Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 607: Yến Sơn Tứ Hữu

"Ha ha, đạo hữu không cần quá khiêm tốn. Hoàng mỗ không phải thuận miệng tán dương. Không dấu ngươi, kẻ hèn này được sư tôn truyền cho không ít tạp học, trong đó có thuật xem tướng. Tướng mạo của đạo hữu xác thật bất phàm, tiền đồ bất khả hạn lượng nên ta mới mặt dày kết giao, mong rằng đạo hữu không chê"

"Đạo hữu quá khen, ngươi có ý tốt như thế, Lâm mỗ sao có thể không đồng ý." Lâm Hiên nghe vậy thì mỉm cười, thu lại pháp khí phi hành rồi thân hình chợt lóe, đã hiện trên linh thuyền của đối phương.

Hoàng Đình Tông ôm quyền mà ba người còn lại cũng đứng lên.

"Tại hạ Lâm Hiên, bái kiến các vị đạo hữu" Lâm Hiên khẽ khom lưng, lúc này hắn đang giả trang một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ, mà Yến Sơn Tứ Hữu đều là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ nên phải tỏ ra cung kính một chút.

"Ha ha, Lâm hiền đệ không cần đa lễ. Yến Sơn Tứ Hữu chúng ta tình như thủ túc, ngươi được đại ca xem trọng thì cũng là bằng hữu của Gia Cát Thiên Nguyên ta" Một lão giả tầm ngũ tuần tướng mạo xấu xí lên tiếng. Y phục của người này rất kỳ lạ, các đường vải đan xen như là một bàn cờ vậy.

"Tiểu đệ Ngư Diệu Dung tham kiến Lâm huynh" Gã thư sinh chừng đôi mươi tay cầm họa bút cũng ôm quyền. Nữ tử còn lại thì hướng về Lâm Hiên khẽ cúi chào mà không mở miệng.

"Đạo hữu chớ trách. Tam muội của ta họ Tử, tên một chữ là Huyên. Do có khẩu tật nên vô phương nói chuyện. Thế gian này tuy có phúc ngữ thuật nhưng dùng bụng phát ra âm thanh thì xem như bất nhã, nên tiểu muội không học qua" Hoàng Đình Tông khẽ thở dài.

"Khẩu tật?" Lâm Hiên có điểm ngạc nhiên. Nữ tử này là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ. Chỉ là một khẩu tật nhỏ mà không thể trị khỏi sao?

Thấy thần sắc kỳ lạ của hắn, gã thư sinh mở miệng giải thích: "Lâm huynh có điều chưa biết, khẩu tật của Tam tỷ rất lạ. Đừng nói dùng phương pháp bình thường, dù là có bỏ đi thân thể lần nữa đoạt xá thì cũng vô dụng"

"Ồ?" Lâm Hiên nghe xong có điểm hứng thú, chẳng lẽ là ba hồn bảy vía của nữ tử này có vấn đề, nếu quả là thế thì rất khó chữa. Chẳng qua song phương mới quen biết, hắn cũng không tiện hỏi thêm.

"Bốn vị đạo hữu tới chỗ này cũng là ngoại xuất vân du?" Sau khi tự giới thiệu mình là một tán tu tới nơi này lịch lãm, Lâm Hiên thuận miệng hỏi một câu nhưng mấy người chợt lúng túng.

"Ha ha, là Lâm mỗ đường đột, nếu không tiện phụng cáo thì các vị đạo hữu không cần miễn cưỡng"

"Ha ha, không dấu đạo hữu, chúng ta tới Hồng Diệp đảo là muốn tìm một công việc thích hợp”

"Tìm việc?" Lâm Hiên nghi hoặc hỏi lại:"Lâm mỗ nghe nói, Đảo chủ Hồng Diệp đảo là Độc Long Lão Tổ thuộc ma đạo. Kẻ này tính cách bạo ngược, nơi đó thì có chức vị gì thích hợp cho các ngươi?"

