Bạch Vương Thượng Tiên
Chương 99: 99: Sư Đồ Luyến Hạ Kết
Tử Sa bế nam hài về giường, y phục đặt bên cạnh.
"Sư phụ, ngươi ngủ đi cho mau lại sức.
Ta xuống bếp làm đồ ăn trưa cho ngươi nha."
Không quên hôn lên vầng trán của nó một cái, y mới nhẹ chân rời khỏi phòng.
Loay hoay trong góc bếp không biết qua bao lâu.
Tử Sa ngẩng đầu mặt trời đã lên tận thiên đỉnh.
Nên gọi sư phụ dậy rồi.
Tử Sa bước vào phòng, đáy mắt sa sầm.
Giường trúc trống trơn, bộ đồng phục của y vứt loạn trên nền.
Kẻ nào đó cư nhiên đã chạy mất.
Lớn lên ngăn nắp gọn gàng sao còn nhỏ lại ngỗ ngáo trịch thượng thế này.
Sư phụ ngươi thật tán tận lương tâm.
Vừa ủy khuất vừa hoang mang lo sợ đối phương vụt khỏi tầm tay mình thêm lần nữa.
Thích Tử Sa chạy tìm khắp Hương Vân cốc, rồi tới Thích La điện cầu cứu mọi người.
Trúc Lâm Phong rộng lớn rừng cây um tùm còn khá nhiều.
Không nhờ nhân số đông vầy sẽ rất khó tìm ra một đứa trẻ.
Thế là cả thảy cùng nhau bổ ra khắp nơi tìm kiếm.
Nửa canh giờ sau phát hiện đứa trẻ kia đang ở trong hoa viên cạnh bụi cây xanh chơi đùa cùng một con thỏ ngọc.
Cận cảnh một chút chúng môn đệ nhìn thấy nam hài ôm vật nhỏ trong lòng.
Một tay âu yếm vuốt ve chóp đầu của nó, một tay đút lá dong cho nó ăn.
Dáng vẻ có bao nhiêu cưng chiều sủng vật.
Thỏ ngọc chậm nhấm nhấm chiếc lá trong tay hài tử.
Ăn hết lá dong còn sấn tới nhấm luôn cả lòng bàn tay hài tử, bộ ria mép rung rung đem cả mũi mà cọ vào phát ra âm thanh tu tu.
Nam hài bị cọ nhột tới cười khúc khích, thế nhưng vẫn không hề thu tay về, để yên cho vật nhỏ muốn cọ bao nhiêu tùy thích.
Cả hai xoắn xuýt lấy nhau dường như chủ tớ tự bao giờ đều thâm tình biết mấy.
Thâm tình chọc cho ai kia ngứa mắt tới phát điên luôn rồi.
"Hơ...đây con thỏ ngọc này còn chẳng phải là Thử Hạ hay sao.
Hắn trở về nguyên dạng vẫn không quên câu dẫn sư phụ chúng ta."
Chúng môn đệ tròn mắt mồm o.
Bất giác cảm thấy có một luồng sát khí âm lạnh từ đâu thổi tới, tấm lưng bọn chúng thật lạnh à nha.
Cả thảy quay đầu lại quả nhiên luồng sát khí kia là đến từ tiểu sư đệ nhà bọn chúng.
Thích Tử Sa máu nóng bốc đỉnh đầu, nện bước lên trước hung hăng kéo nam hài đứng dậy, một cước đá văng con thỏ ngọc ra xa hàng mấy bộ.
Tử Nham từ đâu bay tới nhanh nhảu vươn tay chụp lấy thân thể nó, ôm gọn vào lòng, thâm tâm ngay thẳng muốn rớt cả tim ra ngoài.
Chúng môn đệ được phen hú hồn hú vía, suýt nữa Thử Hạ đó toi đời.
Bị đọa thành súc vật rồi còn không yên thân.
Thật thảm hại.
"Ai biểu ngươi không lo tu tập, câu dẫn sư phụ tiểu sư đệ.
Y là đạp chết ngươi, cho ngươi lần sau còn dám?" Tử Nham tức giận mắng xuống.
Thỏ ngọc tu tu rúc đầu vào lòng bàn tay hắn, dáng vẻ hối lỗi.
Sợ hãi tới độ cả nhúm lông dưới bụng cũng run rẩy, co giật.
Tử Nham vừa thương vừa tội chậm vuốt ve nó.
Trong lòng rộ cười cảm thấy vật nhỏ hết sức đáng yêu.
Hắn cũng chẳng nỡ mắng thêm nữa.
"Được rồi, có ta ở đây không phải sợ tiểu sư đệ ăn hiếp ngươi.
Có điều sau này tránh xa sư phụ chúng ta một chút, đừng chọc giận tiểu sư đệ.
Ngoan nha, ta đưa ngươi về.
Lá dong phải không, về phòng ta đút cho ngươi ăn."
Tử Nham vuốt ve đầu tóc nó, không ngại buông ái ngữ.
Thỏ ngọc hài lòng cọ mũi vào lòng bàn tay của hắn thêm hai cái, yên ổn để hắn bưng đi.
Chúng môn đệ mồm o tới muốn lệch hàm.
Nham nhị sư huynh của bọn chúng thay đổi rồi.
