Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm
C14: Nam
Chín giờ bốn mươi phút tối, cánh cổng sắt màu trắng với hai chiếc đèn lồng sắc màu bỗng sáng lên bởi một chiếc đèn pha chiếu rọi. Nhận ra chủ nhân đã về, Lê ngay lập tức vờn hai cái chân trước lên, cái đuôi vẫy tít mù, mừng rối rít.
Nam mở cổng nhà rồi phi xe vào bên trong, ngay sau khi tắt máy, việc đầu tiên cô làm luôn là sà xuống chỗ con Lê, nhanh chóng tháo xích ra cho nó.
Bỗng đôi mắt cô để ý đến đĩa cơm cho chó bằng nhựa được để ở gần đấy.
"Ôi, bé cưng của chị à, bọn họ cho em ăn những thứ tẻ nhạt này sao? Đừng ăn nữa, nha, chị đem về cho em những món ngon hơn này."
Nói rồi cô lấy từ trong chiếc túi nilon treo ở trên xe máy ra một hộp đựng thức ăn bằng nhựa, gạt cái đĩa cơm vung vãi đang bị mấy con ruồi dòm ngó sang một bên rồi đổ xuống dưới đất mấy miếng thịt bò cô xin được từ nhà hàng lẩu nướng mà mình làm thêm. Lê như bị bỏ đói lâu ngày mà há miệng đớp những miếng thịt ấy, ăn một cách ngon lành.
"Biết ngay là họ không cho em ăn no mà."
Nam thương xót vuốt lên lớp lông mượt mà trên lưng của Lê.
"Đợi qua năm nay nữa thôi, khi lên đại học, chị sẽ đem theo em đi, hai chúng ta sẽ ở cùng nhau trong một căn nhà, nhé!"
Lê liếm lên mép miệng của nó, đôi mắt nó long lanh nớc ngước nhìn lên cô, hình như nó có thể hiểu được cô rằng đang nói gì mà vui sướng nhảy lên.
Đôi má Nam ửng hồng, đuôi măt cũng cong lên vô cùng dịu dàng. Khóe môi cô cứng nhắc kéo lên nhưng cũng chỉ cong được một khoảng lưng chừng rồi lại hạ xuống.
"Ngoan."
Nam trải lại miếng nệm nằm cho nó ở trong chuồng cho gọn gàng rồi bước vào bên trong căn nhà. Tuy đã gần mười giờ tối rồi nhưng ở trong gian phòng khách, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp với bộ váy ngủ bằng lụa vẫn chưa đi ngủ, còn đang rót nước uống ở bên trên bàn trà.
Vừa nhìn thấy dì ta, hàng lông mày của Nam đã chau chặt lại, nét mặt vui vẻ lúc ban nãy cũng đã biến mất không tăm hơi, lạnh lùng đi lướt qua người của ả.
"Này, miệng của mày đâu rồi? Đi về không biết phải chào hỏi người lớn ra sao hả?"
Mỹ Hạnh đứng dựa người ở bàn khách, hai tay khoác vào nhau, một bên chân mày của dì ta nhướn lên cao nhìn Nam. Người đàn bà này không phải ai khác ngoài người vợ yêu quý của lão già tên Lập kia.
Nam đã không muốn đếm xỉa gì tới dì ta rồi nhưng dường như người phụ nữ đó mỗi ngày phải làm cho cô cay mắt thì mới chịu được hay sao ấy.
"Chào dì."
Mỹ Hạnh hừ lên một tiếng, cái cằm của dì ta lúc nào cũng hếch lên trên cao, sắp sửa song song với trần nhà rồi.
"Sáng mai dạy sớm nấu bữa sáng cho tao, mai tao phải đi làm sớm."
"Ô, thế à." Nam không hề để dì ta vào trong mắt, giọng nói của cô qua loa rõ ràng không hề xem Mỹ Hạnh là con người bình thường: "Tôi chỉ nấu cho Lê ăn thôi, nêu muốn ăn thì đi xin nó sẻ bớt một phần cho dì ăn."
