Bách Luyện Thành Tiên
Quyển 4 - Chương 186: Hỏa mị
"Được rồi!"
Suy nghĩ một chút Lâm Hiên gật đầu. Chủ tớ hai người hóa thành hai đạo kinh hồng bay tới băng sơn.
Trước kia dù chưa thăm dò nhưng Lâm Hiên đã ở phía xa cẩn thận quan sát qua.
Đương nhiên băng sơn này không phải lúc nào cũng phun nham thạch. Phần lớn thời gian là yên lặng, khoảng hai ba tuần trăng mới phun một lần.
Tần suất này so với ngọn hỏa sơn khác cao hơn nhiều.
Song khiến Lâm Hiên cảm thấy kỳ quái là nham thạch nhiều nhất chỉ chảy xuống tới chân băng sơn mà thôi. Nếu không động phủ của hắn cách ngọn băng sơn chỉ vài dặm. Tuy có cấm chế phòng hộ nhưng cũng có chút phiền toái.
Trước đây không lâu hỏa sơn đã phun một lần. Bây giờ đang ờ thời kỳ yên tĩnh, xa xa nhìn lại như một khối pha lê khổng lồ tuyệt đẹp.
Với độn tốc của Lâm Hiên Nguyệt Nhi tự nhiên là nháy mắt đã đến.
Lâm Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào miệng hỏa sơn thật lớn hình tròn đường kính chừng hơn mười trượng. Nhưng toàn bộ động khẩu đen tuyền tràn ngập một loại sương mù kỳ quái.
Như vậy tự nhiên không thấy rõ cảnh vật phía dưới.
Lâm Hiên phát ra thần thức nhưng cũng chỉ có thể xâm nhập hai ba mươi trượng. Xuống chút nữa cảnh vật liền trở nên mơ hồ.
"Thiếu gia. Chuyện này là sao?"
Nguyệt Nhi chun cái mũi xinh xắn, trên mặt lộ ra một tia ảo não.
Lâm Hiên không trả lời mà nâng tay phải lên miệng thì lẩm nhẩm, thanh quang chợt loé. Một con Phong Long dài hơn mười trượng xuất hiện gầm thét vọt xuống.
Phong Long thuật!
Đây là địa giai trung cấp Ngũ Hành Đạo pháp nhưng Lâm Hiên thi triển lại thật dễ dàng. Cho dù tu sĩ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong cũng không nhất định có thể có tài nghệ thế này.
Có Phong Long mở đường, sương mù tách ra hai bên. Trên người Lâm Hiên nổi thanh quang đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, không chút do dự nhảy xuống.
Nguyệt Nhi cũng không chậm đã bay vào trong tay áo chủ nhân.
Lâm Hiên bắt đầu thăm dò nơi đây.
....
Cùng lúc đó, cách Băng Hỏa Đảo hơn mười dặm.
Một đội mấy chục tu sĩ chậm rãi phi hành, hơn nữa thả ra thần thức như tìm vật gì đó.
Cảnh giới những tu sĩ này cao thấp không đều, thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ. Thủ lĩnh là một nam một nữ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ.
Nam mặt vuông tai lớn có phần uy nghiêm chừng hơn tứ tuần.
Nữ tử chừng hai mươi, vận hồng y để lộ đôi chân trần nhỏ nhắn trắng nõn, xem như có chút nhan sắc.
"Cảnh đại ca. Tên kia thật sự trốn đến nơi này sao. Chúng ta tìm đã ba ngày rồi, nếu không có tin tức gì về hắn biết ăn nói thế nào với Đại tiểu thư đây." Hồng y nữ tử nhíu mày lo lắng mở miệng.
"Nhị muội. Chuyện này quả thật là ta và ngươi quá mức lơ là, không ngờ một Trúc Cơ kỳ lại to gan như vậy. Cũng may ta đã gieo vào trên người hắn Khôn Minh Kỳ Trùng, chúng ta cứ theo đó mà truy tung, đúng hắn là chạy tới phía trước."
"Được rồi Cảnh đại ca, chúng ta nhất định phải mau chóng bắt phản đồ lại, chỉ có như vậy mới có thể xin Đại tiểu thư tha thứ một phần".
Hồng y nữ tử còn chưa dứt lời thì đột nhiên một tiếng kêu thảm truyền vào tai. Tiếp theo linh quang chợt lóe, một đạo huyết vụ trong không trung bắn ra.
"Chuyện gì vậy?"
Hai người liếc nhìn nhau vội độn quang bay về phía đó.
" Đây là..."
Thấy rõ ràng quái vật trước mắt, Hồng y nữ tử không khỏi hít một ngụm lương khí, tu sĩ Họ Cảnh cũng ngạc nhiên không ngừng.
Trước người bọn họ là một con quái ngư khổng lồ dài hơn mười trượng. Hình thể to lớn bất thường mà cái đầu đã chiếm một phần ba toàn thân!
Nó há cái miệng lớn như chậu máu, hàm răng sắc bén vô cùng tựa như những gai nhọn.
"Tiễn Đao Ngư, làm sao có thể. Đây chính vân thú tam cấp là hàng thật giá thật. Đây chỉ là hải vực gần Thương Thúy Đảo. Theo lý không có khả năng xuất hiện" Hồng y nữ tử lấy tay che miệng nhỏ, đôi mắt đẹp mở thật to.
Sắc mặt nam tử cũng rất khó coi, việc này quả thật kỳ lạ.
Song hắn còn chưa kịp nói thì bên người lại truyền đến linh áp khổng lồ. Quay đầu lại đã nhìn thấy một con bạch tuộc khổng lồ.
Mỗi cái xúc tua của nó đều to gấp hai ba lần cái thùng nước. Cả thân thể như một ngọn núi nhỏ. Con mắt đường kính hơn một thước, lạnh như băng nhìn con mồi trước mặt.
Nam tử họ Cảnh đại kinh thất sắc. Phách Vương Ma Chương tuy rằng là trung phẩm tam cấp vân thú nhưng có cự lực vô cùng, da dày thịt béo. Tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ gặp phải nó cũng chỉ đành chạy trối chết.
Một con Tiễn Đao Ngư còn có thể nói là trùng hợp, lại thêm một Bá Vương Ma Chương thì không bình thường. Chẳng lẽ bọn hắn đã trúng kế của người khác?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh nhưng hắn phản ứng cũng không chậm.
"Chúng đệ tử quay lại, bố trí Tam Tài Thủy Ba trận."
Nếu là đơn đả độc đấu hắn và những người này không thể địch nổi hai vân thú này. Cũng may bọn họ có một bộ trận kỳ uy lực không nhỏ nên chưa phải liều mạng.
Chỉ là phản đồ kia cố ý trốn tới đây, chẳng lẽ sớm đã có dự mưu?
Lúc này cách bọn họ hơn mười dặm có một tu sĩ tai nhọn hàm khỉ đã tiếp cận tiểu đảo. Người này tu vị không cao, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi. Trong tay hắn đang cầm một cái hộp ngọc giống như bảo bối, không nỡ để trong túi trữ vật.
Nhìn mây mù lượn lờ phía trước, nam tử này lộ vẻ vui mừng. Đặc biệt thấy đỉnh băng sơn thì vẻ mỏi mệt trên mặt y hoàn toàn biến mất. Trong mắt cũng hiện ra tia sáng hưng phấn.
"Ha ha, truyền thuyết vậy mà có thật, không ngờ Thánh địa lại ở một nơi hoang sơ hẻo lánh đến chim cũng không buồn ị này!"
Càng nói y càng nắm chặt hộp ngọc trong tay.
Đúng là đi mòn hài sắt không gặp, đến khi tìm được không tốn chút công phu. Vốn là bị mấy tên gia hỏa phía sau đuổi chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang, không ngờ lại vô tình tìm được Thánh địa.
Toàn thân y lưu chuyển pháp lực, đang muốn bay nhanh hơn thì đột nhiên xoay người quay đầu nhìn bốn phía, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy bên trái bên phải, phía sau y đều có linh áp không nhỏ truyền đến. Trong biển mây lóe lên hắc ảnh, vài con Vân thú cấp hai xuất hiện...
Cùng lúc đó tại động phủ Lâm Hiên trong phòng linh thú.
Tiểu gia hỏa kia tự nhả tơ đem mình bao lại ngủ say gần ba năm. Lâm Hiên từng đến xem nhiều lần nhưng đều không có nửa điểm động tĩnh. Lúc này khi chủ nhân đã đi băng sơn thám hiểm. Tiểu tử kia đột nhiên mở mắt, tiếp theo như ngửi được cái gì khịt khịt mũi.
Cái kén kia lập tức đứng lên, mà phương hướng tiếu gia hỏa nhìn đúng là tu sĩ tai nhọn hàm khỉ, trong tay y đang cầm một cái hộp thần bí.
***
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ, Lâm Hiên tùy tay bắn ra một hỏa cầu biến một tiểu thú trước mặt hóa thành tro bụi.
Hiện giờ hắn đã thâm nhập vào trong băng sơn. Vốn cho rằng chỗ này hoàn cảnh ác liệt thì không thể có sinh vật tồn tại. Lâm Hiên cũng phải đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, bởi vì trong không khí tràn ngập hai đạo quái phong.
Một đạo cực lạnh cơ hồ có thể ngưng nước thành băng. Một đạo lại quá nóng, nơi nào đi qua nước bốc thành hơi, dù là nham thạch lưu lại cũng không nóng bằng.
Lạnh nóng luân phiên, âm dương tản ra đồng thời tồn tại trong một không gian, sự tình vi diệu thến này là lần đầu hắn gặp phải.
Nhưng hắn mà càng bực mình là đạo âm dương quái phong này uy lực không nhỏ khiến pháp lực tiêu hao rất nhanh. Trong tay hắn phải cầm tinh thạch để không ngừng bổ xung.
Hơn nữa càng bất ngờ, ở nơi có hoàn cảnh ác liệt vậy mà còn có không ít sinh vật tồn tại.
Nếu là yêu thú hỏa thuộc tính hay băng thuộc tính thì không nói. Nhưng không ngờ trên thân thể chúng không chút yêu khí, chỉ là động vật bình thường.
Nhưng nếu vậy mà xem thường chúng thì nhất định nếm thiệt thòi lớn. Những gia hỏa sinh sống ở nơi này răng nhọn móng sắc lại vô cùng hiếu chiến.
Lâm Hiên từng gặp một bầy dơi, mỗi con thân như cái đấu. Pháp thuật cấp thấp không có hiệu quả. Cuối cùng Nguyệt nhi đem Thú Hồn phiên tế ra. Hàng vạn hàng nghìn yêu hồn chen nhau xông lên mới giải quyết được bầy thú cổ quái này.
Hắn liên tục gặp phải phiền toái. Lúc này lại có hai quái điểu thật lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Hiên nhíu mày không có tâm tình ở chỗ này dây dưa. Tay áo phất một cái, Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm uốn lượn ra, thân kiếm rung nhẹ rồi hai đạo lam sắc kiếm quang từ phía trên tách ra.
"Đi".
Lâm Hiên chỉ vào, hai đạo kiếm quang xẹt qua không trung như sét đánh.
"Két".
Quái điểu phát ra một tiếng kêu to quạt mạnh đôi cánh, thân thể hơi nghiêng đã né khỏi.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, nếu là yêu thú cấp ba có tốc độ như vậy coi như bình thường, nhưng đây chỉ là hai quái điểu bình thường.
Hắn hơi nheo mắt, khóe miệng hiện nụ cười nhẹ song vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng.
Nhìn đối phương đánh tới, Lâm Hiên vươn tay phải, một đạo ma khí đen như mực ở trong lòng bàn tay xuất hiện.
Mắt thấy quái điểu đã gần trong gang tấc. Lâm Hiên khẽ đưa tay phải lên, ma khí mạnh mẽ cuồn cuộn bành trướng, huyễn hóa thành một quái mãng hai đầu thân to cỡ thùng nước.
Tiếng kêu của quái điểu chợt tắt do bị cự mãng cắn vào cổ, ma khí vốn có hiệu quả ăn mòn mãnh liệt. Không đến một thời ba khắc, hai con quái điểu liền biến thành bộ xương.
Vẻ mặt Lâm Hiên lạnh nhạt nhưng trong mắt toát ra một tia mừng rỡ. Hiện tại hắn dùng Âm Dương Quyết cùng thi triển hai loại công pháp có thuộc tính khác nhau nhưng không chút trì trệ.
Rất nhanh hắn ngẩng đầu, lên sang hai con quái điểu mới bị diệt vẫy tay.
"Vù!"
Hai viên hạt châu phá sọ mà ra, như bị sợi dây vô hình lôi về trong tay Lâm Hiên.
Hai hạt châu màu đỏ rực ước chừng to cỡ ngón cái, tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, Lâm Hiên thả ra thần thức bao phủ hai viên hạt châu.
Vẻ mặt của hắn trở nên nghi hoặc, đây không phải là yêu đan nhưng cũng không phải là phàm vật.
Có chút kì quái nhưng ở đây không phải chỗ nghiên cứu, Lâm Hiên tùy tiền ném vào túi trữ vật.
