Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2644: tông môn đại loạn 1
"Cái gì?"
Tuy hắn dự liệu được Vân Ẩn tông có khả năng đã gặp phải phiền toái, nhưng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới lại nghiêm trọng đến tình trạng như thế.
Sao lại đến mức này?
Lâm Hiên cho rằng mình nghe lầm.
Cũng khó trách.
Trong trăm năm này, tuy hắn một mực bế quan không màng thế sự. Nhưng đại khái tình huống Vân Ẩn tông, Lâm Hiên vẫn tinh tường.
Mọi mặt đều phát triển không tồi, thậm chí có thể nói là cực kỳ phồn thịnh. Làm sao đột nhiên lại gặp phải họa diệt môn?
Cái này quả thực quá mức cổ quái rồi.
Nhưng hắn hiểu rằng, hiện tại không phải lúc để gặng hỏi điều gì. Chính là câu cứu người như cứu hỏa, cho dù trong lòng nghi hoặc, nhưng trước tiên cứ giải quyết nguy cơ rồi nói sau. Trì hoãn thêm một khắc, không chừng tổng đà bổn môn sẽ tổn thất thảm trọng.
"Đi!"
Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên không dài dòng, toàn thân nổi lên linh mang, cuốn lấy Lâm Ngọc Kiều rồi hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh như chớp bay về phía tổng đà.
Khoảng cách từ Bách Hoa cốc tới tổng đà Vân Ẩn tông ước chừng chỉ hơn mười vạn dặm, đối với Lâm Hiên đúng là không đáng nhắc tới,
Rất nhanh đã tiếp cận Vân Ẩn sơn mạch. Chỉ thấy phía trước linh quang chớp lóe, đủ loại màu sắc phóng thẳng lên trời, tiếng bạo liệt, gào thét vang vọng không ngơi nghỉ...Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, quả nhiên đúng như lời Lâm Ngọc Kiều, bổn môn gặp phải đại địch, đến hộ phái đại trận cũng bị đối phương công phá.
Lâm Hiên giận tím mặt, cũng chẳng muốn biết địch nhân là ai nữa rồi.
Kỳ thực nếu muốn hỏi cũng không có cơ hội, hiện tại toàn bộ tổng đà đã loạn như rang đậu, khắp nơi đều thấy tu sĩ chia từng đôi chém giết, loại tình huống này làm gì có cơ hội mà hỏi han điều gì.
Vân Ẩn tông không chỉ bị công phá, hơn nữa bên ngoài cũng bị địch nhân chiếm lĩnh.
Cách đó không xa đang lơ lửng vài tên Tu Tiên giả lạ mặt, tuy đại đa số đệ tử Vân Ẩn tông, Lâm Hiên đều không nhận ra. Nhưng từ chấn động linh lực mà mấy tên gia hỏa kia phát ra, hắn có thể khẳng định đây không phải là đệ tử bổn môn.
Còn khách khí làm gì?
Tính cách Lâm Hiên tuy cẩn trọng, nhưng với thực lực hiện tại, hắn cũng không cần phải quá cẩn thận.
Một màn kiêu ngạo như vậy lại khiến mấy tên thủ vệ kia hiểu lầm, cho rằng đều là người một nhà. Bởi không cách nào biết được lời nói, khuôn mặt giấu trong độn quang, cho nên cả đám nhao nhao tiếp đón, cũng lớn tiếng la lên: "Diệp sư huynh trở về rồi sao, đúng lúc, ồ, ngươi không phải..."
Khi đến gần, tên gia hỏa kia mới phát hiện có gì đó không đúng, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc, buột miệng kinh hô. Nhưng đã không còn kịp, khóe miệng Lâm Hiên hiện lên vẻ cười lạnh. Hắn há miệng, tia sáng gai bạc lóe lên, một sợi tơ bạc li ti đã hiện ra. Gia hỏa xui xẻo này ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đầu đã lìa khỏi cổ.
Đám còn lại quá sợ hãi.
Bị biến cố đột ngột này dọa cho sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
"Ngươi...Ngươi là ai?"
Một lão đầu có chòm râu dê toàn thân run rẩy, kinh hãi thét lên một tiếng.
Phản ứng của hắn đúng là không tồi, đáng tiếc là mọi cố gắng đều phí công vô ích. Trong mắt Lâm Hiên tràn ngập sát khí lạnh như băng, đối với địch nhân hắn chưa bao giờ hạ thủ lưu tình. Tay phải nâng lên, năm ngón tay hơi cong, theo động tác của hắn, không gian xung quanh bỗng trở nên ngưng trệ.
Bành!
Bất luận là lão đầu đang run rẩy tại chỗ hay gã trung niên đang chạy trốn phía xa, kết cục đều chẳng khác gì nhau, toàn bộ thân thể biến thành một đoàn huyết vụ.
Ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội đào thoát.
Mà diệt trừ mấy tên tiểu lâu la này, đối với Lâm Hiên bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Trên mặt hắn vô kinh vô hỉ, tiếp tục hướng về trung tâm tổng đà mà bay đi.
Độn quang của Lâm Hiên vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã tiếp cận khu vực trọng yếu nhất. Chỉ thấy ở gần đại điện đã loạn thành một cục, bốn phía linh quang chớp động, tiếng bạo liệt vang lên không dứt...
Mười mấy tên Tu Tiên giả Động Huyền kỳ chia thành từng đôi, quấn lấy nhau không ngớt.
Bách Luyện Thành Tiên
Tuy hắn dự liệu được Vân Ẩn tông có khả năng đã gặp phải phiền toái, nhưng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới lại nghiêm trọng đến tình trạng như thế.
