Bách Luyện Thành Tiên

Chương 475: Định Tinh Bàn

Địa hình Khê Dược Giản vô cùng kỳ lạ, vốn chỉ có một lối vào. Bên trong có không ít yêu thú nhưng Lâm Hiên chỉ thả ra một chút linh áp, tức thời đám yêu thú gào thét phủ phục hoặc là vội trốn hướng sang nơi khác.
Đối với đám yêu thú cấp thấp này, Lâm Hiên tự nhiên không hứng thú liệp sát.
Phiền toái chính là hắn không còn nhớ rõ địa hình. Theo lý tu sĩ đã đi qua một lần thì không quên nhưng đã ba trăm năm, ký ức trở nên mơ hồ.
Cũng may với thần thức rất mạnh, trải qua một phen cẩn thận tìm tòi Lâm Hiên đã thấy mục tiêu.
Đó là một ngọn núi cao ngất. Lâm Hiên đem thần thức phát ra quan sát lần nữa, qua một lúc thì nâng tay phải lên.
Ông ông. . .
Chỉ nghe cuồng phong bạo liệt khiến mây trôi cuồn cuộn, sau đó từ tay áo bắn ra một đạo hào quang, hóa thành một con song đầu ma xà hung hăng hướng lao xuống đỉnh núi.
Oanh!
Tiếng nổ lớn truyền vào tai, đá vụn bay tứ phía rào rào như mưa. Tức thời ngọn núi cao cả ngàn trượng sụp xuống.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một cơn lốc xoáy khổng lồ lăng không nổi lên, những cây đại thụ chọc trời gần đó cũng bị nhổ tận gốc. Đám cự thạch vừa sụp xuống nhất thời bị bốc đi.
Chỉ thấy một hang động hiện ra trong tầm mắt. Chung quanh có một trận pháp cấm chế vô cùng tinh xảo.
Lâm Hiên hạ thân xuống. Ánh mắt đảo qua thì vẻ mặt dần ngưng trọng.
Tuy nhận không ra nhưng họa văn ký hiệu trận pháp có vài phần tương tự nơi Tu la Vương hành Cung tại Vô Định Hà.
Quan sát một thoáng thì cấm chế chỉ hiệu quả ẩn đấu thần thức, không có cản trở đối với hành động.
Lâm Hiên đem Cửu Thiên linh Thuẫn mở ra rồi bay xuống. Qua một tuần trà không ngờ lại nhìn thấy ánh sáng.
Ồ! Lâm Hiên kinh lịch uyên bác nhưng lúc này sợ ngây người. Trước mắt là một quảng trường vô cùng rộng lớn, nhìn không thấy điểm cuối.
Trên này la liệt thi thể chất cao như núi nhưng niên đại đã từ rất lâu. Những hài cốt này gồm của nhân tộc yêu tộc, còn thêm những thi thể hình thù quỉ dị như là của cổ ma.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra, đột nhiên chân mày khẽ động lướt qua bên trái. Bên một thi thể hình dạng quỉ dị, còn có một tàn phiến pháp bảo nhưng linh tính chưa mất.
Lâm Hiên nâng tay phải, tàn phiến pháp bảo đã bị hút vào lòng bàn tay.
"Thiếu gia, cho ta xem qua được chăng?" Thanh âm Nguyệt nhi truyền vào tai, mang theo vài phần ngưng trọng.
"Ừm."
Lâm Hiên không chần chờ, đưa vật ấy cho tiểu nha đầu.
"Hảo âm khí tinh thuần!"
Nguyệt nhi là âm hồn chi thể, lại là Tu la vương chuyển thế. Tự nhiên vô cùng mẫn cảm đối với âm lực quỷ khí .
"Quỷ đạo tu tiên giả không thể có âm khí tinh thuần đến cực hạn thế này" Lâm Hiên xem xét hài cốt trên mặt đất rồi thì thào mở miệng.
"Ưm. Tiểu tỳ cũng nghĩ như vậy, quỉ vật này hơn phân nửa là đến từ Âm ti giới".
"Xem ra tại thời thượng cổ, nơi U Châu này đã xảy ra sự tình vô cùng trọng đại nào đó."
