Bách Luyện Thành Tiên

Chương 177: Cấm đoạn đại trận

Nghe đến đây thì Lâm Hiên đã rõ mọi chuyện. Thân là Lục Đại Chấp pháp trưởng lão họ Hồ không ngờ lại là gian tặc quỷ quyệt như vậy.
Lão vô thanh vô tức mà lẻn vào được nơi này khiến Lâm Hiên đầy nghi hoặc nhưng lập tức trong lòng thầm tự diễu mình.
Hắn truy xét Tàng Bảo các cũng bất quá vài năm mà thôi, Lão họ Hồ lại trăm phương ngàn kế muốn báo thù, bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho nên nắm giữ tình báo đương nhiên hơn hẳn.
Chắc chắn là còn có con đường khác, chẳng hạn như thông qua một Truyền Tống trận bí ẩn nào đó đi thẳng tới trung tâm Tàng Bảo các này. Nhưng việc tìm tung tích của nó hiện nay cũng chẳng có ý nghĩa gì, việc cấp bách bây giờ là lấy lại bảo vật trong tay huynh đệ họ Hồ kia.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên đang muốn động thủ thì lại nghe lão tu sĩ mập mạp lên tiếng:
"Đại ca theo như lời ngươi cấm đoạn đại trận này vốn là dùng để tập trung địa hỏa. Nên thật sự có thể nổ bay cả tòa Linh Dược Sơn sao?"
"Chính xác." Vẻ mặt Hồ trưởng lão đỏ au cực kỳ hưng phấn gật đầu: "Lão phu vì báo thù nên cũng có nghiên cứu đối với trận pháp. Trận này ở thời kỳ thượng cổ cũng có danh tiếng là thập đại kỳ trận, đem địa hỏa trong phạm vi trăm dặm tập trung cùng một chỗ. Lão phu chỉ cần động tay chân một chút là có thể kích nổ, uy lực cực kỳ bá đạo tuyệt đối là vượt xa trí tưởng tượng của ngươi. Tại Linh Dược Sơn, ngoại trừ Nguyên Anh kỳ Từ lão quái có thể tránh được một kiếp thì những môn nhân đệ tử khác, cho dù là Ngưng Đan kỳ tu sĩ cũng sẽ bị địa hỏa nuốt hết. Cả tòa Linh Dược Sơn tan tành thành tro bụi, môn nhân đệ tử tất cả đều bỏ mình. Hồ gia ta cuối cùng cũng báo được thù này. Há há há…" Càng nói về sau âm thanh lão càng âm độc như loài quỷ đến từ địa ngục.
Lâm Hiên nghe mà thầm kinh hãi không thôi, Tu Tiên giới vốn tinh phong huyết vũ nhưng lão gia hỏa này tâm tư độc ác như lang sói khiến người ta nghe mà mất mật.
Nếu thật sự xảy ra theo như lời lão, mấy vạn tu sĩ trong Linh Dược Sơn không cần một thời ba khắc tất cả đều chết trong cảnh hồ đồ.
Người đâu phải là cỏ cây vô tình. Không cần phải nghĩ thêm nữa. Lúc này ngăn chặn âm mưu hiểm độc kia cũng là tự cứu mình. Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra tia cười nhạt, không biết là hắn xui xẻo mới rơi vào hoàn cảnh này hay là hai lão gia hỏa họ Hồ kia xui xẻo đây.
"Một khi đã như vậy chúng ta nên hành động ngay đi." Lão tu sĩ mập mạp cũng đã bị hận thù khiến mờ mắt, hung hăng nói.
"Ha ha. Được rồi." Trên mặt Hồ trưởng lão lộ vẻ hài lòng vỗ vai lão đệ. Mặc dù lão tiến vào chỗ này bằng một con đường vô cùng bí ẩn. Nhưng nếu vạn nhất bị Từ lão tặc phát hiện thì không ổn..
Ý nghĩ còn chưa dứt. Đột nhiên âm thanh ầm ầm truyền tới tai. Hồ trưởng lão kinh ngạc quay đầu lại. Chỉ thấy trước mắt linh quang chói lòa khiến mắt người không mở ra được.
Sắc mặt Hồ trưởng lão chợt trắng bệch, chẳng lẽ Từ Cẩm Thanh đã tới nơi này?
