Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 261: Huyền Thiên Linh Phượng trận
Đám mây kia hạ xuống rất thấp cách mặt đất, khoảng ngàn trượng thì linh áp đã khiến người không thở nổi. Tiếp theo những tia chớp xanh xẹt qua không trung giáng mạnh vào đàn yêu.
Đám yêu thú cấp thấp bị đánh trúng biến thành tro bụi hồn phi phách tán rơi xuống như sung rụng, nhưng đồng bọn bên cạnh không hề sợ hãi vẫn hung hãn tiến lên.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, chỉ thấy đám mây kia cuồn cuộn không ngừng, trong nháy mắt ở bên trong đã trút xuống hơn trăm đạo lôi điện to cỡ cánh tay
Yêu thú bị sét giật cháy thành tro bụi, đám tu sĩ Huyền Phượng môn mừng rỡ nhưng bọn họ cao hứng không được bao lâu. Từ đằng xa truyền đến những tiếng rít kinh sợ, chỉ thấy đám yêu thú ngẩng đầu lên cùng thi triển thần thông phun đủ loại hào quang. Có con đem yêu hỏa bổn mạng tế lên, còn có con thi triển bí thuật quỉ dị. Trong lúc nhất thời công kích dày như mưa điên cuồng đánh vào đám mây trên đỉnh đầu.
Pháp thuật của một yêu tộc cấp hai thì không mấy uy lực nhưng mấy vạn con cùng ra sức thì khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Ngay cả Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ cũng không dám nghênh đón trực diện.
Ầm ầm!
Tiếng nổ trầm muộn truyền vào tai đám mây kia đã bị sự công kích mạnh mẽ của yêu thú mà tản mát ra.
Các tu sĩ cấp thấp hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng cao thủ như Đường Tùng vẫn bình tĩnh, Huyền Thiên Linh Phượng trận chính là tổ sư tự mình bày ra, uy danh đâu phải tầm thường.
Lại nói ở Thiên Kình Phong, là trung tâm của Huyền phong môn đồng thời trận nhãn của đại trận, sau khi đám mây bị đánh tản mát thì khóe miệng lão giả râu bạc trắng rỉ ra một dòng máu nhỏ.
"Sư huynh không sao chứ!"
Nữ tử cung trang mở miệng quan tâm, dù thường ngày hay bất hòa với lão nhưng thời khắc này tình cảm đồng môn mới thể hiện ra.
"Phiền sư muội lo lắng, ta không sao"
Lão giả râu bạc trắng đưa tay áo lau vết máu ở khóe miệng sau đó hai tay biến ảo không ngừng. Cách lão ba trượng có một linh phù cỡ bàn tay tản ra ánh sáng rực rỡ đang lơ lửng, chính là di bảo của Huyền Phượng tiên tử.
"Đi!"
Theo tiếng quát khẽ của lão giả, hào quang của linh phù tỏa ra chói mắt rồi biến thành một quang cầu xoay tròn ở giữa không trung.
Ngay sau đó quang cầu nổ tung, linh phù lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt nhưng hào quang lại trở nên hết sức ảm đạm. Tuy vậy những điểm sáng sau khi tán ra bắt đầu tụ lại, đồng thời từ trong miệng lão giả phun ra một đạo kiếm khí xoay quanh cắt đứt hai đốt ngón tay trỏ, tinh huyết đầm đìa nhanh chóng nhập vào trong các điểm sáng từ đỏ đến tím.
Những điểm sáng này tụ tập lại thành bảy tiểu nhân cao chừng hơn tấc nhưng dung mạo hung ác vô cùng.
Lại nói bên kia, thừa dịp đám mây điện bị đánh tan những yêu thú kia lại lao tới với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đạo quân tiên phong chỉ còn cách đạo phòng tuyến thứ nhất của tu sĩ Huyền Phong môn một khoảng rất ngắn.
Đường Tùng liếm đôi môi khô khốc, đưa tay vỗ lên túi trữ vật tế ra pháp bảo là một cây Thiết Côn dài khoảng một thước, đang định ngăn địch thì dị biến lại tiếp tục nổi lên.
Chỉ thấy cột sáng màu đỏ cách bọn họ khá gần kia đột nhiên vặn vẹo một trận bắt đầu lay động. Yêu phong nổi lên bốn phía khiến bụi mù khắp nơi, đột nhiên cột sáng đỏ nổ tung phát ra ánh sáng đỏ như máu rồi nhanh chóng tụ lại biến thành một huyết quang cầu cực lớn chừng ba bốn mẫu. Điều này không chỉ khiến các tu sĩ trợn mắt há mồm mà ngay cả yêu thú Hóa Hình kỳ ở phía xa cũng đưa mắt nhìn nhau.
"Chuyện gì xảy ra vậy. Ta đã từng thấy qua đại trận hộ sơn Huyền Phong môn nhưng không giống thế này!"
"Thiếu chủ nói không sai, hai mươi năm trước Hắc Sơn lão yêu chỉ huy thủ hạ sống mái với Huyền Phượng môn. Thuộc hạ và hắn quan hệ không tồi nên cũng tới tham gia. Ta đã từng thấy tận mắt chứng kiến nhưng không phải thế này" Một yêu thú phát ra âm thanh trầm thấp tiếp lời. Gã này cũng không thuộc Tuyết Hồ tộc mà là một gã yêu tộc thân người đầu trâu bắp thịt nổi vồng trên người, vai mang một đôi Cự phủ.
"Cũng không có gì, Huyền Phượng Môn chính là môn phái đứng đầu truyền thừa trên trăm vạn năm. Tổ sư lại là tu sĩ Ly Hợp kỳ có nên có đại trận uy lực cỡ này cũng là bình thường". Tuyết Hồ vương cau mày lạnh lùng nói: "Chúng ta chưa cần vội động thủ, những yêu thú cấp thấp này ở Băng Mạc Hoang Nguyên nhiều vô số kể, cho dù mấy vạn tên này đều bị diệt sát cũng chẳng thấm vào đâu"
Mấy lão quái vật khác gật đầu lộ vẻ tán thành, yêu tộc có năng lực hạng nhất chính là sức sinh sản. Càng là yêu tộc cấp thấp thì sinh sản càng kinh khủng khiếp. Đám yêu thú này cũng không tính là gì, với lại liên quan đến sinh tử Hương nhi thì Tuyết Hồ vương sẽ không cố kỵ chuyện gì cả.
Lại nói lúc này quanh quang cầu có các phù văn lưu chuyển không ngừng. Đột nhiên xuất hiện một vết rạn nhỏ trên quang cầu rồi như tằm phá kén rồi càng lan rộng ra. Sau một lát nó nổ tung hiện ra một thân ảnh khổng lồ.
Dù biết đối phương là bạn nhưng Đường Tùng cũng không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, chỉ thấy một gã Cự nhân khổng lồ toàn thân là lân giáp màu đỏ cao gần ba mươi trượng uy vũ vô cùng, nhìn qua giống như thiên thần giáng thế.
Những phù văn lớn bằng cái đấu bắt đầu lặn trong cơ thể của hắn, sau đó hai tay của Đại cự nhân liền phát sáng, nắm quyền còn lớn hơn cái cột nhà giáng xuống phía dưới.
