Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 221: Khách khanh trưởng lão
Hồng y mỹ phụ thấy vậy vẻ mặt có chút ngưng trọng. Không ngờ trong pháp bảo của lão yêu bà lại có khí linh hồn phách yêu thú cấp ba Song đầu ô Xà.
"Sao vậy tiểu tiện tì, ngươi bắt đầu sợ rồi sao? " Huyền Âm quỷ nữ kiêu ngạo lên tiếng, âm thanh đầy vẻ oán độc. Chỉ thấy ả đưa tay chỉ ra, song đầu ô xà rít lên một tiếng lao tới.
Cắn răng một cái hồng y mỹ phụ cũng thao túng pháp bảo Âm Hồn Trâm hóa thành một tia sáng màu đen bắn tới song đầu ô xà, nhất thời tranh phong cân bằng.
Huyền Âm quỷ nữ lại vỗ vào túi trữ vật bên hông một cái, gọi ra một con Linh Thú rất kỳ lạ thân giống hồ ly nhưng đầu lại giống Hắc tinh tinh, hơn nữa còn có sáu chân, nhanh nhẹn như gió, còn thao túng được hai thần thông thổ thuộc tính và phong thuộc tính.
Đây là linh thú gì? Hồng y mỹ phụ thân là cao thủ Ngưng Đan kỳ kiến thức quảng bác cũng không thể nhận ra.Trong lúc kinh ngạc nàng chỉ có thể lấy một pháp bảo như cây quạt ra ngăn cản nhưng rất nhanh đã thất thế.
"Tiểu tiện tỳ, hôm nay là ngày chết của ngươi"
Huyền Âm quỷ nữ đắc ý cười "yêu kiều" nhưng âm thanh lại khó nghe như cương đao cạo vào xương cốt.
Lúc này Hồng y mỹ phụ cắn chặt răng, vận pháp lực toàn thân khống chế pháp bảo chống đỡ, nhất thời hai người đánh rất kịch liệt.
Tuy Huyền Âm quỷ nữ chiếm ưu thế nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Trước kia ả và hồng y mỹ phụ có thù oán từng giao đấu với nhau nhiều lần, vốn ngang tài ngang sức nhưng ba mươi năm trước ả gặp một phen kỳ ngộ, tu vị thần thông đều tăng lên rất nhiều.
Mặc dù chưa ngưng kết thành Nguyên Anh nhưng tu vị đã vượt xa các tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Huyền Âm quỷ nữ vốn tự tin hôm nay có thể dễ dàng đánh trọng thương hồng y mỹ phụ, không ngờ muốn lấy mạng đối phương cũng không dễ dàng.
Lúc này lệ khí trên người Huyền Âm quỷ nữ tản ra càng thêm dày đặc, đang định thi triển bí pháp nào đó, đột nhiên hỏa quang lóe lên rồi một đạo Truyền âm phù từ xa bay tới.
Huyền Âm quỷ nữ lộ vẻ nghi hoặc nhưng thân là tông chủ một phái, tự nhiên có khí độ trầm tĩnh, Truyền âm phù rất nhanh bay đến trước mặt, rất nhanh ả đem thần thức chìm vào trong.
"Hả?"
Ngắn ngủi một thoáng Huyền Âm quỷ nữ biến sắc, mặt lúc xanh lúc trắng rất khó coi, trong đáy mắt còn lộ ra vài phần sợ hãi.
"Tông chủ, có chuyện gì vậy? " lão giả tóc bạc ở gần đó vội vàng bay đến gần, nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Truyền lệnh xuống các đệ tử không được ham chiến, mau rút khỏi Lôi Âm sơn" Huyền Âm quỷ nữ chần chờ một chút, nghiến răng nghiến lợi phân phó.
"Cái gì? " Lão giả tóc bạc ngẩn ra còn tưởng mình nghe lầm, không để ý đến tôn ti hỏi lại: "Tông chủ người đang nói gì vậy, trận chiến tuy có chút khó khăn nhưng chúng ta sắp đạt được mục đích. Đâu có lý nào lại rút lui giữa đường thế này?"
"Đừng lắm lời, ta bảo rút thì rút. Đối phương có cao thủ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn có hai người. Nếu ta không đoán sai lúc này đang hướng về phía chúng ta". Huyền Âm quỷ nữ tức giận nói.
Thì ra Lâm Hiên và Thi Ma sau khi rời khỏi Thương Nguyệt phong đã chia làm hai đường đi đến các nơi tiếp viện.
Với tu vị của hai người mà nói căn bản giống như hạc giữa bầy gà, giết kẻ địch giống như đơn giản thái rau vậy.
Có hai lão quái vật gia nhập cuộc chiến lập tức nghiêng về Ninh gia.
Tu sĩ Ninh gia càng đánh càng hăng, mà chiến ý của đối phương càng lúc càng suy sụp.
Tuy không có bao nhiêu cá tạp lọt lướt nhưng rốt cuộc vẫn có kẻ liều chết phát Truyền âm phù đến đây.
Lúc này Huyền Âm quỷ nữ vừa giận vừa sợ nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.
Đối phương xuất hiện một vị lão tổ Thi Ma, lại thêm một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác đến hỗ trợ. Chắc chắn đây là một cạm bẫy được bố trí từ trước dụ bọn họ nhảy vào.
Nghĩ đến đây ả cảm thấy cả người run lên nhưng cũng rất quyết đoán, vội vàng ra lệnh rút lui.
Đáng tiếc đã muộn.
Hồng y mỹ phụ là thủ lĩnh tam mạch, có tư cách tham gia tranh đoạt chức vị gia chủ tâm cơ nào phải tầm thường.
Thấy đối phương nhận được Truyền âm phù thì lộ ra vẻ kinh hoàng. Nàng suy nghĩ một thoáng liền đoán được sự tình bên trong.
Lúc này môi anh đào mỹ phụ hé mở truyền âm ra xa:
"Các đệ tử nghe lệnh, lão tổ đã đến gần đây, mọi người vây công bọn chúng, chờ lát nữa lão tổ đến sẽ tiêu diệt đám yêu nhân này".
Tu sĩ Ninh gia lớn tiếng hoan hô sĩ khí tăng mạnh. Còn tu sĩ Vân Quỷ tông dù không biết tại sao tông chủ lại đột nhiên ra lệnh rút lui nhưng nếu có thể kết thành Kim Đan, nhất định đã trải qua vô số phong vũ, đã đoán được tình hình bất lợi nên không dám ham chiến. Hiện tại một bên muốn đi một bên lại muốn ngăn cản, tình thế trở nên rất vi diệu.
Lại thấy Hồng y mỹ phụ vươn tay vuốt vuốt mái tóc, miệng thơm khẽ mở từ trong miệng phun ra một cái Ấn Chương to bằng lóng tay.
Ấn Chương đón gió thành lớn, trong nháy mắt đã hóa to ra như một gian lầu ầm ầm nện xuống đối phương. Miệng cũng không để yên, tiếng cười yêu kiều truyền ra:
"Lão yêu bà sao lại muốn đi vậy. Vừa nãy không phải ngươi rất kiêu ngạo sao. Chỉ mới một tuần trà đã trở nên nhát gan như thỏ đế vậy? Ồ! cũng khó trách, ngươi vốn là khi yếu sợ mạnh, thực lực không đủ lại thích ra vẻ phô trương. Vân Quỷ tông đúng là có mắt không tròng mới lập ngươi làm tông chủ. Đáng kiếp cho bọn chúng xui xẻo. Tông phái đui mù này hôm nay sẽ hoàn toàn tan biến trên thế gian này".