Mặc dù trong lòng thầm kêu không ổn nhưng không hổ là một nhân vật kiêu hùng, sợ hãi không tránh né được vấn đề, lão nhìn không chớp mắt tập trung về phía trước.
Một tiếng nổ ầm vang linh quang chợt lóe, chỉ là một tầng cấm chế nho nhỏ. Lâm Hiên dễ dàng phá bỏ nó.
"Thì ra là Thiếu môn chủ! "
Thấy Lâm Hiên xuất hiện trước mặt, Hồ trưởng lão ngẩn ra ngạc nhiên, Lâm tiểu tử này không phải đi cùng lão Thông Vũ tới Cửu Long sơn tham dự hội minh rồi sao, sao lại có mặt nơi đây?
Nhưng lão cũng không cần truy cứu, miễn không phải là Từ lão tặc là tốt rồi. Tuy rằng không ít đệ tử xem vị Thiếu môn chủ là thần tượng nhưng lão còn không còn để mắt đến Ngưng Đan trung kỳ tu sĩ.
Không cần biết tên thiếu chủ này có nghe được những gì khi nãy không, đã xuất hiện nơi này thì lão đành phải giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây trên mặt của lão giả họ Hồ hiện ra vẻ âm lệ.
Lâm Hiên còn không biết trong lòng lão họ Hồ độc ác này đang tính gì sao. Tiên hạ thủ vi cường, hắn phất tay một cái đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm cùng hoa văn cổ thuẫn tế ra.
Chỉ thấy hàn quang trên thân tiên kiếm chợt lóe, lập tức tách ra hơn mười đạo kiếm quang quay tròn lưu chuyển, hóa thành hơn mười con Cự mãng màu lam mổ xuống người Hồ trưởng lão.
Tiên kiếm thanh thế kinh người khiến Hồ trưởng lão ồ lên một tiếng, xem ra Thiếu môn chủ này cũng có chút chân tài thực học.
Sắc mặt lão trầm ổn, tay vỗ vào túi trữ vật lấy một cái tấm khăn màu vàng đất. Hai tay lão hợp lại lẩm nhẩm khẩu quyết cổ quái, há miệng phun ra một ngụm tinh khí, Khăn vàng đón gió hóa lớn, trong khoảnh khắc biến thành một bức tường đất rắn chắc và rất nặng.
Bốp bốp… Liên tiếp kiếm quang chém tới, thổ tường lung lay một trận cùng bụi đất tung bay, trên mặt tường đã xuất hiện những vết lõm sâu.

Lâm Hiên thầm hừ một tiếng. Bảo vật kia phòng ngự khá tốt nhưng với uy lực cỡ này mà có thể ngăn trở công kích của hắn sao?
Hắn đang muốn thao túng pháp bảo tiếp tục chém xuống thì đột nhiên bên trong thổ tường phát ra hoàng quang chói mắt, những vết lõm sau nhanh chóng biến mất, thì ra bảo vật có còn có uy năng tự tu phục.
Thấy thế Lâm Hiên chau mày, xem ra lão họ Hồ chẳng phải chỉ có hư danh, muốn tốc chiến tốc thắng cũng không được. Thế còn…
Lâm Hiên xoay chuyển ánh mắt, phát hiện tu sĩ mập mạp đã biến mất.
Ẩn thân pháp hay là tiềm hành thuật?
Hừ, trước mặt hắn khoe khoang như vậy thì chẳng phải múa rìu trước cửa Lỗ Ban hay sao, Lâm Hiên tâm niệm vừa động, Nguyệt Nhi từ trong ống tay áo hắn bay ra.
Nha đầu này am hiểu tiềm hành ám sát thuật, để nàng đối phó tên gia hỏa kia thì hợp lý hơn.
Lại nói lão tiểu đệ họ Hồ kia tuy rằng bề ngoài ục ịch, tu vị cũng không bằng đại ca nhưng tu luyện một môn thượng cổ Ẩn Hình bí thuật, cho dù là tu sĩ Ngưng Đan kỳ đỉnh phong nếu không tập trung thần niệm cũng rất khó phát hiện tung tích của y.