Cả người chợt lóe thanh quang, Cửu Thiên Linh Thuẫn càng trở nên chắc chắn, thân hình Lâm Hiên chậm rãi hạ xuống. Càng xuống gần đáy núi băng, hai đạo quái phong thổi tới càng mạnh mẽ.
Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm không ngừng bay múa quanh thân hắn. Thỉnh thoảng có huyết quang chớp động, những quái thú kia dù hung mãnh tạo thành một ít trở ngại nhưng cuối cùng hắn đã mở một con đường máu tới tận đáy băng sơn.
" Đây là . . ." Thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt, vẻ mặt Lâm Hiên đầy kinh ngạc.
Nhìn sơ qua nơi này như là một gian khách phòng hình bầu dục rộng rãi bằng dung nham, ngẩng đầu nhìn lên bởi vì sương khói lượn lờ nên không thể thấy rõ miệng núi lửa.
Ở trong đại sảnh, bắt mắt nhất là một Hỏa trì chiếm tới chín phần diện tích. Trên mặt cái ao lửa này mờ mịt nhiệt khí cùng nham thạch nóng chảy, không ngừng sủi lên bọt khí.
Cực nóng! Đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Hiên. Cho dù có Cửu Thiên Linh Thuẫn hộ thể mà vẫn có cảm giác này.
Nhưng tường băng bốn phía lại không bị hòa tan. Thật sự là có chút quỷ dị nhưng ngoại trừ lạnh và nóng, băng và hỏa thì nơi này không thấy thêm có gì khác thường.
" Thiếu gia, hình như Băng Hỏa sơn này không có cái gì đặc biệt" Nguyệt nhi có chút thất vọng mở miệng, mất nhiều công sức như vậy lại không thu hoạch được gì, thực khiến tiểu nha đầu có chút buồn bực.
Lâm Hiên không đáp mà nhắm hai mắt, đem thần thức thả ra quét qua quét lại.
Một lát sau đôi lông mày hắn nhướng lên mở mắt, trên mặt lộ vẻ cân nhắc.
" Thiếu gia, người phát hiện cái gì rồi?"
Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt chủ nhân thì có chút hưng phấn, nhưng Lâm Hiên không tâm tư để ý tới nàng, vươn tay phải cong ngón tay búng một cái.
Một tia hồng quang như ngón tay bắn ra vài chục trượng, không ngờ lại vô thanh vô tức biến mất.
" Trận pháp?"
"Chính xác, hơn nữa trận này không thể coi thường, mặt ngoài còn bị một tầng huyễn thuật che dấu."
Lâm Hiên thì thào mở miệng, nếu không phải ba năm này nghiên cứu Tuyền Cơ tâm đắc, sợ là không phát hiện ra.
Trên mặt Nguyệt Nhi điểm chút hồng, về trận pháp thiên phú của nàng còn vượt xa thiếu gia nhưng đem thần thức đảo qua lại không phát hiện được gì.
"Tới đây xem một chút."
Lâm Hiên vừa mở miệng thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, trầm giọng quát" Các hạ còn không hiện thân, chẳng lẽ muốn đợi ta động thủ sao?"
Lâm Hiên vừa nói vừa phất tay áo một cái, một đạo hàn khí xuất hiện ngưng kết thành vô số băng trùy lóng lánh.
" Đi".
Lâm Hiên khẽ nhếch môi, vô số băng trùy giống như cơn lốc ập tới hỏa trì cách đó khoảng bảy tám trượng.
Trong chớp mắt, hồng ảnh chợt lóe rồi một quái vật từ dung nham nóng chảy bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Băng trùy không đánh trúng mục tiêu mà lao vào hỏa trì tạo nên những tiếng xèo xèo rồi tan biến. Lâm Hiên nheo mắt thầm đánh giá địch nhân cổ quái này.
Là một tên gia hỏa dạng hình người, cao chừng hai thước toànthaan màu đỏ, thân thể tỏa ra hỏa diễm bừng bừng.
"Quái vật này là gì?" Nguyệt Nhi mở to mắt, trên gương mặt xinh đẹp hiện vẻ nghi hoặc.
Lâm Hiên cảm thấy có chút quen mắt, không dám coi thường nên đem thuẫn bài màu hỏa hồng tế lên trên đỉnh đầu.
Hai tay hắn vừa bấm đánh ra mấy đạo pháp quyết. Thuẫn bài sau khi hấp thu bắt đầu xoay tròn, phát ra một quầng sáng đem Lâm Hiên bao bọc lại. Bên ngoài còn có vô số phù văn kim sắc lưu chuyển.
Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên mới giãn ra, hướng về phía Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm điểm một cái. Kiếm này hào phóng ra hào quang rực rỡ, đón gió hoá lớn lên hóa thành một con Băng Giao dài bảy tám trượng, miệng phun hàn khí phì phì sang đối thủ.
Quái vật kia lại không hề sợ hãi, há to mồm phát ra tiếng rít gào chói tai, hai cánh tay múa may liên hồi.
Ầm!
Chợt dị biến nổi lên, trong hỏa trì phun ra một đạo hỏa trụ cỡ hơn một trượng biến thành một con Hỏa Long dữ tợn.
Theo tiếng rít gào kinh thiên động địa, Hỏa Long và Băng Giao lao ầm ầm vào nhau.
Tiếng xèo xèo không ngừng bên tai, băng hỏa va chạm, trong không khí tràn ngập một tầng bạch khí.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Quái vật có thể dễ dàng chặn cổ bảo của hắn, lại đem nham thạch nóng chảy hóa thành Hỏa Long, không giống như ngũ hành pháp thuật hay bí thuật quỷ đạo.
Thực ra đây là thần thông gì?
Trong đầu thầm nghĩ nhưng tay hắn cũng không chậm đã đem Linh Quỉ túi tế lên.
Vô số sương mù cuồn cuộn tuôn ra, bên trong mơ hồ hiện ra bảy tám tên luyện thi.
Toàn thân luyện thi mặc Thiết giáp, trong tay còn cầm đủ loại binh khí như đao thương kiếm kích, thuẫn bài trường mâu. Mỗi tên Thiết Giáp Thi có tu vị không thua Trúc Cơ hậu kỳ.
"Đi!"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Luyện thi lập tức rít gào, thân hình hóa các mũi nhọn màu đen, hung hãn không sợ chết đâm bổ về phía đối phương.
"Khách khách . ."
Trong miệng quái vật phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe, hai tay lại múa may không ngừng.
Nham thạch nóng chảy sôi trong ao lại trào lên, vô số hỏa cầu to như cái đấu từ bên trong bị hút ra.
