Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2592: Tông môn khởi lạc (1)
Kiểu dáng cổ xưa, hoa văn trên bề mặt hết sức kỳ lạ, xem ra cũng là bảo vật Tu Du. Lâm Hiên đại hỉ, đang muốn đem thần thức thả ra để xem qua bảo vật bên trong thì đột nhiên nhướng mày. Cách đó khoảng hơn vạn dặm có mấy đạo độn quang đang lao như điện xẹt tới đây, hiển nhiên là một màn long trời lở đất vừa rồi đã làm kinh động một ít Tu Tiên giả.
Hơn nữa dường như thần thông cũng không kém.
Sợ, Lâm Hiên đương nhiên không sợ, nhưng đã trải qua nhiều biến cố như vậy, hắn cũng không muốn có thêm rắc rối nữa. Vì vậy liền đem Trữ Vật trạc thu lại rồi hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
....
Sau một nén nhang công phu, quả nhiên xám, trắng, hồng ba đạo độn quang đã bay đến nơi này.
Hào quang thu liễm, lộ ra dung mạo ba tu sĩ, là một nam hai nữ.
Lâm Hiên cảm ứng không sai, ba người này tu vi không hề thấp, rõ ràng đều là tồn tại Phân Thần kỳ. Hơn nữa, hắn từng gặp qua đại hán đi đầu, đúng là người đã mang hắn vào Phiêu Miểu Tiên cung.
Còn hai nữ tử vận cung trang, dung mạo đều rất thanh tú, chỉ có một điểm bất đồng là nử tử bên trái dáng người cao gầy, bên phải lại tương đối nhỏ nhắn.
Tu Tiên giả Phân Thần kỳ vốn thực lực đã không tầm thường, nhưng giờ khắc này trên mặt bọn chúng lại tràn ngập vẻ rung động. Không phải là bọn hắn ngạc nhiên, mà cùng nhau tới đây, tận mắt chứng kiến mọi thứ, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Trên mặt đất là một hố sâu không thấy đáy, nham thạch nóng chảy từ bên trong liên tục phun trào, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mà đường kính của nó lên tới mấy ngàn dặm. Lực phá hoại như vậy, tồn tại Phân Thần kỳ tuyệt đối không thể làm được.
Chẳng lẽ...
Ba người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại thầm suy đoán.
Mà rung động còn chưa dừng ở đó, càng đi về phía trước, quang cảnh đập vào mắt càng thêm đáng sợ, đã không thể dùng từ ngữ mà hình dung được nữa.
Trong phương viên vạn dặm thậm chí không thể cảm ứng được Thiên Địa nguyên khí nữa. Toàn bộ bầu trời giống như một miếng vải rách, bị con mèo tinh nghịch cào xé liên hồi. Phóng nhãn nhìn lại, không thể đếm hết số lượng vết nứt không gian, thỉnh thoảng còn có thể thấy không ít điện quang cùng Lôi cầu lấp lóe.
Ba người cũng coi như kiến thức uyên bác, nhưng giờ khắc này lại rung động đến mức không nói nên lời.
Sau một lúc lâu.
Nữ tử dáng người cao gầy đứng bên trái mở miệng: "Chu muội, ngươi cảm thấy thế nào, loại lực phá hoại này chỉ sợ tu sĩ Phân Thần kỳ như chúng ta không thể tạo ra."
"Ân, sư tỷ nói không sai, ngay cả Tĩnh Hư sử tỷ ở đây, trong tay cầm trấn môn chi bảo cũng tuyệt đối không thể làm được." Nữ tử dáng người nhỏ nhắn gật đầu, vẻ mặt tán thành.
"Trương đạo hữu, việc này ngươi thấy thế nào, có thể là Thiên Ngoại ma đầu kia hay không?" Nữ tử cao gầy quay đầu lại.
"Cái này..."
Trong tất cả các tông môn nhân loại, ngoại trừ Phiêu Miểu Tiên cung, tất cả môn phái lớn nhỏ khác đều lấy những nữ tu của Thánh Đảo làm chủ.
Sau khi biết được ngọn nguồn sự tình, Thánh Đảo cũng phải ra hai Thái Thượng trưởng lão đi cùng với đại hán râu quai nón, tìm kiếm tung tích của Thiên Ngoại ma đầu.
