Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 579: Nữ tử thần bí

Nhờ ngọc giản còn lưu lại của Bách Thảo Môn, hắn đã có công pháp Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết được Huyền Phượng tiên tử chỉnh sửa lại. Mất nửa năm tu luyện thì uy lực bạo tăng rất nhiều. Hơn nữa còn có thể luyện đến cảnh giới Động Huyền Kỳ đỉnh phong.

Bách Thảo Môn cho hắn chỗ tốt như vậy. Lâm Hiên sao nỡ nhìn đám tu sĩ này đi vào chỗ chết.

Thượng Quan Mộ Vũ rời đi, Lâm Hiên đem thần thức chìm vào trong ngọc giản xác định hải đồ.

Thực ra Bách Thảo Môn chỉ có khoảng bốn trăm tu sĩ mà thôi. Chỉ cần mua một kiện pháp khí phi hành thật lớn là có thể di chuyển bọn họ với lộ trình tương đối an toàn.

Phương pháp này nghe thì khá đơn giản. Thượng Quan Mộ Vũ thông minh như thế, chắc chắn đã nghĩ tới nhưng nàng không áp dụng được. Bởi vì loại pháp khí phi hành quy mô lớn thường có tốc độ nhanh, hành trình xa cùng lực phòng ngự tốt, ngoài ra còn có hiệu quả ẩn dấu nhất định.

Những yêu điểm này ở chung một chỗ nên giá tiền đương nhiên cũng xa xỉ. Bách Thảo Môn hiện tại đang lụi bại, sao có thể xuất ra một tuyệt bút tinh thạch như vậy?

Tuy nhiên Lâm Hiên thì khác, hiện tại hắn tài đại khí thô có phần còn hơn cả tu sĩ Động Huyền sơ kỳ, mua một kiện pháp khí này căn bản không cần tính toán.

Một lát sau hắn hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Nói về Linh thuyền, trong túi trữ vật của hắn cũng có một cái nhưng chỉ có thể chứa được mấy người mà thôi.

Lâm Hiên tính đi một chuyến đến một phường thị lớn ở một hải vực khá xa. Dọc đường đi hắn không chút trì hoãn, đồng thời tận lực che dấu khí tức.

Mắt thấy cách phường thị chỉ còn nửa ngày lộ trình, nơi hải dương bao la vẫn bình lặng, khí trời hiện tại rất tốt.

Đột nhiên, thần sắc Lâm Hiên khẽ động quay đầu sang bên trái. Tại phía đông nam cách chừng một ngàn dặm xuất hiện mấy luồng khí tức cường đại.

Một tồn tại Ly Hợp trung kỳ cùng ba Ly Hợp sơ kỳ. Hải tộc tu luyện công pháp theo một đường riêng. Lâm Hiên có thể nhận ra. Trong này chỉ có một tu tiên giả Nhân tộc sơ kỳ. Còn lại đều là Hải Tộc.

Thực lực ba gã Hải tộc trong mắt hắn không đáng nhắc. Lâm Hiên quyết định lẳng lặng tới xem thử.

Quả nhiên là ba tên Hải Tộc đang vây quanh một tu sĩ Nhân tộc.

Không ngờ tu sĩ Nhân tộc lại là một nữ tử tầm đôi mươi nhan sắc rất mặn mà, so với Như Yên tiên tử thì xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ, rất khó phân biệt ai mỹ lệ hơn ai.

Bộ dáng của nữ mỹ trước mắt này có vẻ cương nghị, khuôn mặt của nàng có phần góc cạnh, làn da không trắng bạch mà ánh lên vẻ khỏe mạnh.

Nàng mặc một bộ trường bào màu tím, là nữ tử nhưng toàn thân lại tràn ngập khí lực, lại tựa như một con báo cái tỏa ra nguy hiểm khí tức.

Lâm Hiên chợt cảm thấy trong lòng phát lạnh. Loại cảm giác này chỉ có trên người lão quái vật Động Huyền Kỳ. Chẳng lẽ nữ tử này đang giả trư ăn hổ?

