Bách Luyện Thành Tiên
Chương 638: Ma kiếp
Hơn mười ngày sau Lâm Hiên đã trở lại Cửu Tiên Cung.
"Đại ca."
Rất nhanh Hồng Diệp tiên tử dẫn một đám tu sĩ cấp cao ra nghênh đón. Mấy ngày trước nàng đã cử hành đại điển bái sư. Với tư cách là ái đồ của cung chủ cùng chức vụ Thải Y trưởng lão, địa vị của Hồng Diệp ở Cửu Tiên Cung đã thuộc hàng cao tầng.
"Tiểu muội, sư tôn của muội ở nơi nào?"
"Sư tôn hiện đang có việc, xin đại ca chờ một lát. Đúng rồi, sao huynh trở lại đây nhanh như vậy?"
"Sao, không hoan nghênh ta chăng?" Lâm Hiên mỉm cười.
"Đương nhiên không phải. Đại ca tại sao lại nói như thế, người ta chỉ hiếu kỳ mà thôi" Ngữ khí của Hồng Diệp lộ vẻ oán trách.
"Được rồi, đại ca chỉ giỡn mà thôi. Lần này ta trở lại là mượn cổ truyền tống trận của quý cung để rời khỏi Đông Hải"
"Đại ca định ly khai nơi này?" Hồng Diệp lấy tay che miệng kinh ngạc, qua một lúc lâu mới thì thào hỏi lại:"Vậy huynh tính đi đâu?"
"Đương nhiên là giới diện khác của Linh giới, bất quá quá trình truyền tống là ngẫu nhiên, ta cũng không biết sẽ tới đâu" Nói đến đây, Lâm Hiên ngẩng đầu thở dài: "Tiểu muội, đại ca phải đi. Có thể nhờ muội một việc được chăng?"
"Đại ca, sao lại khách khí như vậy" Hồng Diệp có vẻ giận dỗi lên tiếng:"Hồng Diệp tam sinh hữu hạnh mới gặp được người, nếu không có đại ca thì tiểu muội đã hồn phi phách tán. Huynh có phân phó, Hồng Diệp cao hứng cũng không kịp"
"Ừm. Ở Đông Hải này ta còn có mấy hậu bối. Sau này hi vọng tiểu muội trông coi một chút" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Thì ra là thế, đại ca cứ yên tâm. Hậu bối của huynh cũng xem như thân nhân của tiểu muội, không biết bọn họ hiện ở nơi nào?"
"Tiểu muội, bây giờ thì chưa cần. Khi nào bọn họ thực sự gặp nguy nan thì sẽ đến Cửu Tiên Cung cầu viện, khi đó mong muội viện thủ cho"
Lâm Hiên lấy ra một khối ngọc bội đưa cho nàng, khối này giống hệt khối đã đưa cho Thượng Quan Linh. Xem ra là một đôi.
"Đây là tín vật, nếu cần thì bọn họ sẽ cầm đến"
"Đại ca yên tâm. Tiểu muội nhất định không quên." Hồng Diệp tiên tử gật đầu, trên mặt lộ vẻ lưu luyến không rời: "Đại ca tới giới diện khác nhất định có ly do riêng, tiểu muội thật không dám giữ lại, nhưng bất kể sao thì huynh phải bảo trọng thật tốt"
"Ừm, bây giờ tiểu muội đã có địa vị khá cao nhưng tu tiên đạo không được lười biếng. Muội cũng bảo trọng."
Một canh giờ sau, Cốc Thiên Dương đến gặp Lâm Hiên: "Lâm đ*o hữu, ngươi chuẩn bị xong rồi?"
Lâm Hiên gật đầu: "Không biết bên này chuẩn bị thế nào?"
"Xong rồi. Đi thôi!"
Thấy đối phương đã quyết, Cốc Thiên Dương cũng không khuyên bảo vô vị mà hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười theo sát phía sau.
Truyền Tống Trận nằm sâu trong Cửu Tiên Cung. Một đường xuyên qua tầng tầng cấm chế cách trở, Lâm Hiên cũng thấy kinh tâm. Với thực lực của hắn muốn xông vào cũng không dễ, Cửu Tiên Cung không hổ là danh môn đại phái truyền thừa từ thượng cổ.
Sau nửa canh giờ, hai người đã đến một cái động rộng rãi sâu dưới mặt đất.
"Cách Giới Truyền Tống Trận đây sao?" Ánh mắt đảo qua thì Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Trước mắt hắn là chín cái Truyền Tống Trận thâm ảo được phân bố theo các phương vị nhất định. Từng đôi một lồng cùng một chỗ, tạo thành một dàn Truyền Tống Trận.
Phục Hợp Chi Trận!
Lâm Hiên thầm rúng động, trận pháp trước mắt còn thâm ảo nhiều hơn so với những gì miêu tả trong Thiên Nguyên Trận Thư. Dù sao pháp thư kia chỉ ở Nhân giới, đương nhiên không thể so sánh với Đông Hải nơi Linh giới.
Hơn nữa trận này pháp do các thượng cổ đại năng thiết hạ nên còn thâm ảo nên thi thức về trận pháp hiện tại rất nhiều.
"Tham kiến cung chủ."
Trong hang động cực lớn hình hình bầu dục, ngoài trận pháp thần bí kia thì còn có một tu tiên giả vận hắc bào.
Người này đầy mặt nếp nhăn, làn da khô héo giống như vỏ cây. Chỉ là một tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ nhưng Cốc Thiên Dương có vẻ coi trọng, đưa tay khẽ đỡ: "Ngô lão không cần đa lễ, phải chăng Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong?"
"Khởi bẩm cung chủ, lão hủ đã kiểm tra tình huống vận hành của trận, tất cả đều bình thường nhưng thứ cho hiểu biết của thuộc hạ có hạn. Quá trình truyền tống có xuất hiện sai lầm hay không thì không dám chắc." Hắc bào tu tiên giả bình thản lên tiếng.
"Lâm hiền đệ, Ngô lão chính là thủ tịch Trận Pháp Sư của bổn cung. Theo như lão lời nói, bây giờ ngươi còn có ý truyền tống?"
"Đương nhiên, Lâm mỗ đã quyết, cung chủ không cần khuyên nữa"
"Được rồi." Cốc Thiên Dương thở dài một hơi: "Đã như vậy, Ngô lão, chúng ta bắt đầu đi"
Hắc bào tu tiên giả gật đầu, phất tay áo một cái. Một hộp ngọc bay vút ra, nắp hộp vừa thì kỳ quang đủ mọi màu sắc đập vào mắt.
"Cực phẩm tinh thạch, còn có yêu đan."
Lâm Hiên thầm đánh giá, đây quả là một lượng tài vật xa xỉ. Xem ra khởi động Cách Giới Truyền Tống Trận cần tiêu hao một lượng linh thạch cực lớn.
Chỉ thấy hắc bào lão giả bấm tay, từng viên thạch cùng yêu đan bay vào trong trận pháp. Sau đó hai tay lão múa may trong hư không để lại những quỹ tích kỳ dị, miệng niệm chú ngữ cổ xưa thần bí, đồng thời thân thể vặn vẹo không thôi. Bộ dáng như đang tiến hành một nghi thức cổ xưa nào đó.
Thời gian cạn một tuần trà trôi qua.
Ông!
Như gió núi thổi qua. Tòa Cách Giới Truyền Tống Trận ngủ say không biết bao nhiêu năm rốt cục thức tỉnh. Ngũ sắc linh quang lưu chuyển, ngay sau đó lại có tử bích linh quang chói mắt, như một dòng thủy ngân nối liền chín tòa tiểu Truyền Tống Trận làm một thể.
"Tiền bối, mời nhanh lên" Hắc bào tu tiên giả khàn khàn lên tiếng.
Lâm Hiên không dám chậm trễ, thân hình lóe lên đã hiện ở trong tòa Truyền Tống Trận chính giữa.
Hắc bào tu tiên giả trừng mắt hét một tiếng như sấm sét nổ giữa trời quang, thiên địa nguyên khí bốn phía trở nên dao động. Chín đạo linh quang hợp thành một thể, lại biến thành một cơn gió lốc bao phủ toàn bộ thân ảnh Lâm Hiên.
Màn hỗn loạn trong động chỉ diễn ra trong mấy nhịp hô hấp rồi bình lặng trở lại. Chỉ thấy Truyền Tống Trận ảm đạm linh quang còn Lâm Hiên không thấy tung tích.
***
Sắc trời đã tối nhạt, tại một hoang nguyên không dấu chân người.
Cạnh mấy bụi cỏ khô cùng vài gốc cây già, tiếng quạ huyên náo truyền vào tai. Trên mặt đất là xác chết của một con lợn rừng, một đoàn quạ đen bay lượn chung quanh.
Có thể nói cảnh vật thê lương đến cực điểm. Đột nhiên linh quang đủ mọi màu sắc sáng lên, như chớp phi độn qua bên này.
Đám quạ đen lập tức giải tán. Lúc này có thể thấy, là một đám tu sĩ do một lão giả là Trúc Cơ hậu kỳ tầm ngũ tuần dẫn đầu mấy chục nam nữ. Tu vị đám này rất thấp, một số vừa mới Trúc Cơ thành công.
Chỉ thấy bộ dáng bọn hắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, đám tiểu tu Linh Động kỳ thì mặt xanh như tàu lá chuối.
"Triệu sư thúc, liệu chúng ta có thể thoát khỏi quái vật kia chăng? Nhưng tiếp tục chạy như vậy, chỉ sợ chống đỡ không nổi" Một thiếu niên thở hồng hộc lên tiếng.
"Các ngươi an tâm. Tam Dương Bát Quái Trận Trận Phù là do chưởng môn ban cho. Nghe sư huynh nói, năm đó để mua bảo vật này đã mất tám trăm tinh thạch, uy lực không phải nhỏ. Dù không thể diệt sát ma vật nhưng vây khốn đối phương một hai canh giờ thì dư sức"
Lão giả lên tiếng trấn an nhưng trong thâm tâm thật không chắc. Dù sao lão đã tận mắt thấy qua thần thông của yêu ma dị giới. Tam Dương Bát Quái Trận có ngăn trở được hay không thì không rõ.
Không ngờ một màn ma kiếp đáng sợ đã phủ xuống Nhân giới. Năm mươi năm trước cổ ma xâm lấn Thiên Vân thập nhị châu. Ngắn ngủn mấy chục năm mà cả trăm vạn tu sĩ đã ngã xuống. Rất nhiều danh môn đại phái đã tan thành mây khói, ngũ đại thế lực Vân Châu bị diệt chỉ còn lại Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các. Ngoài ra còn thêm Bái Hiên Các quật khởi tại đây mấy trăm năm gần đây, hiện tại các thế lực Nhân tộc đang đau khổ chèo chống mà thôi.
