Bách Luyện Thành Tiên

Chương 619: Thi hài cổ tu trong băng

"Nơi này là không gian độc lập có cực phẩm khoáng mạch?" Lâm Hiên đánh giá địa điểm lạ lẫm trước mắt thì lộ vẻ cực kỳ cổ quái.
Lúc này, hắn đang ở trên một băng nguyên hàn lãnh vô cùng rộng lớn, những bông tuyết bay lả tả trên bầu trời. Theo lẽ thường thì không gian độc lập do đại năng tồn tại thượng cổ mở ra chỉ có diện tích hữu hạn mới phải.
Lâm Hiên nhắm mắt, cảm ứng một lát thì bay đi. Cực phẩm mạch khoáng nếu có thì nhất định sẽ ở nơi nồng độ linh khí đậm đặc. Trong mắt Độc Long lão tổ hiện lệ quang, cũng lặng yên không một tiếng động theo phía sau.
Bay được một tuần trà, không biết từ biết lúc nào không khí đã xuất hiện một tầng sương mù màu trắng sữa. Hơn nữa ngày càng dày đặc. Có tác dụng hạn chế thần thức nhưng không giống cấm chế ảo thuật mà như được hình thành từ tự nhiên.
Vẻ mặt Lâm Hiên không khỏi âm trầm, chân mày cũng nhăn lại.
"Ồ!" Đột nhiên hắn kinh hô một tiếng rồi ngừng độn quang, một tòa băng sơn xuất hiện trước mắt. Nói là "Băng sơn" nhưng kỳ thật chỉ một khối băng cực lớn mà thôi.
Thân hình Lâm Hiên lóe lên liền tới trước khối băng. Hàn băng hoàn mỹ như tồn tại đã hàng vạn năm, bên trong có một thi hài được bảo tồn gần như hoàn hảo.
Đó là một đạo sĩ râu dài ba tấc, cốt cách tinh kỳ, đang làm động tác bấm niệm pháp quyết, trường kiếm trong tay dù bị băng phong nhưng vẫn mười phần linh tính, xem ra không phải bảo vật bình thường. Từ đó có thể phỏng đoán thực lực ngườii này không thấp.
Lâm Hiên chưa từng thấy qua trang phục trên thi hài, bất quá hắn nhận ra niên đại của ngọc bội bên hông người nọ, đã từng lưu hành khoảng bảy tám mươi vạn năm trước. Nói cách khác, người này là một cổ tu.
Do dự một chút thì Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo kiếm bắn ra phá tan khối băng. Vạn năm hàn băng cứng rắn hơn cả thiết thạch nhưng sao có thể ngăn trở công kích của tồn tại Ly Hợp hậu kỳ?
Trong mắt Lâm Hiên chợt lóe ngân quang, quan sát thì thấy kinh mạch người nọ đã đứt đoạn, Còn cả dấu vết Nguyên Anh tan biến trong khí hải đan điền hầu như cùng lúc.
Ở một bên, Độc Long lão tổ cũng lộ vẻ khó coi, dùng thần thức đảo qua.
"Theo ngươi đoán thì người này sao mà ngã xuống?" Lâm Hiên chậm rãi hỏi.
"Theo như lão nô thì người này bị diệt sát trong nháy mắt"
"Lâm mỗ cũng cho là vậy, bất quá đạo hữu có thể nói hắn chết bởi thần thông nào chăng?"

