Bạch Vương Thượng Tiên
Chương 93: 93: Sa Nhi Ăn Vạ
Hương Vân cốc, Thích Tử Sa chạy như bay qua chiếc cầu mây, còn hai cánh mai cuối cùng cũng bị bả vai của y làm cho rụng nốt.
Đừng đừng, ngươi dẫm vào chân ta, ôi cái chân của ta, ôi ôi...
Thích Tử Sa chạy vụt qua, gốc mai vừa được Dạ Xuyên tưới nước quả nhiên bị bàn chân của y dẫm vào, để lại một lõm lún sâu.
Ngươi làm gãy chân ta rồi, tên tiểu yêu độc ác, mau đền chân cho ta, đền chân cho ta đi.
Hu hu...
Tử Sa chả mảy may để ý đến chân với chả tay, nước với chả sình, mang theo đất cát nện xuống nền nhà bếp.
Mắt thấy Dạ Xuyên đang làm cơm loay hoay, một đường nhào đến từ sau lưng vòng tay qua hõm eo ôm chầm lấy hắn.
Tay be bé áp vào vùng bụng ấm áp của hắn mà vuốt ve cọ loạn.
Cọ đến cõi lòng hắn cũng nhộn nhạo nôn nao.
Bàn tay đang sắn lên tận khuỷu đảo đồ ăn trong chảo cũng khẽ run lên vì xao xuyến.
Động tác dừng lại, giọng nói cứng nhắc bật âm tuy nhiên lời ra ghét bỏ mười phần.
"Buông tay." Dạ Xuyên ngắn gọn thậm chí cộc lốc.
"Sư phụ, ta không buông." Tử Sa càng ôm chặt hơn, mặt dày mà bảo.
"Ngươi làm vậy thì có ích gì, trước mặt bao người cư nhiên bỡn cợt ta, còn xem đó là thú vui của ngươi.
Đám đệ tử nhìn vào uy nghiêm ta để ở đâu.
Đã thế càng ngày ngươi càng không biết nghe lời, ta phạt ngươi một canh, chưa đầy hai khắc ngươi đã chạy về đây, quả nhiên chứng nào tật nấy.
Ta không quản nổi ngươi nữa rồi.
Tử Sa, ngươi đi đi."
Nhìn vào mấy ngón tay be bé đang ôm bụng mình.
Dạ Xuyên khẽ hừ lạnh.
Để xem lần này đối phương làm sao dỗ được hắn đây?
"Sư phụ, ta biết sai rồi, đừng lạnh nhạt với ta, đừng giận hờn ta, đừng quát mắng ta, cũng đừng tránh mặt ta, càng đừng đuổi ta đi.
Sư phụ ngươi xem ngươi giận ta, giận đến cả gương mặt cũng đỏ bừng luôn rồi.
Đừng giận nữa hại thân thể ngươi ta thật đau lòng."
Tử Sa thút thít sau lưng Dạ Xuyên.
Bất quá gương mặt giận dỗi của sư phụ thật đáng yêu, y còn muốn nhìn thấy dài dài.
Có điều lời này y ngậm chặt trong miệng có chết cũng không dám nói ra đâu.
Sư phụ sẽ mắng y biến thái rồi bơ y luôn cho coi.
"Tử Sa ngươi không thành thật, ngươi đi đi.
Khi nào thật sự biết hối lỗi thì hãy quay về tìm ta."
Mặc cho đồ nhi nhỏ nhẹ bao nhiêu Dạ Xuyên cũng không chấp nhận lời xin lỗi đó.
Dùng chút sức gỡ từng cái ngón tay bấu chặt vào bụng mình ra, hắn quay đầu bỏ về phòng.
Tử Sa nào có nghe lời, một đường chạy theo sau lưng.
Bất ngờ đẩy mạnh Dạ Xuyên vào vách tường, mười ngón tay đan xen, gấp gáp bạo hôn hắn.
"Ưm ưm..." Sư phụ, ngươi chạy không thoát!
"Ân."
Dạ Xuyên vung tay đẩy y ra, một bạt tai giáng xuống gò má mềm mại đánh chát, đường chân mày hắn nhíu chặt.
"Hồ nháo, mau cút khỏi tầm mắt ta."
Dạ Xuyên mắng xong một lời, nhìn vào đáy mắt ngấn nước của ai kia, trong lòng hắn kêu toong một tiếng như đáy ly bị người ta bỏ đá.