"Mưu cầu chức vị, ha ha, xem ra đạo hữu đã hiểu lầm. Chúng ta nào muốn đầu nhập dưới trướng Độc Long Lão Tổ, huống chi nắm quyền đảo này hiện tại không phải là người này" Hoàng Đình Tông sờ bộ râu quai nón rồi mỉm cười.

"Cái gì, chẳng lẽ Hải tộc đã đoạt được Hồng Diệp đảo?"

"Hồng Diệp đảo có vị trí quan trọng, đương nhiên vẫn ở trong tay nhân tộc chúng ta. Hiện tại Thánh Thành đã tiếp quản nơi đó, lại có tu sĩ cấp cao trực tiếp tọa trấn, Độc Long Lão Tổ dù quyền cao nhưng không phải đảo chủ, đạo hữu không biết chuyện này sao?" Ngư Diệu Dung hiếu kỳ hỏi lại.


"Lâm mỗ thật chưa nghe qua, không dấu các vị đạo hữu, ta bế quan đã mấy trăm năm" Lâm Hiên cười khan nói:"Hiện tại ta thật không hiểu tình huống Hồng Diệp hải vực này, còn thỉnh các vị đạo hữu nói rõ cho, tiểu đệ vô cùng cảm kích"

"Ha ha, Lâm huynh quá khách khí" Hoàng Đình Tông vuốt râu mỉm cười nói: "Dù sao đến Hồng Diệp đảo còn một đoạn đường, huynh ngồi xuống đây, chúng ta vừa uống vừa nói"

Trên bàn đủ loại món ngon. Hoàng Đình Tông rót cho Lâm Hiên một chung rượu: "Rượu này tuy không phải linh tửu nhưng hương vị thơm nồng, đạo hữu nếm thử."

"Đa tạ đạo hữu." Lâm Hiên tiếp nhận thì thấy rượu có màu hổ phách, toả ra hương vị thuần hậu. Chợt thần sắc hắn vừa động, duỗi tay vỗ vào linh thú túi bên hông. Một sủng vật tướng mạo kỳ lạ bay ra.

Con vật này nhìn qua như một quả bóng, toàn thân mọc đầy lông tơ màu trắng, tứ chi vừa thô lại vừa ngắn, hai mắt to đen lúng liếng nhìn qua mười phần đáng yêu.

Yến Sơn Tứ Hữu lộ vẻ nghi hoặc. Bọn họ thân là tu tiên giả Nguyên Anh Kỳ mà chưa bao giờ thấy qua loại linh sủng trước mắt.

Tiểu gia hỏa không quản ánh mắt đám người, thân hình lật nhào một vòng giữa không trung liền rơi xuống bàn rượu. Không ngờ đôi mắt nó nhìn chung rượu trong tay Lâm Hiên với vẻ đầy khát vọng.

"Ngươi muốn uống thứ này?" Lâm Hiên có điểm bất ngờ hỏi một câu. Tiểu gia hỏa vội gật đầu.

"Được, ngươi có thể uống nhưng về sau phải nghe ta"Lâm Hiên mỉm cười đem chén rượu đưa tới cho nó. Tiểu gia hỏa dùng hai móng vuốt thật nhỏ ôm lấy, ngửi mùi rượu thì trên mặt lộ vẻ say mê.

"Ha ha, linh sủng của Lâm huynh thật khác thường" Hoàng Đình Tông mỉm cười.

"Không sai, tiểu gia hỏa này quả thực rất đáng yêu" Thư sinh chợt hưng phấn nói: "Chi bằng để tiểu đệ vẽ cho nó một bức Ẩm tửu đồ?"

"Ẩm tửu đồ?" Lâm Hiên dở khóc dở cười, xem ra đây là một gã họa si, cũng may là Gia Cát Thiên Nguyên đã lên tiếng giải vây: "Tứ đệ, chúng ta mời Lâm huynh tới uống rượu, ngươi muốn ngâm thơ vẽ tranh thì có thể để lúc khác, hiện tại chẳng phải là làm chậm trễ khách quý sao?"