Lâm Hiên vừa nói vừa đem thần thức khuếch trương ra. Khắp quảng trường ngoại trừ thi hài thì lác đác chỉ có tàn phiến pháp bảo, không có cái ngọc giản nào lưu lại.
Nói cách khác, vô số tu sĩ yêu tộc cổ ma, thậm chí quỉ vật Âm ti giới ngã xuống nhưng không chút manh mối.
Bất quá cuối quảng trường, Lâm Hiên phát hiện một thông lộ. Thân hình khẽ chuyển hóa thành một ánh cầu vồng bay đi.
Có thể nói độn thuật của Lâm Hiên trong nháy mắt vượt nghìn dặm tuyệt không khoa trương. Nhưng thông lộ dường như dài vô tận, bay gần nửa canh giờ mới thấy một tòa thành trì nguy nga hiện trong tầm mắt.
Chính xác là một thành trì đã hoang phế, hiển nhiên là một di chỉ thượng cổ nào đó.
Lâm Hiên cẩn trọng dùng thần thức đảo qua thì chân mày khẽ động.
"Thiếu gia, làm sao vậy?"
"Dường như đã có người tới"
Lâm Hiên bay tới một nơi phế tích đổ nát, một dấu vết hiện vào mi mắt. Là vết hài nhỏ nhắn như gót sen. Chính là của một nữ tử lưu lại, hiện chưa thể phỏng đoán tu vị người này.
Nơi này vẫn có cấm chế, thần thức phát ra ngoài phạm vi mười trượng đều bị bắn ngược trở về.

Lâm Hiên nhíu mày rồi mở miệng:"Nguyệt nhi."
"Dạ, thiếu gia." Hai người đã sớm tâm ý tương thông. thân hình Nguyệt nhi vừa chuyển hóa thành một đạo bạch quang bay vào Thiên Cơ Phủ.
Hai tay Lâm Hiên hợp lại thi triển Liễm Khí Thuật, khí tức toàn thân trở nên như có như không bay vào trong thành cổ.
Còn chưa biết trong này có những nguy hiểm gì, Lâm Hiên không ngự khí mà thi triển khinh thân thuật lướt vào.
Các con đường bên trong rộng lớn, đủ cho bốn năm cỗ mã xa chạy song song. Các tòa kiến trúc hai bên sớm đã điêu tàn, chỉ còn một đống đổ nát nhưng vẫn thấy được phong cách khác lạ.
Thỉnh thoảng có thi hài đập vào mắt. Đột nhiên trên mặt Lâm Hiên lộ chút ngưng trọng, phát hiện có lệ khí tiếp cận. Bên trái hắn là một hắc ảnh có vài phần tương tự u hồn nhưng lệ khí trên chung quanh đậm đặc hơn mấy lần.
"Oán linh." Lâm Hiên thì thào có chút kinh ngạc.
Oán linh cũng là một loại âm hồn quỷ vật, người chết oán niệm sâu đậm, hơn nữa sau khi chết nguyên thần bất diệt thì hình thành oán linh. Luận thực lực vượt qua xa u hồn. Từ uy áp phát ra thì thực lực Oán linh trước mắt cỡ một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ.
Lâm Hiên vốn không hứng thú với loại cá tạp nhỏ này. Oán linh hung tàn ngoan lệ nhưng linh trí còn chưa mở ra, sưu hồn cũng không tác dụng.
Tay áo phất một cái, một đạo hào quang bắn ra biến thành một thanh tiên kiếm, đem thủ cấp của Oán linh lấy xuống.
Lâm Hiên tiếp tục đi về phía trước. Trên đường gặp phải một số quỷ vật Âm ti nhưng cảnh dưới đều thấp hoặc bằng Ngưng Đan Kỳ. Lâm Hiên giơ tay nhấc chân đã dễ dàng diệt sát bọn chúng.
"Thiếu gia, trong này nhiều quỷ vật như vậy có thể liên quan đến Âm ti giới chăng?" Thanh âm tò mò của tiểu nha đầu lại vang lên.