Các khối hỏa cầu lập tức vặn vẹo biến hóa trở thành các dạng quái thú. Hỏa điểu to gần trượng, mãng xà thân to bằng thùng nước, Hùng sư, biển bức . .
Lâm Hiên nhíu mày, vẫn chưa nhận ra là pháp thuật gì nhưng không sợ hãi, phân ra thần thức thao túng Thiết Giáp Luyện Thi hung hăng chém xuống các quái thú. Trong khoảng thời gian ngắn hai bên cùng đánh cho đến bất diệc nhạc hồ.
Thiếu gia kịch chiến cùng quái vật, Nguyệt Nhi cũng đem đôi Uyên Uơng Đao tế ra. Song đao pháp bảo này vốn làm bằng Huyền Tinh Thiết, mặc dù kém hơn Nam Minh Ly hỏa nhưng cũng là vật thế gian hiếm có. Thêm được nàng bồi luyện uy lực không nhỏ, Nguyệt Nhi đang muốn thi triển thần thông thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Là Hỏa mị! thiếu gia, ta biết lai lịch tên này"
"Hỏa mị? "Lâm Hiên nghe xong ngẩn ngơ nhưng liền nhớ ra.
Hỏa mị ở Tu Tiên giới xem như một loại tồn tại kỳ dị. Đản sinh trong điều kiện hết sức đặc thù, thập phần hà khắc.
Đại khái trong cổ tịch có nhắc qua, có một gã tu sĩ mang dị linh căn hỏa thuộc tính hàm oan mà chết, bởi vì muốn báo thù nên hồn phách không tiến vào luân hồi. Mà xảo hợp là địa phương hắn ngã xuống lại có hỏa linh lực sung túc, chấp niệm báo thù khiến hồn phách không tiêu tán, ngày qua ngày bị hỏa linh lực tẩm bổ bồi luyện.
Cứ như vậy qua hơn một ngàn năm, thêm một ít cơ duyên sẽ sinh ra quái vật hỏa mị.
Nói một cách khác đây là một loại hung linh!
Nhưng khác với hung linh ở Âm ti giới, Hỏa mị này không biết sử dụng quỷ đạo tà công gì nhưng thể tự do điều khiển hỏa linh khí xảo diệu đến độ khiến tu sĩ nhân tộc tự thẹn không bằng.
Nhưng cũng vì vậy mà thực lực hỏa mị mạnh hay yếu có liên quan đến môi trường.
Nếu như là ở nơi hỏa linh lực thiếu thốn thì một Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng có thể dễ dàng diệt sát nó. Nhưng ở một số nơi hỏa linh lực đặc biệt mạnh, quái vật này thậm chí có thể cương cường đấu với Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên không tự chủ được nhìn hỏa trì bên kia một chút, nơi này hỏa linh chưa đặc biệt mạnh nhưng nham thạch nóng chảy kia cũng ẩn chứa lượng hỏa linh lực kinh người.
Trách không được tên gia hỏa này khó đối phó như thế. Biện pháp tốt nhất là dụ nó ra bên ngoài, nhưng hỏa mị này linh trí cũng không thấp, không dễ có thể lừa nó rời hỏa trì.
Lâm Hiên đang tìm cách thì Hỏa mị đã động thủ trước.
Chỉ thấy hai móng vuốt giơ lên, ánh sáng màu đỏ chợt lóe, một viên châu to cỡ long nhãn theo lòng bàn tay hiện lên.
Rào rào . . .
Nham thạch nóng chảy trong hỏa trì nhất thời cuồn cuộn sôi trào rồi một bàn tay thật lớn từ bên trong vươn lên, tiếp theo là một thân thể ló ra khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Lần này Hoả mị tạo ra một Cự nhân hỏa diễm cao tới bảy tám trượng, cả người bốc liệt hỏa bừng bừng cực kỳ uy mãnh.
Linh áp thật lớn phóng ra, uy năng của Hỏa cự nhân có thể sánh với Ngưng Đan kỳ đỉnh phong.
Đầu tiên Lâm Hiên có chút kinh hãi nhưng rất nhanh trên mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Chiêu này uy lực bất phàm nhưng nhìn kỹ tựa hồ cùng Hỏa Long, hỏa thú đều là một loại thần thông.
Lúc này Hỏa cự nhân ngửa đầu gầm to một tiếng như sấm vang rền, tiếp theo giơ Cự phủ trong tay hung hăng chém xuống không trung tạo nên âm phong rin rít. Chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Cự phủ đã sinh ra một đạo Nguyệt Nha Nhận Nhận cỡ hai trượng lăng lệ bắn tới Lâm Hiên.
Tốc độ Nguyệt Nha Nhận Nhận cực nhanh, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống nhưng không loạn, cả người chợt lóe thanh quang, linh lực liên tục không ngừng truyền vào bên trong vòng bảo hộ trước người.
Cổ thuẫn từng mấy lần hóa giải nguy cơ cho hắn, đối với vòng bảo hộ này Lâm Hiên có vài phần tự tin.
Oành!
Trong khoảnh khắc Nguyệt Nha Nhận hung hăng chém vào mặt trên vòng bảo hộ, nhất thời Lâm Hiên cả người đại chấn. Cảm nhận được một cỗ cự lực xâm nhập, hai tay vội bấm tay niệm pháp chú ổn định thân hình. Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhận bị vòng bảo hộ chặn lại.
Hỏa cự nhân càng phẫn nộ, giương tay vừa muốn huy động Cự phủ thì chợt vô số sợi tơ xuất hiện giăng chung quanh. Biến thành một tấm võng lớn úp xuống người nó.
Thì ra là ở bên kia, đôi Uyên Ương đao đã dừng trước mặt Nguyệt Nhi, nhìn từ xa tựa như cái khay bạc lóe sáng, bên trong bắn ra vô số sợi tơ.
Ánh mắt Lâm Hiên liếc qua thì có chút ngạc nhiên. Nguyệt Nhi dùng pháp bảo Phi Đao nhưng rõ ràng đây là thần thông hóa kiếm thành tơ a!
Xem ra ba năm nay, tu vị Nguyệt Nhi tăng tiến còn nhanh hơn hắn tưởng, thấy hỏa cự nhân đã bị cuốn lấy. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe đánh tới hung linh.
Bách Luyện Thành Tiên
Suy nghĩ một chút Lâm Hiên gật đầu. Chủ tớ hai người hóa thành hai đạo kinh hồng bay tới băng sơn.
Trước kia dù chưa thăm dò nhưng Lâm Hiên đã ở phía xa cẩn thận quan sát qua.
