Bách Luyện Thành Tiên
Chương 142: Nam Minh Ly Hỏa
"Hừ! Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, thần thông chẳng qua chỉ có như thế."
Âm thanh hòa trong hào quang rực rỡ tản ra lộ ra chân diện hung thủ. Chỉ thấy lúc này chúng nhân giương mắt mà nhìn, vẻ mặt người nào cũng cổ quái tới cực điểm.
Là một tảng đá hình trứng to cỡ nắm tay!
Thạch tảng có màu lam nhạt nhìn qua không có gì chú ý nhưng bên trong ẩn chứa linh lực hỏa thuộc tính vô cùng kinh người.
Lâm Hiên mắt chớp một cái trong lòng mơ hồ nghĩ tới điều gì lại nhíu mày trầm tư.
Đám tu sĩ nơi đây hoảng sợ tới ngây người. Tu sĩ họ Chu cùng nữ tu liếc nhau, bọn họ đại thành kim đan tự nhiên thấy nhiều biết rộng nhưng sự tình cỡ này là mới thấy qua lần đầu.
Một thạch tảng lại có thể đàm thoại rồi có thể sát nhân?
Bọn họ đang cảm thấy kinh ngạc vô cùng thì dị sự nổi lên. Từ bên trong thạch tảng phát ra một luồng sáng rồi tụ lại thành một tiểu nhân.
Tiểu nhân này trông kháu khỉnh vô cùng chỉ cao chừng ba bốn tấc. Toàn thân thân rõ ràng là hình hài một tiểu hài nhi nhưng vẻ mặt lại dữ tợn vô cùng.
"Cái này...Đây là vật gì?"
Nữ tu mặt mày biến sắc kinh hãi. Không lẽ tiểu nhân hình dáng cổ quái này lại là nguyên anh của tu sĩ trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ là một lão quái nào đến khu vực bị chiếm cứ tìm kiếm bảo vật. Lại xui xẻo tới mức thể xác hủy diệt chỉ còn lại nguyên anh bị phong ấn?
Nếu là như vậy hoàn cảnh của nàng và các tu sĩ ở đây rất nguy hiểm.
Vì đã mất đi thể xác đối phương rất có thể thi triển đoạt xá.
Đoạt xá chính một loại thần thông ác độc nghịch thiên mà chỉ có Nguyên Anh kỳ tu sĩ mới có thể học được. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không may xui xẻo ngã xuống vốn rất hiếm. Nhưng nếu gặp hoàn cảnh đó thì Nguyên anh có thể xuất khiếu chạy trốn.
Đương nhiên những Nguyên anh như thế về sau không có thân thể. Thế là có một vị tiền bối cổ tu sáng tạo loại bí pháp chiếm đoạt tinh hồn kẻ khác bằng cách đoạt lấy thân thể của các tu sĩ cấp thấp hơn.
May là hành vi thương thiên hại lý này cũng có hạn chế rất lớn. Sau mỗi lần đoạt xá tu vị của Nguyên anh rớt xuống không ít.
Với lại linh căn tố chất của thân thể bị đoạt xá thường không sánh bằng bản thể của tu sĩ khi trước. Như vậy cho dù đoạt xá thành công đối với tu luyện về sau cũng cực kì có hại, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ Nguyên Anh kỳ tu sĩ sẽ không làm ra chuyện độc ác này.
Do đó đoạt xá thuộc về loại pháp thuật cấm kỵ khiến cho phần lớn các tu sĩ nghe đến tức giận. Nếu một khi Nguyên Anh kỳ tu sĩ làm ra chuyện bất hảo này cũng nhân tiện sát nhân đoạt khẩu những kẻ chứng kiến.
Hôm nay nữ tu và nhóm tu sĩ này thật xui xẻo khi gặp phải oan gia này.
Nghĩ tới đây trong đáy mắt quỷ đạo nữ tu hiện lên tia sợ hãi, đối phương cho dù không có thân thể thì nàng cũng nào phải là đối thủ.
Nghĩ vậy thân hình nàng đột ngột hóa thành một đạo hắc quang nhằm một phương xa phá không mà đi.
"Muốn chạy sao? Nào có dễ dàng như thế?"
Hài nhi cổ quái kia thầm hừ một tiếng, phùng má phun ra một đạo hỏa diễm.
Quỷ đạo nữ tu đương nhiên không khoanh tay chịu chết, nàng lấy ra một tấm lục phù dán lên phía trên người. Sau đó môi anh đào hé mở cực nhanh niệm ra một câu chú ngữ.
Ngay lập tức vô số âm phong và hắc vụ đem bao bọc nàng ở trong.
Thủ đoạn phòng ngự này thật bất phàm nhưng trên mặt hài nhi lại hiện vẻ châm chọc.
Hỏa diễm trong nháy mắt đã bắn tới. Không ngờ những quỷ vụ dày đặc phòng ngự không chút hiệu quả trong chốc lát đã bị bốc cháy.
Rồi nghe bên trong hỏa diễm truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết của quỷ đạo nữ tu, sau một lát thân thể đã biến thành tro tàn.
Uy năng đến cỡ như thế vượt qua hỏa diễm bình thường.