"Cũng không hẳn. Thị thành của nhân tộc nếu có người chết nhiều năm như vậy, sinh ra âm hồn quỷ vật cũng không lạ." Lâm Hiên chưa dám khẳng định.
Nguyệt nhi gật đầu. Cổ di tích này có niên đại từ rất lâu, khắp nơi bốc ra khí tức âm u quỷ dị.
Bất quá hai người tài cao mật lớn không chút sợ hãi. Lại đi một lát thì trong không trung truyền đến thanh âm bạo liệt.
Có người...
Thần sắc Lâm Hiên khẽ động hít một hơi, thân ảnh trở nên mờ ảo như một u hồn bay về phía trước.
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, chỉ thấy trước mắt linh quang lập lòe, hai thân ảnh đang kịch liệt đấu pháp.
Một bên là một thiếu nữ đẹp tuyệt mỹ đến độ dùng lời mà tả thì không đủ.
Ánh mắt Lâm Hiên trở nên xuất thần, sắc mặt thay đổi. Sau khi rời Tụ Linh không gian, gặp lại Mộng Như Yên hắn có hỏi thăm về nàng. Khi nghe nói là nàng đã xuất ngoại trong lòng có chút vấn vương, nằm mơ cũng không ngờ gặp lại nàng trong này.
Hơn một trăm năm không gặp, hoa dung của giai nhân không chút nhuốm màu thời gian ngược lại càng xinh đẹp lạ thường.
Ánh mắt trong như làn thu thủy, đôi mi như liễu vờn gió xuân, chiếc mũi thon nhỏ như dọc dừa thẳng thớm, đôi môi mọng khép lại như hai nửa anh đào nhỏ, ngũ quan phối hợp cân xứng đến tuyệt mỹ.
Vân Trung tiên tử! Tuy chưa thể nói là mỹ lệ diễm tuyệt tam giới nhưng nhan sắc không thua kém Tu La Vương là bao nhiêu.
Nhớ rõ lần đầu hai người tiếp xúc cũng chính tại nơi này. Khi đó hai tiểu tu Linh Động kỳ sóng vai đối mặt Hỏa Linh Môn chưởng môn. Thoáng một cái đã thêm ba trăm năm nhưng người xưa vẫn như còn đây.
Thiên ý cho hắn gặp lại nàng lần nữa tại đây chăng?
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua thân thể yêu kiều rồi lại chuyển hướng. Đối phương là một tên Cốt Ma. Cốt ma là thi thể đã chết hấp thu thiên địa nguyên khí, có thể mở ra linh trí. So với Cương thi thì có khác nhưng cả hai đều có đại uy lực kinh người.
Nhưng trước mắt không phải từ thi thể nhân tộc mà là yêu vật nào đó. Thân hình như cây cổ thụ cao tới bảy tám trượng, hình dáng vô cùng hung ác. Trong hốc mắt nó chớp động quỷ hỏa lam u, không sử dụng Linh Khí bảo vật gì. Chỉ nguyên một đôi ma tí có những lưỡi xương đao sắc nhọn dài hơn một trượng.
Toàn thân Cốt Ma được bao bọc bởi một tầng âm phong quỉ dị, uy áp mạnh tuyệt không kém Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả. Khó trách Tần Nghiên đang phải chống đỡ không ngừng.
Nhưng lúc này động tác của nàng vẫn như lưu thủy hành vân, không vương chút bụi trần. Bàn tay ngọc như nhược lan biến hóa không ngừng, đại chiến mà chẳng khác như đang bay múa cùng ngàn hoa.
Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng trên dưới bay múa, mềm mại như nước nhưng mạnh mẽ như tùng long, huyền diệu đến tột đỉnh. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nhìn qua vô cùng mỹ lệ, bất quá Tần Nghiên chỉ là Nguyên Anh Trung kỳ đỉnh phong tu tiên giả. Đối mặt tồn tại Nguyên Anh hậu kỳ chỉ là đau khổ ngăn cản mà thôi.
Cơ duyên xảo hợp, nếu Lâm Hiên không vừa vặn tới chỗ này, nói không chừng Vân Trung Tiên Tử sẽ làm bạn với cô hồn dã quỷ nơi đây. Cốt Ma nào biết phân biệt đẹp xấu, càng không thương hương tiếc ngọc cái gì.
