Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 6 - Chương 613: Vây khốn
Hít vào một hơi, Lâm Hiên bình khí ngưng tức thi triển Liễm Khí Thuật cùng Ẩn Nặc Thuật, cơ hồ nhịp tim cùng hô hấp đều ngưng lại.
Cùng lúc này phương xa chân trời nổi tinh quang, gần trăm đạo độn quang hiện trong tầm mắt. Nếu chỉ là đám tu tiên giả bình thường thì Lâm Hiên còn chưa e ngại đến như thế. Mấu chốt là hai đầu lĩnh có tu vị Động Huyền.
Có lầm hay không, các tồn tại Động Huyền Kỳ ở Đông Hải đều tề tụ đến nơi đây. Chẳng lẽ Thiên Tâm Thạch lại quan trọng đến thế sao?
Lâm Hiên thầm nghĩ nhưng không dám cử động. Thật vất vả mới thoát khỏi nữ tử Động Huyền trung kỳ nọ. Hắn không muốn lại xui xẻo lâm vào tranh đấu vô vị. Cũng may là thần thức của hắn cường đại hơn đối phương khá nhiều nên đã phát hiện ra bọn họ trước.
Lúc này các đạo độn quang đã bay tới trên đỉnh đầu Lâm Hiên, từ trang phục có thể thấy rõ ràng là Hải Tộc tu tiên giả.
Không ngờ đầu lĩnh nữ tử chợt ngừng lại. Nàng này vận một thân hắc y, dung mạo cũng dùng khăn lụa che đi. Bất quá nhìn bộ dáng chừng hai tám hai chín. Lâm Hiên thấy thì không khỏi cảnh giác, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra tung tích của hắn?
"Tú tiên tử, làm sao vậy?" Tu tiên giả đầu trọc chân trần bên cạnh thấy thế thì lộ vẻ nghi hoặc, cũng dừng độn quang rồi hỏi.
"Ta cũng không hiểu" Hắc y nữ tử trả lời một cách hồ đồ.
"Tiên tử không rõ thì dừng lại làm gì?" Đại hán đầu trọc có điểm dở khóc dở cười. Đối phương là tu tiên giả cùng cấp nhưng lại rất thân cận với hai vị quận chúa. Trước nay hắn đều không dám lỗ mãng với nàng.
"Đạo hữu, nói về linh thú "Thạc Thử" của ta, thần thông khác không đáng nhắc nhưng thiên sinh rất mẫn cảm với nguy hiểm, vượt xa các loài linh thú khác, dù sao nó cũng được kế thừa một tia huyết mạch của chân linh"
Hắc y nữ tử thở dài, ngọc thủ vừa lật thì một cái túi linh thú xinh xắn hiện trong lòng bàn tay, miệng túi vừa mở lộ ra một con linh thú giống như loài sóc.
Linh thú này trông rất đáng yêu, toàn thân cuộn thành một đoàn, giấu đầu trong lòng bàn tay nữ tử nhưng đang không ngừng run rẩy.
"Có thể khiến Thạc Thử như thế sợ hãi, chẳng lẽ Thiên Tâm Thiềm Vương xuất hiện ở chỗ này?" Đại hán đầu trọc ngẩn ngơ một hồi: "Thật nghi hoặc, nếu như thế thì sao chúng ta không cảm ứng được chút nào?"
"Ngươi hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai. Bất quá cứ lục soát kỹ nơi đây một lần, chẳng phải là sẽ rõ ràng sao" Hắc y nữ mỉm cười nói.
Nghe đối phương đàm thoại thì đây là đám Hải tộc Cự Kình nhất mạch đi tìm Thiên Tâm Thiềm Vương. Lâm Hiên không khỏi thầm kêu khổ. Thật đúng là họa trời giáng.
Hắn hiểu Thạc Thử sợ hãi là do Tiểu Mao Cầu gây ra. Tiểu gia hỏa kia đang ở trong túi linh thú nhưng bộ dáng đầy hưng phấn, như trông thấy một loại đồ ăn rất được ưu thích. Nếu không phải Lâm Hiên dùng khế ước chủ tớ áp chế thì không chừng nó đã lao ra khỏi túi linh thú để kiếm ăn.
Lâm Hiên vừa giận nhưng cũng hết sức tò mò. Hắn biết tiểu gia hỏa này rất kén ăn. Trừ thời điểm lần trước thôn phệ cổ thú cường đại kia, về sau không hề thấy để ý tới đám yêu thú bình thường.
Vì sao loại Thạc Thử nhát gan kia lại khiến Tiểu Mao hứng thú?
Lâm Hiên đang còn nghi hoặc thì đám Hải Tộc đã phân tán ra tìm kiếm. Vẻ mặt hắn trở nên khó coi.
Nên làm gì bây giờ? Đánh thì không lại. Chạy cũng không được do tạm thời không thể thi triển Huyễn Ảnh Độn. Có điều sau một hồi suy tư thì hắn lại lộ vẻ lộ tươi cười.
Xem ra phải đánh cuộc một phen! Hít sâu một hơi, bàn tay trái lặng yên tầm mấy chục tấm phù triện phòng ngự, Lâm Hiên từ chỗ ẩn thân chậm rãi bước ra, lúc này cũng không thi triển Liễm Khí Thuật nữa.
Hắn vừa hiện thân đã khiến đám Hải tộc chú ý. Vù một tiếng thì bọn họ đã bao vây đến đông nghịt. Các loại pháp bảo được tế ra lóe sáng một vùng trời.
Đối mặt vòng vây của chừng gần trăm tu sĩ đã ngoài Nguyên Anh kỳ. Lâm Hiên cũng không khỏi biến sắc.
Đại hán đầu trọc Động Huyền vừa lạnh lùng đảo mắt qua, một luồng uy áp cực kỳ cường đại ép tới khiến Lâm Hiên lộ vẻ sợ hãi.
Chỉ là một gã nhân tộc Ly Hợp hậu kỳ. Có điều khi hắc y nữ tu thấy hắn thì thoáng giật mình, sau đó lại khẽ nhíu mày.
"Tiên tử, ta..." Lâm Hiên với bộ dáng sợ hãi, vội phất tay tế ra một đạo sáng, như chậm mà rất nhanh bay qua bên người hắc y nữ tử.
