Bách Luyện Thành Tiên

Chương 145: Bí thị Thanh Tường Môn

"Ý của ta không hẳn là thế." Lâm Hiên lại khẽ mỉm cười "Ta vốn biết dù ở Mặc Nguyệt Tộc thu được cổ linh đan được luyện chế từ Nguyên Kim Quả, đã tạo ra cho ta linh căn trên trung đẳng một chút. Với lại ở trong phường thị vu sư thu mua được không ít kì trân dị thảo, có thể luyện chế ra khá nhiều đan dược tăng tiến tu vị. Nhưng muốn đạt tới cảnh giới hậu kỳ ít nhất phải tốn mười mấy năm thậm chí mấy chục năm là bình thường. Đương nhiên ta không thể ở khu vực bị chiếm cứ này lâu như vậy."
Nguyệt Nhi gật đầu nhưng trên mặt lại có chút do dự, muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
"Nha đầu ngốc sao vậy, giữa chúng ta còn có điều gì khó nói!"
"Không phải thiếu gia." Nguyệt Nhi lúng túng một chút cuối cùng ấp úng mở miệng: "Ta chỉ không hiểu một chút, người vì sao nhất định phải trở về Linh Dược Sơn. Cam tâm bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa tu sĩ và âm hồn. Chi bằng chúng ta tìm một địa điểm vắng người. Tu luyện theo đuổi thiên đạo mới chính là tâm nguyện lớn nhất thiếu gia đúng không?"
"Ừm. Mặc dù là như thế nhưng sư tôn đối với ta không tệ, cứ vô thanh vô tức như vậy mà đi ta thật có chút áy náy, huống chi Thiên Trần tổ sư một đời anh kiệt, bổn môn còn có thứ ta nhất định phải đạt được."
"Cái gì?" Nguyệt Nhi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ tò mò.
"Đương nhiên là Thiên Trần Đan, khi trước ta có thể ngưng đan thành công là nhờ thượng cổ linh đan này, mà nghe nói đối với ngưng anh nó cũng có hiệu quả. Đan phương của nó nhất định ta phải nắm trong tay." Trong mắt Lâm Hiên hiện tinh quang, nắm chặt tay nói.
"Nhưng thiếu gia, phương đan Thiên Trần Đan là cơ mật nhất của bổn môn, các liệt đại chưởng môn mới có quyền hạn xem. Nguyên Anh kỳ Thái thượng trưởng lão thường xuyên nghiên cứu, nhưng đã qua ba ngàn năm ngoài Thiên Trần tổ sư còn không có người luyện chế thành công, người có cảm thấy điều này quá mơ hồ?"
"Ta đương nhiên rõ ràng." Trên mặt Lâm Hiên lộ chút do dự: "Dược liệu chế luyện linh đan này cực kỳ quý hiếm, mặc dù chưa nói tuyệt tích nhưng với thực lực Linh Dược Sơn lực vẫn có thể thu thập được. Mấu chốt ở chỗ hỏa diễm cần để luyện chế nó, ngay cả Anh hỏa bổn mạng của Nguyên Anh kỳ tu sĩ còn không dùng được. Nghe nói chỉ có đem sơn trung chi sơn làm đỉnh lô dẫn ra Địa Mạch Chi Hỏa thuần khiết nhất U Châu mới dùng được. Nhưng ngoài Thiên Trần tổ sư bổn môn lại chưa có người thứ hai làm được điều này."
"Thiếu gia người đã biết rõ vậy còn...." Trên mặt Nguyệt Nhi lộ vẻ giật mình cùng bội phục.
"Điều này không sao cả." Lâm Hiên ra dáng tiêu sái tươi cười: " Ta chính là một trường hợp nghịch thiên. Từ thời kỳ hồng hoang tới nay chưa từng có phàm nhân tu luyện đến cảnh giới Ngưng Đan Kỳ, trước kia có thể tạo ra kỳ tích vậy bây giờ sao lại không thể? Dù biết kết anh là khó khăn gấp bội ngưng đan, ta đã có linh căn nhưng cơ hội vẫn cực kỳ nhỏ nhoi, nên bất kể như thế nào ta cũng muốn lấy bằng được cách bào chế Thiên Trần Đan. Cho dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua."
"Ta hiểu rồi. Thiếu gia bây giờ người định như thế nào?" Nguyệt Nhi mỉm cười nói.