Việc này do Lâm Hiên hồ ngôn loạn ngữ mà ra, mấy người bọn hắn tìm kiếm, đương nhiên là không có chút thu hoạch nào. Bất quá như vậy cũng không có gì là lạ, diện tích của Băng Hải giới vô cùng rộng lớn, nếu Thiên Ngoại ma đầu cố tình lẩn trốn thì....Đương nhiên không thể trong vài ngày ngắn ngủi là có thể tìm được tung tích của hắn.
Thân là Tu Tiên giả, đương nhiên phải có chút kiên nhẫn này.
Hôm nay, bọn hắn do cơ duyên xảo hợp mà bay đến phụ cận nơi này, kết cục là bị dị tượng đáng sợ kia hấp dẫn đến đây. Mọi thứ trước mắt khiến bọn hắn vô cùng rung động. Lúc này, đối với nghi vấn của nữ tử họ Đinh, đại hán râu quai nón cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thiên Ngoại ma đầu, có lẽ vậy, hết thảy trước mắt đã vượt qua nhận thức của hắn, chỉ dựa vào phỏng đoán thực sự khó mà giải quyết được việc gì.
Trong lúc hắn đang do dự không biết nói sao thì nữ tử nhỏ nhắn họ Chu ở bên cạnh đã mở miệng :"Một bên là Thiên Ngoại ma đầu, vậy còn một người khác đã đi đâu rồi? Phụ cận nơi này bị phá hủy đến không hợp thói thường như thế, hiển nhiên là song phương đã trải qua một hồi đại chiến. Nếu Thiên Ngoại ma đầu có thể so sánh với Độ Kiếp kỳ, vậy thì người kia đương nhiên cũng không kém quá nhiều..."
Nàng nói đến đây, trên mặt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Mà biểu lộ của hai người kia cũng không sai biệt lắm, giới diện này kẻ nào có thực lực tương đương với Độ Kiếp kỳ? Đáp án dường như đã rất rõ ràng, phóng nhãn khắp hai tộc Nhân Yêu, cũng chỉ có Huyền Băng lão tổ đã lâu không xuất thế mà thôi.
Chẳng lẽ...
Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua thì rất nhanh đã có phát hiện.
"Ồ, đây là cái gì?"
Nữ tử họ Chu khẽ nhướng mày, bàn tay trắng như ngọc phất lên, năm ngón tay hơi cong. Theo động tác của nàng, một vật các đó hơn mười trượng bị hút đến.
"Sư muội, ngươi phát hiện điều gì?"
Nữ tử họ Đinh vội vàng nói.
Nữ tử họ Chu không mở miệng mà chìa tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng hồng có một điểm đen nhỏ như hạt đậu, không, chính xác thì đây hẳn là một đoàn khí.
"Đây là..."
Con ngươi Đại hán râu quai nón hơi co lại: "Yêu khí."
"Đúng vậy, cái này đúng là Yêu khí, hơn nữa, đây đích xác là Yêu khí của Huyền Băng lão tổ." Nữ tử họ Chu nói rành rọt từng chữ.
"Sư muội, sao ngươi có thể khẳng định như vậy?"
"Không dối gạt sư tỷ, hai ngàn năm trước tiểu muội may mắn được bái kiến Huyền Băng lão tổ một lần. Tuy khi đó tu vi của ta còn thấp, nhưng tin chắc rằng tuyệt đối không nhận lầm."
Đại hán râu quai nón nhướng mày, hai ngàn năm trước nàng ta đã bái kiến Huyền Băng lão tổ một lần. Điều này ẩn tình gì đó, hắn đang muốn mở miệng thì một đạo hồng quang đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Hai nữ tử ngẩn ngơ, ánh mắt cũng bị thu hút tới.
Chỉ thấy đại hán râu quai nón vừa vươn tay, đã nắm được ánh sáng màu đỏ kia, không ngờ đó lại là một thanh phi kiếm dài cỡ mấy tấc, toàn thân đỏ rực như máu.
"Phi kiếm truyền thư."
Ánh mắt đại hán râu quai nón ngưng tụ lại , lập tức nhận ra vật ấy. Hơn nữa trên thân kiếm còn kèm theo bí thuật độc môn của bổn môn, phòng ngừa tu sĩ khác chặn được sẽ xem lén tin tức bên trong.
Chẳng lẽ trong môn phát sinh đại sự gì hay sao?
Đã có sư huynh đệ nào đó phát hiện tung tích Thiên Ngoại ma đầu, thực lực không đủ đối phó nên yêu cầu mình tiếp ứng?
Trong đầu đủ loại ý niệm chuyển qua, đại hán râu quai nón cúi đầu xuống, đem thần thức chìm vào.