Miệng lưỡi Ninh tam phu nhân nói ra những lời cực kỳ ác độc.
"Tiện tỳ muốn chết".
Huyền Âm quỷ nữ nghe thấy vậy mặt mày vặn vẹo nhăn nhó. Mặc dù biết đối phương đang dùng kế tướng nhưng cũng không nuốt được ngụm khí giận này. Trong mắt lóe lên một tia oán độc há, miệng phun ra một ngụm tinh huyết hóa thành con Quái Điểu nhỏ bằng nắm tay bay tới lặn vào trong pháp bảo. Ô Xà song đầu sau khi hấp thu Quái Điểu thì tỏa ra ma khí cuồn cuộn, mơ hồ còn xuất hiện vô số phù văn cổ quái. Thanh thế không thể xem thường.
Trong mắt Huyền Âm quỷ nữ lúc này đã hiện một tia sát khí.
Phốc! Linh xà hóa rồng, Ô xà song đầu trong ma vụ đột nhiên bành trướng lên rồi mọc ra hai cái lợi trảo sắc nhọn, một con Ác Giao dữ tợn xuất hiện.
Cảm ứng được linh áp cực lớn, trong mắt hồng y mỹ phụ hiện tia sợ hãi nhưng không lùi bước, cắn răng thi triển bí thuật. Vẻ mặt ngưng trọng, vươn ngón tay ngọc ra từ từ điểm về phía trước.
"Biến..."
Ấn Chương vốn to như một lầu các lóe sáng, thể tích một lần nữa to lên như một ngọn tiểu sơn lao về phía đối phương.
Ác Giao ngẩng đầu lên rống to một tiếng, thân hình hóa thành một đạo sáng khổng lồ, vừa tiếp xúc với Ấn Chương đã đánh bay nó ra xa.
Thấy thế Hồng y mỹ phụ mặt mày tái nhợt. Nàng không ngờ bí thuật của đối phương lại lợi hại đến thế, chỉ có thể tiếp tục liều mạng. Tay bắt pháp quyết đang định thi triển bí thuật thần thông khác, đột nhiên một cỗ linh áp áp cực đại từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Lão tổ?
Mỹ phụ áo đỏ mừng rỡ nhưng lập tức trên mặt lại có chút kinh ngạc, uy áp này không có thi khí hơn nữa dường như còn hơn cả lão tổ. Chẳng lẽ trên Lôi Âm Sơn còn một lão quái Nguyên Anh kỳ khác sao?
Hồng y mỹ phụ trong lòng thầm lạnh nhưng chưa có thời gian lo lắng thì theo uy áp đáng sợ đó, một đạo thanh quang lóe lên bắn tới trước mặt nàng với tốc độ cực nhanh hóa thành một Cự thủ màu xanh nghênh đón Ác Giao.
Chẳng lẽ là bằng hữu của lão tổ? Trong đầu mỹ phụ áo đỏ xẹt qua ý nghĩ này. Có tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến giúp, nàng còn sợ gì nữa nên tự tin giậm chân, nhìn lão yêu bà Huyền Âm quỷ nữ với vẻ châm biếm.
Bùng!
Một tiếng nổ xé gió truyền vào trong tai. Không ngờ con Ác Giao giãy dụa mấy lần đã đánh tan Cự thủ màu xanh.
"Ồ? "
Lâm Hiên đang lơ lửng trên không trung cách đó hơn mười trượng thấy thế lộ ra chút kinh ngạc.
Huyền Âm quỷ nữ không hổ là tông chủ một tông, thần thông vượt xa đám tu sĩ bình thường Xem ra muốn thu thập ả sẽ tốn một chút thời gian.
Lâm Hiên vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vào túi trữ vật, một đạo thanh quang từ bên trong bay ra.
Là một cây sáo ngọc xanh biếc. Thú Hồn chi bảo này đã lâu không sử dụng đến. Lại nhớ đến Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm đã bị hủy, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia buồn bã. Đem pháp lực rót vào trong, một con Cự Mãng màu lục dài hơn mười trượng xuất hiện.
Lúc này Ma Anh đã đại thành, thần thông của Lâm Hiên tăng vọt, thao túng pháp bảo này sẽ có uy lực hơn hẳn trước đây.
Hai con quái vật ầm ầm va vào nhau. Chỉ sau một thoáng Ác Giao đã bị đánh tan thành muôn đạo linh quang bắn ra tứ phía.
Huyền Âm quỷ nữ há miệng phun ra một ngụm máu huyết. Sử dụng bí thuật đã tổn thương nguyên khí lại thêm pháp bảo bổn mạng bị hủy khiến ả bị thương không nhẹ.
Chỉ thấy Cự Mãng tiếp tục lao về phía Huyền Âm quỷ nữ như muốn nuốt chửng đối phương.
"Tiền bối, tha mạng!"
Linh quang lóe lên, một vòng bảo hộ đủ màu sắc hiện ra trước mặt Huyền Âm quỷ nữ.
"Ồ, linh phù chồng chất? "
Lâm Hiên không khỏi lộ chút kinh ngạc. Loại linh phù này được luyện chế cùng lúc, tuy thuộc tính khác nhau nhưng sử dụng cùng một lúc nên hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần.
Có điều trong mắt hắn hiện ra một tia châm biếm, cho dù đối phương giãy dụa thế nào cũng là vô ích. Chỉ thấy Lâm Hiên búng tay bắn ra vài đạo kiếm quang màu xanh, tụ thành một cự kiếm lăng lệ chém vào vòng bảo hộ, cùng với răng nanh sắc nhọn của Cự Mãng, vòng bảo hộ bắt đầu tan vỡ trong ánh mắt tuyệt vọng của Huyền Âm quỷ nữ.
"Tông chủ"!
Đám tu sĩ Vân Quỷ tông tức giận la lên nhưng hầu hết là sợ hãi. Huyền Âm quỷ nữ là cao thủ lợi hại nhất trong bọn họ nhưng không có chút sức hoàn thủ trước thiếu niên dung mạo bình thường kia. Lão quái Nguyên Anh kỳ không phải loại người mà bọn họ có thể chống lại.
"A…"
Tông chủ đã mất mạng, tu sĩ Quỷ Vân Tông nào còn chiến ý lập tức bỏ chạy tán loạn. Đám tu sĩ Ninh gia tự nhiên đuổi giết đối phương. Cuối cùng vẫn có hơn hai mươi tên Ngưng Đan kỳ tu sĩ may mắn chạy thoát.
…
Sau trận đánh này Vân Quỷ tông nhất định đại thương nguyên khí. Sau này cũng không có khả năng uy hiếp đến Ninh gia.
Đại chiến kết thúc, trưởng lão Ninh gia cũng có bảy tám người xui xẻo ngã xuống, còn lại đều lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu Lâm Hiên đến muộn một tuần nhang thì kết quả Ninh gia bi thảm thế nào cũng có thể tưởng tượng được. Lúc này bọn họ đều lộ ra vẻ cung kính đứng một bên.