Ban đầu đám tu sĩ còn có hoài nghi thân phận của hài nhi nhưng lúc này từng người mặt không còn chút huyết sắc, toàn bộ nhận định đây là Nguyên anh chân hỏa trong truyền thuyết.
Lâm Hiên nhướng đôi chân mày như phát hiện điều gì rồi lần nữa mày nhíu lại.
Trong lòng hắn đã có suy đoán song có điều đúng hay không cần tiếp tục quan sát mới có thể khẳng định.
Giả như suy đoán là sự thực, lần này mặc dù nguy hiểm nhưng cơ duyên thật không nhỏ.
Lúc này những tu sĩ ở đây đâu có bình tĩnh thong dong như hắn. Mắt thấy nữ tu kia ngã xuống. Cơ hồ đảm lược bọn hắn mất hết nào còn cự tâm nghênh địch. Oa một tiếng đám tu sĩ như chạy loạn như điểu tan thú tán ra tứ phía, có thể thoát không còn phải trông vào vận khí của từng người.
Còn tu sĩ họ Chu thì mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nằm mộng cũng không ngờ lại xảy ra biến cố lớn đến cỡ vậy. Không tầm được bảo mà ngược lại hoàn cảnh lúc này hệt như chó nhà có tang.
Môn nhân đệ tử có lẽ ngã xuống rất nhiều nhưng bây giờ hắn bất chấp, có thể chạy thoát được là hắn phải tạ ơn thiên địa rồi.
Ở điểm này hắn lại có vài phần tự tin. Dù sao trong số tu sĩ còn lại tu vị của hắn là cao nhất. Với lại công pháp sở tập chính là phong thuộc tính. Tại phương diện độn thuật còn hơn tu sĩ cùng cấp một bậc.
Gần như trong nháy mắt hắn bỏ chạy được xa hơn mười dặm.
Trong lòng mới có chút an toàn đột nhiên một đạo quang hoa từ sau lưng bắn nhanh mà tới, độn tốc kinh nhân như vậy so với hắn thì nhanh hơn gấp đôi.
Bên trong hồng quang tên hài nhi kia mặt đầy sát khí đã đứng chắn trước mặt hắn.
Sắc mặt tu sĩ cao lớn đại biến hết trắng rồi lại chuyển sang đỏ. Đột nhiên hắn khom lưng hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống liên tục dập đầu: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng."
Tên hài nhi kia sao tồn tại tâm ý thương hại, nhe răng cười một tiếng rồi tiểu thủ múa ra một trảo. Một đạo hỏa diễm xuất hiện trên không. Lúc này tu sĩ họ Chu sắc mặt thảm biến định ngăn cản nhưng đã muộn. Pháp bảo căn bản là không kịp xuất ra, chỉ miễn cưỡng phát ra một vòng quang tráo hộ thân.
Oanh một tiếng! Chỉ thấy mấy tiếng kêu rên phát ra, tu sĩ nọ đã biến thành một khối hỏa cầu. Tên hài nhi cổ quái nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt nó trở nên nghiêm nghị, cảnh giác liếc sang bên trái.
Chỉ thấy một vầng hào quang màu xanh bay vụt qua đây, hơn nữa từ trong di hài hỏa diễm lấy đi túi trữ đồ của tu sĩ họ Chu.
"Người này chết cũng đáng thương, nếu hắn không nhát gan như vậy chỉ bằng đỉnh bậc cổ bảo này. Dù không chắc chắn có thể thắng ngươi nhưng tự bảo vệ tính mạng thì không khó khăn gì."
Theo lời nói lạnh nhạt, hào quang màu xanh kia tụ thành một thanh niên tướng mạo bình thường. Lúc này thiếu niên từ trong túi trữ vật lấy ra cái hồ lô to cỡ bàn tay. Trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Ngược lại hài nhi thì sắc mặt đầy cảnh giác thầm đánh giá người thanh niên trước mắt. Người này tu vị cũng là Ngưng Đan trung kỳ giống ba người đã ngã xuống trong tay nó . Nhưng không hiểu sao hài nhi lại cảm giác từ trên người đối phương phát ra một luồng uy hiếp vĩ đại.
"Ngươi là người phương nào, thật to gan dám tới nơi này tìm chết?"
"Tự tìm cái chết?" Thiếu niên cười cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Lâm mỗ vốn không có nhã hứng đến như vậy. Ngươi cũng không cần ở trước mặt ta giả bộ ra đại nhân vật gì đó. Mấy tên ngu ngốc kia nhận lầm ngươi là Nguyên anh của Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Lâm mỗ lại không có hồ đồ như vậy. Tức cười a, thiên đại cơ duyên như vậy mà những tên si ngốc kia lại buông tha. Vì nhát gan đã ngã xuống trong tay ngươi. Hôm nay đại tiện nghi này xem ra Lâm mỗ ta đành phải độc hưởng vậy."
Lâm Hiên mấy câu vốn là không đầu không đuôi nhưng khiến cho hài nhi kia sắc mặt đại biến. Nó đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiên, không còn vẻ phiêu diêu như ban đầu mà ngược lại lộ ý cảnh giác vô cùng.
Lâm Hiên vốn không định dây dưa thêm, hắn thò tay vỗ vào túi trữ vật đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế ra không ngừng bay quanh trên đỉnh đầu.
