Bách Luyện Thành Tiên
Chương 241: Thuần kim thuộc tính
Qua lời Hạnh Nhi Lâm Hiên dễ dàng đi tới một tòa lầu các rộng rãi khí thế hào hùng. Lầu này được cất bằng gỗ rộng khoảng ngàn trượng, đứng trước cửa là hai gã tu tiên giả khoảng tam tuần vận hồng bào. Thấy Lâm Hiên chậm rãi đi tới thì hai người liền khom mình hành lễ, một gã cung kính mở miệng nói:"Hoan nghênh tiền bối đến đại hội, dựa theo quy củ xin người cho hai trăm khối tinh thạch."
Hai trăm khối tinh thạch? Trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện một tia kinh ngạc, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, trong ánh hào quang một đống tinh thạch xuất hiện trước mắt.
Gã kia dùng thần thức đảo qua số lượng không sai thì trên mặt nở nụ cười thân thiện:" Tiền bốn thật sự là khẳng khái, hoan nghênh người tới tham dự đại hội do gia sư chủ trì."
Cửa lớn mở ra Lâm Hiên gật đầu không chút do dự cất bước tiến vào.
Hai gã kia thở phào nhẹ nhõm, không phải tu tiên giả Ngưng Đan kỳ đều thông tinh đạt lý như tiền bối này, gặp những kẻ cò kè thêm bớt chỉ khổ cho đệ tử trông môn bọn họ mà thôi.
Sau khi Lâm Hiên tiến vào đại môn lập tức có một gã đồng tử dẫn dường tới đại sảnh rộng khoảng trăm trượng bố trí vô cùng hoa mỹ.
Lúc này chỉ có gần hai ba mươi tu sĩ. Ít người như vậy khiến trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện lên một tia thất vọng. Bất quá hắn ngồi xuống trên một cái ghế đồng thời đem thần thức thả ra đánh giá bốn phía.
"Gì vậy?"
Lâm Hiên khẽ cau mày, trong đại đa số đều là Ngưng Đan kỳ nhưng lại có một nữ tử Trúc Cơ kỳ chừng mười bảy mười tám. Nữ nhân này tu vị hết sức bình thường nhưng lại ngồi cùng đám cao thủ khiến người cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chẳng biết tu luyện công pháp quỷ quái gì mà ả nữ tử kia dường như cảm ứng được, lại quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Chà, tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà cũng lớn mật như vậy, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ hứng thú nhưng cũngthu hồi ánh mắt.
"Ha ha, xem ra đạo hữu lần đầu gặp Kim Linh cô nương" Một âm thanh ấm áp truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại, là một bạch diện lão giả Ngưng Đan trung kỳ khoảng ngũ tuần cười ôn hậu vừa cất lời:
"Đạo hữu nói không sai, Lâm mỗ mấy năm gần đây luôn khổ tu, gần đây mới đi ra ngoài." Lâm Hiên ôm quyền, âm thanh khá hữu hảo mở miệng.
"Không trách được, Kim Linh cô nương này mới xuất hiện tại Tu Tiên giới chưa lâu."
"Ồ, nữ tử này mà có danh tiếng lớn thế sao?" trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoài nghi, ả chỉ là một tiểu tu Trúc Cơ kỳ mà thôi.
"Ha ha, lời này không thể nói lung tung, nếu như để Kim cô nương nghe thấy, tuy chưa tới họa sát thân nhưng cũng rất phiền toái." Bạch diện lão đầu vội vàng nháy mắt, môi khẽ mấp máy truyền âm tới.
"Ồ?" Vẻ mặt Lâm Hiên càng ngày càng đầy hứng thú:" Không lẽ nữ tử này rất có lai lịch sao?"
"Đạo hữu đoán không sai, vị nữ tử này chính là thân tôn nữ của Kim lão quái, hơn nữa nghe nói linh căn là thuần kim thuộc tính hiếm thấy nên lão vô cùng sủng ái." Bạch diện lão giả chậm rãi truyền âm, trên mặt lộ ra một tia hâm mộ.
"Thuần kim thuộc tính?"
Lâm Hiên cau mày có chút ngạc nhiên, chúng nhân đều biết linh căn ít nhiều đều có chút hỗn tạp. Loại thuần linh căn này quả thực hiếm hoi. Về Kim lão quái có lẽ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Nữ tử này tư chất đặc biệt, sớm muộn cũng tiến giai Ngưng Đan kỳ, sau lưng còn có một lão quái thần thông quảng đại chống lưng nên chúng ta không thể không nhường nhịn ả một chút."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu.
Sau khoảng một tuần nhang có thêm hơn hai mươi tu sĩ tiến vào. Đợi thêm lát nữa, một gã tu sĩ mặc hồng bào đứng lên ôm quyền hướng sang những người khác:" Hoan nghênh chư vị đạo hữu hạ cố đến Hỏa Tuyên môn. Lôi mỗ đây có chút thiển kiến, hiện tại đại hội Ấn Sơn chưa chính thức bắt đầu, bất quá Lôi mỗ cũng mượn cơ hội tổ chức một hội giao dịch, hy vọng tất cả chúng ta có thể vạn sự như ý."
Nói tới đây hắn ngừng lại một chút nhìn quanh một chút:"Chỉ là số đạo hữu tới tham gia có ít một chút, chúng ta cũng không cần dùng hình thức đấu giá, chư vị đạo hữu xin cứ đem từng món bảo vật giới thiệu một chút tiến hành trao đổi."
