
Nhưng cảm giác kỳ diệu khi được bao bọc lại không biến mất cùng giấc mộng, mà càng trở nên rõ rệt hơn.
Nắm lấy ga giường, cậu vô thức kìm nén một tiếng than thở suýt tràn ra khóe miệng, bên sườn có một mái tóc mềm mại áp sát, cuối cùng cậu mới nhận ra tình huống hiện tại là gì.
Đại não như ăn một cú sét đánh, đột ngột tỉnh táo lại.
Cảm xúc kinh hãi còn chưa kịp dâng lên, bên eo đã bị nhéo một cái không nặng không nhẹ, lực tay này quá đỗi quen thuộc giúp cậu lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
Cơ thể đang căng chặt trong nháy mắt đã thả lỏng.
Cậu giống như một que kem tan chảy mềm nhũn ra trên gối đầu, khó có thể miêu tả được cảm giác đang len lỏi khắp toàn thân xong lại trở về điểm xuất phát.
Cậu cắn chặt răng, mặt đỏ tai hồng ngửa đầu ra, còn chưa kịp có thời gian để chật vật thì đã bị kéo vào hỗn loạn một lần nữa.
Một giây trước khi pháo hoa màu trắng nổ trung trong trí não, cậu co một cẳng chân thoát khỏi tay Lục Thời Niên, quặp gót chân vào sau eo hắn, nắm lấy tóc hắn nhỏ giọng mắng một tiếng:
"Đồ chó!"
-
Hết chương 42.
Duma lúc đọc lần đầu toi khôm có nhận ra có gì lạ, lúc edit mới nhận ra đây là cảnh BJ.........
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai