Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 6 - Chương 539: Vạn Niên Hỏa San Hô
Lâm Hiên hiện vẻ vui mừng nhìn đối phương tự bạo toàn thân, máu thịt bay tung tóe. Tay áo bào phất một cái, Ô Kim Long Giáp Thuẫn hóa thành một vầng hào quang sáng chói bọc lấy thân thể, rồi thần sắc trở lại bình thường.
Kiểu tự bạo này khác với việc tu sĩ liều mạng tự bạo nội đan nguyên anh, uy lực xem ra nhỏ hơn rất nhiều nên uy hiếp không lớn đối với hắn, chỉ cần Ô Kim Long Giáp Thuẫn là đủ ngăn cản. Sau đó Lâm Hiên toàn lực thả ra thần thức, xác định lão ma không đào thoát nguyên thần thì rốt cuộc mới hoàn toàn yên tâm.
Nếu bị lão ma bắt được, khẳng định kết cục sống không thể mà chết cũng không xong.
Không nên trêu chọc tới tồn tại Động Huyền Kỳ bất quá đã kết đại thù với Độc Long lão tổ. Lâm Hiên quan sát thì không thấy bảo vật của lão ma rớt ra.
Không nên ở lâu tại nơi này, vạn nhất bản thể lão ma của lão ma tới đây thì coi như hắn xong đời.
Không chút do dự, Lâm Hiên uống ngay một giọt Vạn Niên Linh Nhũ, cẩn thận chọn một phương hướng rồi toàn thân nổi thanh quang, bay đi vùng hải vực phụ cận.
Lúc này tại một hoang đảo rất xa nơi đây, một lão giả bộ dáng như đang tức điên lên.
Đã bao nhiêu năm rồi lão chưa từng kinh ngạc như vật, không ngờ để tiểu gia hỏa đang giận kia thoát khỏi tay.
Cả người lão giận đến phát run. Không biết qua bao lâu thì cười lạnh, thanh âm quanh quẩn bốn phía:
“Tiểu gia hỏa, dù thần thông ngươi cao hơn tồn tại cùng cấp nhưng tiến giai Động Huyền Kỳ nào phải dễ. Dù vận khí ngươi có tốt mấy thì cũng phải mất hơn ngàn năm. Muốn an phận? Lão tổ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”
Tựa hồ muốn tiết phát sự tức giận trong lòng, lão ma phất tay áo bào, một chùm tia sáng như một đạo trụ kình thiên từ trong tay quét ra.
Oanh!
Mặt biển trong phạm vi trăm dặm tựa như bị quái vật quấy phá bên dưới mà ào ào dâng lên. Cả hoang đảo giống như cừu non thế tội, bị nổ tung đến tan thành vạn mảnh.
***
Lâm Hiên đương nhiên không biết chuyện này. Hắn bay đi không ngừng nghỉ. Đổi hướng mấy lần, hơn một tuần trăng sau thì mới dừng độn quang.
Lúc này hắn không có ý định quay lại Hồng Diệp đảo.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Độc Long lão tổ tuyệt sẽ không bỏ qua, trở về đây chẳng phải chui đầu vào lưới sao?
Hiện tại Hồng Diệp đảo đã là nơi thị phi.
Lão ma Động Huyền Kỳ này không biết có tâm cơ gì nơi đây? Lão âm thầm hành sự như vậy phải chăng còn e dè thế lực cực mạnh khác? Lâm Hiên có dự cảm sẽ rất nhanh lốc xoáy bão táp sẽ nổi lên ở Hồng Diệp đảo.
Đương nhiên hắn không ăn no rỗi việc mà dính vào chuyện này.
Tuy rằng tám chín phần có liên quan đến bảo vật nhưng Lâm Hiên đã trải nghiệm qua sự đáng sợ của cảnh giới Động Huyền Kỳ. Chỉ một phụ thân chi thể mà thần thông đã chênh lệch như trời với đất.
Tuy cầu phú quý trong nguy hiểm nhưng nếu không còn mạng nhỏ thì có hưởng được không?
Lúc này chọn lựa bảo toàn thân mình mới là thượng sách.
Về phần Hồng Diệp tiên tử, Lâm Hiên cũng đã cố hết sức.
Cầu người không bằng cầu mình. Ngoại lực vĩnh viễn không đáng tin cậy, kế tiếp phải xem nàng xoay sở vận mệnh ra sao.
Ý niệm luân chuyển trong đầu, Lâm Hiên đem thần thức thả ra, rất nhanh sắc mặt lộ vẻ vui mừng bay về phía chân trời xa xa.
Sau vài nhịp hô hấp, một hoang đảo lạ lẫm xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Hiên không chút do dự đáp xuống.
Diện tích đảo này không lớn, bên ngoài xem ra chỉ là một khối san hô lớn.
Trên đảo có một ngọn núi thấp bé cao không đến trăm trượng. Lâm Hiên trự tiếp hạ xuống. Hắn không tạo động phủ chi cho phiền phức, trực tiếp đục một chỗ ngay sườn núi thành một cái động lớn sau đó đặt Thiên Cơ phủ vào. Sau đó thân hình hắn lóe lên tiến nhập vào bên trong.
Đã trốn xa như vậy, Lâm Hiên không nghĩ là lão quái vật có thể tìm đến cửa.
Qua những ngày bôn ba liên tục, dù có Vạn Niên Linh Nhũ nhưng tâm thần hắn cũng mệt mỏi cực độ, cần phải nghỉ ngơi
Đảo nhỏ hoang vắng này có nồng độ linh khí rất loãng, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không ai thèm đến đây quấy rầy.
Lâm Hiên tùy tiện bố trí một trận pháp đơn sơ rồi vào tĩnh thất của Thiên Cơ phủ, chìm vào giấc ngủ say.
Sau ba ngày hắn mới tỉnh lại. Tâm thần rất tốt trở mình đi thanh thúy tắm gội.
Lần này tìm đường sinh trong cửa tử chưa hẳn không có thu hoạch. Từ khi vào Tụ Linh Không Gian tiến giai Ly Hợp, hắn đã có chút tự mãn.
Tu Tiên giới sát khí trải rộng tứ phía, các tồn tại cao cấp còn rất nhiều. Độc Long lão tổ chỉ dùng phụ thân thân thể mà bản thể của lão cũng chỉ là Động Huyền sơ kỳ. Nếu là Động Huyền trung kỳ thì đã nghiền nát hắn như nghiền một con rệp.