Chợt một thần thức luồng như có như không đảo qua trên người khiến Lâm Hiên cười khổ. Dường như đối phương đã phát hiện ra hắn.

Quan sát qua thì Lâm Hiên lại phát hiện một điều khác lạ.

Sau lưng nữ tử có đeo một thanh kiếm rất lớn. Nhìn bề ngoài thì có thô nặng rỉ sét. Vỏ kiếm dùng một tấm vải bố quấn lấy, nhìn qua tựa như một cây sắt vụn.

Tu tiên giả cấp cao không có túi trữ vật thì hắn đã từng thấy qua, bất quá còn chưa thấy ai có bảo vật cổ quái thế này.

Toàn thân của nữ tử đầy vẻ cổ quái. Như qua như bao phủ trong một tầng sương mù. Lâm Hiên đương nhiên không dại dột trêu chọc.

Bất quá ba gã Hải tộc không có được nhãn lực như hắn. Cầm đầu là một gã nam tử niên kỷ khoảng tam tuần. Trên dung mạo xấu xí mang theo nụ cười bất hảo, ánh mắt đảo qua trên người nữ tử thì ha hả cười rộ lên:

"Nha đầu, không muốn chịu khổ thì mau bó tay chịu trói, nếu không một hồi nữa động thủ. Bổn đại nhân dù thương hương tiếc ngọc cũng phải thương tổn đến ngươi."

"Đúng vậy, Thần thông của Tham huynh là đỉnh phong trong hàng tu sĩ cùng cấp, bất quá lại thương hương tiếc ngọc, tốt hơn cả là cô nương nên thức thời một chút."


"Trương đạo hữu nói không sai, nha đầu, nhìn bộ dáng của ngươi cũng là tán tu. Đi theo Tham đạo hữu sẽ được nổi danh, hơn nữa không cần lo lắng về tài nguyên tu luyện nữa "

Hai tên Hải tộc Ly Hợp sơ kỳ cũng phụ hoạ theo đuôi, xem bọn hắn một bộ khom lưng uốn gối, dường như rất sợ hãi gã trung kỳ này.

Có ý tứ! Tựa hồ gã Hải tộc trung kỳ không phải nhân vật bình thường, xung đột cùng nữ tử thần bí kia thì kết quả ra sao?

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hứng thú, thản nhiên khoanh tay đứng xem.

"Cút!"

Đối mặt ba gã Hải tộc, nữ tử lại không hề sợ hãi, thanh âm lạnh lùng truyền ra.

"Cái gì?" Ba người tưởng là mình nghe lầm, đối phương thật quá kiêu ngạo.

"Bảo các ngươi cút, không có nghe sao?" Nữ tử hé mở đôi môi mọng, thanh âm êm tai lại góc cạnh rõ ràng.

"Tiện tỳ, bổn tôn đã thương hương tiếc ngọc, ngươi lại không biết phân biệt tốt xấu. . ." Gã Hải tộc họ Tham giận tím mặt, phất tay áo tế ra một viên Hải Lam Châu cỡ nắm tay, hai người kia cũng lấy ra bảo vật. Linh áp bạo tỏa khắp, ngoài khơi gió nổi mây phun, đại chiến căng thẳng sắp diễn ra.

" Nếu đã muốn chết, bổn tiên tử sẽ đưa các ngươi lên đường."

Oanh!

Nữ tử ngọc thủ phất một cái, trường bào màu tím khẽ bốc lên, lộ ra trang phục dạ hành nhân gọn gàng cùng vóc người quyến rũ.

Theo sau thân hình nàng khẽ động, khí thế chợt cuồng bạo như giao long mà động tác lại nhanh như thỏ chạy. Một tia tàn ảnh xuất hiện trong tầm mắt, Lâm Hiên chỉ mơ hồ thấy tử quang chợt lóe. Theo sau không biết thanh kiếm sau lưng nàng đã ở trước người từ khi nào, nàng dùng mười ngón tay thon dài đỡ lấy đốc kiếm.

Chỉ thấy một tia sáng ngọc đen như mực, quỷ dị sáng bóng chớp lóe lên.

"Hả. . ."

Lâm Hiên kinh hãi, vội thi triển Thiên Phượng Thần Mục đồng thời toàn thân lưu chuyển thanh quang, lúc này không còn quản ẩn tàng hành tích.

Chỉ thấy huyết vụ đầy trời, không ngờ thân thể ba tên Hải Tộc chia năm xẻ bảy, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát.

Bị miểu sát!

Lâm Hiên nhịn không được rụt đầu, cảm giác trên lưng lạnh buốt. Nếu hắn chịu công kích này thì có thể tránh thoát hay không?

Tự đánh giá thì với Thiên Phượng Thần Mục, cộng thêm ngưng thần đề phòng thì tránh né không có vấn đề. Vừa rồi chủ yếu là quá mất cảnh giác.

Bất quá hắn còn chưa từng thấy tu tiên giả Ly Hợp Kỳ đáng sợ như vậy. Cho dù Tiêm Mạc Y Lam vẫn còn kém xa.

Linh Giới quả nhiên ngọa hổ tàng long. Trong sát na nàng xuất kiếm, khí tức đột ngột tăng lên đến Ly Hợp Kỳ đỉnh phong. Nàng công kích xong thì lần nữa trở lại là Ly Hợp sơ kỳ như trước.

Lâm Hiên có điểm nghi hoặc. Sau khi diệt trừ địch nhân thì nàng còn thi triển Liễm Khí thuật làm gì.

Dường như cũng không phải Liễm Khí thuật. Lâm Hiên lại lắc đầu.

Lúc này nữ tử cũng đang đánh giá hắn. Chứng kiến tràng thảm tử của ba gã Hải Tộc mà khí tức thiếu niên này vẫn trầm ổn không loạn, xem ra không đơn giản.


"Thần thông của tiên tử thật khiến người hâm mộ. Tại hạ là Lâm Hiên, xin hỏi cao tính đại danh của đạo hữu, có thể kết giao cùng tại hạ chăng?"

Lâm Hiên cười cười rồi thản nhiên đi tới trước nàng ôm quyền thi lễ. Hai người mới gặp lần đầu nhưng ánh mắt của hắn đã nhận ra một phần tính cách của đối phương.

Nha đầu này ưa thích thẳng thắn, muốn xảo biện thì còn chết nhanh hơn.

Trong mắt nữ tử thần bí hiện dị sắc nhưng rất nhanh vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng: "Kết giao cùng ta? Ngươi xứng sao?"

Lâm Hiên cười khổ, nhìn bề ngoài thì cảnh giới của hắn còn hơn nàng một bậc. Thật chưa từng gặp qua nữ tử kiêu ngạo như vậy.

"Xứng hay không xứng luận bàn qua mới biết. Tiên tử, đắc tội."

Lâm Hiên hít vào một hơi, pháp lực toàn thân lưu chuyển. Một luồng khí thế bàng bạc kinh người tỏa khắp, song mục hắn dạt dào thần quang.

"Ồ, Ly Hợp Trung kỳ, đạo hữu tựa hồ mới tiến giai không lâu nhưng pháp lực tinh thuần đến độ như thế, so với tu sĩ trung kỳ đỉnh phong cũng không kém." Thiếu nữ khẽ nhíu đôi mi thanh tú:"Chẳng lẽ ngươi tu luyện thần thông đệ nhị Nguyên Anh?"

Ánh mắt nữ tử này cũng là nhất tuyệt, nhìn một cái liền đoán trúng.

"Tiên tử đoán không sai, giờ thì hãy xem thần thông của Lâm mỗ có xứng kết giao với ngươi hay không?" Lời của Lâm Hiên còn chưa dứt, toàn thân đã dâng trào linh lực, như một cơn lốc cực nhanh bắn tới.