"Sư thúc, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, rất nhiều sư huynh đệ đã chống đỡ không nổi." Một thiếu nữ dung mạo bình thường lên tiếng.
"Đúng vậy a, sư thúc, không phải người nói Tam Dương Bát Quái Trận có thể vây khốn ma vật kia một hai canh giờ sao?" Một gã tiểu tu mặt tròn cũng thở hổn hển, dường như pháp lực đã tiêu hao rất nhiều.
Lão giả đang còn chần chờ thì đột nhiên chân trời truyền đến tiếng huyên náo. Một đóa ma vân được hình thành từ một bầy ma quạ to lớn hung ác đang như chớp bay tới.
Bầy ma quạ rộng chừng vài mẫu tỏa ra ma khí cuồn cuộn. Phía trên ngồi ngay ngắn một Ma tộc toàn thân đen như mực cao hơn trượng.
Chỉ thấy bộ mặt của ma tộc này vô cùng quái dị, không thấy miệng mũi mà chỉ có độc một con mắt màu trắng bạc cỡ nắm tay, hơn nữa không có mí mắt mà hoà lẫn cùng làn da đen kịt. Phàm nhân mà thấy chắc chắn bị dọa đến vỡ mật.
Gã ma tộc này chỉ có tu vị ngang với lão giả kia, đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Chẳng qua cổ ma thiên sinh hiếu chiến, thực lực vượt xa tu tiên giả cùng cấp. Hơn nữa còn có mấy trăm ma quạ cấp thấp tương trợ, muốn diệt sát những tu tiên giả trước mắt thật hết sức dễ dàng.
Khi trước đối phương đã tế ra trận pháp uy lực không nhỏ vây khốn hắn. Bất quá hiện tại đám này còn có thể chạy trốn đến nơi đâu?
Trong mắt cổ ma hiện dị quang, ẩn hiện vẻ chê cười. Bên kia đám tu sĩ đại biến sắc mặt, sợ đến hồn bất phụ thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Sư tôn" Thanh âm hoảng sợ của một thiếu nữ truyền vào tai. Lão giả thở dài:
"Vương Khôn, Tần Hồng, ba người chúng ta lưu lại đối địch, Diệp sư đệ, ngươi dẫn các đệ tử giao mau chóng về tông môn"
"Cái gì, Triệu sư ca, ba người chúng ta lưu lại giao đấu cổ ma? Như vậy sao được, không có phần thắng!" Một tu sĩ áo xám thất sắc, run rẩy mở miệng.
"Lão phu hiểu, nhưng hiện không còn biện pháp nào khác" Lão giả lộ vẻ bất lực: "Ngay cả Tam Dương Bát Quái Trận cũng không thể ngăn cản đối phương. Thực sự chúng ta trốn không thoát đâu. Chi bằng lưu lại đối địch, mở cho đám hậu bối một đường sinh cơ."
"Hừ, sư huynh muốn làm vậy thì tiểu đệ không dám ngăn cản. Chẳng qua Vương mỗ thật vất vả mới trúc cơ thành công, ta không muốn ngã xuống tại đây vô ích như vậy. Kéo dài ngăn địch sao? Thứ cho ta không có hứng."
Tu sĩ vận bào xám lạnh lùng lên tiếng. Vì mấy chục thái điểu Linh Động kỳ mà hi sinh bản thân sao, trừ phi là đầu hắn đã bị lừa đá.
Lời còn chưa dứt thì hai tay hắn nắm chặt. Tốc độ độn quang bỗng bạo tăng, bay vút sang hướng bên trái. Cổ ma chỉ đơn thân mà còn nhiều mục tiêu như vậy, hắn có rất nhiều hi vọng đào thoát.
"Ngươi… " Không ngờ đối phương hèn hạ như thế, lão giả vừa sợ vừa giận thì tiếng cười của cổ ma liền truyền vào tai:
"Hừ, trước mặt bản tôn mà cũng muốn chạy sao, quá ngây thơ rồi."
Lời còn chưa dứt thì hai tay ma vật hợp lại rồi đẩy ra. Ma quang hiện lên, một vật hình trăng lưỡi liềm đen như mực điện xạ ra.
Nương theo tiếng xé gió bén nhọn, vật này phát sau mà đến trước, lập tức chỉ cách gã tu sĩ vừa chạy trốn vài thước.
Mặt mũi Vương Khôn tức khắc trắng bệch. Không ngờ đối phương đuổi cùng giết tuyệt như vậy. Trong lòng phiền muộn không thôi nhưng rơi vào đường cùng, đành tế ra một thanh phi đao màu đỏ như lửa.
Bảo vật này lập lòe linh quang, chính là một kiện thượng phẩm Linh Khí, nắm chắc ngăn trở được công kích đối phương.
Có điều trong mắt cổ ma chợt hiện tia chê cười.
Phốc!
Mắt thấy hai kiện pháp khí muốn đối cường thì ma quang hình trăng lưỡi liềm đột nhiên tách thành hai đoạn. Vừa lóe lên đã lách qua Linh Khí của đối phương
"Không!" Vương Khôn vừa thất sắc kinh hô thì hai thanh ma khí đã đâm vào cổ họng cùng lồng ngực của hắn.
Máu chảy ra như suối, xen lẫn trong những tiếng kêu ằng ặc, thần quang trong mắt Vương Khôn dần dần ảm đạm.