Lâm Hiên thở dài, cảm giác hãnh diện khi là Thái Thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các ở Nhân Giới bao nhiêu lúc này chợt tan biến. Tiên lộ càng lên cao thì càng hư vô mù mịt.
Nguyệt nhi hiện đang ở đâu. cả Cầm Tâm nữa. Còn Thanh Nhi ở Nhân Giới tu luyện thế nào?
Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Lâm Hiên cảm khái một phen rồi ổn định tâm tư.
Lần gặp nạn này khiến hắn ngộ ra nhiều điều, ưu thế về pháp bảo đã không còn như ở Nhân Giới.
Khi đối mặt với lão ma chỉ vẻ trứng chọi đá, khiêu chiến vượt cấp dường như là quá sức. Bằng chứng là Thanh Hỏa Kiếm nhanh chóng bị đối phương hủy mất.
Phỏng chế linh bảo Sơn Thủy Phiến cũng không có bao nhiêu đất sử dụng. Chỉ có uy năng của Ma Duyên Kiếm vẫn biểu hiện không tồi.
Ở Linh giới, nếu có thể phục chế lại Ma Duyên kiếm thì thật tốt! Việc này tuy khó khăn nhưng không phải không có hi vọng.
Hiện Thanh Hỏa Kiếm bị hủy. Bách Long Chi Nha là thần thông mạnh nhất của Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng bị lão ma dễ dàng hóa giải.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không còn hiệu quả, Lâm Hiên thầm hạ quyết định. Sau này sẽ đổi sang bản mệnh pháp bảo khác. Đương nhiên việc này không thể gấp, tầm quan trọng của bản mệnh pháp bảo đối với tu sĩ không cần nói cũng biết.
Thần thông Huyễn Linh Thiên Hỏa vẫn không làm hắn thất vọng. Cửu Thiên Vi Bộ cũng còn tạm. Có điều đối mặt với cảnh giới Động Huyền Kỳ cũng chỉ là trứng chọi đá.
Ngoài ra còn Ngọc La Phong. Trong đầu Lâm Hiên vẫn còn lưu lại vẻ biến sắc của lão ma Động Huyền kỳ.
Mà khi ở Nhân giới, Thông Vũ chân nhân từng trúng phải thời gian chi độc của loại linh trùng này, Từ Cẩm Thanh chỉ trong thời gian ngắn đã hao tổn hơn trăm năm thọ nguyên mà tọa hóa.
Có điều muốn thúc dục đám trùng này trưởng thành lại quá gian nan trắc trở. Nghĩ đến đây Lâm Hiên lắc đầu. Mượn ngoại vật chỉ là một phần, tốt nhất phải dựa vào tu vị bản thân.
Cố gắng tu hành đề cao thực lực, đến lúc đó muốn tìm kiếm tài liệu luyện chế bảo vật cũng dễ dàng hơn.
Nghĩ thông suốt, Lâm Hiên quyết định rồi đảo san hô nho nhỏ này. Linh khí ở đây quá loãng, muốn tu luyện thì cũng phải kiếm một địa điểm linh mạch tốt một chút.
Bất quá còn một chuyện cần phải xử lý.
Sự việc Hồng Diệp đảo vừa rồi tuy kinh hiểm nhưng thu được khá nhiều chỗ tốt. Cái khác không nói, riêng việc cướp bóc tài hàng tại phường thị Vạn Thú đảo, còn thêm bảo khố bảo khố của Vạn Thú tôn giả, bên trong có thể có tinh thạch bảo vật do lão quái vật tích góp mấy ngàn năm. Tất cả đều bị Lâm Hiên không chút khách khí quét sạch.
Lúc ấy cấp bách nên vội vơ vét, hôm nay phải hảo hảo kiểm kê phân loại. Có thể lưu lại sử dụng hay là sẽ đổi thành tinh thạch.
Sau một ngày một đêm kiểm kê, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng. Tài liệu hàng hóa quá nhiều, phỏng chừng tổng giá trị không dưới năm sáu ức tinh thạch. Như vậy có thể tu hành trong một thời gian dài mà không lo thiếu tinh thạch.
Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, một chiếc Linh Chung cổ xưa bay vút ra.
Thanh Hỏa Kiếm bị hủy nhưng đã có Bách Linh Chung thế chỗ. Vạn Thú Tôn Giả thật vất vả mới thuần dưỡng thành thục hơn ngàn con Thi Nha, là một trong các đòn sát thủ của lão nhưng đã bị bảo vật này thu phục.
Tuy linh thú đã bị đối phương dùng máu nhận chủ nhưng nếu sử dụng Bách Linh chung vẫn có biện pháp sai sử đám Thi Nha.
Nghĩ đến liền làm, Lâm Hiên bắt đầu tế luyện.
Nháy mắt đã qua ba ngày.
Vào buổi sáng đẹp trời ngày thứ tư, vầng thái dương mới mọc, ánh nắng xuyên qua những tầng mây màu lam nhạt. Hải điểu săn mồi bay khắp bầu trời hải dương quang đãng, ngẫu nhiên cũng có con lên tiểu đảo. Hết thảy đều đầy vẻ an bình.
Sương mù nồng đậm tràn ngập xung quanh chỉ mới chỉ tản ra một chút. Đột nhiên ở chân trời xa xa chợt lóe hào quang. Hai đạo độn quang cực nhanh kích bắn tới, trong chốc lát đã đến vùng phụ cận tiểu đảo.
Linh lực dao động mãnh liệt khiến Lâm Hiên ngẩng đầu.
Tồn tại Ly Hợp Kỳ mang theo yêu khí nồng nặc. Là ngang qua hơi tới này tới đây làm gì?
Lâm Hiên kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn nhanh chóng thu hồi trận pháp đơn sơ ngoài động, phất tay áo xoá hết đấu vết ở bốn phía rồi thi triển Liễm Khí Thuật ẩn sau một tảng đá lớn.
Vừa mới thoát khỏi Độc Long ma tổ nên cẩn trọng một chút là không thừa. Lúc này hai đạo độn quang đã hiện ra trên bầu trời tiểu đảo.