Tiếng ầm ầm truyền vào tai, đủ loại vòng bảo hộ do yêu thú cấp thấp tế ra như bóng nước vỡ tan, mấy chục con quái vật xui xẻo bị quyền đầu đập trúng lập tức biến thành đống thịt bầy nhầy. Lúc này đám yêu thú hỗn loạn như gà bay chó chạy còn Đại Cự nhân liên tiếp vung chân đá qua dẫm lại biến vô số yêu thú thành nguyên liệu chả nướng.
Mặc dù yêu thú cấp thấp không có linh trí nhưng lúc này thấy đồng bọn chết thảm cũng lộ vẻ sợ hãi, thế công của yêu thú chậm lại. Thời khắc này bảy cột sáng cũng biến thành bảy gã cự nhân tướng mạo giống nhau, chỉ khác duy nhất chính là màu sắc của lân giáp trên người.
Mặc dù yêu thú số lượng rất nhiều nhưng bị bảy gã cự nhân này đánh cho tan tác, nhất thời không cách nào xông lên được.
Đáng tiếc ngày vui chẳng tầy gang. Sau lúc bối rối ngắn ngủi từ đại doanh của yêu thú bay ra một nhóm trợ thủ đều là yêu tộc cấp ba trở lên. Linh trí bọn này không thể so sánh với Nhân tộc nhưng cũng biết phối hợp, theo tiếng phân phó của Tuyết Hồ vương bọn chúng chia ra bảy nhóm nhào về phía bảy gã cự nhân kia.
Lúc này sương yêu cuồn cuộn bao phủ khắp một vùng trời. Thanh thế như vậy khiến tu sĩ Huyền Phượng môn kinh hãi đem pháp bảo linh khí tế ra chuẩn bị hỗ trợ cự nhân. Có điều những quái vật cấp hai lúc này đã khôi phục khí lực, phun ra yêu hỏa nuốt vân nhả vụ hoặc cận chiến lao vào dùng răng nanh móng vuốt cắn xé, hung hãn không sợ chết mà chiến đấu với bảy gã Cự nhân. Huyền Phượng tiên tử vốn là thiên kiêu chi nữ, trận pháp lưu lại cũng có bí thuật độc đáo, bảy gã cự nhân kia không biết là dùng tà linh gì luyện thành mà không chút sợ hãi đối mặt với đại quân yêu thú. Hai tay đấm vào lồng ngực gào vang hưng phấn không thôi.
Có điều sau một khắc, lấy ít địch nhiều các cự nhân dần dần rơi xuống thế hạ phong, không ít tu sĩ Huyền Phượng môn muốn trợ giúp một tay nhưng đều bị trưởng bối đưa tay ngăn cản.
Chẳng qua đám cự nhân chỉ là khí linh mà thôi, hiện vẫn chưa tới thời khắc cận chiến nên cần phải bảo tồn thực lực, hơn nữa ảo diệu của Huyền Thiên Linh Phượng trận hẳn không phải chỉ có như thế.
Lúc này ánh mắt hai bên đều tập trung vào đó, ngay cả Tuyết Hồ vương cũng không hề chú ý tới một đạo độn quang mờ ảo đang bay tới từ phía chân trời.
Đạo sáng kia ảm đạm vô cùng, bề ngoài còn bao một tầng sương mù màu xám trắng cùng màu với yêu vụ xung quanh, nếu không cẩn thận chú ý thì không thể phát hiện.
Hào quang chợt tắt, dạo kinh hồng hạ xuống lưng sườn núi khuất lộ ra một thiếu niên diện mạo bình thường là Lâm Hiên.
Đi ngày đi đêm cuối cùng hắn cũng từ Băng Mạc Hoang Nguyên trở về tổng đàn của Huyền Phượng môn.
Hơ, cũng may mà vẫn chưa muộn! Nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết Hồ đang ngủ, ánh mắt Lâm Hiên lộ ra một tia quyến luyến, ngoại trừ tham ăn và tham ngủ thì tiểu công chúa này đáng yêu vô cùng.
Lúc này đối mặt với sự điên cuồng tấn công của ngàn vạn yêu thú, bảy gã cự nhân rốt cục không chống đỡ nổi chân tay trở nên luống cuống.
Tại Thiên Kình phong, vẻ mặt lão giả râu bạc trắng vô cùng khó coi. Tổng đàn từng bị yêu thú vây công vô số lần nhưng chưa có lần nào các đại yêu thú lại cho đám thuộc hạ liều mạng lấy thân lấp hào như vậy.
Chẳng lẽ bổn môn không thể vượt qua trận hạo kiếp này sao? Lão giả không khỏi quay đầu nhìn về phía u cốc bên trái. Nhạc sư huynh còn đang ở trong hàn đàm nhưng cảnh giới vẫn chưa ổn định.
"Hà sư muội, Tất sư đệ vẫn chưa trở về sao? " Liếc qua một bên, thấy nữ tử cung trang lắc đầu thì vẻ mặt lão càng khó coi hơn.
Lão giả cắn răng quyết định sử dụng bí pháp uy lực nhất của hộ phái đại trận, nếu không đả thương mấy vạn con yêu thú cấp thấp này thì lát nữa các đệ tử sẽ tổn thương vô số.
"Đây là.." Những lão quái khác thấy thế không khỏi thất kinh, cũng có người lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Lúc này hai tay lão giả râu bạc trắng co duỗi múa may như vũ đạo ở thời kỳ man hoang, đồng thời môi khẽ lẩm nhẩm đọc ra chú ngữ rất khó hiểu, âm từ cũng rất khác lạ hiển nhiên là truyền từ thời thái cổ.
Chốc lát sau lão giả nhắm hai mắt lại. Trên đỉnh đầu có một tiểu hài nhi cỡ một tấc có dung mạo giống hệt lão. Chỉ thấy Nguyên Anh kêu loạn minh minh ông ông một hồi. Hai tay không ngừng múa may như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp phóng ra các đạo pháp quyết. Theo động tác của lão, bảy gã cự nhân đang đương cự đám yêu thú đột nhiên phát sinh biến hóa. Thân thể bọn chúng giống như trái bóng căng ra, toàn thân tỏa ra hào quang ngày càng lan rộng. Thân hình vốn chỉ cao hai ba mươi trượng những lúc này to lớn đến hàng trăm trượng.
Trên mặt Tuyết Hồ vương hiện lên một tia hoài nghi, chẳng lẽ là đối phương muốn tự bạo? lão ngẩng đầu lên phát ra một tiếng huýt thật dài.
Những yêu thú kia nghe thấy vội vàng rút lui như hồ tháo nước nhưng đáng tiếc đã muộn.
Trên trời quang như xẹt qua một tia sét khổng lồ, bảy Đại Cự Nhân đồng thời bạo liệt nổ tung. Uy lực kinh người cùng phạm vi ảnh hưởng bao trùm cả mấy vạn yêu tộc cấp thấp. Những tiếng đì đùng như sấm dậy xen lẫn trong những tiếng gào thét thê lương, linh khí cùng hào quang thất sắc lan tỏa ra một góc trời. Trong phạm vi gần một dặm, tất cả cây cỏ đất đá cùng mấy vạn yêu tộc yêu tộc cấp thấp như bị một cỗ sức ép vô hình nghiền nát.
