Bách Luyện Thành Tiên
Chương 626: Liệt Không chân nhân
Lâm Hiên thấy cảnh này thì trên mặt lộ vẻ hài lòng, Thi Ma ở chỗ này nhất định sẽ khôi phục nguyên khí càng thêm nhanh chóng, không chừng còn có cơ hội tiến giai.
Do dự một thoáng thì hắn phất tay áo một cái, viên Thi châu nọ đã được một vầng sáng quỷ dị bao phủ bắn tới.
Rống!
Thi Ma thấy thì đại hỉ, trên mặt lộ vẻ tham lam. Toàn thân nổi âm phong cùng thi sương tanh tưởi nhào tới, mở cái mồm máu đớp một cái rồi nhai rôm rốp, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.
Sau đó nó chân khoanh chân mà ngồi, dùng tư thế đả tọa lơ lửng phía trên Thi Tỉnh mà thổ nạp hấp thụ thi khí nồng đậm thuần khiết, tu bổ nguyên khí.
Lâm Hiên nhắm mắt, dùng thần niệm phân phó Thi Ma một chút rồi toàn thân nổi thanh quang bay khỏi sơn cốc.
Ra ngoài đảo thì hắn vung vẩy hai tay. Mấy cây trận kỳ bay vút ra, hóa thành mấy đạo kinh hồng màu sắc bất đồng nhập vào đáy biển.
"Khởi!" Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy từ mặt biển phóng lên những cột sáng cỡ hơn trượng. Sau đó lại nối thành một tầng sáng đủ mọi màu sắc, bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Lâm Hiên lại lẩm bẩm, tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Mặt ngoài màn sáng lập lòe linh quang, một chữ "Ẩn" viết theo lối triện hiển hiện.
Ngay sau đó, xoẹt xoẹt mấy tiếng, toàn bộ màn sáng vỡ tan như bọt khí, không gian mơ hồ một hồi thì đảo nhỏ trước mắt dường như tan biến. Chỉ còn lại hải dương mênh mông.
Huyễn thuật do Lâm Hiên bố trí này, tuy không dám nói thần kỳ nhưng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đi ngang qua cũng không thể phát hiện.
Mà dù có người phát hiện rồi xông vào. Trừ phi là tồn tại cỡ Tam Yêu Hoàng, Lục Hải Vương. Nếu không với tu vị của Thi Ma cũng không hề sợ hãi. Mà với thân phận cao vời của bọn họ cũng chẳng rỗi việc mà tới chỗ hoang vắng này.
Lâm Hiên rất yên tâm để Thi Ma ở lại chữa thương. Sau mấy ngày, hắn đã lặng yên về tới động phủ.
Có đệ nhị Nguyên Anh chỉ dạy hai đồ đệ cùng tọa trấn Bách Thảo Môn, kế tiếp Lâm Hiên có thể toàn tâm tu hành.
Chẳng qua còn một vấn đề nhỏ cần xử lý. Hắn vươn tay vỗ tại bên hông, tế ra hàng mấy trăm cái túi trữ vật thu được ở đấu giá hội nọ.
Quang hà hiện lên, một đống bảo vật màu sắc rực rỡ ánh vào mắt.
"Lạc Phượng hoa, Tam Diệp Đại, Bách Thảo Mai, Ô Long Quả, ha ha, thu hoạch thật không tồi." Lâm Hiên quan sát thì mỉm cười hài lòng.
Cứ như vậy, chớp mắt đã qua mấy ngày.
"Phù!" Lâm Hiên duỗi lưng một chút, nhìn từng đống bảo vật trước người.
Tinh thạch tạm thời không nói, về phần pháp bảo phải tới cả ngàn kiện. Trong đó có gần một trăm kiện cổ bảo.
Bất quá nói về bảo vật, Lâm Hiên mong đợi nhất vẫn là Cửu Cung Tu Du Kiếm. Trong quá trình thanh lý các túi trữ vật, hắn phát hiện hai thêm loại tài liệu trân quý là Lưu Ly Ngũ Thải Thạch cùng Cửu Dương Thiên Hỏa Dịch.
Như vậy tài liệu luyện chế hỏa kiếm chỉ còn thiếu năm loại. Điểm này có thể trông chờ vào Sát Dương lão ma.
Tâm tình Lâm Hiên sung sướng có thể nghĩ. Ngoài ra hắn còn thu được không ít linh đan diệu dược, trong đó một phần nhỏ thích hợp cho bản thân tu luyện.
Cuối cùng là mười mấy bộ trận kỳ trận pháp cùng vô số phù triện. Thu hoạch đúng thật càng lúc càng không thể tưởng tượng.
Kiểm kê xong đống bảo vật, nghỉ ngơi một lát rồi Lâm Hiên tay áo phất một cái. Đem Tiểu Mao Cầu cùng Vạn Hồn Tháp tế ra.
"Khì.. "
Tiểu gia hỏa đang ngửa mặt lên trời mà ngủ, buồn cười là nó còn thổi ra một quả bong bóng, theo nhịp hô hấp mà lúc lớn lúc nhỏ.
Không gian bên trong Vạn Hồn Tháp vô cùng rộng lớn, linh thú linh trùng ở trong sẽ có lãnh địa lớn, mười phần tự do. Hơn nữa có có hiệu quả thúc dục sinh trưởng của chúng.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, bạch quang chói sáng, một vũng xoáy xuất hiện trong tầm mắt.
"Hơ!"
Như bị Thông Thiên Linh Bảo thu hút, Tiểu Mao Cầu chợt tỉnh lại, hai móng vuốt nhỏ nâng lên ve vẫy. Nó chớp chớp đôi mắt, tập trung vào Vạn Hồn Tháp.