" Pháp bảo băng thuộc tính?" Vẻ mặt hài nhi kia càng âm trầm xuống.
"Không sai, Coi như các hạ có chút nhãn lực, đối phó Nam Minh Ly Hỏa yêu linh như ngươi sử dụng bảo vật băng thuộc tính tự nhiên chiếm thêm được phần tiện nghi." Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút chế diễu thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau đó tay trái tháoLinh quỷ túi treo ở bên hông xuống. Từng trận âm phong gào thét cùng vô số quỷ vụ đen kịt từ bên trong ùn ùn kéo ra.
Trong sương mù dày đặc xuất hiện hơn ba mươi quái vật hình dạng tựa nhân loại, thân hình cường tráng cao chừng hai thước. Toàn thân khoác thiết giáp, trong tay cầm trường mâu sắc nhọn.
Nhìn bề ngoài tựa như khôi lỗi võ sĩ nhưng tràn ngập chung quanh thân thể là thi khí nồng nặc.
"Thiết Giáp luyện thi!" Tròng mắt của hài nhi hơi co rút lại, mặc dù những quái vật này chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng có thuộc tính tương khắc với nó. Khi chiến đấu có thể mang lại không ít phiền toái.
Lâm Hiên không chút chần chờ đem pháp lực rót vào phi kiếm trên đỉnh đầu. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lập tức biến thành một con Băng long bạch sắc to tới mấy trượng, há mồm to như chậu máu phun ra một đạo hàn khí cự lớn.
Độn thuật của nó thật là cực kỳ tuyệt diệu.
Thiếu niên này đã khám phá ra lai lịch của nó. Bất kể như thế nào phải diệt khẩu bằng được.
Cùng lúc này trên tay hài nhi đã hiện ra một đạo hỏa cầu. Trong hỏa diễm mơ hồ còn có những tia hồ quang màu vàng kim nhạt xèn xẹt. Hiển nhiên không phải là phàm hỏa.
Lâm Hiên đương nhiên cũng nhận ra. Khóe miệng cùng vẻ mặt có chút châm chọc. Tên tiểu gia hỏa này lại vẫn dùng thủ đoạn vừa đối phó mấy người kia. Yêu linh thì vẫn chỉ là yêu linh mà thôi. Mặc dù linh trí đã mở nhưng so với nhân giả thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Đương nhiên Lâm Hiên cũng sao dám khinh địch. Thần thông khác của tiểu gia hỏa này có lẽ không đáng nhắc nhưng hỏa diễm của nó uy lực vốn ở trên Thuần Dương Đan Hỏa. không thua kém Nguyên Anh Chân Hỏa của tu sĩ Nguyên Anh kỳ bao nhiêu.
Lâm Hiên phất tay trái một cái. Trong lòng bàn tay xuất hiện một bảo kính, dưới sự thúc giục của pháp lực hơn mười đạo sáng màu đen phun ra.
"Đây là cái gì?"
Tiểu hài nhi chợt dừng lại rồi sắc mặt biến đổi loạn xạ. Nó vốn là một linh vật cực kỳ đặc biệt. Ngoài pháp bảo băng thuộc tính cùng âm thuộc tính thì bảo vật khác khó mà đả thương được nó. Mấy đạo hắc quang cầu nho nhỏ này tự nhiên là không coi vào đâu.
Ban đầu nó vốn cho rằng đây chỉ là kỹ xảo đối phương dùng để ngăn cản mình thêm chút thời gian.
Nhưng đắc ý không đến ba tích tắc thì sắc mặt lại chợt đại biến.
Vốn là hắc quang cầu không bạo nổ ra mà ngược lại đem hài nhi bọc vào trong. Lúc này tiểu gia hỏa chỉ cảm thấy linh lực toàn thân như nước tràn đê, nhanh chóng tràn ra bên ngoài.
Có hiệu quả thế này đương nhiên phải là bảo vật đỉnh bậc Nhiếp Linh Kính.
Đương nhiên khi yêu linh đang bị vây thì những Thiết Giáp luyện thi cũng không đứng chơi. Từng con há miệng phun ra một cỗ âm hàn thi khí tập trung thành một đóa hắc vân tới hơn trượng bao phủ lên đối phương.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra thăm dò hiệu quả của lần công kích này.
Lúc này đang bị nhốt trong hắc vụ, trên mặt hài nhi hiện lên vẻ hung lệ, tiểu thủ khua loạn khắp trên dưới. Lại chỉ thấy ầm ầm rồi một hồng sắc điểm sáng lên trong hắc thi vân sau đó nhanh chóng tỏa ra bốn phía, lũ cương thi mặc dù liều mạng tiếp tục phun ra thi khí nhưng dường như không mấy tác dụng.
"Muốn phá cấm trốn ra. Hừ nằm mộng!" Lâm Hiên cười lạnh một tiếng sau đó khẽ cất tiếng gọi: "Nguyệt Nhi."
"Dạ thiếu gia."
Một làn hương phong thổi qua, Nguyệt Nhi đã từ tay áo của hắn bay ra, trong tay cầm một cây cây tiểu Phiên màu đen lục. Nàng nhanh chóng phun ra một ngụm tinh khí vào tiểu phiên.
Qua một thoáng bảo vật chợt cuồng trướng bao phủ ở quanh ngoài thi vân.