Đám yêu tộc phía sau cùng nhóm tu sĩ ở xa phải phát ra linh khí hộ thân chống lại linh áp. Lúc này nhìn khắp trời đầy một màu máu, Tuyết Hồ vương vô cùng thịnh nộ đang muốn phát tác thì một màn quỉ dị lại xảy ra. Chỉ thấy từ trong đám bụi thân thể của các cự nhân lại bay quang cầu cỡ đầu người màu sắc khác nhau, xung quanh có phù văn dày đặc. Rất nhanh chúng tụ cùng một chỗ dung hợp hoàn mỹ hiện ra một quang cầu bảy sắc rực rỡ có đường kính hơn một trượng ở giữa không trung.
Tiếp theo một cỗ linh khí bàng bạc tăng vọt chói mắt tràn ra.
"Đây là cái gì?" Tuyết Hồ vương từ đầu đến giờ luôn lãnh khốc nhưng cuối cùng cũng lộ ra một tia ngưng trọng, ngay cả lão cũng không dám khinh thị pháp lực dao động phát ra trong quang cầu kia.
Sắc mặt của thiếu chủ Tuyết Hồ cũng rất khó coi. Mà những yêu thú Hóa Hình kỳ khác càng nhịn không được mà châu đầu ghé tai nhau.
"Hừ, Huyền Phượng tiên tử năm đó kinh tài tuyệt diễm quả nhiên không tầm thường, xem ra bổn vương đã chủ quan. Có điều bọn chúng có bảo vật thì chẳng lẽ ta lại không? Luận về lịch sử thời gian của chúng ta còn lâu hơn Huyền Phượng môn này nhiều".
Tuyết Hồ vương hừ lạnh một tiếng mở miệng chậm rãi sau đó phất tay một cái.
"Dạ, phụ vương!" Chỉ thấy một thiếu nữ mi thanh mục tú gật đầu từ từ bay ra. Không ngờ lại là yêu tộc Hóa Hình kỳ cảnh giới trung kỳ, là tỷ tỷ cùng phụ khác mẫu với Tiểu Tuyết Hồ, chính là đại công chúa của bộ tộc Tuyết Hồ, Viện Kha.
Thiếu nữ này tóc dài đen nhánh đến eo lưng để đôi chân trần trắng như tuyết, nhìn qua dáng người kiều mị đến cực điểm, sau khi bay đến thì Viện Kha duỗi bàn tay mềm vỗ vào bên hông, bạch quang chợt lóe một vật liền bay đến trước.
Bảo vật phát ra ánh sáng màu đỏ sậm này không ngờ lại là một Bình trà chu sa chỉ cỡ bàn tay.
Có câu nước biển không thể đo bằng đấu. Bình trà này lại là bảo vật truyền thừa trăm vạn năm của tộc Tuyết Hồ, thần thông kinh hãi thế tục.
Cũng không biết tại sao mà chỉ có nữ tử mới có thể sử dụng, từ trước đến nay đều giao cho công chúa của Tuyết Hồ vương bảo quản.
Tay trái Viện Kha vừa lật, trong lòng bàn tay lại có thêm một hộp ngọc. Nắp hộp vừa mở ra đã có mùi hương ngào ngạt phả vào mặt, một lớp trà mỏng màu xanh nhạt đập vào mắt.
Thiếu nữ duỗi ngón tay ngọc giống chồi thông mọc mùa xuân nhẹ nhàng nhặt một ít bỏ cẩn thận vào trong bình. Đồng thời còn đem một khối hàn băng vạn năm cỡ quả trứng thả vào.
Chỉ thấy động tác của nàng nhu hòa không vương chút khói bụi nhân gian. Sau đó nàng hé miệng nhỏ phun ra một đạo yêu hỏa màu đun nóng đáy bình, bộ dáng như một thiếu nữ xinh đẹp muốn pha trà đãi khách.
Trở lại bên kia, lúc này quang cầu rực rỡ tiên tục xoay tròn phát ra thụy khí trùng thiên, rất nhanh trong tiếng phượng hót vang vọng chín tầng trời một con điểu nhi mỹ lệ từ trong phá vỏ mà ra. Điểu nhi dài khoảng hơn một trượng, toàn thân tản ra một cỗ thụy khí, đưa hai tròng mắt nhìn quanh cao ngạo vô cùng, dường như vạn vật đều ở dưới đôi chân nó.
Loại hình thái khí thế này hiển nhiên ở Nhân giới không tồn tại, mà chỉ có Bách điểu chi vương trong truyền thuyết, Thần cầm của thượng giới, Phượng Hoàng!
Nhất thời cả hai bên hoảng sợ một hồi. Địa vị Phượng Hoàng tương đương Chân Long, tại thời kì thái cổ từng có dấu tích nhân gian, hiện tại đã sớm phi thăng lên thượng giới.
Còn có truyền thuyết Phượng Hoàng tộc số lượng ít ỏi, thọ nguyên cơ hồ lại vô hạn, tuế nguyệt dài đằng đẵng, đa số đều độ kiếp trở thành tiên cầm, cho dù một số ít còn lại ở Linh giới cũng là thân phận yêu vương một phương.
Đương nhiên trước mắt không phải chân thể Phượng Hoàng mà chỉ là một tia phân hồn của Huyền Phượng tiên tử, không biết dùng loại bí thuật nào đó mà chuyển hóa thành hình thái này.
Huyền Phượng tiên tử vốn là tu yêu giả Ly Hợp Kỳ, cho nên thần thông của thần điểu hẳn không nhỏ, cũng không kém bao nhiêu so với đại yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ.
Lúc này Phượng Hoàng vẫy cánh một cái, thân thể bắt đầu trương lên cực lớn. Chỉ riêng sải cánh đã dài tới hai ba mươi lần. Càng thêm đáng sợ là trên thân thể của nó tản ra một cỗ uy áp kinh người.
Cầm trung hoàng giả, bách điểu chi vương!
Những yêu thú đang bay trên không kia đều lộ vẻ sợ hãi, ré lên một tiếng từ trên bầu trời rơi xuống, những loại yêu tộc khác cũng không khá hơn là mấy thân thể run lẩy bẩy
Phượng Hoàng ngẩng đầu lên gáy to một tiếng như ma âm nhiễu loạn tứ phía, vỗ cánh một cái thì một màn hỏa vũ lập tức rơi xuống. Không khí đột nhiên trở nên nóng rực khét lẹt.
Điều khiến Tuyết Hồ Vương kinh sợ chính là đám yêu thú kia dưới uy áp của Phượng Hoàng lại không dám hoàn thủ. Nếu không nhiều Băng hệ yêu thú cùng tiến công thì chỉ cần mỗi con phun một ngụm dãi nhỏ cũng đủ để tắm thần điểu này trong thủy hồ.
Nhưng lão cũng không nóng giận, muốn chờ xem thần thông của nữ nhi biểu hiện thế nào.