"Không biết tiền bối xưng hô là gì, đại ân viện thủ Ninh gia ta vô cùng cảm kích" Hồng y mỹ phụ yêu kiều khom người ôn nhu mở miệng nói, trên mặt đầy vẻ cung kính.
"Các ngươi không cần lo lắng, Lâm mỗ là bằng hữu lão tổ Ninh gia các ngươi" Lâm Hiên thản nhiên nói, vẻ mặt lành lạnh không chút hỉ nộ.
Phù!
Nghe vậy không ít người thầm thở dài một hơi. Mặc dù bọn họ đã đoán được nhưng nghe đối phương thừa nhận mới yên tâm. Đồng thời trở nên vui mừng, ngoài lão tổ lại có thêm một lão quái Nguyên Anh kỳ giúp đỡ, không khác gì hổ mọc thêm cánh. Nếu như có thể nhân cơ hội mời đối phương làm khách khanh trưởng lão thì tốt vô cùng.
Hồng y mỹ phụ suy nghĩ rất nhanh. Đương nhiên việc này còn phải xin chỉ thị của lão tổ. Đang suy nghĩ nên lấy lòng lão quái Nguyên Anh kỳ này như thế nào thì Lâm Hiên đã trầm giọng nói trước: "Bây giờ các ngươi đến nơi khác, hỗ trợ tiêu diệt hoàn toàn những kẻ xâm nhập Lôi Âm sơn"
"Vâng"
Đám tu sĩ khom người hành lễ, đây chính là quyền lực!
Trong lòng Lâm Hiên có chút rúng động. Từ sau khi Ma Anh đại thành hắn rất thuận lợi trong tu tiên giới, ai gặp cũng phải tôn kính. Có điều vì thế hắn thầm cảnh tĩnh mình, không được để cảm giác này mê man mà phải là động lực khiến hắn nỗ lực hơn.
Lâm Hiên chần chờ một thoáng rồi hóa thành một đạo độn quang bay về chiến trường ác liệt khác.
Mấy canh giờ sau sắc trời đổ về tây, trận chiến kéo dài gần một ngày đã sắp đến hồi kết thúc. Lúc này chỉ còn thưa thớt vài nơi là đang chém giết.
Đại chiến trôi qua, xác chết khắp núi nhưng tám chín phần là đám tu tiên giả từ bên ngoài xâm nhập vào.
Ninh gia hôm nay đáng lẽ gặp họa diệt môn nhưng có Lâm Hiên gia nhập nên khiến cục diện thay đổi hoàn toàn.
Vân Quỷ tông tổn thất nặng nề. Ngay cả tông chủ Huyền Âm quỷ nữ cũng bị giết. Cao thủ Ngưng Đan kỳ còn lại không đến một phần ba, hầu hết các đệ tử Trúc Cơ kỳ bị tiêu diệt.
Về phần Trương gia cũng không tốt gì hơn. Bọn chúng gặp phải Thi Ma, tu vị mặc dù không bằng Lâm Hiên nhưng thủ đoạn còn hung tàn ác độc hơn nhiều. Kết quả có thể đoán được.
Còn đám Tán Tu và tiểu gia tộc, khi trước hầu hết đều nhận được tiện nghi của Vân Quỷ tông. Nhưng đâu ngờ ngược lại máu chảy thành sông. Dù sao cuối cùng cũng có gần một nửa trốn thoát.
Chiến đấu kết thúc hàng ngàn đệ tử Ninh gia bắt đầu tản ra thu dọn tàn cục, tìm kiếm bảo vật rơi trên mặt đất.
Về phần các trưởng lão cao cấp hiện tại đang tập trung ở trong Bạch Hổ đường.
Sau lần này uy danh của Thi Ma lão tổ đã lên mức đỉnh điểm. Dù là đệ tử mạch nào của Ninh gia cũng đều rất kính phục lão.
Lúc này bên cạnh Thi Ma là một thiếu niên khuôn mặt bình thường, vận chiếc trường bào màu xanh đơn giản, nhìn bề ngoài mới khoảng hai mươi.
Nhưng chúng tu sĩ đều nhìn hắn với con mắt kính sợ, bởi đây cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ.
"Tham kiến lão tổ. Lần này nếu không có người ra tay, hậu quả của Ninh gia ta sẽ không thể tưởng tượng nổi".
Ninh Vạn Sơn cầm đầu đám tu sĩ quỳ xuống dập đầu hành lễ.
"Được rồi" Thi Ma khoát tay ngăn lại: "Các ngươi cũng đến ra mắt Lâm đạo hữu. Hắn là bằng hữu tốt của ta, cũng đã ra tay giúp đỡ Ninh gia ta rất nhiều".
"Đa tạ Lâm tiền bối giúp đỡ"
Không ít tu sĩ Trữ gia đã chứng kiến thần thông của Lâm Hiên, vội vàng cung kính hành lễ.
"Nguy cơ lần này cũng vì nội loạn của Ninh gia ta. Các ngươi phải ghi nhớ bài học này để đoàn kết hơn."
"Vâng lão tổ, chúng ta tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy nữa"
"Ừm, sau chuyện này ta muốn ra ngoài du ngoạn" Thi Ma đột nhiên từ từ mở miệng nói.
Thấy chúng tu sĩ đều lộ ra vẻ khẩn trương, hắn xua tay nói: "Các ngươi đừng lo lắng, cũng không cần khuyên ngăn ta. Ta mặc dù đi nhưng Lâm đạo hữu đã đáp ứng lời mời trở thành khách khanh trưởng lão của Ninh gia ta"
Nhất thời chúng tu sĩ Ninh gia ngẩn nhưng lập tức vui mừng khôn xiết. Ninh Vạn Sơn suy nghĩ thật nhanh, hiểu ra đây là chủ nhân muốn lên đài chỉ huy. Thi ma ẩn nấp phía sau tuy có điểm tốt nhưng cũng có nhiều chỗ bất tiện.
Tâm cơ của chủ nhân cao thâm. Muốn khống chế Ninh gia thì biện pháp đơn giản nhất chính là danh hiệu khách khanh trưởng lão danh chính ngôn thuận.
"Tham kiến khách khanh trưởng lão"
Ninh Vạn Sơn khom người hành lễ, những người khác cũng làm theo.
Lâm Hiên là lão quái Nguyên Anh kỳ đồng thời là khách khanh trưởng lão, địa vị tự nhiên rất cao.
"Đứng dậy đi" Lâm Hiên phất tay nói.
"Sau khi lão phu rời đi, các ngươi tự giải quyết cho tốt. Đối với Lâm đạo hữu không được có nửa điểm vi phạm. Lời hắn nói chính là lão phu. Lâm đạo hữu có quyền thưởng phạt bất cứ đệ tử nào trong gia tộc. Nói tóm lại các ngươi cứ coi hắn như lão tổ ta, phải cung kính tận trung".
Thi Ma lại mở miệng nói nhưng lần này khiến chúng tu sĩ đều kinh hãi.
