Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2574: Đại thu hoạch (1)
Chỉ vẻn vẹn một chiếc bàn cùng ghế dựa.
Trên bàn có ba chiếc hộp ngọc trông cực kỳ bắt mắt.
Tâm tình Lâm Hiên đã trở nên cực kỳ kích động.
Thứ nằm trong ba chiếc hộp ngọc này hẳn là bảo vật trọng yếu nhất của Phiêu Miểu Tiên cung, đến tột cùng thì nó là cái gì?
Có thể là Thượng Cổ Khôi Lỗi trong truyền thuyết, thực lực sánh ngang với cường giả Độ Kiếp kỳ hay không...
Nghĩ tới đây, tròng lòng hắn nổi lên một khát vọng mãnh liệt.
Lâm Hiên vươn tay về một cái hộp ngọc, trên mặt dán một trương phù lục cấm chế, tấm phù này màu vàng, dường như không hề tầm thường. Nhưng nó đương nhiên không thể làm khó Lâm Hiên, hắn nhẹ nhàng vuốt qua một cái, tấm phù kia đã cháy bùng lên.
Sau đó, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, lạch cạch một tiếng, nắp hộp mở ra, vật chứa bên trong hiện ra trước mắt.
"Đây là..."
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, trong đó đặt một tấm phù lục lớn bằng bàn tay, mặt ngoài được bao khỏa bởi một tầng sương mù màu xanh mờ ảo, tỏa ra một cỗ khí tức cổ quái dị thường. Về phần tài liệu chế tác tấm phù này, hiển nhiên là da lông Yêu thú, nhưng đến tột cùng là loại Yêu thú nào thì Lâm Hiên không thể nhận biết được.
"Phù bảo!"
Lâm Hiên nuốt một miếng nước bọt, hắn đương nhiên có thể nhận ra, nhưng đây lại không phải bảo vật do tu sĩ Ly Hợp hay Động Huyền chế tác. Dựa vào chấn động linh lực mà nó phát ra, có thể kết luận, chủ nhân của nó là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Điểm này hắn có thể khẳng định.
Sau đó Lâm Hiên phát hiện, dưới đáy hộp ngọc có khắc một dòng chữ li ti, tuy so với hạt gạo còn nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng nhãn lực của Tu Tiên giả lại không như người thường, Lâm Hiên muốn đọc được nó cũng chẳng có gì khó khăn.
"Phiêu Miểu chân nhân di khắc!"
Một dòng Thượng Cổ Triện Văn đập vào mắt.
Phiêu Miểu chân nhân?
Lâm Hiên lắc đầu, những tu sĩ cấp cao trong Phiêu Miểu Tiên cung không có người nào lấy tên này, khỏi phải nói, nhất định là tiền bối tổ sư lưu lại.
Đừng nhìn Phiêu Miểu Tiên cung ngày nay vẫn là thế lực lớn nhất Băng Hải giới, nhưng so với thời Thượng Cổ thì đã suy yếu đi không ít. Ở thời điểm chục vạn năm trước, môn phái này vẫn còn Độ Kiếp kỳ tọa trấn.
Phải chăng tấm phù được một vị đại năng ở thời đó lưu lại?
Lâm Hiên không dám khẳng định, tiếp tục chăm chú nhìn vào chỗ văn tự điêu khắc trong hộp ngọc.
....
Trải qua thời gian uống cạn chén trà, Lâm Hiên ngẩng đầu lên, hắn thở dài một hơi, phỏng đoán của mình quả nhiên không sai.
Chủ nhân của phù bảo này chính là Phiêu Miểu chân nhân, một vị Thượng Cổ đại năng từ mấy trăm vạn năm trước. Hơn nữa còn là một trong hai vị sáng lập ra Phiêu Miểu Tiên cung.
Đây là một tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, đáng tiếc lại trêu chọc vào cường địch đáng sợ.
Tuy thi triển bí thuật miễn cưỡng chạy về tới sơn môn, nhưng đã bị trọng thương không thể phục hồi. Trước khi tọa hóa, hắn dùng chính bổn mạng pháp bảo của mình luyện chế ra mấy trương phù bảo, lưu lại cho hậu bối đệ tử.
Sau này, các thế hệ tu sĩ của Phiêu Miểu Tiên cung dựa vào di trạch tổ sư, dùng bảo vật này đánh lui không ít cường địch. Đáng tiếc thế sự chuyển dời, mấy trăm vạn năm trôi qua, di vật mà Phiêu Miểu chân nhân lưu lại chỉ còn một trương phù bảo này mà thôi.