Quang hoa tản đi hiển ra dung nhan hai khách không mời mà đến.
Bên trái là một yêu nữ dáng người thon dài, ngũ quan mặt mày cũng có phần dễ coi nhưng hai tròng mắt có màu bích lục. Miệng ả khẽ nhếch lộ ra một cái lưỡi rắn không ngừng thò thụt, thêm vào đó hai cái răng nanh sắc nhọn dị thường.
Bản thể là người nhưng khẳng định là một loại độc xà nào đó.
Bên phải là một đại hán thân thể rắn chắc như một tòa thiết tháp, đầu trọc chân trần tướng mạo xấu xí, thân khoác một tấm da thú mỏng phát ra yêu khí nồng nặc.
Hai yêu sau khi dừng độn quang thì lập thức thả ra thần thức bao trùm phạm vi hơn mười dặm, hơn nữa ánh mắt không ngừng dò xét đảo san hô.
“Dư đạo hữu, ngươi nói bảo vật ở nơi này? Có lầm lẫn không?” Đại hán quay đầu phát ra tiếng ồm ồm. Trên mặt hắn hiện tia nghi hoặc, tiểu đảo này trông rất là bình thường.
“Hồ đại ca sao lại nói như vậy, không tin tiểu muội sao?” Xà yêu nghe vậy có chút mất hứng.
“Đạo hữu tức giận làm gì, chúng ta tương giao đâu chỉ một hai ngày. Chỉ là chuyện này có quan hệ với tiền đồ của ta. Nếu không lấy được Vạn Niên Hỏa San Hô thì về sau thế nào chắc chắn đạo hữu đã rõ. Dù sao trước kia chúng ta cũng đã nói trước” Gã đại hán đầu trọc ảo não nói.
“Yên tâm, tin tình báo của tiểu muội tuyệt đối không sai. Chỉ là để lấy Vạn Niên Hỏa San Hô thì không biết đạo hữu đã mang vật ấy đến hay chưa?” Xà Yêu cười mị hoặc.
“Đương nhiên” Đại hán bình tĩnh trả lời.
“Vạn Niên Hỏa San Hô, là cái quái gì?” Ẩn thân sau khối cự thạch, Lâm Hiên trầm ngâm tự hỏi.
Hắn mới đến Linh giới chưa lâu, còn rất nhiều kỳ trân dị bảo, trân thạch tài nguyên khoáng sản còn chưa nghe qua.
Bất quá có thể khiến cho hai Yêu tộc Ly Hợp kỳ để tâm thì căn bản không cần hoài nghi giá trị của nó.
Không ngờ ngay tại địa phương hẻo lánh này lại cũng có bảo vật, Lâm Hiên không biết rốt cuộc mình xui xẻo hay gặp vận khí tốt. Hắn quyết định ẩn thân quan sát tiếp.
“Vậy Hồ huynh còn chờ cái gì, chúng ta sớm động thủ đoạt bảo” Xà yêu phấn khích nói.
“Chậm đã” Gã đại hán lắc đầu.
“Sao vậy?” Xà yêu ngẩn người, nụ cười quyến rũ chợt thu lại.
“Chẳng biết vì sao ta lại thấy có điểm không ổn. Liệu phụ cận không còn tu tiên giả khác?” Bộ dáng đại hán đầu trọc ngưng trọng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Điều này sao có thể? Chúng ta đã sớm dụng thần thức quan sát, huống chi nơi đây hẻo lánh không có linh mạch, đến tu sĩ cấp thấp cũng không thèm. Nếu không phải bản tiên tử nắm được tin tức thì sao có thể ngờ tại trung tâm đảo này có Vạn Niên Hỏa San Hô” Xà Yêu không đồng tình nói. Tuy cẩn tắc vô áy náy nhưng đồng bạn của ả thật quá nghi thần nghi quỷ.
“Hắc hắc. Tiên tử nói đúng nhưng phải cẩn thận một chút, nếu xảy ra vấn đề thì có hối cũng không kịp”.
Thấy đối phương kiên trì như vậy. Xà yêu đành bất đắc dĩ gật đầu.
Có điều nàng không xuất lực. Đối phương nhát như thỏ, vất vả này để cho hắn tự làm.
Đầu trọc đại hán nhìn xung quanh một phen sau đó thân hình quay tròn. Mấy chục đạo yêu khí chen chúc bay ra tụ lại thành các con phi điểu hình dáng khác nhau, chúng bắn ra bốn phương tám hướng tìm tòi cẩn thận.
Lâm Hiên khẽ thở dài. Đảo này quá nhỏ nên không có chỗ ẩn thân, Liễm Khí Tức và Ẩn Nặc thuật huyền diệu nhưng cũng có giới hạn.
Tiếng thở tuy nhẹ nhưng yêu tu Ly Hợp Kỳ rất linh mẫn, cả hai chợt biến sắc:
“Là ai lén lút, lăn ra đây cho ta!”.
Thanh âm như sét đánh làm cho đám mây trên bầu trời cũng nhanh chóng tan đi. Tiếng nổ bành bành truyền vào tai, những con phi điểu ở xung quanh trực tiếp nổ tan xác mà chết.
“Hai vị đạo hữu ở nơi này hoang vắng này lấy bảo thì cứ tự nhiên. Lâm mỗ cũng chỉ ngẫu nhiên đi qua, vô oán vô cừu cùng các vị.”
Thanh quang chợt lóe rồi một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra, không ngờ cũng là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ song trên gương mặt hiện vẻ kinh hoàng.
Thấy một tu tiên giả cùng cấp, hai yêu tộc thở nhẹ ra. Hai người liên thủ thì mười phần nắm chắc diệt sát một tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ.
“Tự nhiên? Hắc hắc. Đạo hữu xem hai ta ngu ngốc lắm sao. Nghe chuyện bọn ta mà còn muốn sống? Thực là người si nói mộng, nếu không muốn chịu khổ nên tự mình giải quyết đi” Gã đại hán nhe nanh cười bạo ngược.
Lời còn chưa dứt toàn thân hắn nổi linh quang. Một kiện ô hắc chiến giáp hiện lên, mà trong tay cũng xuất ra một cây Cự phủ hai lưỡi dài hơn trượng sắc bén cùng cực. Quanh thân Cự phủ còn có những tia điện hồ xèn xẹt quẩn quanh, yêu khí đáng sợ giống như gió lốc tàn phá ra bốn phía.
