Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 64: Ước gì được cắn một miếng (H)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thơm ngon mời bạn ăn nha❤️

Ủa chương trước chương này sao tự nhiên lượt đọc cao hơn vậy ta? Không phải có bạn mới đọc vì tui hổng thấy ai vote thêm cả. Có phải có tình iu nào đó nhung nhớ truyện mà vào xem có chương mới chưa khum? Chừi ưi tui mún tưởng bở qué đi? Cả tuần vắng mặt rùi, bù mụt chương dài thiệt dàiiii nhen❤️

─•~❉᯽❉~•─

Phải điều khiển thành thạo cả xe ga và xe số thì cuối cùng tôi cũng được chạy tay ga vi vu lượn ra ngoài đường. Tuy là đi trong đường vườn nhưng cũng phấn khích vô cùng, có lúc tôi hưng phấn quá độ mà vọt lên tới 45km/h, phải để Tuấn Anh vươn tay lên hạ ga xuống nhắc nhở. Tôi tưởng mình chạy như vậy đã là nhanh rồi nhưng Tuấn Anh nói cậu ấy còn từng chạy 80, 90.

Cậu ấy rủ tôi lên hồ chơi.

Tôi dừng xe lại, lắc đầu kịch liệt, "Không được đâu. Lỡ An lao xuống hồ thì sao?"

Giọng cậu ấy thản nhiên: "Lao xuống thì Tuấn Anh ẵm An lên. Tuấn Anh biết bơi mà."

Đương nhiên là tôi tin tưởng tuyệt đối vào cậu ấy. Tôi sợ chết nhưng có Tuấn Anh thì không sợ nữa, cậu ấy giống như siêu nhân vậy, chuyện gì cũng sẽ ra tay giải quyết được.

"An không sợ chuyện đó. Vấn đề là mất xe của Tuấn Anh thì sao?" Xe này xịn xò như thế, chắc chắn rất mắc tiền.

Cậu ấy cười, đáp sảng khoái: "Mất thì thôi. Có sao đâu."

Tôi bàng hoàng, cũng nói thẳng cho cậu ấy nhớ: "Bình thường Tuấn Anh lên nhà An còn sợ mất xe bố mẹ sẽ đánh mà. Bây giờ bày đặt có sao đâu nữa chứ." Có mà bị đánh gãy chân mất thôi. Tôi không muốn cậu ấy bị đau.

Tuấn Anh nghe tôi nói xong thì ngửa đầu lên trời cười ha ha ha, "Đấy là hai trường hợp khác nhau, làm sao mà so sánh được."

"Nhưng kết quả cuối cùng là mất xe như nhau!" Tôi chỉnh lời cậu ấy.

Tuấn Anh búng nhẹ mũi tôi, "Sai! Kết quả cuối cùng là có bị ăn đòn hay không. Hoàn cảnh khác nhau hoàn toàn. Đi chơi làm mất xe sẽ bị tẩn còn lao xuống hồ mất xe thì bố mẹ còn phải ôm lấy Tuấn Anh mà khóc lóc mừng mừng tủi tủi nói của đi thay người ấy chứ. Thậm chí quăng thêm vài chiếc xe xuống cảm ơn Hà Bá cũng còn vui vẻ."

"..."

Thấy cũng hợp lý! Con trai cưng của cô chú ấy an toàn là trên hết mà nhỉ?

Cậu ấy tiếp tục hào hứng nói: "Với lại Tuấn Anh làm mất mấy chiếc xe rồi. Có sao đâu."

@@

Đây là chiến tích đáng để khoe khoang à?

"Mặt An buồn cười quá!" Cậu ấy ôm lấy hai má tôi mà lắc qua lắc về, "Ha ha... Mất xe trong phạm vi huyện thì bố Tuấn Anh vẫn tìm ra được mà."

Tôi thở phào.

Chưa được mấy giây thì Tuấn Anh cười toe toét nói tiếp: "Nhưng cũng có chiếc không tìm được."

"..."

Tôi thở dài. Người này chuyên gia nói chuyện ngắt câu không đúng nơi đúng chỗ chọc ghẹo tôi thôi.

Đúng là nhà giàu mất hẳn cái xe mấy chục triệu mà nói chuyện gió thoảng mây bay cứ như nhà tôi mất một đôi đũa vậy. Haizzz.

Tôi áp tay mình lên mu bàn tay Tuấn Anh, bỏ qua chuyện vật chất mà quan tâm đến thân thể cậu ấy, "Sao lại có sao đâu? Tuấn Anh bị đánh đòn sẽ đau mà."

Cậu ấy cuối cùng cũng nghiêm túc trở lại, mỉm cười hôn nhẹ lên môi tôi một cái. Tôi giật mình đẩy người ra rồi ngó nghiêng xung quanh.

Tuấn Anh lại hôn thêm cái nữa, nói: "Không có ai nhìn thấy đâu."

Dứt lời, cậu ấy kéo tôi vào lòng ôm chặt, giọng cũng trở nên dịu dàng như nước: "An cũng thương Tuấn Anh nhiều lắm đúng không?" Cậu ấy đặt câu hỏi nhưng không để tôi trả lời mà tiếp tục lên tiếng: "An đừng lo lắng. Bố Tuấn Anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, giận lên thì mắng hoặc tức lên thì cầm gậy..."

Tôi run lên một chút. Cậu ấy vỗ nhẹ lưng tôi.

"Nhưng Tuấn Anh toàn chạy chứ ngu gì mà đứng lại nên chẳng đánh được bao nhiêu, đến khi về nhà thì chuyện đâu lại vào đấy, bố chẳng bao giờ tính sổ. Mấy lời đồn trong xóm đều không đúng, kể cả trên lớp cũng là Tuấn Anh bịa đặt với cường điệu quá lên thôi."

"..."