"Lão tổ, Điều này... "
Ninh Nhị tiên sinh mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng lời còn chưa dứt Thi Ma đã tức giận quay đầu sang: "Sao, Nhị tiểu tử, ngươi lại dám nghi ngờ lời nói của lão phu?"
"Vãn bối không dám…" Bị hung quang trong mắt Thi Ma chấn uy, Ninh Nhị tiên sinh vội vàng câm lặng.
"Lão tổ anh minh thần võ, vãn bối nhất định sẽ trung thành với Lâm tiền bối" hồng y mỹ phụ xoay chuyển mắt ngọc nhẹ nhàng bái xuống. Mặc dù mệnh lệnh này cũng khiến nàng nghi hoặc nhưng điều này có quan hệ gì chứ. Nàng cũng không phải gia chủ, thực quyền vẫn là tên Ninh Vạn Sơn chứ đâu đến lượt nàng.
Ninh Nhị tiên sinh hình như bắt đầu hiểu ra điều này, cũng nhanh chóng khom người tuân theo.
Về phần các trưởng lão đệ tử khác tự nhiên không có ý kiến. Lâm Hiên thuận lợi lên đài khống chế được Ninh gia.
…
Lúc này đang ngẩn ngơ đứng tại một hạp cốc trong sâu thẳm Lôi Âm Sơn, Lâm Hiên đang chọn địa điểm mở động phủ.
Âm mạch ở đây mặc dù không bằng đầm lầy đầy thi khí nhưng cũng là bậc trung. Ninh Vạn Sơn đương nhiên đi cùng dẫn đường.
"Chủ nhân, đây chính là nhãn tuyền của Lôi Âm sơn mạch"
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu đem thần thức thả ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Nơi này còn tốt hơn tưởng tượng nhiều, tu luyện ở đây tốc độ sẽ không quá chậm.
Sau khi Ninh Vạn Sơn rời đi, Lâm Hiên búng tay bắn ra vài đạo kiếm quang chói mắt, mấy canh giờ sau đã khai mở ra một động phủ.
Sau đó hắn lại lấy ra mấy bộ trận kỳ, bố trí cấm chế ở xung quanh, sau đó vào trong bắt đầu tĩnh tọa.
Thời gian như nước chảy mây trôi, thấm thoát Lâm Hiên đã ở Lôi Âm sơn được ba tuần trăng.
Trong khoảng thời gian này hắn chưa vội sai đệ tử Ninh gia đi tìm kiếm địa mạch chi hỏa. Hiện tại còn rất nhiều chuyện cần làm.
Đối với những tông môn đã tấn công vào Lôi Âm Sơn khi trước chỉ có một lời. Bất cộng đái thiên!
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để đối phương cho khôi phục nguyên khí. Nhân lúc bọn họ rớt xuống giếng mà ném đá theo.
Ninh gia tĩnh dưỡng một thời gian bắt đầu từ đổi khách thành chủ, phát động tấn công tổng đàn hai tông phái kia.
Kịch liệt trong chiến trận có thể đoán ra, Lâm Hiên tự mình động thủ cuối cùng đã nhổ được hai cái gai trong mắt.
Sau chuyện lần này thế lực Ninh gia tăng lên không ít. Mặc dù vẫn còn kém hai thế lực lớn ở Toàn Không Đảo nhưng đã bài danh trong mấy tông phái hàng đầu.
Điều này ban đầu còn khiến mấy tông môn gia tộc khác ở Âm Linh bình nguyên khẩn trương lên, thậm chí còn kinh động mấy lão quái vật đang ẩn tu.
Cây to đón gió, Lâm Hiên mặc dù dùng Ninh gia làm nanh vuốt của mình nhưng cũng không cần quá khuếch trương. Trước khi ngưng tụ thành Nguyên Anh, hắn không hy vọng quá huênh hoang làm gì.
Khi tình thế im ắng trở lại, Lâm Hiên mới ra lệnh cho đệ tử Ninh gia đi thám thính tin tức của địa mạch chi hỏa. Thất Tinh Đảo Vân Hải vốn phồn vinh hơn tu tiên giới U Châu nên Lâm Hiên rất hy vọng.
Chẳng qua thời gian tìm kiếm khá lâu. Thêm ba tuần trăng trôi qua mà vẫn chưa có thu hoạch gì.
Nửa năm sau vẫn không có chút tin tức.
Đông qua xuân tới, Lâm Hiên đã ở Lôi Âm sơn mùa đông thứ hai.
Thật lòng mà nói lúc này hắn đã có chút sốt ruột. Nhưng tiên đạo gian nan có một số việc muốn cưỡng cầu cũng không được.
Không hề tức giận, hắn phái ra thêm nhiều đệ tử tiếp tục tìm kiếm ở các đảo nhỏ xung quanh.
Vào một buổi sáng mùa đông, Lâm Hiên vẫn ngồi ở trong động phủ khắc khổ tu luyện như mọi ngày.
Trước mặt hắn có một đạo u hỏa màu xanh biếc đang lơ lửng. Ma anh màu đen cao khoảng một tấc lơ lửng trên đầu.
Ma Anh hé cái miệng nhỏ nhắn phun ra một luồng anh hỏa mỏng manh tiếp tục dung hòa vào u hỏa.
Bích Huyễn U Hỏa lấy đan hỏa làm cơ sở, từ từ luyện hóa thêm kịch độc vào trong. Lại dùng anh hỏa rèn luyện nên uy lực sẽ tăng thêm một bậc.
Một lúc sau Lâm Hiên há mồm nuốt Bích Huyễn U Hỏa vào trong bụng. Ma Anh thì có vẻ mệt mỏi, thân hình lóe lên chui vào trong thiên linh cái của Lâm Hiên.
Lâm Hiên mở mắt ra bắt đầu thu công nhưng đúng lúc dị biến nổi lên.
Túi trữ vật đại bên hông hắn vô thanh vô tức hé mở rồi một khối lệnh bài màu lam bay ra.
Nhất thời Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng phản ứng cũng không chậm, cảm thấy không ổn hắn vung tay bào lên, linh lực tuôn ra hóa thành cự trảo chộp vào lệnh phù.
Bụp!
Gần như cùng lúc một linh quang từ bên trong lóe lên, ở giữa lại có những kim sắc phù văn to như nắm tay. Linh lực như gió xoáy sinh ra đánh tan Cự trảo màu xanh.
"Ồ?"
Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng đoàn ánh sáng màu lam đậm đã bao lấy thân thể hắn.
Một cỗ hấp lực cường đại mà quái dị không nhằm vào thân thể mà là tinh thần, giống như muốn hút lấy ba hồn bảy phách của hắn.
Lúc này sắc mặt Lâm Hiên rất khó coi. Lúc này hắn đã rõ lệnh bài Ma U Môn chính là một cạm bẫy. Chẳng qua nó được luyện chế quá tinh xảo, mang trên người lâu như vậy mà không nhận ra.
Nhiếp hồn thuật!
Bên trong không ngờ lại phong ấn loại thần thông nghe nói đã thất truyền từ xa xưa. Lúc này biết rõ là cạm bẫy nhưng Lâm Hiên đã bình tĩnh trở lại. Ma U Môn này quả không có ý tốt. Nhưng thứ này có thể làm khó được hắn sao?