Sư phụ giao cho chăm sóc kẻ kia, từ khi nào đã tận tình tới thế.
Ngày đêm cưng chiều vật nhỏ, chọc mù mắt chó bọn chúng rồi.
Chưa hết ở trước mặt chúng vẫn còn một kẻ còn điên loạn mất trí hơn.
Còn ai khác ngoài tiểu sư đệ của bọn chúng.
Tử Sa lửa hờn bốc quấn quanh thân, vươn tay chụp lấy nam hài kéo sát tới.
Giận tím cả mặt.
"Sư phụ, ta làm cơm cho ngươi, ngươi lại chạy đến đây tìm tên đệ tử chết tiệt đó của ngươi.
Ngươi quên ta, lại không quên được nó?"
"Tiểu sư đệ bình tĩnh, sư phụ vẫn còn là một hài tử nào có nhớ ra đệ là ai.
Thấy thỏ con đáng yêu không vuốt ve lại không là hài tử, đệ trước đừng gấp a." Chúng môn đệ vây quanh khuyên can.
"Thỏ ngọc của ta, muốn thỏ ngọc.
Mau trả lại cho ta, hức hức..."
Vật nhỏ đang chơi vui lại bị đem đi mất.
Hài tử đỏ mắt khóc nấc, cũng không dám khóc lớn sợ thiếu niên đang túm cổ áo mình nổi giận thêm rồi bắt nạt mình thì sao.
Rõ ràng thấy nó còn nhỏ nên ăn hiếp đây mà.
Người hầu bây giờ thật sự quá hung dữ, tạo phản hết cả rồi.
Đợi sau này nó lớn lên cũng không cần thứ người hầu hung dữ chuyên bắt nạt trẻ con như thế này đâu.
Hức hức...
"Hảo, ngươi muốn thỏ ngọc phải không sư phụ, về cốc ta liền cho ngươi." Đối phương khóc ngay thẳng chấn động tâm lí Tử Sa rồi.
Y không nỡ ỷ lớn bắt nạt sư phụ nhưng cơn giận vẫn còn chưa có nguôi đâu.
Một tay ôm eo nhấc bổng tiểu hài tử kia lên một đường xách đi, để lại chúng môn đệ nhìn theo mặt mày xanh rờn.
Tiểu sư đệ ngươi đây mượn cớ chút giận lên thân sư phụ đây mà.
Chả biết là ai chút giận lên ai.
Tử Sa bưng hài tử về cốc liền biến thành thỏ ngọc cho nó chơi đùa.
Vuốt ve vài ba cái, nó lại khóc rống lên.
Bảo rằng muốn thỏ ngọc biến thành khổng lồ cho nó ngồi lên cưỡi rong rong.
Thế là thỏ ngọc liền biến thành khổng lồ cho hài tử đặt mông ngồi cỡi, cỡi vòng vòng khắp phòng.
Cỡi từ đằng trước sân cỡi ra tới tận ngỏ sau, từ ngỏ sau vòng ra tới chiếc cầu mây.
Thi thoảng bàn tay bé xíu còn không quên vỗ bộp vào mông thỏ một cái chát, reo hò thích chí.
"Chạy nhanh lên, nhanh nữa lên đồ chậm chạp.
Ki a...!ki a..."
Bé thơ hồn nhiên vô tư thật biết đày đọa người.
Sư phụ còn nhỏ ngươi chơi mấy trò bạo lực thế này sao.
Tử Sa lệ nóng quanh dòng tận tình phục vụ.
Cả căn nhà rộn rã tiếng nô đùa.
Cây mai đầu cầu rũ mình nhòm xuống mà coi, bật cười khục khặc.
Liệu chính bản thân nó có thể hát đồng dao.
Trời trong nắng hồng.
Cốc nhỏ xinh xinh.
Mông thỏ đỏ nhừ, đỏ tới tận tai, ha ha...i hi...
Bất quá chơi đùa một hồi hài tử thấm mệt tuột xuống thân thỏ ngọc mà lăn ra nền ngủ thiếp đi.
Thỏ ngọc ngửa bụng giạng tứ chi nằm phơi thây trên mặt nền thở hổn hển, cái bụng to đùng phình lên xẹp xuống.
Trải một hồi nghe tiếng hơi thở đều đều của người bên cạnh.
Thỏ ngọc khổng lồ lật thân sang bộ ria mép rung rinh cọ vào gương mặt hài tử.
Hài tử mớ ngủ hai mắt nhắm nghiền vươn tay đánh bộp lên mình thỏ một cái, mấp máy khóe môi khàn giọng ra lệnh:
"Chạy nhanh nữa đi, đồ chậm chạp..."
Sư phụ...
Có lẽ ban nãy la hét nhiều quá nên đối phương khàn giọng luôn rồi.
Thỏ khổng lồ rùng mình một cái trở lại thân người, vòng tay ôm hài tử trở về giường.
Khóe môi khẽ cong lên đặt xuống bờ môi hài tử một nụ hôn mềm mịn.
....
Sáng ngày hôm sau hài tử thức giấc thấy mình nằm trong lồng ngực ấm nóng của ai kia.
Nó đỏ bừng hai gò má, tức giận vung tay đánh vào ngực ai kia bồm bộp, vùng vẫy loạn xạ.