Vậy tin đồn bố cậu ấy hung dữ nhất huyện là do một tay thằng con trai cưng này tung ra chứ ai nữa!

Tôi cũng cạn lời luôn. Cuối cùng từ xót cho cậu ấy mà chuyển sang phì cười, quên cả đẩy người ra mà dựa hẳn lên lồng ngực ấm áp, hỏi: "Sao Tuấn Anh hay bốc phét thế?"

"Ha ha ha. Tuấn Anh cũng đâu có biết. Có trách thì phải trách bố mẹ Tuấn Anh tại sao lại sinh ra thằng con trai bố láo như thế này thôi."

"..."

Nhưng rất nhanh cậu ấy ngừng cười mà cúi xuống hôn lên trán tôi, "Tuấn Anh hay nói chuyện bậy bạ nhưng những lời nói với An đều là thật lòng hết. An phải tin nhé?"

Tôi mím môi cười cười, không trả lời cậu ấy mà rủ: "Tuấn Anh có muốn dạo quanh hồ chơi không? An chở đi vài vòng."

Cậu ấy 'chụt' lên môi tôi, vui vẻ nói "Muốn!"

Mới đầu tôi còn nhát nên đi chậm, nhưng chạy được nửa vòng thì đã tay, mê mẩn cảm giác gió đêm hắt lên mặt, cứ thế phóng vèo vèo, thỉnh thoảng Tuấn Anh phải chỉnh lại ga cho xuống thấp một chút.

Lúc hai chúng tôi dừng xe lại bên hồ hóng mát, cậu ấy dịu dàng nói: "Tuấn Anh hiểu cảm giác của An. Mới biết đi xe, thằng nào cũng háo hức như thế. Nhưng chạy xe nhanh không tốt đâu. An mới biết đi sẽ không làm chủ được tay lái. Lỡ té xuống thì nguy hiểm."

Tôi hỏi: "Nhưng Tuấn Anh từng chạy nhanh gấp đôi An còn gì?"


Cậu ấy quay sang nhìn tôi, điềm tĩnh hỏi: "Đã bao giờ An thấy Tuấn Anh chở An mà phóng nhanh vượt ẩu chưa?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy. Đúng là cậu ấy chưa từng. Thậm chí chạy xe vô cùng vững vàng. Tôi nói như vậy là do hồi chập tối vừa nghe cậu ấy kể lại chiến tích thôi.

"Tuấn Anh từng trải rồi, biết mình háo thắng phóng nhanh là sai nên mới rút kinh nghiệm trên người An đấy." Cậu ấy thở dài, "Tay lái Tuấn Anh vững hơn, cũng từng va chạm nhiều tình huống nên hiểu được cảm giác xử lý tình hình gấp gáp sẽ khó khăn. Nên để cho chắc chắn thì An không được chạy xe quá tốc độ. Cứ tàn tàn mà đi thôi. Đi rồi sẽ đến, vội vàng làm gì."

Tôi gật đầu: "An hiểu rồi."

Cậu ấy lại thở dài thườn thượt, "Dạy xe cho An, Tuấn Anh vừa yên tâm lại vừa lo lắng. Nhưng cũng không còn cách nào khác. An là em bé của Tuấn Anh nhưng An vẫn phải trưởng thành. Sau này lớn rồi, muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ còn nhỏ, có thể không chạy xe gắn máy thì đừng chạy, dù sao An cũng chưa đủ tuổi. Nghe mấy ông anh nói trên thành phố lớn có xe đạp điện rồi đó. Vậy mà Tuấn Anh lượn lên phố ở đây một vòng vẫn chưa thấy bán. Nếu nhập về thì mua cho An một cái, đi học cho nhanh."

"Xe đạp điện?" Tôi không biết xe này.

"Ừ." Cậu ấy gật đầu, "Xe đạp nhưng chạy bằng năng lượng điện. Có bình ắc quy, cắm điện vào sạc là đi được mấy chục kilomet. Chạy sướng như xe máy vậy đó, khỏi cần đạp làm gì cho mỏi chân. Học sinh cấp ba trên thành phố có nhiều người đi học bằng xe đạp điện lắm."

Tôi cười, xua tay: "Thôi, đạp xe cho khoẻ, chân cũng mau dài ra." Sực nhớ ra một chuyện nên tôi nói: "Sợ là mẹ An không cho lấy xe Tuấn Anh đâu."

Tôi rất muốn có xe của Tuấn Anh. Tôi muốn ngồi lên xe của cậu ấy mà đi học cấp ba. Như vậy sẽ có cảm giác cùng cậu ấy gắn bó bên nhau suốt ba năm này.

"Yên tâm đi! Tuấn Anh sẽ thuyết phục. Với lại đến ngày cuối cùng rời đi thì mới đem lên, làm gì mà từ chối được nữa." Cậu ấy ôm siết lấy eo tôi.

Tôi cũng cầu nguyện trong lòng cho mẹ nhất định phải chấp nhận. Đấy là kỉ vật cuối cùng của chúng tôi rồi.

Khi bơi thành thạo rồi thì Tuấn Anh dẫn tôi đến đầu nguồn, nơi thác cao hùng vĩ ầm ầm đổ xuống. Cậu ấy nói nước tại nơi này dữ, muốn tôi bắt buộc phải bơi ngược dòng được mới yên tâm. Càng đến gần thì tôi càng cảm nhận được rõ ràng áp lực nước dập dềnh muốn đẩy cơ thể mình đi. Lần này Tuấn Anh đem theo dây thừng, vừa ôm tôi mà vừa cột thân thể hai chúng tôi nối lại với nhau, dây chỉ cách nhau khoảng chừng 2 mét.

Tôi hỏi đùa cậu ấy để xua đi cảm giác ngột ngạt khi nước đã sóng sánh gần chạm đầu vai: "Tuấn Anh sợ không ôm kịp An à?"