Lâm Hiên liếc mắt nhìn, vị chủ trì hội giao dịch này chính là tu tiên giả Ngưng Đan hậu kỳ, hơn nữa toàn thân tỏa ra yêu khí mạnh mẽ.
"Nếu lần trao đổi này là do Lôi đạo hữu chủ trì, chi bằng các hạ lấy ra bảo vật trước đi."
"Không sai, tu vị Lôi đạo hữu tinh thâm bảo vật chắc cũng bất phàm, vậy để cho chúng ta trước tiên mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy, như thế không còn gì tốt hơn."
Âm thanh của các tu sĩ nhao nhao, trên mặt hồng bào tu sĩ nở nụ cười ấm áp gật đầu:" Được, đã như thế Lôi mỗ cung kính không bằng tuân mệnh."
Người này hướng ôm quyền sang bốn phía rồi vươn tay vỗ vào túi trữ vật, một đạo sáng màu lam túi bay vút ra, sáng chói lòa khiến người không thể mở mắt, quang hoa thu liễm hiện ra một vật dài khoảng một thước.
"Ồ! Đây là..."
"Không lẽ là Lôi Ưng Cốt?"
"Một đoạn dài như vậy mà còn rất hoàn hảo, là một tài liệu luyện khí vô cùng hiếm có."
"Chu vị đạo hữu nhãn lực kinh người, cái này đúng mà một cái vuốt Lôi ưng, nếu vị đạo hữu nào có thế xuất ra năm vạn tinh thạch thì cứ việc thu Lôi Ưng Trảo này."
Năm vạn tinh thạch?
Phần lớn tu sĩ ở đây đều nuốt một ngụm nước miếng, bình tâm mà nói đây không phải thái quá nhưng cũng không phải con số không nhỏ.
Yêu thú lôi ưng này thiên sinh có thần thông Lôi thuộc tính, chỉ là yêu thú cấp ba nhưng thích quần cư khoảng hai ba mươi con. Cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không dễ dây vào
Đây là một tài liệu luyện khí tuyệt hảo, nếu như một cái móng vuốt hoàn hảo có thể dễ dàng luyện ra một kiện bảo vật hàng đầu.
Chỉ là lôi thuộc tính do kim linh căn biến dị ra rất hiếm có. Sau thời gian nửa tuần trà cũng không có người nào mở miệng.
"Như thế nào, chư vị đạo hữu không hứng thú sao?" Hồng bào tu sĩ cũng không có nóng vội, khóe miệng mỉm cười:" Nếu đã như vậy tại hạ mạn phép như giữ cho người hữu duyên" Nói xong phất tay áo một cái muốn đem thu hồi vào trong túi.
"Nguyên lai là Linh tiên tử có hứng thú đối với Lôi ưng Trảo này sao." Vẻ mặt Hồng bào tu sĩ tràn đầy kinh ngạc.
"Ai cần ngươi lo lắng nhiều như vậy, bổn tiên tử không thiếu tinh thạch, mua vật này về để giỡn không lẽ không được hay sao?" Kim Linh tiên tử trừng mắt nhìn đối phương một cái, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, quang hoa lóe sáng rồi rầm một tiếng, một đống tinh thạch xuất hiện trước mặt.
Nữ tử này đúng là điêu ngoa khiến Lâm Hiên liếc mắt một cái, kiêu ngạo như vậy nếu không phải cố kỵ lão quái vật sau lưng. Cho dù là có mười cái mạng chỉ sợ ả cũng khó rời khỏi chỗ này.
Lâm Hiên lắc đầu, tiểu nữ tử này thật không biết trời cao đất rộng.
Vẻ mặt của hồng bào tu sĩ cũng không được tốt lắm nhưng cũng không tiện phát tác, khóe miệng lộ ra chút cười khổ:" Linh tiên tử nói giỡn rồi, nếu có đủ tinh thạch nàng muốn làm gì với nó cũng không phải sự tình của Lôi mỗ."
Thần thức đảo qua đống tinh thạch số lượng không thiếu liền đem lôi ưng Trảo đưa cho ả.
Qua một hồi sau có một đại hán cường tráng mặt mày hung ác âm thanh ồm ồm đứng dậy.
"Kẻ hèn mang bảo vật cũng không nhiều chỉ có hai khối yêu đan cấp ba, không cần trao đổi đồ vật khác, cứ trả tinh thạch cho cao vào là mỗ ưng ý."
Yêu đan cấp ba?
Thần thức của Lâm Hiên đảo qua cũng không có gì hứng thú, lúc này đã có vài gã tu sĩ gia nhập tranh đoạt.
Theo thời gian nào là da lông xương cốt yêu thú, đan dược phù triện thậm chí còn có cổ bảo không phải là ít.
Có người dễ dàng giao dịch thành công song phương vui vẻ, cũng có kẻ không ngừng hỏi han giá cao không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Lâm Hiên cũng tiện tay thu vào một số, nơi này các loại tài liệu yêu thú cũng phong phú hơn Nhân giới nhiều hơn nữa giá cả cũng thấp hơn nhiều. Chẳng mấy chốc đã có hơn hai mươi người giao dịch xong, đến lượt nữ tử Kim Linh kia, chỉ thấy ả cổ tay lật một cái trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp gỗ.
Cái hộp này không biết dùng gỗ kỳ lạ nào đóng thành, có màu tím nhạt tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Chỉ thấy Lâm Hiên nhìn chằm chằm, vẻ mặt đột nhiên trở nên cổ quái, tay phải linh quang chớp động nhẹ nhàng vỗ vào bên hông.