"Nam nhân đáng ghét ai cho ngươi ôm ta.
Đạp chết ngươi, đạp chết ngươi."
"Sư phụ, mới sáng ngươi lại ồn ào.
Ta ngày nào mà không ôm ngươi ngủ chớ, ngại ngùng cái chi.
Ngươi sớm muộn cũng là của ta!"
Lơ đãng buông một câu.
Tử Sa càng ôm đối phương chặt hơn, không cho nháo.
Cơ mà vòng tay ôm ấp, Tử Sa chợt nhận ra đối phương hôm nay to lớn hơn rồi.
Tách người ra một chút.
Mắt ngọc xoe tròn đảo quanh thân thể hài tử từ trên xuống dưới nhận định.
"Cao thêm một chút, lại mập thêm một chút.
Sư phụ, cứ cái đà này không đầy ba bốn tháng nữa ngươi sẽ trở về nguyên dạng lúc trước cho coi.
Không được, ta phải làm thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi.
Ăn càng nhiều ngươi càng mau lớn.
Hắc hắc..."
Thiếu niên bật cười nham nhở, mặt chất đầy hưng phấn đẩy hài tử sang một bên, gấp gấp lao xuống giường đi nấu đồ ngon.
Cả quá trình chẳng để ý đến tâm tình đối phương chút nào cả.
Hài tử mới sáng sớm bị ôm tới ôm lui giờ còn bất ngờ bị đẩy ngã bịch xuống nệm, mặt đỏ tới tận tai.
Thâm tâm ngay thẳng oán gào.
Nam nhân xấu xí, ngươi phi lễ với ta, còn không để ý đến ta.
Làm đồ ăn cái gì chớ, ta không ăn, không ăn.
....
Nói về Hoàng Diệp Toàn ngày đó mang theo cơ thể yếu nhược gã quay về Tiêu Dao sơn đợi tin Hoàng đệ nhưng đợi mãi suốt mấy ngày ròng hắn vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Toàn sốt ruột không đợi được nữa tới ngoài rìa rừng trúc dựng một cái nhà nho nhỏ định cư luôn ở đấy, cũng xem như hằng ngày được gần gũi ái nhân.
Diệp Toàn dựng nhà cách xa ranh giới địa phận Trúc Lâm Phong nên chúng môn đệ cũng chẳng ai nói gì được gã.
Thế rồi một năm trời cứ thế qua đi, gã vẫn kiên trì chờ đợi.
Hai vị tiểu sư muội cùng chúng thuộc hạ nhìn thấy đều đau lòng.
Cách đây mấy ngày phụ mẫu gọi về có chuyện gấp gã mới miễn cưỡng rời chân.
Thật không ngờ gã vừa đi ngày trước ngày sau Dạ Xuyên liền tỉnh dậy.
Chúng thuộc hạ nhanh chóng gởi bồ câu đưa thư.
Nhận được tin Hoàng đệ đã tỉnh còn biến thành oa nhi chưa đầy một tuổi.
Diệp Toàn lòng đau một trận, nhanh chóng ra roi thúc ngựa ngày đêm phi như bay quay về Trúc Lâm Phong, mới đi có nửa đoạn đường một con bồ câu trắng từ đâu bay tới đậu trên vai gã đưa tiếp một bức thư thứ hai.
Hoàng đệ gã sau một đêm biến thành hài tử bảy tuổi.
Quả tim trong lồng ngực đập điên cuồng.
Diệp Toàn đổi sang một con ngựa khác tiếp tục cuộc hành trình, chỉ mong nhìn thấy ái nhân thêm lần nữa trong đời.
Tạ ơn trời đất, tạ ơn sư tôn cho Hoàng đệ quay về bình an vô sự.
Dạ Xuyên ơi, có biết bao tháng ngày qua huynh nhớ đệ nhiều lắm không!?
Nước mắt nam nhân tuôn dầm dề, tay siết chặt dây cương tuấn mã kiễng chân hí vang rồi phóng như bay về phương Nam mang theo nam tử uy phong một đời si tình vì Hoàng đệ.
Thế nhưng Diệp Toàn tới nơi chúng môn đệ Trúc Lâm Phong chặn ngoài rìa rừng chẳng ai cho gã vào gặp người gã cần gặp cả.
Phi ngựa suốt mấy ngày trời ròng rã, đợi người thương suốt năm trời qua lí nào nói không cho phép liền không được gặp.
Hoàng Diệp Toàn chẳng còn nhẫn nại, gã phẩy tay ra hiệu lệnh.
Lập tức hai vị tiểu sư muội dẫn đầu bọn quỷ hạt cùng toán thuộc hạ hùng hổ xông lên áp đảo môn đệ Trúc Lâm Phong.
Suốt cả năm qua thiếu gia Hoàng Diệp hiền lành an phận sao bỗng dưng hôm nay cố chấp hung dữ.
Chúng môn đệ ra chặn gã cũng chỉ có vài ba chục người làm sao đánh lại.
Thế là họ bèn chạy về Thích La điện cầu cứu đại sư huynh cùng nhị sư huynh.
Một đường mấy chục môn đệ bỏ chạy, một đường bọn người Hoàng Diệp đuổi theo phía sau, đuổi vào tới tận sân điện Thích La.