Mà Xà yêu cũng không kém thế, sau lưng chợt bốc lên hơn hơn mười con hỏa xà hừng hực như muốn thiêu đốt vạn vât.
Các hỏa xà nhanh chóng tụ lại trên thân ả hình thành một kiện chiến giáp đỏ rực. Nhiệt độ bốn phía lại chợt giảm, giống như bị bộ chiến giáp này hút mất hỏa linh khí trong không gian.
“Hai vị đạo hữu, tại hạ thực chỉ đi ngang qua, tuyệt không có ác ý” Lâm Hiên thấy vậy trên mặt lộ vẻ lo lắng, trong mắt như lộ tia sợ hãi.
“Bớt nói nhảm, bản tôn muốn lấy đầu ngươi”
Đại hán đầu trọc hét to. Thanh âm xương cốt kêu răng rắc, bắp thịt trên thân thể tức khắc tăng vọt lên, hai tay nắm cự phủ hung hăng trảm xuống.
Linh quang chợt lóe, một đạo hắc quang hình cái búa đường kính hơn ba thước xuất hiện, hung hăng chém vào cổ Lâm Hiên.
Thanh âm xé gió cùng thanh thế kinh người. Một búa này quả thật dễ dàng phá nát một ngọn núi.
“A…!”
Lâm Hiên với bộ dáng kinh hoàng, thậm chí không không nhúc nhích, tựa hồ không thể đối mặt công kích kinh người như vậy.
Đại hán mỉm cười nhưng sau đó sa sầm xuống bởi vì thân hình đối phương lại quỉ dị biến mất.
Sau đó cách đại hán khoảng mấy trượng. không gian chợt dao động lăn tăn như sóng nước.
“A!” Đại hán đầu trọc không khỏi kinh hô, ý thức được sự tình có vẻ bất ổn. Hóa ra đối phương muốn làm hắn kinh tâm.
Lúc này hắn gấp rút duỗi tay, một đạo thanh quang trong túi trữ vật bay vút ra hóa thanh một cổ thuẫn màu xanh chắn trước người.
Đại hán vội phun một ngụm tinh huyết lên mặt thuẫn. Thuẫn này hấp thu lập tức hóa thành một vầng sáng dày đặc bao bọc thân hình hắn lại, bên trong vầng sáng còn có các sợi tơ máu li ti hết sức bắt mắt.
Hắn trả giá không ít mới vất vả thu được bảo vật này vào tay. Chỉ cần lấy máu huyết làm vật dẫn thì dễ dàng đỡ một kích toàn lực của tu sĩ Ly Hợp trung kỳ.
Đại hán tin tưởng mười phần vào cỗ thuẫn, huống chi trên người mặc chiến giáp. Trên mặt hắn lộ vẻ dữ tợn. Không ngờ tiểu tử này muốn đùa giỡn hắn. Đang nghĩ ngợi thì trước mắt chói lòa linh quang, một đoàn hỏa diễm quỷ dị hiện ra.
Hỏa diễm này chỉ cỡ quả trứng gà nhưng khi nhìn thấy thì sau lưng đại hán đổ mồ hôi đầm đìa, tâm thần nổi sự báo động khó hiểu.
Ngay sau đó hỏa diễm không chút khách khí bắn lên vầng sáng.
Một tiếng vang nhỏ “…lạp” nổi lên, hàn khí nhanh chóng tỏa ra. Trên vầng sáng xuất hiện một tầng băng mỏng dính rồi không ngừng lan ra bốn phương tám hướng. Ngay lập tức cả cổ thuẫn cùng gã yêu tu kia bị đông cứng bên trong.
Sau đó bích quang lóe lên nhập vào thân thể đại hán.
Không cần phải nói, tuyệt độc!!!
Đầu trọc đại hán sợ hãi cùng cực, rơi vào đường cùng đành cắn răng liều mạng huy động yêu lực tinh thuần khổ tu mấy vạn năm đối kháng với Huyễn Thiên Linh Hỏa.
Nhất thời yêu khí bùng lên mãnh liệt giằng co cùng với Huyễn Thiên Linh Hỏa.
Lâm Hiên thấy vậy cười lạnh, tay phải nâng lên đang định đánh rắn dập đầu thì chợt nghe tiếng xé gió truyền đến. Chỉ thấy trước mặt là mấy trăm con hỏa xà, thế như từ cường cung bắn ra, hung hăng cắn xé lao tới.
Các hỏa xà này do linh lực tụ thành nhưng ẩn chứa thú hồn bên trong. Không hẳn giống như pháp thuật bình thường nhưng lại cũng không giống linh thú.
Lâm Hiên nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhưng sau đó phất tay áo một cái, từ trong ống tay bắn ra một Cổ Chung màu tím.
Chung này chỉ chừng một thước nhưng sau khi quay tròn thì hình thể nhanh chóng tăng vọt.
Những tiếng huyên náo vang lên mãnh liệt, vô số con Ma Điểu Ô Nha bay vọt ra. Đám Ô Nha này có ba con mắt, toàn thân lại được bao bọc bởi một tầng ma hỏa xám trắng.
Một cỗ hàn khí xuất hiện trùm lấy cả không gian.
“Tam Nhãn Thi Nha!”
Xà yêu kinh hãi la lên, tựa hồ nhận ra loại ma điểu này.
Ngay sau đó Thi Nha và Hỏa Xà bắt đầu cắn xé nhau. Không kể số lượng hay sức chiến đấu thì Hỏa Xà kém xa Thi Nha. Trong chớp mắt toàn bộ Hỏa Xà đã bị Thi Nha nuốt hết vào bụng.
“Không hổ là chiêu sát thủ của tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ ” Lâm Hiên hài lòng, lần đầu sử dụng mà Thi Nha dễ dàng thắng địch.
Mà Xà Yêu thấy chiêu số bị phá thì vừa sợ vừa giận, sợ hãi lại nhiều hơn một phần. Hiện mới biết đối phương thực lực mạnh xa hơn ả tưởng.
Nếu có thể lựa chọn, ả đã xoay mình bỏ chạy. Có điều nếu không có Vạn Niên Hỏa San Hô thì ả sẽ chết rất thảm.