"Bây giờ sao..." Lâm Hiên nhíu mi: "Trước tiên chúng ta đi tìm một phường thị bí mật hoặc là giao dịch hội của tu sĩ bậc cao. Xem có thể thu được tài liệu phụ chế để luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn hay không."
"Nhưng nơi này không phải đang bị chiếm cứ sao. Sao còn có những vật này?"
"Đương nhiên là vẫn có, ngươi nhớ khi chúng ta vừa tới nơi này từng gặp tu sĩ Triêu Dương Môn không. Căn cứ theo lời chưởng môn bọn họ. Vẫn còn hàng loạt môn phái cùng tán tu ở lại nơi này. Với lại còn không có thiếu tu sĩ địa phương khác tràn vào nơi này đào bảo."
"Điều này như thế nào?" Nguyệt Nhi vẫn như chưa hiểu ý của Lâm Hiên.
"Rất đơn giản, những người kia có thu hoạch, tự nhiên có nhiều bảo vật không dùng được nhất định phải trao đổi với người khác. Như vậy nơi đây mặc dù đã bị âm hồn chiếm lĩnh nhưng chắc chắn có không ít phường thị bí mật được mở ra."
"Có lý." Nguyệt Nhi gật đầu, vô cùng bái phục suy luận của thiếu gia :"Vậy chúng ta làm sao tìm được những nơi đó, trong Thất Tuyệt Thiên còn có phản đồ tay chân của âm hồn, nếu như không có thân hữu dẫn đường chúng ta rất khó có thể đi vào."
"Ưm, về vấn đề này xem ra chỉ có tìm Triêu Dương Môn trao đổi, tu vị của bọn họ dù không đáng nhắc tới nhưng dù sao đây là lãnh địa của bọn họ, đương nhiên là có một số manh mối." Lâm Hiên đã tính trước nói, hiển nhiên vấn đề này hắn đã từng nghĩ qua.
Sau một hồi Lâm Hiên đưa mắt dò xét bốn phía một chút. Nói đến cũng trùng hợp, vì trốn tránh Quỷ đế hắn đã chạy đến mấy vạn dặm, bây giờ lại cách Triêu Dương Môn không xa.
Nguyệt Nhi cũng phát hiện điều này, hai người nhìn nhau cười nhẹ. Sau đó Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản, nhận định phương hướng một chút rồi hóa thành một đạo độn quang bay về phía xa chân trời.
Nửa canh giờ sau đột nhiên Lâm Hiên chân mày cau lại ngừng độn quang.
"Nguyệt Nhi, ngươi cảm giác được sao?"

"Ưm." Thiếu nữ gật đầu, âm thanh lộ ra vẻ ngưng trọng: " Âm khí và linh lực chấn động mạnh như vậy, dường như có rất nhiều tu sĩ đang đấu pháp cùng âm hồn ."
"Đúng vậy, nơi đây lại cách Triêu Dương Môn không xa, chẳng lẽ chỗ ẩn thân của bọn họ đã bại lộ?"
Lâm Hiên sờ cằm, trên mặt hiện ra chút do dự, tình cảnh có chút bất đồng so với dự đoán của hắn. Nếu Triêu Dương Môn thực sự bị một đám âm quỷ lợi hại vây công, Lâm Hiên tự nhiên không muốn tự chui đầu vô lưới.
Nhưng ngoài Triêu Dương Môn thì ở khu vực bị chiếm cứ này Lâm Hiên lại không giao thiệp với tu sĩ khác. Không có người dẫn đường muốn tới phường thị bí mật cũng rất khó. Nhất thời hắn rơi vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.
Tuy nhiên do dự không lâu, hắn đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm thu lại, toàn thân linh khí thu liễm hóa thành một đạo nhân ảnh mờ mờ không rõ, độn quang bay về phía trước.
Đã đến đây đương nhiên phải bí mật xem xét tình huống mới quyết định sau. Thực lực Triêu Dương Môn vốn không đáng nhắc, ở U Châu có thể coi là tiểu môn phái tứ ngũ lưu. Đối phó với bọn họ cũng không cần âm quỷ lợi hại động thủ. Nếu như vậy Lâm Hiên thuận tay giúp bọn họ diệt trừ.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, nếu nmôn phái này xui xẻo chọc tới đám quái vật lợi hại nào đó thì Lâm Hiên tự nhiên là vỗ mông rời đi, tuyệt không ở lại mà gánh họa thay bọn hắn.