Hoàng Diệp Toàn thay đổi rồi từ cái ngày Dạ Xuyên liều mạng cứu gã, gã cũng chẳng muốn xuống tay giết bọn môn đệ tránh cho ái nhân đau lòng căm hận, gã đến đây chỉ muốn gặp Dạ Xuyên.
Cơ mà Ngải Tử Ưu không cho gặp, trên dưới Trúc Lâm Phong đều ùn ùn kéo ra cả, chẳng ai đồng ý cho gã gặp mặt Lãnh Dạ Xuyên.
Đôi bên bất đồng ý kiến một trận võ mồm diễn ra, nói không kết quả lại tiếp tục dùng tay chân mà luận bàn giải quyết.
Tiểu tử mồ côi lanh chanh chạy tới Hương Vân cốc báo tin.
Tiểu yêu Tử Sa ba chân bốn cẳng chạy tới Thích La điện đòi giết người.
Suốt cả năm qua tình địch dựng nhà dựng cửa ngoài rìa rừng trúc y sớm đã chướng mắt.
Hiện tại đối phương tự tìm tới gây sự, y không khách sáo nữa đâu.
Nam hài đang ở trong phòng nghe tin có đánh nhau cũng lật đật chạy đến xem náo nhiệt.
Nó theo hồi nào sau chân Tử Sa cũng chả hay, mải bị lòng thù hận che mờ cả mắt.
Khi biết nó theo tới nơi thì đã quá muộn.
Trên sân điện Thích La một mảnh hỗn chiến loạn xạ.
Cơ mà vừa nhìn thấy nó, ai nấy cũng vội ngừng cuộc chiến sợ lỡ tay làm nó bị thương.
"Ôi trời ơi, đây chẳng phải Lãnh sư huynh lúc lên bảy sao, đáng yêu quá chừng quá đất.
Nhìn thấy huynh ấy trong bộ dạng này muội nhớ đến tháng ngày ở quê nhà làm sao.
Hoàng huynh, chúng ta mau bắt Dạ Xuyên về nuôi đi." Diệp Liên reo lên mắt sáng rỡ.
"Tỷ tỷ nói phải đấy Hoàng huynh, nuôi từ tầm này Dạ Xuyên lớn lên thành người của bọn mình chắc rồi."
Diệp Trúc bên cạnh bồi thêm một câu đắc ý.
Cư nhiên Hoàng huynh của hai nàng đã sững người ngay từ những giây phút đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của ai kia.
Sững người tới độ tay vô thức mà buông cả phất trần vật bất li thân.
Diệp Trúc phải cúi xuống nhặt lên cho gã đấy.
Nếu chẳng phải bọn người Trúc Lâm Phong đang vây quanh bảo vệ, huynh muội nhà họ Hoàng liền đã bắt người đi ngay tắp lự.
"Hừ, ai cho mà bắt.
Bọn người cặn bã vô sỉ.
Tiểu sư muội đê tiện đã đành, đến nhị sư muội cũng đê tiện không kém, đại sư huynh như ngươi lại càng đê tiện hơn.
Tóm lại cả nhà ngươi từ trên xuống dưới, từ chủ đến tớ đều đê tiện như nhau.
Có giỏi bước lên đây, hai ngàn môn đệ bọn ta chấp hết đám thủ hạ của ngươi, lão tử ta không ngán." Thích Tử Sa phùng mang trợn má đứng chắn trước đứa bé kia.
Cả thảy một trận rét lạnh.
"Chẹp chẹp...Nào giờ chỉ có chủ nhân chèn ép mắng nhiếc người ta, chưa từng thấy ai mắng nhiếc chủ nhân còn lôi cả dòng cả tộc ra mà chửi.
Nghe thật đã tai.
Nào nào xú tiểu yêu ngươi chửi tiếp đi a.
Chẹp chẹp..."
Ngồi vắt vẻo trên cây trâm ngoài ngỏ dẫn vào sân điện Thích La.
Bé Hạt Xanh tay cầm lọ kẹo mạch nha chậm đưa lên miệng cắn một miếng nhai nhóp nhép, buông giọng lơ đãng.
Đám quỷ hạt đứng bên dưới nhìn lên lắc đầu ngao ngán: "Nó mắng chửi trong đó còn có cả muội nữa nha tiểu sư muội.
Lại nói đang đánh đấm muội đem kẹo theo mần cái gì.
Muội vẫn mãi một đứa trẻ không chịu lớn."
"Ai nha, làm con nít sướng biết bao nhiêu.
Được ăn thỏa thích còn được cưng chiều." Bé hạt phe phẩy đôi chân mang váy trắng cùng hài đỏ.
"Hạt Xanh muội lảm nhảm cái gì còn không mau tụt xuống đây.
Chủ nhân nhìn thấy la cho coi." Bọn quỷ hạt nam thanh nữ tú lần nữa ngẩng đầu lên, cư nhiên nói chuyện tầm này vô cùng mỏi cổ.
"Ẹc, nãy giờ toàn cãi nhau có đánh đấm gì đâu.
Muội ở đây chơi với sâu con vui hơn nhiều.
Khi nào có quýnh lộn mọi người hú muội một tiếng.
He he..." Bé hạt nhe răng.
Bọn quỷ hạt cảm giác bất lực dễ sợ, xoay bước vào trong sân điện.
