Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 617: Cự nhân cùng cự quỷ

Độc Long lão tổ xem như không thấy, mười phần tin tưởng đối với phòng ngự của phù bảo. Đừng nói chỉ là một tiểu tử Ly Hợp kỳ, cho dù Hải Tộc Lục Vương đích thân tới nơi này cũng chưa chắc phá nổi.

Vù một tiếng, Ngũ Long Tỷ đã đánh tới. Chỉ thấy phù bảo bắn ra kim quang bốn phía, mặt ngoài chợt hiện các loại phù văn thần bí, hợp thành một màn sáng.

Một màn phát sinh tiếp theo lại khiến Độc Long lão tổ trợn trắng mắt.

Ngũ Long Tỷ đụng vào màn sáng. Vô thanh vô tức, phòng ngự như không gì phá nổi chợt tan thành mây khói một cách không hiểu. Tất cả phù văn đều như vạn lưu quy tông bị hút vào bên trong ngọc tỷ.

Có thể nói quá trình này mười phần quỷ dị nhưng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Kế tiếp, tiếng chuông cổ xưa lần nữa truyền ra, không ngờ chiếc chuông thần bí cũng tan rã thành một tầng linh lực màu vàng mênh mông, tràn đầy khí tức thần bí. Phảng phất ẩn chứa pháp tắc chi lực nào đó, sau đó cũng bị Ngũ Long Tỷ hấp thu.

"Cái gì”

Độc Long lão tổ líu lưỡi, cho là con mắt xảy ra vấn đề, dường như tất cả đều là ảo cảnh. Có lầm hay không, đây chính là phù bảo Tiên Thiên Linh Bảo a! Ngay cả nữ tử âm hồn Động Huyền kỳ còn chưa bài trừ được nó. Bị phá đi quỷ dị như thế, trái tim lão quái vật trở nên băng giá.

Ngũ Long Tỷ nọ rốt cuộc là bảo vật gì?

Ý niệm còn đang lưu chuyển thì trong lồng ngực lão quái vật truyền ra cơn đau dữ dội, khí huyết cuồn cuộn. Đành há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Thêm nữa là nguyên thần hóa thành ma mãng đã bị hủy trong tay Thi Ma Động Huyền Kỳ. Độc Long lão tổ còn chưa hết bàng hoàng thì một đạo kiếm khí mênh mông lăng không hiển hiện, hư ảnh Kỳ Lân lần nữa nhào tới.

Độc Long thất sắc, phát hiện ra thì đã chậm. Đừng nói trốn mà còn không kịp tế ra bảo vật, duy nhất chỉ kịp đem hộ thể linh quang mở ra.

Oanh!

Tiếng bạo liệt nổi lên, ẩn ẩn còn có kêu thảm thiết. Trong vòng mấy chục dặm đều bị Kỳ Lân hung bạo cuốn vào. Đó còn là Lâm Hiên cố ý khống chế quy mô nhỏ đi, nếu không dư chấn thật rất khó tưởng tượng.

Hoang đảo trơ trọi kia đã trực tiếp bị đánh tan khiến đá vụn bay đầy trời. Chung quanh tràn ngập sương trắng, đưa tay không thấy được năm ngón, nhiệt độ cao đã đem một vùng biển bốc hơi.

Cảnh vật trước mắt khuất trong làn hơi nước, Lâm Hiên thi triển Thiên Phượng Thần Mục. Một đạo độn quang mờ ảo liền hiển hiện trong tầm mắt. Tay phải hắn nâng lên, một đạo sáng từ ống tay áo bay vút ra với tốc độ nhanh như điện chớp, phát sau mà đến trước.

Độc Long lão tổ đầy vẻ sợ hãi, một kích Ma Duyên Kiếm đã hủy đi thân thể, lão ma chỉ còn lại Nguyên Anh. Đây cũng là Lâm Hiên chưa dốc toàn lực.