Tuyết Hồ đại công chúa này thường ngày đều ẩn cư ít lui tới ngoại giới, nhưng với tu vị Hóa Hình trung kỳ, thần thông của nàng chắc chắn không thấp. Huống chi trong tay còn có truyền thừa chi bảo của Tuyết Hồ tộc.
Dù thấy Phượng Hoàng hung hãn hoành hành nhưng thần tình nàng vẫn lạnh nhạt tĩnh lặng như nước, phong thái cùng khí chất khiến người thấy yêu mà sợ.
Lại qua nửa khắc tiếng động lách cách trong bình trà truyền ra. Từng sợi bạch khí bắt đầu bốc lên.
Trên mặt Tuyết Hồ công chúa lộ ra vẻ vui mừng nâng ấm trà lên, tay áo khẽ buông lộ ra cánh tay trắng nõn nà như bạch ngọc. Mà nàng tựa hồ không sợ bị bỏng, chầm chậm đem bạch khí hút vào cái miệng nhỏ nhắn.
Chỉ thấy trên người nàng phát ra ngân quang chói mắt, thân thể hóa thành một đạo kinh hồng bay qua nghênh tiếp Phượng Hoàng.
Càng tới gần càng cảm nhận được uy áp của thượng cổ thần cầm nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp không hề tỏ ra sợ hãi. Có điều linh khí trên người nàng tuy mạnh nhưng chỉ là Hóa Hình trung kỳ. Điều gì khiến nàng tự tin như vậy?
"Phụ vương, tỷ tỷ không có việc gì chứ!" Tuyết Hồ thiếu chủ có vẻ có chút khẩn trương vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.
Tuyết Hồ Vương không mở miệng nhưng trong đôi mắt lóe ra những tia sáng kỳ lạ.
Mà đám tu sĩ bên này cũng trừng mắt líu lưỡi, chỉ là một yêu tộc Hóa Hình kỳ lại muốn quyết đấu cùng thần cầm do tổ sư lưu lại, đúng là không biết tự lượng sức.
Đương nhiên cũng có một số đệ tử đạo tâm không cao trên mặt lộ ra vẻ si mê, dù sao đại công chúa này cũng là một vị tuyệt đại giai nhân a.
Thiên sinh mang vẻ mị hoặc khiến thần trí đám tu tiên giả bình thường mê say. Đó cũng là một trong những kỹ năng vốn có của Tuyết Hồ tộc.
Đột nhiên hung quang trong mắt Phượng Hoàng lóe lên, há mỏ phun một đạo hỏa diễm hung lệ chừng đến nửa trượng, thanh thế kinh người bắn về Tuyết Hồ công chúa.
Trên mặt Vận Kha vẫn lộ vẻ lạnh nhạt, hé đôi môi anh đào phun ra một ngụm thủy tuyến, sau đó nàng nâng những ngón tay thon nhọn như búp măng làm bút, lấy yêu khí hỗn hợp cùng nước trà làm mực vẽ lên hư không một hàng văn tự.
"Thiếu gia, ả đang làm gì vậy?" Nấp tại một nơi quan sát, thanh âm hiếu kỳ của Nguyệt Nhi truyền vào tai Lâm Hiên.
"Ta cũng không rõ" Vẻ mặt Lâm Hiên cũng đầy nghi hoặc, cách sử dụng bảo vật như trước mắt thì hắn chưa từng thấy qua. Thiên hạ vốn rộng lớn, những điều mắt thấy tai nghe chỉ là như nước trong đại dương.
Chỉ thấy phong thái của Tuyết Hồ công chúa vô cùng phiêu dật, thần thái cực kỳ ưu mỹ, tuy là viết chữ nhưng lại đầy khí tức thái cổ man hoang.
Rất nhanh linh quang lóe lên rồi một phù văn to cỡ cái đấu đã được viết xong.
Thiếu nữ duỗi tay ra, Phù văn lưu chuyển hóa thành một tầng áng sáng bảo hộ màu trắng đem nàng bọc ở giữa.
Nói thì chậm nhưng động tác hoành bộ yên vân này hoàn thành chỉ trong nháy mắt.
Hỏa trụ lúc này đã bắn tới trước mặt nàng nhưng lại dễ dàng bị ánh sáng cản lại.
Tuyết Hồ Vương thở phào một hơi, đừng xem hỏa trụ này tầm thường, luận uy lực của nó không kém bao nhiêu so với một kích của Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, nữ nhi có thể tiếp được xem ra đã thấu ngộ được truyền thừa chi bảo.
Bên kia Phượng Hoàng lại phát ra một tiếng gáy vang đầy phẫn nộ, lông vũ toàn thân nó rung lên, toàn thân bốc ra một tầng hỏa diễm hừng hực cùng linh áp tăng vọt.
Trên mặt Tuyết Hồ công chúa lộ vẻ ngưng trọng, ngọc thủ khẽ múa cùng thân hình phiêu hốt, theo động tác như nước chảy mây bay từ lòng bàn tay bay ra một kim phù.
Mắt thấy bình thủy trà do nàng không ngừng uống vào đã sắp cạn. Lúc này đã có vài chục đạo kim phù được viết ra xoay tròn quanh thân thể nàng.
"Phá!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, toàn thân Tuyết Hồ công chúa bạo khởi linh quang cùng các đạo kim phù kia nhập làm một thể, hào quang phát ra chói mắt khiến người không dám nhìn thẳng.
Bên kia Phượng Hoàng chợt dừng lại, tựa hồ cũng cảm có điều bất ổn nên có phần do dự.
Rất nhanh hào quang thu liễm, một lần nữa hiện ra dung nhan có phần tái nhợt của thiếu nữ, yêu khí toàn thân đều bị những kim phù kia hút đi hơn phân nửa.
Chỉ thấy hai tay nàng không ngừng bấm niệm pháp quyết, theo đó Kim phù bạo phát ra vô số quang điểm rất nhanh lại lần nữa ngưng tụ lại.
"Không có khả năng, đó là..."
Trên Thiên Kình phong, mặc dù cách rất xa nhưng bằng vào thần thức cường đại, lão giả râu bạc trắng tự nhiên đem cảnh này thu vào trong mắt. Thời khắc này trên mặt lão tràn đầy vẻ khó tin, nhịn không được thốt lên tiếng kinh hô:
“Ta không nhìn lầm chứ, Sơn Hà phiến, Vạn Pháp Xích, Đoạt Phách kỳ, Câu Hồn kiếm, những thứ này không phải là Linh giới chi bảo được ghi lại trong điển tịch sao, sao lại rơi vào trong tay Tuyết Hồ tộc”.
“Không đúng, không phải chân bảo mà là do bình trà chu sa trong tay ả, không biết mô phỏng biến ảo cổ quái thế nào, lại có vài phần tương đồng cùng phù bảo " Cung trang nữ tử lắc đầu phân tích.
"Hừ, cho dù như thế uy lực cũng tuyệt không thể coi thường. Bảo này có phần nguy hiểm, truyền lệnh xuống các đệ tử chuẩn bị đón đỡ." Lão giả râu bạc trắng thở dài. Tuyết Hồ không hổ là một trong ba đại thế lực yêu tộc. Lần này Huyền Phượng môn có thể không đứng vững được hay không còn rất khó nói.