Tình hình vẫn ở thế trung lập.
Giọng Ngải Tử Ưu cất lên vang vang chỉ muốn đuổi kẻ thù đi càng sớm càng tốt.
Năm xưa cũng vì xích mích đôi bên mà sư phụ mới rơi vào tình cảnh nhỏ bé hôm nay.
Tử Ưu không muốn lịch sử tái hiện.
"Hoàng Diệp Toàn ngươi hại sư phụ chúng ta thành cái dạng này ngươi còn không buông tay, chả nhẽ ngươi muốn bức người tới cùng?"
Một câu chọc đúng chỗ nhược, gương mặt anh tuấn tích tắc trầm xuống.
Diệp Toàn nhìn chằm chằm nam hài bé nhỏ cách mình chẳng xa, cõi lòng đớn đau nhớ nhung chất ngất, chân vô thức bước về phía nó.
Gã tới đây không phải muốn gây chuyện, gã tới đây chỉ muốn gặp người gã tương tư trông chờ mòn mỏi suốt cả năm trời qua mà thôi.
Xuyên, Xuyên à!
Diệp Toàn tiến tới.
Nhìn cái bộ dáng ngây ngây dại dại của gã, Thích tử Sa máu nóng dâng tới não.
Chẳng còn kiên nhẫn được nữa nghiến răng rút kiếm muốn chém người.
Ngải Tử Ưu bên cạnh lòng bàn tay ấn kiếm về trong vỏ.
Hướng nam nhân cao lớn kia mà quát lớn.
"Đủ rồi Hoàng Diệp Toàn ngươi còn không mau cút đi bọn ta cũng chẳng khách sáo nữa đâu."
"Phải đó, mau cút đi.
Cút đi." Chúng môn đệ hò theo đại sư huynh, đồng thanh đuổi người.
"Thế bần đạo nhất quyết muốn đem người đi thì sao, các ngươi làm gì được bần đạo.
Liền đấu một trận sinh tử để quyết định đi." Diệp Toàn thẳng thắn đề nghị đấu một trận sống còn, bởi gã không muốn về tay không.
"Dừng tay."
Đao kiếm nhất tề rời vỏ, chẳng bên nào chịu nhường bên nào.
Bỗng có một tiếng nói vang lên, không lớn lắm đủ cho cả thảy dừng cuộc chiến.
"Đừng cãi nhau nữa.
Ta thật sự không biết các ngươi đang tranh giành cái gì từ ta, và ta cũng rất nghèo chẳng có gì để cho các ngươi cả."
Nam hài bước vài bước chân nhỏ nhắn tới gần nam nhân cao lớn uy vũ, thẳng thắn nhìn vào mắt người ta mà nói.
Giây phút nó tới bên cạnh mình, Hoàng Diệp Toàn cũng đã quỳ xuống đối diện cùng với nó.
"Nam tử xinh đẹp.
Thứ lỗi cho ta không thể đi cùng ngươi.
Công ơn dưỡng dục tựa trời biển.
Cha đã nuôi ta mấy ngày nay, ta không bỏ ông ấy mà đi theo ngươi được đâu.
Ngươi về đi, đừng quấy rầy cuộc sống của cha con ta nữa."
Nam hài nhìn vào mắt đối phương nghiêm túc buông một câu.
Hoàng Diệp Toàn sững người.
Còn chúng môn đệ thì bật ho sặc sụa đến chảy cả nước mắt.
Sư phụ cư nhiên biến tiểu sư đệ thành cha từ hồi nào, mấy ngày trước thân sinh còn là mẹ.
Ha ha ha...
Đáng cười lắm sao.
Thích Tử Sa mặt đen như than, tiến lên trước nắm lấy bàn tay hài tử kéo nó về phía mình.
Trước mặt bao người y cúi thấp xuống hai tay bưng lấy mặt người ta, môi kề môi một đường hôn sâu.
Chúng môn đệ cứng đờ cả người: "Tiểu hài tử mới lên bảy ngươi cũng không tha.
Sa sư đệ ngươi không phải người."
"Ta từ lâu lại chẳng phải người, chỉ muốn khẳng định lại một lần hắn đã có chủ.
Hoàng Diệp Toàn ngươi cũng nhìn thấy rồi chứ.
Sư phụ căn bản không muốn đi cùng ngươi, càng không muốn rời khỏi ta.
Sau này tốt nhất đừng đến làm phiền chúng ta nữa."
Môi lưỡi tách rời, Tử Sa đứng thẳng người lên nhướng mày nhìn kẻ thù hả hê đắc thắng.
Tiểu hài tử bị cưỡng hôn trước đông người tâm tình chỉ mới lên bảy nhất thời không kịp phản ứng, cả mặt đỏ bừng cứ thế ngây ngây dại dại ra.
Nó căn bản cũng không hề ghét bỏ nụ hôn đó.
Hoàng Diệp Toàn lặng lẽ quan sát thái độ ngầm thừa nhận của sinh linh bé bỏng kia.
Như chợt vỡ ra một điều gã vụt trầm mặt xuống không nói thêm lời nào nữa, quay đầu rời đi.