Vì ẩn tàng thân hình nên tốc độ phi hành chậm lại rất nhiều, Có điều hơn hai mươi dặm cũng không tốn bao lâu thời gian. Lâm Hiên đem pháp lực vận lên song mục, tình cảnh phía trước lập tức lọt vào mí mắt.
Tức khí cuồn cuộn bốc lên cùng kiếm quang ngút trời. Lâm Hiên quan sát địch nhân một chút thì trong lòng an tâm. Phía trước có hơn hai mươi âm quỷ, trong đó hơn một nửa tu vị là Trúc Cơ Kỳ, còn lại chỉ là Linh Động Kỳ ác quỷ.
Không có quỷ vương trong nhóm này. Nhưng lúc này tình thế Triêu Dương Môn đã trở nên nguy ngập.
Tính cả môn chủ La Thiên Nhân thì Triêu Dương Môn chỉ có ba Trúc Cơ Kỳ tu sĩ. May mà số lượng đệ tử cấp thấp lại lớn hơn đám âm hồn tới mấy lần.
Cảnh giới vốn chênh lệch như vậy, do các đệ tử Triêu Dương Môn đều am hiểu thuật vây công. Mấy người chia làm một tổ ăn ý phối hợp, mới tạm thời ngăn cản được đối phương. Nhưng tiếp tục như vậy chỉ sợ không kiên trì được bao lâu.
Thấy tình thế khẩn trương Lâm Hiên không chút do dự. Thân hình lóe lên, ngay lập tức một luồng khí tức cường đại tỏa khắp ra.
Dị biến khiến hai bên đều kinh hãi, lập tức phát hiện kẻ mới đến. Nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn tương phản, Triêu Dương Môn đệ tử thì reo hò mừng rỡ còn bên âm hồn sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Lại nói khi trước La Thiên Nhân thân là môn chủ, cũng là tu sĩ trong thực lực cao nhất, nhưng bị ba tên Trúc Cơ Kỳ ác quỷ vây công. Bộ dáng của lão hết sức khó coi, mồ hôi đầm đìa. Càng khiến lão hãi hùng là, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng la thảm của bổn môn đệ tử, chẳng lẽ Triêu Dương Môn thực sự lại tận diệt ở nơi này?
Lòng đang hoang mang vô cùng thì đột nhiên Lâm Hiên xuất hiện. Lão như giữa dòng nước dữ vớ được một cái cọc cứu mạng, tinh thần đại chấn la lên: "Lâm tiền bối, lại xin người viện thủ, bọn vãn bối nhất định không dám quên ân."
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười cợt, chẳng lẽ hắn còn ham tiểu vật của tiểu môn này sao. Đã ra tay tương trợ tự nhiên không hề chậm trễ.
Tay áo bào phất một cái bắn ra mấy đạo kiếm quang. Sau một khắc thì hơn hai mươi ác quỷ đã thân thể cùng đầu chia làm hai nơi tan biến thành hư vô.
Lúc này âm hồn trở nên chấn động, mặc dù những ác quỷ bị Lâm Hiên sát diệt chỉ là Linh Động kỳ nhưng đã khiến toàn bộ âm hồn có thực lực cao cường tức giận. Trong tiếng phong lệ ba tên Trúc Cơ Kỳ ác quỷ bỏ qua lão La lao sang phía hắn.
Khóe miệng Lâm Hiên lại lộ vẻ châm chọc. Hắn há miệng phun ra một luồng đan hỏa hóa thành một con xà hỏa to bằng ngón cái. Vù một tiếng đã bay tới một âm hồn gần nhất. Hồng quang lóe lên, trong khoảnh khắc ác quỷ này đã bị hóa thành tro tàn.
Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật đem thú hồn bảo tế lên, một cây Ngọc Địch màu xanh biếc hóa thành cự mãng hung dữ cao tới mấy trượng. Há to miệng như chậu máu lớn đem hai âm hồn còn lại nuốt vào.
Ba tên âm hồn tu vị cỡ Trúc Cơ Kỳ mà cũng không có chút sức hoàn thủ.
Đám âm hồn tuy hung ác lúc này cũng không khỏi lộ vẻ sợ hãi, đệ tử Triêu Dương Môn thì giương mắt ra nhìn Lâm bội phục vô cùng.

"Động thủ!"
Vẫn là La Thiên Nhân phản ứng nhanh nhất thao túng Linh khí, hàn quang chợt lóe đem một tên ác quỷ đang còn hoảng hồn chém thành hai nửa.
Các đệ tử khác bắt đầu phản ứng, hô to chém giết kịch liệt một trận.
