Bạch Vương Thượng Tiên
Chương 44: 44: Hai Ngàn Môn Đệ Cùng Nhau Hái Đài Sen
Một tuần trôi qua, hôm nay hai ngàn môn đệ lại có cuộc khảo thí đợt hai.
Cả thảy tập trung tại đình Nguyệt hồ, một cái đình xây theo lối kiến trúc nổi trên mặt nước.
Hành lang bốn phía chạy dài tỏa ra bốn hướng đều là lối đi về Tàm viện, lại ăn thông với cả đường đến Thích La điện và Hương Vân cốc.
Phía dưới và bao bọc xung quanh chính là một hồ nước xanh biếc, bạt ngàn sen nở bát ngát, ong bướm đua nhau bay lượn rập rờn.
Hồ sen này chính là nơi cung cấp đài sen cho cả Trúc Lâm Phong.
Hôm nay hai ngàn môn đệ không dùng khinh công cột sợi dây bạc lên cây trâm đại thụ nữa mà sẽ dùng khinh công đạp nước, hái đài sen.
Quan trọng ở đây là đài sen phải già đến thời dùng được, số lượng không dưới ba cái, thời gian lại chỉ tối đa trong vòng một khắc, không hơn không kém.
Cả thảy chăm chú nghe ai nấy cũng đều rét lạnh.
Thích Tử Sa lại càng ai oán mười phần.
Ngay thẳng trong lòng chính là mắng thầm nam nhân bạch y kia.
Sư phụ ngươi sao lại đặt ra cái cuộc thi quái gở này, lúc trước chỉ ngắt có một đóa hoa sen tặng cho ngươi ta còn làm không được, giờ những ba đài trong vòng một khắc.
Sao ngươi không biểu ta xắn ống quần lội xuống rìa ngắt đài sen cho ngươi đi, ta ngắt cả ngày cũng được a.
Thi kiểu này lão tử rớt chắc rồi.
Tiểu yêu đôi con ngươi long lanh ngấn nước hướng nam nhân bạch y ngồi trong đình nơi đặt bộ bàn ghế cổ xưa mà chớp chớp mắt liên tục, trong phóng ra ngàn tơ mị tình.
Sư phụ à, ta không thi có được không, có được không?
Lãnh Dạ Xuyên đang nhấp một ngụm trà trong tách, vì ánh mắt này của y mà mém sặc lên một tiếng, lão gia nhân bên cạnh vội vươn tay vỗ vỗ tấm lưng hắn.
"Thượng tiên người không sao chứ, trà có hơi nóng a?"
"Bổn tiên không sao."
Dạ Xuyên khóe môi cong lên nhìn về phía Tử Sa, chính là dùng ánh mắt thâm trầm mà đáp lại y.
Yêu nghiệt ngươi muốn đi ngỏ sau à.
Lúc trước ngươi bơi lội giỏi đến mức nào, cư nhiên giờ lại biến thành một nam nhân ngốc nghếch, sợ nước như sợ cọp.
Cơ mà nguyên lai cũng vì bổn tiên mà thành cái dạng này, thôi thì để bổn tiên từ từ dạy lại ngươi vậy.
Giọng nói trầm trầm cất lên: "Ưu nhi, con làm mẫu cho mọi người xem trước."
"Dạ, sư phụ!"
Dứt lời Ngải Tử Ưu bay ra ngoài mặt hồ, mười ngón chân lướt nhẹ như chuồn chuồn chấm nước, cặp mắt tinh anh rất nhanh liền đã tìm thấy một đài sen đến tuổi.
Ngay khi bàn tay chạm vào ngắt đài sen, cũng là lúc hắn thuận thế lộn ngược một vòng mười ngón chân lại vừa vặn điểm vào một lá sen, cặp mắt đảo qua, cánh tay bên này vươn ra ngắt thêm một đài sen nữa.
Cầm hai đài sen trong tay, Ngải Tử Ưu xoay thân tạo thành một luồng lốc xoáy bay vút lên hư không cách mặt hồ hơn trượng, rồi phút chốc sà xuống mặt nước, lần này cư nhiên chỉ có một bàn chân tiếp lá sen, chân còn lại đã dùng hai ngón kẹp chặt lấy một đài sen đoạn giơ lên cao, cả gương mặt trút xuống mặt hồ.
Hắn há miệng dùng răng cắn lấy một đóa hoa sen vừa mới nở thơm ngát ngậm vào trong miệng, gom ba cái đài sen một tay, hoa sen một tay quay đầu hướng hành lang đình Nguyệt hồ mà đến.
Khung cảnh quá sức kinh diễm khiến mọi người vỗ tay rầm trời.
