Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 7 - Chương 2331: Hai nhược điểm
Thanh âm ầm ầm truyền vào tai, một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong lực chi khí xoáy màu vàng kia phát ra, làm cho người ta có cảm giác tựa hồ gặp phải lỗ đen trong truyền thuyết vậy.
Lâm Hiên không sử dụng bảo vật mà chỉ dựa vào sức mạnh của nắm đấm, thật đúng là bất bình thường. Hắn phất tay áo một cái, một chiếc tiểu cổ(1) màu đen xuất hiện trong hư không, sau đó Lâm Hiên nâng tay phải lên! Một đạo pháp quyết theo đầu ngón tay hắn bắn ra, rơi xuống trên mặt tiểu cổ, bảo vật này nhanh chóng bành trướng với tốc độ kinh người.
"Ông!"
Từng đợt sóng âm màu đen mang theo tư vị thúc hồn đãng phách, dùng mắt thường cũng có thể thấy được chúng đang tỏa ra bốn phía với tốc độ không tưởng tượng nổi. Ngay cả Dương Chi Điểu cũng vô pháp thoát khỏi, liền bị bao vây vào bên trong. Sóng âm trùng điệp càng thêm hiệu quả, tin tưởng rằng ma thú này cho dù có chân linh huyết thống cũng tạm thời bị trói buộc, không nhúc nhích được.
Sau đó Lâm Hiên nâng tay phải lên, tiếng rồng ngâm vang vọng, Cửu Cung Tu Du Kiếm bay vút lên trời, chín thanh tiên kiếm bỗng nhiên biến lớn rồi hợp lại chính giữa, trong nháy mắt đã đón gió lóe lên hóa thành một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng, hồng mang phát ra ngày càng chói mắt. Ngay sau đó, Cự kiếm kia liền hung hăng trảm về phía Dương Chi Điểu, tựa hồ muốn chém rụng đầu nó vậy!
Lâm Hiên không có thời gian trì hoãn ở chỗ này, càng không có hứng thú tìm hiểu kĩ đầu ma thú kia, chiến đấu sinh tử thật quá lãng phí pháp lực. Sở dĩ hắn không màng gian nan hiểm trở xâm nhập Linh Nguyên Cốc là vì muốn tìm kiếm linh mạch phù hợp rồi nhanh chóng tiến giai trở thành Tu tiên giả Phân Thần kỳ mà thôi. Mong muốn lúc này của hắn vô cùng mãnh liệt, Lâm Hiên tuyệt không cho phép có người phá hư. Thần cản sát thần, Phật ngăn cản giết Phật!
Dương Chi Điểu đã bị trói buộc, hơn nữa Cửu Cung Tu Du Kiếm lại được Lâm Hiên thi triển cự kiếm thuật, muốn một kiếm lấy đầu đối phương xuống.
Nhất kích tất sát!
Lệ khí toàn thân Lâm Hiên dâng lên, nhưng ngay lúc này, ma cầm khẽ duỗi hai cánh ra rồi hướng phía cự kiếm kia đập xuống.
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, sau đó khóe miệng hắn cười lạnh một cái, đối phương thật đúng là chán sống, Cửu Cung Tu Du Kiếm do hắn thu thập vô số thiên tài địa bảo và phải vô cùng vất vả mới luyện chế thành công, hơn nữa còn dung hợp với Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, so với bổn mạng pháp bảo được nuôi dưỡng ngàn năm cơ thể cũng không sai biệt lắm.
Tiên kiếm của mình sắc bén đến thế nào thì ngay cả Lâm Hiên cũng không rõ ràng được, nhưng nếu là chính hắn thì cũng tuyệt không dám chính diện lấy cứng chọi cứng!
"Ngươi đã muốn tìm chết thì Lâm mỗ sẽ thanh toàn tốt cho ngươi."