"Là tiểu đệ nghĩ không chu toàn, còn thỉnh Lâm đạo hữu không trách ta." Thư sinh nghe nghe nhị ca nhắc nhở thì đỏ mặt, lập tức tự châm rượu rồi cạn ba chén bồi tội.

"Không dám" Lâm Hiên nói vài câu khách khí rồi hỏi lại:"Hoàng huynh, ngươi nói Hồng Diệp đảo đã được Thánh Thành tiếp quản là thế nào?"

"Một trăm năm trước Thánh Thành phái một lượng lớn tu sĩ tới trấn giữ, nếu không chỉ dựa vào Độc Long Lão Tổ cùng Bạch Cốt lão ma thì nơi đây sớm đã bị Cự Kình Hải tộc đoạt lấy." Hoàng Đình Tông trầm ổn lên tiếng.

"A?" Lâm Hiên nghe thì trong lòng chợt động. Xem ra hiện tại ở Hồng Diệp Đảo có không ít cao thủ.



Tiếp theo, Hoàng Đình Tông còn để lộ ra một số tin tức. Thì ra Cự Kình tộc không phải tùy tiện đánh tới Hổng Diệp đảo, chính là không tiếc trả giá đắt hòng chiếm lấy.

Có điều Độc Long Lão Tổ cũng không chịu buông bỏ, mượn lực lượng Thánh Thành chống cự lại Cự Kình Vương.

Lâm Hiên nghe thì nhíu mày: "Nói như vậy, chẳng lẽ trên Hồng Diệp Đảo có bí mật gì sao?"

"Mọi người đương nhiên suy đoán tới điểm này."Gia Cát Thiên Nguyên thở dài tiếp lời: "Bất quá Thánh Thành cùng Hải tộc thủ khẩu như bình. Đại chiến kéo dài lâu như vậy, không ít tán tu tò mò bắt được một số hải tộc rồi thi triển sưu hồn thuật. Tuy vậy không kể hải tộc cấp thấp mà dù cấp bậc Nguyên anh, thậm chí Ly Hợp cũng không hiểu trên Hồng Diệp Đảo có cái gì. Hết thảy bọn chúng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi."

Lâm Hiên gật đầu, chân tướng trong này sợ rằng chỉ có mấy tồn tại Động Huyền Kỳ biết được mà thôi. Ánh mắt hắn quét qua mấy người: "Như vậy mấy vị đạo hữu tính đầu nhập vào dưới trướng Thánh Thành sao?"

"Dĩ nhiên không phải, huynh muội chúng ta sớm quen nhàn vân dã hạc, sao có thể để người khác ra roi" Gia Cát Thiên Nguyên vô kinh vô hỉ lên tiếng.

"Vậy bốn vị tới đó làm cái gì?" Lâm Hiên càng nghe càng khó hiểu.

"Điều này. . ." Gia Cát Thiên Nguyên đỏ mặt, ba người còn lại cũng có vài phần xấu hổ.

"Ha ha, Lâm mỗ lại mạo muội rồi" Lâm Hiên mỉm cười.

"Thật ra cũng không có gì.. ." Trầm mặc một lát, Hoàng Đình Tông thở dài: "Chuyện là như vậy, bốn người chúng ta dù sao chỉ là tán tu, khi trước tứ đệ tu luyện thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma khiến kinh mạch nghịch chuyển. Để chữa lành cho hắn, chúng ta cơ hồ dùng hết gia tài. . ."

Lời mới đến đây thì thư sinh ngại ngùng lên tiếng: "Là tiểu đệ vô dụng, liên lụy đến các huynh trưởng rồi"

"Tứ đệ, năm đó chúng ta kết bái, không cầu sinh cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày. Khi ngã xuống cũng không thể mang theo bảo vật bên người, ngươi bình an vô sự mới là trọng yếu nhất." Hoàng Đình Tông có vẻ không hài lòng.

"Đại ca nói không sai, Tứ đệ còn nói như vậy thật khiến nhị ca ta tức giận." Lão giả phất tay áo. Nữ tử kia tuy không lên tiếng nhưng cũng đưa tay ngọc vuốt đầu thư sinh, trưởng tỷ như từ mẫu, từ động tác nhỏ này cũng có thể thấy được bản tính ôn nhu của nàng.