Tay cậu ấy bên dưới làn nước ấm nhéo nhẹ eo tôi, trả lời chắc nịch: "Không. Tuấn Anh chắc chắn ôm kịp. Cột dây chẳng qua là cho An có cảm giác yên tâm mà tự tin bơi thôi."

Tôi mỉm cười ngoài mặt nhưng thở nặng nề trong lòng. Đúng là tim tôi đang phập phồng, cứ có cảm giác nước cuộn lên đánh tôi đi mất, nếu cuốn xuống dòng xoáy hoặc bị trôi tận ra sông hồ thì Tuấn Anh có phải sẽ không tìm thấy tôi nữa hay không? Tuấn Anh đã dặn dò không được suy nghĩ đến điều xui xẻo nhưng đây là đầu óc tôi tự suy diễn chứ tôi không hề muốn chút nào. Tôi bất lực, không điều khiển được não bộ nên chỉ có thể ngăn chặn miệng lưỡi không thốt ra lời nào đó tiêu cực khiến Tuấn Anh buồn lòng thôi.

Mùa này nước ấm áp nhưng đôi khi tôi vẫn bị rùng mình khe khẽ, chắc là do có hơi sờ sợ. Hình như Tuấn Anh cảm nhận được, cậu ấy ôm chặt tôi khoá vào trong lồng ngực, chúng tôi không bơi mà chậm rãi lội bộ. Tôi cũng ôm chặt lấy cậu ấy mà nhích chân từng bước một, đến khi Tuấn Anh chỉ định dừng lại thì mới thở phào ra một hơi.

Tuấn Anh mỉm cười, vuốt tóc tôi ngược ra phía sau giống cậu ấy cho nước khỏi chảy vào mắt, sau đó đeo cho tôi kính bơi.

"Cảm thấy thế nào? Nhìn có rõ không?"

Tôi chỉ dùng một tay sờ lên kính còn tay phải vẫn câu chặt lấy cổ cậu ấy, đúng là có cảm giác an tâm hơn không ít. Tuấn Anh đã nói công dụng của kính này rồi, cậu ấy thì không cần nhưng lo cho tôi bị nước vào sẽ sợ hãi, với lại đề phòng bị đau mắt nữa. Trong tuần cậu ấy đã tập cho tôi cách thở, tôi còn phải tập lặn nữa.

Tôi cười cười gật đầu.

Tuấn Anh căn chỉnh khít lại cho tôi, trêu ghẹo: "Gật đầu là sao? Tuấn Anh không hiểu. Thế An có nhìn thấy ông xã đẹp trai của An đứng phía nào không? Chỉ ra rõ ràng xem nào!"

Tôi bật cười, lấy tay gạt nước hất lên khuôn mặt cậu ấy.

Giỡn nhau một hồi, Tuấn Anh từ từ buông tôi ra, sau đó nắm lấy cổ tay tôi rồi lui người dần.

Giọng cậu ấy dịu dàng điềm tĩnh: "Chưa cần bơi vội. Bây giờ An đứng yên một mình nhé?"

Tôi gật đầu, nắm chặt lấy hai bàn tay. Tuấn Anh buông hẳn tay tôi ra rồi đứng cách tôi khoảng hơn một mét. Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau, tôi cố gắng tập trung đối diện với nỗi sợ hãi, đang định cảm thấy cũng không đến nỗi nào thì một đợt nước mới đổ ào xuống từ phía trên kia. Tôi thót tim lại, lập tức nhìn lên ngọn thác trắng xoá.

"Nhìn Tuấn Anh này!" Cậu ấy gọi to, "Kệ nó đi! Không sao hết!"

Con ngươi tôi mở lớn nhìn chằm chằm sóng nước đang ào ào, cuồn cuộn ập tới. Sợ nó đánh mình trôi tuột đi mất nên tôi hấp tấp bước tới nhảy lên người Tuấn Anh, quấn tay quấn chân, ôm chặt lấy liều thuốc tinh thần. May mà Tuấn Anh của tôi khoẻ khoắn, vừa bị áp lực nước dập tới, vừa bị một thằng con trai nhào lên mà vẫn đứng vững vàng thẳng tắp như bạch đàn rừng sừng sững.

Tôi lắc đầu liên tục, mặc kệ nhịp tim đập nhanh dữ dội mà cầu xin: "An không làm được... An không làm được đâu~ Xuống dưới kia bơi cũng được mà~"

Tuấn Anh không hề trêu chọc tôi nhát hít mà ôm mông tôi xốc cao lên, bây giờ mặt nước chỉ dập dềnh quanh quẩn bên lưng chừng eo tôi thôi.

"Ngoan..." Cậu ấy dỗ dành, "An làm được. Do An chưa chuẩn bị tinh thần thôi. Cứ từ từ tới, rồi sẽ làm được. Tuấn Anh vẫn luôn ở đây mà."

Tôi vòng tay ôm chặt lấy Tuấn Anh, nằm gục lên vai cậu ấy mà ỉu xìu: "Nước sẽ cuốn An đi mất tiêu."

"Sao mà mất tiêu được?" Cánh tay rắn chắc siết lấy tôi, "Không phải Tuấn Anh đang ôm đây sao?"

"Nhưng vừa rồi Tuấn Anh không ôm~" Tôi phụng phịu.

"..."

Cậu ấy dở khóc dở cười nhéo mông tôi một cái, "Rõ ràng Tuấn Anh hỏi An đứng một mình được không, An đồng ý còn gì?"

"Đồng ý với điều kiện Tuấn Anh phải ôm cơ!!!"

"..."