Cảm giác được âm khí vô tận bên ngoài, cuối cùng trên mặt hài nhi lộ vẻ sợ hãi, lại phùng mang trợn mắt phun ra một đạo hỏa diễm.
Chỉ thấy đạo hỏa diễm này thanh thế như chẻ tre đi tới đâu là thi khí cơ hồ bị quét sạch. Uy năng của hỏa diễm so với trước còn mạnh hơn ba phần nhưng đúng lúc này trong ma phiên lại phun ra một vùng lân tinh cực lớn màu xanh biếc.
Lấy độc trị độc!
Mặc dù uy lực của lân tinh tuy kém hơn một chút nhưng dung lượng hơn hẳn hỏa diễm.
Dần dần vẻ mặt hài nhi bắt đầu tuyệt vọng nhưng đâu chịu khoanh tay, thân hình đột ngột xoay liên tục. Xem ra là muốn thi triển thần thông khác.
Lâm Hiên khẽ thở dài hướng sang Nguyệt Nhi làm động tác tốc chiến tốc thắng.
"Vâng!"
Thiếu nữ gật đầu sau đó ngón trỏ cùng ngón cái tương khấu, đem vài đạo pháp quyết rót vào trong ma phiên.
Ma Phiên chợt lay độngm từ mặt ngoài bay vụt ra chi chít những sợi hắc tơ nhỏ, đan xen như một mạng nhện chụp vào đối phương.
Xem ra Lâm Hiên là muốn sanh cầm nó.
Tên hài nhi kia thấy vậy thì cực kỳ phẫn nộ. Trong tiếng rít sắc nhọn xen là một tiếng nổ lớn. Toàn thân nó bùng lên hừng hực liệt diễm giống như là tiểu hỏa thần chuyển thế.
Thấy thế chân mày Lâm Hiên cau lại, đối phương không tiếc chân nguyên liều mạng ngoài dự đoán của hắn. Lâm vốn không còn lo lắng thắng bại, chỉ là nếu để tên kia hao tổn tinh nguyên quá nhiều thì đối với hắn có chút bất lợi.
Khá khen cho tên yêu linh quật cường này!
Hơi trầm ngâm một chút Lâm Hiên động thủ, hai tay bắt pháp ấn lạ kỳ đem linh lực rót vào ma vân.
Thú Hồn Phiên đột nhiên rung lên, sau một lát biến ảo ra một quái thú mặt mày dữ tợn, há to mồm rộng như chậu máu đem tên hài nhi nuốt vào trong bụng.
"Thiếu gia!"
Nguyệt Nhi không ngờ rằng Lâm Hiên làm như thế, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng
.
Lâm Hiên vẫn không nói gì vẫy tay một cái, quái thú hóa thành bản thể ma phiên xuất hiện trong tay Lâm Hiên.
Chỉ là màu sắc của ma phiên đã thay đổi, ban đầu vốn đen tuyền bây giờ lại không ngừng lấp lánh ánh huyết đỏ.
Lâm Hiên nhíu mày toàn thân xuất hiện hắc quang. Đem Âm linh lực như nước tràn đê rót vào bên trong ma phiên. Nguyệt Nhi thấy thế tự nhiên không bàng quan cũng hỗ trợ.
Sau một tuần trà.
Chủ tôi hai người liên thủ cuối cùng đã đem Thú Hồn Phiên khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Tốt lắm."
Lâm Hiên thò tay một chiêu hút tên hài nhi kia từ trong ma phiên ra. Lúc này hai mắt của nó nhắm chặt bất tỉnh nhân sự. Lâm Hiên nhìn nó thì vẻ mặt không kìm được sự vui mừng.
"Thiếu gia tên này rốt cuộc là thứ gì? Thần thông khác của nó thì không đáng nhắc tới nhưng phóng ra hỏa diễm mạnh mẽ như vậy. Nếu không phải Thú Hồn Phiên vừa mới hấp thu tàn hồn ác quỷ tiến giai thành công thì chưa chắc sanh cầm được nó" Nguyệt Nhi vuốt ngực, trong lòng còn kinh hãi nói, đồng thời ánh mắt nàng cũng rất hiếu kì nhìn sang hài nhi.
"Nó sao..." Lâm Hiên dùng ánh mắt nồng nhiệt liếc về hài nhi kia: "Đích thị là thứ tốt, ban đầu ta còn tưởng rằng đã tuyệt tích ở Nhân giới này. Lần này vận khí thật đúng là không nhỏ."
Nghe Lâm Hiên nói trịnh trọng như thế, vẻ tò mò trên mặt Nguyệt Nhi càng nồng, đôi mắt chớp vài cái tiếp tục nghe thiếu gia kể tiếp.
"Nguyệt Nhi, cô đã từng nghe nói đến một số tiên phẩm linh thảo lâu năm thông linh thành tinh chưa?" Lâm Hiên thong thả mở miệng.
"Điều này... Tiểu tỳ tự nhiên đã từng nghe qua, nhưng có quan hệ gì đến chuyện này?"
Trên mặt Nguyệt Nhi lộ ra chút nghi hoặc. Cái gọi là tiên phẩm linh thảo thì đừng nói là ở Nhân giới này mà trên Linh giới cũng tuyệt vô cùng hiếm lạ. Có thể dùng để luyện chế ra những linh dược mà tác dụng của nó là không thể tưởng tượng nổi, dễ dàng có thể đem pháp lực của tu sĩ tăng lên một cảnh giới mới.