Cổ ma vung tay lên, đóa mây đen do ma quạ hình thành cuồn cuộn một hồi. Từ bên trong bay một số con vây lấy thi thể Vương Khôn. Chỉ chốc lát sau thì gã tu sĩ này như chưa từng xuất hiện qua trên thế gian.
Đám tu tiên giả tận mắt chứng kiến thì vẻ mặt phát xanh. Thần thông yêu ma còn khủng bố hơn cả trong truyền thuyết.
"Sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nữ tử kia lại run rẩy lên tiếng.
"Mọi người không phải sợ, liều mạng cùng Cổ Ma" Lão giả cắn răng, đến bước này thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Tay trái lão nâng lên thì linh quang chợt lóe, một thanh lam sắc tiên kiếm còn chói mắt hơn cả phi đao màu đỏ vừa nãy bay vút ra. Đây chính là một kiện cực phẩm Linh Khí.
Lão giả quát một tiếng rồi dẫn đầu nghênh địch. Có điều đám tu sĩ tuổi trẻ lại hai mặt nhìn nhau, không biết có nên xông lên cùng sư thúc liều mạng hay không.
"Ha ha, dám cùng bản tôn chiến một trận, dũng khí có thể khen. Bất quá ngươi tính chịu được mấy chiêu?"
Thanh âm khàn khàn của Cổ ma truyền ra, hắn không có miệng nên phải sử dụng Phúc Ngữ thuật, nghe qua vô cùng cổ quái. Chẳng qua đúng lúc này, từ bên trái hơn trăm trượng, chợt một tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang vang tới cắt đứt tiếng cười của hắn. Không gian vặn vẹo rồi một cái động xoáy đen thùi xuất hiện.
Tức thời toàn bộ bầu trời trong vòng trăm dặm trở nên âm u. Cuồng phong nổi lên, thiên địa nguyên khí trở nên cuồng loạn.
Sau đó những trong những tiếng xoẹt xoẹt ghê răng, động xoáy nọ như bị hai cự trảo chống trời hung dữ xé rộng. Một quang cầu màu xanh từ bên trong bay vút ra, mặt ngoài quang cầu còn quấn quanh những tia lôi điện màu tím như linh xà giao long.
"Đây là cái gì.."
Đừng nói đám tu tiên giả kia kinh hồn táng đảm mà liền cổ ma ngang ngược kiêu ngạo cũng ngây người kinh hô.
Vô tình là quang cầu này lại bay ra tương đối gần hắn. Bên trong mơ hồ chớp động một bóng người nhưng hẳn là tu tiên giả không thể nghi ngờ.
Chỉ cần là tu sĩ nhân tộc thì toàn bộ đều đáng chết! Yêu Ma thiên sinh hung tàn, qua phút kinh ngạc ngắn ngủi thì trên mặt hắn hiện vẻ tàn khốc, tay phải nâng lên trảo tới phía trước.
Theo động tác của hắn, âm thanh huyên náo truyền vào tai, hơn trăm con ma quạ bổ nhào qua quang cầu.
Đám ma quạ liền vỗ mạnh những chiếc cánh, một tầng ma hỏa bùng lên. Dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng không dám khinh thường.
Tu tiên giả bên trong quang cầu hẳn chết chắc rồi. Cổ ma hung hăng nghĩ thầm nhưng sau một khắc thì mộng đẹp liền tan vỡ. Đám ma hỏa tiếp xúc với tầng lôi điện màu tím liền biến thành hư vô.
Chỉ thấy quang cầu xoay tròn rồi đột nhiên nổ tung, những nơi sóng linh lực đi qua thì không gian đều phảng phất như bị hòa tan. So với Linh giới thì không gian Nhân giới càng yếu ớt hơn nhiều, pháp tắc không gian cũng tương đối thấp.
Ở phía dưới làn sóng linh lực khủng khiếp này, đám ma quạ không đáng nhắc, nhanh chóng hóa thành như vô.
"Cái này… " Lúc này gã cổ ma hung ác trở nên hoảng sợ. Muốn chạy trốn nhưng một ánh mắt băng lãnh đã đảo qua trên người hắn. Cổ ma liền có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chặp, không nhúc nhích nổi thẩn thể.
Dù là khi đối mặt với mấy vị Thống lĩnh đại nhân hắn cũng không có cảm giác đáng sợ này. Chẳng lẽ đối phương chính là tồn tại Ly Hợp?
Trong lúc cổ ma đang run rẩy thì một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai:
"Thiên địa linh khí mỏng manh mà quen thuộc. Nhưng sao lại có một ma vật cấp thấp, chẳng lẽ nơi này là Cổ Ma giới sao?"
Lúc này Lâm Hiên đang còn cảm giác không khỏe. Dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ nhưng tư vị của cách giới truyền tống thật không dễ chịu gì.
"Oa!"
Một tiếng kêu như cóc truyền vào tai. Có lẽ là cổ ma quá sợ hãi mà trở nên điên cuồng, rống to một tiếng rồi lao tới.
"Muốn chết." Lâm Hiên chỉ ngẩng đầu nhìn đối phương. Chỉ là một ánh mắt mà toàn thân Cổ ma lạnh như băng. Sau đó như làm ảo thuật, thân thể của hắn tan đi một cách không hiểu. Đầu tiên là tay chân rồi cả người đều biến thành hư vô. Kết cục của đám ma quạ còn lại cũng tương tự như vậy.
Quyển 7: Chu du tam giới
Bách Luyện Thành Tiên
"Đại ca."