Bất quá trong mắt nữ tử lại lộ tia khinh thị. Thân thể liền khẽ uốn như con Liệp Báo phát hiện con mồi. Tử quang mờ ảo chợt lóe, lần này Lâm Hiên thi triển Thiên Phượng Thần Mục liền có thể thấy rõ ràng.

Kiếm chưa rút khỏi vỏ nhưng tử quang lãnh liệt lại xẹt qua trong hư không tạo nên những quỹ tích kỳ dị.

Lâm Hiên đương nhiên không ngu ngốc đứng chờ chết như đám Hải Tộc. Thân hình chợt lóe thì tử quang đã chém qua tàn ảnh, mà hắn đã áp sát bên cạnh nàng.

So sánh độ nhanh Lâm Hiên cũng có bí thuật không kém, bất quá về kinh nghiệm đấu pháp thì xem ra nha đầu này còn quá non.

Lâm Hiên một trảo chộp tới cổ họng nàng. Tuy không phải liều mạng cùng địch nhân nhưng hắn cũng không hề thương hương tiếc ngọc, chế phục nàng trước rồi hẵng nói.

Cũng may là Lâm Hiên làm như vậy, bởi vì sau một khắc hắn mới hiểu mình đã xem thường đối thủ.

Tay chưa còn chạm đến cổ họng, nàng liền hóa thành một đạo sương mù biến mất tại chỗ.

Đây là Độn thuật gì?

Một trảo không trúng, Lâm Hiên phản ứng cũng không chậm. Tay áo phất một cái, thanh hà cuốn qua. Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn như cá lội ra phân bố thành hình rẽ quạt, nối liền thành một quầng sáng màu xanh chói mắt có Thái Cực Đồ lưu chuyển bên trong.

Theo sau liền nghe thấy tiếng phốc phốc phốc. Tử quang chớp giật liên hồi, mấy chục đạo kiếm khí tử sắc liên tiếp bổ đến.

Bảo vật của nữ tử còn chưa ra khỏi vỏ nhưng uy lực đã vượt xa bổn mạng pháp bảo của tu sĩ cùng cấp. Bất quá Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn nào có dễ công phá.

Quầng sáng không chút rung động!

"Ồ!" Rốt cục trên mặt nữ tử lộ vẻ rúng động mà bộ dáng Lâm Hiên cũng có điểm cổ quái.

Hiện tại hắn đã xác định đối phương chính là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ đỉnh phong. Chỉ là không biết tại sao. Tại thời khắc nàng xuất chiêu hoặc là phòng ngự mới có thể phóng thích hoàn toàn pháp lực. Một khi chiêu thức kết thúc thì khí tức lại nhanh chóng giảm xuống.

Trong khi đấu pháp còn có thể liễm khí như thế, hơn phân nửa có quan hệ đến công pháp tu luyện của nàng.

Nha đầu này đúng là cổ quái, Lâm Hiên ngày càng cảm thấy hứng thú:"Sao, còn đánh nữa không?"


"Sao không đánh nữa? Vừa mới rồi chỉ là khởi động mà thôi, bổn tiên tử còn chưa dùng toàn lực, ngươi muốn kết giao, hỏi qua thanh Tử Tiêu Ly Hỏa Kiếm trong tay ta rồi hãy nói”

Nàng vừa nói vừa hoành kiếm ngang ngực. Mắt thấy bảo vật này muốn rời vỏ thì Lâm Hiên chợt lên tiếng: "Chờ một chút."

"Sao, ngươi sợ? Không dám đánh nữa?"

Trong mắt nữ tử hiện vẻ thất vọng, gã thiếu niên Ly Hợp trung kỳ này mới rồi còn đầy hào khí, hiện tại sao lại nhát như chuột?

"Tiên tử hiểu lầm, muốn luận bàn thì sau này còn thời gian. Trước mắt có thể hai chúng ta gặp phiền toái lớn" Lâm Hiên lộ nụ cười khổ.