Không gian chợt chấn động, đạo sáng nọ ngưng tụ thành một thanh sắc đại thủ, hung hăng chụp tới Nguyên Anh. Lúc này pháp lực lão ma căn bản đã cạn kiệt. Nguyên Anh lơ lửng tại giữa không trung đã là vô cùng miễn cưỡng, trực tiếp bị quang thủ bắt vào tay.

Đại thủ vừa bay về, Lâm Hiên còn chưa mở miệng thì Nguyên Anh đã phịch một tiếng quỳ xuống khom lưng uốn gối, không còn chút tôn nghiêm: "Tiền bối tha mạng, tiền bối hạ thủ lưu tình. Không sai, là tiểu nhân đắc tội với người, nhưng xin người đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân, coi như ta là một cái rắm chó mà tha cho”

Lâm Hiên nghe thì thầm líu lưỡi, lão ma Động Huyền này thật vô sỉ đến mức bá đạo rồi. Hắn lạnh lùng mở miệng.

"Tại sao ta phải tha cho ngươi? Lúc trước nếu không phải Lâm mỗ phúc lớn mạng lớn thì đã chết trong tay ngươi"

"Vâng, đó là do vãn bối có mắt không tròng, là lỗi của ta" Nguyên Anh vừa nói vừa cuống quít dập đầu: "Sai lầm lớn đã kết thành, hối hận cũng đã muộn. Bất quá vãn bối nguyện ý đền bù tổn thất cho người"

"Đền bù tổn thất cho ta?" Lâm Hiên nghe thì khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy, chỉ cần tiền bối tha cái mạng nhỏ này, vãn bối nguyện nhận người làm chủ, chung thân làm nô tài để người ra roi, thực lực tại hạ tuy thấp nhưng dầu gì cũng là Động Huyền Kỳ, coi như dùng để trông coi động phủ. Đối với chủ nhân cũng có chỗ hữu dụng."

"Hừ, cứ cho là vậy nhưng ta và ngươi đều rõ ràng, ngươi nhận ta là chủ chỉ do bất đắc dĩ, không phải thật tâm thực lòng. Lâm mỗ không có hứng thú lưu một cừu nhân bên người, không chừng lúc nào đó ngươi đảo khách thành chủ, khi đó, chẳng phải ta sẽ không có chỗ mà khóc sao"

"Tiền bối ngàn vạn không nên nói như vậy. Không sai, bình tâm mà nói, đương nhiên không ai tình nguyện làm nô bộc. Có điều vãn bối còn muốn sống, không có lựa chọn khác, nếu người lo lắng thì có thể hạ trọng cấm chế trên người ta. Như vậy toàn bộ sinh tử của vãn bối đều ở trong tay ngươi, sao còn dám phản kháng. Độc Long ta vốn là kẻ rất sợ chết, chỉ cần có thể sống thì tuyệt không dám phản kháng."

Lâm Hiên có điểm á khẩu, đối phương sợ chết đến trình độ này cũng coi như một loại bổn sự.

"Vật ngươi nguyện giao ra một hồn phách không?"


"Đương nhiên không có vấn đề, chỉ cần có thể sống thì vãn bối nguyện ý hết thảy."

Độc Long lão tổ run rẩy nhưng không chút do dự đáp ứng khiến Lâm Hiên ngạc nhiên, lúc trước Bệnh Ma Sa tộc thấy hắn sử dụng cấm hồn thuật còn kè mặc cả một hồi.

Ý niệm lưu chuyển trong đầu, Lâm Hiên phất tay áo một cái. Một khối mộc bài màu đen bay vút ra.

Độc Long lão tổ tỏ ra rất thức thời, ngoan ngoãn giao ra một hồn phách. Chẳng qua ngoài cấm hồn thuật, Lâm Hiên còn liên tiếp thiết hạ nhiều loại cấm chế. Trong mắt lão ma lộ tia oán độc nhưng rất nhanh tan biến.