Vật này không có thuộc tính công kích, nữ tử ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay lên. Nó như có thông linh rơi vào lòng bàn tay nàng.
"Cái này.." Ánh mắt nữ tử đảo qua thì vẻ mặt trở nên cổ quái. Lệ lão quái bên cạnh cũng giật mình: "Có lầm hay không, trong tay hắn là Vương lệnh phù?"
"Thứ này là tiểu quận chúa Đông Phương Minh Kỳ của quý tộc cho ta" Lâm Hiên vội mở miệng.
"Kỳ quận chúa cho ngươi?" Lệ lão quái kinh ngạc. Còn hắc y nữ tử thì trầm tư, qua một hồi ngẩng đầu phân phó đối với thủ hạ:"Các ngươi coi chừng người này."
Nàng lên tiếng rồi bay ngược trở về sau. Lệ lão quái chần chờ một chút cũng bay theo.
"Sao, tiên tử tin tưởng hắn?"
"Đúng vậy, chuyện này ta từng nghe Kỳ quận chúa nói qua" Hắc y nữ tử chậm rãi mở miệng.
Lệ lão quái đương nhiên tin tưởng lời đồng bạn, Vương phi mất sớm, hai vị tiểu quận chúa đều do Tú Tiên Tử này một tay nuôi lớn. Chuyện này không có gì phải nghi ngờ.
"Vật theo ý tiên tử, chúng ta nên làm sao?"
"Người này từng hai có ân với tiểu quận chúa, Cự Kình Tộc chúng ta ân oán rõ ràng, cũng nên thả hắn ra" Nữ tử nói tới đây thì trong đáy mắt chợt lộ vẻ kỳ lạ, có điều rất nhanh đã tan biến.
Lệ lão quái nghe thì lại lắc đầu:"Không được, nếu ở địa phương khác thì có thể nể mặt tiểu quận chúa tha cho hắn. Hiện tại việc tìm kiếm Thiên Tâm Thiềm Vương trọng yếu đến mức nào ắt tiên tử đã rõ. Nhiệm vụ lần này chỉ được thành công mà không cho phép thất bại. Để đạt mục đích thì phải loại bỏ mọi nguy cơ. Người này là tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ, lúc này buông tha hắn thật không ổn "
Tú Tiên Tử nghe xong cũng lâm vào trầm mặc, qua một hồi thì mới thở dài: "Đạo hữu nói có lý, chẳng qua hắn có ân cứu mạng đối với tiểu quận chúa…"
"Tiên Tử quá lo rồi, Lệ mỗ có nói là chúng ta phải giết người diệt khẩu đâu?" Đầu trọc tu sĩ cười lạnh.
"Đạo hữu nói là… "
"Rất đơn giản, chúng ta chỉ cần mang hắn theo, đợi nhiệm vụ hoàn thành sẽ thả hắn ra"
“Kế này rất hay, đúng là cử lưỡng tiện" Hắc y nữ gật đầu. Hai người đã thương lượng ổn thỏa thì liền bay trở về.
Lâm Hiên thấy hai người không có sát khí thì thầm thở ra, chẳng qua biểu hiện vẫn là một bộ kinh sợ.
"Xem ra thật sự ngươi là ân nhân cứu mạng của tiểu quận chúa. Chẳng qua tạm thời ngươi phải ở lại đây. Ngươi yên tâm, Cự Kình nhất mạch chúng ta tuyệt đối là khoái ý ân cừu. Ngươi đã cứu tiểu quận chúa, chúng ta tuyệt không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi theo chúng ta một thời gian, đợi thoát khỏi hoang đảo này tự nhiên sẽ thả ngươi" Hắc y nữ tử chậm rãi lên tiếng, đồng thời tay áo rung lên bắn ra một đạo sáng.
Là một tấm cấm chế phù triện!
Đối phương định phong ấn pháp lực của ta? Ý niệm Lâm Hiên chợt hiện trong đầu, cân nhắc lợi hại thì hắn không có né tránh. Đạo sáng kia đánh trúng lồng ngực của hắn, phù văn huyền ảo lóe lên rồi biến mất.
Lâm Hiên liền cảm giác một bộ phận pháp lực đã bị giam cầm. Thực lực bị hạ xuống Ly Hợp sơ kỳ, kinh sợ la lên: "Tiền bối, ngươi… "
"Ta làm vậy là để phòng vạn nhất, yên tâm, rời khỏi đảo này thì bổn tiên tử sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi."
Hắc y nữ tử lạnh nhạt nói, trong mắt lại lóe lên kỳ quang.
Lâm Hiên lộ vẻ ủ rũ nhưng không dám phản bác. Chẳng qua trong lòng hắn đã có điểm nghi hoặc. Tiếp xúc một hồi thì thấy khí tức của nữ tử này có thoáng quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
***
Ba ngày sau, một dải rừng rậm rộng lớn hiện trong tầm mắt. Nơi này không ngừng tỏa ra âm khí, có thể đoán sâu bên trong có một âm mạch phẩm chất không thấp.
"Tiên Tử, ngươi khẳng định Thiên Tâm Thiềm Vương ở chỗ này?"
"Mười phần nắm chắc thì không dám nói, bất quá linh thú Thạc thử của ta đã phát huy được một chút thần thông. Là nó chỉ cho ta truy tới đây"
Hắc y nữ tử mỉm cười. Đại hán đầu trọc vừa gật đầu thì những tiếng động ầm ầm như thiên băng địa liệt truyền vào tai, rừng rậm phía trước bắt đầu lún xuống.
Dường như có một cơn địa chấn cường liệt khiến toàn bộ đại địa nứt toác. Một cái khe rộng tới vài chục trượng, sâu không thấy đáy, không biết kéo dài tới nơi nào hiện ra.
Biến cố khiến đám Hải tộc hai mặt nhìn nhau. Chỉ thấy âm phong trong phạm vi mấy ngàn dặm toàn bộ ngưng tụ về đây, sau đó bị hút vào khe hở sâu không thấy đáy nọ.