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, kiếm phong kia có chút hơi nghiêng đi, thanh âm xoẹt xoẹt truyền tới, trên mặt hắn lộ ra vài tia hỉ sắc, lần này phải đem đối phương chém làm hai nửa.
Có thể...
Ý nghĩ tuy không tệ nhưng sự thật thường rất tàn khốc, nếu không thì sao lại nói nhân sinh không như ý người?
Linh quang tán đi, một màn trước mắt làm Lâm Hiên trợn mắt líu lưỡi, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Cửu Cung Tu Du Kiếm lại rõ ràng bị ngăn trở.
Quái vật!
Có lầm hay không chứ? Nếu đây là chân linh Phượng Hoàng, có thể sử dụng huyết nhục thân thể ngăn trở bổn mạng bảo vật của mình thì không nói làm gì, nhưng Dương Chi Điểu này thì sao có thể tính toán cái gì được, tuy cũng truyền thừa một chút huyết thống Phượng Hoàng nhưng dù sao cũng không phải chân linh, rốt cục một đầu ma thú cũng có thể bưu hãn đến như vậy sao?
Lâm Hiên ngoài kinh ngạc ra thì vô cùng phẫn nộ, ngay cả Cửu Cung Tu Du Kiếm cũng không làm khó được nó, chẳng lẽ hắn lại đi cười nhạo bổn mạng pháp bảo của mình?
Đáng giận!
"Phốc!"
Chỉ thấy hai tay của Lâm Hiên hoa vũ không ngừng, tiếp theo lại là vài đạo pháp quyết được đánh ra, theo động tác của hắn, Cửu Cung Tu Du Kiếm lóe lên rồi lơ lửng trước người. Vừa rồi chỉ là một bộ phận bổn mạng pháp bảo của hắn mà thôi, Cửu Cung Tu Du Kiếm cũng không phải chỉ có chín chuôi mà là chín chín tám mươi mốt chuôi, hắn không tin bổn mạng pháp bảo của mình đã qua thiên chuy bách luyện không thể cầm chân được một đầu ma thú Động Huyền Kỳ.
Một tiếng kêu sắc nhọn truyền vào tai, Dương Chi Điểu đã giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của lực chi khí xoáy và sóng âm, toàn thân nó lệ khí đại phóng, từng đạo hỏa diễm màu đen cuồn cuộn tuôn ra bao quanh toàn thân. Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng không chỉ là bách điểu chi vương mà còn là Hỏa Thần Điểu, Dương Chi Điểu truyền thừa huyết mạch thần điểu nên có thể thao túng ma viêm cũng là chuyện hết sức bình thường, không có chút thần kỳ nào cả.
Dương Chi Điểu mở rộng hai cánh rồi vỗ nhẹ một cái, vô số ma hỏa lập tức biến thành nguyệt nha hình quang hồ bắn về phía trước. Rất nhanh, Cửu Cung Tu Du Kiếm và nguyệt nha đã đâm ầm ầm vào nhau, bụi đất bay tứ tung cản trở tầm mắt, nhất thời rất khó nhìn ra ai thắng ai thua.
Tiên kiếm và ma hỏa tranh đấu suốt thời gian uống cạn một chén trà, sau đó mới dần dần lắng xuống. Song phương tựa hồ bất phân thắng bại nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ ra vài phần đăm chiêu. Kinh nghiệm đấu pháp của hắn phong phú vô cùng, thoạt nhìn chỉ như xuân lan thu cúc, song Lâm Hiên lại phát hiện mấy nhược điểm của đối phương, hoặc là chỉ vài chỗ khả nghi thôi.
Thứ nhất, uy năng ma viêm tuy không phải chuyện đùa nhưng đem so với khe hở không gian vừa mới đánh lén mình thì rõ ràng vẫn thua kém một ít, như vậy... Vấn đề chính là ở đây, đối phương rõ ràng có thể tung chiêu mạnh hơn, tại sao lại chỉ dùng ma hỏa thôi?