Cậu ấy bật cười sảng khoái, mãi mới khe khẽ thở dài, nói: "Tuấn Anh cũng muốn ôm An lắm, An à. Nhưng bây giờ phải nghiêm túc học bơi. An cũng đâu thể chọn lựa chỗ mình sảy chân là vùng nước êm ả được. Lỡ sau này lên cấp ba, bạn bè rồi nhà trường tổ chức cắm trại thì sao? Tuấn Anh không thể cấm đoán An không được đi chơi. Nên An phải trang bị cho mình kỹ năng cần và đủ để tự bảo vệ bản thân. Như thế, Tuấn Anh cũng bớt lo lắng. An phải chiến thắng được nỗi sợ hãi của chính mình chứ. Đúng không? An mạnh mẽ mà. Nhiêu đây có nhằm nhò gì đâu."

"Nhằm nhò!" Tôi cắt lời.

"..."

Tuấn Anh nghẹn lời một chút rồi bóp hai mông tôi, tét một cái, "Sao hôm nay nói câu nào cãi lại câu đấy thế?"

"An không làm được~" Tôi định đẩy tay Tuấn Anh ra nhưng nếu đẩy rồi thì sợ mình tuột xuống, vậy là tự động dùng đùi kẹp hông cậu ấy mà chòi người rướn lên cao để tránh cái lực bóp hư hỏng kia.

"An Làm Được!" Tuấn Anh nhấn mạnh.



Tôi dùng từ sờ đã là nói giảm nói tránh. Tay cậu ấy không ngoan ngoãn chút nào, chút lại nhào nặn mông tôi, nói một câu thì xoa bóp tới mấy lần, thỉnh thoảng còn gãi nhẹ, ngắt nhéo. Xấu hổ không chịu được!

Ngón tay cậu ấy trượt đến gần lỗ nhỏ, cười khẽ mà nói: "Không cho sờ thì không ôm nữa."

"..."

Bên dưới cảm nhận cái tay kia càng ngày càng hư đốn nên tôi buông cậu ấy, nhảy tùm xuống, bình tĩnh nói: "Được thôi! Không cho ôm thì ông đây cũng không thèm!"

"..."

Tôi quay mặt bỏ đi lên bờ luôn nên không nhìn được biểu cảm của cậu ấy, chỉ biết người kia im lặng không nói một tiếng nào. Nhưng tôi đắc ý chưa được bao lâu thì hụt chân ngã tủm một cái cắm đầu xuống dưới. Vẫn là Tuấn Anh nhanh tay ôm eo tôi ẵm lên ngay tức khắc.

Cậu ấy lại vuốt tóc, lau nước cho tôi, khuôn mặt dở khóc dở cười mà nói: "Còn cọng dây thừng đang cột ngang hông mà An chạy đi đâu cho ngã luôn vậy."

Tôi kéo kính bơi lên trán, há miệng thở dốc xen lẫn tiếng ho sặc nước, cũng vuốt loạn khuôn mặt mình. Sợ quá! Sợ quá! May mà vừa rồi có kính nên nước không tràn vào mắt được.

"Mắt có đau không? Sống mũi có nhức không? Nước có tràn vào miệng không?" Tuấn Anh hỏi dồn dập.

Tôi lắc đầu loạn xạ, nói chuyện không ra hơi.

Tuấn Anh bế tôi lên bờ nghỉ giải lao, nói là để tôi chuẩn bị tinh thần lại một lần nữa kĩ càng hơn. Lần này cậu ấy có mang theo mấy cái khăn lông rất lớn, nói tôi không cần chạy đi xa thay đồ nữa mà cậu ấy sẽ căng rộng ra che chắn.

"Tuấn Anh thề sẽ không nhìn." Nói rồi quay mặt sang hướng khác.

Tôi cũng không biết Tuấn Anh có nói thật hay không nhưng người này nghiêm mặt ép buộc tôi phải thay ngay tại đây, chạy tới chạy lui cậu ấy nhìn theo chóng mặt lắm. Tôi biết, là do Tuấn Anh sợ tôi mệt mỏi. Thôi cứ kệ đi. Dù sao cậu ấy cũng từng nhìn qua cơ thể của tôi rồi, có nhìn thêm nữa cũng không sao. Chịu đựng ngại ngùng một chút là được.

Vừa cởi áo ướt ra thì bên kia tấm màn lên tiếng: "Cởi hết ra rồi thì nói cho Tuấn Anh một tiếng."

Tôi đặt tay lên cạp quần mà khó hiểu, nhìn lên thì thấy Tuấn Anh đã kéo khăn lên quá đầu cậu ấy luôn rồi. Rất lịch sự!

Tôi hỏi: "Để làm gì vậy?"

"Để nhìn chứ làm gì nữa!" Tuấn Anh cười khẽ.

"..."

Tôi vội vàng vòng cánh tay tự ôm lấy bản thân mình.

May mà Tuấn Anh chỉ cười ha hả khiến tấm vải cũng rung rinh theo chứ không hề ló mặt sang đây.

Cậu ấy vừa cười vừa nói: "Giỡn thôi. Cởi đồ ướt ra nhanh lên không cảm. Nước dưới kia ấm chứ lên đây gió thổi là lạnh đấy."

Cậu ấy hắng giọng, "Cởi xong hết thì nói để Tuấn Anh bao cái khăn này quấn vào người luôn. Khỏi cần thay tới thay lui nữa. Mất thời gian lắm!"

Tôi thấy cũng có lý nên đồng ý. Không ngờ Tuấn Anh của tôi cực kì đứng đắn đến như thế. Cậu ấy phủ khăn xuống người tôi kín mít rồi quay mặt về hướng khác.

"An tự lau người đi." Tuấn Anh nhẹ nhàng nói.

Tôi gật đầu, lau sơ qua một chút rồi quấn chặt bản thân lại như con nhộng trắng xoá.

Tôi ngồi lên tảng đá, nhìn lén tấm lưng nổi cơ rắn chắc nhưng da dẻ lại trắng đến phát sáng mà vô thức nuốt nước miếng.