Bách Luyện Thành Tiên
Kiểu tự bạo này khác với việc tu sĩ liều mạng tự bạo nội đan nguyên anh, uy lực xem ra nhỏ hơn rất nhiều nên uy hiếp không lớn đối với hắn, chỉ cần Ô Kim Long Giáp Thuẫn là đủ ngăn cản. Sau đó Lâm Hiên toàn lực thả ra thần thức, xác định lão ma không đào thoát nguyên thần thì rốt cuộc mới hoàn toàn yên tâm.
Nếu bị lão ma bắt được, khẳng định kết cục sống không thể mà chết cũng không xong.
Không nên trêu chọc tới tồn tại Động Huyền Kỳ bất quá đã kết đại thù với Độc Long lão tổ. Lâm Hiên quan sát thì không thấy bảo vật của lão ma rớt ra.
Không nên ở lâu tại nơi này, vạn nhất bản thể lão ma của lão ma tới đây thì coi như hắn xong đời.
Không chút do dự, Lâm Hiên uống ngay một giọt Vạn Niên Linh Nhũ, cẩn thận chọn một phương hướng rồi toàn thân nổi thanh quang, bay đi vùng hải vực phụ cận.
Lúc này tại một hoang đảo rất xa nơi đây, một lão giả bộ dáng như đang tức điên lên.
Đã bao nhiêu năm rồi lão chưa từng kinh ngạc như vật, không ngờ để tiểu gia hỏa đang giận kia thoát khỏi tay.
Cả người lão giận đến phát run. Không biết qua bao lâu thì cười lạnh, thanh âm quanh quẩn bốn phía:
“Tiểu gia hỏa, dù thần thông ngươi cao hơn tồn tại cùng cấp nhưng tiến giai Động Huyền Kỳ nào phải dễ. Dù vận khí ngươi có tốt mấy thì cũng phải mất hơn ngàn năm. Muốn an phận? Lão tổ ta sẽ cho ngươi cơ hội sao?”
Tựa hồ muốn tiết phát sự tức giận trong lòng, lão ma phất tay áo bào, một chùm tia sáng như một đạo trụ kình thiên từ trong tay quét ra.
Oanh!
Mặt biển trong phạm vi trăm dặm tựa như bị quái vật quấy phá bên dưới mà ào ào dâng lên. Cả hoang đảo giống như cừu non thế tội, bị nổ tung đến tan thành vạn mảnh.
***
Lâm Hiên đương nhiên không biết chuyện này. Hắn bay đi không ngừng nghỉ. Đổi hướng mấy lần, hơn một tuần trăng sau thì mới dừng độn quang.
Lúc này hắn không có ý định quay lại Hồng Diệp đảo.
Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, Độc Long lão tổ tuyệt sẽ không bỏ qua, trở về đây chẳng phải chui đầu vào lưới sao?
Hiện tại Hồng Diệp đảo đã là nơi thị phi.
Lão ma Động Huyền Kỳ này không biết có tâm cơ gì nơi đây? Lão âm thầm hành sự như vậy phải chăng còn e dè thế lực cực mạnh khác? Lâm Hiên có dự cảm sẽ rất nhanh lốc xoáy bão táp sẽ nổi lên ở Hồng Diệp đảo.
Đương nhiên hắn không ăn no rỗi việc mà dính vào chuyện này.
Tuy rằng tám chín phần có liên quan đến bảo vật nhưng Lâm Hiên đã trải nghiệm qua sự đáng sợ của cảnh giới Động Huyền Kỳ. Chỉ một phụ thân chi thể mà thần thông đã chênh lệch như trời với đất.
Tuy cầu phú quý trong nguy hiểm nhưng nếu không còn mạng nhỏ thì có hưởng được không?
Lúc này chọn lựa bảo toàn thân mình mới là thượng sách.
Về phần Hồng Diệp tiên tử, Lâm Hiên cũng đã cố hết sức.
Cầu người không bằng cầu mình. Ngoại lực vĩnh viễn không đáng tin cậy, kế tiếp phải xem nàng xoay sở vận mệnh ra sao.
Ý niệm luân chuyển trong đầu, Lâm Hiên đem thần thức thả ra, rất nhanh sắc mặt lộ vẻ vui mừng bay về phía chân trời xa xa.
Sau vài nhịp hô hấp, một hoang đảo lạ lẫm xuất hiện trong tầm mắt. Lâm Hiên không chút do dự đáp xuống.
Diện tích đảo này không lớn, bên ngoài xem ra chỉ là một khối san hô lớn.
Trên đảo có một ngọn núi thấp bé cao không đến trăm trượng. Lâm Hiên trự tiếp hạ xuống. Hắn không tạo động phủ chi cho phiền phức, trực tiếp đục một chỗ ngay sườn núi thành một cái động lớn sau đó đặt Thiên Cơ phủ vào. Sau đó thân hình hắn lóe lên tiến nhập vào bên trong.
Đã trốn xa như vậy, Lâm Hiên không nghĩ là lão quái vật có thể tìm đến cửa.
Qua những ngày bôn ba liên tục, dù có Vạn Niên Linh Nhũ nhưng tâm thần hắn cũng mệt mỏi cực độ, cần phải nghỉ ngơi
Đảo nhỏ hoang vắng này có nồng độ linh khí rất loãng, chỉ cần cẩn thận thì sẽ không ai thèm đến đây quấy rầy.
Lâm Hiên tùy tiện bố trí một trận pháp đơn sơ rồi vào tĩnh thất của Thiên Cơ phủ, chìm vào giấc ngủ say.
Sau ba ngày hắn mới tỉnh lại. Tâm thần rất tốt trở mình đi thanh thúy tắm gội.
Lần này tìm đường sinh trong cửa tử chưa hẳn không có thu hoạch. Từ khi vào Tụ Linh Không Gian tiến giai Ly Hợp, hắn đã có chút tự mãn.
Tu Tiên giới sát khí trải rộng tứ phía, các tồn tại cao cấp còn rất nhiều. Độc Long lão tổ chỉ dùng phụ thân thân thể mà bản thể của lão cũng chỉ là Động Huyền sơ kỳ. Nếu là Động Huyền trung kỳ thì đã nghiền nát hắn như nghiền một con rệp.
