Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ
Chương 62
57@-Đột nhiên, một bàn tay thò ra trong bóng tối, giống như một cái rễ cây bò ra khỏi mặt đất. Christian vẫn chưa tỉnh khỏi trạng thái bấn loạn — Trên thực tế, ngay cả góc áo của Đới Diệc Tân anh ta cũng không đụng được thì đã bị một bàn tay giữ chặt bả vai một cách tàn nhẫn.
Cơn đau đột ngột dâng lên khiến Christian cảm giác bàn tay nắm chặt mình không phải bàn tay của con người, mà là một bàn tay kim loại tàn nhẫn, hay đúng hơn là bàn tay của một con quái vật.
Đau đớn không chỉ dừng lại ở đó. Christian bị đập xuống sàn nhà trong tích tắc khiến anh ta chóng mặt, đồng tử giãn ra đến giới hạn si.nh lý trong thời gian ngắn vì hoảng sợ.
Người thanh niên vừa đáng thương vừa đáng yêu trước mặt anh ta ban nãy giờ lại lộ ra bản chất hung dữ, làm anh ta sợ chết khiếp. Christian mơ hồ nhận ra mình có thể chết nên định kêu lên, nhưng chưa kịp kêu một tiếng ngắn thì cổ áo đã bị hắn túm lấy nhấc bổng lên.
Nắm đấm của Đới Diệc Tân nhằm vào miệng. Nắm đấm đập tới, hàm răng kề cận nguy hiểm, nửa miệng Christian toàn là máu. Cuối cùng anh ta kêu khóc thành tiếng, cái miệng nước bọt lẫn máu tươi đang xin tha.
Chiếc kính trên mặt anh ta đã bị đánh bay đâu mất, vì vậy anh ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của Đới Diệc Tân bây giờ. Anh ta bị quáng gà nhẹ, nhưng có lẽ không nhìn thấy cũng là một điều tốt. Anh ta sẽ không bị ánh mắt của Đới Diệc Tân hù đến vãi trong quần.
Nhưng cũng chẳng ích gì. Bàn tay nắm cổ áo anh ta nới lỏng, thay vào đó là nắm chặt cổ. Christian đạp chân một cách yếu ớt, như con mồi lạc vào đầm lầy. Oxy tuột đi, lồng ng.ực bị đè nén sắp nổ tung, cuối cùng cũng có ánh sáng chiếu vào qua khe cửa.
Người xông vào là Đới Nguyên. Hắn vừa nhìn cảnh này thì lập tức cau mày, nghĩ bụng: người nhà Brent này chỉ biết gây chuyện, vừa ngu vừa yếu.
Đới Nguyên bước nhanh tới, vừa gọi tên của Đới Diệc Tân, vừa giơ tay huých vào cánh tay đang siết cổ Christian của Đới Diệc Tân.
Đới Nguyên dùng hết sức, nhưng Đới Diệc Tân không chịu buông tay. Lông mày nhíu lại, đổi cách khác. Hắn dùng sức siết chặt cánh tay Đới Diệc Tân, xương tay và cả cơ bắp đều cùng nhau căng ra: "Anh, buông ra! Anh muốn giết người hả?"
Đới Diệc Tân quay mặt sang, đôi mắt lộ ra dưới hàng mi dày. Có ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, Đới Nguyên nhìn rõ vẻ mặt của Đới Diệc Tân. Hắn mấp máy môi muốn nói gì đó, sau đó nắm đấm nện lên người Đới Nguyên.
Dù có tập Tán đả, nhưng Đới Nguyên biết mình không đánh lại Đới Diệc Tân. Song, khi bị Đới Diệc Tân cho một đấm, sự bất mãn vẫn lan ra từ trái tim, bao trùm toàn bộ cơ thể. Đới Nguyên xé bỏ lớp ngụy trang thường ngày, đánh trả Đới Diệc Tân như không thiết sống.
Christian được kéo ra khỏi ranh giới tử thần nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó, anh ta bủn rủn bò dậy, không dám chạy.