Ả Kim Linh đưa tay nhẹ nhàng đem nắp hộp mở ra, bên trong lộ ra một cái trứng yêu thú màu vàng kim nhạt to như quả trứng gà, bên ngoài còn có dám một tấm phù triện có vẻ thần bí.
"Đây là..."
Các tu sĩ đều mở to hai mắt nhìn nhưng sau khi xem xét một lát đều lộ vẻ mặt nghi hoặc như là không ai nhận ra.
"Hừ!" Ánh mắt thiếu nữ đảo qua lộ ra vài phần kiêu ngạo:" Các ngươi đều là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ sao kiến thức lại nông cạn như vậy."
Đến mức này Lâm Hiên cũng chịu thua ả, hắn đã gặp qua nhiều kẻ kiêu ngạo nhưng chưa thấy ai bằng ả này, có một đại tu sĩ làm bình phong không thèm để ai vào trong mắt.
"Xin thỉnh Linh tiên tử, cái trứng này là gì?" Hồng bào tu sĩ thân là chủ trì, đương nhiên sẽ không thể đứng nhìn hào khí của đám tu sĩ ở đây bị ả lấn át.
"Đây là trứng của Tam đầu Kim Mãng, các vị cũng đã thấy gia tổ đã dùng phù triện phong ấn chưa nhận chủ. Ta cần một bình Trúc Cơ đan nhưng phải là thượng phẩm mới được." Kim Linh chậm rãi mở miệng, ngữ điệu kiêu ngạo nhưng thanh âm của ả nghe êm dịu như rót mật vào lòng.
"Cái gì, tam đầu kim mãng?" Các tu sĩ thất kinh lộ vẻ mặt tham lam, thậm chí Lâm Hiên còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng, hiển nhiên trứng yêu thú này giá trị không nhỏ.
"Thế nào, có vị đạo hữu nào nguyện ý trao đổi không." Thanh âm của nữ tử vang lên có vẻ có chút vội vàng.
Chúng tu sĩ không khỏi nhìn nhau, có người nào là không muốn? nhưng thượng phẩm Trúc Cơ đan nào phải là dễ có?
Trong mắt Lâm Hiên lóe ra tia kỳ lạ nhưng vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế.
Sau một hồi lâu một lão giả đầu hói đứng lên gãi đầu:" Linh tiên tử, kẻ hèn này có một bình trung phẩm đan, nguyện ý xin bù thêm tinh thạch không biết..."
"Hừ, trung phẩm đan? ngươi nghĩ gia tổ ta không có hay sao, về phần tinh thạch thì bổn tiên tử lại càng không thiếu." Thấy lão giả đứng lên, mắt ngọc của nữ tử sáng lên nhưng không khỏi thất vọng, thanh âm trở nên lạnh lùng.
Lão giả đầu hói đạp phải một cái đinh không nhỏ, sắc mặt có chút khó coi nhưng dường như có điều cố kỵ, bặm môi không nói một lời lui lại.
Kim Linh coi như không nhìn thấy, trên mặt vẫn mang theo một tia chờ đợi, nhưng một lúc lâu cũng không thấy có người lên tiếng, đành đem nắp hộp đóng lại cho vào túi trữ vật.
Kế tiếp vẫn tiếp tục trao đổi nhưng không thấy xuất hiện vật phẩm nổi bật, đến phiên Lâm Hiên đứng lên, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm là một kiện cổ bảo, hắn cũng không nhớ mình đã thu được từ đâu.
Cổ bảo này tuy kém một chút nhưng đã dẫn tới ánh mắt tham lam của chúng tu sĩ, bảo vật cỡ này đương nhiên ở phường thị bình thường rất khó mua được.
Lập tức nổi lên một phen trả giá điên cuồng, cuối cùng bị một tu sĩ mua với lấy cái giá tận trên trời xanh là mười vạn tinh thạch.
Lại thêm canh giờ cuối cùng một gã tu sĩ dùng một cây linh thảo ngàn năm trao đổi tài liệu thì hội này cũng xem như kết thúc. Đám tu sĩ ít nhiều cũng chút thu hoạch vui vẻ đi ra khỏi lầu các.
Lâm Hiên thản nhiên rời đi, theo lời Hạnh nhi hôm nay còn một hội giao dịch tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng sắp bắt đầu nhưng hắn cũng mấy hứng thú.
Hiện tại sắc trời đã mờ tối, chung quanh cũng chỉ có lưa thưa vài gã tu sĩ.
Lâm Hiên đi tới trước một rừng cây hoang vu không có bóng người lặng lẽ đem thần thức thả ra, trong vòng vài dặm không có tu tiên giả. Sắc mặt hắn lộ vẻ hài lòng hai tay bấm pháp quyết, thân ảnh nhất thời trở nên mơ hồ hóa thành một đạo kinh hồng bay nhanh về phía bầu trời.
Cùng lúc đó các tu sĩ tham gia hội giao dịch kia cũng đều rời đi trong đó vị Kim Linh tiên tử Trúc Cơ kỳ kia.
Mang Sơn đại hội chưa bắt đầu nhưng không phải tu sĩ cao cấp nào cũng thích ở tại Nghênh Tân Các. Một số kẻ có tính tình cổ quái như Kim lão quái thích ở nơi hoang vắng là một động phủ cách khoảng trăm dặm, lúc này Kim Linh đang quay trở về đó.