Sau đó tiểu gia hỏa kêu vài tiếng sau, toàn thân lóe linh quang bay tới vũng xoáy, chỉ là lại nghe bịch một tiếng, nó đã bị bắn ngược trở lại.
Vạn Hồn Tháp là Thông Thiên Linh Bảo, nếu không có chủ nhân dùng thông bảo bí quyết điều khiển, cho dù cửa vào có mở ra thì linh thú cũng không thể tự tiện xông vào.
"Tiểu tử, ngươi vội cái gì!" Lâm Hiên cười mắng một câu rồi đánh ra một đạo pháp quyết bao phủ thân hình Tiểu Mao cầu, đưa nó vào bên trong bảo vật.
Trong này chắc hẳn tiểu gia hỏa càng thêm thoải mái, về phần nó phát triển thế nào thì khó mà đoán được.
Xử lý xong Tiểu Mao Cầu nhưng Lâm Hiên không vội thu hồi Vạn Hồn Tháp, tay áo phất một cái, lại là một vầng thanh hà bay vút ra.
Thanh hà xoay tròn một cái thì hóa thành một hư ảnh tiểu nhân cao gần một tấc, đây không phải Nguyên anh mà là Nguyên thần.
Bản thể của tu sĩ cùng Nguyên Anh không có cách nào tiến vào Vạn Hồn Tháp, Nguyên thần là vật vô hình nên không bị ảnh hưởng bởi điều này.
Vừa tiến vào trong tháp là một không gian rộng lớn. Thanh sơn lục thủy, trên bầu trời còn có những đám mây lơ lửng, liếc mắt nhìn lại như vô hạn.
Lâm Hiên bay tới một sơn mạch. Tại sườn núi có một sơn động rất sâu. Thân hình hắn lóe lên, không chút do dự bay vào.
Mấy chục tổ ong hiện ra. Nhỏ nhất cũng cỡ hơn một trượng mà lớn nhất thì có thừa ba trượng.
Chẳng qua không thấy đám Ngọc La Phong ra ra vào vào. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư, đánh ra một đạo pháp quyết. Một cái kén cỡ quả trứng bồ câu được lấy ra.
Ánh mắt hắn đảo qua thì lộ vẻ cổ quái, sau đó đem thần thức nhập vào trong quan sát.
Quả nhiên đúng là Ngọc La Phong ở trong, hình thể so với trước nhỏ đi rất nhiều nhưng hình dáng càng thêm hung ác, ở đầu của nó xuất hiện những điểm sáng màu bạc nhạt rất lạ mắt.
"Xem ra sau khi cắn nuốt không ít cực phẩm tinh thạch, đám Ma Phong này đã phát sinh dị biến " Lâm Hiên thì thào mấy tiếng. Nhìn cái kén Ngọc La Phong thì trên mặt đầy vẻ chờ mong.
Hắn xem xét một lát rồi trả kén ong về chỗ cũ, sau đó bay ra ngoài.
Rất nhanh tới một địa phương có Huyết Hỏa Kiến bay múa ông ông đầy trời. Số lượng ma trùng hiện tại đã đến trăm triệu. Tuy số lượng cực đông nhưng thông qua Kiến Chúa, Lâm Hiên đã nắm đại khái tình hình của chúng.
Sau nửa ngày thì Nguyên thần của hắn mỹ mãn rời khỏi Vạn Hồn Tháp.
Lại đưa tay vỗ vào bên hông, Ngũ Hành Uẩn Linh Trận được tế ra. Lâm Hiên cầm lấy một cây trận kỳ màu xanh khẽ múa. Trận kỳ lập tức đón gió tăng vọt, dài gấp mấy lần trước kia.
…
Ba ngày thoáng chốc liền qua đi. Rốt cục Lâm Hiên đã tế luyện thành công bộ trận kỳ thâm ảo đầy uy lực này.
Chỉ thấy năm cây trận kỳ hóa thành ngũ sắc hào quang, trong âm thanh sấm sét bay vào trong tay áo của hắn.
"Phù!"
Lâm Hiên thở phào một cái, cuối cùng đã có thể tĩnh tâm tu hành, đột phá bình cảnh.
Có điều thế sự không phải lúc nào cũng đơn giản như thế.
Hắn khoanh chân mà ngồi, đang định nhắm thì một đạo hào quang đỏ như máu bay vút vào trong, hiện ra một thanh tiểu kiếm.
Phi kiếm truyền thư!
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên lo lắng. vươn tay đem tiểu kiếm thu về, nó liền huyễn hóa thành một khối ngọc giản.
Hắn đem thần thức chìm vào, rất nhanh thì ngẩng đầu, trên mặt hiện sát khí:"Khá lắm, Liệt Không Chân Nhân, dám trêu đến bổn thiếu gia sao?"
Thì ra phi kiếm là do đệ nhị Nguyên Anh thi triển bí thuật truyền tới. Mấy ngày nay, ngoài chỉ dạy Thượng Quan tỷ muội tu hành thì nó tương đối rảnh rỗi. có thể ra ngoài nghe ngóng tin tức về cục diễn hỗn loạn.
Hiện tại đệ nhị Nguyên Anh đã phi thường vững chắc, ra ngoài ngao du không có vấn đề.
Chẳng qua khi tới một phường thị cách đây mấy chục vạn dặm để tìm hiểu tin tức, không ngờ nó đã đụng phải một Yêu tộc Động Huyền Kỳ tự xưng là Liệt Không chân nhân.