"Phiền toái lớn? Lời này là sao?" Nữ tử khẽ nhíu mày, có điểm khó hiểu.

" Có một lão quái vật Hải tộc Động Huyền Kỳ đang tới đây" Lâm Hiên có điểm buồn bực lên tiếng nhưng trong lòng không mấy sợ hãi.

Vừa mới thăm dò, tuy nữ tử chưa giở hết thần thông nhưng hắn tin tưởng. Nếu hai ngươi liên thủ thì việc gì không phải sợ lão quái vật Động Huyền sơ kỳ.

"Cái gì, Hải tộc Động Huyền Kỳ?"

Trên mặt nữ tử lộ vẻ nửa tin nửa ngờ, thần thông của nàng dù làm người khác kinh hãi nhưng thần thức không quá cường đại. Bất quá rất nhanh lòng nghi ngờ liền tan đi. Phía bắc cách chừng một ngàn dặm xuất hiện một luồng khí tức cường đại dị thường.

Hải tộc, hơn nữa chắc chắn là Động Huyền Kỳ!

Thần sắc của nữ tử cũng âm trầm xuống, bất quá không mấy sợ hãi như Lâm Hiên.

Hú!..

Tiếng gió cuồng bạo truyền vào tai. Ngoài khơi đột nhiên sóng dữ ngập trời, sắc trời cũng cũng trở nên âm u.

Cự ly ngàn dặm với đối với tồn tại Động Huyền Kỳ chỉ thoáng chốc là đến. Rất nhanh độn quang của lão quái vật liền ánh vào mắt.

Vừa thấy còn xa cuối chân trời mà chớp nháy chỉ cách mấy chục trượng mà thôi.

Diện mạo lão quái vật này mười phần xấu xí hung ác. Hơn nữa thân hình cao lớn hơn người thường rất nhiều, đầu trọc chân trần cùng hai con mắt đỏ như lửa.

Đúng là Cuồng Sa Tộc, hơn nữa có huyết mạch Vương tộc. Linh áp toàn thân không phải giỡn, cũng cỡ Độc Long Lão Tổ. Đúng là Động Huyền Kỳ tu tiên giả hàng thật giá thật.

Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ đề phòng. Thân thể mềm mại của nữ tử thần bí cũng có điểm rung động, vẻ mặt cảnh giác.

Ánh mắt lão quái vật đảo qua trên mặt hai người, vừa hít mũi thì sắc mặt liền âm trầm xuống: "Nơi này có mùi máu, thủ hạ của lão phu chết trong tay các ngươi?"

Lâm Hiên nghe thì kinh ngạc, nào có ngửi thấy gì. Chợt nghe thanh âm thản nhiên của nữ tử truyền vào tai:

"Bổn tiên tử nghe nói khứu giác của Sa Ngư nhạy cảm vô cùng, dù là một giọt huyết khí ở ngoài trăm dặm cũng có thể ngửi được. Không ngờ Cuồng Sa Tộc các ngươi cũng có thiên phú này"

"A, không ngờ nha đầu ngươi rõ ràng về Sa tộc chúng ta như thế. Ba tên thủ hạ của ta là do ngươi giết?"

Lão quái vật chậm rãi quay đầu, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía.

"Là ta giết thì sao?" Nữ tử không chút yếu thế mở miệng.


Hải tộc đầu trọc hoàn toàn bị chọc giận. Chỉ là một tu tiên giả Ly Hợp Kỳ cũng dám ngông cuồng trước mặt hắn như thế, không biết chữ "Tử" viết thế nào sao?

"Hay, hay lắm!"

Hắn ngửa mặt lên trời cười to, theo sau đưa tay vỗ một cái. Cũng không thấy có thêm động tác gì mà ngoài khơi liền bốc lên những cơn sóng biển ngập trời cao gần trăm trượng. Trong tiếng ầm vang hỗn loạn, như thái sơn áp đỉnh đổ xuống đầu hai người.