Tình thế đảo ngược, do Lâm Hiên gia nhập, cuộc chiến bắt đầu nghiêng hẳn về bên tu sĩ.
Ngắn ngủi sau hơn một khắc, âm hồn ác quỷ đã bị tàn sát không còn một mống, trên mặt đệ tử Triêu Dương Môn lộ ra vẻ mừng rỡ vô hạn.
"Cảm tạ ân tái sinh của tiền bối." La Thiên Nhân bay tới cung kính hành lễ, trên mặt lộ vẻ cảm kích vô cùng.
Lão nhân này mặc dù có chút gian xảo nhưng thời khắc này chân tình bộc lộ, nếu không có Lâm Hiên viện thủ không chừng toàn quân bọn họ đã bị diệt.
"Miễn" Lâm Hiên khoát tay áo, đối với hắn vừa nãy chỉ là nhấc tay. Huống chi hai bên cũng có giao tình, cho dù hắn có vô tình qua nơi đây cũng không nỡ thấy chết mà không cứu.
Tu Tiên giới mặc dù tràn ngập nham hiểm nhưng cùng là nhân tộc, dĩ nhiên Lâm Hiên không thể lãnh huyết vô tình bàng quan.
"Sao các ngươi lại bị âm hồn phát hiện?" Lâm Hiên tò mò mở miệng, theo hắn cứ địa của Triêu Dương Môn là tương đối an toàn mới đúng.
La Thiên Nhân thở dài, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ: "Khiến tiền bối chê cười, tiểu lão nhân uổng thân là môn chủ mà có mắt như mù, lại không phát hiện trong bổn môn có phản đồ."
"Phản đồ?" Chân mày Lâm Hiên cau lại, hắn ở khu vực bị chiếm cứ cũng không ít thời gian, đối với tình thế nơi đây hiểu rõ một phần.
Do nơi này đã bị đám âm hồn chiếm lĩnh, tình cảnh của nhân tộc vô cùng khó khăn. Dù là tu tiên giả cũng phải bôn tẩu khắp nơi. Không ít kẻ nơm nớp lo sợ, thế là liền như Thất Tuyệt Thiên cũng bắt đầu xuất hiện phản đồ.
Đương nhiên không phải là tu sĩ nào cũng được âm hồn tiếp nhận, bọn hắn cũng sợ có nhân tộc thi hành khổ nhục kế, yêu cầu trước tiên là các phản đồ đều phải trực tiếp chỉ ra vị trí của môn phái.
Tình huống này trong Triêu Dương Môn có một trưởng lão Trúc Cơ Kỳ, âm thầm dâng tặng sư môn cho âm hồn làm lễ vật.
Nếu không có cơ duyên trùng hợp, Lâm Hiên không kịp thời đến đây thi tiểu môn phái này đã bị xóa danh trong Tu Tiên giới U Châu.
Hiểu rõ sự tình Lâm Hiên cũng không tiện nói nhiều, thuận miệng an ủi lão vài câu.
"A, tiền bối người quay lại nơi này, chắc là có chuyện gì cần bản môn dốc sức?" La Thiên Nhân vốn nhanh nhẹnm đã đoán được ý định của Lâm Hiên.
"Ừm, hiện tại ta cần trao đổi một số tài vật, không biết ở gần đây có phường thị nào chăng?"
"Ha ha tiền bối tới thật đúng lúc, ba ngày trước vãn bối mới nhận được thiệp mời tới phường thị bí mật của Thanh Tường Môn. Nơi đó có tín vật mới có thể ra vào, tiền bối đã cần đến xin người nhận cho." La Thiên Nhân vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh phù to cỡ bàn tay, có hình dáng một con quái điểu giương cánh muốn bay.
"Thanh Tường Môn?" Lâm Hiên cảm thấy có chút quen tai nhưng nhất thời nghĩ chưa ra.
La Thiên Nhân thấy sắc mặt của hắn như vậy, có vẻ lấy lòng Lâm Hiên mở miệng giải thích.
"Xem ra tiền bối đã từng nghe qua, thực lực Thanh Tường Môn ở trong các tông môn U Châu cũng thuộc hàng nhị lưu. Nhưng lần này âm hồn xâm phạm, môn phái này không không có suy yếu ngược lại còn đại tăng."

"Ồ?" Trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút hứng thú.