Vẻ mặt trở nên Lâm Hiên ngưng trọng, bắt đầu thầm tính toán. Mấy ngày hắn dùng yêu đan khống chế bản thể bay đi, còn hai Nguyên Anh ở trong khí hải đan điền thì thay nhau đả tọa luyện hóa dược lực tu bổ kinh mạch.
Hiện thương thế đã khôi phục tới tám chín phần, lại có thể thi triển Huyễn Ảnh Độn. Lúc này hắn muốn đi thì hai tu tiên giả Động Huyền Kỳ Hải Tộc cũng không thể ngăn được. Trước mắt là hiểm họa hay cơ duyên thì còn khó nói.
Lúc này trong lòng đám Hải tộc ẩn ẩn có dự cảm bất hảo nhưng còn nhiệm vụ nên không thể dễ dàng bỏ đi.
"Tú Tiên Tử, ngươi xem cái này…"
"Ta cũng không rõ lắm, chưa ai từng thấy qua Thiên Tâm Thiềm Vương, có thể trong khe hở đằng kia hay không thì rất khó nói, chi bằng chúng ta tới dò xét một phen sao?" Hắc y nữ tử trầm mặc một lát thì mở miệng.
"Được." Lệ lão quái vừa gật đầu thì lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, phảng phất có cấm chế kết giới gì đó vỡ vụn mất.
Chỉ nghe vạn quỷ tề rống, trong cái khe khổng lồ kia tuôn ra vô số đóa mây đen như mực. Nhỏ thì vài mẫu mà lớn thì như ngọn núi, bên trong như ẩn dấu không ít quái vật.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì sắc mặt đại biến.
Toàn bộ đều là âm hồn quỷ vật, tu vị không cao nhưng số lượng lại cực kỳ kinh người. Bọn chúng dũng mãnh tiến vào Linh giới là muốn lần nữa khơi lên chiến hỏa giữa hai đại giới diện sao?
Đám tu sĩ Hải Tộc nằm mơ cũng không ngờ có biến cố này. Chẳng qua thấy vô vàn âm hồn quỷ vật bắn tới. Còn chưa được hai đầu lĩnh ra lệnh thì bọn họ đã nhao nhao tế ra bảo vật.
Chỉ một thoáng, tiếng bạo liệt nổi lên tứ phía, các loại hào quang bảo vật vạch phá bầu trời đánh tới những đám mây đen như mực
Trong tiếng bạo liệt, hàng trăm hàng ngàn lệ quỷ tan thành mây khói nhưng số lượng quả thực khủng bố. Rất nhanh đám Hải Tộc đã bị cả trăm vạn âm hồn thực lực Linh Động kỳ bao vây tầng tầng lớp lớp.
Lúc này muốn rút thì đã chậm. những tu sĩ Hải Tộc đành dựa vào các loại thần thông lợi hại ngăn cản trong vòng ngàn trượng. Lâm Hiên cũng gia nhập chiến đấu, vừa đánh vừa quan sát bốn phía.
Theo thời gian thì tình thế tu sĩ Hải Tộc dần trở nên bất lợi. Có bao nhiêu âm hồn tan đi thì trong khe hở cực lớn kia lại xông ra chừng ấy, khiến pháp lực các tu sĩ tiêu hao rất nhiều.
Cảnh giới Ly Hợp kỳ có thể điều động thiên địa nguyên khí nhưng trong phạm vi mấy ngàn dặm nơi đây, thiên địa nguyên khí đều bị chuyển hóa thành âm lực, chỉ thích hợp cho đám lệ quỷ. Như vậy kể cả tồn tại Ly Hợp kỳ cũng chỉ đành thành thành thật thật dùng pháp lực bản thân tiến công, thỉnh thoảng uống mấy ngụm linh tửu bổ sung. Chẳng qua cũng như muối bỏ biển mà thôi.
Phóng tầm mắt nhìn lại, đám âm hồn xếp tầng tầng lớp lớp không tới giới hạn, muốn khai mở một đường máu thật sự quá khó.
Hai tồn tại Động Huyền Kỳ Hải tộc thì vừa sợ vừa giận. Khe hở kia rốt cuộc thông tới đâu? Chẳng lẽ đây là đám lót đường tiên phong của Âm ti đại quân?
Rất nhiều nghi hoặc khiến sau lưng bọn họ ứa ra mồ hôi lạnh. Đám tu sĩ còn lại thì càng không phải nói. Có điều không thể chạy trốn nên đành tiếp tục liều mạng ngăn chặn âm hồn quỷ vật nhào lên.
Ba canh giờ sau thì có cảm giác tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ đã chống đỡ không nổi. Trong thời gian này, chỉ sợ số lượng âm hồn chết trong tay bọn họ tới cả trăm vạn. Chẳng qua những u hồn dã quỷ vẫn tiếp tục tuôn ra từ trong khe hở.
Rốt cục đã xuất hiện thương vong. Đó là một lão giả Nguyên anh sơ kỳ tầm ngũ tuần, pháp lực thì tri trì không nổi để vô số u hồn nhào tới giương nanh múa vuốt cắn. Hải Tộc bên cạnh thất sắc, muốn cứu viện nhưng hữu tâm vô lực, đều bị đám âm hồn đông đảo khác chặn lại.
Ngắn ngủn mấy chốc, hộ thể linh quang của lão giả ngày càng mỏng rồi vỡ tan như bọt khí.
"A!" Chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên. Chung quanh đều là âm hồn quỷ vật, Nguyên Anh dù thi triển thuấn di cũng không có cơ hội đào thoát.
"Đáng giận, lão phu sẽ cho đám gia hỏa các ngươi vạn kiếp bất phục." Lão giả nọ hét to đầy oán độc, trên người cuồn cuộn ra lệ khí đáng sợ: "Xem chiêu, Nguyên Anh tự bạo!"
Vừa dứt lời, lấy thân thể lão làm trung tâm thì một khối cầu sáng đường kính tới mấy trăm trượng bùng lên. Những nơi nó đi qua thì âm hồn quỉ vật liền biến thành hư vô. Trong khoảng khắc đã bị tiêu diệt tới cả hơn một vạn.
Kết cục của lão giả có thể nói bi tráng nhưng rất nhanh những u hồn lại phô thiên cái địa xông tới.