"Hoan hô đại sư huynh, đại sư huynh thật giỏi.
Đại sư huynh.
Đại sư huynh."
Ngải Tử Ưu tiếp nền, hướng nam nhân bạch y ngồi trong đình chắp tay hành lễ: "Bạch sư phụ, đệ tử đã làm mẫu xong có thể cho mọi người bắt đầu thưa sư phụ."
"Ưu nhi con làm tốt lắm!"
Dạ Xuyên mỉm cười gật đầu.
Thế là hai ngàn môn đệ bắt đầu chiếu theo mẫu tên mà bước lên lần lượt khảo thí.
Lúc này Ngải Tử Ưu xoay người bước đến bên Thích Tử Sa, bàn tay hắn vươn ra cư nhiên là một đóa hoa sen thơm ngát.
"Sa sư đệ, tặng cho đệ nè!"
Chúng môn đệ òa reo lên: "Oa đại sư huynh thì ra hái hoa sen tặng tiểu sư đệ, vậy cũng thực có lòng rồi.
Tiểu sư đệ ngươi mau nhận đi a.
Được đại sư huynh tặng hoa sen nhất ngươi rồi đó nghen tiểu sư đệ."
Tiểu yêu mở to mắt chớp chớp long lanh.
Sư phụ từng nói đừng để ai chạm vào người còn cái này y chỉ nhận sen của đại sư huynh, tay y chạm vào sen chứ không có chạm vào đại sư huynh.
Sư phụ chắc sẽ không ghen đâu hử.
Chắc là vậy rồi.
Đại sư huynh có lòng không nhận thì phụ ý tốt của huynh ấy.
Ngập ngừng một chút tiểu yêu cũng vươn tay nhận lấy đóa sen.
Mỉm cười xòa:
"Đại sư huynh, đạ tạ ngươi nha.
Hoa thật thơm quá."
Trong đình Lãnh Dạ Xuyên nhìn ra, gương mặt phút chốc tối sầm.
Trải hai canh giờ, số lượng đệ tử khảo thí đã vơi đi hơn nửa.
Ngoài đại sư huynh là Ngải Tử Ưu ra, còn lại xuất sắc nhất trong hai ngàn môn đệ cũng chỉ có Tử Nham.
Số còn hơn nửa chỉ ngắt được một đài sen đã rớt xuống nước.
Một số ít hơn ngắt được hai đài sen rớt nước.
Lại một số rất ít ngắt được ba cái đài sen cư nhiên lại không đạt yêu cầu, chưa chín, rớt nước.
Lại có một số lượng vô cùng ít ỏi ngắt được ba cái đài sen đạt yêu cầu, tuy nhiên lại vượt quá thời gian cho phép, rớt nước.
Lại chỉ còn có năm người là đạt yêu cầu về chất lượng lẫn thời gian, tuy không bay về được vị trí ban đầu nửa đường đã rớt nước nhưng vẫn tạm chấp nhận duyệt qua đợt.
Bấy giờ chỉ còn một số ít trong đó có Thích Tử Sa, đến phiên y lên ứng thí, lồng ngực y đã phập phồng đập loạn.
Ngải Tử Ưu vươn tay đập lên bờ vai y một cái khích lệ: "Sa sư đệ, thả lỏng, cố lên!"
Tiểu yêu mỉm cười gật đầu "ưm" một tiếng, khoảnh khắc này lại vừa hay lọt vào tầm mắt của Dạ Xuyên, gương mặt hắn rất nhanh lại đen thêm một tầng, vại giấm chua lè trực vỡ.
Lão gia nhân nhìn đất ngó trời một bộ bâng quơ.
"Chà, xem ra hôm nay có gió lớn, trời sắp đổ mưa rồi a!"
Tiểu yêu đơn thuần không để ý tới biểu tình khó coi trên mặt sư phụ.
Y chỉ gấp gáp muốn sớm hoàn thành cuộc thi, có hắn ngồi ở trong đình dõi theo từng nhất cử nhất động của mình, áp lực tâm lí bỗng chốc đè nặng.
Tiểu yêu chẳng muốn mất mặt trước người thương, y cần phải thể hiện cho thật tốt.
Đứng nơi hành lang dài y hít sâu một hơi, đoạn phi thân bay ra ngoài mặt hồ bát ngát, rất nhanh liền nhìn thấy một đài sen độ tuổi, lòng bàn chân xoay qua, chân còn lại giơ lên cao ngất.
Tiểu yêu cúi người xuống cả thân hình tạo thành một cái rẻ quạt vô cùng tuyệt mĩ, vươn tay ngắt thêm một cái đài sen nữa.