Chỉ thấy vẻ mặt nữ tu kiêu ngạo lại đầy lo lắng, tuy được gia tổ thương yêu đồng thời có thiên tư khiến kẻ khác hâm mộ nhưng ả cũng có nỗi khổ không nói thành lời, chính là thiên sinh đoạn mạch chi thể.
Nhưng nếu như vận khí cực tốt có thể may mắn Kết Đan thành công thì sau này không có thêm bất cứ trở ngại gì.
Sau khi lão tổ chẩn đoán bản thân có loại thể chất này, trong lòng Kim Linh vô cùng chán nản, Kim lão quái tuy là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng cũng không có cách gì giúp ả.
Không lẽ kiếp này đành cam lòng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ sao, với tính tính kiêu ngạo của Kim Linh chịu sao nổi, đã xem vô số điển tịch rốt cục tìm được phương cách hóa giải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Muốn gia tăng tỷ lệ Ngưng Đan có thể tìm đan dược bù đắp, vào thời cổ đã có vài tu sĩ dùng một bình thượng phẩm Trúc Cơ đan dùng để trùng kích chướng ngại, có thể triệt tiêu âm ảnh của đoạn mạch chi thể.
Sau khi phát hiện ra điều này Kim Linh hẳn là mừng như điên nhưng thượng phẩm Trúc Cơ đan căn bản chỉ có truyền thuyết thôi.
Trong bách nghệ tu tiên đan dược về trận pháp được công nhận là bác đại tinh thâm. Ở các phường thị đương nhiên chỉ có hạ phẩm Trúc cơ đan, với thân phận của gia tổ thì muốn có trung phẩm đan cũng không khó khăn, nhưng thượng phẩm thì chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Nhưng Kim Linh không buông bỏ, nếu Ngưng Đan không thành hiển nhiên sẽ không có khả năng kế thừa y bát, cơ nghiệp tốt đẹp của gia tổ sẽ rơi vào tay sư huynh muội khác.
Hơn ba năm trôi đi khắp chân trời góc bể vẫn không có một chút manh mối nào. Thở dài một hơi Kim Linh chỉ có thể an ủi bản thân, Mang Sơn đại hội trọng đại chưa chính thức bắt đầu có lẽ vẫn còn hy vọng.
Đang chầm chậm độn quang đột nhiên Kim Linh biến sắc, trên trán hiện vẻ lo lắng ngừng lại:" Kẻ nào lén lút trốn ở phía sau, cút ra cho bổn tiên tử."
"Hừ, xú nha đầu không biết trời cao đất rộng, chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ dám vọng xưng tiên tử thật hoang đường?" Một âm thanh khàn khàn không chút khách khí vang lên. Sau đó cách Kim Linh khoảng mười thước hồng quang chợt lóe, một lão giả đầu hói quỷ dị hiện ra.
"Là ngươi?" Nghe đối phương vũ nhục sắc mặt của Kim Linh vô cùng khó coi. Thời khắc này không nhịn được hít vào một hơi, là lão giả Ngưng Đan kỳ trong hội giao dịch xuất ra trung phẩm Trúc Cơ đan.
"Ngươi theo dõi ta là muốn như thế nào?"
"Hừ, xú nha đầu còn dám nói nữa, khi nãy ngươi vũ nhục lão phu như thế, ta há có thể như vậy mà quên sao. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cáo mượn oai hùm mà muốn ăn đại bồ đầu. Nhưng nếu ngươi nguyện ý đem trứng tam đầu kim mãng giao ra bồi tội, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống." Lão giả đầu hói nhe răng mở miệng cười.
"Ngươi dám đả thương bổn tiên tử thì gia tổ sẽ không tha cho ngươi" Đối mặt với linh áp của tu sĩ Ngưng Đan, thân thể mềm mại của Kim Linh run lên nhưng miệng vẫn nói cứng.
"Hừ, không cần mang Kim lão quái ra hù dọa ta, không sai, Trương mỗ quả thật không dám trêu vào tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ở trong kia có nhiều kẻ hỗn tạp lão phu còn phải nhịn ngươi nhưng nơi này không còn có ai khác, Trương mỗ sẽ đem ngươi trừu hồn luyện phách để cho Kim lão quái hồ đồ mà ôm hận." Trên mặt của lão giả đầu hói tràn đầy vẻ đắc ý cùng hung ác.
Kim Linh cắn hàm răng, ánh mắt vô cùng kinh hoàng: " Ngươi đừng làm bậy, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi nếu dám bất lợi với ta gia tổ tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi "
Lúc này lão giả đầu hói cũng không thèm để lời kia mà hắc hắc cười lạnh.
"Xú nha đầu hãy bớt xàm ngôn, mau đem trứng của tam đầu kim mãng giao cho ta, còn có túi trữ vật nữa. Dám bỏ ra năm vạn tinh thạch mua Lôi ưng Cốt kia vậy chắc có không ít tinh thạch. Xem ra ngoại giới đồn đãi không sai. Kim lão quái độc chiếm một quặng mỏ tài đại khí thô cũng không phải thổi phồng." Lão giả hói đầu nói tới đây ánh mắt tham lam chiếu vào bên hông thiếu nữ.
Kim Linh đương nhiên không ngu ngốc đến vậy, có đưa thì lão cũng sẽ sát nhân diệt khẩu
Sắc mặt nàng liên tục thay đồi mấy lần, đột nhiên cổ tay vừa chuyển lấy ra một cái phù triện màu vàng kim rực rỡ dán lên người, hóa thành một đạo kim hồng phá không bay đi.