Loại u hồn này là hồn phách người chết cùng kết hợp âm khí tùy tiện sinh ra, số lượng nhiều dường như vô tận. Trừ phi là bị trừu hồn luyện phách, nếu không chết bao nhiêu liền có thể bổ sung, hơn nữa không có linh trí nên vô cùng hung hãn.
Đám tu sĩ Hải tộc mắt thấy kết cục bi thảm đồng bạn thì không ít người trở nên tuyệt vọng.
"Tiên Tử, chúng ta nãy rời nơi này." Đại hán đầu trọc thở dài rồi mở miệng.
"Ừm, không ngờ phát sinh chuyện như vậy, nhiệm vụ tìm kiếm Thiên Tâm Thiềm Vương đành phải hoãn lại" Hắc y nữ tử cũng gật đầu rồi vươn ngọc thủ, một viên châu xanh thẳm xuất hiện trong bàn tay. Chính là pháp khí Hải Lam Châu đặc hữu của Hải tộc.
Mà tu sĩ đầu trọc cũng tế ra một cây Tam Xoa Kích to bản tới mấy trượng.
Trong mắt Lâm Hiên lộ tia bất ngờ, Hải Lam Châu cùng Tam Xoa Kích đều là bảo vật phổ thông của Hải tộc. Không ngờ hai tồn tại Động Huyền Kỳ này lại muốn sử dụng chúng. Chắc chắn sẽ có điểm độc đáo!
Lâm Hiên chưa giải trừ được cấm chế trên thân nhưng ứng phó đám Âm hồn quỷ vật thì dư sức. Điều khiến hắn ngạc nhiên không hiểu là bản thân có thể điều động âm khí tinh thuần nơi đây.
Cảm giác này giống như bản thân hắn chính là quỷ vật Âm Ti. Âm khí không bài xích mà hòa hợp với bản thân, giống như là hắn đang tắm trong đó. Chẳng lẽ là hiệu quả khi tu luyện Huyền Ma Đại Pháp?
Lâm Hiên phán đoán như vậy nhưng thực ra không phải.
Quỷ đạo tu sĩ xưa nay bắt chước bí thuật Âm Ti Giới, có điều âm linh lực nơi Nhân giới khác vốn với âm lực thuần khiết đến từ Âm Ti Giới. Nếu một quỷ tu Động Huyền Kỳ có mặt ở đây, người này có thể điều động một chút âm lực chung quanh nhưng sẽ có sự bài xích nhất định.
Có được điều trên chính là do thể chất đặc thù của Lâm Hiên.
Khi xưa tại Vân Châu, hắn tham gia đấu giá hội Hiên Viên Thành rồi bị Tuệ Thông đuổi giết. Tuy miễn cưỡng chạy thoát nhưng nguyên khí tiêu hao quá nhiều, thân thể đã sắp hỏng.
Khi Lâm Hiên hôn mê thì vừa lúc Tiểu Đào tỉnh lại. Nha đầu này bày cho Nguyệt nhi dùng một chút Tiên Linh chi lực của nàng truyền vào thân thể Lâm Hiên, khiến hắn không những hóa hiểm thành an mà còn tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Hơn nữa tại Khuê Âm Sơn, hắn đã ăn được Huyền Phượng Quả là vật trân quý của Khổng Tước nhất tộc. Quả này kết hợp với bổn mạng linh quang của Khổng Tước. Về sau hắn lại tu tập Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, những điều này đã từ từ cải biến thể chất của hắn.
Thực ra chủ yếu vẫn là Tiên Linh chi lực của Nguyệt Nhi, nó vốn là lực lượng huyền bí nhất xuất phát từ Âm Ti Giới. Hiện tại có một số lực lượng, tỷ như âm lực trước mắt sẽ không hề bài xích Lâm Hiên.
Cho nên khi đám tu sĩ Hải tộc đang không kêu khổ thì Lâm Hiên vẫn an nhàn, ẩn tàng để lưu ý hành động của hai Động Huyền Kỳ Hải tộc.
Trở lại với hắc y nữ tu, sau khi tế ra Lam Hải Châu thì nàng lập tức giơ hai tay, mười ngón tay liên tục búng ra như gảy đàn, liên tiếp kích bắn ra các đạo pháp quyết.
Ầm! Ầm!
Sóng dữ mãnh liệt, không ngờ trên đỉnh đầu đám người xuất hiện một con sông cuồn cuộn dữ dội.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ chú ý, hắn đã từng nghe qua thủy hệ pháp thuật có tên là Nghi Thị Ngân Hà Lạc Cửu Thiên" này, do một vị cổ tu sĩ được xưng là "Thi Tiên" sáng tạo ra. Người từng mượn thơ để miêu tả khí thế của nó: Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên (1)
Khí thế thay đổi thiên địa đến thế, hậu nhân cho rằng thổi phồng, nhưng từ đó cũng thấy được uy lực không thể coi thường của pháp thuật này.
Lúc này hắc y nữ tử điểm ngọc thủ về trước, khẽ quát một tiếng: "Đi!"
Lời còn chưa dứt thì sóng dữ mênh mông chợt rít gào, nước sông điên cuồng trút xuống.
Mục đích của nàng rất đơn giản, dùng chiêu số cường đại để mở ra một lối thoát trong vòng vây quỷ vật.
Nhiều kiến cắn chết voi nhưng nước sông cũng có thể cuốn trôi tổ kiến, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tầng tầng sóng dữ đã phát huy uy lực. Đám u hồn dã quỷ không có linh trí không am hiểu phối hợp, thậm chí do bản tính hung bạo, gặp địch nhân chỉ biết là ào ào xông tới mà không thèm tránh né. Có thể lợi dụng để sát thương trong phạm vi lớn.
Chú thích: (1) Trích trong bài Vọng Lư sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Thi Tiên Lý Bạch đời Đường:
Nhật chiếu hương lô sinh tử yên
Dao khán bộc bố quải tiền xuyên
Phi lưu trực há tam thiên xích
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay
Xa trông dòng thác trước sông này
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây
Bách Luyện Thành Tiên
Cùng lúc này phương xa chân trời nổi tinh quang, gần trăm đạo độn quang hiện trong tầm mắt. Nếu chỉ là đám tu tiên giả bình thường thì Lâm Hiên còn chưa e ngại đến như thế. Mấu chốt là hai đầu lĩnh có tu vị Động Huyền.