"An xong rồi."

Tuấn Anh nghe vậy thì bước về phía sau lưng tôi, nghe có tiếng loạt xoạt, là cậu ấy đang thay đồ. Tôi ngồi nín thinh, đợi một hồi thì đợi được một lực mạnh ôm chầm lấy. Tuấn Anh luồn một cánh tay ra sau lưng tôi, một tay đỡ lấy sau khuỷu gối mà bế tôi ngồi vào lòng.

Tôi liếc mắt sang phía khác, nói: "Tuấn Anh mặc áo vào đi!" Cậu ấy vẫn chỉ mặc mỗi quần thôi.

"Không." Cậu ấy ấn đầu tôi vào lồng ngực, "Mặc áo nóng lắm!"

Tôi nhích đầu ra khỏi, cả người cứng đờ, "Vậy... vậy nóng thì đừng ôm nữa."

Tuấn Anh tiếp tục ấn đầu tôi dựa vào da thịt trần trụi của cậu ấy, lần này còn dùng bàn tay áp chặt lên thái dương khiến tôi không nhúc nhích được nữa.

Rồi thản nhiên nói: "Không ôm thì lại lạnh."

"..."

Người này cái gì cũng nói được. Tôi không thèm chấp nữa. Chỉ cố gắng điều chỉnh cảm xúc để khuôn mặt bớt nóng rực lửa hơn.

Tuấn Anh dùng cánh tay còn lại ôm eo tôi, kéo cơ thể trong kén tằm của tôi đổ ập về người cậu ấy. Tuấn Anh nhéo nhẹ eo tôi, nói: "Thả lỏng đi. An cứ gồng như vậy coi chừng mỏi cơ. Chút xíu xuống nước bị chuột rút cho coi."

Tôi đã nghe giáo sư Tuấn Anh giảng dạy qua một khoá "Cách xử lý khi bị chuột rút dưới nước" mà sợ hãi vô cùng. Vậy là vội vàng thả lỏng cơ thể, ngoan ngoãn dựa vào lòng cậu ấy. Tuấn Anh từng nói, kể cả đi bơi có chủ đích, khởi động làm nóng đầy đủ cũng vẫn xảy ra tình trạng bị chuột rút như thường nên rất nguy hiểm.

Tuấn Anh muốn tôi mở khăn ra để cậu ấy kiểm tra xem eo hồi nãy bị ngã thì dây thừng siết có đau không?

Tôi lập tức đáp: "Không đau."

"Sao An biết không đau? Mở ra để Tuấn Anh xem có đỏ không nào? Lỡ trầy thì sao?"

Cơ thể của mình thì tôi phải biết chứ. Nhưng cãi nữa thì cậu ấy lại cứ đem lý lẽ "An toàn cãi không à, người An chẳng lẽ Tuấn Anh không biết" ra nói.

Đang nghĩ cách khác thì Tuấn Anh tiếp tục nghiêm túc thuyết phục: "Ngoan nào, Tuấn Anh chỉ xem An có bị thương không thôi mà."

Tôi bối rối lắc đầu: "Không cần đâu. An không bị thương." Rất sợ cậu ấy sẽ xem lung tung.



Tôi ngại ngùng, không biết có nên mở khăn hay không.

"Tuấn Anh sẽ không nhìn bậy bạ chứ?" Tôi dè dặt hỏi thử.

"Người An mà là bậy bạ à?" Cậu ấy cười khẽ, "Yên tâm đi. Tuấn Anh hứa chỉ xem dây thừng có siết An không thôi."

Tôi đắn đo suy nghĩ. Chắc là Tuấn Anh nói thật. Chứ nếu cậu ấy muốn thì một tay cũng lột khăn của tôi ném xuống được.

Cậu ấy thơm lên má tôi, tiếp tục ngon ngọt, "An chỉ cần mở hé khăn một chút là được. Đâu có cần phải để hở da thịt bên dưới."

Đương nhiên là như vậy rồi. Tôi cũng đâu có ý định phanh rộng ra chủ động khoe thân trước mặt cậu ấy thêm lần nào nữa. Một lần ngày bị ấm đầu là quá đủ rồi.

Nhưng mà...

Tôi lúng túng hỏi: "Còn... còn bên trên thì sao?"

Cậu ấy bóp má tôi, cúi xuống hôn 'chụt' lên môi tôi. Điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói: "Tuấn Anh hứa sẽ không nhìn ngực An đâu."

Sao lại nói thẳng ra như thế? Mặt tôi nóng lên rần rần, lập tức quay sang hướng khác.

"Nhanh đi!" Tuấn Anh đẩy đùi thúc giục.

Khoé mắt tôi liếc Tuấn Anh một chút, thấy mặt mày cậu ấy nghiêm túc chẳng có biểu cảm nào hết thì yên tâm không ít. Tôi cũng ngừng đắn đo, miễn cho dây dưa lại giống như thích còn làm bộ. Chủ yếu vẫn là sợ Tuấn Anh lo lắng nên muốn để cậu ấy nhìn bụng mình tận mắt cho yên tâm.

Hai cánh tay của tôi nãy giờ vẫn giấu trong tấm khăn lông rộng lớn nên bây giờ tôi dùng bàn tay trái nắm chặt lấy hai vạt khăn chồng lên nhau tại bụng dưới, tránh cho khi tay phải thả lỏng thì khăn tuột xuống quá vị trí cần thiết.

Nhưng khi tôi vừa hé hai mép khăn ra thì Tuấn Anh liền lập tức chộp lấy bầu ngực trần trụi của tôi mà xoa mà bóp. Chính xác là chộp, vì cậu ấy vội vàng bất ngờ vồ lấy như lang sói bị nhịn đói lâu ngày gặp được con mồi béo bở vậy.

Tôi hoảng hốt, vừa lo giữ khăn vừa luống cuống đẩy cái tay hư đốn ra.