Mắt thấy Lâm Hiên cùng đại ca đánh đến bất diệc nhạc hồ (1), y căn bản là không xen vào được đành thi triển bản lĩnh đắc ý. Ẩn nặc một bên chờ thời cơ đánh lén.
Nhưng tâm cơ Lâm Hiên cũng đâu phải vừa, đang đại chiến cùng lão giả họ Hồ nhưng đã đoán ra ý của đối phương.
Ẩn Nặc thuật của tu sĩ mập cũng có chỗ độc đáo nhưng Lâm Hiên không tin Nguyệt Nhi lại không đối phó nổi.
Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lão giả, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Chỉ thấy lão lấy ra một tấm Phù lớn, lập tức xú khí lan tỏa khiến người buồn nôn như ngửi phải mùi thi thể đã bị thối rữa.
Thi phù!
Lâm Hiên nheo mắt lại, khi ở Thiên Mục Sơn, hắn từng vô tình thu được một cái ngọc giản thượng cổ chế phù thuật trong động của một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Thi phù Địa Giai phù được tính là một trong Thập đại tà phù. Chính là thu thập oán độc cùng lệ khí của thi thể, dùng quỷ đạo thần thông mà luyện thành.
Uy lực ác tâm tà ác làm người kinh hãi, tu sĩ Nguyên Anh kỳ gặp phải cũng cẩn thận ứng phó.
Lâm Hiên trong một bí hội đã nghe nhắc tới về tung tích của một tấm Thi phù cách đây mười năm trước.
Nghe nói là do một ma đầu từng oai phong một cõi ở trong thượng cổ mộ tìm được. Về sau thì chúng tu sĩ tranh giành lăm le chiếm đoạt, cuối cùng bị một tên tu sĩ che mặt mua lại với cái giá trên trời là ba mươi vạn tinh thạch, chẳng lẽ đó là Hồ trưởng lão này sao?
Không biết Lâm đoán có đúng không nhưng lúc này Hồ trưởng lão đã quyết định thi triển đòn sát thủ. Ở đây đêm dài lắm mộng. Đối phương vừa mới ra tay thì lão cũng biết là khó nuốt thiếu niên này.
Tấm thi phù này có thêm điểm lợi hại. Khác với Địa giai phù bình thường khác, năng lượng thi phù chỉ cần tái bổ xung thi khí là có thể sử dụng nhiều lần.
Mà dùng để đối phó Ngưng Đan trung kỳ tu sĩ thì một kích là đủ rồi.
Vẻ mặt Hồ trưởng lão dữ tợn, Tiểu tử kia coi như số mệnh không tốt, nếu ở lại Cửu Long sơn thì có thể tránh được một kiếp này.
Lão hừ lạnh một tiếng, vươn tay ra hướng về tấm thi phù chỉ một cái.
Tức thời bên trong Thi phù tuôn ra vô số làn thi vụ tanh tưởi cùng kịch độc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn đánh ra một đạo pháp quyết, thuẫn bài bắt đầu xoay tròn biến thành một tầng sáng màu đỏ nhạt bao vây thân thể. Chung quanh quầng sáng còn có vô số phù văn kim sắc thần bí to cỡ nắm tay lưu chuyển không ngừng.
Nhãn lực Hồ trưởng lão không phải thấp, đã nhìn ra uy lực của cổ bảo này còn vượt trên cả tấm Khăn vàng của lão một bậc. Nhưng lập tức trong mắt ánh lên sự cương quyết. Phòng thủ cương cường thì sao, lão không tin này cổ bảo này có thể chống đỡ được tấn công của Thi phù.
Lão thổi ra một luồng khí, Thi phù liền bừng bừng bốc cháy thành thi hỏa khiến người hoảng sợ bay khắp nơi.
"Biến!"
Hồ trưởng lão nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết vào thi hỏa đang bốc cháy dữ dội, đám thi hỏa nhanh chóng thành hình một Quỷ trảo rất lớn chừng bảy tám trượng
Trên quỷ trảo lại mục ra những sừng nhọn bằng bạch cốt lởm chởm dài hơn thước, không ngờ phát ra xú khí có lẽ đến Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không dám xem thường.
Thấy thế Lâm Hiên nhíu mày vung tay phải lên tế ra một tấm hoàng phù.