A!
Một tiếng la nhẹ truyền vào tai. Ma thủ của Cốt Ma thế như băng sơn liệt địa đánh tới. Cũng may động tác Tần Nghiên nhẹ nhàng, chỉ bị dư lực quét trúng. Hơn nữa tại thời khắc chỉ mành treo chuông đã đem Cửu Thiên Linh Thuẫn mở ra.
Oành! Đá vụn bắn tung tóe, thân hình Tần Nghiên bị chấn văng qua nhiều đám đổ nát.
Cốt Ma cũng không dừng tay, tuy không biết ném đá xuống giếng nhưng nó vô cùng chán ghét đối với sinh linh.
Đừng xem quái vật hình dáng thô kệch nhưng động tác vô cùng linh hoạt. Toàn thân nổi hắc quang hóa thành một ánh cầu vồng đen kịt lao theo.

Hảo Cốt Ma!
Trên mặt Lâm Hiên hiện lệ khí, lật tay một cái, một khối hỏa diễm cỡ quả trứng hiện ra.
Ba loại hỏa sắc linh quang không ngừng lưu chuyển trên đó, nhìn qua quỷ dị mà mỹ lệ vô cùng, đồng thời tràn đầy khí tức nguy hiểm.
Hỏa diễm mau lẹ đến không tưởng. Cốt Ma mới bổ nhào được nửa đường đã bị nó vô thanh vô tức bắn vào hậu tâm.
Bụp một tiếng vang nhỏ truyền vào tai. Một khắc trước Cốt Ma còn kiêu ngạo vô cùng mà giờ này bị đông cứng, hóa thành một tượng băng cực lớn huyền phù giữa không trung. Ngay sau đó thân hình xương trắng bỗng nhiên biến thành đen kịt.
Trong hốc mắt u lam của Cốt Ma ẩn lộ ý sợ hãi. Nhưng còn chưa hết, hỏa diễm này vốn có thuộc tính ăn mòn chí âm chí hàn.
Thiên hạ vạn vật nơi Nhân giới này có gì mà nó không thể ăn mòn? Mắt thường có thể thấy khối băng cực lớn bắt đầu tan ra.
Ngoại trừ tầng băng mỏng bên ngoài thì toàn bộ hài cốt biến thành hư vô, quái vật kia dường như chưa từng xuất hiện tại Nhân giới này.
Giơ tay nhấc chân đã diệt sát một tồn tại nguyên Anh hậu kỳ. Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, Huyễn Linh Thiên Hỏa mới thi triển lần đầu nhưng uy lực mạnh vượt xa hắn nghĩ.
Đột nhiên một tiếng kêu thất thanh truyền vào tai khiến Lâm Hiên ngẩn ngơ. Quái vật đã bị trừ, Tần Nghiên lại gặp phải nguy hiểm gì?
Lâm Hiên kinh ngạc quay sang. Đã thấy Tần Nghiên đang trong một màn hào quang màu vàng nhạt.
Nàng vừa tránh thoát một kích Cốt Ma. Do có Cửu Thiên linh thuẫn hộ thân nên tuy va vào một kiến trúc đổ nát nhưng không việc gì. Có điều xui xẻo lại kích phát một cấm chế trận pháp nơi đó.
Tần Nghiên kinh ngạc phất ngọc thủ một cái. Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng đã bay vút ra, hung hăng đánh lên màn sáng.
Sau khi luyện chế thành công bảo vật này thì nàng tâm toàn ý bồi dưỡng, đã tới tâm thần hợp nhất.
Uy lực Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng vô cùng mạnh mẽ. Nhưng một kích này chỉ như gió nhẹ lay cổ thụ, màn hào quang không chút rung động.
Còn chưa hết, dưới chân Tần Nghiên lại sáng lên vô số phù văn. Một vầng sáng quỷ dị bao trùm thân thể mềm mại của nàng. Tần Nghiên lại kinh hãi chợt kinh hô lên.
"Lâm…Lâm sư đệ."