"Cái này… " Độc Long lão tổ lấy tay phủ trán, trên mặt lộ phần do dự:
"Kinh mạch đứt từng khúc, Nguyên Anh trong thể nội cũng tan biến mà thấy ngoại thương, lão nô cho rằng hắn chết bởi bí thuật Âm ba"
"Không sai" Lâm Hiên nhẹ gật đầu. Đồng thời thầm liên tưởng. Người này ngã xuống bởi thần thông sóng âm, vậy có liên hệ gì với Thiên Âm Tiên Tử mà Tử Huyên đã nói qua với hắn chăng?
Ý nghĩ này chợt lóe nhưng rất nhanh Lâm Hiên lắc đầu phủ định, Thiên Âm Tiên Tử kia là đại năng tu tiên giả Độ Kiếp Kỳ, đến nơi Đông Hải thâm sơn cùng cốc này làm gì? Huống hồ bí thuật sóng âm cũng không phải chỉ mỗi Âm Ba Công.
Lại nghe Độc Long lão tổ tiếp tục phân tích:"Cảnh giới cụ thể của người này thì khó mà nói nhưng ít ra cũng là Nguyên Anh Kỳ, trước khi chết hắn vẫn còn thi pháp hẳn là bị miểu sát, còn đối phương sử dụng bí thuật Âm ba, tu vị không phải nhỏ, sẽ là gì chứ? Phật môn Sư Tử Hống, Đại Lôi Âm bí thuật, hay là Ma Đạo Thiên Ma Khiếu Hồn Thần Phách?"
"Đạo hữu không cần đoán nữa, theo ta được biết, các lưu phái Chính Ma Nho Phật, kể cả tu yêu giả, đều có bí thuật âm ba. Rất khó suy đoán trường diện khi đó, huống chi có đoán đúng cũng vô dụng, dù sao sự tình đã trôi qua nhiều năm"
"Chủ nhân nói không sai, là lão nô đa tâm, thế sự chuyển dời, bất kể năm đó xảy ra chuyện gì thì hiện tại cũng như phù vân." Độc Long lão tổ gật đầu, lời này cũng không phải vuốt mông ngựa mà xác thực đồng quan điểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Hy vọng là thế." Vẻ mặt Lâm Hiên âm trầm, tiện tay bắn ra mấy đạo kiếm khí, đào một cái hố chôn di hài cổ tu npj.
Cổ tu sĩ này ngã xuống mà thi thể vạn năm trong hàn băng không hủy, khiến người nhìn thấy không khỏi cảm ngộ, lại liên tưởng đến đến bản thân mình sau này.
Hai người tiếp tục bay vút về phía trước. Theo thời gian, sương mù trở nên càng nồng đậm. Dùng thần thức cũng không thể quan sát rõ ràng, Lâm Hiên liền thì triển Thiên Phượng Thần Mục. Lại trông thấy một thi thể. Thần thức hắn lướt qua thì thấy tử trạng giống hệt cổ tu kia, cũng bởi kinh mạch toàn thân bị chấn nát mà chết.
Sắc mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng. Vài tấm phù triện đã hiện trong lòng bàn tay.
Lữ trình kế tiếp, hai người phát hiện thêm rất nhiều thi hài, phần lớn đều bảo trì hình thái khi còn sống, tựa hồ đang ngăn địch nhưng bị một lực lượng cường đại miểu sát.
Chẳng qua cũng có phát hiện mới, đó là một số tu tiên giả bị lợi trảo sắc bén cắt đầu hoặc xuyên qua ngực bụng. Hơn nữa ngoại trừ Pháp bảo, còn phát hiện một số kiện Linh Khí của tu sĩ cấp thấp.
"Độc Long, ngươi phỏng đoán thế nào?"
"Khó mà nói chính xác, bất quá những người này không phải đi tầm bảo, ngược lại là… "

"Thuộc một môn phái chăng?"
"Đúng vậy, phỏng đoán chủ nhân không hẹn mà hợp cùng lão nô."
Lâm Hiên cùng Độc Long lão tổ ngươi lừa ta gạt tạm thời không nói, chẳng qua hai người kinh nghiệm phong phú, kết luận giống nhau tới tám chín phần.
Tu tiên giả của một môn phái đồng loạt ngã xuống ở chỗ này, rốt cuộc bọn họ đã gặp thứ gì khủng khiếp như vậy? Nó còn hiện hữu tại nơi đây chăng?
Nghi hoặc rất nhiều, Lâm Hiên chỉ có thể kiên trì bay tiếp.
Lại qua một lát, sương mù nồng đặc bỗng nhiên tan đi, quang cảnh phía trước trở lại quang đãng. Những dãy núi cao không quá trăm trượng, uốn lượn phủ phục tới mấy chục dặm hiện trong tầm mắt. Từ không trung nhìn xuống thì có hình một con Giao Long.
Thảm thực vật trên núi tương đối thưa thớt, lại được phủ lên những lớp tuyết trắng dày xốp, xa xa nhìn lại như một thế giới được tạc bằng băng.
Dưới chân núi tản mát ra linh khí dồi dào, nồng đậm vô cùng. Lâm Hiên không khỏi đại hỉ.
Chẳng lẽ cực phẩm mạch khoáng ở chỗ này? Nếu vậy thì dễ dàng hơn rất nhiều so với suy đoán.
Lâm Hiên tay áo phất một cái, một đạo kiếm quang màu xanh như tia chớp xé tan không khí, hung hăng hướng bổ tới một ngọn núi gần đó.
Vách núi lập tức nổ bắn ra bạch quang chói mắt. Hiển nhiên đây không phải vách núi bình thường mà cực kỳ cứng rắn.
Quan sát thì trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hưng phần, gia tăng uy lực đem kiếm quang gọt bỏ tầng nham thạch bên ngoài, lộ ra một vùng tinh thạch linh lung tinh oánh bên trong.
Khảm nạm ở tầng đá bên trong là nguyên một đám tinh thể cỡ hạt táo, thể tích nhỏ hơn tinh thạch bình thường rất nhiều nhưng ẩn chứa linh lực vô cùng thuần khiết.
Quả nhiên là cực phẩm tinh thạch!
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ kinh hỉ. Thật sự là thiên lão quá ưu đãi hắn!