Lâm Hiên thở dài, cảm giác hãnh diện khi là Thái Thượng trưởng lão Thiên Nhai Hải Các ở Nhân Giới bao nhiêu lúc này chợt tan biến. Tiên lộ càng lên cao thì càng hư vô mù mịt.
Nguyệt nhi hiện đang ở đâu. cả Cầm Tâm nữa. Còn Thanh Nhi ở Nhân Giới tu luyện thế nào?
Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản. Lâm Hiên cảm khái một phen rồi ổn định tâm tư.
Lần gặp nạn này khiến hắn ngộ ra nhiều điều, ưu thế về pháp bảo đã không còn như ở Nhân Giới.
Khi đối mặt với lão ma chỉ vẻ trứng chọi đá, khiêu chiến vượt cấp dường như là quá sức. Bằng chứng là Thanh Hỏa Kiếm nhanh chóng bị đối phương hủy mất.
Phỏng chế linh bảo Sơn Thủy Phiến cũng không có bao nhiêu đất sử dụng. Chỉ có uy năng của Ma Duyên Kiếm vẫn biểu hiện không tồi.
Ở Linh giới, nếu có thể phục chế lại Ma Duyên kiếm thì thật tốt! Việc này tuy khó khăn nhưng không phải không có hi vọng.
Hiện Thanh Hỏa Kiếm bị hủy. Bách Long Chi Nha là thần thông mạnh nhất của Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn cũng bị lão ma dễ dàng hóa giải.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn không còn hiệu quả, Lâm Hiên thầm hạ quyết định. Sau này sẽ đổi sang bản mệnh pháp bảo khác. Đương nhiên việc này không thể gấp, tầm quan trọng của bản mệnh pháp bảo đối với tu sĩ không cần nói cũng biết.
Thần thông Huyễn Linh Thiên Hỏa vẫn không làm hắn thất vọng. Cửu Thiên Vi Bộ cũng còn tạm. Có điều đối mặt với cảnh giới Động Huyền Kỳ cũng chỉ là trứng chọi đá.
Ngoài ra còn Ngọc La Phong. Trong đầu Lâm Hiên vẫn còn lưu lại vẻ biến sắc của lão ma Động Huyền kỳ.
Mà khi ở Nhân giới, Thông Vũ chân nhân từng trúng phải thời gian chi độc của loại linh trùng này, Từ Cẩm Thanh chỉ trong thời gian ngắn đã hao tổn hơn trăm năm thọ nguyên mà tọa hóa.
Có điều muốn thúc dục đám trùng này trưởng thành lại quá gian nan trắc trở. Nghĩ đến đây Lâm Hiên lắc đầu. Mượn ngoại vật chỉ là một phần, tốt nhất phải dựa vào tu vị bản thân.
Cố gắng tu hành đề cao thực lực, đến lúc đó muốn tìm kiếm tài liệu luyện chế bảo vật cũng dễ dàng hơn.
Nghĩ thông suốt, Lâm Hiên quyết định rồi đảo san hô nho nhỏ này. Linh khí ở đây quá loãng, muốn tu luyện thì cũng phải kiếm một địa điểm linh mạch tốt một chút.
Bất quá còn một chuyện cần phải xử lý.
Sự việc Hồng Diệp đảo vừa rồi tuy kinh hiểm nhưng thu được khá nhiều chỗ tốt. Cái khác không nói, riêng việc cướp bóc tài hàng tại phường thị Vạn Thú đảo, còn thêm bảo khố bảo khố của Vạn Thú tôn giả, bên trong có thể có tinh thạch bảo vật do lão quái vật tích góp mấy ngàn năm. Tất cả đều bị Lâm Hiên không chút khách khí quét sạch.
Lúc ấy cấp bách nên vội vơ vét, hôm nay phải hảo hảo kiểm kê phân loại. Có thể lưu lại sử dụng hay là sẽ đổi thành tinh thạch.
Sau một ngày một đêm kiểm kê, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ vui mừng. Tài liệu hàng hóa quá nhiều, phỏng chừng tổng giá trị không dưới năm sáu ức tinh thạch. Như vậy có thể tu hành trong một thời gian dài mà không lo thiếu tinh thạch.
Lâm Hiên phất tay áo bào một cái, một chiếc Linh Chung cổ xưa bay vút ra.
Thanh Hỏa Kiếm bị hủy nhưng đã có Bách Linh Chung thế chỗ. Vạn Thú Tôn Giả thật vất vả mới thuần dưỡng thành thục hơn ngàn con Thi Nha, là một trong các đòn sát thủ của lão nhưng đã bị bảo vật này thu phục.
Tuy linh thú đã bị đối phương dùng máu nhận chủ nhưng nếu sử dụng Bách Linh chung vẫn có biện pháp sai sử đám Thi Nha.
Nghĩ đến liền làm, Lâm Hiên bắt đầu tế luyện.
Nháy mắt đã qua ba ngày.
Vào buổi sáng đẹp trời ngày thứ tư, vầng thái dương mới mọc, ánh nắng xuyên qua những tầng mây màu lam nhạt. Hải điểu săn mồi bay khắp bầu trời hải dương quang đãng, ngẫu nhiên cũng có con lên tiểu đảo. Hết thảy đều đầy vẻ an bình.
Sương mù nồng đậm tràn ngập xung quanh chỉ mới chỉ tản ra một chút. Đột nhiên ở chân trời xa xa chợt lóe hào quang. Hai đạo độn quang cực nhanh kích bắn tới, trong chốc lát đã đến vùng phụ cận tiểu đảo.
Linh lực dao động mãnh liệt khiến Lâm Hiên ngẩng đầu.
Tồn tại Ly Hợp Kỳ mang theo yêu khí nồng nặc. Là ngang qua hơi tới này tới đây làm gì?
Lâm Hiên kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Hắn nhanh chóng thu hồi trận pháp đơn sơ ngoài động, phất tay áo xoá hết đấu vết ở bốn phía rồi thi triển Liễm Khí Thuật ẩn sau một tảng đá lớn.
Vừa mới thoát khỏi Độc Long ma tổ nên cẩn trọng một chút là không thừa. Lúc này hai đạo độn quang đã hiện ra trên bầu trời tiểu đảo.
Quang hoa tản đi hiển ra dung nhan hai khách không mời mà đến.
