Bách Luyện Thành Tiên
Chương 2151: Lâm Hiên chi uy
Ba người giằng co với nhau, hào khí dần dần trở nên ngưng trệ.
"Tiểu gia hỏa, đã nhận ra huynh đệ chúng ta là béo gầy Song Tử ma, còn không mau bó tay chịu trói còn có thể bớt đi một ít đau khổ, nếu không..." thanh âm Hai người đồng thời vang lên.
Lâm Hiên nở nụ cười. Thật sự là không biết sống chết.Tất nhiên cũng không thể trách hai huynh đệ này vô tri,dù sao thì bọn hắn cũng không biết thực lực chân chính của mình,càng không biết ngay cả sư thúc của bọn chúng cũng ngã xuống trong tay mình.
Nếu không thì hai tên này sao còn dám đứng đây ngang ngược càn rỡ.Nếu không dập đầu cầu xin cũng quay đầu chạy rồi.
Lâm Hiên cũng không cho là mình có thể khiêu chiến Phân Thần kỳ Tu tiên giả nhưng đấu với Động Huyền, vẫn là không hề có áp lực.
"Bó tay chịu trói,hừ…lát nữa các ngươi sẽ cảm nhận được cái gì là "bó tay" và "bị trói"."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã động thủ.
Tay áo phất xuống, một pháp bảo hình mũi nhọn bay vút ra.Bảo vật này phát ra từng luồng hỏa hồng sắc.Mặt ngoài có các vòng hồ quang điện quấn quanh,một dòng phù văn nhỏ như hạt gạo ẩn ẩn hiện hiện,không ngừng phun ra nuốt vào.
Lúc Tại Nhạc La Thành , Lâm Hiên hao hết thiên tân vạn khổ mới luyện hóa được bảo vật này, thậm chí còn gia nhập thêm không ít tài liệu trân quý khiến uy lực của nó tăng lên không ít.Hiện tại vừa lúc gặp hai tên thực lực không tệ,lấy chúng làm đá thử để xem uy lực của Lôi Hỏa trùy đến tột cùng ra sao.
Hai người nhướng mày, bảo vật này nhìn có chút quen mắt, nhưng lại không nhận ra đã gặp ở đâu.
Cũng khó trách hai người.Bọn hắn đã thấy qua Thủy Vân trùy của Cổ Lão Ma,nhưng sau khi trải qua Lâm Hiên tế luyện lần nữa, hình thái của bảo vật này đã cải biến rất nhiều.Hai người không nhận ra cũng là bình thường.
Huống chi bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ được tại sao bảo vật của sư thúc lại rơi vào tiểu tử này. Nhưng cho dù không nhận ra, hai huynh đệ vẫn cảm thấy bảo vật này không tầm thường.
" bảo vật Lôi hỏa song thuộc tính."
Béo ma hít vào một hơi khí lạnh, hắn lật tay lấy ra một tấm thuẫn nhỏ có màu xanh thăm thẳm, sáng bóng như gương.Tấm thuẫn sau khi rời khỏi túi trữ vật thì lập tức đón gió cuồng trướng, biến thành bức tường lam sắc chắn trước mặt hai huynh đệ.Nhìn có vẻ cũng rất kiên cố.
Mà béo ma còn chưa chịu dừng tay.Hắn phun ra một đạo tinh khí lên tấm thuẫn,tức thì linh quang tăng vọt,bao phủ phạm vi mấy trượng.Chỉ dựa vào vào một kiện bảo vật như vật, hắn đã bố trí liên tiếp hai tầng phòng ngự.Động tác thật nhanh, mà bên cạnh,gầy ma cũng không nhàn rỗi.
Chỉ thấy hắn vỗ vào ót, một đạo hắc mang liền từ trong miệng bay ra.Nó xoay quanh bay múa một chút,rồi nhanh chóng biến lớn thành cốt đao màu đen. Mặt ngoài không chỉ có âm khí bao phủ mà còn có từng vòng hắc lôi quấn quanh,không ngờ đây cũng là một kiện bảo vật song thuộc tính.
Hai huynh đệ phối hợp ăn ý, một công một thủ,mọi động tác đều hoàn thành chỉ trong chớp mắt.
"Đi!"
Lâm Hiên bấm ngón tay điểm ra một chỉ, tiếng sấm lập tức nổi lên.Cùng với đó là vầng sáng bao bọc Lôi Hỏa Trùy đại tố, hung hăng hướng phía trước kích bắn.