Bách Luyện Thành Tiên
"Sao vậy tiểu tiện tì, ngươi bắt đầu sợ rồi sao? " Huyền Âm quỷ nữ kiêu ngạo lên tiếng, âm thanh đầy vẻ oán độc. Chỉ thấy ả đưa tay chỉ ra, song đầu ô xà rít lên một tiếng lao tới.
Cắn răng một cái hồng y mỹ phụ cũng thao túng pháp bảo Âm Hồn Trâm hóa thành một tia sáng màu đen bắn tới song đầu ô xà, nhất thời tranh phong cân bằng.
Huyền Âm quỷ nữ lại vỗ vào túi trữ vật bên hông một cái, gọi ra một con Linh Thú rất kỳ lạ thân giống hồ ly nhưng đầu lại giống Hắc tinh tinh, hơn nữa còn có sáu chân, nhanh nhẹn như gió, còn thao túng được hai thần thông thổ thuộc tính và phong thuộc tính.
Đây là linh thú gì? Hồng y mỹ phụ thân là cao thủ Ngưng Đan kỳ kiến thức quảng bác cũng không thể nhận ra.Trong lúc kinh ngạc nàng chỉ có thể lấy một pháp bảo như cây quạt ra ngăn cản nhưng rất nhanh đã thất thế.
"Tiểu tiện tỳ, hôm nay là ngày chết của ngươi"
Huyền Âm quỷ nữ đắc ý cười "yêu kiều" nhưng âm thanh lại khó nghe như cương đao cạo vào xương cốt.
Lúc này Hồng y mỹ phụ cắn chặt răng, vận pháp lực toàn thân khống chế pháp bảo chống đỡ, nhất thời hai người đánh rất kịch liệt.
Tuy Huyền Âm quỷ nữ chiếm ưu thế nhưng trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Trước kia ả và hồng y mỹ phụ có thù oán từng giao đấu với nhau nhiều lần, vốn ngang tài ngang sức nhưng ba mươi năm trước ả gặp một phen kỳ ngộ, tu vị thần thông đều tăng lên rất nhiều.
Mặc dù chưa ngưng kết thành Nguyên Anh nhưng tu vị đã vượt xa các tu sĩ Ngưng Đan kỳ. Huyền Âm quỷ nữ vốn tự tin hôm nay có thể dễ dàng đánh trọng thương hồng y mỹ phụ, không ngờ muốn lấy mạng đối phương cũng không dễ dàng.
Lúc này lệ khí trên người Huyền Âm quỷ nữ tản ra càng thêm dày đặc, đang định thi triển bí pháp nào đó, đột nhiên hỏa quang lóe lên rồi một đạo Truyền âm phù từ xa bay tới.
Huyền Âm quỷ nữ lộ vẻ nghi hoặc nhưng thân là tông chủ một phái, tự nhiên có khí độ trầm tĩnh, Truyền âm phù rất nhanh bay đến trước mặt, rất nhanh ả đem thần thức chìm vào trong.
"Hả?"
Ngắn ngủi một thoáng Huyền Âm quỷ nữ biến sắc, mặt lúc xanh lúc trắng rất khó coi, trong đáy mắt còn lộ ra vài phần sợ hãi.
"Tông chủ, có chuyện gì vậy? " lão giả tóc bạc ở gần đó vội vàng bay đến gần, nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Truyền lệnh xuống các đệ tử không được ham chiến, mau rút khỏi Lôi Âm sơn" Huyền Âm quỷ nữ chần chờ một chút, nghiến răng nghiến lợi phân phó.
"Cái gì? " Lão giả tóc bạc ngẩn ra còn tưởng mình nghe lầm, không để ý đến tôn ti hỏi lại: "Tông chủ người đang nói gì vậy, trận chiến tuy có chút khó khăn nhưng chúng ta sắp đạt được mục đích. Đâu có lý nào lại rút lui giữa đường thế này?"
"Đừng lắm lời, ta bảo rút thì rút. Đối phương có cao thủ Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn có hai người. Nếu ta không đoán sai lúc này đang hướng về phía chúng ta". Huyền Âm quỷ nữ tức giận nói.
Thì ra Lâm Hiên và Thi Ma sau khi rời khỏi Thương Nguyệt phong đã chia làm hai đường đi đến các nơi tiếp viện.
Với tu vị của hai người mà nói căn bản giống như hạc giữa bầy gà, giết kẻ địch giống như đơn giản thái rau vậy.
Có hai lão quái vật gia nhập cuộc chiến lập tức nghiêng về Ninh gia.
Tu sĩ Ninh gia càng đánh càng hăng, mà chiến ý của đối phương càng lúc càng suy sụp.
Tuy không có bao nhiêu cá tạp lọt lướt nhưng rốt cuộc vẫn có kẻ liều chết phát Truyền âm phù đến đây.
Lúc này Huyền Âm quỷ nữ vừa giận vừa sợ nhưng trong lòng lại rất nghi hoặc.
Đối phương xuất hiện một vị lão tổ Thi Ma, lại thêm một cao thủ Nguyên Anh kỳ khác đến hỗ trợ. Chắc chắn đây là một cạm bẫy được bố trí từ trước dụ bọn họ nhảy vào.
Nghĩ đến đây ả cảm thấy cả người run lên nhưng cũng rất quyết đoán, vội vàng ra lệnh rút lui.
Đáng tiếc đã muộn.
Hồng y mỹ phụ là thủ lĩnh tam mạch, có tư cách tham gia tranh đoạt chức vị gia chủ tâm cơ nào phải tầm thường.
Thấy đối phương nhận được Truyền âm phù thì lộ ra vẻ kinh hoàng. Nàng suy nghĩ một thoáng liền đoán được sự tình bên trong.
Lúc này môi anh đào mỹ phụ hé mở truyền âm ra xa:
"Các đệ tử nghe lệnh, lão tổ đã đến gần đây, mọi người vây công bọn chúng, chờ lát nữa lão tổ đến sẽ tiêu diệt đám yêu nhân này".
Tu sĩ Ninh gia lớn tiếng hoan hô sĩ khí tăng mạnh. Còn tu sĩ Vân Quỷ tông dù không biết tại sao tông chủ lại đột nhiên ra lệnh rút lui nhưng nếu có thể kết thành Kim Đan, nhất định đã trải qua vô số phong vũ, đã đoán được tình hình bất lợi nên không dám ham chiến. Hiện tại một bên muốn đi một bên lại muốn ngăn cản, tình thế trở nên rất vi diệu.
Lại thấy Hồng y mỹ phụ vươn tay vuốt vuốt mái tóc, miệng thơm khẽ mở từ trong miệng phun ra một cái Ấn Chương to bằng lóng tay.
Ấn Chương đón gió thành lớn, trong nháy mắt đã hóa to ra như một gian lầu ầm ầm nện xuống đối phương. Miệng cũng không để yên, tiếng cười yêu kiều truyền ra:
"Lão yêu bà sao lại muốn đi vậy. Vừa nãy không phải ngươi rất kiêu ngạo sao. Chỉ mới một tuần trà đã trở nên nhát gan như thỏ đế vậy? Ồ! cũng khó trách, ngươi vốn là khi yếu sợ mạnh, thực lực không đủ lại thích ra vẻ phô trương. Vân Quỷ tông đúng là có mắt không tròng mới lập ngươi làm tông chủ. Đáng kiếp cho bọn chúng xui xẻo. Tông phái đui mù này hôm nay sẽ hoàn toàn tan biến trên thế gian này".