Những thứ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Lâm Hiên lại gật đầu: "Không sai, nghe nói tiên phẩm linh thảo có một điểm đặc biệt là khoảng sau trăm vạn năm thông linh thành tinh. Tu luyện ra biến hóa thân thể hình dáng có vài phần tương tự cùng Nguyên anh của tu sĩ"
"Tương tự như Nguyên anh?" Nguyệt Nhi nghe đến đó thì ngẩn ngơ không tự chủ được lại liếc nhìn tên hài nhi cổ quái trong tay Lâm Hiên.
Chẳng lẽ...
Không đúng a, rõ ràng nó là từ một khối lam sắc thạch tảng nhảy ra, tự nhiên không có quan hệ với tiên phẩm linh thảo.
"Ta vừa nói chỉ là một thí dụ." Lâm Hiên vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc đem hài nhi bỏ vào trong. Lại dán ở mặt ngoài một tấm phù cấm chế, lúc này mới an tâm đem hộp ngọc thu vào trong túi trữ vật.
"Cô cũng biết ngoài thời gian tu luyện ta thích đọc nhiều thư điển, từng xem qua trên một quyển thượng cổ điển tịch có nói rằng. Không chỉ là tiên phẩm linh thảo mà một số kim thạch thổ mộc hấp thu thiên địa tinh hoa cũng có khả năng thông linh tu luyện biến hóa ra thân thể."
" Kim thạch thổ mộc cũng có thể?" Nguyệt Nhi trên mặt lộ ra vẻ giật mình: "Chẳng lẽ đây là..."
"Ừm. Cô đoán không sai. Chỉ là thổ mộc muốn thành tinh thì vô cùng khó khăn mà cụ thể ta cũng không nói cần nhiều. Tóm lại chỉ là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thời gian đã dài đến trăm vạn năm." Lâm Hiên vuốt vuốt hộp ngọc trong tay: "Đương nhiên cũng không phải thạch tảng kim loại cũng có thể thông linh. Nói như vậy cơ duyên này là thu được tài liệu luyện khí vô cùng trân quý. Tên tiểu gia hỏa kia chính là bản thể của Nam Minh Ly Hỏa."
Nam Minh Ly Hỏa! Nói đến vật này vẻ mặt Lâm Hiên lại có chút kích động.
Bổn mạng pháp bảo của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thì hắn chưa có.
Thú Hồn Phiên là cho Nguyệt Nhi sử dụng. Một mặt tự nhiên là đối với nha đầu kia có chút ưu ái. Nhưng còn một lý do khác, thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ, ở trước mặt ngoại nhân nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể thi triển công pháp ma đạo.
Mà Lâm Hiên đã thu được những cổ bảo thần thông không nhỏ, đối với bổn mạng pháp bảo tự nhiên yêu cầu càng cao, chỉ có "Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn" mới có thể lọt vào trong mắt hắn.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tuy cường hãn nhưng cần tài liệu cần thiết để luyện chế quả thực quá khó tìm.
Hiện tại gia tài của Lâm Hiên có thể so với Nguyên Anh kỳ lão quái. Trước kia hắn ở các nơi phường thị bí mật qua lại, thêm cơ duyên xảo hợp minh cướp ám trộm, lừa gạt ...cũng đã thu thập đủ mười thành, chỉ còn thiếu một tài liệu chủ yếu nhất chính là Nam Minh Ly Hỏa không có tung tích.
Lâm Hiên từng xem qua rất nhiều cổ tịch, nhưng kết quả lại khiến hắn chán nản không thôi. Vật này vốn ở thời kỳ hồng hoang, thuộc về tài liệu đỉnh bậc quý hiếm vô cùng một, khi xuất hiện đủ để đưa tới một hồi tinh phong huyết vũ.
Nghe nói từng có hai vị Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ bởi vì một khối nhỏ Nam Minh Ly Hỏa tranh đoạt tàn nhẫn cuối cùng đều ngã xuống.
Chỉ từ điểm này đã đủ thấy vật ấy quý giá đến chừng nào.
Ở thời kỳ hồng hoang Nam Minh Ly Hỏa ngẫu nhiên còn hiện thế nhưng gần trăm nghìn vạn năm qua cũng không có cổ tịch nào nhắc quá đôi lời, quá nửa đã tuyệt tích ở Nhân giới này.
Thế là hy vọng luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn của Lâm Hiên trở nên mờ nhạt vô vọng. Nhưng hắn không bằng lòng tùy tiện chọn một thứ khác thay thế. Nên thời gian để luyện chế bổn mạng pháp bảo mới luôn luôn kéo dài tới bây giờ.
Khi nãy Lâm Hiên quan sát thấy lam sắc thạch tảng có chút ấn tượng, trong lòng mơ hồ có suy đoán nhưng tình hình kế tiếp lại khiến hắn do dự.
Nam Minh Ly Hỏa thông thường xuất hiện cũng đủ để mang đến một trận tinh phong huyết vũ khiến các tu sĩ điên cuồng cướp đoạt. Nam Minh Ly Hỏa này lại có thể thông linh tu luyện ra thân ngoại hóa thân quả thực là không có cách nào phỏng đoán.