Bách Luyện Thành Tiên
Đám yêu thú cấp thấp bị đánh trúng biến thành tro bụi hồn phi phách tán rơi xuống như sung rụng, nhưng đồng bọn bên cạnh không hề sợ hãi vẫn hung hãn tiến lên.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, chỉ thấy đám mây kia cuồn cuộn không ngừng, trong nháy mắt ở bên trong đã trút xuống hơn trăm đạo lôi điện to cỡ cánh tay
Yêu thú bị sét giật cháy thành tro bụi, đám tu sĩ Huyền Phượng môn mừng rỡ nhưng bọn họ cao hứng không được bao lâu. Từ đằng xa truyền đến những tiếng rít kinh sợ, chỉ thấy đám yêu thú ngẩng đầu lên cùng thi triển thần thông phun đủ loại hào quang. Có con đem yêu hỏa bổn mạng tế lên, còn có con thi triển bí thuật quỉ dị. Trong lúc nhất thời công kích dày như mưa điên cuồng đánh vào đám mây trên đỉnh đầu.
Pháp thuật của một yêu tộc cấp hai thì không mấy uy lực nhưng mấy vạn con cùng ra sức thì khiến người ta vô cùng khiếp sợ. Ngay cả Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ cũng không dám nghênh đón trực diện.
Ầm ầm!
Tiếng nổ trầm muộn truyền vào tai đám mây kia đã bị sự công kích mạnh mẽ của yêu thú mà tản mát ra.
Các tu sĩ cấp thấp hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng cao thủ như Đường Tùng vẫn bình tĩnh, Huyền Thiên Linh Phượng trận chính là tổ sư tự mình bày ra, uy danh đâu phải tầm thường.
Lại nói ở Thiên Kình Phong, là trung tâm của Huyền phong môn đồng thời trận nhãn của đại trận, sau khi đám mây bị đánh tản mát thì khóe miệng lão giả râu bạc trắng rỉ ra một dòng máu nhỏ.
"Sư huynh không sao chứ!"
Nữ tử cung trang mở miệng quan tâm, dù thường ngày hay bất hòa với lão nhưng thời khắc này tình cảm đồng môn mới thể hiện ra.
"Phiền sư muội lo lắng, ta không sao"
Lão giả râu bạc trắng đưa tay áo lau vết máu ở khóe miệng sau đó hai tay biến ảo không ngừng. Cách lão ba trượng có một linh phù cỡ bàn tay tản ra ánh sáng rực rỡ đang lơ lửng, chính là di bảo của Huyền Phượng tiên tử.
"Đi!"
Theo tiếng quát khẽ của lão giả, hào quang của linh phù tỏa ra chói mắt rồi biến thành một quang cầu xoay tròn ở giữa không trung.
Ngay sau đó quang cầu nổ tung, linh phù lại lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt nhưng hào quang lại trở nên hết sức ảm đạm. Tuy vậy những điểm sáng sau khi tán ra bắt đầu tụ lại, đồng thời từ trong miệng lão giả phun ra một đạo kiếm khí xoay quanh cắt đứt hai đốt ngón tay trỏ, tinh huyết đầm đìa nhanh chóng nhập vào trong các điểm sáng từ đỏ đến tím.
Những điểm sáng này tụ tập lại thành bảy tiểu nhân cao chừng hơn tấc nhưng dung mạo hung ác vô cùng.
Lại nói bên kia, thừa dịp đám mây điện bị đánh tan những yêu thú kia lại lao tới với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt đạo quân tiên phong chỉ còn cách đạo phòng tuyến thứ nhất của tu sĩ Huyền Phong môn một khoảng rất ngắn.
Đường Tùng liếm đôi môi khô khốc, đưa tay vỗ lên túi trữ vật tế ra pháp bảo là một cây Thiết Côn dài khoảng một thước, đang định ngăn địch thì dị biến lại tiếp tục nổi lên.
Chỉ thấy cột sáng màu đỏ cách bọn họ khá gần kia đột nhiên vặn vẹo một trận bắt đầu lay động. Yêu phong nổi lên bốn phía khiến bụi mù khắp nơi, đột nhiên cột sáng đỏ nổ tung phát ra ánh sáng đỏ như máu rồi nhanh chóng tụ lại biến thành một huyết quang cầu cực lớn chừng ba bốn mẫu. Điều này không chỉ khiến các tu sĩ trợn mắt há mồm mà ngay cả yêu thú Hóa Hình kỳ ở phía xa cũng đưa mắt nhìn nhau.
"Chuyện gì xảy ra vậy. Ta đã từng thấy qua đại trận hộ sơn Huyền Phong môn nhưng không giống thế này!"
"Thiếu chủ nói không sai, hai mươi năm trước Hắc Sơn lão yêu chỉ huy thủ hạ sống mái với Huyền Phượng môn. Thuộc hạ và hắn quan hệ không tồi nên cũng tới tham gia. Ta đã từng thấy tận mắt chứng kiến nhưng không phải thế này" Một yêu thú phát ra âm thanh trầm thấp tiếp lời. Gã này cũng không thuộc Tuyết Hồ tộc mà là một gã yêu tộc thân người đầu trâu bắp thịt nổi vồng trên người, vai mang một đôi Cự phủ.
"Cũng không có gì, Huyền Phượng Môn chính là môn phái đứng đầu truyền thừa trên trăm vạn năm. Tổ sư lại là tu sĩ Ly Hợp kỳ có nên có đại trận uy lực cỡ này cũng là bình thường". Tuyết Hồ vương cau mày lạnh lùng nói: "Chúng ta chưa cần vội động thủ, những yêu thú cấp thấp này ở Băng Mạc Hoang Nguyên nhiều vô số kể, cho dù mấy vạn tên này đều bị diệt sát cũng chẳng thấm vào đâu"
Mấy lão quái vật khác gật đầu lộ vẻ tán thành, yêu tộc có năng lực hạng nhất chính là sức sinh sản. Càng là yêu tộc cấp thấp thì sinh sản càng kinh khủng khiếp. Đám yêu thú này cũng không tính là gì, với lại liên quan đến sinh tử Hương nhi thì Tuyết Hồ vương sẽ không cố kỵ chuyện gì cả.
Lại nói lúc này quanh quang cầu có các phù văn lưu chuyển không ngừng. Đột nhiên xuất hiện một vết rạn nhỏ trên quang cầu rồi như tằm phá kén rồi càng lan rộng ra. Sau một lát nó nổ tung hiện ra một thân ảnh khổng lồ.
Dù biết đối phương là bạn nhưng Đường Tùng cũng không nhịn được mà hít vào một hơi lạnh, chỉ thấy một gã Cự nhân khổng lồ toàn thân là lân giáp màu đỏ cao gần ba mươi trượng uy vũ vô cùng, nhìn qua giống như thiên thần giáng thế.
Những phù văn lớn bằng cái đấu bắt đầu lặn trong cơ thể của hắn, sau đó hai tay của Đại cự nhân liền phát sáng, nắm quyền còn lớn hơn cái cột nhà giáng xuống phía dưới.