Lâm Hiên ném qua mấy bình ngọc. Độc Long lão tổ ngẩn ngơ rồi vội thu lại.

"Trong này có một số đan dược có thể trợ giúp ngươi hồi phục nguyên khí, ngươi nghỉ ngơi một chút rồi trả lời vấn đề của ta."

Lâm Hiên lạnh lùng phân phó. Độc Long lão tổ cũng không nghi ngờ gì. Hiện tại đối phương không cần thiết phải hạ độc lão.

Vừa mở nắp một chiếc bình thì trên mặt lão quái vật lộ vẻ cuồng hỉ. Chất lỏng bên trong chứa lượng linh khí khiến người kinh ngạc.

"Ồ… Đây chẳng lẽ là Vạn Niên Linh Nhũ pha loãng?" Độc Long lão kinh hô, vội vàng mở các bình còn lại thì thấy vài loại đan dược, trong thời gian ngắn có thể khôi phục ba bốn thành nguyên khí.

"Đa tạ chủ nhân, lão nô thề sống chết thuần phục người" Bộ dáng Độc Long lão tổ rất là cảm kích. Lâm Hiên mỉm cười:

"Không cần đa lễ, mau khôi phục nguyên khí, ta còn chuyện muốn hỏi ngươi."

Hai người độn quang bay đi.

Nguyên Anh tìm một chỗ trực tiếp phục dược đả tọa, Lâm Hiên cũng uống vài ngụm linh tửu rồi tĩnh tọa.

Một ngày một đêm rất nhanh qua đi, Độc Long lão tổ vừa mở mắt thì thanh âm lãnh đạm của Lâm Hiên đã truyền vào tai.

"Sao?"

"Đã khôi phục khoảng bảy thành" Lão quái vật mừng rỡ mở miệng, hiệu quả đan dược còn tốt hơn tưởng tượng nhiều.

"Lâm mỗ có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi"

"Chủ nhân, mời nói, lão nô nhất định không dám dấu diếm" Độc Long lão tổ cung kính mở miệng.

Một canh giờ sau, một đạo kinh hồng vạch phá trời xanh. Ở bên trong độn quang, trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ do dự.

"Cực phẩm khoáng mạch, khó trách Thánh Thành cùng Cự Kình Vương không ai nhường ai như thế"

Có thể nói điều này khiến Lâm Hiên vô cùng kinh ngạc, không ngờ bí mật trên Hồng Diệp Đảo lại kinh người đến như thế.

Lúc này hắn thực sự tâm động. Bình thường chỉ kiếm được một hai khối cực phẩm tinh thạch. Nguyên cả một mỏ thì đủ để tất cả thế lực lớn điên cuồng tranh đoạt. Hắn quyết định vẫn trở về Hồng Diệp đảo.

Mấy canh giờ sau, hòn đảo quen thuộc đã ánh vào tầm mắt, điều khiến Lâm Hiên mừng rỡ là không thấy bóng dáng âm hồn quỷ vật.

Dường như tin tức về âm hồn chưa lộ ra, hết thảy mọi việc trên Hồng Diệp đảo vẫn diễn ra như thường, Lâm Hiên nhanh chóng vào thành, trong này vẫn náo nhiệt như xưa. Hắn thi triển Liễm Khí Thuật hạ tu vị xuống Nguyên Anh trung kỳ.

Sau đó Lâm Hiên gọi tới một cỗ thú xa tới dịch quán. Nơi có tòa lầu các đã thuê khi trước cùng Yến Sơn Tứ Hữu.

Tiến vào lầu các, Lâm Hiên mở miệng một cái túi linh thú. Nguyên Anh Độc Long lão tổ từ bên trong bay ra.

Túi này dùng để đựng linh thú. Tu tiên giả không thể nào ở bên trong nhưng Nguyên Anh thì không có vấn đề. Đương nhiên, ở trong đó thì khẳng định không thoải mái như Thiên Cơ Phủ.