Đương nhiên băng sơn này không phải lúc nào cũng phun nham thạch. Phần lớn thời gian là yên lặng, khoảng hai ba tuần trăng mới phun một lần.
Tần suất này so với ngọn hỏa sơn khác cao hơn nhiều.
Song khiến Lâm Hiên cảm thấy kỳ quái là nham thạch nhiều nhất chỉ chảy xuống tới chân băng sơn mà thôi. Nếu không động phủ của hắn cách ngọn băng sơn chỉ vài dặm. Tuy có cấm chế phòng hộ nhưng cũng có chút phiền toái.
Trước đây không lâu hỏa sơn đã phun một lần. Bây giờ đang ờ thời kỳ yên tĩnh, xa xa nhìn lại như một khối pha lê khổng lồ tuyệt đẹp.
Với độn tốc của Lâm Hiên Nguyệt Nhi tự nhiên là nháy mắt đã đến.
Lâm Hiên nhíu mày nhìn chằm chằm vào miệng hỏa sơn thật lớn hình tròn đường kính chừng hơn mười trượng. Nhưng toàn bộ động khẩu đen tuyền tràn ngập một loại sương mù kỳ quái.
Như vậy tự nhiên không thấy rõ cảnh vật phía dưới.
Lâm Hiên phát ra thần thức nhưng cũng chỉ có thể xâm nhập hai ba mươi trượng. Xuống chút nữa cảnh vật liền trở nên mơ hồ.
"Thiếu gia. Chuyện này là sao?"
Nguyệt Nhi chun cái mũi xinh xắn, trên mặt lộ ra một tia ảo não.
Lâm Hiên không trả lời mà nâng tay phải lên miệng thì lẩm nhẩm, thanh quang chợt loé. Một con Phong Long dài hơn mười trượng xuất hiện gầm thét vọt xuống.
Phong Long thuật!
Đây là địa giai trung cấp Ngũ Hành Đạo pháp nhưng Lâm Hiên thi triển lại thật dễ dàng. Cho dù tu sĩ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong cũng không nhất định có thể có tài nghệ thế này.
Có Phong Long mở đường, sương mù tách ra hai bên. Trên người Lâm Hiên nổi thanh quang đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, không chút do dự nhảy xuống.
Nguyệt Nhi cũng không chậm đã bay vào trong tay áo chủ nhân.
Lâm Hiên bắt đầu thăm dò nơi đây.
....
Cùng lúc đó, cách Băng Hỏa Đảo hơn mười dặm.
Một đội mấy chục tu sĩ chậm rãi phi hành, hơn nữa thả ra thần thức như tìm vật gì đó.
Cảnh giới những tu sĩ này cao thấp không đều, thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ. Thủ lĩnh là một nam một nữ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ.
Nam mặt vuông tai lớn có phần uy nghiêm chừng hơn tứ tuần.
Nữ tử chừng hai mươi, vận hồng y để lộ đôi chân trần nhỏ nhắn trắng nõn, xem như có chút nhan sắc.
"Cảnh đại ca. Tên kia thật sự trốn đến nơi này sao. Chúng ta tìm đã ba ngày rồi, nếu không có tin tức gì về hắn biết ăn nói thế nào với Đại tiểu thư đây." Hồng y nữ tử nhíu mày lo lắng mở miệng.
"Nhị muội. Chuyện này quả thật là ta và ngươi quá mức lơ là, không ngờ một Trúc Cơ kỳ lại to gan như vậy. Cũng may ta đã gieo vào trên người hắn Khôn Minh Kỳ Trùng, chúng ta cứ theo đó mà truy tung, đúng hắn là chạy tới phía trước."
"Được rồi Cảnh đại ca, chúng ta nhất định phải mau chóng bắt phản đồ lại, chỉ có như vậy mới có thể xin Đại tiểu thư tha thứ một phần".
Hồng y nữ tử còn chưa dứt lời thì đột nhiên một tiếng kêu thảm truyền vào tai. Tiếp theo linh quang chợt lóe, một đạo huyết vụ trong không trung bắn ra.
"Chuyện gì vậy?"
Hai người liếc nhìn nhau vội độn quang bay về phía đó.
" Đây là..."
Thấy rõ ràng quái vật trước mắt, Hồng y nữ tử không khỏi hít một ngụm lương khí, tu sĩ Họ Cảnh cũng ngạc nhiên không ngừng.
Trước người bọn họ là một con quái ngư khổng lồ dài hơn mười trượng. Hình thể to lớn bất thường mà cái đầu đã chiếm một phần ba toàn thân!
Nó há cái miệng lớn như chậu máu, hàm răng sắc bén vô cùng tựa như những gai nhọn.
"Tiễn Đao Ngư, làm sao có thể. Đây chính vân thú tam cấp là hàng thật giá thật. Đây chỉ là hải vực gần Thương Thúy Đảo. Theo lý không có khả năng xuất hiện" Hồng y nữ tử lấy tay che miệng nhỏ, đôi mắt đẹp mở thật to.
Sắc mặt nam tử cũng rất khó coi, việc này quả thật kỳ lạ.
Song hắn còn chưa kịp nói thì bên người lại truyền đến linh áp khổng lồ. Quay đầu lại đã nhìn thấy một con bạch tuộc khổng lồ.
Mỗi cái xúc tua của nó đều to gấp hai ba lần cái thùng nước. Cả thân thể như một ngọn núi nhỏ. Con mắt đường kính hơn một thước, lạnh như băng nhìn con mồi trước mặt.
Nam tử họ Cảnh đại kinh thất sắc. Phách Vương Ma Chương tuy rằng là trung phẩm tam cấp vân thú nhưng có cự lực vô cùng, da dày thịt béo. Tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ gặp phải nó cũng chỉ đành chạy trối chết.
Một con Tiễn Đao Ngư còn có thể nói là trùng hợp, lại thêm một Bá Vương Ma Chương thì không bình thường. Chẳng lẽ bọn hắn đã trúng kế của người khác?
Tâm niệm thay đổi thật nhanh nhưng hắn phản ứng cũng không chậm.
"Chúng đệ tử quay lại, bố trí Tam Tài Thủy Ba trận."
Nếu là đơn đả độc đấu hắn và những người này không thể địch nổi hai vân thú này. Cũng may bọn họ có một bộ trận kỳ uy lực không nhỏ nên chưa phải liều mạng.
Chỉ là phản đồ kia cố ý trốn tới đây, chẳng lẽ sớm đã có dự mưu?
Lúc này cách bọn họ hơn mười dặm có một tu sĩ tai nhọn hàm khỉ đã tiếp cận tiểu đảo. Người này tu vị không cao, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ mà thôi. Trong tay hắn đang cầm một cái hộp ngọc giống như bảo bối, không nỡ để trong túi trữ vật.