Lâm Hiên có thể đoán được mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, đối phương có thể ẩn dấu thực lực, nhưng mà cái này rõ ràng không hợp với lẽ thường, song phương đã đánh đến nước này, hơn nữa Lâm Hiên chắc chắn không phải kẻ yếu thì nó còn che dấu cái gì. Cụ ông chê mạng dài, muốn thắt cổ chết sao? Khả năng này có thể loại trừ.
Như vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai, xem tình hình trước mắt e rằng là cách giải thích hợp lý duy nhất.
Nó tuy truyền thừa huyết thống Phượng Hoàng, nhưng dù sao cũng chỉ là ma cầm Động Huyền Kỳ mà thôi, vì vậy vết nứt không gian cũng không phải muốn là có thể dùng, hơn phân nửa là có hạn chế gì đó, hoặc là sử dụng lần vừa rồi đã tiêu hao lớn lượng nguyên khí rồi.
Ngoài ra, nhược điểm của đối phương cũng không chỉ có một cái. Vừa rồi tuy nó rất bưu hãn chặn cự kiếm chính mình lại nhưng lúc này, Lâm Hiên ngẫm lại phản ứng của mình hơi thái quá một chút, vừa rồi hắn chê trách bổn mạng pháp bảo cũng có chút bất công. Cửu Cung Tu Du Kiếm của Lâm Hiên chắc chắn không phải là bảo vật bình thường, nó do vô số thiên tài địa bảo thiên chuy bách luyện mà thành, tuy khó có thể dự đoán nó sắc bén nhường nào, nhưng về tình về lý thì ma cầm không thể dùng huyết nhục thân thể đón đỡ được.
Cho nên một màn vừa rồi chắc chắn do đối phương thi triển bí thuật nào đó vô cùng cường đại, nhưng với thực lực của nó khi thi triển loại bí thuật này nhất định cái giá phải trả cũng rất xa xỉ.
Tuy ma viêm của đối phương cũng rất phi phàm nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn đỡ được chín chín tám mươi mốt thanh tiên kiếm, đã có một ít cá lọt lưới chém trúng thân thể ma cầm, nếu nó thật sự là đao thương bất nhập thì nhất định không thèm quan tâm, nhưng sự thật không phải là như thế. Dương Chi Điểu kia hết sức trốn tránh, lúc trước Cự Kiếm Thuật còn không sợ, nay lại sợ hãi tiên kiếm bình thường chặt chém, đúng là kỳ quái vô cùng.
Huống chi khi tiên kiếm ngẫu nhiên chém trúng thân thể, tuy không làm nó bị thương chút nào nhưng khí sắc lại rõ ràng ảm đạm xuống không ít.
Cái này có nghĩa như thế nào?
Một tu sĩ bình thường có lẽ không hiểu được. Nhưng Lâm Hiên lại thập phần tinh tường, lúc trước nó có thể ngăn trở Cửu Cung Tu Du Kiếm nhất định là thi triển bí thuật nào đó cực kỳ khủng khiếp, cũng giống như sử dụng thần thông không gian vậy, ma điểu sử dụng các loại này bí thuật này chắc chắn phải trả giá rất lớn, nếu không nó đã đem ra sử dụng liên tục rồi.
"Hừ hừ hừ, thì ra là thế."
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ lạnh lùng nhưng lại có vài phần tươi cười, ma cầm này xem ra cũng không cường đại như tưởng tượng, tuy nó có bí thuật lợi hại nhưng cũng không thể tùy ý thi triển được.
Tuy nhiên bình tâm mà nói, mặc dù có những nhược điểm này nhưng Dương Chi Điểu vẫn rất mạnh, tồn tại cùng giai không thể thắng được. Nhưng sao có thể sử dụng tiêu chuẩn của tu sĩ cùng giai để áp dụng với Lâm Hiên được chứ?
Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta thì không quản ngươi là tu sĩ, cổ ma, hay là ma thú, ta cũng phải làm cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Rống!