Bất tri bất giác, thêm ba ngày trôi qua trong bình lặng. Lâm Hiên đang ngồi trong lầu các thì thần sắc khẽ động, bỗng nhiên đứng dậy.

"Chủ nhân, làm sao vậy?" Độc Long lão tổ đang ở bên cạnh đả tọa vội mở mắt, ngẩn ngơ hỏi. Cho dù thời kỳ toàn thịnh thì thần thức của lão vẫn kém xa Lâm Hiên chứ đừng nói bây giờ.

"Âm hồn quỷ vật đã tới"

"Hả" Độc Long lão tổ nghe thì trên mặt hiện tia phức tạp, nhưng rất nhanh lộ vẻ vui mừng: "Nói như vậy thì cơ hội đã tới, đợi lúc trong thành đại loạn thì chúng ta sẽ tới trận pháp, chỉ cần dùng nội đan Thiên Tâm Thiềm Vương là có thể khai mở trận pháp, phá toái hư không đưa chủ nhân tới không gian độc lập có mạch khoáng cực phẩm tinh thạch "

"Hy vọng là vậy" Lâm Hiên thản nhiên nói, hắn đã thảo luận qua cùng Độc Long lão tổ nên hành động ra sao. Cũng không sợ đối phương tính kế, cái mạng nhỏ của lão hiện đang trong tay hắn.

Lâm Hiên lại phất tay áo một cái, túi linh thú mở ra, một tầng sáng đem Nguyên Anh Độc Long lão tổ hút vào.

Thần sắc lão quái vật như thường nhưng chắc chắn trong lòng đang chửi ầm lên. Chẳng qua Lâm Hiên không thèm để ý, dán lên túi linh thú mấy đạo cấm chế phù triện rồi ra ngoài lầu các.

Những tòa kiến trúc to lớn đập vào mắt. Chẳng biết từ lúc nào, cấm chế cấm phi hành trong thành đã được giải trừ. Có thể trông thấy rất nhiều đạo độn quang gào thét qua lại, đại đa số tu sĩ một bộ kinh hoảng cùng mờ mịt.

Đương nhiên, cũng không thiếu người chưa biết chuyện gì xảy ra, bảy mồm tám miệng thảo luận nghe ngóng.

"Âm hồn xâm lấn!” Tiếng nghị luận ầm ĩ phiền phức nhưng Lâm Hiên vẫn có thể nghe được rành mạch.

Do chiến cuộc cùng Hải Tộc đang ở thế giằng co nên cao tầng trong thành đã phái ra một lượng lớn tu tiên giả am hiểu độn thuật, tới lui tuần tra trong phạm vi mấy vạn dặm. Không may là bọn họ đã đụng độ âm hồn quỷ vật, tám chín phần đã ngã xuống nhưng vẫn có kẻ may mắn trốn về.

Tin tức âm hồn đột kích giống như ôn dịch nhanh chóng lan tràn trong thành.

“Đang …Đang …" Một hồi chuông cổ kiên cố mà tầm trọng báo động truyền ra. Nhiều đội giáp sĩ ngay ngắn trật tự xuất hiện trên bầu trời.

Lại nghe tiếng ầm ầm bạo liệt truyền vào tai. Từng tòa thành lũy biết bay chợt nhô lên từ mặt đất. Những thành lũy có kiến trúc khác nhau nhưng đều mười phần kiên cố trầm trọng, mặt ngoài bao phủ màn sáng đủ mọi màu sắc, bắt đầu nhô ra những khẩu Tinh Uy Pháo.

Những thành lũy phi hành này có điểm khác với thượng cổ chiến thuyền.

Thượng cổ chiến thuyền tương đối tinh xảo, công phòng nhất thể, có tốc độ phi hành cực cao. Đánh không thắng thì có thể rút chạy. Nói một cách khác, tiến có thể công mà lui có thể thủ.