Có lầm hay không, các tồn tại Động Huyền Kỳ ở Đông Hải đều tề tụ đến nơi đây. Chẳng lẽ Thiên Tâm Thạch lại quan trọng đến thế sao?
Lâm Hiên thầm nghĩ nhưng không dám cử động. Thật vất vả mới thoát khỏi nữ tử Động Huyền trung kỳ nọ. Hắn không muốn lại xui xẻo lâm vào tranh đấu vô vị. Cũng may là thần thức của hắn cường đại hơn đối phương khá nhiều nên đã phát hiện ra bọn họ trước.
Lúc này các đạo độn quang đã bay tới trên đỉnh đầu Lâm Hiên, từ trang phục có thể thấy rõ ràng là Hải Tộc tu tiên giả.
Không ngờ đầu lĩnh nữ tử chợt ngừng lại. Nàng này vận một thân hắc y, dung mạo cũng dùng khăn lụa che đi. Bất quá nhìn bộ dáng chừng hai tám hai chín. Lâm Hiên thấy thì không khỏi cảnh giác, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện ra tung tích của hắn?
"Tú tiên tử, làm sao vậy?" Tu tiên giả đầu trọc chân trần bên cạnh thấy thế thì lộ vẻ nghi hoặc, cũng dừng độn quang rồi hỏi.
"Ta cũng không hiểu" Hắc y nữ tử trả lời một cách hồ đồ.
"Tiên tử không rõ thì dừng lại làm gì?" Đại hán đầu trọc có điểm dở khóc dở cười. Đối phương là tu tiên giả cùng cấp nhưng lại rất thân cận với hai vị quận chúa. Trước nay hắn đều không dám lỗ mãng với nàng.
"Đạo hữu, nói về linh thú "Thạc Thử" của ta, thần thông khác không đáng nhắc nhưng thiên sinh rất mẫn cảm với nguy hiểm, vượt xa các loài linh thú khác, dù sao nó cũng được kế thừa một tia huyết mạch của chân linh"
Hắc y nữ tử thở dài, ngọc thủ vừa lật thì một cái túi linh thú xinh xắn hiện trong lòng bàn tay, miệng túi vừa mở lộ ra một con linh thú giống như loài sóc.
Linh thú này trông rất đáng yêu, toàn thân cuộn thành một đoàn, giấu đầu trong lòng bàn tay nữ tử nhưng đang không ngừng run rẩy.
"Có thể khiến Thạc Thử như thế sợ hãi, chẳng lẽ Thiên Tâm Thiềm Vương xuất hiện ở chỗ này?" Đại hán đầu trọc ngẩn ngơ một hồi: "Thật nghi hoặc, nếu như thế thì sao chúng ta không cảm ứng được chút nào?"
"Ngươi hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai. Bất quá cứ lục soát kỹ nơi đây một lần, chẳng phải là sẽ rõ ràng sao" Hắc y nữ mỉm cười nói.
Nghe đối phương đàm thoại thì đây là đám Hải tộc Cự Kình nhất mạch đi tìm Thiên Tâm Thiềm Vương. Lâm Hiên không khỏi thầm kêu khổ. Thật đúng là họa trời giáng.
Hắn hiểu Thạc Thử sợ hãi là do Tiểu Mao Cầu gây ra. Tiểu gia hỏa kia đang ở trong túi linh thú nhưng bộ dáng đầy hưng phấn, như trông thấy một loại đồ ăn rất được ưu thích. Nếu không phải Lâm Hiên dùng khế ước chủ tớ áp chế thì không chừng nó đã lao ra khỏi túi linh thú để kiếm ăn.
Lâm Hiên vừa giận nhưng cũng hết sức tò mò. Hắn biết tiểu gia hỏa này rất kén ăn. Trừ thời điểm lần trước thôn phệ cổ thú cường đại kia, về sau không hề thấy để ý tới đám yêu thú bình thường.
Vì sao loại Thạc Thử nhát gan kia lại khiến Tiểu Mao hứng thú?
Lâm Hiên đang còn nghi hoặc thì đám Hải Tộc đã phân tán ra tìm kiếm. Vẻ mặt hắn trở nên khó coi.
Nên làm gì bây giờ? Đánh thì không lại. Chạy cũng không được do tạm thời không thể thi triển Huyễn Ảnh Độn. Có điều sau một hồi suy tư thì hắn lại lộ vẻ lộ tươi cười.
Xem ra phải đánh cuộc một phen! Hít sâu một hơi, bàn tay trái lặng yên tầm mấy chục tấm phù triện phòng ngự, Lâm Hiên từ chỗ ẩn thân chậm rãi bước ra, lúc này cũng không thi triển Liễm Khí Thuật nữa.
Hắn vừa hiện thân đã khiến đám Hải tộc chú ý. Vù một tiếng thì bọn họ đã bao vây đến đông nghịt. Các loại pháp bảo được tế ra lóe sáng một vùng trời.
Đối mặt vòng vây của chừng gần trăm tu sĩ đã ngoài Nguyên Anh kỳ. Lâm Hiên cũng không khỏi biến sắc.
Đại hán đầu trọc Động Huyền vừa lạnh lùng đảo mắt qua, một luồng uy áp cực kỳ cường đại ép tới khiến Lâm Hiên lộ vẻ sợ hãi.
Chỉ là một gã nhân tộc Ly Hợp hậu kỳ. Có điều khi hắc y nữ tu thấy hắn thì thoáng giật mình, sau đó lại khẽ nhíu mày.
"Tiên tử, ta..." Lâm Hiên với bộ dáng sợ hãi, vội phất tay tế ra một đạo sáng, như chậm mà rất nhanh bay qua bên người hắc y nữ tử.
Vật này không có thuộc tính công kích, nữ tử ngạc nhiên nhưng cũng giơ tay lên. Nó như có thông linh rơi vào lòng bàn tay nàng.