Tiếng ầm ầm truyền vào tai, đủ loại vòng bảo hộ do yêu thú cấp thấp tế ra như bóng nước vỡ tan, mấy chục con quái vật xui xẻo bị quyền đầu đập trúng lập tức biến thành đống thịt bầy nhầy. Lúc này đám yêu thú hỗn loạn như gà bay chó chạy còn Đại Cự nhân liên tiếp vung chân đá qua dẫm lại biến vô số yêu thú thành nguyên liệu chả nướng.
Mặc dù yêu thú cấp thấp không có linh trí nhưng lúc này thấy đồng bọn chết thảm cũng lộ vẻ sợ hãi, thế công của yêu thú chậm lại. Thời khắc này bảy cột sáng cũng biến thành bảy gã cự nhân tướng mạo giống nhau, chỉ khác duy nhất chính là màu sắc của lân giáp trên người.
Mặc dù yêu thú số lượng rất nhiều nhưng bị bảy gã cự nhân này đánh cho tan tác, nhất thời không cách nào xông lên được.
Đáng tiếc ngày vui chẳng tầy gang. Sau lúc bối rối ngắn ngủi từ đại doanh của yêu thú bay ra một nhóm trợ thủ đều là yêu tộc cấp ba trở lên. Linh trí bọn này không thể so sánh với Nhân tộc nhưng cũng biết phối hợp, theo tiếng phân phó của Tuyết Hồ vương bọn chúng chia ra bảy nhóm nhào về phía bảy gã cự nhân kia.
Lúc này sương yêu cuồn cuộn bao phủ khắp một vùng trời. Thanh thế như vậy khiến tu sĩ Huyền Phượng môn kinh hãi đem pháp bảo linh khí tế ra chuẩn bị hỗ trợ cự nhân. Có điều những quái vật cấp hai lúc này đã khôi phục khí lực, phun ra yêu hỏa nuốt vân nhả vụ hoặc cận chiến lao vào dùng răng nanh móng vuốt cắn xé, hung hãn không sợ chết mà chiến đấu với bảy gã Cự nhân. Huyền Phượng tiên tử vốn là thiên kiêu chi nữ, trận pháp lưu lại cũng có bí thuật độc đáo, bảy gã cự nhân kia không biết là dùng tà linh gì luyện thành mà không chút sợ hãi đối mặt với đại quân yêu thú. Hai tay đấm vào lồng ngực gào vang hưng phấn không thôi.
Có điều sau một khắc, lấy ít địch nhiều các cự nhân dần dần rơi xuống thế hạ phong, không ít tu sĩ Huyền Phượng môn muốn trợ giúp một tay nhưng đều bị trưởng bối đưa tay ngăn cản.
Chẳng qua đám cự nhân chỉ là khí linh mà thôi, hiện vẫn chưa tới thời khắc cận chiến nên cần phải bảo tồn thực lực, hơn nữa ảo diệu của Huyền Thiên Linh Phượng trận hẳn không phải chỉ có như thế.
Lúc này ánh mắt hai bên đều tập trung vào đó, ngay cả Tuyết Hồ vương cũng không hề chú ý tới một đạo độn quang mờ ảo đang bay tới từ phía chân trời.
Đạo sáng kia ảm đạm vô cùng, bề ngoài còn bao một tầng sương mù màu xám trắng cùng màu với yêu vụ xung quanh, nếu không cẩn thận chú ý thì không thể phát hiện.
Hào quang chợt tắt, dạo kinh hồng hạ xuống lưng sườn núi khuất lộ ra một thiếu niên diện mạo bình thường là Lâm Hiên.
Đi ngày đi đêm cuối cùng hắn cũng từ Băng Mạc Hoang Nguyên trở về tổng đàn của Huyền Phượng môn.
Hơ, cũng may mà vẫn chưa muộn! Nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết Hồ đang ngủ, ánh mắt Lâm Hiên lộ ra một tia quyến luyến, ngoại trừ tham ăn và tham ngủ thì tiểu công chúa này đáng yêu vô cùng.
Lúc này đối mặt với sự điên cuồng tấn công của ngàn vạn yêu thú, bảy gã cự nhân rốt cục không chống đỡ nổi chân tay trở nên luống cuống.
Tại Thiên Kình phong, vẻ mặt lão giả râu bạc trắng vô cùng khó coi. Tổng đàn từng bị yêu thú vây công vô số lần nhưng chưa có lần nào các đại yêu thú lại cho đám thuộc hạ liều mạng lấy thân lấp hào như vậy.
Chẳng lẽ bổn môn không thể vượt qua trận hạo kiếp này sao? Lão giả không khỏi quay đầu nhìn về phía u cốc bên trái. Nhạc sư huynh còn đang ở trong hàn đàm nhưng cảnh giới vẫn chưa ổn định.
"Hà sư muội, Tất sư đệ vẫn chưa trở về sao? " Liếc qua một bên, thấy nữ tử cung trang lắc đầu thì vẻ mặt lão càng khó coi hơn.
Lão giả cắn răng quyết định sử dụng bí pháp uy lực nhất của hộ phái đại trận, nếu không đả thương mấy vạn con yêu thú cấp thấp này thì lát nữa các đệ tử sẽ tổn thương vô số.
"Đây là.." Những lão quái khác thấy thế không khỏi thất kinh, cũng có người lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
Lúc này hai tay lão giả râu bạc trắng co duỗi múa may như vũ đạo ở thời kỳ man hoang, đồng thời môi khẽ lẩm nhẩm đọc ra chú ngữ rất khó hiểu, âm từ cũng rất khác lạ hiển nhiên là truyền từ thời thái cổ.
Chốc lát sau lão giả nhắm hai mắt lại. Trên đỉnh đầu có một tiểu hài nhi cỡ một tấc có dung mạo giống hệt lão. Chỉ thấy Nguyên Anh kêu loạn minh minh ông ông một hồi. Hai tay không ngừng múa may như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp phóng ra các đạo pháp quyết. Theo động tác của lão, bảy gã cự nhân đang đương cự đám yêu thú đột nhiên phát sinh biến hóa. Thân thể bọn chúng giống như trái bóng căng ra, toàn thân tỏa ra hào quang ngày càng lan rộng. Thân hình vốn chỉ cao hai ba mươi trượng những lúc này to lớn đến hàng trăm trượng.
Trên mặt Tuyết Hồ vương hiện lên một tia hoài nghi, chẳng lẽ là đối phương muốn tự bạo? lão ngẩng đầu lên phát ra một tiếng huýt thật dài.
Những yêu thú kia nghe thấy vội vàng rút lui như hồ tháo nước nhưng đáng tiếc đã muộn.
Trên trời quang như xẹt qua một tia sét khổng lồ, bảy Đại Cự Nhân đồng thời bạo liệt nổ tung. Uy lực kinh người cùng phạm vi ảnh hưởng bao trùm cả mấy vạn yêu tộc cấp thấp. Những tiếng đì đùng như sấm dậy xen lẫn trong những tiếng gào thét thê lương, linh khí cùng hào quang thất sắc lan tỏa ra một góc trời. Trong phạm vi gần một dặm, tất cả cây cỏ đất đá cùng mấy vạn yêu tộc yêu tộc cấp thấp như bị một cỗ sức ép vô hình nghiền nát.