Rất nhanh Hồng Diệp tiên tử dẫn một đám tu sĩ cấp cao ra nghênh đón. Mấy ngày trước nàng đã cử hành đại điển bái sư. Với tư cách là ái đồ của cung chủ cùng chức vụ Thải Y trưởng lão, địa vị của Hồng Diệp ở Cửu Tiên Cung đã thuộc hàng cao tầng.
"Tiểu muội, sư tôn của muội ở nơi nào?"
"Sư tôn hiện đang có việc, xin đại ca chờ một lát. Đúng rồi, sao huynh trở lại đây nhanh như vậy?"
"Sao, không hoan nghênh ta chăng?" Lâm Hiên mỉm cười.
"Đương nhiên không phải. Đại ca tại sao lại nói như thế, người ta chỉ hiếu kỳ mà thôi" Ngữ khí của Hồng Diệp lộ vẻ oán trách.
"Được rồi, đại ca chỉ giỡn mà thôi. Lần này ta trở lại là mượn cổ truyền tống trận của quý cung để rời khỏi Đông Hải"
"Đại ca định ly khai nơi này?" Hồng Diệp lấy tay che miệng kinh ngạc, qua một lúc lâu mới thì thào hỏi lại:"Vậy huynh tính đi đâu?"
"Đương nhiên là giới diện khác của Linh giới, bất quá quá trình truyền tống là ngẫu nhiên, ta cũng không biết sẽ tới đâu" Nói đến đây, Lâm Hiên ngẩng đầu thở dài: "Tiểu muội, đại ca phải đi. Có thể nhờ muội một việc được chăng?"
"Đại ca, sao lại khách khí như vậy" Hồng Diệp có vẻ giận dỗi lên tiếng:"Hồng Diệp tam sinh hữu hạnh mới gặp được người, nếu không có đại ca thì tiểu muội đã hồn phi phách tán. Huynh có phân phó, Hồng Diệp cao hứng cũng không kịp"
"Ừm. Ở Đông Hải này ta còn có mấy hậu bối. Sau này hi vọng tiểu muội trông coi một chút" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Thì ra là thế, đại ca cứ yên tâm. Hậu bối của huynh cũng xem như thân nhân của tiểu muội, không biết bọn họ hiện ở nơi nào?"
"Tiểu muội, bây giờ thì chưa cần. Khi nào bọn họ thực sự gặp nguy nan thì sẽ đến Cửu Tiên Cung cầu viện, khi đó mong muội viện thủ cho"
Lâm Hiên lấy ra một khối ngọc bội đưa cho nàng, khối này giống hệt khối đã đưa cho Thượng Quan Linh. Xem ra là một đôi.
"Đây là tín vật, nếu cần thì bọn họ sẽ cầm đến"
"Đại ca yên tâm. Tiểu muội nhất định không quên." Hồng Diệp tiên tử gật đầu, trên mặt lộ vẻ lưu luyến không rời: "Đại ca tới giới diện khác nhất định có ly do riêng, tiểu muội thật không dám giữ lại, nhưng bất kể sao thì huynh phải bảo trọng thật tốt"
"Ừm, bây giờ tiểu muội đã có địa vị khá cao nhưng tu tiên đạo không được lười biếng. Muội cũng bảo trọng."
Một canh giờ sau, Cốc Thiên Dương đến gặp Lâm Hiên: "Lâm đ*o hữu, ngươi chuẩn bị xong rồi?"
Lâm Hiên gật đầu: "Không biết bên này chuẩn bị thế nào?"
"Xong rồi. Đi thôi!"
Thấy đối phương đã quyết, Cốc Thiên Dương cũng không khuyên bảo vô vị mà hóa thành một đạo kinh hồng bay đi. Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười theo sát phía sau.
Truyền Tống Trận nằm sâu trong Cửu Tiên Cung. Một đường xuyên qua tầng tầng cấm chế cách trở, Lâm Hiên cũng thấy kinh tâm. Với thực lực của hắn muốn xông vào cũng không dễ, Cửu Tiên Cung không hổ là danh môn đại phái truyền thừa từ thượng cổ.
Sau nửa canh giờ, hai người đã đến một cái động rộng rãi sâu dưới mặt đất.
"Cách Giới Truyền Tống Trận đây sao?" Ánh mắt đảo qua thì Lâm Hiên lộ vẻ kinh ngạc. Trước mắt hắn là chín cái Truyền Tống Trận thâm ảo được phân bố theo các phương vị nhất định. Từng đôi một lồng cùng một chỗ, tạo thành một dàn Truyền Tống Trận.
Phục Hợp Chi Trận!
Lâm Hiên thầm rúng động, trận pháp trước mắt còn thâm ảo nhiều hơn so với những gì miêu tả trong Thiên Nguyên Trận Thư. Dù sao pháp thư kia chỉ ở Nhân giới, đương nhiên không thể so sánh với Đông Hải nơi Linh giới.
Hơn nữa trận này pháp do các thượng cổ đại năng thiết hạ nên còn thâm ảo nên thi thức về trận pháp hiện tại rất nhiều.
"Tham kiến cung chủ."
Trong hang động cực lớn hình hình bầu dục, ngoài trận pháp thần bí kia thì còn có một tu tiên giả vận hắc bào.
Người này đầy mặt nếp nhăn, làn da khô héo giống như vỏ cây. Chỉ là một tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ nhưng Cốc Thiên Dương có vẻ coi trọng, đưa tay khẽ đỡ: "Ngô lão không cần đa lễ, phải chăng Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong?"