Vì phân tâm nên Đới Nguyên bị đánh bay ra xa, đập mạnh vào tường, khoang bụng và khoang ngực nóng rát, ho ra một ngụm máu.
Nhận thức được việc lúc này đây Đới Diệc Tân thật sự sẽ giết người, Đới Nguyên cắn răng gọi vệ sĩ: "Đứng như chết ở đó làm gì? Bắt lấy!"
Không biết một người bệnh như Đới Diệc Tân lấy đâu ra sức lớn vậy nữa. Mấy vệ sĩ được đào tạo bài bản suýt chút nữa không ngăn được hắn. Đới Nguyên nhìn chằm chằm Đới Diệc Tân đang đánh trả còn nhìn mình bằng ánh mắt hung dữ. Đới Nguyên lạnh lùng ra lệnh: "Bẻ gãy một cánh tay đi."
Nghe thấy mệnh lệnh, các vệ sĩ hơi do dự. Nếu ba Đới ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ nghe theo, nhưng là cậu chủ ra lệnh thì...
Thấy vệ sĩ không nhúc nhích, Đới Nguyên gấp gáp đá vào tên vệ sĩ đứng gần nhất: "Tôi đang ra lệnh cho mấy người đó? Làm đi!"
Vừa dứt lời, tiếng khớp xương bị bẻ gãy vang lên "răng rắc".
Đới Nguyên nghe tiếng xương gãy, hắn không rời mắt đi mà nhìn chằm chằm Đới Diệc Tân, nhìn chòng chọc thanh niên bị bẻ cánh tay, lưng thì bị mấy người đè cùi chỏ lên, chân bị đầu gối kìm kẹp.
Đới Diệc Tân rất thảm hại. Khuôn mặt tái nhợt của hắn dính đầy máu của Christian và Đới Nguyên. Ngón tay bị bong da ra rỉ máu tươi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như lang như rắn, muốn g.iết chế.t người trước mắt mình.
Đới Nguyên nhìn ánh mắt đó, không hiểu sao run lên, như sự căng tức của da và cơ bắp.
Không hiểu tại sao lúc này rồi mà Đới Diệc Tân vẫn dám nhìn hắn như thế?
Đới Nguyên cười sằng sặc: "Em có lòng tốt muốn vào cứu anh thôi mà. Anh, sao anh nhìn em bằng ánh mắt đó? À, chẳng lẽ vì người bạn học kia của anh hả? Anh, không phải em dẫn tới đâu, là —— Người kia kìa. Anh biết là ai mà. Người ta nói rất ghét anh, nhưng thấy anh cũng tội nghiệp, nên mới nhờ bạn học của anh đến thăm anh đó."
Đới Nguyên ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn Đới Diệc Tân: "Tội nghiệp anh ghê. Anh bị người mình yêu bỏ rơi rồi." Đới Nguyên nhấn mạnh, lộ rõ ác ý trong mắt: "Em định không nói cho anh biết đâu, nhưng em không đành lòng để anh đau thêm nữa. Anh, khoảng thời gian gần đây, chúng em ở cùng một phòng, nằm chung một giường, điên cuồng..."
Đới Nguyên chưa nói hết lời, Đới Diệc Tân đã lao về phía hắn, nhưng vệ sĩ phản ứng rất nhanh. Họ nhanh chóng đẩy Đới Diệc Tân ra. Lúc bị kìm lại, hình như còn có tiếng bị bẻ gãy lần thứ hai.
Đới Nguyên không quan tâm đến điều này. Hắn cười rất vui, đưa tay sờ khóe mắt, hài lòng vu.ốt ve vết sẹo nhỏ ở nơi đó.
"Cũng đã nói hết rồi, nên không ngại nói thêm chút nữa." Đới Nguyên hạ thấp giọng đến mức camera không thu âm được: "Ở nơi đó, tận mắt nhìn thấy anh bị đối xử như vậy, em cũng nói rằng anh đã từng trải qua những gì ở căn phòng này. Nhưng một chút quan tâm cũng không hề có."