Lão gia hỏa này nhìn thấy đệ nhị Nguyên Anh thì như mèo thấy mỡ, tự nhiên không chịu buông tha.
Nguyên Anh rất nhanh cũng phát hiện ý đồ của lão quái vật, há lại bó tay chịu trói. Vì vậy song phương liền nổ ra một trận đại chiến.
Liệt Không chân nhân đầy vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh liền phát hiện không dễ mà hạ được đối phương.
Lâm Hiên từng giao thủ với không ít lão quái vật Động Huyền Kỳ. Khổ chiến một hồi thì đệ nhị Nguyên Anh liên tiếp thi triển bí thuật, vất vả mở được một đường nhưng Liệt Không Chân Nhân vẫn đuổi theo không bỏ.
Đệ nhị Nguyên Anh cân nhắc lợi hại, liền chạy tới một đảo nhỏ, lợi dụng địa lợi nơi đó mà bố trí trận pháp mang theo tùy thân. Tận lực kéo dài thời gian. Sau đó không tiếc tổn hao tinh khí thi triển phi kiếm truyền thư đi cầu viện.
***
Trên biển cả mênh mông xanh thẳm, một hòn đảo nhỏ lẻ loi đập vào mắt.
Có thể thấy từng đạo linh quang ngũ sắc lưu chuyển không ngừng. Tiếng bạo liệt ầm ầm truyền vào trong tai. Những đạo khí kình kinh người liên tiếp phóng lên trời. Đất rung núi chuyển, trên mặt biển bốc lên sóng lớn ngập trời. Khởi xướng hết thảy những điều này là do một yêu tu dung mạo xấu xí đang lơ lửng ở trên không.
Yêu tu đầu đội kim quan, thân quấn một tấm áo da. Đôi mắt vừa hẹp vừa dài, đáy mắt còn lóe lên huyền quang quỷ dị. Hai tai của hắn rất nhỏ, trên trán còn có một cái sừng dài, miệng trông không khác một cái mỏ diều hâu. Không cần phải nói, chính là Liệt Không chân nhân.
Lúc này hắn đang thao mấy kiện bảo vật cuồng oanh không thôi. Phía trên đảo thì tràn ngập sương mù đen thùi, kiệt lực ngăn cản công kích.
Tại giữa đảo, đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, hai tay kết quyết đặt ngang trên đầu gối. Trên mặt lộ vẻ ngưng trọng cùng mỏi mệt do hao tổn bổn mạng nguyên khí.
"Tìm chết!"
Mắt thấy cấm chế sắp bị hủy, Yêu tu đang điên cuồng công kích thì chợt nghe một tiếng hét to từ chân trời vọng vào tai, theo sau là một đạo kiếm quang khổng lồ tới mấy chục trượng xuất hiện trong tầm mắt. Bên ngoài cự kiếm lưu chuyển linh quang, phảng phất như đã thành thực thể.
Vừa nhìn đã biết kiếm khí chi thuật của đối phương đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Yêu tu thất sắc. Chẳng qua hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Tay áo phất một cái, một đoàn yêu khí bàng bạc bay vút ra, tụ lại thành tầng tầng lớp lớp thuẫn bài hình tròn, tỏa ra hào quang cực kỳ chói mắt.
Sau một khắc, đùng đùng những tiếng nổ lớn vang dội. Cự kiếm đã hung hăng chém tới lớp thuẫn bài. Tức thời trên cả mặt biển lẫn không trung, khắp nơi đều là tản ra cương phong cùng lệ khí điên cuồng.
Liệt Không chân nhân nhướng mày. Thực lực người vừa tới không tệ, hơn nữa cảm giác pháp lực có điểm quen thuộc.
Lại chỉ thấy không gian dao động rồi thanh quang chớp lóe liên tục. Một thiếu niên thân vận thanh bào, không chút cản trở mà xuyên qua cấm chế hiện ra trên tiểu đảo.
Đệ nhị Nguyên Anh chợt mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng. Thân hình vừa chớp động thì trực tiếp nhập vào đỉnh đầu thiếu niên.
Tức thời linh lực toàn thân người này như thủy triều sôi trào. Sát khí trên mặt cũng trở nên càng đậm.
Rất nhanh hắn rời khỏi hòn đảo. Song phương cách nhau hơn trăm trượng, giằng co mà đứng.
Đôi mắt hẹp dài của Liệt Không Chân Nhân khép hờ lại nhưng chớp động hào quang không thôi.
"Tiểu gia hỏa kia là đệ nhị Nguyên Anh của đạo hữu?"
"Đúng vậy, phải chăng đạo hữu muốn đem Nguyên Anh của ta làm bữa ngon của ngươi?" Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Liệt Không Chân Nhân nghe thì giận dữ. Thân là Yêu Tộc Động Huyền Kỳ, còn chưa từng có vãn bối Ly Hợp nào dám ở trước mặt hắn ngang ngược như thế.
Bất quá đã giao thủ với đệ nhị Nguyên Anh nọ mấy canh giờ, Liệt Không Chân Nhân đã ước định đại khái về thực lực của gia hỏa thần bí trước mắt này.
Cân nhắc lợi hại, lúc này hắn sinh lòng thoái ý. Toàn thân nổi lệ quang muốn bay đi.
Lâm Hiên thấy thì có điểm bất ngờ, có điều phản ứng không chậm. Tay áo phất một cái, mấy đạo kiếm khí bay vút ra cản đường đối phương.
"Ngươi muốn thế nào?" Thân hình Liệt Không Chân Nhân lóe lên, tránh thoát công kích thì quay sang với vẻ phẫn nộ.