"Đã khiến đạo hữu chê cười" Qua một lát thì Hoàng Đình Tông cười khổ quay sang Lâm Hiên.

"Ha ha, Hoàng huynh cần gì nói như vậy, bốn vị tình thâm ý trọng thật khiến người bội phục." Lâm Hiên ôm quyền thành khẩn:"Vậy rốt cuộc các vị đến Hồng Diệp Đảo là để…"

"Ha ha, chúng ta đến là để làm nhiệm vụ" Gia Cát Thiên Nguyên lại lên tiếng giải thích. Thì ra là Thánh Thành đã phát lệnh triệu tập tới hầu hết các tu sĩ. Tán tu dù tu vị khá thấp nhưng số lượng đông đảo, nếu tụ hợp được thì sẽ là một lực lượng rất đáng kể.



Một là gia nhập đội hộ vệ cùng tu sĩ tông môn gia tộc, căn cứ theo tu vị mà được hưởng mức thù lao nhất định.

Hai là công khai ban bố nhiệm vụ, tỷ dụ như đuổi giết hải tộc hoặc dò la tình báo, hoặc là đánh lén doanh địa đối phương, tùy theo mức độ mạo hiểm mà sẽ được trả thù lao hậu hĩnh.

"Huynh muội chúng ta chịu không nổi trói buộc song nhiệm vụ ở Hồng Diệp Đảo lần này khá thích hợp, hơn nữa nghe nói khoản thù lao không nhỏ, không biết Lâm huynh có hứng thú tham gia hay không."

Nghe Hoàng Đình Tông nhiệt tình mời mọc, Lâm Hiên chậm rãi mở miệng: "Lâm mỗ xảo hợp qua nơi đây, nghe đạo hữu giới thiệu cũng có phần hứng thú, có điều chờ đến Hồng Diệp Đảo xem nhiệm vụ rồi mới quyết định sau."

"Nên như thế." Mấy người kia đương nhiên không cưỡng cầu, cả năm lại không khách khí nâng ly cạn chén.

Sau mấy canh giờ, Hồng Diệp Đảo đã ánh vào tầm mắt Lâm Hiên. So với trước thì nơi này hiện tại càng thêm phần náo nhiệt.

Quang hoa đủ mọi màu sắc bay lượn, tu sĩ cảnh giới từ Linh Động đến Ly hợp đều có cả. Nhìn phục trang thì tán tu chiếm đa số.

Tới gần mới thấy toàn đảo được bao phủ trong một màn sáng dày đặc có vô số phù văn đang thôn vân nhả vụ, uy lực hiển nhiên không nhỏ.

Lâm Hiên không khỏi thầm tặc lưỡi. Diện tích Hồng Diệp Đảo không nhỏ, dùng cấm chế bao phủ toàn đảo thì đúng là Thánh Thành đã ra một đại thủ bút.

Bất quá quầng sáng không phong bế hoàn toàn. Bốn hướng đều có thiết lập mấy chục cái cổng để tu sĩ ra vào.

Ở mỗi "Cửa thành" này có một đội gần trăm tu tiên giả mặc áo giáp cầm trường mâu trấn giữ. Tu vị đám này không kém, chánh phó đội trưởng đều là lão quái Nguyên Anh kỳ, hai phần là Ngưng Đan Kỳ, còn lại là đám đệ tử Trúc cơ trung hậu kỳ.

Tu sĩ muốn ra vào thành đều phải thông qua kiểm tra chặt chẽ. Trong tay các thủ vệ có cầm những kiện pháp khí hình tròn. Nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng chính là di các trận pháp đại sư Thánh Thành làm ra.

Loại Minh Tâm Bàn này chế tạo đơn giản mà phát hiện hành tung khá chuẩn xác. Chỉ cần Hải yêu tộc cảnh giới dưới Động Huyền Kỳ đều không thoát khỏi dò xét.