Lệ khí toàn thân Lâm Hiên dâng lên, hắn đã biết được nhược điểm của đối phương thì ma cầm này cũng chả có chút nào đáng sợ cả.
"Sưu!"
Lâm Hiên điểm nhẹ một ngón tay về phía trước, Cửu Cung Tu Du Kiếm bay múa không ngừng, tiếp tục bay vòng quanh đối phương điên cuồng công kích. Cùng lúc đó tiếng xé gió sưu sưu nổi lên, Thiết Vũ Phi Hoàng Đao cũng đã gia nhập cuộc chiến. Thất Hồn Cổ run run, từng vòng sóng âm màu đen lan ra tứ phía, thoạt nhìn như lộn xộn nhưng lại chủ yếu công kích về phía Dương Chi Điểu.
Lâm Hiên đồng thời thao túng nhiều bảo vật như vậy nhưng lại có vẻ rất thuần thục, quả thật với cường độ thần niệm của hắn thì tu sĩ bình thường không thể so sánh được.
Chưa hết, Lâm Hiên còn muốn lập tức đưa tên gia hỏa dám mạo phạm oai vũ của mình đến âm tào địa phủ, hắn hít sâu một hơi, Huyễn Linh Thiên Hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay. Hôm nay ma hỏa của hắn đã có năm loại thuộc tính kịch độc, ăn mòn, thôn phệ, băng hàn, đâm xuyên, hỏa diễm năm màu lưu ly mỹ lệ vô cùng. Chẳng phải Dương Chi Điểu thích thao túng ma viêm sao, hôm nay để nó nếm thử một lần ma hỏa do chính mình tỉ mỉ luyện chế đi.
Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (2), đa số các thủ đoạn của Lâm Hiên đều xuất hiện, hẳn là hắn muốn làm cho đối phương mệt mỏi ứng phó đây.
Huyễn Linh Thiên Hỏa trên tay hắn hóa thành vô số đầu ma xà, mỗi một đầu đều chỉ dài hơn thước, nhưng tất cả đều ngẩng đầu thè lưỡi, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, nhao nhao lao về phía đối phương.
Âm thanh bạo liệt liên tục vang lên, Lâm Hiên dự đoán không sai chút nào, lúc này Dương Chi Điểu đang tận lực ứng phó. Nó hối hận vô cùng vì đi trêu chọc gia hỏa khó chơi này, trong nội tâm đã có ý thối lui rồi.
"Muốn đi sao, nào có dễ dàng như vậy?" Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, sự tình đã đến nước này thì không phải Dương Chi Điểu muốn lui là lui được. Mục đích Lâm Hiên tới nơi này không phải vì săn giết ma vật, nhưng đã trêu chọc hắn thì phải trả một cái giá lớn.
"Tinh hạch của ngươi, ta muốn."
Thanh âm bình tĩnh của Lâm Hiên truyền vào lỗ tai, tuyên bố này rõ ràng thấy được vận mệnh ma điểu kia đã nằm trong tay hắn. Chính hắn đã bị bắt buộc đấu pháp, gia hỏa này trêu chọc mình thì phải trả giá thật nhiều, cho ngươi thấy dám khi dễ bổn thiếu gia phải chịu kết quả như thế nào!
Lâm Hiên phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, hai mươi bảy thanh tiên kiếm lóe lên, cắt đứt đường lui của đối phương. Thiên la địa võng đã bố trí xong, đối phương có giãy dụa vô dụng mà thôi.
Mắt thấy Dương Chi Điểu bị pháp bảo cùng bí thuật của mình vây kín, nụ cười trên mặt Lâm Hiên ngày càng đắc ý.