Bên trái là một yêu nữ dáng người thon dài, ngũ quan mặt mày cũng có phần dễ coi nhưng hai tròng mắt có màu bích lục. Miệng ả khẽ nhếch lộ ra một cái lưỡi rắn không ngừng thò thụt, thêm vào đó hai cái răng nanh sắc nhọn dị thường.
Bản thể là người nhưng khẳng định là một loại độc xà nào đó.
Bên phải là một đại hán thân thể rắn chắc như một tòa thiết tháp, đầu trọc chân trần tướng mạo xấu xí, thân khoác một tấm da thú mỏng phát ra yêu khí nồng nặc.
Hai yêu sau khi dừng độn quang thì lập thức thả ra thần thức bao trùm phạm vi hơn mười dặm, hơn nữa ánh mắt không ngừng dò xét đảo san hô.
“Dư đạo hữu, ngươi nói bảo vật ở nơi này? Có lầm lẫn không?” Đại hán quay đầu phát ra tiếng ồm ồm. Trên mặt hắn hiện tia nghi hoặc, tiểu đảo này trông rất là bình thường.
“Hồ đại ca sao lại nói như vậy, không tin tiểu muội sao?” Xà yêu nghe vậy có chút mất hứng.
“Đạo hữu tức giận làm gì, chúng ta tương giao đâu chỉ một hai ngày. Chỉ là chuyện này có quan hệ với tiền đồ của ta. Nếu không lấy được Vạn Niên Hỏa San Hô thì về sau thế nào chắc chắn đạo hữu đã rõ. Dù sao trước kia chúng ta cũng đã nói trước” Gã đại hán đầu trọc ảo não nói.
“Yên tâm, tin tình báo của tiểu muội tuyệt đối không sai. Chỉ là để lấy Vạn Niên Hỏa San Hô thì không biết đạo hữu đã mang vật ấy đến hay chưa?” Xà Yêu cười mị hoặc.
“Đương nhiên” Đại hán bình tĩnh trả lời.
“Vạn Niên Hỏa San Hô, là cái quái gì?” Ẩn thân sau khối cự thạch, Lâm Hiên trầm ngâm tự hỏi.
Hắn mới đến Linh giới chưa lâu, còn rất nhiều kỳ trân dị bảo, trân thạch tài nguyên khoáng sản còn chưa nghe qua.
Bất quá có thể khiến cho hai Yêu tộc Ly Hợp kỳ để tâm thì căn bản không cần hoài nghi giá trị của nó.
Không ngờ ngay tại địa phương hẻo lánh này lại cũng có bảo vật, Lâm Hiên không biết rốt cuộc mình xui xẻo hay gặp vận khí tốt. Hắn quyết định ẩn thân quan sát tiếp.
“Vậy Hồ huynh còn chờ cái gì, chúng ta sớm động thủ đoạt bảo” Xà yêu phấn khích nói.
“Chậm đã” Gã đại hán lắc đầu.
“Sao vậy?” Xà yêu ngẩn người, nụ cười quyến rũ chợt thu lại.
“Chẳng biết vì sao ta lại thấy có điểm không ổn. Liệu phụ cận không còn tu tiên giả khác?” Bộ dáng đại hán đầu trọc ngưng trọng, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
“Điều này sao có thể? Chúng ta đã sớm dụng thần thức quan sát, huống chi nơi đây hẻo lánh không có linh mạch, đến tu sĩ cấp thấp cũng không thèm. Nếu không phải bản tiên tử nắm được tin tức thì sao có thể ngờ tại trung tâm đảo này có Vạn Niên Hỏa San Hô” Xà Yêu không đồng tình nói. Tuy cẩn tắc vô áy náy nhưng đồng bạn của ả thật quá nghi thần nghi quỷ.
“Hắc hắc. Tiên tử nói đúng nhưng phải cẩn thận một chút, nếu xảy ra vấn đề thì có hối cũng không kịp”.
Thấy đối phương kiên trì như vậy. Xà yêu đành bất đắc dĩ gật đầu.
Có điều nàng không xuất lực. Đối phương nhát như thỏ, vất vả này để cho hắn tự làm.
Đầu trọc đại hán nhìn xung quanh một phen sau đó thân hình quay tròn. Mấy chục đạo yêu khí chen chúc bay ra tụ lại thành các con phi điểu hình dáng khác nhau, chúng bắn ra bốn phương tám hướng tìm tòi cẩn thận.
Lâm Hiên khẽ thở dài. Đảo này quá nhỏ nên không có chỗ ẩn thân, Liễm Khí Tức và Ẩn Nặc thuật huyền diệu nhưng cũng có giới hạn.
Tiếng thở tuy nhẹ nhưng yêu tu Ly Hợp Kỳ rất linh mẫn, cả hai chợt biến sắc:
“Là ai lén lút, lăn ra đây cho ta!”.
Thanh âm như sét đánh làm cho đám mây trên bầu trời cũng nhanh chóng tan đi. Tiếng nổ bành bành truyền vào tai, những con phi điểu ở xung quanh trực tiếp nổ tan xác mà chết.
“Hai vị đạo hữu ở nơi này hoang vắng này lấy bảo thì cứ tự nhiên. Lâm mỗ cũng chỉ ngẫu nhiên đi qua, vô oán vô cừu cùng các vị.”
Thanh quang chợt lóe rồi một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra, không ngờ cũng là tu tiên giả Ly Hợp Kỳ song trên gương mặt hiện vẻ kinh hoàng.
Thấy một tu tiên giả cùng cấp, hai yêu tộc thở nhẹ ra. Hai người liên thủ thì mười phần nắm chắc diệt sát một tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ.
“Tự nhiên? Hắc hắc. Đạo hữu xem hai ta ngu ngốc lắm sao. Nghe chuyện bọn ta mà còn muốn sống? Thực là người si nói mộng, nếu không muốn chịu khổ nên tự mình giải quyết đi” Gã đại hán nhe nanh cười bạo ngược.
Lời còn chưa dứt toàn thân hắn nổi linh quang. Một kiện ô hắc chiến giáp hiện lên, mà trong tay cũng xuất ra một cây Cự phủ hai lưỡi dài hơn trượng sắc bén cùng cực. Quanh thân Cự phủ còn có những tia điện hồ xèn xẹt quẩn quanh, yêu khí đáng sợ giống như gió lốc tàn phá ra bốn phía.