Yết hầu dịch động dứt khoát không nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ quay về giường ngồi xoay lưng lại với y.
Cứ ngỡ y sẽ bỏ đi, nào ngờ trải qua một lúc, lòng bàn tay Dạ Xuyên có cái gì cọ vào thật nhột, thật ấm.
Hắn nhìn xuống, hai mắt trợn trừng kinh hỉ.
Một con thỏ ngọc đang nằm thù lù trên giường, thè lưỡi liếm ngón tay hắn.
Thật sự quá mức dọa người.
Mà chẳng biết đối phương đang dọa người hay cố tình khiêu khích giới hạn của hắn nữa.
Tử Sa à ngươi...
Dạ Xuyên giận dữ vung tay ném vật nhỏ xuống giường không chút tiếc thương.
Ngay khi gần rơi xuống vật nhỏ đã chụm hai chi trước cùng một chỗ nhoài cả mặt tới tiếp đất an toàn.
Dạ Xuyên chớp mắt gợn sóng thâm tâm ngay thẳng thở phào một cái liền đấy đã lảng mặt sang nơi khác.
Vật nhỏ khịt khịt mũi chẳng hề biết sợ lần nữa nhảy phóc lên nằm gọn gàng trong lòng nam tử lãnh diễm.
Sự việc lặp lại đến tận mấy lần.
Dù Dạ Xuyên có quay đầu giận dữ, có ném bỏ vật nhỏ đi.
Nó rốt cuộc vẫn nằm gọn trong lòng hắn, trơ lì một cục tròn vo.
Mắng không nghe, phạt không tuân, đánh không tránh, đuổi không đi.
Tử Sa, ngươi đây là muốn ăn vạ? Dạ Xuyên trừng mắt với con thỏ đang nằm trong lòng mình.
Đúng rồi, lão tử ta đây là muốn ăn vạ với ngươi đó sư phụ, xem ngươi làm gì được ta?
Vật nhỏ chẳng biết sống chết chớp mắt ngo ngoe.
Bộ ria mép rung rinh thở gấp, móng chi trước càng bấu chặt lấy lòng bàn tay của Dạ Xuyên hơn như thể sợ hắn quăng nó đi thêm lần nữa.
Rõ ràng mệt tới vậy rồi mà vẫn còn cố sức, ngốc ơi là ngốc.
Dạ Xuyên dở khóc dở cười vươn tay vuốt ve cái bụng mềm mềm phập phồng lên xuống của ai kia rồi dứt khoát ôm luôn vào lòng.
Âu yếm vuốt ve.
Vật nhỏ đáng yêu thế này, hắn làm sao nỡ vứt đi thêm lần nữa.
Ục ục...u u...
Được bàn tay vừa to vừa nóng của ai kia đụng chạm thân mật, nhúm lông trên chóp đầu vật nhỏ bỗng nhiên rung động, phát ra âm thanh tu tu dậy tình.
Chiu...
Chẳng còn nhẫn nhịn nổi nữa, chớp mắt vật nhỏ phốc hóa thân người, thình lình đè Dạ Xuyên xuống giường, há miệng ngậm lấy bờ môi anh đào của hắn mà mút loạn, vang lên âm thanh chùng chụt tới mê người.
Bàn tay không chút nhân nhượng trượt xuống dưới hạ thể của người ta một đường nhào nặn.
"Ân sư phụ, ngươi cứng rồi."
Tử Sa vừa hôn vừa nhào nặn.
Không biết xấu hổ buông lời dâm mỹ.
Đỉnh đầu Dạ Xuyên nổ uỳnh một tiếng mắt đỏ sung huyết.
Khẽ hít sâu một ngụm khí nóng hắn dứt khoát đem kẻ thách thức trêu chọc mình ra ngoài bồn tắm ngỏ sau nhà ném đối phương vào trong đó, nước bắn lên rào rào.
"A, sư phụ ngươi muốn làm gì?"
Tử Sa hốt hoảng ngoi đầu lên vươn tay vuốt qua gương mặt đầy nước của mình, ngước nhìn Dạ Xuyên.
Rõ biết hắn sắp sửa làm cái gì, rõ biết mình chính là kẻ mồi lửa mà y còn giả ngốc.