(1) Tiểu cổ : Trống nhỏ
(2) Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân : câu này có ý nghĩa gần giống "gậy ông đập lưng ông"
Bách Luyện Thành Tiên
Lâm Hiên không sử dụng bảo vật mà chỉ dựa vào sức mạnh của nắm đấm, thật đúng là bất bình thường. Hắn phất tay áo một cái, một chiếc tiểu cổ(1) màu đen xuất hiện trong hư không, sau đó Lâm Hiên nâng tay phải lên! Một đạo pháp quyết theo đầu ngón tay hắn bắn ra, rơi xuống trên mặt tiểu cổ, bảo vật này nhanh chóng bành trướng với tốc độ kinh người.
"Ông!"
Từng đợt sóng âm màu đen mang theo tư vị thúc hồn đãng phách, dùng mắt thường cũng có thể thấy được chúng đang tỏa ra bốn phía với tốc độ không tưởng tượng nổi. Ngay cả Dương Chi Điểu cũng vô pháp thoát khỏi, liền bị bao vây vào bên trong. Sóng âm trùng điệp càng thêm hiệu quả, tin tưởng rằng ma thú này cho dù có chân linh huyết thống cũng tạm thời bị trói buộc, không nhúc nhích được.
Sau đó Lâm Hiên nâng tay phải lên, tiếng rồng ngâm vang vọng, Cửu Cung Tu Du Kiếm bay vút lên trời, chín thanh tiên kiếm bỗng nhiên biến lớn rồi hợp lại chính giữa, trong nháy mắt đã đón gió lóe lên hóa thành một thanh cự kiếm dài hơn mười trượng, hồng mang phát ra ngày càng chói mắt. Ngay sau đó, Cự kiếm kia liền hung hăng trảm về phía Dương Chi Điểu, tựa hồ muốn chém rụng đầu nó vậy!
Lâm Hiên không có thời gian trì hoãn ở chỗ này, càng không có hứng thú tìm hiểu kĩ đầu ma thú kia, chiến đấu sinh tử thật quá lãng phí pháp lực. Sở dĩ hắn không màng gian nan hiểm trở xâm nhập Linh Nguyên Cốc là vì muốn tìm kiếm linh mạch phù hợp rồi nhanh chóng tiến giai trở thành Tu tiên giả Phân Thần kỳ mà thôi. Mong muốn lúc này của hắn vô cùng mãnh liệt, Lâm Hiên tuyệt không cho phép có người phá hư. Thần cản sát thần, Phật ngăn cản giết Phật!
Dương Chi Điểu đã bị trói buộc, hơn nữa Cửu Cung Tu Du Kiếm lại được Lâm Hiên thi triển cự kiếm thuật, muốn một kiếm lấy đầu đối phương xuống.
Nhất kích tất sát!
Lệ khí toàn thân Lâm Hiên dâng lên, nhưng ngay lúc này, ma cầm khẽ duỗi hai cánh ra rồi hướng phía cự kiếm kia đập xuống.
Đồng tử Lâm Hiên hơi co lại, sau đó khóe miệng hắn cười lạnh một cái, đối phương thật đúng là chán sống, Cửu Cung Tu Du Kiếm do hắn thu thập vô số thiên tài địa bảo và phải vô cùng vất vả mới luyện chế thành công, hơn nữa còn dung hợp với Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn, so với bổn mạng pháp bảo được nuôi dưỡng ngàn năm cơ thể cũng không sai biệt lắm.
Tiên kiếm của mình sắc bén đến thế nào thì ngay cả Lâm Hiên cũng không rõ ràng được, nhưng nếu là chính hắn thì cũng tuyệt không dám chính diện lấy cứng chọi cứng!
"Ngươi đã muốn tìm chết thì Lâm mỗ sẽ thanh toàn tốt cho ngươi."
Lâm Hiên hét lớn một tiếng, kiếm phong kia có chút hơi nghiêng đi, thanh âm xoẹt xoẹt truyền tới, trên mặt hắn lộ ra vài tia hỉ sắc, lần này phải đem đối phương chém làm hai nửa.
Có thể...