Lâm Hiên cầm lấy vật ấy, chỉ thấy trên mặt vẽ hình một chiếc hồ lô, trông cực kỳ sống động, có thể khẳng định, hồ lô này chính là bổn mạng pháp bảo của Phiêu Miểu chân nhân.
Lâm Hiên trên mặt lộ vẻ cực kỳ hứng thú, bởi vì uy năng của loại pháp bảo kỳ môn này, nói thế nào cũng không hề tầm thường.
Đáng tiếc là hiện tại không có thời gian thử nghiệm.
Lâm Hiên đặt phù bảo trở lại trong hộp ngọc, sau đó cẩn thận cất vào Túi Trữ Vật.
Hắn tiếp tục lặp lại động tác quen thuộc, đem hộp ngọc khác mở ra, đập vào mắt là một con Giao Long nhỏ bé.
Lâm Hiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền nhận ra lai lịch cùng công dụng của vật này, rõ ràng là Khôi Lỗi. Nó được trang trọng đặt ở nơi này, chẳng lẽ là Thượng Cổ Khôi Lỗi trong truyền thuyết, thực lực có thể so sánh với cường giả Độ Kiếp kỳ?
Lâm Hiên vốn mang theo vài phần nghi hoặc, sau đó phát hiện trong hộp ngọc, ngoại trừ vật ấy còn có một chiếc ngọc giản. Hắn nhướng mày, cầm lấy ngọc giản rồi cúi đầu xuống, đem thần thức chìm vào.
Lát sau, Lâm Hiển ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giao Long nhỏ bé trong hộp ngọc rồi thở dài một tiếng, trên mặt nửa lo nửa mừng.
Trong ngọc giản miêu tả cực kỳ chi tiết về Khôi Lỗi này, đây chính là do một vị tổ sư lập phái khác của Phiêu Miểu Tiên cung, dốc hết tâm sức, tổn hao vô số tài liệu nghịch thiên mới luyện chế thành.
Gọi là Chân Linh Khôi Lỗi.
Danh như ý nghĩa, hắn gửi gắm kỳ vọng cực lớn vào cỗ Khôi Lỗi này, muốn nó có thể so sánh với Chân Linh. Ý tưởng không tồi, nhưng muốn thực hiện lại vô cùng gian nan.
Cho dù vị Bách Biến thượng nhân này là một siêu cấp thiên tài, nhưng kết quả vẫn là thất bại...Thật ra cũng không thể nói là thất bại, chỉ là thành quả không được như kỳ vọng. So với Chân Linh còn thua kém rất nhiều, nhưng cỗ Khôi Lỗi này cũng không tầm thường, thực lực tương đương với Tu Tiên giả Độ Kiếp sơ kỳ.
Có thể thấy, cỗ Khôi Lỗi này bưu hãn đến mức nào.
Nhưng nó lại có một nhược điểm, điều này vô luận hắn làm cách nào cũng không thể khắc phục triệt để. Khôi Lỗi chính là vật không có sinh mạng, muốn phát huy được thần thông mạnh mẽ của nó cần phải cung cấp đầy đủ pháp lực.
Đó là Linh thạch.
Lâm Hiên tuy không am hiểu nhiều về Khôi Lỗi chi thuật, nhưng đối với những vấn đề cơ bản thì hắn vẫn nắm rõ.
Chân Linh Khôi Lỗi có thực lực bưu hãn như vậy, linh thạch làm sao cung cấp đủ pháp lực cho nó sử dụng? Cho dù là Cực Phẩm linh thạch, chỉ sợ mới được mấy hiệp thì linh khí bên trong đã tiêu hao không còn.
Như vậy, Khôi Lỗi cho dù lợi hại thế nào, một khi không có đủ pháp lực thì cũng chẳng khác gì vật trang trí. Chẳng trách Phiêu Miêu Tiên cung có được vật ấy nhưng lại chưa bao giờ đem ra sử dụng.
Đến Cực Phẩm linh thạch cũng không cung cấp đủ pháp lực, vậy thì bảo vật nào mới có thể làm cho nó hoạt động đây? Trong lòng Lâm Hiên có chút hiếu kỳ, cũng may ngọc giản đã có chỉ dẫn rõ ràng.