Thanh tiểu kiếm đỏ như máu cũng giống như một đoàn hỏa diễm, cháy bùng lên.
"Cái gì?"
Bách Luyện Thành Tiên
Hơn nữa dường như thần thông cũng không kém.
Sợ, Lâm Hiên đương nhiên không sợ, nhưng đã trải qua nhiều biến cố như vậy, hắn cũng không muốn có thêm rắc rối nữa. Vì vậy liền đem Trữ Vật trạc thu lại rồi hóa thành một đạo cầu vồng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
....
Sau một nén nhang công phu, quả nhiên xám, trắng, hồng ba đạo độn quang đã bay đến nơi này.
Hào quang thu liễm, lộ ra dung mạo ba tu sĩ, là một nam hai nữ.
Lâm Hiên cảm ứng không sai, ba người này tu vi không hề thấp, rõ ràng đều là tồn tại Phân Thần kỳ. Hơn nữa, hắn từng gặp qua đại hán đi đầu, đúng là người đã mang hắn vào Phiêu Miểu Tiên cung.
Còn hai nữ tử vận cung trang, dung mạo đều rất thanh tú, chỉ có một điểm bất đồng là nử tử bên trái dáng người cao gầy, bên phải lại tương đối nhỏ nhắn.
Tu Tiên giả Phân Thần kỳ vốn thực lực đã không tầm thường, nhưng giờ khắc này trên mặt bọn chúng lại tràn ngập vẻ rung động. Không phải là bọn hắn ngạc nhiên, mà cùng nhau tới đây, tận mắt chứng kiến mọi thứ, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.
Trên mặt đất là một hố sâu không thấy đáy, nham thạch nóng chảy từ bên trong liên tục phun trào, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mà đường kính của nó lên tới mấy ngàn dặm. Lực phá hoại như vậy, tồn tại Phân Thần kỳ tuyệt đối không thể làm được.
Chẳng lẽ...
Ba người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại thầm suy đoán.
Mà rung động còn chưa dừng ở đó, càng đi về phía trước, quang cảnh đập vào mắt càng thêm đáng sợ, đã không thể dùng từ ngữ mà hình dung được nữa.
Trong phương viên vạn dặm thậm chí không thể cảm ứng được Thiên Địa nguyên khí nữa. Toàn bộ bầu trời giống như một miếng vải rách, bị con mèo tinh nghịch cào xé liên hồi. Phóng nhãn nhìn lại, không thể đếm hết số lượng vết nứt không gian, thỉnh thoảng còn có thể thấy không ít điện quang cùng Lôi cầu lấp lóe.
Ba người cũng coi như kiến thức uyên bác, nhưng giờ khắc này lại rung động đến mức không nói nên lời.
Sau một lúc lâu.
Nữ tử dáng người cao gầy đứng bên trái mở miệng: "Chu muội, ngươi cảm thấy thế nào, loại lực phá hoại này chỉ sợ tu sĩ Phân Thần kỳ như chúng ta không thể tạo ra."
"Ân, sư tỷ nói không sai, ngay cả Tĩnh Hư sử tỷ ở đây, trong tay cầm trấn môn chi bảo cũng tuyệt đối không thể làm được." Nữ tử dáng người nhỏ nhắn gật đầu, vẻ mặt tán thành.
"Trương đạo hữu, việc này ngươi thấy thế nào, có thể là Thiên Ngoại ma đầu kia hay không?" Nữ tử cao gầy quay đầu lại.
"Cái này..."
Trong tất cả các tông môn nhân loại, ngoại trừ Phiêu Miểu Tiên cung, tất cả môn phái lớn nhỏ khác đều lấy những nữ tu của Thánh Đảo làm chủ.
Sau khi biết được ngọn nguồn sự tình, Thánh Đảo cũng phải ra hai Thái Thượng trưởng lão đi cùng với đại hán râu quai nón, tìm kiếm tung tích của Thiên Ngoại ma đầu.
Việc này do Lâm Hiên hồ ngôn loạn ngữ mà ra, mấy người bọn hắn tìm kiếm, đương nhiên là không có chút thu hoạch nào. Bất quá như vậy cũng không có gì là lạ, diện tích của Băng Hải giới vô cùng rộng lớn, nếu Thiên Ngoại ma đầu cố tình lẩn trốn thì....Đương nhiên không thể trong vài ngày ngắn ngủi là có thể tìm được tung tích của hắn.
Thân là Tu Tiên giả, đương nhiên phải có chút kiên nhẫn này.