Ý nghĩ tuy không tệ nhưng sự thật thường rất tàn khốc, nếu không thì sao lại nói nhân sinh không như ý người?
Linh quang tán đi, một màn trước mắt làm Lâm Hiên trợn mắt líu lưỡi, hắn nằm mơ cũng thật không ngờ Cửu Cung Tu Du Kiếm lại rõ ràng bị ngăn trở.
Quái vật!
Có lầm hay không chứ? Nếu đây là chân linh Phượng Hoàng, có thể sử dụng huyết nhục thân thể ngăn trở bổn mạng bảo vật của mình thì không nói làm gì, nhưng Dương Chi Điểu này thì sao có thể tính toán cái gì được, tuy cũng truyền thừa một chút huyết thống Phượng Hoàng nhưng dù sao cũng không phải chân linh, rốt cục một đầu ma thú cũng có thể bưu hãn đến như vậy sao?
Lâm Hiên ngoài kinh ngạc ra thì vô cùng phẫn nộ, ngay cả Cửu Cung Tu Du Kiếm cũng không làm khó được nó, chẳng lẽ hắn lại đi cười nhạo bổn mạng pháp bảo của mình?
Đáng giận!
"Phốc!"
Chỉ thấy hai tay của Lâm Hiên hoa vũ không ngừng, tiếp theo lại là vài đạo pháp quyết được đánh ra, theo động tác của hắn, Cửu Cung Tu Du Kiếm lóe lên rồi lơ lửng trước người. Vừa rồi chỉ là một bộ phận bổn mạng pháp bảo của hắn mà thôi, Cửu Cung Tu Du Kiếm cũng không phải chỉ có chín chuôi mà là chín chín tám mươi mốt chuôi, hắn không tin bổn mạng pháp bảo của mình đã qua thiên chuy bách luyện không thể cầm chân được một đầu ma thú Động Huyền Kỳ.
Một tiếng kêu sắc nhọn truyền vào tai, Dương Chi Điểu đã giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của lực chi khí xoáy và sóng âm, toàn thân nó lệ khí đại phóng, từng đạo hỏa diễm màu đen cuồn cuộn tuôn ra bao quanh toàn thân. Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng không chỉ là bách điểu chi vương mà còn là Hỏa Thần Điểu, Dương Chi Điểu truyền thừa huyết mạch thần điểu nên có thể thao túng ma viêm cũng là chuyện hết sức bình thường, không có chút thần kỳ nào cả.
Dương Chi Điểu mở rộng hai cánh rồi vỗ nhẹ một cái, vô số ma hỏa lập tức biến thành nguyệt nha hình quang hồ bắn về phía trước. Rất nhanh, Cửu Cung Tu Du Kiếm và nguyệt nha đã đâm ầm ầm vào nhau, bụi đất bay tứ tung cản trở tầm mắt, nhất thời rất khó nhìn ra ai thắng ai thua.
Tiên kiếm và ma hỏa tranh đấu suốt thời gian uống cạn một chén trà, sau đó mới dần dần lắng xuống. Song phương tựa hồ bất phân thắng bại nhưng trên mặt Lâm Hiên lại lộ ra vài phần đăm chiêu. Kinh nghiệm đấu pháp của hắn phong phú vô cùng, thoạt nhìn chỉ như xuân lan thu cúc, song Lâm Hiên lại phát hiện mấy nhược điểm của đối phương, hoặc là chỉ vài chỗ khả nghi thôi.
Thứ nhất, uy năng ma viêm tuy không phải chuyện đùa nhưng đem so với khe hở không gian vừa mới đánh lén mình thì rõ ràng vẫn thua kém một ít, như vậy... Vấn đề chính là ở đây, đối phương rõ ràng có thể tung chiêu mạnh hơn, tại sao lại chỉ dùng ma hỏa thôi?
Lâm Hiên có thể đoán được mấy nguyên nhân.