Nhìn mây mù lượn lờ phía trước, nam tử này lộ vẻ vui mừng. Đặc biệt thấy đỉnh băng sơn thì vẻ mỏi mệt trên mặt y hoàn toàn biến mất. Trong mắt cũng hiện ra tia sáng hưng phấn.
"Ha ha, truyền thuyết vậy mà có thật, không ngờ Thánh địa lại ở một nơi hoang sơ hẻo lánh đến chim cũng không buồn ị này!"
Càng nói y càng nắm chặt hộp ngọc trong tay.
Đúng là đi mòn hài sắt không gặp, đến khi tìm được không tốn chút công phu. Vốn là bị mấy tên gia hỏa phía sau đuổi chạy loạn khắp nơi như chó nhà có tang, không ngờ lại vô tình tìm được Thánh địa.
Toàn thân y lưu chuyển pháp lực, đang muốn bay nhanh hơn thì đột nhiên xoay người quay đầu nhìn bốn phía, trên mặt hiện vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy bên trái bên phải, phía sau y đều có linh áp không nhỏ truyền đến. Trong biển mây lóe lên hắc ảnh, vài con Vân thú cấp hai xuất hiện...
Cùng lúc đó tại động phủ Lâm Hiên trong phòng linh thú.
Tiểu gia hỏa kia tự nhả tơ đem mình bao lại ngủ say gần ba năm. Lâm Hiên từng đến xem nhiều lần nhưng đều không có nửa điểm động tĩnh. Lúc này khi chủ nhân đã đi băng sơn thám hiểm. Tiểu tử kia đột nhiên mở mắt, tiếp theo như ngửi được cái gì khịt khịt mũi.
Cái kén kia lập tức đứng lên, mà phương hướng tiếu gia hỏa nhìn đúng là tu sĩ tai nhọn hàm khỉ, trong tay y đang cầm một cái hộp thần bí.
***
Bụp!
Một tiếng vang nhỏ, Lâm Hiên tùy tay bắn ra một hỏa cầu biến một tiểu thú trước mặt hóa thành tro bụi.
Hiện giờ hắn đã thâm nhập vào trong băng sơn. Vốn cho rằng chỗ này hoàn cảnh ác liệt thì không thể có sinh vật tồn tại. Lâm Hiên cũng phải đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra, bởi vì trong không khí tràn ngập hai đạo quái phong.
Một đạo cực lạnh cơ hồ có thể ngưng nước thành băng. Một đạo lại quá nóng, nơi nào đi qua nước bốc thành hơi, dù là nham thạch lưu lại cũng không nóng bằng.
Lạnh nóng luân phiên, âm dương tản ra đồng thời tồn tại trong một không gian, sự tình vi diệu thến này là lần đầu hắn gặp phải.
Nhưng hắn mà càng bực mình là đạo âm dương quái phong này uy lực không nhỏ khiến pháp lực tiêu hao rất nhanh. Trong tay hắn phải cầm tinh thạch để không ngừng bổ xung.
Hơn nữa càng bất ngờ, ở nơi có hoàn cảnh ác liệt vậy mà còn có không ít sinh vật tồn tại.
Nếu là yêu thú hỏa thuộc tính hay băng thuộc tính thì không nói. Nhưng không ngờ trên thân thể chúng không chút yêu khí, chỉ là động vật bình thường.
Nhưng nếu vậy mà xem thường chúng thì nhất định nếm thiệt thòi lớn. Những gia hỏa sinh sống ở nơi này răng nhọn móng sắc lại vô cùng hiếu chiến.
Lâm Hiên từng gặp một bầy dơi, mỗi con thân như cái đấu. Pháp thuật cấp thấp không có hiệu quả. Cuối cùng Nguyệt nhi đem Thú Hồn phiên tế ra. Hàng vạn hàng nghìn yêu hồn chen nhau xông lên mới giải quyết được bầy thú cổ quái này.
Hắn liên tục gặp phải phiền toái. Lúc này lại có hai quái điểu thật lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Hiên nhíu mày không có tâm tình ở chỗ này dây dưa. Tay áo phất một cái, Phiêu Vân Lạc Tuyết kiếm uốn lượn ra, thân kiếm rung nhẹ rồi hai đạo lam sắc kiếm quang từ phía trên tách ra.
"Đi".
Lâm Hiên chỉ vào, hai đạo kiếm quang xẹt qua không trung như sét đánh.
"Két".
Quái điểu phát ra một tiếng kêu to quạt mạnh đôi cánh, thân thể hơi nghiêng đã né khỏi.
Lâm Hiên có chút ngạc nhiên, nếu là yêu thú cấp ba có tốc độ như vậy coi như bình thường, nhưng đây chỉ là hai quái điểu bình thường.
Hắn hơi nheo mắt, khóe miệng hiện nụ cười nhẹ song vẻ mặt lạnh lẽo vô cùng.
Nhìn đối phương đánh tới, Lâm Hiên vươn tay phải, một đạo ma khí đen như mực ở trong lòng bàn tay xuất hiện.
Mắt thấy quái điểu đã gần trong gang tấc. Lâm Hiên khẽ đưa tay phải lên, ma khí mạnh mẽ cuồn cuộn bành trướng, huyễn hóa thành một quái mãng hai đầu thân to cỡ thùng nước.
Tiếng kêu của quái điểu chợt tắt do bị cự mãng cắn vào cổ, ma khí vốn có hiệu quả ăn mòn mãnh liệt. Không đến một thời ba khắc, hai con quái điểu liền biến thành bộ xương.
Vẻ mặt Lâm Hiên lạnh nhạt nhưng trong mắt toát ra một tia mừng rỡ. Hiện tại hắn dùng Âm Dương Quyết cùng thi triển hai loại công pháp có thuộc tính khác nhau nhưng không chút trì trệ.
Rất nhanh hắn ngẩng đầu, lên sang hai con quái điểu mới bị diệt vẫy tay.
"Vù!"
Hai viên hạt châu phá sọ mà ra, như bị sợi dây vô hình lôi về trong tay Lâm Hiên.
Hai hạt châu màu đỏ rực ước chừng to cỡ ngón cái, tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, Lâm Hiên thả ra thần thức bao phủ hai viên hạt châu.
Vẻ mặt của hắn trở nên nghi hoặc, đây không phải là yêu đan nhưng cũng không phải là phàm vật.
Có chút kì quái nhưng ở đây không phải chỗ nghiên cứu, Lâm Hiên tùy tiền ném vào túi trữ vật.