Gầy ma cũng không yếu thế.Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc, âm thanh chú ngữ kỳ quái không ngừng vang lên.Cốt đao màu đen bắt đầu rung rung, như chậm mà nhanh, hướng về Lôi Hỏa Trùy nghênh đón.
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang lên không ngớt, hai bảo vật liên tiếp triền đấu giữa không trung.Đạo đạo lôi quang màu sắc bất đồng không ngừng phóng ra khắp chung quanh.Hai ma thấy một màn như vậy thì bắt đầu cảm thấy sợ sợ.
Mặc giao do hắc lôi biến ảo chỉ mới chạm vào lam lôi đã lập tức bị diệt. Còn Lôi Hỏa Trùy lại lóe hồng mang,mang theo hỏa diễm cuồn cuộn quét sạch âm khí tỏa ra từ cốt đao.Cốt đao hoàn toàn không phải đối thủ Lôi Hỏa Trùy.
"Cái này,làm sao có thể?"
Trước kia,khi chống lại Tu tiên giả cùng giai,thì chưa từng gặp bất lợi bao giờ.Cho dù là Động Huyền hậu kỳ cũng phải kiêng kị bảo vật này vô cùng.Nhưng hôm nay có chuyện gì xảy ra, mới vừa va chạm đã bị bức xuống hạ phong.
Không... không chỉ là hạ phong.
Gầy ma đột nhiên biến sắc, máu tươi từ trong miệng phun ra. Trên mặt cốt đao xuất hiện các vết rạn như mạng nhện.
"Cái này..."
Gầy ma vừa kinh vừa giận, nhưng trên mặt không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên.Nếu là pháp bảo cấp thấp thì không nói,nhưng bảo vật của bọn hắn không phải tầm thường.Tuy không dám nhận là vô địch cùng giai nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng.Vậy mà cứ đơn giản bị hủy như vậy sao.
Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này đang giả heo ăn thịt hổ ,tu vi thực sụ của hắn là phân thần kỳ?
Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn Lâm Hiên, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ như vậy. Nhưng mà hiện tại đã động thủ thì không còn đường lui nữa rồi.Béo ma hét lớn một tiếng rồibắn ra hai đạo hôi mang từ trong tay áo.
Hôi mang xoay chuyển giữa không trung một chút rồi biến thành song đầu quái hổ.Thân cao chừng mấy trượng, hình dáng tướng mạo khác xa so với lão hổ bình thường nơi thế tục, hung mãnh hơn nhiều lắm.Quái hổ ngẩng đầu phát ra những tiếng gầm gừ giận dữ khiến toàn bộ đại cũng phải run rẩy.Sau đó,nó hung hăng bổ nhào vế phía Lâm Hiên .
"Muốn vây Nguỵ cứu Triệu sao?"
Bên khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia trào phúng.Một chút thủ đoạn nho nhỏ như vậy không hề có tác dụng gì trước mặt hắn.Chỉ thấy Lâm Hiên khẽ vung tay bắn ra một đạo linh quang,sau khi quang hoa thu liễm lộ ra một chiếc hồ lô nhỏ bằng bàn tay.
Đối mặt với lão hổ hung dữ đang bổ nhào tới, Lâm Hiên không chút do dự liền đem bảo vật này tế ra.
Chỉ trong mấy lần hít thở, hồ lô đã đón đón gió tăng vọt lên mấy lần.Vô vàn hạt cát màu đỏ thẫm từ miệng hồ lô phun ra,sau đó tụ lại thành một con sa giao uy mãnh,giương nanh múa vuốt nghênh hướng lão hổ.
"Ngu ngốc, ngươi bị lừa rồi." Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, hai tay bắt quyết,giữa trời đột nhiên bạo phát tiếng nổ mạnh.Tiên lôi sa lập tức bạo tạc.Một tiếng nổ rung trời truyền vang khắp không gian.Thiên lôi sa bạo tạc cùng một chỗ khiến quái hổ hai đầu trở tay không kịp,bị nổ văng ra xa.
Tiếng gào thét vang vọng trong không gian,quái hổ uể oải đi rất nhiều,sau đó hiện nguyên hình là hai cây giáo ngắn chừng một xích. Mặt ngoài tuy vẫn còn linh quang lập loè nhưng ảm đạm hơn trước. Hiển nhiên một kích vừa rồi tuy chưa phá hủy bảo vật này nhưng linh tính cũng bị tổn hao không nhỏ.