Thành lũy phi hành thì kiến tạo dễ dàng hơn, về hai phương diện công phòng nhất thể có uy lực vượt trội hơn thượng cổ chiến thuyền. Chẳng qua tốc độ phi hành rất chậm, đánh không lại cũng không thể chạy. Chỉ có thể dùng làm lợi khí thủ thành.

Phóng tầm mắt nhìn lại, thành lũy phi hành chằng chịt, bay lượn trong Lâm Hải thành chỉ là số ít, còn một lượng lớn thì hiện ra từ tầng đất sâu trên khắp đảo.

Lâm Hiên đếm sơ lược, số lượng không tới một vạn thì cũng hơn tám ngàn.

Chiến lực cường đại ở Lâm Hiên Thành này ở Nhân giới thật vô pháp tưởng tượng. Chỉ riêng những thành lũy nọ, muốn quét ngang cả Thiên Vân Thập Nhị Châu cũng hết sức dễ dàng, đừng nói chi trong thành đang có tới vài chục vạn tu sĩ.

Lâm Hiên thật sự chấn kinh, quyết chiến khi xưa giữa Thiên Nhai Hải Các và Vạn Phật Tông so với trường diện trước mắt thì không đáng nhắc.

Đủ loại cấm chế được mở ra. Toàn bộ Hồng Diệp đảo được gần trăm tầng sáng bao phủ. Mặt ngoài những màn sáng còn lưu chuyển các loại phù văn thần bí dị thường. Ngoài cùng là khói độc chướng khí đủ mọi màu sắc.

Đã kinh qua đại chiến với Hải Tộc. Thời khắc này đừng nói Tu tiên giả Thánh Thành, đám tán tu cũng chuẩn bị ứng chiến. Kẻ nào dám cự tuyệt sẽ bị hành quyết ngay tại chỗ, đương nhiên, tán tu gia nhập chiến đấu thì sau đó sẽ có đền bù tổn thất.

Lúc này Lâm Hiên bất động thanh sắc, cùng bảy tám tán tu Nguyên Anh kỳ làm một tổ, tất cả đều bị đuổi ra khỏi Lâm Hải thành.

Lâm Hiên thầm kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ. Kết quả một màn tiếp theo lại làm cho hắn mở mắt thật to.

Oanh!

Tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang truyền vào tai, toàn bộ mặt đất run rẩy. Sau đó toàn bộ Lâm Hải thành đột ngột bay lên khỏi mặt đất.



Lâm Hiên sợ ngây người, trơ mắt mà nhìn. Chỉ thấy Lâm Hải thành dựa vào các quảng trường khác nhau mà chia làm chín phần. Trải qua một phen sắp xếp tổ hợp thì biến thành các thành lũy chiến đấu, chính xác mà nói thì là những cự nhân cao tới ngàn trượng, uy mãnh dị thường.

Tiên thành hoá ra chín cự nhân, có thể thấy trên người chúng đủ loại kiến trúc cùng tinh uy pháo ló ra.

"Thật sự quá uy mãnh" Lúc này Lâm Hiên thật có cảm giác mình như ếch ngồi đáy giếng, đáy mắt cũng toát tia sợ hãi.

Những cự nhân này tuy ngây ngốc chậm chạp nhưng trong chiến đấu công thủ thành, vạn pháo tề oanh thì có lực sát thương khiến người sợ hãi đến cỡ nào.

Mấy gã tu sĩ Nguyên Anh cùng tổ với Lâm Hiên cũng trợn tròn mắt.

"Trời ạ, đây là cái gì?" Một lão giả râu bạc trắng kéo kéo chòm râu, bị đứt mấy sợi mà không chút cảm giác.