Bách Luyện Thành Tiên
Trên bàn có ba chiếc hộp ngọc trông cực kỳ bắt mắt.
Tâm tình Lâm Hiên đã trở nên cực kỳ kích động.
Thứ nằm trong ba chiếc hộp ngọc này hẳn là bảo vật trọng yếu nhất của Phiêu Miểu Tiên cung, đến tột cùng thì nó là cái gì?
Có thể là Thượng Cổ Khôi Lỗi trong truyền thuyết, thực lực sánh ngang với cường giả Độ Kiếp kỳ hay không...
Nghĩ tới đây, tròng lòng hắn nổi lên một khát vọng mãnh liệt.
Lâm Hiên vươn tay về một cái hộp ngọc, trên mặt dán một trương phù lục cấm chế, tấm phù này màu vàng, dường như không hề tầm thường. Nhưng nó đương nhiên không thể làm khó Lâm Hiên, hắn nhẹ nhàng vuốt qua một cái, tấm phù kia đã cháy bùng lên.
Sau đó, Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, lạch cạch một tiếng, nắp hộp mở ra, vật chứa bên trong hiện ra trước mắt.
"Đây là..."
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, trong đó đặt một tấm phù lục lớn bằng bàn tay, mặt ngoài được bao khỏa bởi một tầng sương mù màu xanh mờ ảo, tỏa ra một cỗ khí tức cổ quái dị thường. Về phần tài liệu chế tác tấm phù này, hiển nhiên là da lông Yêu thú, nhưng đến tột cùng là loại Yêu thú nào thì Lâm Hiên không thể nhận biết được.
"Phù bảo!"
Lâm Hiên nuốt một miếng nước bọt, hắn đương nhiên có thể nhận ra, nhưng đây lại không phải bảo vật do tu sĩ Ly Hợp hay Động Huyền chế tác. Dựa vào chấn động linh lực mà nó phát ra, có thể kết luận, chủ nhân của nó là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Điểm này hắn có thể khẳng định.
Sau đó Lâm Hiên phát hiện, dưới đáy hộp ngọc có khắc một dòng chữ li ti, tuy so với hạt gạo còn nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng nhãn lực của Tu Tiên giả lại không như người thường, Lâm Hiên muốn đọc được nó cũng chẳng có gì khó khăn.
"Phiêu Miểu chân nhân di khắc!"
Một dòng Thượng Cổ Triện Văn đập vào mắt.
Phiêu Miểu chân nhân?
Lâm Hiên lắc đầu, những tu sĩ cấp cao trong Phiêu Miểu Tiên cung không có người nào lấy tên này, khỏi phải nói, nhất định là tiền bối tổ sư lưu lại.
Đừng nhìn Phiêu Miểu Tiên cung ngày nay vẫn là thế lực lớn nhất Băng Hải giới, nhưng so với thời Thượng Cổ thì đã suy yếu đi không ít. Ở thời điểm chục vạn năm trước, môn phái này vẫn còn Độ Kiếp kỳ tọa trấn.
Phải chăng tấm phù được một vị đại năng ở thời đó lưu lại?
Lâm Hiên không dám khẳng định, tiếp tục chăm chú nhìn vào chỗ văn tự điêu khắc trong hộp ngọc.
....
Trải qua thời gian uống cạn chén trà, Lâm Hiên ngẩng đầu lên, hắn thở dài một hơi, phỏng đoán của mình quả nhiên không sai.
Chủ nhân của phù bảo này chính là Phiêu Miểu chân nhân, một vị Thượng Cổ đại năng từ mấy trăm vạn năm trước. Hơn nữa còn là một trong hai vị sáng lập ra Phiêu Miểu Tiên cung.
Đây là một tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, đáng tiếc lại trêu chọc vào cường địch đáng sợ.
Tuy thi triển bí thuật miễn cưỡng chạy về tới sơn môn, nhưng đã bị trọng thương không thể phục hồi. Trước khi tọa hóa, hắn dùng chính bổn mạng pháp bảo của mình luyện chế ra mấy trương phù bảo, lưu lại cho hậu bối đệ tử.
Sau này, các thế hệ tu sĩ của Phiêu Miểu Tiên cung dựa vào di trạch tổ sư, dùng bảo vật này đánh lui không ít cường địch. Đáng tiếc thế sự chuyển dời, mấy trăm vạn năm trôi qua, di vật mà Phiêu Miểu chân nhân lưu lại chỉ còn một trương phù bảo này mà thôi.