Dạ Xuyên không đáp lời vươn tay trút bộ bạch y trên thân vứt xuống nền, bước vào trong bồn, kéo y đến bên cạnh ôn nhu mà gặm cắn.
"Ah aa...đừng, đừng mà sư phụ..." Rõ ràng rất thích mà miệng thì bảo không muốn.
"Sa nhi ngoan, cho ta." Dạ Xuyên đè nén mạch cảm xúc không muốn đồ nhi sợ hãi.
"Sư phụ...ân."
Cả người mềm như muốn tan ra.
Tử Sa cũng hết chịu nổi rồi.
Vòng tay ôm cổ lang quân hai chóp mũi chạm khẽ vào nhau mát lạnh.
Hít hà hơi thở trao nhau.
Môi lưỡi triền miên quấn quýt.
Dạ Xuyên vuốt ve vòng eo gợi cảm xoa nắn hai phiến mông tròn ụm rồi trượt xuống dưới tận tình khai mở.
Ư...khục khục...
Môi lưỡi nhớp nháp tách rời kéo theo sợi bạc dài nối liền đôi bờ môi ẩm ướt vì hôn sâu.
Dạ Xuyên xoay người đồ nhi lại áp ngực y vào thành bồn mát lạnh.
Từ phía sau hắn mạnh mẽ đâm tới.
Xương mu áp giữa khe khối thịt mông mềm dị vật xoay tròn nhấp nhả.
Quá đau đớn lấp đầy.
Tử Sa khẽ bật a một tiếng, miệng nhỏ co rụt mút chặt lấy đầu nhãn của Dạ Xuyên.
"Ưm...nóng nóng quá...Haa haa..."
Dạ Xuyên áp sát tới răng môi kết hợp ngậm cắn vành tai đồ nhi.
Khí tức nồng đậm từ khoang mũi hắn phả ra khiến Tử Sa chìm trong hoang dại, hai gò má đỏ bừng bỏng rát, tiểu bảo phía trước cương lên đâm chọt vào thành bồn.
Phía trước theo nhịp, phía sau mạnh mẽ đánh tới tiết tấu ngày càng gia tăng.
Hạ thể hai người áp sát vào nhau không ngừng giao hợp trong làn nước ấm nóng.
"Haa haa...chậm lại sư phụ..."
"Đừng sư phụ...haa haa...
Hước...không...ức...ức...
Lần nữa đạt đến cao trào, một dòng tinh dịch bắn ra trong nội bích ấm nóng.
Tử Sa run rẩy tay vịn lấy miệng bồn tắm, đôi chân cơ hồ muốn khuỵu xuống nước.
Dạ Xuyên kéo y ngả vào lòng hắn, cũng là trụ cả cho y.
Đồ nhi đang bệnh qua nay.
Hắn làm bậy như vầy có phần hơi quá đáng.
"Sa nhi chúng ta mau ra ngoài thôi.
Con đang mệt ngâm nước lâu sẽ cảm lạnh." Dạ Xuyên tính bưng y ra ngoài.
Tử Sa đã thình lình xoay người lại vùi mặt vào trong ngực hắn, nức nở.
"Hức hức sư phụ, ta sai rồi.
Ta không biết chừng mực nhiều lần chọc giận ngươi.
Càng ngày ta thấy bản thân mình lộ ra nhiều khuyết điểm quá.
Nhưng ngươi yên tâm ta hứa sẽ sửa đổi dần dần, ngươi đừng vì vậy mà bất mãn rồi chán ghét ta có được không sư phụ?" Mi mục lại mau ướt nước có bao nhiêu thành khẩn.
Xem ra đồ nhi hối lỗi thật rồi.
Dạ Xuyên muốn nói rằng y có cái gì không tốt, hắn là nhìn không ra.
Ưu điểm lẫn khuyết điểm của y, Dạ Xuyên từ lâu đã trộn chung lẫn lộn, giờ nói cái nào tốt cái nào xấu, hắn thật khó mà phân biệt được.
Chỉ biết yêu thương y, yêu đến chết đi sống lại cũng không đổi dời.
Yêu nhiều đến thế hỏi làm sao có thể sinh tâm chán ghét được đây?
"Sa nhi ngoan, đã là con người thế gian thì ai cũng còn khuyết điểm.
Thật ra vi sư cũng vậy, cũng còn rất nhiều khuyết điểm chỉ là con không nhìn thấy đó thôi.