Miệng lưỡi Ninh tam phu nhân nói ra những lời cực kỳ ác độc.
"Tiện tỳ muốn chết".
Huyền Âm quỷ nữ nghe thấy vậy mặt mày vặn vẹo nhăn nhó. Mặc dù biết đối phương đang dùng kế tướng nhưng cũng không nuốt được ngụm khí giận này. Trong mắt lóe lên một tia oán độc há, miệng phun ra một ngụm tinh huyết hóa thành con Quái Điểu nhỏ bằng nắm tay bay tới lặn vào trong pháp bảo. Ô Xà song đầu sau khi hấp thu Quái Điểu thì tỏa ra ma khí cuồn cuộn, mơ hồ còn xuất hiện vô số phù văn cổ quái. Thanh thế không thể xem thường.
Trong mắt Huyền Âm quỷ nữ lúc này đã hiện một tia sát khí.
Phốc! Linh xà hóa rồng, Ô xà song đầu trong ma vụ đột nhiên bành trướng lên rồi mọc ra hai cái lợi trảo sắc nhọn, một con Ác Giao dữ tợn xuất hiện.
Cảm ứng được linh áp cực lớn, trong mắt hồng y mỹ phụ hiện tia sợ hãi nhưng không lùi bước, cắn răng thi triển bí thuật. Vẻ mặt ngưng trọng, vươn ngón tay ngọc ra từ từ điểm về phía trước.
"Biến..."
Ấn Chương vốn to như một lầu các lóe sáng, thể tích một lần nữa to lên như một ngọn tiểu sơn lao về phía đối phương.
Ác Giao ngẩng đầu lên rống to một tiếng, thân hình hóa thành một đạo sáng khổng lồ, vừa tiếp xúc với Ấn Chương đã đánh bay nó ra xa.
Thấy thế Hồng y mỹ phụ mặt mày tái nhợt. Nàng không ngờ bí thuật của đối phương lại lợi hại đến thế, chỉ có thể tiếp tục liều mạng. Tay bắt pháp quyết đang định thi triển bí thuật thần thông khác, đột nhiên một cỗ linh áp áp cực đại từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Lão tổ?
Mỹ phụ áo đỏ mừng rỡ nhưng lập tức trên mặt lại có chút kinh ngạc, uy áp này không có thi khí hơn nữa dường như còn hơn cả lão tổ. Chẳng lẽ trên Lôi Âm Sơn còn một lão quái Nguyên Anh kỳ khác sao?
Hồng y mỹ phụ trong lòng thầm lạnh nhưng chưa có thời gian lo lắng thì theo uy áp đáng sợ đó, một đạo thanh quang lóe lên bắn tới trước mặt nàng với tốc độ cực nhanh hóa thành một Cự thủ màu xanh nghênh đón Ác Giao.
Chẳng lẽ là bằng hữu của lão tổ? Trong đầu mỹ phụ áo đỏ xẹt qua ý nghĩ này. Có tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến giúp, nàng còn sợ gì nữa nên tự tin giậm chân, nhìn lão yêu bà Huyền Âm quỷ nữ với vẻ châm biếm.
Bùng!
Một tiếng nổ xé gió truyền vào trong tai. Không ngờ con Ác Giao giãy dụa mấy lần đã đánh tan Cự thủ màu xanh.
"Ồ? "
Lâm Hiên đang lơ lửng trên không trung cách đó hơn mười trượng thấy thế lộ ra chút kinh ngạc.
Huyền Âm quỷ nữ không hổ là tông chủ một tông, thần thông vượt xa đám tu sĩ bình thường Xem ra muốn thu thập ả sẽ tốn một chút thời gian.
Lâm Hiên vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vào túi trữ vật, một đạo thanh quang từ bên trong bay ra.
Là một cây sáo ngọc xanh biếc. Thú Hồn chi bảo này đã lâu không sử dụng đến. Lại nhớ đến Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm đã bị hủy, trên mặt hắn không khỏi lộ ra một tia buồn bã. Đem pháp lực rót vào trong, một con Cự Mãng màu lục dài hơn mười trượng xuất hiện.
Lúc này Ma Anh đã đại thành, thần thông của Lâm Hiên tăng vọt, thao túng pháp bảo này sẽ có uy lực hơn hẳn trước đây.
Hai con quái vật ầm ầm va vào nhau. Chỉ sau một thoáng Ác Giao đã bị đánh tan thành muôn đạo linh quang bắn ra tứ phía.
Huyền Âm quỷ nữ há miệng phun ra một ngụm máu huyết. Sử dụng bí thuật đã tổn thương nguyên khí lại thêm pháp bảo bổn mạng bị hủy khiến ả bị thương không nhẹ.
Chỉ thấy Cự Mãng tiếp tục lao về phía Huyền Âm quỷ nữ như muốn nuốt chửng đối phương.
"Tiền bối, tha mạng!"
Linh quang lóe lên, một vòng bảo hộ đủ màu sắc hiện ra trước mặt Huyền Âm quỷ nữ.
"Ồ, linh phù chồng chất? "
Lâm Hiên không khỏi lộ chút kinh ngạc. Loại linh phù này được luyện chế cùng lúc, tuy thuộc tính khác nhau nhưng sử dụng cùng một lúc nên hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần.
Có điều trong mắt hắn hiện ra một tia châm biếm, cho dù đối phương giãy dụa thế nào cũng là vô ích. Chỉ thấy Lâm Hiên búng tay bắn ra vài đạo kiếm quang màu xanh, tụ thành một cự kiếm lăng lệ chém vào vòng bảo hộ, cùng với răng nanh sắc nhọn của Cự Mãng, vòng bảo hộ bắt đầu tan vỡ trong ánh mắt tuyệt vọng của Huyền Âm quỷ nữ.
"Tông chủ"!
Đám tu sĩ Vân Quỷ tông tức giận la lên nhưng hầu hết là sợ hãi. Huyền Âm quỷ nữ là cao thủ lợi hại nhất trong bọn họ nhưng không có chút sức hoàn thủ trước thiếu niên dung mạo bình thường kia. Lão quái Nguyên Anh kỳ không phải loại người mà bọn họ có thể chống lại.
"A…"
Tông chủ đã mất mạng, tu sĩ Quỷ Vân Tông nào còn chiến ý lập tức bỏ chạy tán loạn. Đám tu sĩ Ninh gia tự nhiên đuổi giết đối phương. Cuối cùng vẫn có hơn hai mươi tên Ngưng Đan kỳ tu sĩ may mắn chạy thoát.
…
Sau trận đánh này Vân Quỷ tông nhất định đại thương nguyên khí. Sau này cũng không có khả năng uy hiếp đến Ninh gia.
Đại chiến kết thúc, trưởng lão Ninh gia cũng có bảy tám người xui xẻo ngã xuống, còn lại đều lộ ra vẻ vui mừng.
Nếu Lâm Hiên đến muộn một tuần nhang thì kết quả Ninh gia bi thảm thế nào cũng có thể tưởng tượng được. Lúc này bọn họ đều lộ ra vẻ cung kính đứng một bên.