"Cái này.." Ánh mắt nữ tử đảo qua thì vẻ mặt trở nên cổ quái. Lệ lão quái bên cạnh cũng giật mình: "Có lầm hay không, trong tay hắn là Vương lệnh phù?"
"Thứ này là tiểu quận chúa Đông Phương Minh Kỳ của quý tộc cho ta" Lâm Hiên vội mở miệng.
"Kỳ quận chúa cho ngươi?" Lệ lão quái kinh ngạc. Còn hắc y nữ tử thì trầm tư, qua một hồi ngẩng đầu phân phó đối với thủ hạ:"Các ngươi coi chừng người này."
Nàng lên tiếng rồi bay ngược trở về sau. Lệ lão quái chần chờ một chút cũng bay theo.
"Sao, tiên tử tin tưởng hắn?"
"Đúng vậy, chuyện này ta từng nghe Kỳ quận chúa nói qua" Hắc y nữ tử chậm rãi mở miệng.
Lệ lão quái đương nhiên tin tưởng lời đồng bạn, Vương phi mất sớm, hai vị tiểu quận chúa đều do Tú Tiên Tử này một tay nuôi lớn. Chuyện này không có gì phải nghi ngờ.
"Vật theo ý tiên tử, chúng ta nên làm sao?"
"Người này từng hai có ân với tiểu quận chúa, Cự Kình Tộc chúng ta ân oán rõ ràng, cũng nên thả hắn ra" Nữ tử nói tới đây thì trong đáy mắt chợt lộ vẻ kỳ lạ, có điều rất nhanh đã tan biến.
Lệ lão quái nghe thì lại lắc đầu:"Không được, nếu ở địa phương khác thì có thể nể mặt tiểu quận chúa tha cho hắn. Hiện tại việc tìm kiếm Thiên Tâm Thiềm Vương trọng yếu đến mức nào ắt tiên tử đã rõ. Nhiệm vụ lần này chỉ được thành công mà không cho phép thất bại. Để đạt mục đích thì phải loại bỏ mọi nguy cơ. Người này là tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ, lúc này buông tha hắn thật không ổn "
Tú Tiên Tử nghe xong cũng lâm vào trầm mặc, qua một hồi thì mới thở dài: "Đạo hữu nói có lý, chẳng qua hắn có ân cứu mạng đối với tiểu quận chúa…"
"Tiên Tử quá lo rồi, Lệ mỗ có nói là chúng ta phải giết người diệt khẩu đâu?" Đầu trọc tu sĩ cười lạnh.
"Đạo hữu nói là… "
"Rất đơn giản, chúng ta chỉ cần mang hắn theo, đợi nhiệm vụ hoàn thành sẽ thả hắn ra"
“Kế này rất hay, đúng là cử lưỡng tiện" Hắc y nữ gật đầu. Hai người đã thương lượng ổn thỏa thì liền bay trở về.
Lâm Hiên thấy hai người không có sát khí thì thầm thở ra, chẳng qua biểu hiện vẫn là một bộ kinh sợ.
"Xem ra thật sự ngươi là ân nhân cứu mạng của tiểu quận chúa. Chẳng qua tạm thời ngươi phải ở lại đây. Ngươi yên tâm, Cự Kình nhất mạch chúng ta tuyệt đối là khoái ý ân cừu. Ngươi đã cứu tiểu quận chúa, chúng ta tuyệt không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi theo chúng ta một thời gian, đợi thoát khỏi hoang đảo này tự nhiên sẽ thả ngươi" Hắc y nữ tử chậm rãi lên tiếng, đồng thời tay áo rung lên bắn ra một đạo sáng.
Là một tấm cấm chế phù triện!
Đối phương định phong ấn pháp lực của ta? Ý niệm Lâm Hiên chợt hiện trong đầu, cân nhắc lợi hại thì hắn không có né tránh. Đạo sáng kia đánh trúng lồng ngực của hắn, phù văn huyền ảo lóe lên rồi biến mất.
Lâm Hiên liền cảm giác một bộ phận pháp lực đã bị giam cầm. Thực lực bị hạ xuống Ly Hợp sơ kỳ, kinh sợ la lên: "Tiền bối, ngươi… "
"Ta làm vậy là để phòng vạn nhất, yên tâm, rời khỏi đảo này thì bổn tiên tử sẽ giải trừ cấm chế cho ngươi."
Hắc y nữ tử lạnh nhạt nói, trong mắt lại lóe lên kỳ quang.
Lâm Hiên lộ vẻ ủ rũ nhưng không dám phản bác. Chẳng qua trong lòng hắn đã có điểm nghi hoặc. Tiếp xúc một hồi thì thấy khí tức của nữ tử này có thoáng quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu đó.
***
Ba ngày sau, một dải rừng rậm rộng lớn hiện trong tầm mắt. Nơi này không ngừng tỏa ra âm khí, có thể đoán sâu bên trong có một âm mạch phẩm chất không thấp.
"Tiên Tử, ngươi khẳng định Thiên Tâm Thiềm Vương ở chỗ này?"
"Mười phần nắm chắc thì không dám nói, bất quá linh thú Thạc thử của ta đã phát huy được một chút thần thông. Là nó chỉ cho ta truy tới đây"
Hắc y nữ tử mỉm cười. Đại hán đầu trọc vừa gật đầu thì những tiếng động ầm ầm như thiên băng địa liệt truyền vào tai, rừng rậm phía trước bắt đầu lún xuống.
Dường như có một cơn địa chấn cường liệt khiến toàn bộ đại địa nứt toác. Một cái khe rộng tới vài chục trượng, sâu không thấy đáy, không biết kéo dài tới nơi nào hiện ra.
Biến cố khiến đám Hải tộc hai mặt nhìn nhau. Chỉ thấy âm phong trong phạm vi mấy ngàn dặm toàn bộ ngưng tụ về đây, sau đó bị hút vào khe hở sâu không thấy đáy nọ.
Vẻ mặt trở nên Lâm Hiên ngưng trọng, bắt đầu thầm tính toán. Mấy ngày hắn dùng yêu đan khống chế bản thể bay đi, còn hai Nguyên Anh ở trong khí hải đan điền thì thay nhau đả tọa luyện hóa dược lực tu bổ kinh mạch.