Đám yêu tộc phía sau cùng nhóm tu sĩ ở xa phải phát ra linh khí hộ thân chống lại linh áp. Lúc này nhìn khắp trời đầy một màu máu, Tuyết Hồ vương vô cùng thịnh nộ đang muốn phát tác thì một màn quỉ dị lại xảy ra. Chỉ thấy từ trong đám bụi thân thể của các cự nhân lại bay quang cầu cỡ đầu người màu sắc khác nhau, xung quanh có phù văn dày đặc. Rất nhanh chúng tụ cùng một chỗ dung hợp hoàn mỹ hiện ra một quang cầu bảy sắc rực rỡ có đường kính hơn một trượng ở giữa không trung.
Tiếp theo một cỗ linh khí bàng bạc tăng vọt chói mắt tràn ra.
"Đây là cái gì?" Tuyết Hồ vương từ đầu đến giờ luôn lãnh khốc nhưng cuối cùng cũng lộ ra một tia ngưng trọng, ngay cả lão cũng không dám khinh thị pháp lực dao động phát ra trong quang cầu kia.
Sắc mặt của thiếu chủ Tuyết Hồ cũng rất khó coi. Mà những yêu thú Hóa Hình kỳ khác càng nhịn không được mà châu đầu ghé tai nhau.
"Hừ, Huyền Phượng tiên tử năm đó kinh tài tuyệt diễm quả nhiên không tầm thường, xem ra bổn vương đã chủ quan. Có điều bọn chúng có bảo vật thì chẳng lẽ ta lại không? Luận về lịch sử thời gian của chúng ta còn lâu hơn Huyền Phượng môn này nhiều".
Tuyết Hồ vương hừ lạnh một tiếng mở miệng chậm rãi sau đó phất tay một cái.
"Dạ, phụ vương!" Chỉ thấy một thiếu nữ mi thanh mục tú gật đầu từ từ bay ra. Không ngờ lại là yêu tộc Hóa Hình kỳ cảnh giới trung kỳ, là tỷ tỷ cùng phụ khác mẫu với Tiểu Tuyết Hồ, chính là đại công chúa của bộ tộc Tuyết Hồ, Viện Kha.
Thiếu nữ này tóc dài đen nhánh đến eo lưng để đôi chân trần trắng như tuyết, nhìn qua dáng người kiều mị đến cực điểm, sau khi bay đến thì Viện Kha duỗi bàn tay mềm vỗ vào bên hông, bạch quang chợt lóe một vật liền bay đến trước.
Bảo vật phát ra ánh sáng màu đỏ sậm này không ngờ lại là một Bình trà chu sa chỉ cỡ bàn tay.
Có câu nước biển không thể đo bằng đấu. Bình trà này lại là bảo vật truyền thừa trăm vạn năm của tộc Tuyết Hồ, thần thông kinh hãi thế tục.
Cũng không biết tại sao mà chỉ có nữ tử mới có thể sử dụng, từ trước đến nay đều giao cho công chúa của Tuyết Hồ vương bảo quản.
Tay trái Viện Kha vừa lật, trong lòng bàn tay lại có thêm một hộp ngọc. Nắp hộp vừa mở ra đã có mùi hương ngào ngạt phả vào mặt, một lớp trà mỏng màu xanh nhạt đập vào mắt.
Thiếu nữ duỗi ngón tay ngọc giống chồi thông mọc mùa xuân nhẹ nhàng nhặt một ít bỏ cẩn thận vào trong bình. Đồng thời còn đem một khối hàn băng vạn năm cỡ quả trứng thả vào.
Chỉ thấy động tác của nàng nhu hòa không vương chút khói bụi nhân gian. Sau đó nàng hé miệng nhỏ phun ra một đạo yêu hỏa màu đun nóng đáy bình, bộ dáng như một thiếu nữ xinh đẹp muốn pha trà đãi khách.
Trở lại bên kia, lúc này quang cầu rực rỡ tiên tục xoay tròn phát ra thụy khí trùng thiên, rất nhanh trong tiếng phượng hót vang vọng chín tầng trời một con điểu nhi mỹ lệ từ trong phá vỏ mà ra. Điểu nhi dài khoảng hơn một trượng, toàn thân tản ra một cỗ thụy khí, đưa hai tròng mắt nhìn quanh cao ngạo vô cùng, dường như vạn vật đều ở dưới đôi chân nó.
Loại hình thái khí thế này hiển nhiên ở Nhân giới không tồn tại, mà chỉ có Bách điểu chi vương trong truyền thuyết, Thần cầm của thượng giới, Phượng Hoàng!
Nhất thời cả hai bên hoảng sợ một hồi. Địa vị Phượng Hoàng tương đương Chân Long, tại thời kì thái cổ từng có dấu tích nhân gian, hiện tại đã sớm phi thăng lên thượng giới.
Còn có truyền thuyết Phượng Hoàng tộc số lượng ít ỏi, thọ nguyên cơ hồ lại vô hạn, tuế nguyệt dài đằng đẵng, đa số đều độ kiếp trở thành tiên cầm, cho dù một số ít còn lại ở Linh giới cũng là thân phận yêu vương một phương.
Đương nhiên trước mắt không phải chân thể Phượng Hoàng mà chỉ là một tia phân hồn của Huyền Phượng tiên tử, không biết dùng loại bí thuật nào đó mà chuyển hóa thành hình thái này.
Huyền Phượng tiên tử vốn là tu yêu giả Ly Hợp Kỳ, cho nên thần thông của thần điểu hẳn không nhỏ, cũng không kém bao nhiêu so với đại yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ.
Lúc này Phượng Hoàng vẫy cánh một cái, thân thể bắt đầu trương lên cực lớn. Chỉ riêng sải cánh đã dài tới hai ba mươi lần. Càng thêm đáng sợ là trên thân thể của nó tản ra một cỗ uy áp kinh người.
Cầm trung hoàng giả, bách điểu chi vương!
Những yêu thú đang bay trên không kia đều lộ vẻ sợ hãi, ré lên một tiếng từ trên bầu trời rơi xuống, những loại yêu tộc khác cũng không khá hơn là mấy thân thể run lẩy bẩy
Phượng Hoàng ngẩng đầu lên gáy to một tiếng như ma âm nhiễu loạn tứ phía, vỗ cánh một cái thì một màn hỏa vũ lập tức rơi xuống. Không khí đột nhiên trở nên nóng rực khét lẹt.
Điều khiến Tuyết Hồ Vương kinh sợ chính là đám yêu thú kia dưới uy áp của Phượng Hoàng lại không dám hoàn thủ. Nếu không nhiều Băng hệ yêu thú cùng tiến công thì chỉ cần mỗi con phun một ngụm dãi nhỏ cũng đủ để tắm thần điểu này trong thủy hồ.
Nhưng lão cũng không nóng giận, muốn chờ xem thần thông của nữ nhi biểu hiện thế nào.
Tuyết Hồ đại công chúa này thường ngày đều ẩn cư ít lui tới ngoại giới, nhưng với tu vị Hóa Hình trung kỳ, thần thông của nàng chắc chắn không thấp. Huống chi trong tay còn có truyền thừa chi bảo của Tuyết Hồ tộc.