"Ta muốn thế nào sao?" Lâm Hiên lười biếng mở miệng: "Đạo hữu thực không hiểu hay ra vẻ làm bộ. Ngươi đánh đuổi đệ nhị Nguyên Anh của ta cùng trời cuối đất, hiện tại muốn dễ dàng rời khỏi như vậy sao?"
"Tiểu tử, tu tiên giới mạnh được yếu thua, lão phu làm như vậy thì sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm lão phu tính sổ sao?" Liệt Không chân nhân tức giận mở miệng. Hắn rút lui cũng không hẳn bởi khiếp sợ đối phương, chỉ cảm thấy chưa đến mức phải trở mặt.
Khóe miệng Lâm Hiên lại lộ nụ cười lạnh: "Đạo hữu đoán rất đúng, hôm nay nếu ngươi không cho Lâm mỗ một công đạo, ta tuyệt không từ bỏ ý đồ"
"Ồ, vậy ngươi muốn công đạo như thế nào?" Liệt Không chân nhân giận quá hóa cười.
"Rất đơn giản, đạo hữu đã muốn thôn phệ đệ nhị Nguyên Anh của ta, hiện tại ngươi chỉ cần giao yêu đan ra bồi tội, tại hạ sẽ bỏ qua chuyện này"
"Ha ha....ha ha ha…Muốn yêu đan của ta? có bản lĩnh thì tự thân tới lấy đi, ngươi sẽ phải hối hận vì ý nghĩ ngông cuồng này" Lão yêu vật giận đến khí huyết sôi trào, quát lên một tiếng chói tai rồi toàn thân lập lòe linh quang. Chuyển hóa sang hình thái nửa người nửa yêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ thấy sau lưng hắn mọc lên một đôi cánh diều hâu chừng hơn trượng. Đồng thời bàn tay duỗi ra như móng vuốt sắc bén của yêu cầm. Khẽ vươn tay thì linh quang chợt lóe, một kiện bảo vật bằng xà cốt dài mấy chục trượng hiện ra.
"Lôi Ưng Tộc"
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, hiện đã phán đoán được bản thể của đối phương. Đây là loài Yêu Tộc rất khó đối phó, thiên sinh có lôi hệ pháp thuật, rất thích ăn rắn. Dù tiến giai đến Hóa Hình kỳ thì thói quen này cũng không mấy thay đổi. Rất nhiều lão quái Lôi Ưng tộc ưa thích dùng xà cốt luyện chế thành trường tiên.
Lâm Hiên trong lòng phán đoán nhưng động tác không chậm. Tay phải nâng lên, một cây trận kỳ xanh thẳm hiện trong tay.
Không cần phải nói, chính là một cây trận kỳ trong Ngũ Hành Uẩn Linh Trận, Lâm Hiên vừa mới luyện chế hoàn tất, hiện tại muốn dùng gã yêu tộc này để kiểm nghiệm uy lực.
Lúc này cây xà cốt trường tiên của lão yêu đại phóng linh quang, lại duỗi dài với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, như một con ma mãng nhằm người mà cắn, chỉ một sát na đã tới trước người đối phương vài thước.
Lâm Hiên đang ngạc nhiên thì ma mãng vốn uốn éo lại biến thành một cây trường thương cứng rắn. Mặt ngoài còn có điện hồ quấn quanh, hung hăng đâm về tim thất của hắn.
Không cần suy nghĩ, thân thể Lâm Hiên lập tức lóe lên kỳ quang. Bích Diễm Kỳ Lân giáp hiển hiện ra hộ thể, ngoài ra còn một tầng bảo hộ màu xanh thẫm, chính là Cửu Thiên Linh Thuẫn.
Ngay sau đó, xà cốt trường tiên đâm tới Cửu Thiên Linh Thuẫn phát ra âm thanh trầm trọng rồi trở nên sắc nhọn.
Vòng bảo hộ bị xé rách. Bành!
Lâm Hiên bị đánh trúng, có điều không phải vào ngực mà nơi cánh tay. Cửu Thiên Linh Thuẫn đã khiến công kích của đối phương suy yếu. Tranh thủ sát na này thì hắn đã tránh khỏi phương vị yếu hại.
Lâm Hiên thuận thế bay ra vài chục trượng sau đó tay trái nâng lên, một vầng thanh hà bay vút ra, hóa thành một lão hổ có hai cánh.
"Rống!" Lão hổ vừa hiện thân, liền há mồm phun một đạo sáng to cỡ vài thước đánh tới. Sau đó hai chân trước cào một cái, hóa thành một cơn gió lốc vọt về phía lão quái vật.
Thanh thế công kích này không phải chuyện đùa, yêu tu đành phải chuyên chú ứng phó. Lâm Hiên liền đem pháp lực toàn thân truyền vào trận kỳ.
Linh quang ầm ầm được kích phát. Cây trận kỳ bỗng nhiên tăng vọt, tỏa ra lam quang thôn vân nhả vụ. Từng đợt thanh âm vù vù truyền vào tai, thủy nguyên khí bốn phía điên cuồng tụ tập về đây.
"Cái này " Liệt Không chân nhân trừng lớn mắt. Chỉ là một tu sĩ Ly Hợp, sao có thể điều động được một lượng thủy nguyên khí nghịch thiên như thế.
Chỉ thấy một con Thủy Long dài bảy tám trượng màu lam hiện trong tầm mắt. Nó liền giương nanh múa vuốt thì vô số Băng trùy Băng tiễn hiển hiện ra.
Tức thời cả thiên không đều tràn ngập trong màn hơi nước trắng đục.