- Hết chương 62-
Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ
Cơn đau đột ngột dâng lên khiến Christian cảm giác bàn tay nắm chặt mình không phải bàn tay của con người, mà là một bàn tay kim loại tàn nhẫn, hay đúng hơn là bàn tay của một con quái vật.
Đau đớn không chỉ dừng lại ở đó. Christian bị đập xuống sàn nhà trong tích tắc khiến anh ta chóng mặt, đồng tử giãn ra đến giới hạn si.nh lý trong thời gian ngắn vì hoảng sợ.
Người thanh niên vừa đáng thương vừa đáng yêu trước mặt anh ta ban nãy giờ lại lộ ra bản chất hung dữ, làm anh ta sợ chết khiếp. Christian mơ hồ nhận ra mình có thể chết nên định kêu lên, nhưng chưa kịp kêu một tiếng ngắn thì cổ áo đã bị hắn túm lấy nhấc bổng lên.
Nắm đấm của Đới Diệc Tân nhằm vào miệng. Nắm đấm đập tới, hàm răng kề cận nguy hiểm, nửa miệng Christian toàn là máu. Cuối cùng anh ta kêu khóc thành tiếng, cái miệng nước bọt lẫn máu tươi đang xin tha.
Chiếc kính trên mặt anh ta đã bị đánh bay đâu mất, vì vậy anh ta không thể nhìn rõ vẻ mặt của Đới Diệc Tân bây giờ. Anh ta bị quáng gà nhẹ, nhưng có lẽ không nhìn thấy cũng là một điều tốt. Anh ta sẽ không bị ánh mắt của Đới Diệc Tân hù đến vãi trong quần.
Nhưng cũng chẳng ích gì. Bàn tay nắm cổ áo anh ta nới lỏng, thay vào đó là nắm chặt cổ. Christian đạp chân một cách yếu ớt, như con mồi lạc vào đầm lầy. Oxy tuột đi, lồng ng.ực bị đè nén sắp nổ tung, cuối cùng cũng có ánh sáng chiếu vào qua khe cửa.
Người xông vào là Đới Nguyên. Hắn vừa nhìn cảnh này thì lập tức cau mày, nghĩ bụng: người nhà Brent này chỉ biết gây chuyện, vừa ngu vừa yếu.
Đới Nguyên bước nhanh tới, vừa gọi tên của Đới Diệc Tân, vừa giơ tay huých vào cánh tay đang siết cổ Christian của Đới Diệc Tân.
Đới Nguyên dùng hết sức, nhưng Đới Diệc Tân không chịu buông tay. Lông mày nhíu lại, đổi cách khác. Hắn dùng sức siết chặt cánh tay Đới Diệc Tân, xương tay và cả cơ bắp đều cùng nhau căng ra: "Anh, buông ra! Anh muốn giết người hả?"
Đới Diệc Tân quay mặt sang, đôi mắt lộ ra dưới hàng mi dày. Có ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, Đới Nguyên nhìn rõ vẻ mặt của Đới Diệc Tân. Hắn mấp máy môi muốn nói gì đó, sau đó nắm đấm nện lên người Đới Nguyên.
Dù có tập Tán đả, nhưng Đới Nguyên biết mình không đánh lại Đới Diệc Tân. Song, khi bị Đới Diệc Tân cho một đấm, sự bất mãn vẫn lan ra từ trái tim, bao trùm toàn bộ cơ thể. Đới Nguyên xé bỏ lớp ngụy trang thường ngày, đánh trả Đới Diệc Tân như không thiết sống.
Christian được kéo ra khỏi ranh giới tử thần nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó, anh ta bủn rủn bò dậy, không dám chạy.
Vì phân tâm nên Đới Nguyên bị đánh bay ra xa, đập mạnh vào tường, khoang bụng và khoang ngực nóng rát, ho ra một ngụm máu.