"Ơ kìa Hoàng huynh, huynh cứ thế rời đi sao? Còn Dạ Xuyên tính sao đây Hoàng huynh?" Tỷ muội Hoàng Diệp cùng đám quỷ hạt nối đuôi nhau đuổi theo phía sau nam nhân uy vũ.
Các muội nói huynh còn có thể làm gì nữa đây? Cả một đời si tâm vọng tưởng.
Lãnh Dạ Xuyên hắn căn bản chưa từng yêu thích huynh.
Chưa từng...
Con tim đớn đau Hoàng Diệp Toàn lê từng bước chân nặng nề rời khỏi sân điện Thích La, chân tay lạnh cóng, mặt mũi sa sầm cố đi thật nhanh để ai kia đừng trông thấy bộ dạng thảm hại của mình, chưa đánh mà đã thua cuộc rồi.
....
Tử Sa đem tiểu Dạ Xuyên về cốc đặt mông nó ngồi lên mép giường trúc.
Cả quá trình nó cũng không còn hét ầm lên như mọi khi, chỉ im im lặng lặng cúi mặt xuống nhìn vào bộ y phục mới của mình.
Nó thật sự có chút sợ đối phương.
Tử Sa biết mình có hơi gấp gáp với một đứa trẻ mới lên bảy nhưng trong lòng y hiện tại đang có lửa thiêu đốt.
Khoảnh khắc pháp sư xông vào muốn bắt người, y sợ vụt mất đối phương thêm lần nữa.
Thật sự rất sợ.
Nam nhân đó cái gì cũng hơn y, hơn về đủ mọi mặt từ gia thế cho tới tài chính, nhân lực.
Từ hình dáng diện mạo cho tới thủ đoạn, từng cái khiến y mất hết tự tin khi đối diện cùng gã.
Nếu chẳng phải sư phụ luôn hướng về y thì y chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.
Và người ban nãy mang bộ dạng thảm hại rời đi chính là y.
"Sư phụ, lúc nãy lời ngươi nói ngoài điện Thích La đều là thật.
Ngươi chọn ta, ngươi suốt đời này ở với ta có phải thật không?"
Khẽ quỳ xuống đối diện với hài tử đang ngồi trên mép giường trúc.
Tử Sa nắm đôi bàn tay bé xíu xiu của nó, giọng khàn đặc kèm theo run rẩy vì hồi hộp, trái tim y đang đập rất nhanh.
Nam hài gật đầu không quên thòng thêm một câu "Ngươi là cha ta!"
Gì chứ.
Thích Tử Sa điên tiết lên đẩy hài tử ngã bật ra giường, nằm đè lên áp nó ở dưới thân.
Ngón tay càng miết chặt lấy cái cằm của nó hơn, hai mắt nổi lửa.
"Sư phụ khốn kiếp, cha con gì với ngươi chứ.
Ta nhắc lại lần nữa cho ngươi nhớ, ta là nương tử của ngươi, đợi ngươi lớn thêm chút nữa liền gả cho ta đi.
Nếu còn không gật đầu lão tử không ngại tại thời điểm này liền ăn ngươi luôn không chờ thêm nữa đâu."
Hơi thở nặng nề.
Tử Sa tha thiết nhìn đối phương mong nhận cái gật đầu thỏa đáng.
"Cha à ngươi nói sai rồi.
Là ngươi gả cho ta thì đúng hơn."
Hài tử vậy mà không gật đầu.
Lơ đãng buông một câu đủ để ai kia nội tâm tan chảy.
Còn nhỏ mà sức chiếm hữu lớn từng này có phải nó nhớ ra điều gì rồi chăng?
Chấn động quá lớn, mắt Tử Sa nổi sung huyết, ngây ngốc nhìn hài tử đang nằm dưới thân mình.
Hài tử cũng không còn trốn tránh nữa thẳng thắn đối diện với y.
Cả hai cứ thế nhìn nhau rất lâu.
Tử Sa là người đầu hàng trước, y chẳng còn nhịn nổi nữa cúi thấp xuống há miệng ngậm lấy bờ môi hài tử, mút nhẹ từng chút từng chút một, một đường hôn sâu.
"Ưm..." Sư phụ ngươi cho ta hôn một chút, chỉ một chút thôi.
Ta hứa sẽ nhẹ nhàng.
* * **
Hoàng Diệp Toàn đứng lặng yên nơi cánh đồng hoang phế mênh mông, gió bay phần phật.
Một tay phất trần cán ngọc, một thân đạo mạo ổn trọng, gã dõi mắt nhìn khắp một lượt đại địa hoang phế, triền dốc thoải, cái lùm tre um tùm âm lạnh.
Khẽ thu tất cả vào trong đáy mắt.
"Tiểu mít ướt, chúng ta cùng về nhà."
"Ừm, đã bảo đừng gọi ta tiểu mít ướt này mít ướt nọ thật khó nghe."
"Được được, tiểu mít ướt."
"Cút."
"Ha ha không chọc ngươi nữa, chúng ta cùng về nhà nha!"
Thang âm trong trẻo ngân nga.
Quá khứ giá như dừng lại tại đó thì hay biết mấy, hình ảnh đôi nam hài nắm tay nhau cùng đi về nhà.
Tuổi thơ của chúng như một bức tranh tuyệt mĩ.