Mà đúng lúc này, lại một thanh âm kỳ quái vang lên.Lôi Hỏa trùy thừa dịp hai huynh đệ đang chú ý đến thiên lôi sa liền đem cốt đao phá hủy.
Cốt đao là bổn mạng pháp bảo của gầy ma.Pháp bảo bị hủy khiến hắn bị tổn thương tâm thần không nhẹ,trên mặt cũng hiện ra vài phần ngốc trệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Hiên thấy vậy liền vui vẻ,tay áo khẽ phất,Thiết Vũ Phi Hoàng Đao che trời phủ đất hung hắng bắn về phía đối phương.
Gầy ma không phản ứng chút nào.Hắn hiện tại còn chưa khôi phục sau khi tâm thần bị thương.
Sắc mặt Béo ma lập tức trở nên khó coi.Hắn cắn răng đánh ra một đạo pháp quyết.Âm khí xung quanh đại thịnh, hắn đã bố trí một loạt các loại phòng ngự chắn trước người hai huynh đệ.Hiện tại hắn đã có chút sợ rồi.
PHỐC PHỐC PHỐC từng tiếng vang lên không ngừng.Thiết Vũ Phi Hoàng Đao đánh vào lam sắc quang hoàn tạo ra từng đợt gợn sóng nhộn nhạo.Bất quá màn sáng này không phải tầm thường.Tuy bị khích phá liên tục nhưng vẫn không có dấu hiệu hư hao.
Nhưng không phải Thiết Vũ Phi Hoàng Đao không có tác dụng gì.Sắc mặt Béo ma càng ngày càng tái nhợt,pháp lực của hắn trôi qua vô cùng nhanh.
"Muống ngăn trở pháp bảo của ta đâu có đơn giản như vậy,ngươi có thể kiên trì bao lâu đây?"
Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Hiên vang lên.Nhưng hắn vẫn không dừng tay mà tiếp tục dùng thần thức thao túng Thiết Vũ Phi Hoàng Đao.Còn chính mình thì bước về phía trước một bước,thân ảnh lập tức mơ hồ rồi biến mất tại chỗ.
"Xa..."
Chiêu thức nhìn có vẻ bình thường, nhưng thiên địa nguyên khí trong phạm vi vài dặm lại nhanh chóng tụ quanh cú đấm,hình thành một đạo khí xoáy hung dữ lao về phía đối phương.
A!
Giống như sấm sét nổ giữa trời quang vậy, trên mặt béo ma tràn đầy vẻ khó tin. nhân loại tu sĩ cũng am hiểu Luyện Thể thuật nhưng khoa trương đến mức này thì hắn mới thấy lần đầu. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết nhộn nhạo, pháp lực tiêu hao thoáng cái tăng gấp ba.Tuy bảo vật phòng ngự chưa bị phá nhưng cũng đã đến cực hạn rồi.
Đáng giận!
Cứ như là bị một con quái thú tông vào vậy,đây mà là Tu tiên giả nhân loại sao? Cho dù là yêu tộc cùng giai cũng không bưu hãn đến mức này.
Béo ma vừa sợ vừa giận, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.Hắn cũng không biết làm gì mà chỉ có thể Lâm Hiên lại nâng tay đấm ra một quyền nữa.
"Không tốt!"
gương mặt Béo ma thoáng cái biến thành màu gan heo.Hắn biết rõ mình lần này chống đỡ không nổi. Chẳng lẽ mình lại vẫn lạc một cách không minh bạch ở đây sao?
Cũng may trời không tuyệt đường người.Tại thời khắc mấu chốt, gầy ma cuối cùng cũng tỉnh lại. Kinh nghiệm đấu pháp của hắn phong phú, chỉ cần liếc qua liền biết hai huynh đệ mình đang phải đối mặt nguy cơ như thế nào,tay áo khẽ lật tế ra một tấm phù.
Bành!
Nói thì chậm nhưng thực ra rất nhanh,nắm đấm của Lâm Hiên đã đánh tới màn sáng.
Vòng bảo hộ vang lên những tiếng lạc băng rồi vỡ vụn thành từng tấc.