Bách Luyện Thành Tiên
Do dự một thoáng thì hắn phất tay áo một cái, viên Thi châu nọ đã được một vầng sáng quỷ dị bao phủ bắn tới.
Rống!
Thi Ma thấy thì đại hỉ, trên mặt lộ vẻ tham lam. Toàn thân nổi âm phong cùng thi sương tanh tưởi nhào tới, mở cái mồm máu đớp một cái rồi nhai rôm rốp, bộ dáng cực kỳ thỏa mãn.
Sau đó nó chân khoanh chân mà ngồi, dùng tư thế đả tọa lơ lửng phía trên Thi Tỉnh mà thổ nạp hấp thụ thi khí nồng đậm thuần khiết, tu bổ nguyên khí.
Lâm Hiên nhắm mắt, dùng thần niệm phân phó Thi Ma một chút rồi toàn thân nổi thanh quang bay khỏi sơn cốc.
Ra ngoài đảo thì hắn vung vẩy hai tay. Mấy cây trận kỳ bay vút ra, hóa thành mấy đạo kinh hồng màu sắc bất đồng nhập vào đáy biển.
"Khởi!" Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết. Chỉ thấy từ mặt biển phóng lên những cột sáng cỡ hơn trượng. Sau đó lại nối thành một tầng sáng đủ mọi màu sắc, bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Lâm Hiên lại lẩm bẩm, tiếp tục đánh ra mấy đạo pháp quyết. Mặt ngoài màn sáng lập lòe linh quang, một chữ "Ẩn" viết theo lối triện hiển hiện.
Ngay sau đó, xoẹt xoẹt mấy tiếng, toàn bộ màn sáng vỡ tan như bọt khí, không gian mơ hồ một hồi thì đảo nhỏ trước mắt dường như tan biến. Chỉ còn lại hải dương mênh mông.
Huyễn thuật do Lâm Hiên bố trí này, tuy không dám nói thần kỳ nhưng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đi ngang qua cũng không thể phát hiện.
Mà dù có người phát hiện rồi xông vào. Trừ phi là tồn tại cỡ Tam Yêu Hoàng, Lục Hải Vương. Nếu không với tu vị của Thi Ma cũng không hề sợ hãi. Mà với thân phận cao vời của bọn họ cũng chẳng rỗi việc mà tới chỗ hoang vắng này.
Lâm Hiên rất yên tâm để Thi Ma ở lại chữa thương. Sau mấy ngày, hắn đã lặng yên về tới động phủ.
Có đệ nhị Nguyên Anh chỉ dạy hai đồ đệ cùng tọa trấn Bách Thảo Môn, kế tiếp Lâm Hiên có thể toàn tâm tu hành.
Chẳng qua còn một vấn đề nhỏ cần xử lý. Hắn vươn tay vỗ tại bên hông, tế ra hàng mấy trăm cái túi trữ vật thu được ở đấu giá hội nọ.
Quang hà hiện lên, một đống bảo vật màu sắc rực rỡ ánh vào mắt.
"Lạc Phượng hoa, Tam Diệp Đại, Bách Thảo Mai, Ô Long Quả, ha ha, thu hoạch thật không tồi." Lâm Hiên quan sát thì mỉm cười hài lòng.
Cứ như vậy, chớp mắt đã qua mấy ngày.
"Phù!" Lâm Hiên duỗi lưng một chút, nhìn từng đống bảo vật trước người.
Tinh thạch tạm thời không nói, về phần pháp bảo phải tới cả ngàn kiện. Trong đó có gần một trăm kiện cổ bảo.
Bất quá nói về bảo vật, Lâm Hiên mong đợi nhất vẫn là Cửu Cung Tu Du Kiếm. Trong quá trình thanh lý các túi trữ vật, hắn phát hiện hai thêm loại tài liệu trân quý là Lưu Ly Ngũ Thải Thạch cùng Cửu Dương Thiên Hỏa Dịch.
Như vậy tài liệu luyện chế hỏa kiếm chỉ còn thiếu năm loại. Điểm này có thể trông chờ vào Sát Dương lão ma.
Tâm tình Lâm Hiên sung sướng có thể nghĩ. Ngoài ra hắn còn thu được không ít linh đan diệu dược, trong đó một phần nhỏ thích hợp cho bản thân tu luyện.
Cuối cùng là mười mấy bộ trận kỳ trận pháp cùng vô số phù triện. Thu hoạch đúng thật càng lúc càng không thể tưởng tượng.
Kiểm kê xong đống bảo vật, nghỉ ngơi một lát rồi Lâm Hiên tay áo phất một cái. Đem Tiểu Mao Cầu cùng Vạn Hồn Tháp tế ra.
"Khì.. "
Tiểu gia hỏa đang ngửa mặt lên trời mà ngủ, buồn cười là nó còn thổi ra một quả bong bóng, theo nhịp hô hấp mà lúc lớn lúc nhỏ.
Không gian bên trong Vạn Hồn Tháp vô cùng rộng lớn, linh thú linh trùng ở trong sẽ có lãnh địa lớn, mười phần tự do. Hơn nữa có có hiệu quả thúc dục sinh trưởng của chúng.
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, bạch quang chói sáng, một vũng xoáy xuất hiện trong tầm mắt.
"Hơ!"
Như bị Thông Thiên Linh Bảo thu hút, Tiểu Mao Cầu chợt tỉnh lại, hai móng vuốt nhỏ nâng lên ve vẫy. Nó chớp chớp đôi mắt, tập trung vào Vạn Hồn Tháp.