"Khởi bẩm cung chủ, lão hủ đã kiểm tra tình huống vận hành của trận, tất cả đều bình thường nhưng thứ cho hiểu biết của thuộc hạ có hạn. Quá trình truyền tống có xuất hiện sai lầm hay không thì không dám chắc." Hắc bào tu tiên giả bình thản lên tiếng.
"Lâm hiền đệ, Ngô lão chính là thủ tịch Trận Pháp Sư của bổn cung. Theo như lão lời nói, bây giờ ngươi còn có ý truyền tống?"
"Đương nhiên, Lâm mỗ đã quyết, cung chủ không cần khuyên nữa"
"Được rồi." Cốc Thiên Dương thở dài một hơi: "Đã như vậy, Ngô lão, chúng ta bắt đầu đi"
Hắc bào tu tiên giả gật đầu, phất tay áo một cái. Một hộp ngọc bay vút ra, nắp hộp vừa thì kỳ quang đủ mọi màu sắc đập vào mắt.
"Cực phẩm tinh thạch, còn có yêu đan."
Lâm Hiên thầm đánh giá, đây quả là một lượng tài vật xa xỉ. Xem ra khởi động Cách Giới Truyền Tống Trận cần tiêu hao một lượng linh thạch cực lớn.
Chỉ thấy hắc bào lão giả bấm tay, từng viên thạch cùng yêu đan bay vào trong trận pháp. Sau đó hai tay lão múa may trong hư không để lại những quỹ tích kỳ dị, miệng niệm chú ngữ cổ xưa thần bí, đồng thời thân thể vặn vẹo không thôi. Bộ dáng như đang tiến hành một nghi thức cổ xưa nào đó.
Thời gian cạn một tuần trà trôi qua.
Ông!
Như gió núi thổi qua. Tòa Cách Giới Truyền Tống Trận ngủ say không biết bao nhiêu năm rốt cục thức tỉnh. Ngũ sắc linh quang lưu chuyển, ngay sau đó lại có tử bích linh quang chói mắt, như một dòng thủy ngân nối liền chín tòa tiểu Truyền Tống Trận làm một thể.
"Tiền bối, mời nhanh lên" Hắc bào tu tiên giả khàn khàn lên tiếng.
Lâm Hiên không dám chậm trễ, thân hình lóe lên đã hiện ở trong tòa Truyền Tống Trận chính giữa.
Hắc bào tu tiên giả trừng mắt hét một tiếng như sấm sét nổ giữa trời quang, thiên địa nguyên khí bốn phía trở nên dao động. Chín đạo linh quang hợp thành một thể, lại biến thành một cơn gió lốc bao phủ toàn bộ thân ảnh Lâm Hiên.
Màn hỗn loạn trong động chỉ diễn ra trong mấy nhịp hô hấp rồi bình lặng trở lại. Chỉ thấy Truyền Tống Trận ảm đạm linh quang còn Lâm Hiên không thấy tung tích.
***
Sắc trời đã tối nhạt, tại một hoang nguyên không dấu chân người.
Cạnh mấy bụi cỏ khô cùng vài gốc cây già, tiếng quạ huyên náo truyền vào tai. Trên mặt đất là xác chết của một con lợn rừng, một đoàn quạ đen bay lượn chung quanh.
Có thể nói cảnh vật thê lương đến cực điểm. Đột nhiên linh quang đủ mọi màu sắc sáng lên, như chớp phi độn qua bên này.
Đám quạ đen lập tức giải tán. Lúc này có thể thấy, là một đám tu sĩ do một lão giả là Trúc Cơ hậu kỳ tầm ngũ tuần dẫn đầu mấy chục nam nữ. Tu vị đám này rất thấp, một số vừa mới Trúc Cơ thành công.
Chỉ thấy bộ dáng bọn hắn tràn đầy vẻ mệt mỏi, đám tiểu tu Linh Động kỳ thì mặt xanh như tàu lá chuối.
"Triệu sư thúc, liệu chúng ta có thể thoát khỏi quái vật kia chăng? Nhưng tiếp tục chạy như vậy, chỉ sợ chống đỡ không nổi" Một thiếu niên thở hồng hộc lên tiếng.
"Các ngươi an tâm. Tam Dương Bát Quái Trận Trận Phù là do chưởng môn ban cho. Nghe sư huynh nói, năm đó để mua bảo vật này đã mất tám trăm tinh thạch, uy lực không phải nhỏ. Dù không thể diệt sát ma vật nhưng vây khốn đối phương một hai canh giờ thì dư sức"
Lão giả lên tiếng trấn an nhưng trong thâm tâm thật không chắc. Dù sao lão đã tận mắt thấy qua thần thông của yêu ma dị giới. Tam Dương Bát Quái Trận có ngăn trở được hay không thì không rõ.
Không ngờ một màn ma kiếp đáng sợ đã phủ xuống Nhân giới. Năm mươi năm trước cổ ma xâm lấn Thiên Vân thập nhị châu. Ngắn ngủn mấy chục năm mà cả trăm vạn tu sĩ đã ngã xuống. Rất nhiều danh môn đại phái đã tan thành mây khói, ngũ đại thế lực Vân Châu bị diệt chỉ còn lại Tùng Phong thư viện cùng Thiên Nhai Hải Các. Ngoài ra còn thêm Bái Hiên Các quật khởi tại đây mấy trăm năm gần đây, hiện tại các thế lực Nhân tộc đang đau khổ chèo chống mà thôi.