Lâm Hiên cầm lấy vật ấy, chỉ thấy trên mặt vẽ hình một chiếc hồ lô, trông cực kỳ sống động, có thể khẳng định, hồ lô này chính là bổn mạng pháp bảo của Phiêu Miểu chân nhân.
Lâm Hiên trên mặt lộ vẻ cực kỳ hứng thú, bởi vì uy năng của loại pháp bảo kỳ môn này, nói thế nào cũng không hề tầm thường.
Đáng tiếc là hiện tại không có thời gian thử nghiệm.
Lâm Hiên đặt phù bảo trở lại trong hộp ngọc, sau đó cẩn thận cất vào Túi Trữ Vật.
Hắn tiếp tục lặp lại động tác quen thuộc, đem hộp ngọc khác mở ra, đập vào mắt là một con Giao Long nhỏ bé.
Lâm Hiên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền nhận ra lai lịch cùng công dụng của vật này, rõ ràng là Khôi Lỗi. Nó được trang trọng đặt ở nơi này, chẳng lẽ là Thượng Cổ Khôi Lỗi trong truyền thuyết, thực lực có thể so sánh với cường giả Độ Kiếp kỳ?
Lâm Hiên vốn mang theo vài phần nghi hoặc, sau đó phát hiện trong hộp ngọc, ngoại trừ vật ấy còn có một chiếc ngọc giản. Hắn nhướng mày, cầm lấy ngọc giản rồi cúi đầu xuống, đem thần thức chìm vào.
Lát sau, Lâm Hiển ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giao Long nhỏ bé trong hộp ngọc rồi thở dài một tiếng, trên mặt nửa lo nửa mừng.
Trong ngọc giản miêu tả cực kỳ chi tiết về Khôi Lỗi này, đây chính là do một vị tổ sư lập phái khác của Phiêu Miểu Tiên cung, dốc hết tâm sức, tổn hao vô số tài liệu nghịch thiên mới luyện chế thành.
Gọi là Chân Linh Khôi Lỗi.
Danh như ý nghĩa, hắn gửi gắm kỳ vọng cực lớn vào cỗ Khôi Lỗi này, muốn nó có thể so sánh với Chân Linh. Ý tưởng không tồi, nhưng muốn thực hiện lại vô cùng gian nan.
Cho dù vị Bách Biến thượng nhân này là một siêu cấp thiên tài, nhưng kết quả vẫn là thất bại...Thật ra cũng không thể nói là thất bại, chỉ là thành quả không được như kỳ vọng. So với Chân Linh còn thua kém rất nhiều, nhưng cỗ Khôi Lỗi này cũng không tầm thường, thực lực tương đương với Tu Tiên giả Độ Kiếp sơ kỳ.
Có thể thấy, cỗ Khôi Lỗi này bưu hãn đến mức nào.
Nhưng nó lại có một nhược điểm, điều này vô luận hắn làm cách nào cũng không thể khắc phục triệt để. Khôi Lỗi chính là vật không có sinh mạng, muốn phát huy được thần thông mạnh mẽ của nó cần phải cung cấp đầy đủ pháp lực.
Đó là Linh thạch.
Lâm Hiên tuy không am hiểu nhiều về Khôi Lỗi chi thuật, nhưng đối với những vấn đề cơ bản thì hắn vẫn nắm rõ.
Chân Linh Khôi Lỗi có thực lực bưu hãn như vậy, linh thạch làm sao cung cấp đủ pháp lực cho nó sử dụng? Cho dù là Cực Phẩm linh thạch, chỉ sợ mới được mấy hiệp thì linh khí bên trong đã tiêu hao không còn.
Như vậy, Khôi Lỗi cho dù lợi hại thế nào, một khi không có đủ pháp lực thì cũng chẳng khác gì vật trang trí. Chẳng trách Phiêu Miêu Tiên cung có được vật ấy nhưng lại chưa bao giờ đem ra sử dụng.
Đến Cực Phẩm linh thạch cũng không cung cấp đủ pháp lực, vậy thì bảo vật nào mới có thể làm cho nó hoạt động đây? Trong lòng Lâm Hiên có chút hiếu kỳ, cũng may ngọc giản đã có chỉ dẫn rõ ràng.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 7 - Chương 2574: Đại thu hoạch (1)
10.0/10 từ 41 lượt.