Hiện thương thế đã khôi phục tới tám chín phần, lại có thể thi triển Huyễn Ảnh Độn. Lúc này hắn muốn đi thì hai tu tiên giả Động Huyền Kỳ Hải Tộc cũng không thể ngăn được. Trước mắt là hiểm họa hay cơ duyên thì còn khó nói.
Lúc này trong lòng đám Hải tộc ẩn ẩn có dự cảm bất hảo nhưng còn nhiệm vụ nên không thể dễ dàng bỏ đi.
"Tú Tiên Tử, ngươi xem cái này…"
"Ta cũng không rõ lắm, chưa ai từng thấy qua Thiên Tâm Thiềm Vương, có thể trong khe hở đằng kia hay không thì rất khó nói, chi bằng chúng ta tới dò xét một phen sao?" Hắc y nữ tử trầm mặc một lát thì mở miệng.
"Được." Lệ lão quái vừa gật đầu thì lại một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, phảng phất có cấm chế kết giới gì đó vỡ vụn mất.
Chỉ nghe vạn quỷ tề rống, trong cái khe khổng lồ kia tuôn ra vô số đóa mây đen như mực. Nhỏ thì vài mẫu mà lớn thì như ngọn núi, bên trong như ẩn dấu không ít quái vật.
Thần thức Lâm Hiên đảo qua thì sắc mặt đại biến.
Toàn bộ đều là âm hồn quỷ vật, tu vị không cao nhưng số lượng lại cực kỳ kinh người. Bọn chúng dũng mãnh tiến vào Linh giới là muốn lần nữa khơi lên chiến hỏa giữa hai đại giới diện sao?
Đám tu sĩ Hải Tộc nằm mơ cũng không ngờ có biến cố này. Chẳng qua thấy vô vàn âm hồn quỷ vật bắn tới. Còn chưa được hai đầu lĩnh ra lệnh thì bọn họ đã nhao nhao tế ra bảo vật.
Chỉ một thoáng, tiếng bạo liệt nổi lên tứ phía, các loại hào quang bảo vật vạch phá bầu trời đánh tới những đám mây đen như mực
Trong tiếng bạo liệt, hàng trăm hàng ngàn lệ quỷ tan thành mây khói nhưng số lượng quả thực khủng bố. Rất nhanh đám Hải Tộc đã bị cả trăm vạn âm hồn thực lực Linh Động kỳ bao vây tầng tầng lớp lớp.
Lúc này muốn rút thì đã chậm. những tu sĩ Hải Tộc đành dựa vào các loại thần thông lợi hại ngăn cản trong vòng ngàn trượng. Lâm Hiên cũng gia nhập chiến đấu, vừa đánh vừa quan sát bốn phía.
Theo thời gian thì tình thế tu sĩ Hải Tộc dần trở nên bất lợi. Có bao nhiêu âm hồn tan đi thì trong khe hở cực lớn kia lại xông ra chừng ấy, khiến pháp lực các tu sĩ tiêu hao rất nhiều.
Cảnh giới Ly Hợp kỳ có thể điều động thiên địa nguyên khí nhưng trong phạm vi mấy ngàn dặm nơi đây, thiên địa nguyên khí đều bị chuyển hóa thành âm lực, chỉ thích hợp cho đám lệ quỷ. Như vậy kể cả tồn tại Ly Hợp kỳ cũng chỉ đành thành thành thật thật dùng pháp lực bản thân tiến công, thỉnh thoảng uống mấy ngụm linh tửu bổ sung. Chẳng qua cũng như muối bỏ biển mà thôi.
Phóng tầm mắt nhìn lại, đám âm hồn xếp tầng tầng lớp lớp không tới giới hạn, muốn khai mở một đường máu thật sự quá khó.
Hai tồn tại Động Huyền Kỳ Hải tộc thì vừa sợ vừa giận. Khe hở kia rốt cuộc thông tới đâu? Chẳng lẽ đây là đám lót đường tiên phong của Âm ti đại quân?
Rất nhiều nghi hoặc khiến sau lưng bọn họ ứa ra mồ hôi lạnh. Đám tu sĩ còn lại thì càng không phải nói. Có điều không thể chạy trốn nên đành tiếp tục liều mạng ngăn chặn âm hồn quỷ vật nhào lên.
Ba canh giờ sau thì có cảm giác tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ đã chống đỡ không nổi. Trong thời gian này, chỉ sợ số lượng âm hồn chết trong tay bọn họ tới cả trăm vạn. Chẳng qua những u hồn dã quỷ vẫn tiếp tục tuôn ra từ trong khe hở.
Rốt cục đã xuất hiện thương vong. Đó là một lão giả Nguyên anh sơ kỳ tầm ngũ tuần, pháp lực thì tri trì không nổi để vô số u hồn nhào tới giương nanh múa vuốt cắn. Hải Tộc bên cạnh thất sắc, muốn cứu viện nhưng hữu tâm vô lực, đều bị đám âm hồn đông đảo khác chặn lại.
Ngắn ngủn mấy chốc, hộ thể linh quang của lão giả ngày càng mỏng rồi vỡ tan như bọt khí.
"A!" Chỉ nghe tiếng kêu thảm vang lên. Chung quanh đều là âm hồn quỷ vật, Nguyên Anh dù thi triển thuấn di cũng không có cơ hội đào thoát.
"Đáng giận, lão phu sẽ cho đám gia hỏa các ngươi vạn kiếp bất phục." Lão giả nọ hét to đầy oán độc, trên người cuồn cuộn ra lệ khí đáng sợ: "Xem chiêu, Nguyên Anh tự bạo!"
Vừa dứt lời, lấy thân thể lão làm trung tâm thì một khối cầu sáng đường kính tới mấy trăm trượng bùng lên. Những nơi nó đi qua thì âm hồn quỉ vật liền biến thành hư vô. Trong khoảng khắc đã bị tiêu diệt tới cả hơn một vạn.
Kết cục của lão giả có thể nói bi tráng nhưng rất nhanh những u hồn lại phô thiên cái địa xông tới.