Bách Luyện Thành Tiên
Hai trăm khối tinh thạch? Trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện một tia kinh ngạc, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, trong ánh hào quang một đống tinh thạch xuất hiện trước mắt.
Gã kia dùng thần thức đảo qua số lượng không sai thì trên mặt nở nụ cười thân thiện:" Tiền bốn thật sự là khẳng khái, hoan nghênh người tới tham dự đại hội do gia sư chủ trì."
Cửa lớn mở ra Lâm Hiên gật đầu không chút do dự cất bước tiến vào.
Hai gã kia thở phào nhẹ nhõm, không phải tu tiên giả Ngưng Đan kỳ đều thông tinh đạt lý như tiền bối này, gặp những kẻ cò kè thêm bớt chỉ khổ cho đệ tử trông môn bọn họ mà thôi.
Sau khi Lâm Hiên tiến vào đại môn lập tức có một gã đồng tử dẫn dường tới đại sảnh rộng khoảng trăm trượng bố trí vô cùng hoa mỹ.
Lúc này chỉ có gần hai ba mươi tu sĩ. Ít người như vậy khiến trong mắt Lâm Hiên thoáng hiện lên một tia thất vọng. Bất quá hắn ngồi xuống trên một cái ghế đồng thời đem thần thức thả ra đánh giá bốn phía.
"Gì vậy?"
Lâm Hiên khẽ cau mày, trong đại đa số đều là Ngưng Đan kỳ nhưng lại có một nữ tử Trúc Cơ kỳ chừng mười bảy mười tám. Nữ nhân này tu vị hết sức bình thường nhưng lại ngồi cùng đám cao thủ khiến người cảm thấy có chút kỳ lạ.
Chẳng biết tu luyện công pháp quỷ quái gì mà ả nữ tử kia dường như cảm ứng được, lại quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
Chà, tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà cũng lớn mật như vậy, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ hứng thú nhưng cũngthu hồi ánh mắt.
"Ha ha, xem ra đạo hữu lần đầu gặp Kim Linh cô nương" Một âm thanh ấm áp truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại, là một bạch diện lão giả Ngưng Đan trung kỳ khoảng ngũ tuần cười ôn hậu vừa cất lời:
"Đạo hữu nói không sai, Lâm mỗ mấy năm gần đây luôn khổ tu, gần đây mới đi ra ngoài." Lâm Hiên ôm quyền, âm thanh khá hữu hảo mở miệng.
"Không trách được, Kim Linh cô nương này mới xuất hiện tại Tu Tiên giới chưa lâu."
"Ồ, nữ tử này mà có danh tiếng lớn thế sao?" trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hoài nghi, ả chỉ là một tiểu tu Trúc Cơ kỳ mà thôi.
"Ha ha, lời này không thể nói lung tung, nếu như để Kim cô nương nghe thấy, tuy chưa tới họa sát thân nhưng cũng rất phiền toái." Bạch diện lão đầu vội vàng nháy mắt, môi khẽ mấp máy truyền âm tới.
"Ồ?" Vẻ mặt Lâm Hiên càng ngày càng đầy hứng thú:" Không lẽ nữ tử này rất có lai lịch sao?"
"Đạo hữu đoán không sai, vị nữ tử này chính là thân tôn nữ của Kim lão quái, hơn nữa nghe nói linh căn là thuần kim thuộc tính hiếm thấy nên lão vô cùng sủng ái." Bạch diện lão giả chậm rãi truyền âm, trên mặt lộ ra một tia hâm mộ.
"Thuần kim thuộc tính?"
Lâm Hiên cau mày có chút ngạc nhiên, chúng nhân đều biết linh căn ít nhiều đều có chút hỗn tạp. Loại thuần linh căn này quả thực hiếm hoi. Về Kim lão quái có lẽ một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
"Nữ tử này tư chất đặc biệt, sớm muộn cũng tiến giai Ngưng Đan kỳ, sau lưng còn có một lão quái thần thông quảng đại chống lưng nên chúng ta không thể không nhường nhịn ả một chút."
"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu.
Sau khoảng một tuần nhang có thêm hơn hai mươi tu sĩ tiến vào. Đợi thêm lát nữa, một gã tu sĩ mặc hồng bào đứng lên ôm quyền hướng sang những người khác:" Hoan nghênh chư vị đạo hữu hạ cố đến Hỏa Tuyên môn. Lôi mỗ đây có chút thiển kiến, hiện tại đại hội Ấn Sơn chưa chính thức bắt đầu, bất quá Lôi mỗ cũng mượn cơ hội tổ chức một hội giao dịch, hy vọng tất cả chúng ta có thể vạn sự như ý."
Nói tới đây hắn ngừng lại một chút nhìn quanh một chút:"Chỉ là số đạo hữu tới tham gia có ít một chút, chúng ta cũng không cần dùng hình thức đấu giá, chư vị đạo hữu xin cứ đem từng món bảo vật giới thiệu một chút tiến hành trao đổi."
Lâm Hiên liếc mắt nhìn, vị chủ trì hội giao dịch này chính là tu tiên giả Ngưng Đan hậu kỳ, hơn nữa toàn thân tỏa ra yêu khí mạnh mẽ.
"Nếu lần trao đổi này là do Lôi đạo hữu chủ trì, chi bằng các hạ lấy ra bảo vật trước đi."
"Không sai, tu vị Lôi đạo hữu tinh thâm bảo vật chắc cũng bất phàm, vậy để cho chúng ta trước tiên mở rộng tầm mắt."