Nhìn vật này khóe miệng hắn lộ nụ cười cổ quái, phù này vốn đoạt trong động phủ thượng cổ tà tu ở Thập Vạn Đại Sơn.
Chủ nhân là người trong tà phái nhưng tấm hoàng phù này lại là bảo vật chính đạo. Còn Hồ trưởng lão tu luyện huyền môn chính tông đạo pháp lại sử dụng tà phù.
Thực ra khi đấu pháp ai vì mạng người đó còn nói đến chính tà làm gì chứ!
Lâm Hiên vung tay đánh ra một đạo pháp lực tinh thuần, nhất thời tan biến vào bên trong hoàng phù.
Nhất thời một khối Hỏa cầu kim sắc to cỡ đầu người hiện ra ở trước ngực.
Hắn tay trái tiếp đánh ra một đạo pháp quyết, tay phải vừa điểm vừa nắm lại đồng thời môi khẽ lẩm nhẩm đọc chú ngữ cổ xưa khó hiểu.
Lúc này bên trong khối Hỏa cầu kim sắc phát ra một tiếng thanh minh.
Hỏa diễm bắt đầu biến hình, sau một lát một Cự thủ kim sắc chừng bảy tám trượng cũng hiện ra giữa không trung.
Thấy cảnh này thì Hồ lão giả trợn mắt há mồm, Thi phù gần như là vốn liếng cả đời lão tích tụ mua vào chính là vì phòng ngừa vạn nhất. Đối phương sao lại cũng có loại phù này?
Không! Thi phù của lão là một trong Thập đại tà phù ở thời kỳ thượng cổ vô cùng quý hiếm, Hoàng phù kia sao có thể địch nổi?
Tuy thế Hồ trưởng lão cũng có chút kinh hãi, dù sao Cự thủ kim sắc kia khí thế tuyệt không kém so với Quỷ trảo, điểm này là không thể phủ nhận.
Nhìn thấy đối thủ có chút bất an như vậy, Lâm Hiên gật đầu. Khi trước giao đấu với Thái Bạch Kiếm Tiên, hắn chỉ có thể thao túng thần thông Phong Nhận kim sắc để truy sát địch. Hiện tại Lâm Hiên đã tham ngộ được nhiều biến hóa trong đó.
Nhưng chưa hết, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn lão giả đang lơ lửng cùng Quỷ trảo trên không. Đột nhiên tay trái hắn lật một cái, Bích Huyễn U hỏa đã hiện ra trong bàn tay.
Tay hắn nhẹ nhàng vung ra, Bích Huyễn U Hỏa lập tức hóa thành một Quái xà bằng ngón cái bay về phía Kim thủ. Nhất thời Bích Huyễn U hỏa bừng lên đem Cự Thủ bọc lại.
Kim Thủ vốn là màu vàng kim, thời khắc này lại mang thêm màu xanh biếc quỷ dị. Nhìn qua vừa chính vừa tà vẻ khí thế chói mắt.
Hồ trưởng lão căn bản muốn nhanh chóng tiêu diệt Lâm Hiên, không ngờ tới đối phương có nhiều thủ đoạn quỷ dị như vậy. Hắn nổi danh như vậy đâu phải không có nguyên do, xem ra lão không nên coi thường tiểu tử này.
Nhưng lúc này hối hận đã muộn, lão chỉ vào về phía Quỷ trảo, lập tức nó hóa thành một đạo toàn phong màu xám trắng thổi qua Lâm Hiên.
Thế công của đối phương đã đến, Lâm Hiên đương nhiên không ngồi chờ chết, lập tức há miệng phun ra một ngụm tinh huyết. Vèo một tiếng, Cự Kim Bích Thủ biến mất rồi ngay lập tức một tiếng nổ bạo liệt truyền ra. Đã thấy Cự Kim Bích Thủ đánh vào Quỷ trảo màu xám trắng kia.

"Ơ?"
Hồ trưởng lão trợn mắt trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, tuy rằng lão cũng nhìn ra uy lực của kim phù này không phải là nhỏ, nhưng không ngờ thể ngang sức ngang tài với thi phù của lão.