"Điều này đều dựa vào nhãn quang độc đáo của Thanh Tường chân nhân, khi âm hồn mới xâm phạm thì môn phái này đã ẩn nấp bảo tồn thực lực. Sau khi địa khu này thất thủ, rất nhiều tông môn lớn nhỏ tan biến ra khói mây khiến không ít tu sĩ trở thành vô môn vô phái. Thanh Tường Môn lại chớp đúng thời cơ, phái ra biện sĩ giỏi thuyết khách thuyết phục bọn họ gia nhập môn phái này."
"Bây giờ Thanh Tường Môn thực lực như thế nào?"
"Vãn bối cũng không rõ lắm, nhưng ngoài không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì có lẽ số lượng Ngưng Đan Kỳ cao thủ cũng không thua kém tam đại phái chánh đạo bao nhiêu."
Nghe nói như vậy trên mặt Lâm Hiên có chút động. Với một lượng lớn tu sĩ như vậy, Thanh Tường chân nhân trăm phương ngàn kế thu dụng thực lực tuyệt không nhỏ.
Tuy vậy Lâm Hiên cũng không mấy quan tâm. Cái gọi là buổi loạn lạc xuất anh hùng. Điều này ở U Châu hiện tại cũng là bình thường. Việc cấp bách vẫn là thăm dò tin tức phường thị thu thập tài liệu đầy đủ. Ở Tu Tiên giới đâu có sự tình gì quan trọng bằng thực lực bản thân.
Với bản tính hoa ngôn xảo ngữ La Thiên Nhân tự nhiên tiếp tục đem tin tức nói ra.
Sau khi thực lực Thanh Tường Môn đại tăng, lại bắt đầu tăng cường tài phú cho bổn môn, định kì tổ chức ra phường thị bí mật có quy mô lớn, thu nạp kỳ trân dị bảo đồng thời tàng trữ tinh thạch. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Đương nhiên trên phương diện này cũng thuận lợi đối với các tu sĩ khác.
Khu vực bị chiếm cứ mặc dù nguy hiểm nhưng quả thật rất dễ dàng tìm được bảo vật, rất nhiều tu sĩ đều muốn đổi những thứ không hữu dụng với bản thân thành tinh thạch hoặc là đổi vật khác.
Đương nhiên không phải bất cứ tu sĩ nào cũng có thể tham gia phường thị bí mật, cần phải có lệnh phù. Thanh Tường chân nhân vốn là lão hồ ly, tự nhiên không muốn có gian tế lẻn vào.
Triêu Dương Môn thực lực tuy yếu nhưng dù sao cũng là môn phái trong vùng, nhận được thiệp mời là chuyện tự nhiên.
Sau khi rõ ràng sự tình, cuối cùng vẻ mặt Lâm Hiên giãn ra. Căn cứ theo lời La Thiên Nhân thì phường thị do Thanh Tường Môn tổ chức là lớn nhất ở đây, vậy hắn có cơ hội rất tốt thu thập tài liệu.
"Địa điểm ở đâu, lúc nào khai mạc?"
"Địa điểm cách đây không xa khoảng hai trăm dặm, còn thời gian thì ba ngày sau khai mạc." La Thiên Nhân cung kính trả lời, hơn nữa đem vị trí ghi vào trong một cái ngọc giản.
Lâm Hiên gật đầu lộ ra vẻ hài lòng: "Nếu là như vậy đa tạ ngươi. Cáo từ."
"Không dám, nếu không có ân huệ của tiền bối. Vãn bối cùng môn nhân sớm đã biến thành một nắm cát vàng. Có thể ra sức vì tiền bối chính là vinh hạnh của vãn bối."
La Thiên Nhân vốn là miệng lưỡi trơn tru nhưng Lâm Hiên nào có thời gian dây dưa thêm với lão. Vội hóa thành một đạo độn quang tan biến ở phương xa.
Hơn hai trăm dặm với tốc độ của Lâm Hiên cũng chỉ mất gần nửa ngày. Nhưng do phường thị bí mật kia ba ngày sau mới bắt đầu nên Lâm Hiên không vội vàng gì.
Hắn quyết định đi quanh một vòng thêm cơ hội tầm bảo. Dù sao tài liệu cần thiết mà hắn cần là khá trân hiếm. Lâm Hiên cũng muốn thử vận khí một chút. Nếu như ở đây có thể cầu được thì thời gian tu thập có thể rút ngắn đi.
Nghĩ vậy tốc độ độn quan của Lâm Hiên chậm lại từ từ bay về phía trước. Vừa độn quang hắn cũng không ngừng cảnh giới xem có gặp phải âm hồn hay không.