Trong lúc hoảng hốt, gặp lại hắn khiến nàng vô cùng vui mừng. Có điều đáy mắt ẩn hiện vẻ phức tạp. Nàng đã nghe qua tin tức Lâm Hiên gia nhập Thiên Nhai Hải Các. Nếu ở bổn môn thì có lẽ nàng sẽ gọi hắn như là sư thúc. Còn hiện tại chỉ theo bản năng mà thốt lên.
"Đừng hoảng hốt. Có ta." Lâm Hiên nâng lên tay phải. Một đạo thanh quang mỹ lệ từ ống tay áo vụt bắn ra.
Thanh Hỏa Kiếm! Tiến giai Ly Hợp, bảo vật này còn được thiên địa nguyên khí gia trì thêm uy lực. Thanh quang lập lòe, tiên kiếm như lưu tinh toái vũ hung hăng chém tới phía trước.
Lâm Hiên chỉ cách Tần Nghiên chỉ mấy chục trượng, tự nhiên là chớp mắt là đến.
Xoạt một tiếng nhẹ vang lên truyền vào tai. Kiếm quang chém vào màn hào quang màu vàng nhạt. Nhưng thế tới của Thanh Hỏa Kiếm lại không hiệu quả. Màn hào quang phát ra từng vòng gợn sóng bắn ngược kiếm tiên trở về.
"Cái này. . ."
Lâm Hiên giật mình, uy lực Thanh Hỏa Kiếm mạnh như thế nào thì hắn chính là người rõ nhất.
Thượng cổ cấm chế kia là cái gì? Thanh Hỏa Kiếm không có hiệu quả vậy Thông Thiên linh bảo thì sao?
Tay trái Lâm Hiên tiếp tục vỗ tại bên hông. Nhưng Ma Duyên Kiếm đang bay ra trước người thì những tiếng động răng rắc nổi lên, màn hào quang lóe lên kịch liệt. Cả mặt đất rung lên dữ dội.
Ồ! Lâm Hiên không khỏi ngừng động tác. Cảnh tượng này có chút quen thuộc, như là truyền tống nhưng lại có chút khác lạ.
Đột nhiên một cột sáng từ trên cao bắn thẳng xuống.
Ầm ầm!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai, bọn họ đang ở sâu trong lòng đất. Như vậy phía trên đỉnh đầu phải là tầng đất đá dày đặc. Có điều lúc này nó lại biến ảo một vùng bắc đẩu thất tinh sáng ngời, cột sáng như đâm thẳng nhập vào "Trời xanh".
Sau một thoáng không gian phía trên dường như bị xé rách, tầng mây bị xuyên phá mà ánh sao cũng trở nên ảm đạm, một vết nứt đường kính hơn trượng ẩn hiện trên đỉnh đầu.
"Phá toái hư không? " Lâm Hiên thì thào, tình cảnh này như khi lần đầu gặp Hạ Hầu Lan. Nàng được truyền thừa, có thể thi triển ra thần thông cùng loại. Nhưng đằng sau khe hở không gian này chắc chắn không phải là Linh giới.
Là nơi nào?
Trong mắt Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc thì thân thể yêu kiều của Tần Nghiên lại bị một vầng sáng quỷ dị bao bọc hút vào khe hở.
"Lâm Hiên!"
"Sư tỷ!" Lâm Hiên cũng quên thân phận hai người thay đổi la hoảng lên. Tình thế nguy cấp, hai tay hắn huy vũ liên tiếp đánh ra các đạo pháp quyết. Ngũ hành thiên địa nguyên khí Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ toàn bộ bị dẫn động đến.
Bên cạnh Tần Nghiên đột ngột hiện ra một ngũ sắc đại thủ như lưu ly đỡ lấy vùng tiếu yêu, không để nàng bị hút vào khe hở không gian.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra nhưng hắn đã cao hứng quá sớm!
Xoạt một tiếng vang lên truyền vào tai, theo trong cái khe không gian bổ ra một đạo thiểm điện chừng cánh tay, như long xà bay múa hung hăng giáng lên ngũ sắc đại thủ kia.