Hoàng Đình Tông thu hồi linh thuyền, Lâm Hiên cũng đem Tiểu Mao Cầu còn đang mơ mơ màng màng thu về linh thú túi.

Tu sĩ xếp hàng đợi vào thành rất nhiều. Chẳng qua kỷ luật nơi đây rất nghiêm khắc. Ngay cả những lão quái Nguyên Anh, thậm chí Ly Hợp cũng thành thật đứng đợi.

Tiến vào trong màn bảo hộ thì Lâm Hiên thầm thở dài. Đã qua mấy trăm năm, Lâm Hải thành vẫn đứng sừng sững nhưng giờ đã đổi chủ. Số lượng tu sĩ cũng tăng thêm rất nhiều.



Lâm Hiên đương nhiên không chút dị nghị. Khu Bắc Thành vốn dành cho đám tán tu. Tuy không có Cấm Không cấm chế nhưng đã có nghiêm lệnh không cho tu tiên giả bay lượn trên bầu trời.

Cũng may có các Thú Xa do đủ loại điểu thú kỳ lạ kéo. Mấy người mướn một chiếc thẳng tới Dịch quán dành để chiêu đãi tu sĩ ngoài Nguyên Anh kỳ

Chính là một tòa thành tinh mỹ, bên ngoài còn quầng sáng đủ mọi màu sắc. Đứng trước là một thanh y thị nữ cầm một kiện pháp khí, quét qua đám người Lâm Hiên thì vẻ mặt trở nên cung kính:

"Thúy nhi tham kiến các tiền bối, chẳng hay các vị tới là để thuê nơi cư ngụ?"

"Đương nhiên, nếu không thì chúng ta tới nơi này làm cái gì? Tiền phòng ra sao?" Gia Cát Thiên Nguyên lạnh lùng lên tiếng.

"Một tòa lầu các tương đương với một động phủ đầy đủ, thuê một năm cần một vạn hạ phẩm tinh thạch"

"Cái gì, mắc như vậy? " Gia Cát Thiên Nguyên biến sắc, vẻ mặt ba người còn lại trong Yến Sơn Tứ Hữu cũng không mấy khác biệt. Giá tiền này đủ thuê một động phủ trong mười năm ở các Tiên thành khác.

"Ha ha, tiền bối, Lâm Hải thành chúng ta hiện phải đón nhận một số lượng lớn đồng đạo, nước lên thì thuyền lên, giá tiền thuê ở Dịch quán cũng mắc hơn một chút" Trên mặt nữ tử không chút dị sắc, cẩn thận nói.

Lúc này Yến Sơn Tứ Hữu hai mặt nhìn nhau khiến Lâm Hiên có điểm cổ quái. Chẳng lẽ bốn người này không có nổi mấy vạn tinh thạch?

"Ha ha, Lâm huynh, ta thấy hoàn cảnh nơi này cũng không quá tốt, không bằng chúng ta tới khách sạn, không biết đạo hữu nghĩ sao? " Hoàng Đình Tông ngượng ngùng lên tiếng.

"Đúng vậy, ở trong khách sạn không tồi, giá tiền cũng tiện nghi một chút” Ngư Diệu Dung cười bồi lên tiếng.

"Không cần, Lâm mỗ thấy nơi này cũng được" Lâm Hiên mỉm cười nói phất tay áo, năm khối tinh thạch tinh quang sáng lạn bay vút ra.

"Thượng phẩm tinh thạch" Ánh mắt thanh y thị nữ sáng lên.

"Lâm huynh.. "

"Ha ha, các vị đạo hữu, chúng ta ý hợp tâm đầu, chỉ là mấy khối tinh thạch mà thôi, không đáng nhắc tới. Các vị từ chối thì không xem Lâm mỗ là bằng hữu” Lâm Hiên phất phất tay.

"Đạo hữu đã nói như vậy, bốn huynh muội từ chối thì thật bất kính” Hoàng Đình Tông cười khổ ôm quyền nhưng trong mắt chợt hiện tinh quang.



Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Quyển 6 - Chương 607: Yến Sơn Tứ Hữu
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...