Nhận thức được việc lúc này đây Đới Diệc Tân thật sự sẽ giết người, Đới Nguyên cắn răng gọi vệ sĩ: "Đứng như chết ở đó làm gì? Bắt lấy!"
Không biết một người bệnh như Đới Diệc Tân lấy đâu ra sức lớn vậy nữa. Mấy vệ sĩ được đào tạo bài bản suýt chút nữa không ngăn được hắn. Đới Nguyên nhìn chằm chằm Đới Diệc Tân đang đánh trả còn nhìn mình bằng ánh mắt hung dữ. Đới Nguyên lạnh lùng ra lệnh: "Bẻ gãy một cánh tay đi."
Nghe thấy mệnh lệnh, các vệ sĩ hơi do dự. Nếu ba Đới ra lệnh, bọn họ nhất định sẽ nghe theo, nhưng là cậu chủ ra lệnh thì...
Thấy vệ sĩ không nhúc nhích, Đới Nguyên gấp gáp đá vào tên vệ sĩ đứng gần nhất: "Tôi đang ra lệnh cho mấy người đó? Làm đi!"
Vừa dứt lời, tiếng khớp xương bị bẻ gãy vang lên "răng rắc".
Đới Nguyên nghe tiếng xương gãy, hắn không rời mắt đi mà nhìn chằm chằm Đới Diệc Tân, nhìn chòng chọc thanh niên bị bẻ cánh tay, lưng thì bị mấy người đè cùi chỏ lên, chân bị đầu gối kìm kẹp.
Đới Diệc Tân rất thảm hại. Khuôn mặt tái nhợt của hắn dính đầy máu của Christian và Đới Nguyên. Ngón tay bị bong da ra rỉ máu tươi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn như lang như rắn, muốn g.iết chế.t người trước mắt mình.
Đới Nguyên nhìn ánh mắt đó, không hiểu sao run lên, như sự căng tức của da và cơ bắp.
Không hiểu tại sao lúc này rồi mà Đới Diệc Tân vẫn dám nhìn hắn như thế?
Đới Nguyên cười sằng sặc: "Em có lòng tốt muốn vào cứu anh thôi mà. Anh, sao anh nhìn em bằng ánh mắt đó? À, chẳng lẽ vì người bạn học kia của anh hả? Anh, không phải em dẫn tới đâu, là —— Người kia kìa. Anh biết là ai mà. Người ta nói rất ghét anh, nhưng thấy anh cũng tội nghiệp, nên mới nhờ bạn học của anh đến thăm anh đó."
Đới Nguyên ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn Đới Diệc Tân: "Tội nghiệp anh ghê. Anh bị người mình yêu bỏ rơi rồi." Đới Nguyên nhấn mạnh, lộ rõ ác ý trong mắt: "Em định không nói cho anh biết đâu, nhưng em không đành lòng để anh đau thêm nữa. Anh, khoảng thời gian gần đây, chúng em ở cùng một phòng, nằm chung một giường, điên cuồng..."
Đới Nguyên chưa nói hết lời, Đới Diệc Tân đã lao về phía hắn, nhưng vệ sĩ phản ứng rất nhanh. Họ nhanh chóng đẩy Đới Diệc Tân ra. Lúc bị kìm lại, hình như còn có tiếng bị bẻ gãy lần thứ hai.
Đới Nguyên không quan tâm đến điều này. Hắn cười rất vui, đưa tay sờ khóe mắt, hài lòng vu.ốt ve vết sẹo nhỏ ở nơi đó.
"Cũng đã nói hết rồi, nên không ngại nói thêm chút nữa." Đới Nguyên hạ thấp giọng đến mức camera không thu âm được: "Ở nơi đó, tận mắt nhìn thấy anh bị đối xử như vậy, em cũng nói rằng anh đã từng trải qua những gì ở căn phòng này. Nhưng một chút quan tâm cũng không hề có."
- Hết chương 62-
Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ
Đánh giá:
Truyện Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ
Story
Chương 62
10.0/10 từ 37 lượt.