Lâm Hiên bị bao phủ trong công kích nhưng không chút bối rối, thân hình chợt lóe liền biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi Bộ!

Sau một khắc hắn xuất hiện ở ngoài xa mấy chục trượng. Tay cầm một cây chiết phiến, nhẹ nhàng quạt một cái. Lục quang lóe lên, một ngọn núi xanh biếc bích lục ầm ầm hiện ra, quay tròn vừa chuyển liền hóa lớn đến gần trăm trượng, ầm ầm áp xuống đỉnh đầu đối phương. Như vậy cũng là bánh ít cho đi, bánh quy cho lại.

"Ồ, phỏng chế Linh Bảo?"

Hải tộc đầu trọc không hổ là tồn tại Động Huyền Kỳ. Vừa liếc mắt liền nhìn ra bảo vật của Lâm Hiên. Hắn giơ tay đẩy về phía trước. Một quầng sáng xanh thẳm sắc hiện ra, không ngờ dễ dàng ngăn trở ngọn núi kia.

"Tiểu tử, dám làm càn với ta, tìm chết!"

Lão quái vật nhe răng cười, tay phải giơ lên rồi vẫy xuống. Không tế xuất bảo vật mà thiên địa nguyên khí bốn phía chợt hỗn loạn rồi tụ lại. Hào quang chợt lóe, mấy con Sa Ngư dài hơn trượng xuất hiện trong tầng mây, lộ ra hàm răng trắng ởn lao tới Lâm Hiên.

Lão quái vật ỷ vào pháp thuật cao thâm nên kiêu ngạo vô cùng, tựa hồ đã quên địch nhân không phải chỉ có một người.

Liền tại thời điểm công kích Lâm Hiên, trước người hắn hơn một trượng truyền ra dao động khác thường, theo sau nữ tử vận tử bào giống như quỷ mỵ xuất hiện.

Trong tử quang chói mắt, trường kiếm chưa thoát vỏ kiếm rung lên nhằm lồng ngực cùng bụng của hắn.

"Công kích này. . ."

Lão quái vật Hải tộc cứng họng biến sắc bất quá không chút chậm trễ. Vừa lui ra phía sau vừa mở miệng phun ra một đạo huyết quang. Là một thanh bảo kiếm uốn lượn như một con linh xà.

Thanh âm va chạm leng keng h truyền ra. Tử quang tan đi, công kích của nữ tử bị hóa giải.

Mà ở bên kia Lâm Hiên có vẻ nhàn hạ. Đám Sa Ngư này chỉ gây uy hiếp được với tu sĩ Ly Hợp trung kỳ bình thường, đã nhanh chóng bị hắn đánh tan.

Song phương cùng công kích, không bên nào chiếm được tiện nghi.

"Các ngươi không phải tồn tại Ly Hợp bình thường?" Lão quái vật lạnh lùng nói.

"Không sai, các hạ còn muốn báo thù cho thủ hạ?"

"Sao lại không, dù thực lực hai ngươi cao hơn tu sĩ cùng cấp, bất quá trước mặt lão phu chỉ như con kiến, đúng là không biết sống chết!"

Lời còn chưa dứt, lão quái vật phất tay áo một cái. Linh quang chớp lóe, liên tiếp tế xuất mấy kiện bảo vật. Đồng thời hắn hít sâu một hơi, từ trên người tỏa ra khí thế cực kỳ kinh người.

Ô. . .

Cuồng phong nổi lên, sắc trời càng trở nên hôn ám. Linh áp đáng sợ trào dâng như sóng biển, ầm ầm áp tới hai người.

Đây gọi là không đánh mà thắng, lão quái vật muốn làm cho ý chí chiến đấu của đối phương tan đi. Tuy nhiên đã hắn khiến thất vọng, trên mặt một nam một nữ này vẫn lộ vẻ lạnh lùng như thường.



Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Quyển 6 - Chương 579: Nữ tử thần bí
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...