Sau đó tiểu gia hỏa kêu vài tiếng sau, toàn thân lóe linh quang bay tới vũng xoáy, chỉ là lại nghe bịch một tiếng, nó đã bị bắn ngược trở lại.
Vạn Hồn Tháp là Thông Thiên Linh Bảo, nếu không có chủ nhân dùng thông bảo bí quyết điều khiển, cho dù cửa vào có mở ra thì linh thú cũng không thể tự tiện xông vào.
"Tiểu tử, ngươi vội cái gì!" Lâm Hiên cười mắng một câu rồi đánh ra một đạo pháp quyết bao phủ thân hình Tiểu Mao cầu, đưa nó vào bên trong bảo vật.
Trong này chắc hẳn tiểu gia hỏa càng thêm thoải mái, về phần nó phát triển thế nào thì khó mà đoán được.
Xử lý xong Tiểu Mao Cầu nhưng Lâm Hiên không vội thu hồi Vạn Hồn Tháp, tay áo phất một cái, lại là một vầng thanh hà bay vút ra.
Thanh hà xoay tròn một cái thì hóa thành một hư ảnh tiểu nhân cao gần một tấc, đây không phải Nguyên anh mà là Nguyên thần.
Bản thể của tu sĩ cùng Nguyên Anh không có cách nào tiến vào Vạn Hồn Tháp, Nguyên thần là vật vô hình nên không bị ảnh hưởng bởi điều này.
Vừa tiến vào trong tháp là một không gian rộng lớn. Thanh sơn lục thủy, trên bầu trời còn có những đám mây lơ lửng, liếc mắt nhìn lại như vô hạn.
Lâm Hiên bay tới một sơn mạch. Tại sườn núi có một sơn động rất sâu. Thân hình hắn lóe lên, không chút do dự bay vào.
Mấy chục tổ ong hiện ra. Nhỏ nhất cũng cỡ hơn một trượng mà lớn nhất thì có thừa ba trượng.
Chẳng qua không thấy đám Ngọc La Phong ra ra vào vào. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy tư, đánh ra một đạo pháp quyết. Một cái kén cỡ quả trứng bồ câu được lấy ra.
Ánh mắt hắn đảo qua thì lộ vẻ cổ quái, sau đó đem thần thức nhập vào trong quan sát.
Quả nhiên đúng là Ngọc La Phong ở trong, hình thể so với trước nhỏ đi rất nhiều nhưng hình dáng càng thêm hung ác, ở đầu của nó xuất hiện những điểm sáng màu bạc nhạt rất lạ mắt.
"Xem ra sau khi cắn nuốt không ít cực phẩm tinh thạch, đám Ma Phong này đã phát sinh dị biến " Lâm Hiên thì thào mấy tiếng. Nhìn cái kén Ngọc La Phong thì trên mặt đầy vẻ chờ mong.
Hắn xem xét một lát rồi trả kén ong về chỗ cũ, sau đó bay ra ngoài.
Rất nhanh tới một địa phương có Huyết Hỏa Kiến bay múa ông ông đầy trời. Số lượng ma trùng hiện tại đã đến trăm triệu. Tuy số lượng cực đông nhưng thông qua Kiến Chúa, Lâm Hiên đã nắm đại khái tình hình của chúng.
Sau nửa ngày thì Nguyên thần của hắn mỹ mãn rời khỏi Vạn Hồn Tháp.
Lại đưa tay vỗ vào bên hông, Ngũ Hành Uẩn Linh Trận được tế ra. Lâm Hiên cầm lấy một cây trận kỳ màu xanh khẽ múa. Trận kỳ lập tức đón gió tăng vọt, dài gấp mấy lần trước kia.
…
Ba ngày thoáng chốc liền qua đi. Rốt cục Lâm Hiên đã tế luyện thành công bộ trận kỳ thâm ảo đầy uy lực này.
Chỉ thấy năm cây trận kỳ hóa thành ngũ sắc hào quang, trong âm thanh sấm sét bay vào trong tay áo của hắn.
"Phù!"
Lâm Hiên thở phào một cái, cuối cùng đã có thể tĩnh tâm tu hành, đột phá bình cảnh.
Có điều thế sự không phải lúc nào cũng đơn giản như thế.
Hắn khoanh chân mà ngồi, đang định nhắm thì một đạo hào quang đỏ như máu bay vút vào trong, hiện ra một thanh tiểu kiếm.
Phi kiếm truyền thư!
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên lo lắng. vươn tay đem tiểu kiếm thu về, nó liền huyễn hóa thành một khối ngọc giản.
Hắn đem thần thức chìm vào, rất nhanh thì ngẩng đầu, trên mặt hiện sát khí:"Khá lắm, Liệt Không Chân Nhân, dám trêu đến bổn thiếu gia sao?"
Thì ra phi kiếm là do đệ nhị Nguyên Anh thi triển bí thuật truyền tới. Mấy ngày nay, ngoài chỉ dạy Thượng Quan tỷ muội tu hành thì nó tương đối rảnh rỗi. có thể ra ngoài nghe ngóng tin tức về cục diễn hỗn loạn.
Hiện tại đệ nhị Nguyên Anh đã phi thường vững chắc, ra ngoài ngao du không có vấn đề.
Chẳng qua khi tới một phường thị cách đây mấy chục vạn dặm để tìm hiểu tin tức, không ngờ nó đã đụng phải một Yêu tộc Động Huyền Kỳ tự xưng là Liệt Không chân nhân.
Lão gia hỏa này nhìn thấy đệ nhị Nguyên Anh thì như mèo thấy mỡ, tự nhiên không chịu buông tha.