"Mày...!" Mỹ Hạnh tức giận gầm lên: "Mày ăn nói với tao kiểu gì đấy hả?! Này!" Bà dì đó tức giận dậm chân rồi lao đến giật lấy cánh tay cô giữ lại khi thấy Nam định bỏ đi: "Đừng quên là mày đang ở trong nhà của tao, chỉ cần tao muốn thì mày với con chó nhép kia của mày xác định là bị ném ra ngoài đường đi, nhá? Nếu không vì mày là con riêng của Lập thì còn lâu tao mới cho phép cái đứa con gái thấp hèn như mày bước vào nhà của tao. Làm như mình thanh cao lắm ấy, có quyền trả treo lắm ấy."
"Cái thứ con gái ve vãn người đã có vợ, rồi giết chết chính mẹ mình. Là tao thì tao chỉ tống mày vào tù!"
Những lời ré lên đầy đắc ý của dì ta như một chiếc dùi đâm chọc vào màng nhĩ của cô. Những kí ức mà cô đã cố gắng để kìm nén ở tận nơi sâu nhất trong trí óc lại bị khơi gợi lại, như những cơn sóng thần bị kìm nén phá tung lớp ngăn cách để trào vào bên trong não của cô, nhấn chìm lí trí cô.
"Bà ngậm miệng đi!"
Nam lúc ấy đã muốn vung tay tát thẳng vào mặt của bà ta nhưng chút ý thức còn sót lại cuối cùng đã ngăn cho cô dừng lại.
Trán Nam toát mồ hôi, miệng há ra, khó khăn để hít thở một cách nặng nề.
Mỹ Hạnh đã từng bị cô tát một lần rồi nên tái cả mặt khi thấy Nam định vung tay lên: "Con chó! Mày định đánh tao á?!"
"Ừ đúng đấy, nếu mà bà còn mở miệng ra nói nữa là tôi sẽ đánh gãy mồm bà luôn."
Mỹ Hạnh thực sự đã bị chất giọng trầm khàn đến đáng sợ của cô dọa cho hú hồn, vội vã bỏ chạy vào trong phòng ngủ.
Nam cũng không đứng lại ở đây lâu, sau khi đã có thể ổn định lại cảm xúc của mình, cô ngay lập tức chạy vào trong phòng mình rồi khóa trái cửa lại.
Cặp đi học của Nam bị cô thả rơi xuống dưới đất, bản thân cô cũng dần dần ngồi bệt xuống bên dưới sàn nhà.
Từ sau khi mẹ cô chết vì tai nạn, khả năng kiềm chế cảm xúc của Nam đã thấp đến khó tin, mấy lần cô đã đến phòng khám tâm lý để chữa trị nhưng vẫn không khỏi, thậm trí là còn trầm trọng hơn nên thôi, cô quyết định không đi khám nữa mà mặc kệ mình như vậy, cố gắng để mỗi ngày hạ xuống một chút cơn tức giận đang âm ỉ cháy ở trong lòng mình.
Phải, cô lúc nào cũng cảm thấy tức giận. Cơn giận ấy chưa bao giờ thuyên giảm mà ngày một tăng lên. Cô tức giận chính bản thân mình.
Trong những kí ức mà cô còn nhớ được, thì khi ấy gia đình cô có ba người, trong đó có bố mẹ và cô.
Nhưng gia đình ấy không tồn tại được lâu khi mẹ cô phát hiện ông Lập ngoại tình với Mỹ Hạnh và dì ta đã mang bầu, thế là hai người bọn họ đã nhất quyết li hôn, cô đi theo mẹ, quay về quê ngoại và theo học ngôi trường ở dưới này.
"Nam, con phải ngoan ngoãn và học giỏi có biết không? Mẹ chỉ còn mỗi con thôi đó, vì thế nên đừng để mẹ thất vọng."
"Đứng nhất cái trường ấy thì đã có gì? Con phải đạt được điểm cao hơn nữa, giải cao hơn nữa."