Ngày đầu tiên không có thu hoạch.
Ngày thứ hai cũng không có gì khá hơn.

Mắt thấy ngày khai mạc không xa Lâm Hiên thở dài, hai ngày lãng phí không thu được bất cứ vật gì hữu ích.
Lấy ra ngọc giản nhận định địa điểm phường thị một chút, Lâm Hiên đang chuẩn bị rời đi đột nhiên như cảm ứng được điều gì thân hình dừng lại.
"Thiếu gia có sự tình gì vậy?"
Lâm Hiên không vội trả lời mà quay đầu về phía đông nam, âm thanh có chút ngưng trọng nói: "Cách nơi đây gần trăm dặm có hai luồng linh lực cực lớn đang đấu pháp."
"Trăm dặm?" Nguyệt Nhi nhíu mày: "Thiếu gia người có lầm chăng, khoảng cách xa như vậy chỉ có thần thức Nguyên Anh kỳ tu sĩ mới có thể cảm ứng, thiếu gia tuy mạnh nhưng..."
Lâm Hiên không tức giận khẽ cười nói: "Thần thức của ta lúc thường quả thật không thể cảm ứng được xa như thế nhưng hai người kia đang đấu pháp linh lực quả thực chấn động quá lớn."
"Lại là Quỷ đế và Khổng Tước tiên tử chăng?" Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt Nhi lộ ra nét lo âu.
"Không phải." Lâm Hiên lắc đầu: "Không có âm khí chấn động, hai bên đều là Ngưng Đan Kỳ cao thủ nhân tộc."
Nói tới đây trên mặt hắn lại hiện l vẻ chế diễu, trong hoàn cảnh này mà các cao thủ nhân tộc còn tàn sát nhau, há không phải thân hữu đau lòng mà địch nhân khoái chí a!
Hai người kia đại chiến dữ dội đến phương xa như vậy còn nhận thấy, nếu không phải huyết hải thâm cừu thì chính là đang tranh giành đỉnh bậc bảo vật nào đó.
Lâm Hiên phán đoán hơn phân nửa là khả năng sau nên hắn không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, hai tên kia cứ diễn trò nghêu sò tranh nhau để hắn làm ngư ông đắc lợi.
Toàn thân nổi thanh quang như gió phá không mà đi.
"Ồ?" Còn cách hơn hai mươi trượng, Lâm Hiên chợt ngừng lại, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
"Thiếu gia, sao vậy?"
"Trong này có một luồng khí tức quen thuộc, dường như là..." Lâm Hiên vừa dứt lời thì phương xa lại truyền một tiếng lôi động, linh quang chợt bắn ra bốn phía.
Uy lực kinh nhân thế này, hai người này dường như không phải Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tầm thường.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, linh lực trong cơ thể lưu chuyển biến thành một đạo độn quang rực rỡ, tốc độ đề thăng gấp đôi nhanh như điện chớp phong ba bão táp mà đi.
Cùng lúc đó có mấy đạo sáng khác bay tới hướng này, hiển nhiên động tĩnh lớn như vậy cũng thu hút một số kẻ khác qua đây.
Nơi này vốn hẻo lánh linh khí mỏng manh, nên không có âm hồn cao thủ phòng vệ.
Lâm Hiên đem thần thức đảo qua rồi thở nhẹ ra, linh lực mấy đạo độn quang xung quanh đều không lớn. Đa số là tu vị Trúc Cơ Kỳ thậm chí còn vài tên Linh Động Kỳ tu sĩ lớn gan, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không để vào trong mắt.
Mà lúc này trận đấu giữa hai người càng dữ dội, trên không các đạo sáng bay lượn, vô số linh khí hợp cùng chân nguyên biến thành một con Linh phượng vĩ đại cùng một Giao long dữ tợn nhau cắn xé nhau, cảnh tượng kinh khiếp như vậy khiến tu sĩ cấp thấp giương mắt ra, từng người toát ra hàn khí ở sống lưng nhưng nghé con đâu có sợ cọp, không có người nào chịu rời đi.
Lúc này Lâm Hiên đã đến nơi lặng lẽ dùng ẩn linh đan, bề ngoài tu vị chỉ có Trúc Cơ Kỳ. Hắn bắt đầu quan sát sự tình phía trước.


Bách Luyện Thành Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên Truyện Bách Luyện Thành Tiên Story Chương 145: Bí thị Thanh Tường Môn
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...