Nguyên Anh rất nhanh cũng phát hiện ý đồ của lão quái vật, há lại bó tay chịu trói. Vì vậy song phương liền nổ ra một trận đại chiến.
Liệt Không chân nhân đầy vẻ khinh thường, nhưng rất nhanh liền phát hiện không dễ mà hạ được đối phương.
Lâm Hiên từng giao thủ với không ít lão quái vật Động Huyền Kỳ. Khổ chiến một hồi thì đệ nhị Nguyên Anh liên tiếp thi triển bí thuật, vất vả mở được một đường nhưng Liệt Không Chân Nhân vẫn đuổi theo không bỏ.
Đệ nhị Nguyên Anh cân nhắc lợi hại, liền chạy tới một đảo nhỏ, lợi dụng địa lợi nơi đó mà bố trí trận pháp mang theo tùy thân. Tận lực kéo dài thời gian. Sau đó không tiếc tổn hao tinh khí thi triển phi kiếm truyền thư đi cầu viện.
***
Trên biển cả mênh mông xanh thẳm, một hòn đảo nhỏ lẻ loi đập vào mắt.
Có thể thấy từng đạo linh quang ngũ sắc lưu chuyển không ngừng. Tiếng bạo liệt ầm ầm truyền vào trong tai. Những đạo khí kình kinh người liên tiếp phóng lên trời. Đất rung núi chuyển, trên mặt biển bốc lên sóng lớn ngập trời. Khởi xướng hết thảy những điều này là do một yêu tu dung mạo xấu xí đang lơ lửng ở trên không.
Yêu tu đầu đội kim quan, thân quấn một tấm áo da. Đôi mắt vừa hẹp vừa dài, đáy mắt còn lóe lên huyền quang quỷ dị. Hai tai của hắn rất nhỏ, trên trán còn có một cái sừng dài, miệng trông không khác một cái mỏ diều hâu. Không cần phải nói, chính là Liệt Không chân nhân.
Lúc này hắn đang thao mấy kiện bảo vật cuồng oanh không thôi. Phía trên đảo thì tràn ngập sương mù đen thùi, kiệt lực ngăn cản công kích.
Tại giữa đảo, đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên khoanh chân mà ngồi, hai tay kết quyết đặt ngang trên đầu gối. Trên mặt lộ vẻ ngưng trọng cùng mỏi mệt do hao tổn bổn mạng nguyên khí.
"Tìm chết!"
Mắt thấy cấm chế sắp bị hủy, Yêu tu đang điên cuồng công kích thì chợt nghe một tiếng hét to từ chân trời vọng vào tai, theo sau là một đạo kiếm quang khổng lồ tới mấy chục trượng xuất hiện trong tầm mắt. Bên ngoài cự kiếm lưu chuyển linh quang, phảng phất như đã thành thực thể.
Vừa nhìn đã biết kiếm khí chi thuật của đối phương đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Yêu tu thất sắc. Chẳng qua hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng. Tay áo phất một cái, một đoàn yêu khí bàng bạc bay vút ra, tụ lại thành tầng tầng lớp lớp thuẫn bài hình tròn, tỏa ra hào quang cực kỳ chói mắt.
Sau một khắc, đùng đùng những tiếng nổ lớn vang dội. Cự kiếm đã hung hăng chém tới lớp thuẫn bài. Tức thời trên cả mặt biển lẫn không trung, khắp nơi đều là tản ra cương phong cùng lệ khí điên cuồng.
Liệt Không chân nhân nhướng mày. Thực lực người vừa tới không tệ, hơn nữa cảm giác pháp lực có điểm quen thuộc.
Lại chỉ thấy không gian dao động rồi thanh quang chớp lóe liên tục. Một thiếu niên thân vận thanh bào, không chút cản trở mà xuyên qua cấm chế hiện ra trên tiểu đảo.
Đệ nhị Nguyên Anh chợt mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng. Thân hình vừa chớp động thì trực tiếp nhập vào đỉnh đầu thiếu niên.
Tức thời linh lực toàn thân người này như thủy triều sôi trào. Sát khí trên mặt cũng trở nên càng đậm.
Rất nhanh hắn rời khỏi hòn đảo. Song phương cách nhau hơn trăm trượng, giằng co mà đứng.
Đôi mắt hẹp dài của Liệt Không Chân Nhân khép hờ lại nhưng chớp động hào quang không thôi.
"Tiểu gia hỏa kia là đệ nhị Nguyên Anh của đạo hữu?"
"Đúng vậy, phải chăng đạo hữu muốn đem Nguyên Anh của ta làm bữa ngon của ngươi?" Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Liệt Không Chân Nhân nghe thì giận dữ. Thân là Yêu Tộc Động Huyền Kỳ, còn chưa từng có vãn bối Ly Hợp nào dám ở trước mặt hắn ngang ngược như thế.
Bất quá đã giao thủ với đệ nhị Nguyên Anh nọ mấy canh giờ, Liệt Không Chân Nhân đã ước định đại khái về thực lực của gia hỏa thần bí trước mắt này.
Cân nhắc lợi hại, lúc này hắn sinh lòng thoái ý. Toàn thân nổi lệ quang muốn bay đi.
Lâm Hiên thấy thì có điểm bất ngờ, có điều phản ứng không chậm. Tay áo phất một cái, mấy đạo kiếm khí bay vút ra cản đường đối phương.
"Ngươi muốn thế nào?" Thân hình Liệt Không Chân Nhân lóe lên, tránh thoát công kích thì quay sang với vẻ phẫn nộ.