"Sư thúc, hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát, rất nhiều sư huynh đệ đã chống đỡ không nổi." Một thiếu nữ dung mạo bình thường lên tiếng.
"Đúng vậy a, sư thúc, không phải người nói Tam Dương Bát Quái Trận có thể vây khốn ma vật kia một hai canh giờ sao?" Một gã tiểu tu mặt tròn cũng thở hổn hển, dường như pháp lực đã tiêu hao rất nhiều.
Lão giả đang còn chần chờ thì đột nhiên chân trời truyền đến tiếng huyên náo. Một đóa ma vân được hình thành từ một bầy ma quạ to lớn hung ác đang như chớp bay tới.
Bầy ma quạ rộng chừng vài mẫu tỏa ra ma khí cuồn cuộn. Phía trên ngồi ngay ngắn một Ma tộc toàn thân đen như mực cao hơn trượng.
Chỉ thấy bộ mặt của ma tộc này vô cùng quái dị, không thấy miệng mũi mà chỉ có độc một con mắt màu trắng bạc cỡ nắm tay, hơn nữa không có mí mắt mà hoà lẫn cùng làn da đen kịt. Phàm nhân mà thấy chắc chắn bị dọa đến vỡ mật.
Gã ma tộc này chỉ có tu vị ngang với lão giả kia, đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Chẳng qua cổ ma thiên sinh hiếu chiến, thực lực vượt xa tu tiên giả cùng cấp. Hơn nữa còn có mấy trăm ma quạ cấp thấp tương trợ, muốn diệt sát những tu tiên giả trước mắt thật hết sức dễ dàng.
Khi trước đối phương đã tế ra trận pháp uy lực không nhỏ vây khốn hắn. Bất quá hiện tại đám này còn có thể chạy trốn đến nơi đâu?
Trong mắt cổ ma hiện dị quang, ẩn hiện vẻ chê cười. Bên kia đám tu sĩ đại biến sắc mặt, sợ đến hồn bất phụ thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
"Sư tôn" Thanh âm hoảng sợ của một thiếu nữ truyền vào tai. Lão giả thở dài:
"Vương Khôn, Tần Hồng, ba người chúng ta lưu lại đối địch, Diệp sư đệ, ngươi dẫn các đệ tử giao mau chóng về tông môn"
"Cái gì, Triệu sư ca, ba người chúng ta lưu lại giao đấu cổ ma? Như vậy sao được, không có phần thắng!" Một tu sĩ áo xám thất sắc, run rẩy mở miệng.
"Lão phu hiểu, nhưng hiện không còn biện pháp nào khác" Lão giả lộ vẻ bất lực: "Ngay cả Tam Dương Bát Quái Trận cũng không thể ngăn cản đối phương. Thực sự chúng ta trốn không thoát đâu. Chi bằng lưu lại đối địch, mở cho đám hậu bối một đường sinh cơ."
"Hừ, sư huynh muốn làm vậy thì tiểu đệ không dám ngăn cản. Chẳng qua Vương mỗ thật vất vả mới trúc cơ thành công, ta không muốn ngã xuống tại đây vô ích như vậy. Kéo dài ngăn địch sao? Thứ cho ta không có hứng."
Tu sĩ vận bào xám lạnh lùng lên tiếng. Vì mấy chục thái điểu Linh Động kỳ mà hi sinh bản thân sao, trừ phi là đầu hắn đã bị lừa đá.
Lời còn chưa dứt thì hai tay hắn nắm chặt. Tốc độ độn quang bỗng bạo tăng, bay vút sang hướng bên trái. Cổ ma chỉ đơn thân mà còn nhiều mục tiêu như vậy, hắn có rất nhiều hi vọng đào thoát.
"Ngươi… " Không ngờ đối phương hèn hạ như thế, lão giả vừa sợ vừa giận thì tiếng cười của cổ ma liền truyền vào tai:
"Hừ, trước mặt bản tôn mà cũng muốn chạy sao, quá ngây thơ rồi."
Lời còn chưa dứt thì hai tay ma vật hợp lại rồi đẩy ra. Ma quang hiện lên, một vật hình trăng lưỡi liềm đen như mực điện xạ ra.
Nương theo tiếng xé gió bén nhọn, vật này phát sau mà đến trước, lập tức chỉ cách gã tu sĩ vừa chạy trốn vài thước.
Mặt mũi Vương Khôn tức khắc trắng bệch. Không ngờ đối phương đuổi cùng giết tuyệt như vậy. Trong lòng phiền muộn không thôi nhưng rơi vào đường cùng, đành tế ra một thanh phi đao màu đỏ như lửa.
Bảo vật này lập lòe linh quang, chính là một kiện thượng phẩm Linh Khí, nắm chắc ngăn trở được công kích đối phương.
Có điều trong mắt cổ ma chợt hiện tia chê cười.
Phốc!
Mắt thấy hai kiện pháp khí muốn đối cường thì ma quang hình trăng lưỡi liềm đột nhiên tách thành hai đoạn. Vừa lóe lên đã lách qua Linh Khí của đối phương
"Không!" Vương Khôn vừa thất sắc kinh hô thì hai thanh ma khí đã đâm vào cổ họng cùng lồng ngực của hắn.
Máu chảy ra như suối, xen lẫn trong những tiếng kêu ằng ặc, thần quang trong mắt Vương Khôn dần dần ảm đạm.