Bách Luyện Thành Tiên
"Tiểu gia hỏa, đã nhận ra huynh đệ chúng ta là béo gầy Song Tử ma, còn không mau bó tay chịu trói còn có thể bớt đi một ít đau khổ, nếu không..." thanh âm Hai người đồng thời vang lên.
Lâm Hiên nở nụ cười. Thật sự là không biết sống chết.Tất nhiên cũng không thể trách hai huynh đệ này vô tri,dù sao thì bọn hắn cũng không biết thực lực chân chính của mình,càng không biết ngay cả sư thúc của bọn chúng cũng ngã xuống trong tay mình.
Nếu không thì hai tên này sao còn dám đứng đây ngang ngược càn rỡ.Nếu không dập đầu cầu xin cũng quay đầu chạy rồi.
Lâm Hiên cũng không cho là mình có thể khiêu chiến Phân Thần kỳ Tu tiên giả nhưng đấu với Động Huyền, vẫn là không hề có áp lực.
"Bó tay chịu trói,hừ…lát nữa các ngươi sẽ cảm nhận được cái gì là "bó tay" và "bị trói"."
Lời còn chưa dứt, Lâm Hiên đã động thủ.
Tay áo phất xuống, một pháp bảo hình mũi nhọn bay vút ra.Bảo vật này phát ra từng luồng hỏa hồng sắc.Mặt ngoài có các vòng hồ quang điện quấn quanh,một dòng phù văn nhỏ như hạt gạo ẩn ẩn hiện hiện,không ngừng phun ra nuốt vào.
Lúc Tại Nhạc La Thành , Lâm Hiên hao hết thiên tân vạn khổ mới luyện hóa được bảo vật này, thậm chí còn gia nhập thêm không ít tài liệu trân quý khiến uy lực của nó tăng lên không ít.Hiện tại vừa lúc gặp hai tên thực lực không tệ,lấy chúng làm đá thử để xem uy lực của Lôi Hỏa trùy đến tột cùng ra sao.
Hai người nhướng mày, bảo vật này nhìn có chút quen mắt, nhưng lại không nhận ra đã gặp ở đâu.
Cũng khó trách hai người.Bọn hắn đã thấy qua Thủy Vân trùy của Cổ Lão Ma,nhưng sau khi trải qua Lâm Hiên tế luyện lần nữa, hình thái của bảo vật này đã cải biến rất nhiều.Hai người không nhận ra cũng là bình thường.
Huống chi bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ được tại sao bảo vật của sư thúc lại rơi vào tiểu tử này. Nhưng cho dù không nhận ra, hai huynh đệ vẫn cảm thấy bảo vật này không tầm thường.
" bảo vật Lôi hỏa song thuộc tính."
Béo ma hít vào một hơi khí lạnh, hắn lật tay lấy ra một tấm thuẫn nhỏ có màu xanh thăm thẳm, sáng bóng như gương.Tấm thuẫn sau khi rời khỏi túi trữ vật thì lập tức đón gió cuồng trướng, biến thành bức tường lam sắc chắn trước mặt hai huynh đệ.Nhìn có vẻ cũng rất kiên cố.
Mà béo ma còn chưa chịu dừng tay.Hắn phun ra một đạo tinh khí lên tấm thuẫn,tức thì linh quang tăng vọt,bao phủ phạm vi mấy trượng.Chỉ dựa vào vào một kiện bảo vật như vật, hắn đã bố trí liên tiếp hai tầng phòng ngự.Động tác thật nhanh, mà bên cạnh,gầy ma cũng không nhàn rỗi.
Chỉ thấy hắn vỗ vào ót, một đạo hắc mang liền từ trong miệng bay ra.Nó xoay quanh bay múa một chút,rồi nhanh chóng biến lớn thành cốt đao màu đen. Mặt ngoài không chỉ có âm khí bao phủ mà còn có từng vòng hắc lôi quấn quanh,không ngờ đây cũng là một kiện bảo vật song thuộc tính.
Hai huynh đệ phối hợp ăn ý, một công một thủ,mọi động tác đều hoàn thành chỉ trong chớp mắt.
"Đi!"
Lâm Hiên bấm ngón tay điểm ra một chỉ, tiếng sấm lập tức nổi lên.Cùng với đó là vầng sáng bao bọc Lôi Hỏa Trùy đại tố, hung hăng hướng phía trước kích bắn.
Gầy ma cũng không yếu thế.Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn khốc, âm thanh chú ngữ kỳ quái không ngừng vang lên.Cốt đao màu đen bắt đầu rung rung, như chậm mà nhanh, hướng về Lôi Hỏa Trùy nghênh đón.