"Ta cũng không hiểu" Một tu sĩ béo lùn ngơ ngác mở miệng. Hắn tới Lâm Hải thành đã trăm năm, trải qua mấy lần công thành chiến nhưng đây là lần đầu tiên cự nhân xuất hiện.

Thật là đại thủ bút! Chẳng lẽ là vũ khí bí mật của Thánh Thành để phòng ngự Hồng Diệp đảo.

Chúng tu sĩ kinh ngạc rồi vui mừng quá độ. Tiếng hoan hô liên tiếp khiến sĩ khí tăng gấp bội. Lúc này có cảm giác, những âm hồn quỷ vật tới tới Hồng Diệp đảo là tìm chết.

Chẳng qua một số kẻ lão luyện thành thục thì vẫn nhíu mày. Đại chiến khi trước dù khẩn trương nhưng chưa đến mức thế này. Thành lũy sau khi biến hóa sẽ không cách nào nữa trở lại như cũ. Chỉ có tại thời khắc nguy cấp nhất mới dụng đến chúng.

Đại chiến chưa bắt đầu mà các lão quái vật Động Huyền Kỳ Nhân tộc đã thiếu tự tin thế sao?

Hiện đang là chính ngọ mà đột nhiên sắc trời trở nên u ám, mây đen áp đỉnh che khuất vầng thái dương.

Cái lạnh bắt đầu kéo tới. Sau đó tiếng gào khóc thảm thiết truyền vào trong tai. Cảm giác này đã không phải vạn quỷ tề khóc mà như tới âm tào địa phủ. Một đường màu đen xuất hiện ở chân trời, sau đó lại giống như sóng dữ gào thét cuồn cuộn tiến tới.

"Trời!"

"Ta không nhìn lầm a!"

"Chẳng lẽ đại chiến lưỡng giới thật sự nổ ra một lần nữa."

Các tu sĩ không khỏi thất sắc, theo tình báo thì có không ít âm hồn quỷ vật, nhưng nằm mơ cũng không ngờ quy mô lại lớn đến vậy.

Phóng tầm mắt nhìn lại thì âm hồn quỷ vật như một biển cả vô biên vô hạn, mà Hồng Diệp đảo chỉ như là một con thuyền nan tròng trành trong đó. Sĩ khí trùng thiên khi nãy lại rớt xuống ngàn trượng.

Đầu tiên là cả ngàn vạn du hồn dã quỷ gào khóc thảm thiết vọt lên. Trên bầu trời hiển hiện vô vàn những quang đoàn màu xanh biếc. Đám tiên phong này chỉ là tồn tại cấp thấp nhất nhưng vẫn biết một số pháp thuật đơn giản nhất, nói thí dụ như U Minh chi hỏa.

Nghe tên thì rất hay nhưng uy lực không đáng nhắc, chỉ ngang cỡ như Hỏa Đạn Thuật. Dù trăm ngàn khối đánh tới thì các tồn tại cấp cao cũng xem như không thấy. Có điều hơn ngàn vạn du hồn dã quỷ đồng loạt ra tay thì da đầu đám tu sĩ không khỏi ngứa ngáy.

Chỉ thấy U Minh chi hỏa ánh thành một vùng xanh biếc. Hồng Diệp đảo hoàn toàn mở ra cấm chế phòng ngự. Hỏa vũ rơi mưa dày đặc, khói độc chướng khí bên ngoài đã bị quét ngang không còn, sương mù gây ảo cảnh cũng vô dụng. Sau đó hỏa vũ còn lại nện đến các màn sáng đầu tiên.

Đám tu sĩ đang xôn xao thì chín cự nhân đột nhiên hai tay, số lượng cột sáng tính bằng đơn vị hàng nghìn từ trên người đám này điện xạ ra.

Những màn sáng cấm chế đều là đơn hướng. Công kích bên ngoài sẽ bị ngăn trở, còn từ trong hướng ra thì thông suốt như thường

Vạn pháo tề oanh, số lượng không bằng U Minh chi hỏa nhưng uy lực vượt xa. Chẳng qua đám âm hồn cũng không khoanh tay chịu chết, một tầng sáng u lam khổng lồ lại hiển hiện trong tầm mắt.