Lỡ yêu nhau rồi vậy thì từ nay chúng ta hỗ trợ lẫn nhau cùng nhau sửa đổi để tốt dần lên nhé." Dạ Xuyên khàn giọng trầm thấp.
Tiên nhân có ai tự nhận mình còn nhiều lỗi lầm chăng? Tử Sa ngẩn người nhìn lang quân, ngôn từ thế gian chẳng thể nào diễn đạt nổi loại hạnh phúc trong trái tim y giấc này.
Sư phụ hắn khiến y ngày càng phát điên lên, yêu tới chẳng thể dừng lại.
Phải làm sao đây? Một con tiểu yêu đã tu bao vạn kiếp để có ngày được chung chăn gối với nam nhân như hắn.
"Hức hức, sư phụ, ta nghe lời ngươi.
Ta cái gì cũng nghe ngươi.
Chỉ cần là ngươi nói ta đều sẽ ghi khắc trong tim.
Vĩnh viễn không bao giờ quên." Tử Sa nghẹn muốn ngắt quãng.
Nhịp tim gia tăng bất thường, cứ tiếp tục thế này y chẳng thể nào dừng lại được nữa.
"Bình tĩnh đừng xúc động quá Sa nhi." Dạ Xuyên nhíu mày cảm thấy sắc diện đồ nhi không tốt cho lắm vòng tay ôm y ra ngoài.
Nào ngờ Tử Sa đã đem mặt to áp sát tới hôn hắn tha thiết mãnh liệt.
Ân ân ưm...aa ô ô aaa...
Tử Sa điên cuồng núc lưỡi đối phương, phía dưới đem hạ bộ cả hai cọ sát vào với nhau tới cương cứng.
Chạm tới giới hạn, Dạ Xuyên còn nhịn nữa thì chẳng phải nam nhân.
Hắn đè kẻ chẳng biết sống chết ra thành bồn mà giao hợp, không biết trải qua bao lâu, khắp bồn tắm sặc mùi hạ thể của cả hai.
Tử Sa mệt tới muốn ngất đi.
Dạ Xuyên mới đem y vào phòng.
"Sa nhi ngoan, ta đi lấy cho con bát súp nha." Đặt y ngồi dựa vào đầu giường kê sau một cái gối mềm.
Dạ Xuyên cưng chiều bảo.
"Ơ..
Ta muốn ăn cơm với củ cải muối." Tử Sa dẫu môi tròn mắt, dáng vẻ vừa đáng yêu còn pha lẫn yếu ớt.
Dạ Xuyên mắt thiếu điều muốn nổi sung huyết lần nữa khi bắt gặp phải tình cảnh vòi vĩnh này.
Hắn liệu có phải ăn phải mê dược của đồ nhi rồi không?
"Khụ, Sa nhi, con..
hình như lại bị sốt rồi, giấc này còn là canh hai, vẫn là dùng súp lỏng tốt cho dạ dày."
Ách, bị sốt?
Canh hai?
Tử Sa hai mắt xoe tròn long lanh tay sờ vần trán, mắt nhìn trời khuya.
Sư phụ nhắc y mới chợt nhớ ra lúc mình về trời hãy còn sáng tỏ, giờ nhìn ra chả thấy chiếc cầu mây nằm ở nơi nào, y vậy mà câu dẫn sư phụ tới chẳng biết trời trăng.
Thật xấu hổ.
Tử Sa thẹn quá cúi thấp mặt xuống.
Họng khô lưỡi khô, bất giác y bật ho sặc sụa.
Dạ Xuyên cả kinh đút cho ly nước rồi xoa xoa lưng y.
"Sa nhi, con thế nào?"
"Sư phụ ta chóng mặt khó chịu, hức hức..." Tử Sa mắt đỏ hoe nhìn Dạ Xuyên.
Mếu máo.
"Sốt rồi.
Sa nhi đợi một chút ta đem cháo và thuốc tới cho con." Áp lòng bàn tay sờ trán y.
Dạ Xuyên rất nhanh nấu qua một bát súp mang vào phòng đút cho y ăn.
Nhìn bờ môi y có hơi nhợt nhạt nuốt vào từng ngụm, dưới cần cổ trắng nõn nom lộ ra mấy vết tím hồng do hắn để lại.
Dạ Xuyên dịch động hầu kết có chút bối rối, lần sau vẫn là tiết chế một chút.