Hôm nay, bọn hắn do cơ duyên xảo hợp mà bay đến phụ cận nơi này, kết cục là bị dị tượng đáng sợ kia hấp dẫn đến đây. Mọi thứ trước mắt khiến bọn hắn vô cùng rung động. Lúc này, đối với nghi vấn của nữ tử họ Đinh, đại hán râu quai nón cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thiên Ngoại ma đầu, có lẽ vậy, hết thảy trước mắt đã vượt qua nhận thức của hắn, chỉ dựa vào phỏng đoán thực sự khó mà giải quyết được việc gì.
Trong lúc hắn đang do dự không biết nói sao thì nữ tử nhỏ nhắn họ Chu ở bên cạnh đã mở miệng :"Một bên là Thiên Ngoại ma đầu, vậy còn một người khác đã đi đâu rồi? Phụ cận nơi này bị phá hủy đến không hợp thói thường như thế, hiển nhiên là song phương đã trải qua một hồi đại chiến. Nếu Thiên Ngoại ma đầu có thể so sánh với Độ Kiếp kỳ, vậy thì người kia đương nhiên cũng không kém quá nhiều..."
Nàng nói đến đây, trên mặt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Mà biểu lộ của hai người kia cũng không sai biệt lắm, giới diện này kẻ nào có thực lực tương đương với Độ Kiếp kỳ? Đáp án dường như đã rất rõ ràng, phóng nhãn khắp hai tộc Nhân Yêu, cũng chỉ có Huyền Băng lão tổ đã lâu không xuất thế mà thôi.
Chẳng lẽ...
Ý nghĩ này chưa kịp chuyển qua thì rất nhanh đã có phát hiện.
"Ồ, đây là cái gì?"
Nữ tử họ Chu khẽ nhướng mày, bàn tay trắng như ngọc phất lên, năm ngón tay hơi cong. Theo động tác của nàng, một vật các đó hơn mười trượng bị hút đến.
"Sư muội, ngươi phát hiện điều gì?"
Nữ tử họ Đinh vội vàng nói.
Nữ tử họ Chu không mở miệng mà chìa tay ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng hồng có một điểm đen nhỏ như hạt đậu, không, chính xác thì đây hẳn là một đoàn khí.
"Đây là..."
Con ngươi Đại hán râu quai nón hơi co lại: "Yêu khí."
"Đúng vậy, cái này đúng là Yêu khí, hơn nữa, đây đích xác là Yêu khí của Huyền Băng lão tổ." Nữ tử họ Chu nói rành rọt từng chữ.
"Sư muội, sao ngươi có thể khẳng định như vậy?"
"Không dối gạt sư tỷ, hai ngàn năm trước tiểu muội may mắn được bái kiến Huyền Băng lão tổ một lần. Tuy khi đó tu vi của ta còn thấp, nhưng tin chắc rằng tuyệt đối không nhận lầm."
Đại hán râu quai nón nhướng mày, hai ngàn năm trước nàng ta đã bái kiến Huyền Băng lão tổ một lần. Điều này ẩn tình gì đó, hắn đang muốn mở miệng thì một đạo hồng quang đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Hai nữ tử ngẩn ngơ, ánh mắt cũng bị thu hút tới.
Chỉ thấy đại hán râu quai nón vừa vươn tay, đã nắm được ánh sáng màu đỏ kia, không ngờ đó lại là một thanh phi kiếm dài cỡ mấy tấc, toàn thân đỏ rực như máu.
"Phi kiếm truyền thư."
Ánh mắt đại hán râu quai nón ngưng tụ lại , lập tức nhận ra vật ấy. Hơn nữa trên thân kiếm còn kèm theo bí thuật độc môn của bổn môn, phòng ngừa tu sĩ khác chặn được sẽ xem lén tin tức bên trong.
Chẳng lẽ trong môn phát sinh đại sự gì hay sao?
Đã có sư huynh đệ nào đó phát hiện tung tích Thiên Ngoại ma đầu, thực lực không đủ đối phó nên yêu cầu mình tiếp ứng?
Trong đầu đủ loại ý niệm chuyển qua, đại hán râu quai nón cúi đầu xuống, đem thần thức chìm vào.
Thanh tiểu kiếm đỏ như máu cũng giống như một đoàn hỏa diễm, cháy bùng lên.
"Cái gì?"
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 7 - Chương 2592: Tông môn khởi lạc (1)
10.0/10 từ 41 lượt.