Loại cực phẩm tài liệu này xuất hiện ở linh giới đã là vô cùng hiếm hoi, Nhân giới còn khả năng này sao?
Chính bởi tâm tư còn nghi vấn nên Lâm Hiên chưa vội ra tay. Tuy nhiên sau một lúc quan sát thần thông tiểu gia hỏa kia hắn đã chắc chắn tới mười thành.
Ở cảnh giới Ngưng Đan Kỳ trừ phi là cao thủ đỉnh phong. Ngoài ra thật không phải là đối thủ của yêu linh này. Thủ đoạn của nó không nhiều nhưng sở trường về thao túng hỏa diễm chỉ kém Anh hỏa bổn mạng của Nguyên Anh kỳ lão quái một bậc. Mỗi điểm này đã đủ để đem Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thông thường hóa thành tro tàn.
Tuy nhiên với thần thông của Lâm Hiên chế trụ nó vẫn còn dư sức.
"Thiếu gia vật ấy đã có trong tay thì luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoànkhông có vấn đề." Sau khi hiểu rõ sự tình, Nguyệt Nhi cũng cao hứng vô cùng cười tươi như hoa mở miệng.
"Há chỉ là bổn mạng pháp bảo sao, thứ này đã thông linh tu luyện ra thân thể yêu linh tự nhiên còn có không ít diệu dụng khác." Tâm tình Lâm Hiên cũng vô cùng tốt mỉm cười trả lời.
"Được rồi, đừng nói những điều này nữa, đem thu dọn một chút rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi nơi này?" Nguyệt Nhi dáng tươi cười chợt tắt có chút tò mò hỏi lại.
"Không sai, vừa rồi vài tên quỷ vương kia chạy trốn, nói không chừng là có viện binh tới. Nếu như kinh động đến quỷ đế thì rất phiền toái. Tóm lại trước tiên chúng ta hãy mau rời chỗ thị phi này." Lâm Hiên nói tới đây trên người nổi lên thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay trở về chiến trường khi nãy.
Nói lại thật là nực cười, tu sĩ đa số Trúc Cơ Kỳ chạy trốn thành công còn ngược lại
ba đầu lĩnh tu vị cao nhất toàn bộ ngã xuống, đây là một sự châm chọc rất lớn.
Trên mặt đất rải rác không ít Đồng Tinh và một số tài liệu luyện khí khác, Lâm Hiên mặc dù còn dùng nữa nhưng cũng không bỏ qua, dù sao đem đến trong phường thị có thể đổi lấy không ít tinh thạch.
Sau khi đem chúng thu vào, Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi từ trong túi trữ vật của tu sĩ họ Chu lấy ra một vật hình tròn chừng cỡ bàn tay.
Đây chính là trận bàn, là dụng cụ chủ yếu nhất bày trận.
Hắn chậm rãi đem linh lực rót vào, sau đó đánh một đạo pháp quyết vào trong. Trận bàn ông ông kêu vang lên, sau một thoáng vài đạo quang hoa từ mặt đất bắn lên. Lâm Hiên tự nhiên không bỏ qua, thò tay một trảo đã đem vài cái trận kỳ thu lại.
Vừa đem thu vào trong túi trữ vật, Lâm Hiên đang chuẩn bị bắn ra hỏa cầu đem mấy thi thể hóa đi thì mắt sắc mặt đại biến vội quay đầu nhìn lại phía sau lưng.
Một luồng thần thức lạnh như băng đang nhanh chóng hướng tới bên này tập trung vào hắn.
Quỷ đế!
Bách Luyện Thành Tiên
Âm thanh hòa trong hào quang rực rỡ tản ra lộ ra chân diện hung thủ. Chỉ thấy lúc này chúng nhân giương mắt mà nhìn, vẻ mặt người nào cũng cổ quái tới cực điểm.
Là một tảng đá hình trứng to cỡ nắm tay!
Thạch tảng có màu lam nhạt nhìn qua không có gì chú ý nhưng bên trong ẩn chứa linh lực hỏa thuộc tính vô cùng kinh người.
Lâm Hiên mắt chớp một cái trong lòng mơ hồ nghĩ tới điều gì lại nhíu mày trầm tư.
Đám tu sĩ nơi đây hoảng sợ tới ngây người. Tu sĩ họ Chu cùng nữ tu liếc nhau, bọn họ đại thành kim đan tự nhiên thấy nhiều biết rộng nhưng sự tình cỡ này là mới thấy qua lần đầu.
Một thạch tảng lại có thể đàm thoại rồi có thể sát nhân?
Bọn họ đang cảm thấy kinh ngạc vô cùng thì dị sự nổi lên. Từ bên trong thạch tảng phát ra một luồng sáng rồi tụ lại thành một tiểu nhân.
Tiểu nhân này trông kháu khỉnh vô cùng chỉ cao chừng ba bốn tấc. Toàn thân thân rõ ràng là hình hài một tiểu hài nhi nhưng vẻ mặt lại dữ tợn vô cùng.
"Cái này...Đây là vật gì?"