"Không biết tiền bối xưng hô là gì, đại ân viện thủ Ninh gia ta vô cùng cảm kích" Hồng y mỹ phụ yêu kiều khom người ôn nhu mở miệng nói, trên mặt đầy vẻ cung kính.
"Các ngươi không cần lo lắng, Lâm mỗ là bằng hữu lão tổ Ninh gia các ngươi" Lâm Hiên thản nhiên nói, vẻ mặt lành lạnh không chút hỉ nộ.
Phù!
Nghe vậy không ít người thầm thở dài một hơi. Mặc dù bọn họ đã đoán được nhưng nghe đối phương thừa nhận mới yên tâm. Đồng thời trở nên vui mừng, ngoài lão tổ lại có thêm một lão quái Nguyên Anh kỳ giúp đỡ, không khác gì hổ mọc thêm cánh. Nếu như có thể nhân cơ hội mời đối phương làm khách khanh trưởng lão thì tốt vô cùng.
Hồng y mỹ phụ suy nghĩ rất nhanh. Đương nhiên việc này còn phải xin chỉ thị của lão tổ. Đang suy nghĩ nên lấy lòng lão quái Nguyên Anh kỳ này như thế nào thì Lâm Hiên đã trầm giọng nói trước: "Bây giờ các ngươi đến nơi khác, hỗ trợ tiêu diệt hoàn toàn những kẻ xâm nhập Lôi Âm sơn"
"Vâng"
Đám tu sĩ khom người hành lễ, đây chính là quyền lực!
Trong lòng Lâm Hiên có chút rúng động. Từ sau khi Ma Anh đại thành hắn rất thuận lợi trong tu tiên giới, ai gặp cũng phải tôn kính. Có điều vì thế hắn thầm cảnh tĩnh mình, không được để cảm giác này mê man mà phải là động lực khiến hắn nỗ lực hơn.
Lâm Hiên chần chờ một thoáng rồi hóa thành một đạo độn quang bay về chiến trường ác liệt khác.
Mấy canh giờ sau sắc trời đổ về tây, trận chiến kéo dài gần một ngày đã sắp đến hồi kết thúc. Lúc này chỉ còn thưa thớt vài nơi là đang chém giết.
Đại chiến trôi qua, xác chết khắp núi nhưng tám chín phần là đám tu tiên giả từ bên ngoài xâm nhập vào.
Ninh gia hôm nay đáng lẽ gặp họa diệt môn nhưng có Lâm Hiên gia nhập nên khiến cục diện thay đổi hoàn toàn.
Vân Quỷ tông tổn thất nặng nề. Ngay cả tông chủ Huyền Âm quỷ nữ cũng bị giết. Cao thủ Ngưng Đan kỳ còn lại không đến một phần ba, hầu hết các đệ tử Trúc Cơ kỳ bị tiêu diệt.
Về phần Trương gia cũng không tốt gì hơn. Bọn chúng gặp phải Thi Ma, tu vị mặc dù không bằng Lâm Hiên nhưng thủ đoạn còn hung tàn ác độc hơn nhiều. Kết quả có thể đoán được.
Còn đám Tán Tu và tiểu gia tộc, khi trước hầu hết đều nhận được tiện nghi của Vân Quỷ tông. Nhưng đâu ngờ ngược lại máu chảy thành sông. Dù sao cuối cùng cũng có gần một nửa trốn thoát.
Chiến đấu kết thúc hàng ngàn đệ tử Ninh gia bắt đầu tản ra thu dọn tàn cục, tìm kiếm bảo vật rơi trên mặt đất.
Về phần các trưởng lão cao cấp hiện tại đang tập trung ở trong Bạch Hổ đường.
Sau lần này uy danh của Thi Ma lão tổ đã lên mức đỉnh điểm. Dù là đệ tử mạch nào của Ninh gia cũng đều rất kính phục lão.
Lúc này bên cạnh Thi Ma là một thiếu niên khuôn mặt bình thường, vận chiếc trường bào màu xanh đơn giản, nhìn bề ngoài mới khoảng hai mươi.
Nhưng chúng tu sĩ đều nhìn hắn với con mắt kính sợ, bởi đây cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ.
"Tham kiến lão tổ. Lần này nếu không có người ra tay, hậu quả của Ninh gia ta sẽ không thể tưởng tượng nổi".
Ninh Vạn Sơn cầm đầu đám tu sĩ quỳ xuống dập đầu hành lễ.
"Được rồi" Thi Ma khoát tay ngăn lại: "Các ngươi cũng đến ra mắt Lâm đạo hữu. Hắn là bằng hữu tốt của ta, cũng đã ra tay giúp đỡ Ninh gia ta rất nhiều".
"Đa tạ Lâm tiền bối giúp đỡ"
Không ít tu sĩ Trữ gia đã chứng kiến thần thông của Lâm Hiên, vội vàng cung kính hành lễ.
"Nguy cơ lần này cũng vì nội loạn của Ninh gia ta. Các ngươi phải ghi nhớ bài học này để đoàn kết hơn."
"Vâng lão tổ, chúng ta tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy nữa"
"Ừm, sau chuyện này ta muốn ra ngoài du ngoạn" Thi Ma đột nhiên từ từ mở miệng nói.
Thấy chúng tu sĩ đều lộ ra vẻ khẩn trương, hắn xua tay nói: "Các ngươi đừng lo lắng, cũng không cần khuyên ngăn ta. Ta mặc dù đi nhưng Lâm đạo hữu đã đáp ứng lời mời trở thành khách khanh trưởng lão của Ninh gia ta"
Nhất thời chúng tu sĩ Ninh gia ngẩn nhưng lập tức vui mừng khôn xiết. Ninh Vạn Sơn suy nghĩ thật nhanh, hiểu ra đây là chủ nhân muốn lên đài chỉ huy. Thi ma ẩn nấp phía sau tuy có điểm tốt nhưng cũng có nhiều chỗ bất tiện.
Tâm cơ của chủ nhân cao thâm. Muốn khống chế Ninh gia thì biện pháp đơn giản nhất chính là danh hiệu khách khanh trưởng lão danh chính ngôn thuận.
"Tham kiến khách khanh trưởng lão"
Ninh Vạn Sơn khom người hành lễ, những người khác cũng làm theo.
Lâm Hiên là lão quái Nguyên Anh kỳ đồng thời là khách khanh trưởng lão, địa vị tự nhiên rất cao.
"Đứng dậy đi" Lâm Hiên phất tay nói.
"Sau khi lão phu rời đi, các ngươi tự giải quyết cho tốt. Đối với Lâm đạo hữu không được có nửa điểm vi phạm. Lời hắn nói chính là lão phu. Lâm đạo hữu có quyền thưởng phạt bất cứ đệ tử nào trong gia tộc. Nói tóm lại các ngươi cứ coi hắn như lão tổ ta, phải cung kính tận trung".
Thi Ma lại mở miệng nói nhưng lần này khiến chúng tu sĩ đều kinh hãi.
"Lão tổ, Điều này... "
Ninh Nhị tiên sinh mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng lời còn chưa dứt Thi Ma đã tức giận quay đầu sang: "Sao, Nhị tiểu tử, ngươi lại dám nghi ngờ lời nói của lão phu?"