Oanh!
Tiếng bạo liệt vang lên không ngớt, hai bảo vật liên tiếp triền đấu giữa không trung.Đạo đạo lôi quang màu sắc bất đồng không ngừng phóng ra khắp chung quanh.Hai ma thấy một màn như vậy thì bắt đầu cảm thấy sợ sợ.
Mặc giao do hắc lôi biến ảo chỉ mới chạm vào lam lôi đã lập tức bị diệt. Còn Lôi Hỏa Trùy lại lóe hồng mang,mang theo hỏa diễm cuồn cuộn quét sạch âm khí tỏa ra từ cốt đao.Cốt đao hoàn toàn không phải đối thủ Lôi Hỏa Trùy.
"Cái này,làm sao có thể?"
Trước kia,khi chống lại Tu tiên giả cùng giai,thì chưa từng gặp bất lợi bao giờ.Cho dù là Động Huyền hậu kỳ cũng phải kiêng kị bảo vật này vô cùng.Nhưng hôm nay có chuyện gì xảy ra, mới vừa va chạm đã bị bức xuống hạ phong.
Không... không chỉ là hạ phong.
Gầy ma đột nhiên biến sắc, máu tươi từ trong miệng phun ra. Trên mặt cốt đao xuất hiện các vết rạn như mạng nhện.
"Cái này..."
Gầy ma vừa kinh vừa giận, nhưng trên mặt không che giấu nổi vẻ ngạc nhiên.Nếu là pháp bảo cấp thấp thì không nói,nhưng bảo vật của bọn hắn không phải tầm thường.Tuy không dám nhận là vô địch cùng giai nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng.Vậy mà cứ đơn giản bị hủy như vậy sao.
Chẳng lẽ tiểu tử trước mắt này đang giả heo ăn thịt hổ ,tu vi thực sụ của hắn là phân thần kỳ?
Hai huynh đệ kinh ngạc nhìn Lâm Hiên, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ như vậy. Nhưng mà hiện tại đã động thủ thì không còn đường lui nữa rồi.Béo ma hét lớn một tiếng rồibắn ra hai đạo hôi mang từ trong tay áo.
Hôi mang xoay chuyển giữa không trung một chút rồi biến thành song đầu quái hổ.Thân cao chừng mấy trượng, hình dáng tướng mạo khác xa so với lão hổ bình thường nơi thế tục, hung mãnh hơn nhiều lắm.Quái hổ ngẩng đầu phát ra những tiếng gầm gừ giận dữ khiến toàn bộ đại cũng phải run rẩy.Sau đó,nó hung hăng bổ nhào vế phía Lâm Hiên .
"Muốn vây Nguỵ cứu Triệu sao?"
Bên khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia trào phúng.Một chút thủ đoạn nho nhỏ như vậy không hề có tác dụng gì trước mặt hắn.Chỉ thấy Lâm Hiên khẽ vung tay bắn ra một đạo linh quang,sau khi quang hoa thu liễm lộ ra một chiếc hồ lô nhỏ bằng bàn tay.
Đối mặt với lão hổ hung dữ đang bổ nhào tới, Lâm Hiên không chút do dự liền đem bảo vật này tế ra.
Chỉ trong mấy lần hít thở, hồ lô đã đón đón gió tăng vọt lên mấy lần.Vô vàn hạt cát màu đỏ thẫm từ miệng hồ lô phun ra,sau đó tụ lại thành một con sa giao uy mãnh,giương nanh múa vuốt nghênh hướng lão hổ.
"Ngu ngốc, ngươi bị lừa rồi." Lâm Hiên cười lạnh một tiếng, hai tay bắt quyết,giữa trời đột nhiên bạo phát tiếng nổ mạnh.Tiên lôi sa lập tức bạo tạc.Một tiếng nổ rung trời truyền vang khắp không gian.Thiên lôi sa bạo tạc cùng một chỗ khiến quái hổ hai đầu trở tay không kịp,bị nổ văng ra xa.
Tiếng gào thét vang vọng trong không gian,quái hổ uể oải đi rất nhiều,sau đó hiện nguyên hình là hai cây giáo ngắn chừng một xích. Mặt ngoài tuy vẫn còn linh quang lập loè nhưng ảm đạm hơn trước. Hiển nhiên một kích vừa rồi tuy chưa phá hủy bảo vật này nhưng linh tính cũng bị tổn hao không nhỏ.