Nữ tu mặt mày biến sắc kinh hãi. Không lẽ tiểu nhân hình dáng cổ quái này lại là nguyên anh của tu sĩ trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ là một lão quái nào đến khu vực bị chiếm cứ tìm kiếm bảo vật. Lại xui xẻo tới mức thể xác hủy diệt chỉ còn lại nguyên anh bị phong ấn?
Nếu là như vậy hoàn cảnh của nàng và các tu sĩ ở đây rất nguy hiểm.
Vì đã mất đi thể xác đối phương rất có thể thi triển đoạt xá.
Đoạt xá chính một loại thần thông ác độc nghịch thiên mà chỉ có Nguyên Anh kỳ tu sĩ mới có thể học được. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ không may xui xẻo ngã xuống vốn rất hiếm. Nhưng nếu gặp hoàn cảnh đó thì Nguyên anh có thể xuất khiếu chạy trốn.
Đương nhiên những Nguyên anh như thế về sau không có thân thể. Thế là có một vị tiền bối cổ tu sáng tạo loại bí pháp chiếm đoạt tinh hồn kẻ khác bằng cách đoạt lấy thân thể của các tu sĩ cấp thấp hơn.
May là hành vi thương thiên hại lý này cũng có hạn chế rất lớn. Sau mỗi lần đoạt xá tu vị của Nguyên anh rớt xuống không ít.
Với lại linh căn tố chất của thân thể bị đoạt xá thường không sánh bằng bản thể của tu sĩ khi trước. Như vậy cho dù đoạt xá thành công đối với tu luyện về sau cũng cực kì có hại, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ Nguyên Anh kỳ tu sĩ sẽ không làm ra chuyện độc ác này.
Do đó đoạt xá thuộc về loại pháp thuật cấm kỵ khiến cho phần lớn các tu sĩ nghe đến tức giận. Nếu một khi Nguyên Anh kỳ tu sĩ làm ra chuyện bất hảo này cũng nhân tiện sát nhân đoạt khẩu những kẻ chứng kiến.
Hôm nay nữ tu và nhóm tu sĩ này thật xui xẻo khi gặp phải oan gia này.
Nghĩ tới đây trong đáy mắt quỷ đạo nữ tu hiện lên tia sợ hãi, đối phương cho dù không có thân thể thì nàng cũng nào phải là đối thủ.
Nghĩ vậy thân hình nàng đột ngột hóa thành một đạo hắc quang nhằm một phương xa phá không mà đi.
"Muốn chạy sao? Nào có dễ dàng như thế?"
Hài nhi cổ quái kia thầm hừ một tiếng, phùng má phun ra một đạo hỏa diễm.
Quỷ đạo nữ tu đương nhiên không khoanh tay chịu chết, nàng lấy ra một tấm lục phù dán lên phía trên người. Sau đó môi anh đào hé mở cực nhanh niệm ra một câu chú ngữ.
Ngay lập tức vô số âm phong và hắc vụ đem bao bọc nàng ở trong.
Thủ đoạn phòng ngự này thật bất phàm nhưng trên mặt hài nhi lại hiện vẻ châm chọc.
Hỏa diễm trong nháy mắt đã bắn tới. Không ngờ những quỷ vụ dày đặc phòng ngự không chút hiệu quả trong chốc lát đã bị bốc cháy.
Rồi nghe bên trong hỏa diễm truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết của quỷ đạo nữ tu, sau một lát thân thể đã biến thành tro tàn.
Uy năng đến cỡ như thế vượt qua hỏa diễm bình thường.
Ban đầu đám tu sĩ còn có hoài nghi thân phận của hài nhi nhưng lúc này từng người mặt không còn chút huyết sắc, toàn bộ nhận định đây là Nguyên anh chân hỏa trong truyền thuyết.
Lâm Hiên nhướng đôi chân mày như phát hiện điều gì rồi lần nữa mày nhíu lại.
Trong lòng hắn đã có suy đoán song có điều đúng hay không cần tiếp tục quan sát mới có thể khẳng định.
Giả như suy đoán là sự thực, lần này mặc dù nguy hiểm nhưng cơ duyên thật không nhỏ.
Lúc này những tu sĩ ở đây đâu có bình tĩnh thong dong như hắn. Mắt thấy nữ tu kia ngã xuống. Cơ hồ đảm lược bọn hắn mất hết nào còn cự tâm nghênh địch. Oa một tiếng đám tu sĩ như chạy loạn như điểu tan thú tán ra tứ phía, có thể thoát không còn phải trông vào vận khí của từng người.
Còn tu sĩ họ Chu thì mím chặt môi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Hắn nằm mộng cũng không ngờ lại xảy ra biến cố lớn đến cỡ vậy. Không tầm được bảo mà ngược lại hoàn cảnh lúc này hệt như chó nhà có tang.
Môn nhân đệ tử có lẽ ngã xuống rất nhiều nhưng bây giờ hắn bất chấp, có thể chạy thoát được là hắn phải tạ ơn thiên địa rồi.
Ở điểm này hắn lại có vài phần tự tin. Dù sao trong số tu sĩ còn lại tu vị của hắn là cao nhất. Với lại công pháp sở tập chính là phong thuộc tính. Tại phương diện độn thuật còn hơn tu sĩ cùng cấp một bậc.
Gần như trong nháy mắt hắn bỏ chạy được xa hơn mười dặm.