"Ta muốn thế nào sao?" Lâm Hiên lười biếng mở miệng: "Đạo hữu thực không hiểu hay ra vẻ làm bộ. Ngươi đánh đuổi đệ nhị Nguyên Anh của ta cùng trời cuối đất, hiện tại muốn dễ dàng rời khỏi như vậy sao?"
"Tiểu tử, tu tiên giới mạnh được yếu thua, lão phu làm như vậy thì sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm lão phu tính sổ sao?" Liệt Không chân nhân tức giận mở miệng. Hắn rút lui cũng không hẳn bởi khiếp sợ đối phương, chỉ cảm thấy chưa đến mức phải trở mặt.
Khóe miệng Lâm Hiên lại lộ nụ cười lạnh: "Đạo hữu đoán rất đúng, hôm nay nếu ngươi không cho Lâm mỗ một công đạo, ta tuyệt không từ bỏ ý đồ"
"Ồ, vậy ngươi muốn công đạo như thế nào?" Liệt Không chân nhân giận quá hóa cười.
"Rất đơn giản, đạo hữu đã muốn thôn phệ đệ nhị Nguyên Anh của ta, hiện tại ngươi chỉ cần giao yêu đan ra bồi tội, tại hạ sẽ bỏ qua chuyện này"
"Ha ha....ha ha ha…Muốn yêu đan của ta? có bản lĩnh thì tự thân tới lấy đi, ngươi sẽ phải hối hận vì ý nghĩ ngông cuồng này" Lão yêu vật giận đến khí huyết sôi trào, quát lên một tiếng chói tai rồi toàn thân lập lòe linh quang. Chuyển hóa sang hình thái nửa người nửa yêu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chỉ thấy sau lưng hắn mọc lên một đôi cánh diều hâu chừng hơn trượng. Đồng thời bàn tay duỗi ra như móng vuốt sắc bén của yêu cầm. Khẽ vươn tay thì linh quang chợt lóe, một kiện bảo vật bằng xà cốt dài mấy chục trượng hiện ra.
"Lôi Ưng Tộc"
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, hiện đã phán đoán được bản thể của đối phương. Đây là loài Yêu Tộc rất khó đối phó, thiên sinh có lôi hệ pháp thuật, rất thích ăn rắn. Dù tiến giai đến Hóa Hình kỳ thì thói quen này cũng không mấy thay đổi. Rất nhiều lão quái Lôi Ưng tộc ưa thích dùng xà cốt luyện chế thành trường tiên.
Lâm Hiên trong lòng phán đoán nhưng động tác không chậm. Tay phải nâng lên, một cây trận kỳ xanh thẳm hiện trong tay.
Không cần phải nói, chính là một cây trận kỳ trong Ngũ Hành Uẩn Linh Trận, Lâm Hiên vừa mới luyện chế hoàn tất, hiện tại muốn dùng gã yêu tộc này để kiểm nghiệm uy lực.
Lúc này cây xà cốt trường tiên của lão yêu đại phóng linh quang, lại duỗi dài với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, như một con ma mãng nhằm người mà cắn, chỉ một sát na đã tới trước người đối phương vài thước.
Lâm Hiên đang ngạc nhiên thì ma mãng vốn uốn éo lại biến thành một cây trường thương cứng rắn. Mặt ngoài còn có điện hồ quấn quanh, hung hăng đâm về tim thất của hắn.
Không cần suy nghĩ, thân thể Lâm Hiên lập tức lóe lên kỳ quang. Bích Diễm Kỳ Lân giáp hiển hiện ra hộ thể, ngoài ra còn một tầng bảo hộ màu xanh thẫm, chính là Cửu Thiên Linh Thuẫn.
Ngay sau đó, xà cốt trường tiên đâm tới Cửu Thiên Linh Thuẫn phát ra âm thanh trầm trọng rồi trở nên sắc nhọn.
Vòng bảo hộ bị xé rách. Bành!
Lâm Hiên bị đánh trúng, có điều không phải vào ngực mà nơi cánh tay. Cửu Thiên Linh Thuẫn đã khiến công kích của đối phương suy yếu. Tranh thủ sát na này thì hắn đã tránh khỏi phương vị yếu hại.
Lâm Hiên thuận thế bay ra vài chục trượng sau đó tay trái nâng lên, một vầng thanh hà bay vút ra, hóa thành một lão hổ có hai cánh.
"Rống!" Lão hổ vừa hiện thân, liền há mồm phun một đạo sáng to cỡ vài thước đánh tới. Sau đó hai chân trước cào một cái, hóa thành một cơn gió lốc vọt về phía lão quái vật.
Thanh thế công kích này không phải chuyện đùa, yêu tu đành phải chuyên chú ứng phó. Lâm Hiên liền đem pháp lực toàn thân truyền vào trận kỳ.
Linh quang ầm ầm được kích phát. Cây trận kỳ bỗng nhiên tăng vọt, tỏa ra lam quang thôn vân nhả vụ. Từng đợt thanh âm vù vù truyền vào tai, thủy nguyên khí bốn phía điên cuồng tụ tập về đây.
"Cái này " Liệt Không chân nhân trừng lớn mắt. Chỉ là một tu sĩ Ly Hợp, sao có thể điều động được một lượng thủy nguyên khí nghịch thiên như thế.
Chỉ thấy một con Thủy Long dài bảy tám trượng màu lam hiện trong tầm mắt. Nó liền giương nanh múa vuốt thì vô số Băng trùy Băng tiễn hiển hiện ra.
Tức thời cả thiên không đều tràn ngập trong màn hơi nước trắng đục.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Chương 626: Liệt Không chân nhân
10.0/10 từ 41 lượt.