Cả thảy chúng môn đệ vỗ tay rầm trời.
"Hoan hô Sa sư đệ, thực đẹp quá, đẹp quá."
Cũng vì một tràng reo vang của mọi người bất giác làm tiểu yêu nhớ tới nam nhân bạch y kia.
Ngay lúc này y theo phản xạ tự nhiên ngoái nhìn vào trong đình xem nam nhân ấy sẽ bày ra biểu tình gì trên gương mặt khi thấy mình thể hiện tốt.
Nào ngờ một lần ngoái nhìn này, lập tức giao hòa cùng ánh mắt sâu sắc của hắn ta.
Trái tim tiểu yêu bất giác đập loạn lên, điều khí chẳng còn vững.
Ngay khi y cúi xuống ngắt đài sen thứ ba vào trong tay, cũng là lúc mười ngón chân mất đi thăng bằng không thể nào khống chế được nữa, cả thân người cứ thế đổ ập xuống mặt nước.
"Tùm."
Sa sư đệ đang rất đẹp mắt ngươi thế nào lại té xuống nước giống bọn ta a.
Xem ra chúng ta vẫn chưa đắc khí đâu, vẫn là chịu khó tập luyện thêm độ đôi ba năm nữa vậy.
Thế nhưng được một lúc vẫn không thấy Thích Tử Sa bơi vào, cả thảy hướng mắt ra giữa hồ sen nhíu mày kêu lên.
"Tiểu sư đệ, sao không thấy tiểu sư đệ bơi vào đây a, lạ thật?"
"Không lẽ tiểu sư đệ bị đuối nước rồi ư?"
Chúng môn đệ cuống cuồng nhìn nhau còn chưa biết tiểu sư đệ có phải đuối nước thật không.
Lãnh Dạ Xuyên đã đứng phắc dậy một tay vén vạt áo trắng tinh phía trước sang một bên, bay ra giữa hồ phút chốc lặn sâu xuống dưới.
Cả thảy mở to mắt kinh hỉ.
Vẫn chưa từng lãnh qua bộ dáng gấp gáp của sư phụ bao giờ.
Quả nhiên sư phụ rất yêu thương tiểu sư đệ.
Dưới lòng hồ, Lãnh Dạ Xuyên nhìn thấy đồ nhi mắc chân vào một đám sen quấn quanh.
Đáy mắt hoảng hốt hắn một đường bơi đến hai bàn tay to bưng mặt y lên môi chạm môi mà độ khí.
Qua một lúc đôi mắt tiểu yêu mở ra nhìn thấy bờ môi của sư phụ đang dán lên bờ môi của mình mà truyền khí.
Hắn cứu sống mình.
Quá đỗi ấm áp hân hoan, tiểu yêu ôm lấy đầu sư phụ, len mấy ngón tay trắng trẻo vào trong vuốt ve sờ soạn mái tóc đen tuyền của hắn.
Há miệng ngậm lấy đầu lưỡi của hắn mà mút mát, gấp gáp hôn sâu.
"Ân ân..."
Dạ Xuyên đang ăn phải giấm chua của đồ nhi nên vô cùng giận, hắn đương nhiên từ chối nụ hôn còn cắn vào môi y một cái thật đau, để lại vết sưng bầm.
Ặc ặc...
Tiểu yêu hoảng hốt khi bờ môi của đối phương li khai, nước tràn vào khoang miệng.
Y vươn tay níu lấy sư phụ.
Mặt nước sủi bọt rào rào.
Lãnh Dạ Xuyên có tức giận cũng không muốn ngộp chết đồ nhi, hắn mạnh tay lôi y tới bên hai bờ môi lần nữa chạm vào nhau, lần này hôn thật lâu, hôn tới mãnh liệt.
Tiểu yêu chịu không nổi ôm lấy sư phụ, có hắn bên cạnh địa ngục cũng biến thành thiên đàng, y chìm đắm hoang dại chẳng còn muốn rời khỏi lòng hồ nữa.
Trải một lúc hai sư đồ mới ngoi lên khỏi mặt nước.
Dạ Xuyên bế ngang đồ nhi bay về phía đình Nguyệt hồ nơi mọi người đang đứng đợi.
Hắn thả y xuống, mặt y vẫn còn đỏ bừng.
Cả thảy xúm xít vây quanh.
"Tiểu sư đệ, đệ có sao không a tiểu sư đệ?"
Thích Tử Sa hai gò má đỏ bừng ấp úng nặn ra được một câu "khụ, đệ không sao."
Đường chân mày của Dạ Xuyên ngược lại nhíu chặt, thay đổi như chong chóng trừng mắt nhìn y mà hừ lạnh:
"Giỏi cho Thích Tử Sa.