Uy lực thiểm điện thật kinh nhân, thoáng cái ngũ sắc quang thủ đã tan thành mây khói.
Thiên lôi!
Lâm Hiên cắn môi. Sắc mặt trắng bệch, đáy mắt ẩn ẩn vẻ sợ hãi.
Tại thời điểm tu sĩ tại độ kiếp mới sẽ gặp phải Thiên lôi. Với thực lực của hắn hiện không thể ngăn cản. Nhưng có thể bỏ mặc Tần Nghiên, thấy nàng gặp nạn mà không cứu chăng?
Toàn thân Lâm Hiên nổi thanh quang bay lên bầu trời.
Đoành. . . . Lại một đạo thiểm điện từ đỉnh đầu giáng xuống.
Tiếp tục là Thiên lôi!
Tròng mắt Lâm Hiên co lại, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng.
"Hiện" Hắn rống to một tiếng, toàn thân linh quang chói lòa. Bích Diễm Kỳ Lân Giáp đã hiện ra. Hai tay giương cao lên đỉnh đầu, tam sắc hỏa diễm lần nữa hiện ra trong lòng bàn tay. Như chim non phá vỏ, một con phượng hoàng xuất hiện.
Lúc này Thiên Lôi thế như vạn quân. Khác nào Chân long hung bạo muốn xé Lâm Hiên thành hai mảnh.
Thiên hỏa đối Thiên lôi! Cách đỉnh đầu Lâm Hiên mười trượng, cả hai ầm ầm đụng vào nhau.
Chỉ thấy một vầng sáng thần bí diễm lệ như tiên nữ tán hoa, không chỉ mỹ lệ mà bao hàm thiên địa pháp tắc thâm ảo tràn ra.
Tại sát na này thần sắc Lâm Hiên mờ mịt, dường như đang ngộ ra điều gì thì vầng sáng đã ào ào bạo liệt ra.
Cuồng phong bắn ra bốn phía, bên trong chứa đựng lượng linh pháp kinh người khiến không gian có hiện tượng vặn vẹo.
Lâm Hiên thân là Ly Hợp kỳ tu tiên giả mà không khỏi biến sắc.
Ngược lại quang đoàn đang bao lấy Tần Nghiên như ẩn chứa pháp tắc huyền diệu nào đó. Bạo phong mang theo linh lực kinh người vừa thổi tới đã bị bắn ngược ra.
Lúc này Lâm Hiên chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình, muốn trợ giúp Tần Nghiên căn bản là lực bất tòng tâm.
Ly hợp tu sĩ tại Nhân Giới đã là tồn tại đỉnh cao, nhưng trong mắt tu sĩ thiết hạ pháp trận này dường như không đáng nhắc.
Đại đạo tam thiên không bến bờ, Lâm Hiên hiện còn kém xa lắm.
Bất quá Huyễn Linh Thiên Hỏa có thể đỡ được Thiên lôi đáng sợ kia. Nếu không lúc này chỉ sợ Lâm Hiên đã phân thân toái cốt.
Lát sau khi dư chấn tan đi thì phượng hoàng hóa thành hỏa diễm rớt xuống trong bàn tay Lâm Hiên. Nhìn qua thì tam sắc ảm đạm nhưng chỉ là hao tổn chân nguyên, chỉ cần bồi dưỡng mấy ngày có thể khôi phục.
Lần này tuy nhiên mạo hiểm nhưng khi Thiên hỏa và Thiên lôi chạm vào nhau, Lâm Hiên hiểu được một số pháp tắc thiên địa. Ngày sau tu hành ắt có chỗ hữu dụng.
Trên mặt hắn thoáng buồn bã. Cuối cùng Tần Nghiên vẫn bị hút vào khe không gian.
"Thiếu gia đừng lo lắng, có lẽ Vân Trung tiên tử nhân họa đắc phúc truyền tống đến Linh giới a!".
Thanh âm ôn nhu truyền vào tai, Nguyệt nhi đã rời Thiên Cơ phủ ở một bên an ủi hắn.
"Không, tuy phá toái hư không nhưng địa phương nàng tới không phải là Linh giới." Lâm Hiên lắc đầu thì thào mở miệng.