"Đúng vậy, như thế không còn gì tốt hơn."
Âm thanh của các tu sĩ nhao nhao, trên mặt hồng bào tu sĩ nở nụ cười ấm áp gật đầu:" Được, đã như thế Lôi mỗ cung kính không bằng tuân mệnh."
Người này hướng ôm quyền sang bốn phía rồi vươn tay vỗ vào túi trữ vật, một đạo sáng màu lam túi bay vút ra, sáng chói lòa khiến người không thể mở mắt, quang hoa thu liễm hiện ra một vật dài khoảng một thước.
"Ồ! Đây là..."
"Không lẽ là Lôi Ưng Cốt?"
"Một đoạn dài như vậy mà còn rất hoàn hảo, là một tài liệu luyện khí vô cùng hiếm có."
"Chu vị đạo hữu nhãn lực kinh người, cái này đúng mà một cái vuốt Lôi ưng, nếu vị đạo hữu nào có thế xuất ra năm vạn tinh thạch thì cứ việc thu Lôi Ưng Trảo này."
Năm vạn tinh thạch?
Phần lớn tu sĩ ở đây đều nuốt một ngụm nước miếng, bình tâm mà nói đây không phải thái quá nhưng cũng không phải con số không nhỏ.
Yêu thú lôi ưng này thiên sinh có thần thông Lôi thuộc tính, chỉ là yêu thú cấp ba nhưng thích quần cư khoảng hai ba mươi con. Cho dù là lão quái Nguyên Anh kỳ cũng không dễ dây vào
Đây là một tài liệu luyện khí tuyệt hảo, nếu như một cái móng vuốt hoàn hảo có thể dễ dàng luyện ra một kiện bảo vật hàng đầu.
Chỉ là lôi thuộc tính do kim linh căn biến dị ra rất hiếm có. Sau thời gian nửa tuần trà cũng không có người nào mở miệng.
"Như thế nào, chư vị đạo hữu không hứng thú sao?" Hồng bào tu sĩ cũng không có nóng vội, khóe miệng mỉm cười:" Nếu đã như vậy tại hạ mạn phép như giữ cho người hữu duyên" Nói xong phất tay áo một cái muốn đem thu hồi vào trong túi.
"Nguyên lai là Linh tiên tử có hứng thú đối với Lôi ưng Trảo này sao." Vẻ mặt Hồng bào tu sĩ tràn đầy kinh ngạc.
"Ai cần ngươi lo lắng nhiều như vậy, bổn tiên tử không thiếu tinh thạch, mua vật này về để giỡn không lẽ không được hay sao?" Kim Linh tiên tử trừng mắt nhìn đối phương một cái, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật, quang hoa lóe sáng rồi rầm một tiếng, một đống tinh thạch xuất hiện trước mặt.
Nữ tử này đúng là điêu ngoa khiến Lâm Hiên liếc mắt một cái, kiêu ngạo như vậy nếu không phải cố kỵ lão quái vật sau lưng. Cho dù là có mười cái mạng chỉ sợ ả cũng khó rời khỏi chỗ này.
Lâm Hiên lắc đầu, tiểu nữ tử này thật không biết trời cao đất rộng.
Vẻ mặt của hồng bào tu sĩ cũng không được tốt lắm nhưng cũng không tiện phát tác, khóe miệng lộ ra chút cười khổ:" Linh tiên tử nói giỡn rồi, nếu có đủ tinh thạch nàng muốn làm gì với nó cũng không phải sự tình của Lôi mỗ."
Thần thức đảo qua đống tinh thạch số lượng không thiếu liền đem lôi ưng Trảo đưa cho ả.
Qua một hồi sau có một đại hán cường tráng mặt mày hung ác âm thanh ồm ồm đứng dậy.
"Kẻ hèn mang bảo vật cũng không nhiều chỉ có hai khối yêu đan cấp ba, không cần trao đổi đồ vật khác, cứ trả tinh thạch cho cao vào là mỗ ưng ý."
Yêu đan cấp ba?
Thần thức của Lâm Hiên đảo qua cũng không có gì hứng thú, lúc này đã có vài gã tu sĩ gia nhập tranh đoạt.
Theo thời gian nào là da lông xương cốt yêu thú, đan dược phù triện thậm chí còn có cổ bảo không phải là ít.
Có người dễ dàng giao dịch thành công song phương vui vẻ, cũng có kẻ không ngừng hỏi han giá cao không khỏi lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
Lâm Hiên cũng tiện tay thu vào một số, nơi này các loại tài liệu yêu thú cũng phong phú hơn Nhân giới nhiều hơn nữa giá cả cũng thấp hơn nhiều. Chẳng mấy chốc đã có hơn hai mươi người giao dịch xong, đến lượt nữ tử Kim Linh kia, chỉ thấy ả cổ tay lật một cái trong lòng bàn tay xuất hiện một cái hộp gỗ.
Cái hộp này không biết dùng gỗ kỳ lạ nào đóng thành, có màu tím nhạt tỏa ra mùi hương nồng nặc.
Chỉ thấy Lâm Hiên nhìn chằm chằm, vẻ mặt đột nhiên trở nên cổ quái, tay phải linh quang chớp động nhẹ nhàng vỗ vào bên hông.
Ả Kim Linh đưa tay nhẹ nhàng đem nắp hộp mở ra, bên trong lộ ra một cái trứng yêu thú màu vàng kim nhạt to như quả trứng gà, bên ngoài còn có dám một tấm phù triện có vẻ thần bí.