Mà đúng lúc này, lại một thanh âm kỳ quái vang lên.Lôi Hỏa trùy thừa dịp hai huynh đệ đang chú ý đến thiên lôi sa liền đem cốt đao phá hủy.
Cốt đao là bổn mạng pháp bảo của gầy ma.Pháp bảo bị hủy khiến hắn bị tổn thương tâm thần không nhẹ,trên mặt cũng hiện ra vài phần ngốc trệ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Hiên thấy vậy liền vui vẻ,tay áo khẽ phất,Thiết Vũ Phi Hoàng Đao che trời phủ đất hung hắng bắn về phía đối phương.
Gầy ma không phản ứng chút nào.Hắn hiện tại còn chưa khôi phục sau khi tâm thần bị thương.
Sắc mặt Béo ma lập tức trở nên khó coi.Hắn cắn răng đánh ra một đạo pháp quyết.Âm khí xung quanh đại thịnh, hắn đã bố trí một loạt các loại phòng ngự chắn trước người hai huynh đệ.Hiện tại hắn đã có chút sợ rồi.
PHỐC PHỐC PHỐC từng tiếng vang lên không ngừng.Thiết Vũ Phi Hoàng Đao đánh vào lam sắc quang hoàn tạo ra từng đợt gợn sóng nhộn nhạo.Bất quá màn sáng này không phải tầm thường.Tuy bị khích phá liên tục nhưng vẫn không có dấu hiệu hư hao.
Nhưng không phải Thiết Vũ Phi Hoàng Đao không có tác dụng gì.Sắc mặt Béo ma càng ngày càng tái nhợt,pháp lực của hắn trôi qua vô cùng nhanh.
"Muống ngăn trở pháp bảo của ta đâu có đơn giản như vậy,ngươi có thể kiên trì bao lâu đây?"
Thanh âm lạnh nhạt của Lâm Hiên vang lên.Nhưng hắn vẫn không dừng tay mà tiếp tục dùng thần thức thao túng Thiết Vũ Phi Hoàng Đao.Còn chính mình thì bước về phía trước một bước,thân ảnh lập tức mơ hồ rồi biến mất tại chỗ.
"Xa..."
Chiêu thức nhìn có vẻ bình thường, nhưng thiên địa nguyên khí trong phạm vi vài dặm lại nhanh chóng tụ quanh cú đấm,hình thành một đạo khí xoáy hung dữ lao về phía đối phương.
A!
Giống như sấm sét nổ giữa trời quang vậy, trên mặt béo ma tràn đầy vẻ khó tin. nhân loại tu sĩ cũng am hiểu Luyện Thể thuật nhưng khoa trương đến mức này thì hắn mới thấy lần đầu. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết nhộn nhạo, pháp lực tiêu hao thoáng cái tăng gấp ba.Tuy bảo vật phòng ngự chưa bị phá nhưng cũng đã đến cực hạn rồi.
Đáng giận!
Cứ như là bị một con quái thú tông vào vậy,đây mà là Tu tiên giả nhân loại sao? Cho dù là yêu tộc cùng giai cũng không bưu hãn đến mức này.
Béo ma vừa sợ vừa giận, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.Hắn cũng không biết làm gì mà chỉ có thể Lâm Hiên lại nâng tay đấm ra một quyền nữa.
"Không tốt!"
gương mặt Béo ma thoáng cái biến thành màu gan heo.Hắn biết rõ mình lần này chống đỡ không nổi. Chẳng lẽ mình lại vẫn lạc một cách không minh bạch ở đây sao?
Cũng may trời không tuyệt đường người.Tại thời khắc mấu chốt, gầy ma cuối cùng cũng tỉnh lại. Kinh nghiệm đấu pháp của hắn phong phú, chỉ cần liếc qua liền biết hai huynh đệ mình đang phải đối mặt nguy cơ như thế nào,tay áo khẽ lật tế ra một tấm phù.
Bành!
Nói thì chậm nhưng thực ra rất nhanh,nắm đấm của Lâm Hiên đã đánh tới màn sáng.
Vòng bảo hộ vang lên những tiếng lạc băng rồi vỡ vụn thành từng tấc.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Chương 2151: Lâm Hiên chi uy
10.0/10 từ 41 lượt.