"Vãn bối không dám…" Bị hung quang trong mắt Thi Ma chấn uy, Ninh Nhị tiên sinh vội vàng câm lặng.
"Lão tổ anh minh thần võ, vãn bối nhất định sẽ trung thành với Lâm tiền bối" hồng y mỹ phụ xoay chuyển mắt ngọc nhẹ nhàng bái xuống. Mặc dù mệnh lệnh này cũng khiến nàng nghi hoặc nhưng điều này có quan hệ gì chứ. Nàng cũng không phải gia chủ, thực quyền vẫn là tên Ninh Vạn Sơn chứ đâu đến lượt nàng.
Ninh Nhị tiên sinh hình như bắt đầu hiểu ra điều này, cũng nhanh chóng khom người tuân theo.
Về phần các trưởng lão đệ tử khác tự nhiên không có ý kiến. Lâm Hiên thuận lợi lên đài khống chế được Ninh gia.
…
Lúc này đang ngẩn ngơ đứng tại một hạp cốc trong sâu thẳm Lôi Âm Sơn, Lâm Hiên đang chọn địa điểm mở động phủ.
Âm mạch ở đây mặc dù không bằng đầm lầy đầy thi khí nhưng cũng là bậc trung. Ninh Vạn Sơn đương nhiên đi cùng dẫn đường.
"Chủ nhân, đây chính là nhãn tuyền của Lôi Âm sơn mạch"
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu đem thần thức thả ra, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Nơi này còn tốt hơn tưởng tượng nhiều, tu luyện ở đây tốc độ sẽ không quá chậm.
Sau khi Ninh Vạn Sơn rời đi, Lâm Hiên búng tay bắn ra vài đạo kiếm quang chói mắt, mấy canh giờ sau đã khai mở ra một động phủ.
Sau đó hắn lại lấy ra mấy bộ trận kỳ, bố trí cấm chế ở xung quanh, sau đó vào trong bắt đầu tĩnh tọa.
Thời gian như nước chảy mây trôi, thấm thoát Lâm Hiên đã ở Lôi Âm sơn được ba tuần trăng.
Trong khoảng thời gian này hắn chưa vội sai đệ tử Ninh gia đi tìm kiếm địa mạch chi hỏa. Hiện tại còn rất nhiều chuyện cần làm.
Đối với những tông môn đã tấn công vào Lôi Âm Sơn khi trước chỉ có một lời. Bất cộng đái thiên!
Lâm Hiên đương nhiên sẽ không để đối phương cho khôi phục nguyên khí. Nhân lúc bọn họ rớt xuống giếng mà ném đá theo.
Ninh gia tĩnh dưỡng một thời gian bắt đầu từ đổi khách thành chủ, phát động tấn công tổng đàn hai tông phái kia.
Kịch liệt trong chiến trận có thể đoán ra, Lâm Hiên tự mình động thủ cuối cùng đã nhổ được hai cái gai trong mắt.
Sau chuyện lần này thế lực Ninh gia tăng lên không ít. Mặc dù vẫn còn kém hai thế lực lớn ở Toàn Không Đảo nhưng đã bài danh trong mấy tông phái hàng đầu.
Điều này ban đầu còn khiến mấy tông môn gia tộc khác ở Âm Linh bình nguyên khẩn trương lên, thậm chí còn kinh động mấy lão quái vật đang ẩn tu.
Cây to đón gió, Lâm Hiên mặc dù dùng Ninh gia làm nanh vuốt của mình nhưng cũng không cần quá khuếch trương. Trước khi ngưng tụ thành Nguyên Anh, hắn không hy vọng quá huênh hoang làm gì.
Khi tình thế im ắng trở lại, Lâm Hiên mới ra lệnh cho đệ tử Ninh gia đi thám thính tin tức của địa mạch chi hỏa. Thất Tinh Đảo Vân Hải vốn phồn vinh hơn tu tiên giới U Châu nên Lâm Hiên rất hy vọng.
Chẳng qua thời gian tìm kiếm khá lâu. Thêm ba tuần trăng trôi qua mà vẫn chưa có thu hoạch gì.
Nửa năm sau vẫn không có chút tin tức.
Đông qua xuân tới, Lâm Hiên đã ở Lôi Âm sơn mùa đông thứ hai.
Thật lòng mà nói lúc này hắn đã có chút sốt ruột. Nhưng tiên đạo gian nan có một số việc muốn cưỡng cầu cũng không được.
Không hề tức giận, hắn phái ra thêm nhiều đệ tử tiếp tục tìm kiếm ở các đảo nhỏ xung quanh.
Vào một buổi sáng mùa đông, Lâm Hiên vẫn ngồi ở trong động phủ khắc khổ tu luyện như mọi ngày.
Trước mặt hắn có một đạo u hỏa màu xanh biếc đang lơ lửng. Ma anh màu đen cao khoảng một tấc lơ lửng trên đầu.
Ma Anh hé cái miệng nhỏ nhắn phun ra một luồng anh hỏa mỏng manh tiếp tục dung hòa vào u hỏa.
Bích Huyễn U Hỏa lấy đan hỏa làm cơ sở, từ từ luyện hóa thêm kịch độc vào trong. Lại dùng anh hỏa rèn luyện nên uy lực sẽ tăng thêm một bậc.
Một lúc sau Lâm Hiên há mồm nuốt Bích Huyễn U Hỏa vào trong bụng. Ma Anh thì có vẻ mệt mỏi, thân hình lóe lên chui vào trong thiên linh cái của Lâm Hiên.
Lâm Hiên mở mắt ra bắt đầu thu công nhưng đúng lúc dị biến nổi lên.
Túi trữ vật đại bên hông hắn vô thanh vô tức hé mở rồi một khối lệnh bài màu lam bay ra.
Nhất thời Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng phản ứng cũng không chậm, cảm thấy không ổn hắn vung tay bào lên, linh lực tuôn ra hóa thành cự trảo chộp vào lệnh phù.
Bụp!
Gần như cùng lúc một linh quang từ bên trong lóe lên, ở giữa lại có những kim sắc phù văn to như nắm tay. Linh lực như gió xoáy sinh ra đánh tan Cự trảo màu xanh.
"Ồ?"
Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng đoàn ánh sáng màu lam đậm đã bao lấy thân thể hắn.
Một cỗ hấp lực cường đại mà quái dị không nhằm vào thân thể mà là tinh thần, giống như muốn hút lấy ba hồn bảy phách của hắn.
Lúc này sắc mặt Lâm Hiên rất khó coi. Lúc này hắn đã rõ lệnh bài Ma U Môn chính là một cạm bẫy. Chẳng qua nó được luyện chế quá tinh xảo, mang trên người lâu như vậy mà không nhận ra.
Nhiếp hồn thuật!
Bên trong không ngờ lại phong ấn loại thần thông nghe nói đã thất truyền từ xa xưa. Lúc này biết rõ là cạm bẫy nhưng Lâm Hiên đã bình tĩnh trở lại. Ma U Môn này quả không có ý tốt. Nhưng thứ này có thể làm khó được hắn sao?
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 4 - Chương 221: Khách khanh trưởng lão
10.0/10 từ 41 lượt.