Ngươi nhìn hai ngàn môn đệ ở đây đi, ai nấy rớt nước đều tự động bơi vào, duy chỉ có ngươi thập phần vô dụng.
Nếu không biết bơi thì làm ơn đừng tham gia đợt khảo thí này đỡ tránh mất mặt."
Thích Tử Sa một thân ướt sũng nước ngẩng nhìn Dạ Xuyên, tròn mắt ngây ngốc.
Mới ban nãy ai lao ra ngoài đó cứu mạng y, độ khí rồi còn hôn y nữa, giờ trở như trở bàn tay.
Hắn có phải bị tâm thần phân liệt rồi không?
Mặt mũi quan trọng với ngươi tới vậy sao sư phụ.
Là ta đã làm ngươi thất vọng.
"Xin lỗi sư phụ.
Lần sau đệ tử sẽ cố gắng hơn." Ánh mắt chùng xuống buồn bã, tiểu yêu nhỏ giọng hạ mình với đối phương.
Nào ngờ cơn giận của đối phương không nguôi còn bùng lên mạnh mẽ dữ dội hơn.
Dạ Xuyên hắn nhẫn tâm buông ra một lời chỉ trích thậm tệ nặng nề.
"Hừ, xin lỗi thì ích gì, chỉ trách ngươi ngày thường không lo luyện tập, lười biếng chểnh mảng, học trước quên sau.
Được rồi ngươi quay về sân điện Thích La quỳ ba tuần nhang đi.
Ngày mai tiếp tục thi lại lần nữa, nếu còn không vượt qua thì cũng chẳng còn có lần sau nào nữa đâu."
Dạ Xuyên căng như cây cung nhất mực không tha.
Tiểu yêu chôn chân tại chỗ nước mắt lưng tròng.
Thấy y khóc dạ Xuyên hừ lạnh châm chọc.
"Ngươi có phải nữ nhân đâu suốt ngày khóc lóc bù lu bù loa.
Ngoài khóc ra ngươi còn biết làm gì nữa hả?"
Tiểu yêu vẫn chôn chân tại chỗ lệ tuôn lã chã không nói một lời.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đợi vi sư tới ẵm ngươi đi sao?"
Thấy y còn nhìn mình.
Dạ Xuyên nộ khí quát lớn.
Chúng môn đệ giật bắn cả người, mắt tròn mắt dẹt.
Tiểu sư đệ cư nhiên đã thảm lắm rồi, sư phụ còn bắt y chịu phạt và ngày mai còn phải thi lại lần nữa, rất nhiều môn đệ không cần phải thi lại mà.
Sư phụ xử ác với tiểu sư đệ quá vậy.
Chẳng phải người thương tiểu sư đệ nhất sao.
Chúng môn đệ nhìn nhau nói chuyện bằng mắt.
Còn tiểu yêu thì toàn thân rét lạnh, gương mặt buồn bã hẳn đi.
Y đưa khuỷu tay quệt qua mặt mũi ướt nước giọng khàn đặc cơ hồ muốn nghẹn.
"Ngươi không cần phải ẵm.
Để ta tự đi."
Nhìn theo bóng dáng ướt sũng của Tử Sa rời đi, chúng môn đệ không khỏi chạnh lòng.
Ngải Tử Ưu nãy giờ đứng im một góc bất động thanh sắc, không có bước đến cũng không có cất lời, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nhìn theo tiểu sư đệ.
Hắn tinh ý rất nhanh đã hiểu ra vì tiểu sư đệ nhận đóa sen mình tặng mà sư phụ nổi giận.
Bình thường sư phụ bao dung quảng đại nào có để ý tới mấy việc nhỏ nhặt thế này bao giờ đâu.
Chẳng lẽ khi yêu ai cũng đều ấu trĩ như vậy sao?
Tiểu sư đệ xem ra đụng phải hủ giấm cất lâu năm rồi, tháng ngày sau này chậm rãi mà nếm trải.
Chúng môn đệ đang lo lắng cho tiểu sư đệ quay sang nào ngờ trông thấy đại sư huynh đang nhoẻn miệng cười, chúng lại không có nhìn nhầm đi.
Đại sư huynh hết quan tâm tới tiểu sư đệ rồi.
(Chuyển cảnh)
Sân điện Thích La.
Thích Tử Sa một thân ướt sũng nước hồ lạnh ngắt đang quỳ ngay ngắn trên sân điện, ngây ngẩn nhìn vào lư hương khổng lồ trước mặt, hai hốc mắt của y đỏ lừ, chắc có lẽ do khói từ cây nhang cắm trong lư phả ra.