Cả người chợt lóe thanh quang, Cửu Thiên Linh Thuẫn càng trở nên chắc chắn, thân hình Lâm Hiên chậm rãi hạ xuống. Càng xuống gần đáy núi băng, hai đạo quái phong thổi tới càng mạnh mẽ.
Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm không ngừng bay múa quanh thân hắn. Thỉnh thoảng có huyết quang chớp động, những quái thú kia dù hung mãnh tạo thành một ít trở ngại nhưng cuối cùng hắn đã mở một con đường máu tới tận đáy băng sơn.
" Đây là . . ." Thấy rõ ràng cảnh vật trước mắt, vẻ mặt Lâm Hiên đầy kinh ngạc.
Nhìn sơ qua nơi này như là một gian khách phòng hình bầu dục rộng rãi bằng dung nham, ngẩng đầu nhìn lên bởi vì sương khói lượn lờ nên không thể thấy rõ miệng núi lửa.
Ở trong đại sảnh, bắt mắt nhất là một Hỏa trì chiếm tới chín phần diện tích. Trên mặt cái ao lửa này mờ mịt nhiệt khí cùng nham thạch nóng chảy, không ngừng sủi lên bọt khí.
Cực nóng! Đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Hiên. Cho dù có Cửu Thiên Linh Thuẫn hộ thể mà vẫn có cảm giác này.
Nhưng tường băng bốn phía lại không bị hòa tan. Thật sự là có chút quỷ dị nhưng ngoại trừ lạnh và nóng, băng và hỏa thì nơi này không thấy thêm có gì khác thường.
" Thiếu gia, hình như Băng Hỏa sơn này không có cái gì đặc biệt" Nguyệt nhi có chút thất vọng mở miệng, mất nhiều công sức như vậy lại không thu hoạch được gì, thực khiến tiểu nha đầu có chút buồn bực.
Lâm Hiên không đáp mà nhắm hai mắt, đem thần thức thả ra quét qua quét lại.
Một lát sau đôi lông mày hắn nhướng lên mở mắt, trên mặt lộ vẻ cân nhắc.
" Thiếu gia, người phát hiện cái gì rồi?"
Nguyệt Nhi thấy vẻ mặt chủ nhân thì có chút hưng phấn, nhưng Lâm Hiên không tâm tư để ý tới nàng, vươn tay phải cong ngón tay búng một cái.
Một tia hồng quang như ngón tay bắn ra vài chục trượng, không ngờ lại vô thanh vô tức biến mất.
" Trận pháp?"
"Chính xác, hơn nữa trận này không thể coi thường, mặt ngoài còn bị một tầng huyễn thuật che dấu."
Lâm Hiên thì thào mở miệng, nếu không phải ba năm này nghiên cứu Tuyền Cơ tâm đắc, sợ là không phát hiện ra.
Trên mặt Nguyệt Nhi điểm chút hồng, về trận pháp thiên phú của nàng còn vượt xa thiếu gia nhưng đem thần thức đảo qua lại không phát hiện được gì.
"Tới đây xem một chút."
Lâm Hiên vừa mở miệng thì vẻ mặt trở nên ngưng trọng, trầm giọng quát" Các hạ còn không hiện thân, chẳng lẽ muốn đợi ta động thủ sao?"
Lâm Hiên vừa nói vừa phất tay áo một cái, một đạo hàn khí xuất hiện ngưng kết thành vô số băng trùy lóng lánh.
" Đi".
Lâm Hiên khẽ nhếch môi, vô số băng trùy giống như cơn lốc ập tới hỏa trì cách đó khoảng bảy tám trượng.
Trong chớp mắt, hồng ảnh chợt lóe rồi một quái vật từ dung nham nóng chảy bắn ra với tốc độ cực nhanh.
Băng trùy không đánh trúng mục tiêu mà lao vào hỏa trì tạo nên những tiếng xèo xèo rồi tan biến. Lâm Hiên nheo mắt thầm đánh giá địch nhân cổ quái này.
Là một tên gia hỏa dạng hình người, cao chừng hai thước toànthaan màu đỏ, thân thể tỏa ra hỏa diễm bừng bừng.
"Quái vật này là gì?" Nguyệt Nhi mở to mắt, trên gương mặt xinh đẹp hiện vẻ nghi hoặc.
Lâm Hiên cảm thấy có chút quen mắt, không dám coi thường nên đem thuẫn bài màu hỏa hồng tế lên trên đỉnh đầu.
Hai tay hắn vừa bấm đánh ra mấy đạo pháp quyết. Thuẫn bài sau khi hấp thu bắt đầu xoay tròn, phát ra một quầng sáng đem Lâm Hiên bao bọc lại. Bên ngoài còn có vô số phù văn kim sắc lưu chuyển.
Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên mới giãn ra, hướng về phía Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm điểm một cái. Kiếm này hào phóng ra hào quang rực rỡ, đón gió hoá lớn lên hóa thành một con Băng Giao dài bảy tám trượng, miệng phun hàn khí phì phì sang đối thủ.
Quái vật kia lại không hề sợ hãi, há to mồm phát ra tiếng rít gào chói tai, hai cánh tay múa may liên hồi.
Ầm!
Chợt dị biến nổi lên, trong hỏa trì phun ra một đạo hỏa trụ cỡ hơn một trượng biến thành một con Hỏa Long dữ tợn.
Theo tiếng rít gào kinh thiên động địa, Hỏa Long và Băng Giao lao ầm ầm vào nhau.
Tiếng xèo xèo không ngừng bên tai, băng hỏa va chạm, trong không khí tràn ngập một tầng bạch khí.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Quái vật có thể dễ dàng chặn cổ bảo của hắn, lại đem nham thạch nóng chảy hóa thành Hỏa Long, không giống như ngũ hành pháp thuật hay bí thuật quỷ đạo.
Thực ra đây là thần thông gì?
Trong đầu thầm nghĩ nhưng tay hắn cũng không chậm đã đem Linh Quỉ túi tế lên.
Vô số sương mù cuồn cuộn tuôn ra, bên trong mơ hồ hiện ra bảy tám tên luyện thi.
Toàn thân luyện thi mặc Thiết giáp, trong tay còn cầm đủ loại binh khí như đao thương kiếm kích, thuẫn bài trường mâu. Mỗi tên Thiết Giáp Thi có tu vị không thua Trúc Cơ hậu kỳ.
"Đi!"
Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, Luyện thi lập tức rít gào, thân hình hóa các mũi nhọn màu đen, hung hãn không sợ chết đâm bổ về phía đối phương.
"Khách khách . ."
Trong miệng quái vật phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe, hai tay lại múa may không ngừng.
Nham thạch nóng chảy sôi trong ao lại trào lên, vô số hỏa cầu to như cái đấu từ bên trong bị hút ra.