Đây không phải cấm chế cao cấp mà là U Minh Thuẫn. Uy lực chỉ tương đương với Linh Khí Hộ Thuẫn của tiểu tu Linh Động kỳ. Hiện tại cả ngàn vạn cái chồng chất thì lực phòng ngự tăng lên tới cả ngàn vạn lần.

Dưới vạn pháo tề oanh, tuy vô số u hồn quỷ vật trực tiếp biến thành hư vô nhưng vẻ mặt chúng tu sĩ vẫn vô cùng khó coi.

Đúng lúc này một đạo kinh hồng xuất hiện trong tầm mắt, thoáng một cái đã hạ xuống đỉnh đầu cự nhân cự nhân cường tráng nhất.



Oanh!

Cảm giác kia không cách nào hình dung, dường như không gian bị cường bạo chấn rung một lần. Chỉ là linh áp mà uy lực như vậy khiến Lâm Hiên trừng mắt líu lưỡi.

Tu tiên giả Động Huyền trung kỳ đỉnh phong, cùng một cấp bậc với Hải Tộc Lục Vương và Yêu Tộc Tam Hoàng!

"Đây là chấp pháp trưởng lão Thánh Thành sao?" Lâm Hiên thì thào rồi đảo mắt qua. Đó là một bạch bào tu sĩ niên kỷ chừng hơn tam tuần, dung mạo có điểm anh tuấn. Chẳng qua trán giữa của hắn có một đạo phù kỳ bí văn màu vàng kim cỡ nắm tay hài nhi, tỏa ra hào quang chói mắt. Có cảm giác người này còn lợi hại hơn cả tồn tại cùng cấp.

Lúc này tu tiên giả Động Huyền trung kỳ chậm rãi mở miệng, thanh âm truyền rõ ràng vào tai mấy chục vạn tu sĩ:

"Các vị đạo hữu, Diệp mỗ chỉ hỏi một câu, nếu như Hồng Diệp đảo thất thủ, các ngươi có nắm chắc đào thoát khỏi âm hồn trong biển rộng? Riêng Diệp mỗ không có nắm chắc, nên ngoài tử chiến đến cùng thì ta không có lựa chọn nào khác. Chiến, có lẽ sẽ còn một đường sống, nếu sợ hãi khiếp nhược thì chỉ còn đường chết, mà chết trong tay âm hồn, kết cục sao thì ta nghĩ các ngươi đều tinh tường"

Nhất thời toàn bộ Hồng Diệp đảo trở nên trầm mặc. Sau một lát thì một đại hán râu rậm hàm én giơ cao một cây Khai Sơn Phủ hô lớn:

"Tiền bối nói không sai, ta liều mạng với đám âm hồn."

"Đúng, đem bảo vật tế ra. Giết một tên là đủ vốn, giết hai tên coi như lời lãi, mà giết càng nhiều thì sẽ có đường sống"

"Đạo hữu thật lạc quan, bất quá lời này cũng có phần hữu lý."

Có người khởi đầu, đủ các tiếng nghị luận truyền vào tai. Sĩ khí của đám tu sĩ lại lần trào dâng.

Trong khoảng thời gian này, âm hồn quỷ vật cũng không có nhàn rỗi. Chịu sự công kích liên tục của U Minh chi hỏa, đã có hai vòng bảo hộ bị hủy.

Tiếp tục như vậy rõ ràng rất bất lợi. Đám tu tiên giả bắt đầu phản kích. Lấy đơn vị cả ngàn bảo kiếm mà tính, bắt đầu phối hợp với cự nhân phát uy. Tinh uy pháo lôi hỏa băng trùy, ngũ hành pháp thuật cùng các loại trận pháp công kích đã được bố trí từ trước phát ra những tiếng ầm ầm.