Thứ nhất, đối phương có thể ẩn dấu thực lực, nhưng mà cái này rõ ràng không hợp với lẽ thường, song phương đã đánh đến nước này, hơn nữa Lâm Hiên chắc chắn không phải kẻ yếu thì nó còn che dấu cái gì. Cụ ông chê mạng dài, muốn thắt cổ chết sao? Khả năng này có thể loại trừ.
Như vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai, xem tình hình trước mắt e rằng là cách giải thích hợp lý duy nhất.
Nó tuy truyền thừa huyết thống Phượng Hoàng, nhưng dù sao cũng chỉ là ma cầm Động Huyền Kỳ mà thôi, vì vậy vết nứt không gian cũng không phải muốn là có thể dùng, hơn phân nửa là có hạn chế gì đó, hoặc là sử dụng lần vừa rồi đã tiêu hao lớn lượng nguyên khí rồi.
Ngoài ra, nhược điểm của đối phương cũng không chỉ có một cái. Vừa rồi tuy nó rất bưu hãn chặn cự kiếm chính mình lại nhưng lúc này, Lâm Hiên ngẫm lại phản ứng của mình hơi thái quá một chút, vừa rồi hắn chê trách bổn mạng pháp bảo cũng có chút bất công. Cửu Cung Tu Du Kiếm của Lâm Hiên chắc chắn không phải là bảo vật bình thường, nó do vô số thiên tài địa bảo thiên chuy bách luyện mà thành, tuy khó có thể dự đoán nó sắc bén nhường nào, nhưng về tình về lý thì ma cầm không thể dùng huyết nhục thân thể đón đỡ được.
Cho nên một màn vừa rồi chắc chắn do đối phương thi triển bí thuật nào đó vô cùng cường đại, nhưng với thực lực của nó khi thi triển loại bí thuật này nhất định cái giá phải trả cũng rất xa xỉ.
Tuy ma viêm của đối phương cũng rất phi phàm nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn đỡ được chín chín tám mươi mốt thanh tiên kiếm, đã có một ít cá lọt lưới chém trúng thân thể ma cầm, nếu nó thật sự là đao thương bất nhập thì nhất định không thèm quan tâm, nhưng sự thật không phải là như thế. Dương Chi Điểu kia hết sức trốn tránh, lúc trước Cự Kiếm Thuật còn không sợ, nay lại sợ hãi tiên kiếm bình thường chặt chém, đúng là kỳ quái vô cùng.
Huống chi khi tiên kiếm ngẫu nhiên chém trúng thân thể, tuy không làm nó bị thương chút nào nhưng khí sắc lại rõ ràng ảm đạm xuống không ít.
Cái này có nghĩa như thế nào?
Một tu sĩ bình thường có lẽ không hiểu được. Nhưng Lâm Hiên lại thập phần tinh tường, lúc trước nó có thể ngăn trở Cửu Cung Tu Du Kiếm nhất định là thi triển bí thuật nào đó cực kỳ khủng khiếp, cũng giống như sử dụng thần thông không gian vậy, ma điểu sử dụng các loại này bí thuật này chắc chắn phải trả giá rất lớn, nếu không nó đã đem ra sử dụng liên tục rồi.
"Hừ hừ hừ, thì ra là thế."
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ lạnh lùng nhưng lại có vài phần tươi cười, ma cầm này xem ra cũng không cường đại như tưởng tượng, tuy nó có bí thuật lợi hại nhưng cũng không thể tùy ý thi triển được.
Tuy nhiên bình tâm mà nói, mặc dù có những nhược điểm này nhưng Dương Chi Điểu vẫn rất mạnh, tồn tại cùng giai không thể thắng được. Nhưng sao có thể sử dụng tiêu chuẩn của tu sĩ cùng giai để áp dụng với Lâm Hiên được chứ?
Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta thì không quản ngươi là tu sĩ, cổ ma, hay là ma thú, ta cũng phải làm cho ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Rống!