Loại u hồn này là hồn phách người chết cùng kết hợp âm khí tùy tiện sinh ra, số lượng nhiều dường như vô tận. Trừ phi là bị trừu hồn luyện phách, nếu không chết bao nhiêu liền có thể bổ sung, hơn nữa không có linh trí nên vô cùng hung hãn.
Đám tu sĩ Hải tộc mắt thấy kết cục bi thảm đồng bạn thì không ít người trở nên tuyệt vọng.
"Tiên Tử, chúng ta nãy rời nơi này." Đại hán đầu trọc thở dài rồi mở miệng.
"Ừm, không ngờ phát sinh chuyện như vậy, nhiệm vụ tìm kiếm Thiên Tâm Thiềm Vương đành phải hoãn lại" Hắc y nữ tử cũng gật đầu rồi vươn ngọc thủ, một viên châu xanh thẳm xuất hiện trong bàn tay. Chính là pháp khí Hải Lam Châu đặc hữu của Hải tộc.
Mà tu sĩ đầu trọc cũng tế ra một cây Tam Xoa Kích to bản tới mấy trượng.
Trong mắt Lâm Hiên lộ tia bất ngờ, Hải Lam Châu cùng Tam Xoa Kích đều là bảo vật phổ thông của Hải tộc. Không ngờ hai tồn tại Động Huyền Kỳ này lại muốn sử dụng chúng. Chắc chắn sẽ có điểm độc đáo!
Lâm Hiên chưa giải trừ được cấm chế trên thân nhưng ứng phó đám Âm hồn quỷ vật thì dư sức. Điều khiến hắn ngạc nhiên không hiểu là bản thân có thể điều động âm khí tinh thuần nơi đây.
Cảm giác này giống như bản thân hắn chính là quỷ vật Âm Ti. Âm khí không bài xích mà hòa hợp với bản thân, giống như là hắn đang tắm trong đó. Chẳng lẽ là hiệu quả khi tu luyện Huyền Ma Đại Pháp?
Lâm Hiên phán đoán như vậy nhưng thực ra không phải.
Quỷ đạo tu sĩ xưa nay bắt chước bí thuật Âm Ti Giới, có điều âm linh lực nơi Nhân giới khác vốn với âm lực thuần khiết đến từ Âm Ti Giới. Nếu một quỷ tu Động Huyền Kỳ có mặt ở đây, người này có thể điều động một chút âm lực chung quanh nhưng sẽ có sự bài xích nhất định.
Có được điều trên chính là do thể chất đặc thù của Lâm Hiên.
Khi xưa tại Vân Châu, hắn tham gia đấu giá hội Hiên Viên Thành rồi bị Tuệ Thông đuổi giết. Tuy miễn cưỡng chạy thoát nhưng nguyên khí tiêu hao quá nhiều, thân thể đã sắp hỏng.
Khi Lâm Hiên hôn mê thì vừa lúc Tiểu Đào tỉnh lại. Nha đầu này bày cho Nguyệt nhi dùng một chút Tiên Linh chi lực của nàng truyền vào thân thể Lâm Hiên, khiến hắn không những hóa hiểm thành an mà còn tiến giai Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Hơn nữa tại Khuê Âm Sơn, hắn đã ăn được Huyền Phượng Quả là vật trân quý của Khổng Tước nhất tộc. Quả này kết hợp với bổn mạng linh quang của Khổng Tước. Về sau hắn lại tu tập Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết, những điều này đã từ từ cải biến thể chất của hắn.
Thực ra chủ yếu vẫn là Tiên Linh chi lực của Nguyệt Nhi, nó vốn là lực lượng huyền bí nhất xuất phát từ Âm Ti Giới. Hiện tại có một số lực lượng, tỷ như âm lực trước mắt sẽ không hề bài xích Lâm Hiên.
Cho nên khi đám tu sĩ Hải tộc đang không kêu khổ thì Lâm Hiên vẫn an nhàn, ẩn tàng để lưu ý hành động của hai Động Huyền Kỳ Hải tộc.
Trở lại với hắc y nữ tu, sau khi tế ra Lam Hải Châu thì nàng lập tức giơ hai tay, mười ngón tay liên tục búng ra như gảy đàn, liên tiếp kích bắn ra các đạo pháp quyết.
Ầm! Ầm!
Sóng dữ mãnh liệt, không ngờ trên đỉnh đầu đám người xuất hiện một con sông cuồn cuộn dữ dội.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ chú ý, hắn đã từng nghe qua thủy hệ pháp thuật có tên là Nghi Thị Ngân Hà Lạc Cửu Thiên" này, do một vị cổ tu sĩ được xưng là "Thi Tiên" sáng tạo ra. Người từng mượn thơ để miêu tả khí thế của nó: Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên (1)
Khí thế thay đổi thiên địa đến thế, hậu nhân cho rằng thổi phồng, nhưng từ đó cũng thấy được uy lực không thể coi thường của pháp thuật này.
Lúc này hắc y nữ tử điểm ngọc thủ về trước, khẽ quát một tiếng: "Đi!"
Lời còn chưa dứt thì sóng dữ mênh mông chợt rít gào, nước sông điên cuồng trút xuống.
Mục đích của nàng rất đơn giản, dùng chiêu số cường đại để mở ra một lối thoát trong vòng vây quỷ vật.
Nhiều kiến cắn chết voi nhưng nước sông cũng có thể cuốn trôi tổ kiến, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tầng tầng sóng dữ đã phát huy uy lực. Đám u hồn dã quỷ không có linh trí không am hiểu phối hợp, thậm chí do bản tính hung bạo, gặp địch nhân chỉ biết là ào ào xông tới mà không thèm tránh né. Có thể lợi dụng để sát thương trong phạm vi lớn.
Chú thích: (1) Trích trong bài Vọng Lư sơn bộc bố (Xa ngắm thác núi Lư) của Thi Tiên Lý Bạch đời Đường:
Nhật chiếu hương lô sinh tử yên
Dao khán bộc bố quải tiền xuyên
Phi lưu trực há tam thiên xích
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên
Dịch thơ:
Nắng rọi Hương Lô khói tía bay
Xa trông dòng thác trước sông này
Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước
Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 6 - Chương 613: Vây khốn
10.0/10 từ 41 lượt.