Lúc này động thủ chủ yếu là đám tu sĩ cấp thấp, số lượng du hồn dã quỷ tuy khủng bố nhưng thực chất chỉ là pháo hôi mà thôi. Đám tu sĩ cấp cao chưa ra tay vì muốn tiết kiệm pháp lực để ứng phó quỷ vật cấp cao đang còn ở đằng sau.

Chỉ thấy linh quang lập lòe khắp đảo, du hồn dã quỷ bị chết rất nhiều nhưng không biết sợ hãi là gì. Một bên phát ra u minh quỷ hỏa, một bên hung dữ xông lên.

Đối cường! Trường cảnh này chỉ có thể dùng một từ ác liệt để hình dung.

"Những Linh giới tu sĩ chết tiệt, xem ra có điểm khó giải quyết."

Trong đại quân Âm hồn truyền ra thanh âm có điểm khàn khàn, lên tiếng là quỷ vật Huyền Quy Động Huyền Kỳ mà Lâm Hiên từng thấy qua.

"Đây cũng là bình thường, theo tin tức sưu hồn được thì đây là trọng cứ điểm của Nhân tộc." Đáp lời hắn là cung trang nữ tử trên trán có một cái sừng đang lơ lửng bên cạnh: "Nhưng khó chơi thì đã sao, chẳng lẽ bọn hắn còn thủ được?"

"Đương nhiên là không, có điều ta không hy vọng tổn thất quá nhiều thủ hạ, dù sao mục tiêu của chúng ta chiếm lĩnh hoàn toàn Đông Hải, tổn thất càng ít thì càng tốt" Huyền Quy quỷ vật lạnh lùng nói.

Cung trang nữ tử nhẹ gật đầu: "Triết Quy, biết là vậy nhưng ngươi lo lắng quá rồi, tộc nhân còn lại không nhiều nhưng Đông Hải này chỉ là tiểu giới diện xếp cuối tại Linh giới, danh tự Tam Yêu hoàng, Lục Hải Vương chỉ là khoa trương. Giới diện này không có tu sĩ Phân Thần Kỳ, nhất định chúng ta có thể chiếm lĩnh."

"Hy vọng như thế, song cũng không thể khinh thường, Đại Vương không thể đến giới diện này. Du hồn dã quỷ tuy không phải tộc nhân chúng ta nhưng nên nhớ đây không phải Âm ti giới, dù cho chúng ta có giết phàm nhân thu lấy hồn phách, muốn luyện chế thành u hồn pháo hôi cũng rất khó."

Cự Quy vừa nói vừa xòe bàn tay, lộ vài hạt châu màu đen lập lòe linh quang.

Hắn vung tay phải lên, mấy viên viên châu hóa thành kinh hồng bay lên giữa không trung. Những âm hồn quỷ vật không có linh trí lại như chó đói thấy xương, nguyên một đám đại hỉ, không chút do dự nhào tới.

Phốc! Bằng mắt thường mắt có thể thấy, mấy chục vạn du hồn dã quỷ nhanh chóng tụ lại rồi ung hợp. Lập tức lệ khí đáng sợ phóng lên trời, mấy con lệ quỷ cao tới cả ngàn trượng xuất hiện. Thể hình không hề thua kém đám cự nhân.

"Cái gì?" Lâm Hiên thấy thì thất sắc. Tuy không rõ cảnh giới cụ thể của quỷ vật nhưng thực lực tuyệt không thấp. U quang lóe lên, trong tay bọn chúng đã xuất hiện pháp khí.

Ba con cự quỷ mặt xanh nanh vàng cầm Lang Nha bổng, Cự Phủ, Song Chùy, toàn thân nổi hắc quang đi đầu lao vào cấm chế.



Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Quyển 6 - Chương 617: Cự nhân cùng cự quỷ
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...