Thương quá rồi làm Sa nhi của hắn tới phát sốt luôn.
Ăn xong Dạ Xuyên đem ly thuốc pha sẵn tới.
Tử Sa ngửi qua rồi mím môi lắc đầu.
"Sư phụ thuốc đắng, muốn ngươi dùng cái này đút thuốc cho ta." Tử Sa chỉ vào môi mình ý bảo dạ xuyên dùng miệng hắn mớm cho y uống.
Dạ Xuyên đương nhiên không chối từ.
Hắn kéo đồ nhi vào lòng, môi kề môi từng dòng nước thuốc thanh đắng, lẫn trộn cái mùi vị của chanh tươi vói vào khoang miệng Tử Sa.
Hai dòng hơi thở gần như hòa quyện.
"Ực...ưm ưm..."
Bờ môi của sư phụ quá mức ngọt ngào mềm mềm lại trơn trượt.
Tử Sa uống hết thuốc rồi vẫn chẳng muốn tách ra, dò tìm đầu lưỡi của đối phương rồi núc lấy núc để.
Nước bạc chóng tràn ra nhớp nháp dây dưa.
Tử Sa run rẩy chỗ nào dưới hạ thể gồ lên một mảng.
Y bạo gan luồng tay vào lồng ngực nóng hầm hập của Dạ Xuyên mà vuốt ve xoa nắn.
Đáy mắt Dạ Xuyên vụt biến sắc, giữ chặt bàn tay nháo loạn kia lại.
Môi lưỡi cứ thế li khai kéo theo nước bạc nối dài.
"Sa nhi không được, con đang sốt mà." Dạ Xuyên kềm chế xuống mức thấp nhất mà nhìn vào mắt đồ nhi.
"Sư phụ, ta nghĩ mình bệnh nặng thật rồi.
Ta muốn ngươi, ta thật muốn ngươi." Tử Sa to gan lớn mật kéo bàn tay trắng như tuyết của ai kia áp vào hạ thể cương cứng đang rỉ dịch nhờn của mình.
Mắt nổi sung huyết nửa mị tình nửa như van cầu đối phương.
"Sư phụ, làm một lần nữa, ta hết chịu nổi rồi!"
Sa nhi...thật điên mất thôi, chẳng biết rốt cuộc là ai bỏ mê dược ai nữa đây.
Cứ sinh hoạt vô độ thế này rất mau suy kiệt.
Dạ Xuyên lần nữa đầu hàng trước vẻ mặt ủy khuất dậy tình của đồ nhi.
Đẩy y ngã xuống giường, hảo hảo mà yêu thương y.
....
Ngày hôm sau, trên dưới Trúc Lâm Phong rộn ràng đón tết, khắp nơi dán giấy đỏ, treo liễn, treo đèn lồng.
Trong ngoài sân điện mai vàng ngát hương.
Hai ngàn môn đệ thi nhau quét tước tươm tất, gánh nước chẻ củi.
Một số tụ tập tại gian phòng lớn nơi Tàm viện cùng Dạ Xuyên gói bánh đón trừ tịch.
Kẻ sắp lá dong, kẻ bỏ đậu xanh, kẻ buộc dây lạt, ai nấy tưng bừng tất bật.
Riêng có cái kẻ nào đó giờ này vẫn còn ngủ nướng ở trong cốc chưa thấy bóng dáng đâu.
"Tiểu sư đệ sao giờ này vẫn còn chưa đến?"
"Bẩm sư phụ, có cần đệ tử đi gọi đệ ấy?"
Ngón tay đang buộc lạt dừng lại một nhịp.
Dạ Xuyên có chút bối rối ngập ngừng trong đáy mắt.
Bởi vì tối qua hắn cùng ai kia nhốn nháo tới gần sáng, cưng người ta hắn sao nỡ gọi dậy sớm.
Bắt mạch tượng thấy người ta sức khỏe đã bình ổn rồi hắn mới yên tâm rời khỏi cốc, giờ này hãy còn sớm e rằng người ta chưa dậy nổi đâu.
"Thế thì không cần." Dạ Xuyên muốn để đồ nhi ngủ thêm lát nữa.
Hắn gói bánh xong sẽ quay về với y.
Chẳng hiểu sao hắn ấy vậy mà ngày càng cưng chiều đồ nhi tới không chịu nổi.
"Ha, xin chào buổi sáng.