Cổ ma vung tay lên, đóa mây đen do ma quạ hình thành cuồn cuộn một hồi. Từ bên trong bay một số con vây lấy thi thể Vương Khôn. Chỉ chốc lát sau thì gã tu sĩ này như chưa từng xuất hiện qua trên thế gian.
Đám tu tiên giả tận mắt chứng kiến thì vẻ mặt phát xanh. Thần thông yêu ma còn khủng bố hơn cả trong truyền thuyết.
"Sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Nữ tử kia lại run rẩy lên tiếng.
"Mọi người không phải sợ, liều mạng cùng Cổ Ma" Lão giả cắn răng, đến bước này thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
Tay trái lão nâng lên thì linh quang chợt lóe, một thanh lam sắc tiên kiếm còn chói mắt hơn cả phi đao màu đỏ vừa nãy bay vút ra. Đây chính là một kiện cực phẩm Linh Khí.
Lão giả quát một tiếng rồi dẫn đầu nghênh địch. Có điều đám tu sĩ tuổi trẻ lại hai mặt nhìn nhau, không biết có nên xông lên cùng sư thúc liều mạng hay không.
"Ha ha, dám cùng bản tôn chiến một trận, dũng khí có thể khen. Bất quá ngươi tính chịu được mấy chiêu?"
Thanh âm khàn khàn của Cổ ma truyền ra, hắn không có miệng nên phải sử dụng Phúc Ngữ thuật, nghe qua vô cùng cổ quái. Chẳng qua đúng lúc này, từ bên trái hơn trăm trượng, chợt một tiếng nổ như sấm sét giữa trời quang vang tới cắt đứt tiếng cười của hắn. Không gian vặn vẹo rồi một cái động xoáy đen thùi xuất hiện.
Tức thời toàn bộ bầu trời trong vòng trăm dặm trở nên âm u. Cuồng phong nổi lên, thiên địa nguyên khí trở nên cuồng loạn.
Sau đó những trong những tiếng xoẹt xoẹt ghê răng, động xoáy nọ như bị hai cự trảo chống trời hung dữ xé rộng. Một quang cầu màu xanh từ bên trong bay vút ra, mặt ngoài quang cầu còn quấn quanh những tia lôi điện màu tím như linh xà giao long.
"Đây là cái gì.."
Đừng nói đám tu tiên giả kia kinh hồn táng đảm mà liền cổ ma ngang ngược kiêu ngạo cũng ngây người kinh hô.
Vô tình là quang cầu này lại bay ra tương đối gần hắn. Bên trong mơ hồ chớp động một bóng người nhưng hẳn là tu tiên giả không thể nghi ngờ.
Chỉ cần là tu sĩ nhân tộc thì toàn bộ đều đáng chết! Yêu Ma thiên sinh hung tàn, qua phút kinh ngạc ngắn ngủi thì trên mặt hắn hiện vẻ tàn khốc, tay phải nâng lên trảo tới phía trước.
Theo động tác của hắn, âm thanh huyên náo truyền vào tai, hơn trăm con ma quạ bổ nhào qua quang cầu.
Đám ma quạ liền vỗ mạnh những chiếc cánh, một tầng ma hỏa bùng lên. Dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng không dám khinh thường.
Tu tiên giả bên trong quang cầu hẳn chết chắc rồi. Cổ ma hung hăng nghĩ thầm nhưng sau một khắc thì mộng đẹp liền tan vỡ. Đám ma hỏa tiếp xúc với tầng lôi điện màu tím liền biến thành hư vô.
Chỉ thấy quang cầu xoay tròn rồi đột nhiên nổ tung, những nơi sóng linh lực đi qua thì không gian đều phảng phất như bị hòa tan. So với Linh giới thì không gian Nhân giới càng yếu ớt hơn nhiều, pháp tắc không gian cũng tương đối thấp.
Ở phía dưới làn sóng linh lực khủng khiếp này, đám ma quạ không đáng nhắc, nhanh chóng hóa thành như vô.
"Cái này… " Lúc này gã cổ ma hung ác trở nên hoảng sợ. Muốn chạy trốn nhưng một ánh mắt băng lãnh đã đảo qua trên người hắn. Cổ ma liền có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chặp, không nhúc nhích nổi thẩn thể.
Dù là khi đối mặt với mấy vị Thống lĩnh đại nhân hắn cũng không có cảm giác đáng sợ này. Chẳng lẽ đối phương chính là tồn tại Ly Hợp?
Trong lúc cổ ma đang run rẩy thì một thanh âm lạnh lùng truyền vào tai:
"Thiên địa linh khí mỏng manh mà quen thuộc. Nhưng sao lại có một ma vật cấp thấp, chẳng lẽ nơi này là Cổ Ma giới sao?"
Lúc này Lâm Hiên đang còn cảm giác không khỏe. Dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ nhưng tư vị của cách giới truyền tống thật không dễ chịu gì.
"Oa!"
Một tiếng kêu như cóc truyền vào tai. Có lẽ là cổ ma quá sợ hãi mà trở nên điên cuồng, rống to một tiếng rồi lao tới.
"Muốn chết." Lâm Hiên chỉ ngẩng đầu nhìn đối phương. Chỉ là một ánh mắt mà toàn thân Cổ ma lạnh như băng. Sau đó như làm ảo thuật, thân thể của hắn tan đi một cách không hiểu. Đầu tiên là tay chân rồi cả người đều biến thành hư vô. Kết cục của đám ma quạ còn lại cũng tương tự như vậy.
Quyển 7: Chu du tam giới
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Chương 638: Ma kiếp
10.0/10 từ 41 lượt.