Các khối hỏa cầu lập tức vặn vẹo biến hóa trở thành các dạng quái thú. Hỏa điểu to gần trượng, mãng xà thân to bằng thùng nước, Hùng sư, biển bức . .
Lâm Hiên nhíu mày, vẫn chưa nhận ra là pháp thuật gì nhưng không sợ hãi, phân ra thần thức thao túng Thiết Giáp Luyện Thi hung hăng chém xuống các quái thú. Trong khoảng thời gian ngắn hai bên cùng đánh cho đến bất diệc nhạc hồ.
Thiếu gia kịch chiến cùng quái vật, Nguyệt Nhi cũng đem đôi Uyên Uơng Đao tế ra. Song đao pháp bảo này vốn làm bằng Huyền Tinh Thiết, mặc dù kém hơn Nam Minh Ly hỏa nhưng cũng là vật thế gian hiếm có. Thêm được nàng bồi luyện uy lực không nhỏ, Nguyệt Nhi đang muốn thi triển thần thông thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Là Hỏa mị! thiếu gia, ta biết lai lịch tên này"
"Hỏa mị? "Lâm Hiên nghe xong ngẩn ngơ nhưng liền nhớ ra.
Hỏa mị ở Tu Tiên giới xem như một loại tồn tại kỳ dị. Đản sinh trong điều kiện hết sức đặc thù, thập phần hà khắc.
Đại khái trong cổ tịch có nhắc qua, có một gã tu sĩ mang dị linh căn hỏa thuộc tính hàm oan mà chết, bởi vì muốn báo thù nên hồn phách không tiến vào luân hồi. Mà xảo hợp là địa phương hắn ngã xuống lại có hỏa linh lực sung túc, chấp niệm báo thù khiến hồn phách không tiêu tán, ngày qua ngày bị hỏa linh lực tẩm bổ bồi luyện.
Cứ như vậy qua hơn một ngàn năm, thêm một ít cơ duyên sẽ sinh ra quái vật hỏa mị.
Nói một cách khác đây là một loại hung linh!
Nhưng khác với hung linh ở Âm ti giới, Hỏa mị này không biết sử dụng quỷ đạo tà công gì nhưng thể tự do điều khiển hỏa linh khí xảo diệu đến độ khiến tu sĩ nhân tộc tự thẹn không bằng.
Nhưng cũng vì vậy mà thực lực hỏa mị mạnh hay yếu có liên quan đến môi trường.
Nếu như là ở nơi hỏa linh lực thiếu thốn thì một Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng có thể dễ dàng diệt sát nó. Nhưng ở một số nơi hỏa linh lực đặc biệt mạnh, quái vật này thậm chí có thể cương cường đấu với Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên không tự chủ được nhìn hỏa trì bên kia một chút, nơi này hỏa linh chưa đặc biệt mạnh nhưng nham thạch nóng chảy kia cũng ẩn chứa lượng hỏa linh lực kinh người.
Trách không được tên gia hỏa này khó đối phó như thế. Biện pháp tốt nhất là dụ nó ra bên ngoài, nhưng hỏa mị này linh trí cũng không thấp, không dễ có thể lừa nó rời hỏa trì.
Lâm Hiên đang tìm cách thì Hỏa mị đã động thủ trước.
Chỉ thấy hai móng vuốt giơ lên, ánh sáng màu đỏ chợt lóe, một viên châu to cỡ long nhãn theo lòng bàn tay hiện lên.
Rào rào . . .
Nham thạch nóng chảy trong hỏa trì nhất thời cuồn cuộn sôi trào rồi một bàn tay thật lớn từ bên trong vươn lên, tiếp theo là một thân thể ló ra khiến Lâm Hiên trợn mắt há mồm. Lần này Hoả mị tạo ra một Cự nhân hỏa diễm cao tới bảy tám trượng, cả người bốc liệt hỏa bừng bừng cực kỳ uy mãnh.
Linh áp thật lớn phóng ra, uy năng của Hỏa cự nhân có thể sánh với Ngưng Đan kỳ đỉnh phong.
Đầu tiên Lâm Hiên có chút kinh hãi nhưng rất nhanh trên mặt lộ vẻ suy nghĩ.
Chiêu này uy lực bất phàm nhưng nhìn kỹ tựa hồ cùng Hỏa Long, hỏa thú đều là một loại thần thông.
Lúc này Hỏa cự nhân ngửa đầu gầm to một tiếng như sấm vang rền, tiếp theo giơ Cự phủ trong tay hung hăng chém xuống không trung tạo nên âm phong rin rít. Chỉ thấy hồng quang chợt lóe, Cự phủ đã sinh ra một đạo Nguyệt Nha Nhận Nhận cỡ hai trượng lăng lệ bắn tới Lâm Hiên.
Tốc độ Nguyệt Nha Nhận Nhận cực nhanh, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống nhưng không loạn, cả người chợt lóe thanh quang, linh lực liên tục không ngừng truyền vào bên trong vòng bảo hộ trước người.
Cổ thuẫn từng mấy lần hóa giải nguy cơ cho hắn, đối với vòng bảo hộ này Lâm Hiên có vài phần tự tin.
Oành!
Trong khoảnh khắc Nguyệt Nha Nhận hung hăng chém vào mặt trên vòng bảo hộ, nhất thời Lâm Hiên cả người đại chấn. Cảm nhận được một cỗ cự lực xâm nhập, hai tay vội bấm tay niệm pháp chú ổn định thân hình. Rốt cuộc Nguyệt Nha Nhận bị vòng bảo hộ chặn lại.
Hỏa cự nhân càng phẫn nộ, giương tay vừa muốn huy động Cự phủ thì chợt vô số sợi tơ xuất hiện giăng chung quanh. Biến thành một tấm võng lớn úp xuống người nó.
Thì ra là ở bên kia, đôi Uyên Ương đao đã dừng trước mặt Nguyệt Nhi, nhìn từ xa tựa như cái khay bạc lóe sáng, bên trong bắn ra vô số sợi tơ.
Ánh mắt Lâm Hiên liếc qua thì có chút ngạc nhiên. Nguyệt Nhi dùng pháp bảo Phi Đao nhưng rõ ràng đây là thần thông hóa kiếm thành tơ a!
Xem ra ba năm nay, tu vị Nguyệt Nhi tăng tiến còn nhanh hơn hắn tưởng, thấy hỏa cự nhân đã bị cuốn lấy. Thân hình Lâm Hiên chợt lóe đánh tới hung linh.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Quyển 4 - Chương 186: Hỏa mị
10.0/10 từ 41 lượt.