Chào toàn thể các sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội trên dưới Trúc Lâm Phong, mọi người đang làm cái chi mà tụ tập đông vầy, cho Tử Sa làm với?"
Dạ Xuyên vừa dứt lời, giọng nói lanh lảnh từ đầu ngỏ đã truyền vào.
Một con quạ đen quạc cánh lượn qua, chúng môn đệ híp mắt cười xòa.
Giờ đã quá trưa ngươi còn chào buổi sáng, bất quá kéo cánh tay y lại nhỏ giọng:
"Tiểu sư đệ, bọn ta đang phụ sư phụ gói bánh, đệ cũng vào trong giúp một tay đi."
Ách, sư phụ hắn cũng đang ở đây sao?
Chúng môn đệ dạt qua, giờ tiểu yêu mới nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở góc trong cạnh một cái mẹt đan bằng nan, trong chứa đầy nếp mới.
Hắn đang gấp dong thành góc cạnh vuông vức, rải nếp đổ nhân.
Ống tay áo sắn lên tận khuỷu, bàn tay thành thục khéo léo.
Nhìn vào từng động tác của hắn, Tử Sa có chút ngây ngẩn, rất nhanh khóe môi cong lên, lách thân qua chúng môn đệ, an ổn ngồi vào bên cạnh Dạ Xuyên, cầm lấy một cái bánh hắn vừa mới gói xong, đem lên nhìn ngó rồi lại nhịn không được, nắn tới nắn lui, hai mắt hứng thú.
"Đây là cái gì vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy, thật mềm thật thơm a sư phụ?"
"Sa nhi, đây là bánh chưng, còn có cái trong tay ta đang gói là bánh dày, tượng trưng cho trời và đất.
Tập tục này đã có từ đời xưa truyền lại, vẫn là để các huynh đệ trong môn kể cho con nghe.
Con có muốn làm thử không?"
"Muốn muốn, sư phụ, ngươi dạy ta đi" Tử Sa gật đầu lia lịa hai mắt phấn khích.
Dạ Xuyên mỉm cười cầm lấy bàn tay y tận tình chỉ dạy, chỉ một lát sau y đã gói được một cái bánh nha.
Sư phụ ngồi cùng tiểu sư đệ, tay chạm tay vai kề vai nhìn nhau nói cười thoạt nhìn vào hệt như một bức tranh hòa hợp sống động.
Chúng môn đệ mới đầu năm được ăn cơm chó miễn phí không ngại mà nhìn lâu thêm một lát, ai nấy im thin thít lo tốt phần việc của mình.
Tuy nhiên có kẻ nào đó đã chẳng biết sống chết mà phá vỡ bầu không khí tươi đẹp.
"A há, đây là cái gì? Không phải bánh chưng, chả giống bánh dày, hình thù kì dị, nửa méo nửa tròn.
Sa sư huynh, đời đệ chưa từng thấy qua cái bánh nào đáng yêu như này, nhân nếp còn đảo lộn, đầu to đít teo.
Sa sư huynh yên tâm, nấu ra đệ chắc chắn tìm cái của huynh ăn trước tiên, ha ha ha..." Tiểu tử mồ côi hướng Thích Tử Sa, miệng cười ha hả.
Khỏi đợi lão gia nhân, Thích Tử Sa đứng lên vỗ vỗ vào bờ vai nó hai cái, nhe răng cười xòa.
Hê hê tiểu tử nhà ngươi thật có lòng, ta liền tặng ngươi cái cốc.
Tử Sa cung tay nện xuống chóp đầu nó một cú, xoay người rời đi.
Tiểu tử mồ côi hai mắt ngấn nước hướng Lãnh Dạ Xuyên òa lên nức nở.
"Ha..
sư phụ, Sa sư huynh bắt nạt con.
Người mau trừng phạt huynh ấy, thật đau a Thượng tiên sư phụ hu oa..."
Lãnh Dạ Xuyên lắc đầu mỉm cười trừ.
Chúng môn đệ bên cạnh xoa xoa chóp đầu nó, nửa thật nửa đùa.
"Tiểu tử, ai bảo ngươi chọc tiểu sư đệ.
Từ nào đến giờ chỉ có y đi chọc người ta, ấm ức này ngươi đành nuốt tuột vào bụng đi thôi ha ha."....
Bạch Vương Thượng Tiên