Còn nữa bờ môi cũng bị sưng dập chính là lúc nãy dưới hồ nước bị sư phụ cắn cho một miếng.
"Sa nhi, lúc trước là ta đã quá nghiêm khắc với con, để con chịu nhiều ủy khuất.
Từ bây giờ trở về sau hảo hảo bù đắp cho con."
Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của ai kia bỗng chốc vang lên âm ỉ bên tai.
Thích Tử Sa toàn thân run rẩy.
Tóc...
Nước từ bộ đồng phục ướt sũng của y rơi xuống nền sân, đáy mắt vô hồn y ngơ ngác nhìn chậu lan hoàng dương đung đưa qua lại vờn bắt một ngọn gió bất chợt bay qua.
Y khẽ bật cười, đi hết một vòng cuối cùng lại quay về đúng vị trí ban đầu.
"Sư phụ, ta đến tột cùng là gì trong lòng ngươi, có còn chút giá trị nào nữa hay không?"
Một cơn gió lốc bay vờn qua trên sân điện, vốn tính trêu đùa mái tóc của tiểu yêu đôi chút lại lực bất tòng tâm chỉ bởi vì tóc y dính nước nặng trĩu, cơn gió yếu ớt vốn chẳng thể nào nâng nổi mái tóc đen tuyền ấy bay lên cao vút, nó đành ngậm ngùi rời đi để lại một thân cóng lạnh của thiếu niên trên sân điện cô độc.
....
Sau khi thọ phạt xong, tiểu yêu Tử Sa lũi thũi quay lại đình Nguyệt hồ.
Bấy giờ hai ngàn môn đệ sau cuộc khảo thí đã giải tán từ lâu, để lại đình hồ một mảnh im lặng.
Tiểu yêu chậm ngồi xuống bên bậc thang hướng nhìn phía xa sen nở bạt ngàn, lời nói của sư phụ lại bất giác vang vọng bên tai y.
"Giỏi cho Thích Tử Sa.
Ngươi nhìn hai ngàn môn đệ ở đây đi, ai nấy rớt nước đều tự động bơi vào, duy chỉ có ngươi thập phần vô dụng.
Nếu không biết bơi thì làm ơn đừng tham gia đợt khảo thí này đỡ tránh mất mặt."
"Xin lỗi sư phụ.
Lần sau đệ tử sẽ cố gắng hơn."
"Hừ, xin lỗi thì ích gì, chỉ trách ngươi ngày thường không lo luyện tập, lười biếng chểnh mảng, học trước quên sau.
Được rồi ngươi quay về sân điện Thích La quỳ ba tuần nhang đi.
Ngày mai tiếp tục thi lại lần nữa, nếu còn không vượt qua thì cũng chẳng còn có lần sau nào nữa đâu."
"Ngươi có phải nữ nhân đâu suốt ngày khóc lóc bù lu bù loa.
Ngoài khóc ra ngươi còn biết làm gì nữa hả?"
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, đợi vi sư tới ẵm ngươi đi sao?"
Nghĩ đến đây bàn tay Tử Sa siết chặt, y nhìn chằm chặp mặt nước hồ phía trước nơi có một đàn cá đang bơi lội qua lại đáy mắt một màu đen sẫm.
Nhớ tới lời sư phụ chê bai mình không biết bơi, y tức giận mà nhảy tùm xuống hồ sen, nước bắn lên rào rào.
Y muốn giống đàn cá kia bơi lội tung tăng, sư phụ không còn khinh thường y nữa.
Thế nhưng khi đã rớt xuống hồ sen, tiểu yêu mới phát hiện ra cơ thể mình đang chìm dần.
Y cả kinh vùng vẫy đập loạn ngoi lên mặt nước hả miệng hớp khí được một chút lại rất nhanh chìm xuống.
Tiểu yêu hoảng sợ giãy đập liên tục uống rất nhiều nước hồ sau một khắc chiến đấu cuối cùng y cũng đuối sức tứ chi vô lực thân thể chìm ngày càng sâu xuống lòng hồ, bọt nước sủi ùng ục cũng dần im bặt.
Lúc này tiểu yêu mới nhận ra mình nông nổi đến nhường nào, nước theo đường miệng đường mũi tràn vào khiến lồng ngực căng tức, đầu óc đau buốt choáng ngợp, tứ chi liên tục đạp loạn bồng bềnh trong làn nước vô vọng.
Trong đầu y giấc này chỉ còn nghĩ được sư phụ mà thôi.
Cứu ta, không thở được.
Sư phụ...sư phụ..."....
Bạch Vương Thượng Tiên