Mi mục dịch động, Diệp Toàn vươn ống tay áo quệt qua hốc mắt đỏ hoe, tay siết chặt mảnh áo nơi lồng ngực khẽ run rẩy từng hồi.
Dù thời gian có qua bao nhiêu năm tháng nữa.
Vết thương sẽ chẳng bao giờ lành.
"Lãnh Dạ Xuyên đệ ở mãi nơi này trong trái tim ta!"
Nước mắt cạn khô hay ai kia cố tình che giấu.
Ngập ngừng thật lâu gom tuổi thơ giữ vẹn trong tim một khối tình nồng.
Cơn gió thoảng qua tiểu oa nhi ống thấp ống cao lờn vờn bên dưới chân bóng tùng to lớn, còn cố tình đứng sát vào thêm chút nữa như để nhắc cho ai kia sự hiện diện của mình.
"Cái này, ngươi tại sao vẫn còn đây, ngươi chưa đi đầu thai sao?" Mi tâm khẽ giật.
Diệp Toàn cúi xuống chú ý tiểu linh hồn nhỏ bé đang níu mảnh y của gã.
Ta không muốn đi!
Oa nhi đôi môi tím nhợt lắc lắc cái đầu chẳng muốn rời đi.
Vì sao không muốn thì nó ngậm chặt miệng chẳng dám nói ra.
Cơ mà đối phương biết rất rõ nó quyến luyến mình.
Hồng trần mưa xuân bay bay.
Âm dương đôi đường rẽ lối.
Nếu chẳng phải nợ duyên xin người chớ có cưỡng cầu.
Tất cả đều chỉ là cơn mộng mị thoáng qua mà thôi.
"Theo ta lâu như vậy cũng đã mười năm rồi.
Ngươi cứ tùy thích ở bao lâu cũng được nhưng khi duyên lành tới, hứa với ta đừng lưu luyến gì cả.
Sau này con đường ngươi đi còn rất dài, trên con đường đó ngươi sẽ gặp được quý nhân che chở yêu thương, người đó chẳng phải là ta.
Ngươi hiểu ta nói gì chứ?" Diệp Toàn nghiêm túc nhìn nó.
Tiểu linh hồn gật đầu chấp nhận.
Nó hiểu chủ nhân muốn nói gì mà.
Nó chẳng mong gì hơn được ở bên cạnh chủ nhân ngày nào thì vui ngày đó vậy.
"Ừm, ngươi hiểu rồi thì tốt.
Cũng không còn sớm nữa.
Chúng ta về nhà thôi."
Dứt lời Hoàng Diệp Toàn quay đầu rời chân bỏ lại cánh đồng hoang phế phía sau.
"Chủ nhân, chủ nhân đợi ta với chủ nhân!"
Khóe môi Hoàng Diệp Toàn cong lên, dải lụa trong veo dường như có ai vắt ngang nền trời xanh thẩm.
....
Sáng hôm sau, Thích Tử Sa mở mắt giường phòng trống trơn chỉ có mình mình.
Y tá hỏa tam tinh chạy khắp cốc Vân Hương, khóc rống lên luôn miệng gọi tên người yêu dấu.
Cư nhiên con người đó cứ thích biến mất sau một đêm ngủ cùng nhau, dọa y bệnh nặng thật rồi.
Lòng đau không thể tả nổi.
"Sư phụ, ngươi đâu rồi sư phụ.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại ngươi luôn làm ta đau lòng, đến giờ biến mất bỏ lại mình ta.
Đã nói sẽ gả cho ngươi mà sư phụ, sư phụ..."
"Sa sư huynh!"
Tiểu tử mồ côi chạy lịch bịch qua chiếc cầu mây thở hổn hển: "Huynh mau đến cánh rừng trúc, mau lên đi.
Thượng tiên sư phụ đang đợi huynh ở đó."
"Ngươi nói sao Tô Tô, sư phụ đợi ta.
Ngươi không gạt ta chứ?" Tử Sa túm lấy cổ áo tiểu tử mồ côi nhấc lên, gấp hỏi.
"Ặc, không gạt, tuyệt đối không gạt.
Huynh mau buông tay a nghẹt chết đệ rồi." Tử Tô nó ú ớ.
Thích Tử Sa buông tay, nó rớt bịch xuống đất.
Y cứ thế ba chân bốn cẳng chạy ào đến khu rừng trúc.
"Ui da, cái mông của ta, nói buông liền buông.
Sa sư huynh chết tiệt, gấp đi đầu thai á." Xoa xoa cái mông yêu quý của mình.
Tiểu tử mồ côi lồm cồm bò dậy rượt theo sau ai kia, miệng la oai oải.
"Chậm đã Sa sư huynh đợi đệ với, Sa sư huynh!"
(Chuyển cảnh)
Trong khu rừng trúc, Thích Tử Sa đến nơi khu rừng đã đông nghịt người.
Hai ngàn môn đệ đang vây quanh nam tử tuấn lãng.
Lãnh Dạ Xuyên một thân bạch y phong phạm ngồi bên cầm án.
Ngón tay trắng như tuyết chạm nhẹ vào cổ cầm, âm thanh réo rắt ngân nga bay vào hư không, lan tràn khắp cánh rừng xanh biêng biếc.