Lệ khí toàn thân Lâm Hiên dâng lên, hắn đã biết được nhược điểm của đối phương thì ma cầm này cũng chả có chút nào đáng sợ cả.
"Sưu!"
Lâm Hiên điểm nhẹ một ngón tay về phía trước, Cửu Cung Tu Du Kiếm bay múa không ngừng, tiếp tục bay vòng quanh đối phương điên cuồng công kích. Cùng lúc đó tiếng xé gió sưu sưu nổi lên, Thiết Vũ Phi Hoàng Đao cũng đã gia nhập cuộc chiến. Thất Hồn Cổ run run, từng vòng sóng âm màu đen lan ra tứ phía, thoạt nhìn như lộn xộn nhưng lại chủ yếu công kích về phía Dương Chi Điểu.
Lâm Hiên đồng thời thao túng nhiều bảo vật như vậy nhưng lại có vẻ rất thuần thục, quả thật với cường độ thần niệm của hắn thì tu sĩ bình thường không thể so sánh được.
Chưa hết, Lâm Hiên còn muốn lập tức đưa tên gia hỏa dám mạo phạm oai vũ của mình đến âm tào địa phủ, hắn hít sâu một hơi, Huyễn Linh Thiên Hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay. Hôm nay ma hỏa của hắn đã có năm loại thuộc tính kịch độc, ăn mòn, thôn phệ, băng hàn, đâm xuyên, hỏa diễm năm màu lưu ly mỹ lệ vô cùng. Chẳng phải Dương Chi Điểu thích thao túng ma viêm sao, hôm nay để nó nếm thử một lần ma hỏa do chính mình tỉ mỉ luyện chế đi.
Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (2), đa số các thủ đoạn của Lâm Hiên đều xuất hiện, hẳn là hắn muốn làm cho đối phương mệt mỏi ứng phó đây.
Huyễn Linh Thiên Hỏa trên tay hắn hóa thành vô số đầu ma xà, mỗi một đầu đều chỉ dài hơn thước, nhưng tất cả đều ngẩng đầu thè lưỡi, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, nhao nhao lao về phía đối phương.
Âm thanh bạo liệt liên tục vang lên, Lâm Hiên dự đoán không sai chút nào, lúc này Dương Chi Điểu đang tận lực ứng phó. Nó hối hận vô cùng vì đi trêu chọc gia hỏa khó chơi này, trong nội tâm đã có ý thối lui rồi.
"Muốn đi sao, nào có dễ dàng như vậy?" Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, sự tình đã đến nước này thì không phải Dương Chi Điểu muốn lui là lui được. Mục đích Lâm Hiên tới nơi này không phải vì săn giết ma vật, nhưng đã trêu chọc hắn thì phải trả một cái giá lớn.
"Tinh hạch của ngươi, ta muốn."
Thanh âm bình tĩnh của Lâm Hiên truyền vào lỗ tai, tuyên bố này rõ ràng thấy được vận mệnh ma điểu kia đã nằm trong tay hắn. Chính hắn đã bị bắt buộc đấu pháp, gia hỏa này trêu chọc mình thì phải trả giá thật nhiều, cho ngươi thấy dám khi dễ bổn thiếu gia phải chịu kết quả như thế nào!
Lâm Hiên phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, hai mươi bảy thanh tiên kiếm lóe lên, cắt đứt đường lui của đối phương. Thiên la địa võng đã bố trí xong, đối phương có giãy dụa vô dụng mà thôi.
Mắt thấy Dương Chi Điểu bị pháp bảo cùng bí thuật của mình vây kín, nụ cười trên mặt Lâm Hiên ngày càng đắc ý.
(1) Tiểu cổ : Trống nhỏ
(2) Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân : câu này có ý nghĩa gần giống "gậy ông đập lưng ông"
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 7 - Chương 2331: Hai nhược điểm
10.0/10 từ 41 lượt.