Sao lại đến mức này?
Lâm Hiên cho rằng mình nghe lầm.
Cũng khó trách.
Trong trăm năm này, tuy hắn một mực bế quan không màng thế sự. Nhưng đại khái tình huống Vân Ẩn tông, Lâm Hiên vẫn tinh tường.
Mọi mặt đều phát triển không tồi, thậm chí có thể nói là cực kỳ phồn thịnh. Làm sao đột nhiên lại gặp phải họa diệt môn?
Cái này quả thực quá mức cổ quái rồi.
Nhưng hắn hiểu rằng, hiện tại không phải lúc để gặng hỏi điều gì. Chính là câu cứu người như cứu hỏa, cho dù trong lòng nghi hoặc, nhưng trước tiên cứ giải quyết nguy cơ rồi nói sau. Trì hoãn thêm một khắc, không chừng tổng đà bổn môn sẽ tổn thất thảm trọng.
"Đi!"
Ý niệm trong đầu chuyển qua, Lâm Hiên không dài dòng, toàn thân nổi lên linh mang, cuốn lấy Lâm Ngọc Kiều rồi hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh như chớp bay về phía tổng đà.
Khoảng cách từ Bách Hoa cốc tới tổng đà Vân Ẩn tông ước chừng chỉ hơn mười vạn dặm, đối với Lâm Hiên đúng là không đáng nhắc tới,
Rất nhanh đã tiếp cận Vân Ẩn sơn mạch. Chỉ thấy phía trước linh quang chớp lóe, đủ loại màu sắc phóng thẳng lên trời, tiếng bạo liệt, gào thét vang vọng không ngơi nghỉ...Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, quả nhiên đúng như lời Lâm Ngọc Kiều, bổn môn gặp phải đại địch, đến hộ phái đại trận cũng bị đối phương công phá.
Lâm Hiên giận tím mặt, cũng chẳng muốn biết địch nhân là ai nữa rồi.
Kỳ thực nếu muốn hỏi cũng không có cơ hội, hiện tại toàn bộ tổng đà đã loạn như rang đậu, khắp nơi đều thấy tu sĩ chia từng đôi chém giết, loại tình huống này làm gì có cơ hội mà hỏi han điều gì.
Vân Ẩn tông không chỉ bị công phá, hơn nữa bên ngoài cũng bị địch nhân chiếm lĩnh.
Cách đó không xa đang lơ lửng vài tên Tu Tiên giả lạ mặt, tuy đại đa số đệ tử Vân Ẩn tông, Lâm Hiên đều không nhận ra. Nhưng từ chấn động linh lực mà mấy tên gia hỏa kia phát ra, hắn có thể khẳng định đây không phải là đệ tử bổn môn.
Còn khách khí làm gì?
Tính cách Lâm Hiên tuy cẩn trọng, nhưng với thực lực hiện tại, hắn cũng không cần phải quá cẩn thận.
Một màn kiêu ngạo như vậy lại khiến mấy tên thủ vệ kia hiểu lầm, cho rằng đều là người một nhà. Bởi không cách nào biết được lời nói, khuôn mặt giấu trong độn quang, cho nên cả đám nhao nhao tiếp đón, cũng lớn tiếng la lên: "Diệp sư huynh trở về rồi sao, đúng lúc, ồ, ngươi không phải..."
Khi đến gần, tên gia hỏa kia mới phát hiện có gì đó không đúng, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc, buột miệng kinh hô. Nhưng đã không còn kịp, khóe miệng Lâm Hiên hiện lên vẻ cười lạnh. Hắn há miệng, tia sáng gai bạc lóe lên, một sợi tơ bạc li ti đã hiện ra. Gia hỏa xui xẻo này ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đầu đã lìa khỏi cổ.
Đám còn lại quá sợ hãi.
Bị biến cố đột ngột này dọa cho sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
"Ngươi...Ngươi là ai?"
Một lão đầu có chòm râu dê toàn thân run rẩy, kinh hãi thét lên một tiếng.
Phản ứng của hắn đúng là không tồi, đáng tiếc là mọi cố gắng đều phí công vô ích. Trong mắt Lâm Hiên tràn ngập sát khí lạnh như băng, đối với địch nhân hắn chưa bao giờ hạ thủ lưu tình. Tay phải nâng lên, năm ngón tay hơi cong, theo động tác của hắn, không gian xung quanh bỗng trở nên ngưng trệ.
Bành!
Bất luận là lão đầu đang run rẩy tại chỗ hay gã trung niên đang chạy trốn phía xa, kết cục đều chẳng khác gì nhau, toàn bộ thân thể biến thành một đoàn huyết vụ.
Ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội đào thoát.
Mà diệt trừ mấy tên tiểu lâu la này, đối với Lâm Hiên bất quá chỉ là tiện tay mà thôi. Trên mặt hắn vô kinh vô hỉ, tiếp tục hướng về trung tâm tổng đà mà bay đi.
Độn quang của Lâm Hiên vô cùng nhanh chóng, chỉ trong thời gian ngắn đã tiếp cận khu vực trọng yếu nhất. Chỉ thấy ở gần đại điện đã loạn thành một cục, bốn phía linh quang chớp động, tiếng bạo liệt vang lên không dứt...
Mười mấy tên Tu Tiên giả Động Huyền kỳ chia thành từng đôi, quấn lấy nhau không ngớt.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 7 - Chương 2644: tông môn đại loạn 1
10.0/10 từ 41 lượt.