Người đời ươm mầm cây xanh hoa nở
Bổn tiên ươm mầm hạt giống một mối tình
Phúc họa liên miên năm cùng tháng tận
Tàn hồn vấn vương thỏ trắng rừng xanh
Một lần gặp gỡ ngàn năm vương vấn
Tiểu tinh linh da trắng mắt long lanh
Hai kẻ cuồng yêu đã vì nhau mà chết
Khởi động vòng xoay của định mệnh luân hồi
Trái đắng ái tình một lần ta trót nếm
Nhớ về em
Chúng ta bên nhau nơi rừng chết thuở nào
Đã từ lâu con tim ta ấp ủ
Bóng hình em trong giấc mộng cuồng say
Bảo bối ơi nhân gian chìm trong mờ mịt
Nắm tay em qua gió bụi bốn mùa
Một lần bên em nhiều đêm ta khắc khoải
Nhớ nhung em mãi chẳng đầy vơi
Từng hơi thở làn môi và ánh mắt
Chiếm hồn ta qua sớm tối từng ngày...
Bao năm qua ta sống trong lặng lẽ
Chợt một ngày em bước tới bên ta
Như nắng sớm mai len vào ô cửa sổ
Sưởi ấm tim ta sớm đã lạnh băng
Sa nhi ơi, bảo bối của ta ơi!
Mau tới đây sà vào lòng ta yêu dấu
Ôm lấy em cho thỏa nỗi nhớ mong...
Sư phụ...
Đồng tử mau ướt nước Tử Sa khẽ run rẩy lặng lẽ nhìn ngắm nam tử đang ngồi gảy đàn.
Hình ảnh trước mắt quá mức kinh diễm.
Phu quân của y, hắn trở về thật rồi.
Phải làm sao đây.
Tử Sa nhất thời bấn loạn chôn chân tại chỗ, tim trong lồng ngực đập nhanh điên cuồng.
Ngón tay trắng tuyết dừng trên mặt đàn, giọng nói trầm ấm khẽ cất lên, ôn nhu biết mấy.
"Sa nhi, mau đến đây bên cạnh ta."
Dạ Xuyên nhìn ai kia, tha thiết mong đợi.
Ai kia cũng nhìn hắn vậy mà đôi chân cứng đờ chẳng còn biết nghe lời.
Bày ra gương mặt ngốc lăng.
"Ai nha sư phụ đang gọi đệ kìa, mau lên tiểu sư đệ." Bốn ngàn con mắt đồng quay nhìn y mà nhỏ giọng nhắc nhở.
Hình như Sa sư huynh bị ma nữ bắt mất hồn rồi, ngây ngây dại dại." Nhìn thấy kẻ nào đó còn ngây ngẩn, tiểu tử mồ côi nhịn không được ngứa miệng mà thòng thêm một câu.
"Này thì ma nữ nè.
Chỉ được cái sát phong cảnh hữu tình." Lão gia nhân bên cạnh vừa vặn tặng nó một cái cốc trời giáng.
"Hu oa...đau quá, đang yên đang lành ông lại cốc ta.
Người sát phong cảnh hữu tình là ông thì có lão già." Tô Tô xoa đầu mếu máo.
"Cho chừa cái tật nói leo." Lão gia nhân hứ ra một cái.
Tay chắp sau đít.
Cả bọn người Trúc Lâm Phong mới sáng sớm chưa ăn điểm tâm kéo ra đây hóng cơm chó miễn phí cả, đều mong đợi tới mòn cả ruột gan.
Ai kia còn cứ ngốc lăng ra đó, không sợ người chạy mất nữa sao.
Mau nhào tới ôm một cái đê.
Cả bọn còn chờ ăn bánh uống rượu mừng.
Cách đó không xa, tỷ muội song sinh nhà Hoàng Diệp một thân hồng y sang quý đứng tựa lưng vào gốc cây nhìn ra, lặng lẽ quan sát khung cảnh hữu tình vào sáng sớm.
Thu vào hồn môi mắt bóng người thương.
"Sa nhi!"
Nam nhân khoan thai đứng dậy, dang vòng tay chờ đón đồ nhi.
Cơn bão tố qua đi ba hồn bảy phách đều gom về đủ cả.
Thích Tử Sa lấy hết can đảm chạy tới bên Dạ Xuyên.
Khoảnh khắc sà vào lòng hắn, khóc như mưa chả còn để ý đến mọi người trên dưới Trúc Lâm Phong đang nhìn mình.
"Sư phụ, ta nhớ ngươi!"
"Sa nhi, vi sư cũng nhớ con!"
Lãnh Dạ Xuyên mỉm cười ôm đồ nhi vào lòng, hôn lên trán y mấy ngụm.
Mọi người vỗ tay rầm trời, cười híp cả mắt giữa cánh rừng trúc xanh biêng biếc.
"Bạch sư tôn, đồ nhi nguyện đợi chờ.
Dù là một kiếp, mười kiếp, hay muôn vạn kiếp.
Cho đến một ngày Thích Tử Sa đủ hạnh nguyện để đi cùng đồ nhi.
Cho đến một ngày nơi phía cuối con đường có thêm một đóa Mạn đà la dành cho y.
Khi đó trời người hòa vui, mưa hoa rải đầy cõi đất!"
(Hoàn chính văn).
Bạch Vương Thượng Tiên