Ở bên kia, bộ dáng Độc Long lão tổ cực kỳ phức tạp, chán ngán thất vọng nhưng Lâm Hiên không thèm quan tâm. Đêm dài lắm mộng. Việc cần làm lúc này là nhanh chóng động thủ.
Tay áo hắn phất một cái, một tầng quang hà bay vút ra, xoay quanh trước người ba thước thì thiên địa nguyên khí cuồn cuộn mà vào. Lâm Hiên lại liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết.
Quang hà rốt cuộc biến thành một Lưỡng Nghi Thái Cực Đồ chừng bảy tám trượng, nhìn qua vô cùng huyền diệu, mặt ngoài còn có phù văn quỉ dị ẩn như hiện, khí tức thần bí mà cổ xưa thê lương tỏa khắp.
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên ngưng trọng, một ngón tay điểm ra phía trước.
"Vạn Lưu Quy Tông!"
Đây là chiêu số hắn tự sáng tạo ra trong lúc bế quan, không sử dụng bảo vật mà dùng kiếm khí để đả thương địch thủ, uy lực vô cùng.
Chỉ thấy Thái Cực Đồ phun ra những cột sáng màu sắc khác nhau, bao hàm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Sau đó chúng chợt phân giải thành mấy ngàn đạo kiếm. Dài thì bảy tám trượng mà ngắn thì cỡ nửa tấc.
Không ngờ thiên địa nguyên khí ẩn chứa bên trong khiến Độc Long lão tổ hoảng sợ thất sắc. Dù là ở lúc toàn thịnh, lão muốn tiếp được này công kích cũng không dễ.
Lúc này Lâm Hiên nâng tay trái, hàng nghìn hàng vạn kiếm khí cuồn cuộn mà lên. Hắn nhắm mắt, dùng thần thức cẩn thận thao tác kiếm khí bắn tới.
Những tiếng phốc phốc liên tục vang lên, từng viên cực phẩm tinh thạch liên tiếp được đào ra.
Lâm Hiên tế ra một túi trữ vật, từng đạo thanh hà bay vút ra thu hồi các viên cực phẩm tinh thạch. Rất nhanh túi trữ vật đã bị lấp đầy, hắn liền đem nhét về bên hông.
Sử dụng kiếm quang khai khác mạch khoáng, chỉ thấy đầy trời có tới mấy vạn kiếm khí đủ mọi màu sắc, Tu sĩ muốn thao túng số lượng nhiều thế này cần thần thức vô cùng cường đại. Độc Long lão tổ thở dài, tự nhận bản thân lão không thể làm được.
Ánh mắt của lão ma trở nên dao động, dù lão có thể giải trừ cấm hồn thuật rồi đoạt xá, cũng chưa chắc có năng lực đánh một trận cùng đối phương.
Lão quái vật ở một bên bồn chồn. Lâm Hiên đem phần lớn tinh lực thao túng kiếm khí.
Thời gian rất nhanh trôi qua một bữa cơm

Mạch khoáng này kéo mấy chục dặm nhưng Lâm Hiên hành sự cực kỳ nhanh chóng, mạch khoáng trước mắt bị khai thác khoảng một phần ba.
Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ truyền vào tai, nương theo là linh áp đáng sợ xuất hiện ở chân trời, giống như hải triều sóng dữ cuồn cuộn áp đến bên này.
Khí thế này tuyệt không kém Thánh Thành chấp pháp trưởng lão! Tu tiên giả Động Huyền Trung Kỳ!
Chỉ thấy một đạo kinh hồng chợp lóe ở chân trời, thoáng chốc đã bắn qua đây.
Tròng mắt Lâm Hiên co lại. Chưa cần biết đối phương là ai nhưng tiên hạ thủ vi cường, hắn hét lớn một tiếng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa, liên tiếp điểm ra mấy đạo pháp quyết.
"Đi!"
Theo tiếng quát, kiếm khí tính bằng đơn vị hàng ngàn thay đổi phương hướng, ngừng đào bới mà tụ lại hóa thành từng dải, trong tiếng vù vù, một luồng sóng kiếm khí cuồng bạo cuốn ra.
Chứng kiến công kích đáng sợ này, Độc Long lão tổ hít vào một hơi. Thời khắc này, lão quái vật đã tin tưởng Lâm Hiên có đủ thực lực khiêu chiến vượt cấp.
Nghìn vạn kiếm khí tầng tầng lớp lớp, như hải triều sóng dữ bắn tới. Mắt thấy kiếm khí muốn nuốt hết đối phương thì trong thân ảnh trong độn quang liền đánh ra một quyền.
Trong khoảnh khắc này, Tiểu Mao Cầu bên trong túi linh thú kêu lên rin rít. Lâm Hiên bỗng có cảm giác nguy hiểm, theo bản năng cơ hồ bước sáng như trái một bước. Không gian chấn động thì thân hình hắn biến mất tại chỗ.
Cơ hồ cùng lúc, những đạo kiếm khí mênh mông bắt đầu tán loạn, sau đó mới có âm thanh bạo liệt theo sau, chứng tỏ lực phá hoại của quyền kia đã đi trước cả thanh âm.
Mà chỗ Lâm Hiên vừa mới đứng, hư ảnh vẫn chưa kịp tan, không chút dấu hiệu lại bị một cỗ ám kình xé rách thành hư vô.
Vẻ mặt Lâm Hiên khó coi đến cực điểm. Mồ hôi thấm ướt cả y phục. Hắn chiếm tiên cơ, đánh lén đối phương nhưng địch nhân thật quá cường đại.
Có lầm hay không, lão quái vật Động Huyền trung kỳ lại đáng sợ như vậy sao?


Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Chương 619: Thi hài cổ tu trong băng
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...