"Thiếu gia sao biết được?"
"Cụ thể thế nào ta cũng không giải thích được. Nhưng nơi nàng đi tuyệt không phải Linh giới."
"Ưm. Ta tin thiếu gia, nhưng người đã hết sức. Đừng đau lòng nữa. Ta nghĩ Vân Trung tiên tử sẽ rất cảm động, vì nàng mà thiếu gia dám chống lại Thiên kiếp."
Lời của Nguyệt nhi dễ nghe nhưng ẩn hàm một chút ghen tuông. Lâm Hiên nghe ra nhưng giả lơ như không biết.
Trong lòng Nguyệt nhi có chút không thoải mái nhưng rất nhanh tan biến. Người kia cũng đã đi rồi, nàng còn làm khó thiếu gia làm gì nữa.
"Thiếu gia. Có lẽ trên trận pháp có manh mối nơi mà Tần tiên tử tới"
"Ừm." Lâm Hiên gật đầu cẩn trọng đi tới trận pháp, không muốn lại vô ý gây ra cấm chế lần nữa.
Ánh mắt đảo qua, trận này tương tự như Truyền tống trận nhưng vẫn có điểm khác biệt.
"Ồ. Thiếu gia, kia là thứ gì?"

Trong sự kinh ngạc, Lâm Hiên vươn tay vỗ tại bên hông. Quang hoa lóe lên rồi trước người hiện một vật giống như đúc trong trận pháp.
Ánh mắt Lâm Hiên chớp động, trong lòng đầy tò mò. Vật này là tại Thất Tinh Đảo, cơ duyên xảo hợp hắn chiếm được trong tay Khổ đại sư.
Vạn Quỷ Hồ trong cửu đại thế lực Thất Tinh Đảo đã điều động vị hàng nghìn tu tiên giả truy tìm. Chứng tỏ nó là vật bất phàm.
Lâm Hiên đã từng nhiều lần thử qua nhưng nó chỉ như một kiện trung phẩm Linh Khí. Hắn sớm đã quên nó trong túi trữ vật. Không ngờ lại có liên hệ với trận pháp này.
Thượng cổ di tích này rốt cuộc có bí ẩn gì?
Lâm Hiên xem xét một hồi vẫn chưa phát hiện thêm gì. Đang còn tìm tòi thì một thanh âm trong trẻo mang vài phần điêu ngoa truyền vào tai:
"Không cần tìm hiểu, chỉ là Ly Hợp kỳ tiểu tu tiên giả sao có thể nhận biết trận pháp nghịch giới này?"
Lâm Hiên quay sang đã thấy một thiếu nữ mắt mày như vẽ nhưng cao chỉ hơn một tấc, mặt mũi tràn đầy khinh thường đang nhìn hắn.
"Tiểu Đào, ngươi đã tỉnh?" Trên mặt Nguyệt nhi tràn đầy vui mừng.
"Tiểu thư."
Tiểu Đào quay đầu, trên khuôn mặt đáng yêu lộ nụ cười, vù thoáng cái nhào vào trong ngực Nguyệt nhi.
Nhìn hai mỹ nữ lớn nhỏ thân mật Lâm Hiên không khỏi lắc đầu. Tiểu Đào tuy không lễ lạt nhưng hắn sao lại so đo tiểu nha đầu này làm gì.
Qua một hồi Lâm Hiên mới chậm rãi mở miệng: "Tiểu Đào, rốt cuộc trận pháp nghịch giới là cái gì?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi?"
Ngữ khí Tiểu Đào có vẻ khinh thường, không xem hắn vào đâu.
Lâm Hiên đang lắc đầu thì Nguyệt nhi đã giải vây: "Tiểu Đào, không cho phép ngươi vô lễ với thiếu gia, nói cho ta biết trận pháp nghịch giới là cái gì?"
Tiểu Đào cười lộ má lúm đồng tiền dịu dàng trả lời: "Tiểu thư chưa khôi phục ký ức nên không rõ. Trận pháp nghịch giới dùng để Phá Toái hư không nhưng không thể đến Linh giới hay Ma giới. Chỉ có thể tới các Nhân giới song song."