"Con phải là người giỏi giang duy nhất!"
Mỗi ngày mẹ cô đều sẽ nắm lấy vai cô và đặt những kì vọng ấy lên Nam, chỉ khi cô đạt được những thành tích xuất sắc thì bà ấy mới vui mừng như vậy.
Nam im lặng nhìn mẹ rồi đáp lại: "Vâng ạ."
Cô biết số điểm tuyệt đối mà mình đạt được khiến cho bà vui nên cô luôn cố gắng để học hành, mang về cho bà nhiều tiếng cười hơn nữa. Cô cũng biết là bà yêu cô, chỉ là tình yêu ấy của bà khiến cho cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
...
"Nam à, sao muộn thế này rồi mà em chưa về?"
Nam ngồi ở trong một phòng học đã vắng không, sách vở vẫn chưa dọn còn bày bừa ở trên bàn, bản thân cô thì đang vung vẩy một bên chân, đeo tai nghe nhạc rồi nghiêng đầu ngắm nhìn những dòng nước mưa xối xả đổ xuống mặt đất.
"Dạ, em không có ô nên định ở trong lớp chờ đến khi nào mưa ngớt thì về ạ. Thầy cũng chưa à?"
Thầy Khoa mỉm cười, kéo chiếc ghế học sinh ở gần đó rồi ngồi xuống cùng bàn với cô.
"Thầy đang định về rồi. Nghe thấy có tiếng quạt phát ra ở trong lớp học nên thầy mới đi qua đây để kiểm tra. Chưa về được à? Thế thì em có muốn về cùng thầy không? Thầy có xe ô tô."
Nam từ chối, chẳng hiểu thế nào mà thầy Khoa lại quyết định ngồi ở đây chờ cùng với cô luôn.
"Thực ra thầy cũng chẳng bận mấy, ngồi đây chỉ em mấy bài khó cũng được."
"Thầy nói thật à? Thế còn cơm nước ở nhà thì tính sao đây, trời tối rồi kìa thầy."
"Ha ha ha! Thầy vẫn còn độc thân mà, không vội."
Nam không biết cười nên cô chỉ kéo kéo khóe miệng lên rồi lại hạ xuống, cứ thế làm tiếp bài tập mà không hề để ý rằng ánh mắt mà thầy Khoa nhìn mình có gì đó khác hơn với mọi người một chút. Dịu dàng hơn và quan tâm hơn.
Thầy là người mới ra trường sư phạm nên năm đầu dạy học ở trường Đông gặp đôi chút rắc rối, chính Nam, một nữ sinh trầm tính nhưng mềm mại đã nhiều lần góp ý cho những bài giảng của thầy Khoa, giúp thầy hòa nhập được với môi trường giảng dạy
Thầy không quen ai ở dưới này cả nên để xin sự giúp đỡ khi gặp trục trặc rất khó khăn. Có một lần khi đang định quay về nhà, thầy bị một tên cướp giật mất túi đi làm. Tưởng như đã mất sạch, chìa khóa nhà, tiền và các loại giấy tờ khác thì đúng lúc ấy Nam đã xuất hiện rồi vung chân đá ngã tên cướp kia. Nam luôn xuất hiện vào những lúc thầy Khoa cảm thấy bế tắc nhất. Cô không để nhưng thầy lại rất cảm kính cô.
Cô giống như một thiên thần.
Nhiều lần muốn cảm ơn mà chưa có dịp.
"Nam."
Thầy Khoa nghiêng người tiến lại gần cô, khuôn mặt thầy vốn tuấn tú khi mỉm cười lại càng ôn hòa hơn nữa.
"Cảm ơn em."
Nam khẽ ngẩng đầu lên nhìn thầy Khoa, cô chưa kịp suy nghĩ nhiều về câu nói đó thì môi cô đã được bao lấy bởi một cảm giác ấm áp.
Bạn Cùng Bàn Của Tôi Hình Như Không Được Thân Thiện Cho Lắm