"Đây là..."
Các tu sĩ đều mở to hai mắt nhìn nhưng sau khi xem xét một lát đều lộ vẻ mặt nghi hoặc như là không ai nhận ra.
"Hừ!" Ánh mắt thiếu nữ đảo qua lộ ra vài phần kiêu ngạo:" Các ngươi đều là tu tiên giả Ngưng Đan kỳ sao kiến thức lại nông cạn như vậy."
Đến mức này Lâm Hiên cũng chịu thua ả, hắn đã gặp qua nhiều kẻ kiêu ngạo nhưng chưa thấy ai bằng ả này, có một đại tu sĩ làm bình phong không thèm để ai vào trong mắt.
"Xin thỉnh Linh tiên tử, cái trứng này là gì?" Hồng bào tu sĩ thân là chủ trì, đương nhiên sẽ không thể đứng nhìn hào khí của đám tu sĩ ở đây bị ả lấn át.
"Đây là trứng của Tam đầu Kim Mãng, các vị cũng đã thấy gia tổ đã dùng phù triện phong ấn chưa nhận chủ. Ta cần một bình Trúc Cơ đan nhưng phải là thượng phẩm mới được." Kim Linh chậm rãi mở miệng, ngữ điệu kiêu ngạo nhưng thanh âm của ả nghe êm dịu như rót mật vào lòng.
"Cái gì, tam đầu kim mãng?" Các tu sĩ thất kinh lộ vẻ mặt tham lam, thậm chí Lâm Hiên còn nghe được âm thanh nuốt nước miếng, hiển nhiên trứng yêu thú này giá trị không nhỏ.
"Thế nào, có vị đạo hữu nào nguyện ý trao đổi không." Thanh âm của nữ tử vang lên có vẻ có chút vội vàng.
Chúng tu sĩ không khỏi nhìn nhau, có người nào là không muốn? nhưng thượng phẩm Trúc Cơ đan nào phải là dễ có?
Trong mắt Lâm Hiên lóe ra tia kỳ lạ nhưng vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế.
Sau một hồi lâu một lão giả đầu hói đứng lên gãi đầu:" Linh tiên tử, kẻ hèn này có một bình trung phẩm đan, nguyện ý xin bù thêm tinh thạch không biết..."
"Hừ, trung phẩm đan? ngươi nghĩ gia tổ ta không có hay sao, về phần tinh thạch thì bổn tiên tử lại càng không thiếu." Thấy lão giả đứng lên, mắt ngọc của nữ tử sáng lên nhưng không khỏi thất vọng, thanh âm trở nên lạnh lùng.
Lão giả đầu hói đạp phải một cái đinh không nhỏ, sắc mặt có chút khó coi nhưng dường như có điều cố kỵ, bặm môi không nói một lời lui lại.
Kim Linh coi như không nhìn thấy, trên mặt vẫn mang theo một tia chờ đợi, nhưng một lúc lâu cũng không thấy có người lên tiếng, đành đem nắp hộp đóng lại cho vào túi trữ vật.
Kế tiếp vẫn tiếp tục trao đổi nhưng không thấy xuất hiện vật phẩm nổi bật, đến phiên Lâm Hiên đứng lên, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm là một kiện cổ bảo, hắn cũng không nhớ mình đã thu được từ đâu.
Cổ bảo này tuy kém một chút nhưng đã dẫn tới ánh mắt tham lam của chúng tu sĩ, bảo vật cỡ này đương nhiên ở phường thị bình thường rất khó mua được.
Lập tức nổi lên một phen trả giá điên cuồng, cuối cùng bị một tu sĩ mua với lấy cái giá tận trên trời xanh là mười vạn tinh thạch.
Lại thêm canh giờ cuối cùng một gã tu sĩ dùng một cây linh thảo ngàn năm trao đổi tài liệu thì hội này cũng xem như kết thúc. Đám tu sĩ ít nhiều cũng chút thu hoạch vui vẻ đi ra khỏi lầu các.
Lâm Hiên thản nhiên rời đi, theo lời Hạnh nhi hôm nay còn một hội giao dịch tu sĩ Ngưng Đan kỳ cũng sắp bắt đầu nhưng hắn cũng mấy hứng thú.
Hiện tại sắc trời đã mờ tối, chung quanh cũng chỉ có lưa thưa vài gã tu sĩ.
Lâm Hiên đi tới trước một rừng cây hoang vu không có bóng người lặng lẽ đem thần thức thả ra, trong vòng vài dặm không có tu tiên giả. Sắc mặt hắn lộ vẻ hài lòng hai tay bấm pháp quyết, thân ảnh nhất thời trở nên mơ hồ hóa thành một đạo kinh hồng bay nhanh về phía bầu trời.
Cùng lúc đó các tu sĩ tham gia hội giao dịch kia cũng đều rời đi trong đó vị Kim Linh tiên tử Trúc Cơ kỳ kia.
Mang Sơn đại hội chưa bắt đầu nhưng không phải tu sĩ cao cấp nào cũng thích ở tại Nghênh Tân Các. Một số kẻ có tính tình cổ quái như Kim lão quái thích ở nơi hoang vắng là một động phủ cách khoảng trăm dặm, lúc này Kim Linh đang quay trở về đó.
Chỉ thấy vẻ mặt nữ tu kiêu ngạo lại đầy lo lắng, tuy được gia tổ thương yêu đồng thời có thiên tư khiến kẻ khác hâm mộ nhưng ả cũng có nỗi khổ không nói thành lời, chính là thiên sinh đoạn mạch chi thể.