"Các Nhân giới song song là sao?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Tiểu Đào vừa mới bị tiểu thư trừng mắt nên cũng không dám khó Lâm Hiên: "Có lẽ ngươi đã nghe đồn Nhân Giới có chín nơi. Nhưng có thể nói chín nơi này hoàn toàn tách biệt với nhau. Được xem như là chín Nhân Giới khác nhau."
"Hả? Chín Nhân giới khác nhau vậy... trận pháp nghịch giới này có thể xem như thông đạo giữa các nơi?"
"Không hổ là trư, đáp đúng phân nửa." Thanh âm Tiểu Đào khoan thai truyền đến, chẳng biết tại sao nàng luôn nhìn Lâm Hiên không thuận mắt, nhịn không được mỉa mai.
"Khụ khụ"
Lâm Hiên dở khóc dở cười còn trên mặt Nguyệt nhi tràn đầy áy náy. Bất quá tính tình của nàng nhu nhược, Tiểu Đào không nghe lời nhưng nàng cũng không có biện pháp.
"Ngươi nói một nửa là chỉ cái gì?"
Thấy Lâm Hiên không tranh cãi Tiểu Đào ung dung giải thích: "Trận pháp nghịch giới tuy khó tìm nhưng các tu sĩ thượng giới lại không coi vào đâu. Các tồn tại cao cấp của Linh giới, Cổ Ma và Âm ti giới chúng ta đều có thể thiết lập ra. nhưng mấu chốt là phải có Định Tinh Bàn mới được."
"Định Tinh Bàn, chẳng lẽ chính là vật này?" Lâm Hiên nhíu mày mở miệng nhìn vật hình tròn trong tay.
"Không sai, lai lịch kỳ lạ thứ này. Ngay cả ta cũng không rõ nhưng xác thực phải có nó, mới có thể bày ra trận pháp."
"Từ Linh giới xuống Nhân Giới, các tu sĩ chỉ dùng đại thần thông Phá toái hư không nhưng muốn tới các Nhân giới song song cần phải có thêm Định Tinh Bàn bày trận. Như vậy chẳng lẽ lực cản giữa các Nhân Giới còn lớn hơn sao?" Lâm Hiên có điểm nghi hoặc nói.
"Ta cũng không rõ điểm này, ký ức của ta cũng bị phong ấn rất nhiều" Tiểu Đào thở dài một hơi nói:
"Ta chỉ biết là Định Tinh Bàn tổng cộng có chín cái, tới chín nơi thì cần chín Định Tinh Bàn khác nhau"
Người nói vô tình mà người nghe hữu ý, sắc mặt Lâm Hiên thoáng cái trở nên khó coi. Nói như vậy thì trận pháp nghịch giới này chỉ truyền tống được một hướng, nếu hắn đuổi theo Tần Nghiên thì không cách nào trở về.
Trầm ngâm thật lâu Lâm Hiên thở dài. Tay phải nâng lên, một đạo quang hà bay vút ra đem Định Tinh Bàn trong trận pháp xoáy lên.
Giữa tại vật hình tròn có hai văn tự xưa cũ, đáng tiếc hắn không nhận ra. Chắc hẳn ghi lại danh tự nơi Nhân Giới nào đó.
"Thiếu gia, ngươi còn ý định đuổi theo Tần tiên tử nữa chăng?" Thanh âm hiếu kỳ lẫn chút lo lắng của Nguyệt nhi truyền vào tai.
"Ta có thể theo nàng sao? Mỗi người có phúc duyên riêng không thể cưỡng thể cầu. Nàng đi tới nơi khác trong Nhân Giới. Chỉ hy vọng sẽ gặp thiên đại cơ duyên."
Lâm Hiên miễn cưỡng nở nụ cười , dù sao Tần Nghiên đã là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, đến Nhân Giới khác có thể tự bảo vệ mình.
Hơn nữa với tư chất của nàng, Lâm Hiên tin một ngày nào đó có thể gặp lại nơi Linh giới. Nhân Giới có chín nơi nhưng Linh giới thì duy nhất có một.


Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Chương 475: Định Tinh Bàn
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...