Mặt tôi đỏ bừng bừng mà chất vấn: "Tuấn Anh đã đã hứa hứa là là là..."

Cậu ấy nuốt nước miếng, ôm chặt lấy người tôi, vừa nắn bầu ngực vừa cố ý dùng ngón cái xoa tròn trên đỉnh núm, hỏi lại: "Hứa gì?"

Lắc người mãi mà không được, đẩy bằng một tay cũng không xong, bây giờ mà đem cả hai tay ra giãy giụa thì khăn hoàn toàn mở rộng thả chim non bay ra khỏi tổ chào đón ánh mặt trời mất thôi.

Tôi nhắm mắt, co rúm người mà la lên: "Hứa là không nhìn!"

Cậu ấy cười trầm khàn bên tai, "Tuấn Anh có nhìn ngực em đâu, chỉ sờ thôi mà. Nè, mở mắt ra xem lại đi. Nãy giờ anh đang nhìn khuôn mặt bé xinh của cục cưng mà." Miệng thì nói thế nhưng hai ngón tay đang nhiệt tình se núm vú của tôi.

"..."

Tôi mở mắt trừng cậu ấy, thấy người này đang chớp chớp mắt cười tủm tỉm mà vừa tức vừa thẹn. Tôi co cùi chỏ thụi Tuấn Anh một cú rồi dùng sức đẩy ra, mãi mới bứt được cái tay cắm rễ trên ngực mình xuống được. Lúc chuẩn bị buông ra, cậu ấy còn cố ý bóp mạnh một cái khiến không gian vang lên tiếng 'bựt' rõ ràng. Dung tục không tả nổi!

Tôi nhìn bầu vú của mình hằn lên năm dấu tay đỏ chói thì xấu hổ muốn độn thổ, vội vội vàng vàng quấn chặt khăn bao lấy cơ thể mình. Thấy Tuấn Anh cười còn sảng khoái hơn lúc trước thì càng muốn kiếm lỗ nào đó chui xuống ngay tại đây.

Tuấn Anh đưa bàn tay vừa sờ soạng ngực tôi lên mũi hít vào mấy hơi thật sâu, "Ứm ừm... Thơm quá đi~" Cậu ấy đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên đầu ngón cái, nói: "Ngon quá~ Ước gì được cắn thử một miếng!"

"..."

Cậu ấy cúi xuống liếm nhẹ lên thuỳ tai tôi, khàn giọng nói: "Hay là cục cưng đánh anh thêm đi? Đánh hai mươi cái rồi cho anh sờ vú thêm một lần nữa cũng được."

Rõ ràng xung quanh không có ai mà vẫn cố ý hạ giọng thầm thì lời tục tĩu khiến toàn thân tôi tê dại. Cơ thể đã được bao đến kín mít mà vẫn có cảm giác đang trần truồng trong lòng người này, da thịt lập tức nổi lên một tầng da gà, bên dưới cũng nhẹ giật giật phản ứng.

"Thế nào?" Cậu ấy vươn đầu lưỡi vào trong tai tôi.

Tôi còn nghe rõ ràng tiếng nuốt nước miếng "ực" hai lần ngay bên cạnh.

Toàn thân tôi mềm nhũn lâng lâng khó tả, cảm giác tê tái nhanh chóng chạy dọc đánh thẳng xuống thân dưới. Tôi lập tức nghiêng đầu né tránh, sợ sẽ không kiềm được mình mà đội lên dưới lớp khăn thì mất mặt lắm.

Tôi không biết phải nói gì nên nghiến răng mắng: "Đúng là... mặt dày vô liêm sỉ không ai sánh bằng!"

Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, hít thở nặng nè, hôn lên gáy tôi mà cười rung hết cả lồng ngực.

Nãy giờ tôi mải lo cho bản thân nên không để ý xung quanh, bây giờ ngồi yên rồi mới cảm nhận rõ ràng bên dưới mông tôi đã u lên một cục cứng rắn. Tôi đứng bật dậy nhưng bị cậu ấy bất ngờ kéo xuống, mông tôi chới với mất đà đè mạnh lên vật căng chặt giữa hai chân cậu ấy. Tôi nghe tiếng Tuấn Anh hít khí mà vừa lúng túng vừa lo lắng. Nếu là ở nhà thì tôi có thể ngỏ ý giúp đỡ cậu ấy, nhưng đây lại là không gian bao la, đất trời rộng lớn. Tôi không thể thuyết phục mình mạnh dạn được.

Tuấn Anh cầm bàn tay tôi hôn lên rồi hỏi trầm giọng: "An định đi đâu?"

Tôi đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng đáp: "An An đi thay đồ bơi. An chuẩn bị tinh thần xong rồi."

"An xong rồi?" Cậu ấy hỏi lại.

"Ừm." Tôi mím môi, gật đầu nhẹ.

"Nhưng Tuấn Anh chưa xong." Cậu ấy khẽ cười.

Tôi không hiểu lắm nên ngẩng đầu nhìn lên, Tuấn Anh chưa nói gì thì vật dưới mông tôi giật mạnh một cái thay cho câu trả lời.

Tuấn Anh thấy tôi run lên nhè nhẹ thì bật cười. Cậu ấy ôm eo tôi đặt đứng xuống thảm cỏ, yêu cầu: "Đứng đây đi! An muốn nhìn hay quay mặt đi đều được."

Là sao?

Thậm chí còn không chừa cho tôi một giây suy nghĩ nào, gần như là vừa dứt lời thì kéo mép quần xuống để bật dương v*t thô to dữ tợn nảy mạnh ra ngoài. Bên dưới của cậu ấy cũng trắng hồng như màu da, vì thế quy đầu hồng thẫm đang rỉ ra chút dịch trong suốt trông càng nổi bật giữa đám lông đen xoăn rậm rạp.