Nhưng thần thông lão gia hỏa này đâu phải là nhỏ. Mắt thấy quỷ trảo không chiếm được lợi thế. Lão hừ một tiếng, từ trong tay áo tiếp tục bắn ra một đạo sáng màu trắng xám vào Quỷ trảo.
Sau khi Quỷ trảo hấp thu thì bạo liệt nổ ra hóa thành vô số khối khí màu trắng xám. Nhất thời Lâm Hiên ngẩn ra, đây là thần thông cổ quái gì?
"Hợp! "
Chỉ thấy Hồ trưởng lão vươn cánh tay phải gầy đét lên, liên tiếp điểm phía trước hai chỉ, những khối khí màu trắng xám kia như vạn sông đổ vào biển một lần nữa tụ lại.
Khối khí màu sắc càng lúc càng trắng bệch. Trong tiếng quỷ khóc thê lương, một con Thi Giao to lớn tới hơn mười trượng xuất hiện.
Thấy thế trong lòng Lâm Hiên nổi hàn khí. Từ thân thể Thi Giao toát thi khí ngút trời, không kém bao nhiêu so với quỷ vật ở Âm ti giới.
Thi Giao há cái mồm to như chậu máu phun ra những đạo thi hỏa màu trắng xám. Lâm Hiên có chút giật mình nhưng không chậm trễ thao túng Kim sắc cự thủ nghênh tiếp.
Lấy bất biến ứng vạn biến!
Lúc này Bích Huyễn U Hỏa hừng hực bốc lên trên kim thủ.
Xèo ...
Hai đạo hỏa diễm vừa tiếp xúc, thi hỏa tuy rằng rất hung mãnh nhưng rõ ràng không địch lại độc hỏa, kế tiếp bị đẩy lui về sau.
Thấy thế sắc mặt Hồ trưởng lão khó coi tới cực điểm. Uy lực của thi hỏa dù không bằng nguyên anh chân hỏa của các lão quái nhưng chắc chắn dư sức đối phó với Đan Kỳ tu sĩ. Dù muốn đem pháp bảo của đối phương luyện hóa cũng không phải khó.
Không ngờ tiếp xúc với hỏa diễm xanh biếc quỷ dị của đối phương, thi diễm lại giống như gặp thiên địch, điều này khiến lão không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Bên kia ánh mắt Lâm Hiên vẫn trầm ổn như trước. Khóe miệng khẽ nhếch lên, vươn tay ra vỗ vào túi trữ vật bên hông một cái, tế ra một cây Ngọc địch xanh biếc.
Thanh quang trên người Lâm Hiên lưu chuyển, đánh ra một đạo pháp quyết vào trên thân sáo.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc hắn toàn lực thi pháp, cách đó hơn mười trượng linh quang chợt lóe. Ẩn Nặc Thuật của tên tu sĩ mập quả thật thần diệu, có thể vô thanh vô tức đến gần đối phương như vậy.
Lúc này bộ dáng phúc hậu của y đã trở nên tàn độc, hé miệng nhẹ nhàng phun ra một tia sáng màu tím rồi lập tức thân ảnh lại biến mất không thấy.
Phi châm pháp bảo?
Sắc mặt Lâm Hiên cuồng biến, đòn tập kích này dường như khiến hắn trở tay không kịp.
Uy lực của pháp bảo chủ yếu là dựa vào tài liệu, thủ pháp luyện chế cùng với nguyên thần bồi dưỡng, nhưng thể tích quá nhỏ như phi châm ở thời khắc tử chiến chắc chắn sẽ gặp thiệt thòi.
Nhưng dài một tấc thì mạnh một tấc, ngắn một tấc thì hiểm một tấc. Phi châm nếu dùng để đánh lén thì rất khó chống đỡ.
Tu sĩ mập này nếu đơn đả độc đấu thì không có gì đặc sắc, nhưng phối hợp với đại ca, y núp một bên đánh lén thì đã có không ít cao thủ thành danh đã ngã xuống.
Thần thông thủ đoạn Lâm Hiên bất phàm, một kích này tên tu sĩ mập cũng không hy vọng giết được địch nhân mà khiến đối phương luống cuống tay chân tạo cơ hội cho đại ca.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau. Ẩn Nặc thuật của tu sĩ mập quả thật xuất thần nhập hóa nhưng nếu so với Nguyệt nhi thì vẫn kém một bậc.