Mà Xà yêu cũng không kém thế, sau lưng chợt bốc lên hơn hơn mười con hỏa xà hừng hực như muốn thiêu đốt vạn vât.
Các hỏa xà nhanh chóng tụ lại trên thân ả hình thành một kiện chiến giáp đỏ rực. Nhiệt độ bốn phía lại chợt giảm, giống như bị bộ chiến giáp này hút mất hỏa linh khí trong không gian.
“Hai vị đạo hữu, tại hạ thực chỉ đi ngang qua, tuyệt không có ác ý” Lâm Hiên thấy vậy trên mặt lộ vẻ lo lắng, trong mắt như lộ tia sợ hãi.
“Bớt nói nhảm, bản tôn muốn lấy đầu ngươi”
Đại hán đầu trọc hét to. Thanh âm xương cốt kêu răng rắc, bắp thịt trên thân thể tức khắc tăng vọt lên, hai tay nắm cự phủ hung hăng trảm xuống.
Linh quang chợt lóe, một đạo hắc quang hình cái búa đường kính hơn ba thước xuất hiện, hung hăng chém vào cổ Lâm Hiên.
Thanh âm xé gió cùng thanh thế kinh người. Một búa này quả thật dễ dàng phá nát một ngọn núi.
“A…!”
Lâm Hiên với bộ dáng kinh hoàng, thậm chí không không nhúc nhích, tựa hồ không thể đối mặt công kích kinh người như vậy.
Đại hán mỉm cười nhưng sau đó sa sầm xuống bởi vì thân hình đối phương lại quỉ dị biến mất.
Sau đó cách đại hán khoảng mấy trượng. không gian chợt dao động lăn tăn như sóng nước.
“A!” Đại hán đầu trọc không khỏi kinh hô, ý thức được sự tình có vẻ bất ổn. Hóa ra đối phương muốn làm hắn kinh tâm.
Lúc này hắn gấp rút duỗi tay, một đạo thanh quang trong túi trữ vật bay vút ra hóa thanh một cổ thuẫn màu xanh chắn trước người.
Đại hán vội phun một ngụm tinh huyết lên mặt thuẫn. Thuẫn này hấp thu lập tức hóa thành một vầng sáng dày đặc bao bọc thân hình hắn lại, bên trong vầng sáng còn có các sợi tơ máu li ti hết sức bắt mắt.
Hắn trả giá không ít mới vất vả thu được bảo vật này vào tay. Chỉ cần lấy máu huyết làm vật dẫn thì dễ dàng đỡ một kích toàn lực của tu sĩ Ly Hợp trung kỳ.
Đại hán tin tưởng mười phần vào cỗ thuẫn, huống chi trên người mặc chiến giáp. Trên mặt hắn lộ vẻ dữ tợn. Không ngờ tiểu tử này muốn đùa giỡn hắn. Đang nghĩ ngợi thì trước mắt chói lòa linh quang, một đoàn hỏa diễm quỷ dị hiện ra.
Hỏa diễm này chỉ cỡ quả trứng gà nhưng khi nhìn thấy thì sau lưng đại hán đổ mồ hôi đầm đìa, tâm thần nổi sự báo động khó hiểu.
Ngay sau đó hỏa diễm không chút khách khí bắn lên vầng sáng.
Một tiếng vang nhỏ “…lạp” nổi lên, hàn khí nhanh chóng tỏa ra. Trên vầng sáng xuất hiện một tầng băng mỏng dính rồi không ngừng lan ra bốn phương tám hướng. Ngay lập tức cả cổ thuẫn cùng gã yêu tu kia bị đông cứng bên trong.
Sau đó bích quang lóe lên nhập vào thân thể đại hán.
Không cần phải nói, tuyệt độc!!!
Đầu trọc đại hán sợ hãi cùng cực, rơi vào đường cùng đành cắn răng liều mạng huy động yêu lực tinh thuần khổ tu mấy vạn năm đối kháng với Huyễn Thiên Linh Hỏa.
Nhất thời yêu khí bùng lên mãnh liệt giằng co cùng với Huyễn Thiên Linh Hỏa.
Lâm Hiên thấy vậy cười lạnh, tay phải nâng lên đang định đánh rắn dập đầu thì chợt nghe tiếng xé gió truyền đến. Chỉ thấy trước mặt là mấy trăm con hỏa xà, thế như từ cường cung bắn ra, hung hăng cắn xé lao tới.
Các hỏa xà này do linh lực tụ thành nhưng ẩn chứa thú hồn bên trong. Không hẳn giống như pháp thuật bình thường nhưng lại cũng không giống linh thú.
Lâm Hiên nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhưng sau đó phất tay áo một cái, từ trong ống tay bắn ra một Cổ Chung màu tím.
Chung này chỉ chừng một thước nhưng sau khi quay tròn thì hình thể nhanh chóng tăng vọt.
Những tiếng huyên náo vang lên mãnh liệt, vô số con Ma Điểu Ô Nha bay vọt ra. Đám Ô Nha này có ba con mắt, toàn thân lại được bao bọc bởi một tầng ma hỏa xám trắng.
Một cỗ hàn khí xuất hiện trùm lấy cả không gian.
“Tam Nhãn Thi Nha!”
Xà yêu kinh hãi la lên, tựa hồ nhận ra loại ma điểu này.
Ngay sau đó Thi Nha và Hỏa Xà bắt đầu cắn xé nhau. Không kể số lượng hay sức chiến đấu thì Hỏa Xà kém xa Thi Nha. Trong chớp mắt toàn bộ Hỏa Xà đã bị Thi Nha nuốt hết vào bụng.
“Không hổ là chiêu sát thủ của tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ ” Lâm Hiên hài lòng, lần đầu sử dụng mà Thi Nha dễ dàng thắng địch.
Mà Xà Yêu thấy chiêu số bị phá thì vừa sợ vừa giận, sợ hãi lại nhiều hơn một phần. Hiện mới biết đối phương thực lực mạnh xa hơn ả tưởng.
Nếu có thể lựa chọn, ả đã xoay mình bỏ chạy. Có điều nếu không có Vạn Niên Hỏa San Hô thì ả sẽ chết rất thảm.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 6 - Chương 539: Vạn Niên Hỏa San Hô
10.0/10 từ 41 lượt.