Nhưng nếu như vận khí cực tốt có thể may mắn Kết Đan thành công thì sau này không có thêm bất cứ trở ngại gì.
Sau khi lão tổ chẩn đoán bản thân có loại thể chất này, trong lòng Kim Linh vô cùng chán nản, Kim lão quái tuy là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng cũng không có cách gì giúp ả.
Không lẽ kiếp này đành cam lòng là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ sao, với tính tính kiêu ngạo của Kim Linh chịu sao nổi, đã xem vô số điển tịch rốt cục tìm được phương cách hóa giải. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Muốn gia tăng tỷ lệ Ngưng Đan có thể tìm đan dược bù đắp, vào thời cổ đã có vài tu sĩ dùng một bình thượng phẩm Trúc Cơ đan dùng để trùng kích chướng ngại, có thể triệt tiêu âm ảnh của đoạn mạch chi thể.
Sau khi phát hiện ra điều này Kim Linh hẳn là mừng như điên nhưng thượng phẩm Trúc Cơ đan căn bản chỉ có truyền thuyết thôi.
Trong bách nghệ tu tiên đan dược về trận pháp được công nhận là bác đại tinh thâm. Ở các phường thị đương nhiên chỉ có hạ phẩm Trúc cơ đan, với thân phận của gia tổ thì muốn có trung phẩm đan cũng không khó khăn, nhưng thượng phẩm thì chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Nhưng Kim Linh không buông bỏ, nếu Ngưng Đan không thành hiển nhiên sẽ không có khả năng kế thừa y bát, cơ nghiệp tốt đẹp của gia tổ sẽ rơi vào tay sư huynh muội khác.
Hơn ba năm trôi đi khắp chân trời góc bể vẫn không có một chút manh mối nào. Thở dài một hơi Kim Linh chỉ có thể an ủi bản thân, Mang Sơn đại hội trọng đại chưa chính thức bắt đầu có lẽ vẫn còn hy vọng.
Đang chầm chậm độn quang đột nhiên Kim Linh biến sắc, trên trán hiện vẻ lo lắng ngừng lại:" Kẻ nào lén lút trốn ở phía sau, cút ra cho bổn tiên tử."
"Hừ, xú nha đầu không biết trời cao đất rộng, chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ dám vọng xưng tiên tử thật hoang đường?" Một âm thanh khàn khàn không chút khách khí vang lên. Sau đó cách Kim Linh khoảng mười thước hồng quang chợt lóe, một lão giả đầu hói quỷ dị hiện ra.
"Là ngươi?" Nghe đối phương vũ nhục sắc mặt của Kim Linh vô cùng khó coi. Thời khắc này không nhịn được hít vào một hơi, là lão giả Ngưng Đan kỳ trong hội giao dịch xuất ra trung phẩm Trúc Cơ đan.
"Ngươi theo dõi ta là muốn như thế nào?"
"Hừ, xú nha đầu còn dám nói nữa, khi nãy ngươi vũ nhục lão phu như thế, ta há có thể như vậy mà quên sao. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cáo mượn oai hùm mà muốn ăn đại bồ đầu. Nhưng nếu ngươi nguyện ý đem trứng tam đầu kim mãng giao ra bồi tội, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống." Lão giả đầu hói nhe răng mở miệng cười.
"Ngươi dám đả thương bổn tiên tử thì gia tổ sẽ không tha cho ngươi" Đối mặt với linh áp của tu sĩ Ngưng Đan, thân thể mềm mại của Kim Linh run lên nhưng miệng vẫn nói cứng.
"Hừ, không cần mang Kim lão quái ra hù dọa ta, không sai, Trương mỗ quả thật không dám trêu vào tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Ở trong kia có nhiều kẻ hỗn tạp lão phu còn phải nhịn ngươi nhưng nơi này không còn có ai khác, Trương mỗ sẽ đem ngươi trừu hồn luyện phách để cho Kim lão quái hồ đồ mà ôm hận." Trên mặt của lão giả đầu hói tràn đầy vẻ đắc ý cùng hung ác.
Kim Linh cắn hàm răng, ánh mắt vô cùng kinh hoàng: " Ngươi đừng làm bậy, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, ngươi nếu dám bất lợi với ta gia tổ tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi "
Lúc này lão giả đầu hói cũng không thèm để lời kia mà hắc hắc cười lạnh.
"Xú nha đầu hãy bớt xàm ngôn, mau đem trứng của tam đầu kim mãng giao cho ta, còn có túi trữ vật nữa. Dám bỏ ra năm vạn tinh thạch mua Lôi ưng Cốt kia vậy chắc có không ít tinh thạch. Xem ra ngoại giới đồn đãi không sai. Kim lão quái độc chiếm một quặng mỏ tài đại khí thô cũng không phải thổi phồng." Lão giả hói đầu nói tới đây ánh mắt tham lam chiếu vào bên hông thiếu nữ.
Kim Linh đương nhiên không ngu ngốc đến vậy, có đưa thì lão cũng sẽ sát nhân diệt khẩu
Sắc mặt nàng liên tục thay đồi mấy lần, đột nhiên cổ tay vừa chuyển lấy ra một cái phù triện màu vàng kim rực rỡ dán lên người, hóa thành một đạo kim hồng phá không bay đi.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Chương 241: Thuần kim thuộc tính
10.0/10 từ 41 lượt.