Dù sao về phương diện ẩn nấp đánh lén âm hồn vẫn có thiên phú hơn tu sĩ. Tên mập đợi thời khắc Lâm Hiên lộ ra sơ hở thì Nguyệt nhi đang ở đâu?
Ngay lúc y phun ra pháp bảo Tử Điện Vô Ảnh Châm thì gần như cùng lúc, nơi bên trái hắn cách mấy trượng không gian lăn tăn rất khẽ như sóng.
Thân thể mềm mại của Nguyệt nhi hiện lên, bấm tay bắn ra hai đạo hàn quang thế đi như điện chớp..
Tên tu sĩ mập không kịp phản ứng, hai đạo hàn quang nhẹ nhàng bắn tới yết hầu của y, nhất thời một vòi máu phun ra. Tu sĩ mập đầu một nơi thân một nẻo ngã xuống.
Sinh nghề tử nghiệp, y đã từng dùng thủ đoạn này ám hại vô số tu sĩ, bây giờ đến lượt y lại tiếp tục ngã xuống trên con đường này.
Thấy thế sắc mặt Lâm Hiên thoáng giãn ra, hắn và Nguyệt nhi có liên hệ tâm thần, khi sự tình phát sinh sớm nằm trong đầu.
Tuy rằng đã mất chủ nhân nhưng Tử điện Vô Ảnh Châm vẫn là một kiện bảo vật linh thông, không dừng lại mà bắn thẳng đến Lâm Hiên.
Tốc độ cực nhanh khiến Lâm Hiên không kịp tránh nhưng sắc mặt vẫn trầm ổn, tin tưởng mười phần vào lực phòng ngự của phù văn cổ thuẫn.
Xem như không thấy, hắn tiếp tục phun một ngụm linh khí lên thân ngọc địch. Ngọc địch lập tức dài ra biến thành một Cự mãng. Cái đầu ngất ngưởng há to phun ra một luồng sương mù màu xanh nhằm hướng Thi giao.
"Thất đệ…..!"
Thấy tu sĩ mập ngã xuống, sắc mặt Hồ trưởng lão khó coi đến cực điểm, hai mí mắt như muốn rách ra lóe ra hung quang cừu hận.
Nhất thời bị cừu hận phát hỏa nhưng tâm cơ của lão gia hỏa này sâu không đáy, nếu không sao thể làm gian tế ở Linh Dược Sơn đến mấy trăm năm được. Đối với Lâm Hiên lão vẫn rất là kiêng kị, nhất là bạch y thiếu nữ đột nhiên xuất hiện kia.
Lão giả thầm hít vào một hơi lạnh.
Không phải lão chưa từng gặp Âm hồn cấp bậc Quỷ Vương, nhưng tiểu tử họ Lâm này dễ dàng có thể gọi ra như thế. Lão trách bản thân đã quá coi thường hắn. Cho đến giờ tiểu tử đáng sợ này vẫn chưa lấy ra bản mạng pháp bảo, nói cách khác hắn vẫn chưa thi triển toàn lực.
Lúc này lão mới chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của vị thiếu môn chủ này.
Điền Tiểu Kiếm là ái đồ của Ma tôn còn trẻ mà thanh danh đã nổi như cồn, nhưng nếu so với Lâm Hiên thì chỉ sợ còn kém hơn một bậc. Lão mập đã ngã xuống nhưng nếu không cẩn thận thì không chừng hai huynh đệ lão sắp tương ngộ nơi suối vàng.
Hít vào một hơi ổn định tâm tư, Hồ trưởng lão nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một kiện bảo vật. Lâm Hiên mới nhìn qua sắc mặt đã trở nên cực kì cổ quái.
Chú thích (1): bất diệc nhạc hồ.
Trong sách Luận Ngữ, Khổng Tử viết : "Học nhi thì tập chi, bất diệc duyệt hồ ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ ?"
Tạm dịch:
Học mà đồng thời hành, chẳng cũng thích sao?
Có bạn bè từ nơi xa tới, chẳng cũng vui sao?
Người không biết ta, ta không lấy đó để lòng, chẳng cũng quân tử sao?
Quyển3: U Châu loạn


Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Chương 177: Cấm đoạn đại trận
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...