Dù thấy Phượng Hoàng hung hãn hoành hành nhưng thần tình nàng vẫn lạnh nhạt tĩnh lặng như nước, phong thái cùng khí chất khiến người thấy yêu mà sợ.
Lại qua nửa khắc tiếng động lách cách trong bình trà truyền ra. Từng sợi bạch khí bắt đầu bốc lên.
Trên mặt Tuyết Hồ công chúa lộ ra vẻ vui mừng nâng ấm trà lên, tay áo khẽ buông lộ ra cánh tay trắng nõn nà như bạch ngọc. Mà nàng tựa hồ không sợ bị bỏng, chầm chậm đem bạch khí hút vào cái miệng nhỏ nhắn.
Chỉ thấy trên người nàng phát ra ngân quang chói mắt, thân thể hóa thành một đạo kinh hồng bay qua nghênh tiếp Phượng Hoàng.
Càng tới gần càng cảm nhận được uy áp của thượng cổ thần cầm nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp không hề tỏ ra sợ hãi. Có điều linh khí trên người nàng tuy mạnh nhưng chỉ là Hóa Hình trung kỳ. Điều gì khiến nàng tự tin như vậy?
"Phụ vương, tỷ tỷ không có việc gì chứ!" Tuyết Hồ thiếu chủ có vẻ có chút khẩn trương vẻ mặt đầy lo lắng hỏi.
Tuyết Hồ Vương không mở miệng nhưng trong đôi mắt lóe ra những tia sáng kỳ lạ.
Mà đám tu sĩ bên này cũng trừng mắt líu lưỡi, chỉ là một yêu tộc Hóa Hình kỳ lại muốn quyết đấu cùng thần cầm do tổ sư lưu lại, đúng là không biết tự lượng sức.
Đương nhiên cũng có một số đệ tử đạo tâm không cao trên mặt lộ ra vẻ si mê, dù sao đại công chúa này cũng là một vị tuyệt đại giai nhân a.
Thiên sinh mang vẻ mị hoặc khiến thần trí đám tu tiên giả bình thường mê say. Đó cũng là một trong những kỹ năng vốn có của Tuyết Hồ tộc.
Đột nhiên hung quang trong mắt Phượng Hoàng lóe lên, há mỏ phun một đạo hỏa diễm hung lệ chừng đến nửa trượng, thanh thế kinh người bắn về Tuyết Hồ công chúa.
Trên mặt Vận Kha vẫn lộ vẻ lạnh nhạt, hé đôi môi anh đào phun ra một ngụm thủy tuyến, sau đó nàng nâng những ngón tay thon nhọn như búp măng làm bút, lấy yêu khí hỗn hợp cùng nước trà làm mực vẽ lên hư không một hàng văn tự.
"Thiếu gia, ả đang làm gì vậy?" Nấp tại một nơi quan sát, thanh âm hiếu kỳ của Nguyệt Nhi truyền vào tai Lâm Hiên.
"Ta cũng không rõ" Vẻ mặt Lâm Hiên cũng đầy nghi hoặc, cách sử dụng bảo vật như trước mắt thì hắn chưa từng thấy qua. Thiên hạ vốn rộng lớn, những điều mắt thấy tai nghe chỉ là như nước trong đại dương.
Chỉ thấy phong thái của Tuyết Hồ công chúa vô cùng phiêu dật, thần thái cực kỳ ưu mỹ, tuy là viết chữ nhưng lại đầy khí tức thái cổ man hoang.
Rất nhanh linh quang lóe lên rồi một phù văn to cỡ cái đấu đã được viết xong.
Thiếu nữ duỗi tay ra, Phù văn lưu chuyển hóa thành một tầng áng sáng bảo hộ màu trắng đem nàng bọc ở giữa.
Nói thì chậm nhưng động tác hoành bộ yên vân này hoàn thành chỉ trong nháy mắt.
Hỏa trụ lúc này đã bắn tới trước mặt nàng nhưng lại dễ dàng bị ánh sáng cản lại.
Tuyết Hồ Vương thở phào một hơi, đừng xem hỏa trụ này tầm thường, luận uy lực của nó không kém bao nhiêu so với một kích của Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ, nữ nhi có thể tiếp được xem ra đã thấu ngộ được truyền thừa chi bảo.
Bên kia Phượng Hoàng lại phát ra một tiếng gáy vang đầy phẫn nộ, lông vũ toàn thân nó rung lên, toàn thân bốc ra một tầng hỏa diễm hừng hực cùng linh áp tăng vọt.
Trên mặt Tuyết Hồ công chúa lộ vẻ ngưng trọng, ngọc thủ khẽ múa cùng thân hình phiêu hốt, theo động tác như nước chảy mây bay từ lòng bàn tay bay ra một kim phù.
Mắt thấy bình thủy trà do nàng không ngừng uống vào đã sắp cạn. Lúc này đã có vài chục đạo kim phù được viết ra xoay tròn quanh thân thể nàng.
"Phá!"
Một tiếng quát khẽ vang lên, toàn thân Tuyết Hồ công chúa bạo khởi linh quang cùng các đạo kim phù kia nhập làm một thể, hào quang phát ra chói mắt khiến người không dám nhìn thẳng.
Bên kia Phượng Hoàng chợt dừng lại, tựa hồ cũng cảm có điều bất ổn nên có phần do dự.
Rất nhanh hào quang thu liễm, một lần nữa hiện ra dung nhan có phần tái nhợt của thiếu nữ, yêu khí toàn thân đều bị những kim phù kia hút đi hơn phân nửa.
Chỉ thấy hai tay nàng không ngừng bấm niệm pháp quyết, theo đó Kim phù bạo phát ra vô số quang điểm rất nhanh lại lần nữa ngưng tụ lại.
"Không có khả năng, đó là..."
Trên Thiên Kình phong, mặc dù cách rất xa nhưng bằng vào thần thức cường đại, lão giả râu bạc trắng tự nhiên đem cảnh này thu vào trong mắt. Thời khắc này trên mặt lão tràn đầy vẻ khó tin, nhịn không được thốt lên tiếng kinh hô:
“Ta không nhìn lầm chứ, Sơn Hà phiến, Vạn Pháp Xích, Đoạt Phách kỳ, Câu Hồn kiếm, những thứ này không phải là Linh giới chi bảo được ghi lại trong điển tịch sao, sao lại rơi vào trong tay Tuyết Hồ tộc”.
“Không đúng, không phải chân bảo mà là do bình trà chu sa trong tay ả, không biết mô phỏng biến ảo cổ quái thế nào, lại có vài phần tương đồng cùng phù bảo " Cung trang nữ tử lắc đầu phân tích.
"Hừ, cho dù như thế uy lực cũng tuyệt không thể coi thường. Bảo này có phần nguy hiểm, truyền lệnh xuống các đệ tử chuẩn bị đón đỡ." Lão giả râu bạc trắng thở dài. Tuyết Hồ không hổ là một trong ba đại thế lực yêu tộc. Lần này Huyền Phượng môn có thể không đứng vững được hay không còn rất khó nói.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 4 - Chương 261: Huyền Thiên Linh Phượng trận
10.0/10 từ 41 lượt.