Tôi nhìn vật gân guốc rung lắc mà há hốc miệng, hít vào một ngụm khí lạnh, phải đến tận khi thấy Tuấn Anh cầm lấy gốc dương v*t tuốt mấy cái rồi nheo mắt nhìn lên, tôi mới lập tức xoay mặt về phía khác.



Một lát sau, Tuấn Anh bất ngờ đặt một tay lên mông tôi mà xoa nắn. Ban đầu tôi còn cứng đờ cả người, không biết nên bỏ chạy hay đứng yên, nhưng rất nhanh đã cố gắng điều chỉnh lồng ngực hít thở nhẹ nhàng mà thả lỏng cơ thể cho cậu ấy nhào nặn.

Tuấn Anh bóp nhẹ nhàng mấy lượt sau đó thì dùng lực gấp gáp mà vần vò lấy hai cánh mông. Khi thì bóp, lúc thì miết, thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ lên hai cái. Tôi vừa sợ vừa muốn chiều cậu ấy, không biết phải làm sao mới tốt. Còn đang suy nghĩ tại sao tiếng tuốt dương v*t vẫn lâu chưa kết thúc như thế thì cảm nhận được bàn tay ấm áp kia dời xuống dưới chân tôi, chạm thẳng lên da thịt.

Tuấn Anh vén khăn, đặt bàn tay dọc giữa hai khớp gối của tôi rồi giữ yên, hô hấp cậu ấy nặng như chì mà hỏi: "Được không?"

Tôi nhắm chặt mắt, toàn thân run rẩy. Được không cái gì? Được không chuyện gì? Tôi không biết tiếp theo cậu ấy định làm gì nhưng vẫn cắn răng gật đầu, đáp ứng: "Được."

Tôi chỉ biết chắc chắn người phía sau sẽ không bao giờ tổn thương tôi.

Tuấn Anh vừa nghe được đáp án thì trượt bàn tay chai sần men dần lên giữa đùi trên vuốt ve lấy da thịt của tôi. Cậu ấy sờ soạng, mơn trớn, thỉnh thoảng lại bóp lấy phần đùi non mịn. Khi tôi nghe được tiếng động phía sau ngày càng gấp gáp là lúc bàn tay rộng lớn kia lần lên trên mà ôm trọn lấy mông tôi. Giữa thanh thiên bạch nhật, cũng chẳng còn tấm vải nào ngăn cách phía sau, hiện tại bàn tay ấm ấp kia đang trực tiếp âu yếm bờ mông cong nho nhỏ của tôi. Cậu ấy điêu luyện đến nỗi cơ thể tôi ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả dương v*t bên dưới cũng không chịu nổi kích thích mà dần ngóc đầu dưới lớp khăn.

Dù không quay mặt lại nhưng tôi vẫn biết được Tuấn Anh ở phía sau đang nhìn ngắm mông tôi chằm chằm mà thoả mãn sục dương v*t kịch liệt.

Tuấn Anh cuồng nhiệt xoa nắn, bóp chặt lấy hai cánh mông của tôi, nhào nặn da thịt như muốn nhũn ra, khiến tôi phải kẹp chặt lấy hai chân mới đứng vững được. Tôi nghe tiếng Tuấn Anh hừ mạnh, đang định thở phào vì người này sắp cao trào thì ngón tay cậu ấy trượt vào rãnh mông, men theo khe nhỏ đi xuống, đầu ngón tay gần như vừa chạm đến túi bìu của tôi. Tôi hoảng hốt thò tay ra phía sau bắt lấy cổ tay cậu ấy.

Tuấn Anh thở dốc, giọng nặng nề, "Đừng sợ!" Bàn tay lần sâu tiến tới phía trước mà nâng niu lấy bọc nhỏ của tôi mà nhẹ nhàng xoa nắn hai hòn bi.

Cơ thể tôi run run, cổ họng vô thức nuốt nước miếng, mắt nhắm chặt cả lại nhưng bên dưới thì khẽ dạng chân hơi rộng ra một chút để cho cậu ấy sờ thoải mái hơn.

Hô hấp của Tuấn Anh vô cùng gấp gáp, tôi bối rối lẫn ngại ngùng nhưng vẫn cố tập trung thả lỏng chiều chuộng cho cậu ấy đạt khoái cảm như mong muốn.

Tuấn Anh không để tôi rút tay về mà nắm lấy bàn tay tôi. Tôi cảm nhận được cậu ấy vừa đứng lên, thậm chí tiếng thở ồ ồ tiến đến gần ngay sát bên tai. Trái tim tôi nảy lên loạn nhịp, đầu ngón tay run rẩy chạm phải vật gân guốc nóng bỏng đang cương cứng ngắc.

Tôi biết, là Tuấn Anh cố ý vừa sục vừa cạ dương v*t vào tay tôi. Bàn tay tôi nhẹ nhàng cong lại nắm lấy, cậu ấy cười trầm khàn trong cổ họng mà đâm thúc tới liên tục.

Sau mấy chục lần nắc trong tay tôi, quy đầu như có như không đâm vào mông tôi thì Tuấn Anh bất ngờ vén mạnh khăn lông của tôi lên cao. Tôi vừa rùng mình khẽ nhúc nhích vì gió lùa vào mông thì Tuấn Anh vòng tay ra phía trước, ôm chặt lấy hông tôi, kéo người lùi sát về.

Không biết là do vô tình hay cố ý mà dương v*t cứng ngắc đâm thẳng vào trong rãnh mông của tôi.

Ngứa quá... cảm giác rất khó tả... xấu hổ vô cùng.

Vì bất ngờ nên mông tôi cứ co rút liên tục.

Lại vì cậu ấy vẫn ôm chặt nên tôi không thể rời ra... thực ra là lòng tôi không nỡ tách ra.

Nhưng Tuấn Anh không lui thân dưới lại mà còn thở hắt ra như là hài lòng.

Chính vì nghe được một tiếng thoả mãn đó nên tôi mới ráng nhịn cảm giác ngứa ngáy ngay lỗ nhỏ mà không cong eo trốn tránh. Cả người tôi cứng đờ mất tự nhiên bao nhiêu thì cơ bên dưới co bóp siết lấy quy đầu của cậu ấy bấy nhiêu. Có cố thả lỏng cũng không được vì cảm giác vật căng chướng chen vào trong giữa kẽ mông rất kì lạ.

Vừa sợ, vừa... hơi thinh thích.

dương v*t đâm vào khe mông mấy lượt như là dịu dàng ve vuốt, mơn man âu yếm da thịt, sau đó thúc mạnh dưới giữa hai đùi đẩy cả túi bìu của tôi lắc về phía trước, thân thịt gân guốc còn vô tình cố ý cọ lên vật nhỏ của tôi.

"Kẹp chặt!" Tuấn Anh thở gấp vỗ lên mông tôi.

Tôi xấu hổ mà nghe lời, khép lấy đôi chân run rẩy.

Vì phía trước vẫn còn lớp khăn nên tôi không thể nhìn được vật to lớn cương cứng đang ra vào giữa hai đùi mình, chỉ có mảnh vải đội lên rung lắc tố cáo cảnh tượng bên dưới vô cùng dâm dục.

Sau vài chục cú nắc tới thì Tuấn Anh rút ra, sau đó mông của tôi lập tức ướt át, có cảm giác vừa ấm nóng vừa nhớp nháp chảy dọc từ kẽ mông men dọc đùi non, nhiễu cả xuống cổ chân. Tôi mở mắt nhìn từng dòng chất lỏng trắng đục, đặc sệt vương vãi trên bãi cỏ mà rung động trong lòng.

Là Tuấn Anh vừa bắn đầy tinh dịch lên da thịt trần trụi của tôi.

Mùi vị tanh nồng thoang thoảng quyện lẫn hương núi rừng mát lành.

Tuấn Anh thở hắt ra dựa lên vai tôi, cơ thể cậu ấy hơi giật nhẹ vài lần, hô hấp gấp gáp nóng bỏng phả bên má tôi.

Tôi liếc qua, thấy cánh tay cậu ấy đặt trước cổ tôi còn vì đạt khoái cảm mà nổi lên một tầng da gà mỏng.

Cậu ấy vẫn đang tiếp tục cọ quy đầu vào mông tôi, vỗ dương v*t lên da thịt tôi, thậm chí là banh hai cánh mông ra rồi chen chúc gậy th*t thô to vào bên trong, đầu khấc nóng hổi chạm ngay miệng lỗ nhỏ. Từng dòng chất lỏng dinh dính đặc sệt nhớp nháp cứ thế chảy xuống kẽ đùi, dây dưa nhầy nhụa bắn cả vào túi bìu đang co rút của tôi. Lồng ngực ấm áp dựa sát phía sau, còn có thể cảm nhận nhịp tim người trong lòng đang nảy lên mãnh liệt hoà cùng mạch đập nổi trống dồn dập nơi ngực trái của tôi. Thỉnh thoảng Tuấn Anh lại khẽ giật nhẹ run rẩy đạt cao trào khiến tôi không nhịn được mà nhộn nhạo co bóp cơ mông thít lấy đầu dương v*t nóng bỏng.

Mỗi lần như thế, hơi thở thoả mãn nam tính lại quẩn quanh bên tai.

Dường như Tuấn Anh đang sướng.

Cứ có cảm giác như là... như là bờ mông của tôi đang ôm ấp nâng niu lấy bộ phận sinh dục của cậu ấy. Bên dưới đang không ngừng thay bàn tay tôi ve vuốt an ủi dương v*t căng chướng để nó có thể thoải mái xuất tinh cho hết.

Khuôn mặt tôi nóng hừng hực đến tận mang tai, hai bàn tay cuộn tròn nắm chặt vào nhau, ngón chân cong lại bấu chặt lấy bãi cỏ để giữ vững cơ thể đang xúc động đến mềm nhũn. Dù ngại không thể tả nhưng vẫn nhắm mắt cắn răng lấy sức nhúc nhích, nhanh chóng khép chặt hai đùi kẹp lấy gậy th*t cho Tuấn Anh cọ vào thêm phần hưng phấn.

Mãi đến khi phía sau có tiếng kéo quần lên rồi mới dịu dàng hỏi: "Cục cưng có sợ không?"

Tôi lập tức quay người lại, vòng hai cánh tay ôm chặt lấy Tuấn Anh, vùi khuôn mặt áp sát vào lồng ngực trần trụi rắn chắc của cậu ấy mà thở hổn hển.

Không rõ da mặt tôi vì xấu hổ mà nóng hổi hay da thịt cậu ấy đượm mùi tình dục đến nóng bỏng.

Mặc cho khăn lông bung xoã từ từ trượt xuống dưới.

Kệ cho thân dưới nũng nịu cọ vào chân cậu ấy.

Là Tuấn Anh kịp thời nắm được vạt khăn, kéo lên bao lấy thân thể mỏng manh này kín kẽ.

Cậu ấy ôm siết eo tôi, bàn tay rộng lớn dịu dàng vỗ về.

Trong lúc đó, cánh tay còn lại nhẹ nhàng với ra phía sau, chậm rãi len lỏi vào khe nhỏ, cẩn trọng lau sạch sẽ đi những nhớp nháp.

Có giọng trầm ấm ôn hoà khẽ khàng dỗ dành gần kề bên tai: "Ngoan, không sợ! Tuấn Anh thương em mà."

Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy Truyện Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy Story Chương 64: Ước gì được cắn một miếng (H)
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...