Trong lòng mới có chút an toàn đột nhiên một đạo quang hoa từ sau lưng bắn nhanh mà tới, độn tốc kinh nhân như vậy so với hắn thì nhanh hơn gấp đôi.
Bên trong hồng quang tên hài nhi kia mặt đầy sát khí đã đứng chắn trước mặt hắn.
Sắc mặt tu sĩ cao lớn đại biến hết trắng rồi lại chuyển sang đỏ. Đột nhiên hắn khom lưng hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống liên tục dập đầu: "Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng."
Tên hài nhi kia sao tồn tại tâm ý thương hại, nhe răng cười một tiếng rồi tiểu thủ múa ra một trảo. Một đạo hỏa diễm xuất hiện trên không. Lúc này tu sĩ họ Chu sắc mặt thảm biến định ngăn cản nhưng đã muộn. Pháp bảo căn bản là không kịp xuất ra, chỉ miễn cưỡng phát ra một vòng quang tráo hộ thân.
Oanh một tiếng! Chỉ thấy mấy tiếng kêu rên phát ra, tu sĩ nọ đã biến thành một khối hỏa cầu. Tên hài nhi cổ quái nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra một chút mệt mỏi.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt nó trở nên nghiêm nghị, cảnh giác liếc sang bên trái.
Chỉ thấy một vầng hào quang màu xanh bay vụt qua đây, hơn nữa từ trong di hài hỏa diễm lấy đi túi trữ đồ của tu sĩ họ Chu.
"Người này chết cũng đáng thương, nếu hắn không nhát gan như vậy chỉ bằng đỉnh bậc cổ bảo này. Dù không chắc chắn có thể thắng ngươi nhưng tự bảo vệ tính mạng thì không khó khăn gì."
Theo lời nói lạnh nhạt, hào quang màu xanh kia tụ thành một thanh niên tướng mạo bình thường. Lúc này thiếu niên từ trong túi trữ vật lấy ra cái hồ lô to cỡ bàn tay. Trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Ngược lại hài nhi thì sắc mặt đầy cảnh giác thầm đánh giá người thanh niên trước mắt. Người này tu vị cũng là Ngưng Đan trung kỳ giống ba người đã ngã xuống trong tay nó . Nhưng không hiểu sao hài nhi lại cảm giác từ trên người đối phương phát ra một luồng uy hiếp vĩ đại.
"Ngươi là người phương nào, thật to gan dám tới nơi này tìm chết?"
"Tự tìm cái chết?" Thiếu niên cười cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Lâm mỗ vốn không có nhã hứng đến như vậy. Ngươi cũng không cần ở trước mặt ta giả bộ ra đại nhân vật gì đó. Mấy tên ngu ngốc kia nhận lầm ngươi là Nguyên anh của Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Lâm mỗ lại không có hồ đồ như vậy. Tức cười a, thiên đại cơ duyên như vậy mà những tên si ngốc kia lại buông tha. Vì nhát gan đã ngã xuống trong tay ngươi. Hôm nay đại tiện nghi này xem ra Lâm mỗ ta đành phải độc hưởng vậy."
Lâm Hiên mấy câu vốn là không đầu không đuôi nhưng khiến cho hài nhi kia sắc mặt đại biến. Nó đưa mắt nhìn về phía Lâm Hiên, không còn vẻ phiêu diêu như ban đầu mà ngược lại lộ ý cảnh giác vô cùng.
Lâm Hiên vốn không định dây dưa thêm, hắn thò tay vỗ vào túi trữ vật đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế ra không ngừng bay quanh trên đỉnh đầu.
" Pháp bảo băng thuộc tính?" Vẻ mặt hài nhi kia càng âm trầm xuống.
"Không sai, Coi như các hạ có chút nhãn lực, đối phó Nam Minh Ly Hỏa yêu linh như ngươi sử dụng bảo vật băng thuộc tính tự nhiên chiếm thêm được phần tiện nghi." Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra chút chế diễu thản nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau đó tay trái tháoLinh quỷ túi treo ở bên hông xuống. Từng trận âm phong gào thét cùng vô số quỷ vụ đen kịt từ bên trong ùn ùn kéo ra.
Trong sương mù dày đặc xuất hiện hơn ba mươi quái vật hình dạng tựa nhân loại, thân hình cường tráng cao chừng hai thước. Toàn thân khoác thiết giáp, trong tay cầm trường mâu sắc nhọn.
Nhìn bề ngoài tựa như khôi lỗi võ sĩ nhưng tràn ngập chung quanh thân thể là thi khí nồng nặc.
"Thiết Giáp luyện thi!" Tròng mắt của hài nhi hơi co rút lại, mặc dù những quái vật này chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng có thuộc tính tương khắc với nó. Khi chiến đấu có thể mang lại không ít phiền toái.
Lâm Hiên không chút chần chờ đem pháp lực rót vào phi kiếm trên đỉnh đầu. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lập tức biến thành một con Băng long bạch sắc to tới mấy trượng, há mồm to như chậu máu phun ra một đạo hàn khí cự lớn.
Độn thuật của nó thật là cực kỳ tuyệt diệu.
Thiếu niên này đã khám phá ra lai lịch của nó. Bất kể như thế nào phải diệt khẩu bằng được.
Cùng lúc này trên tay hài nhi đã hiện ra một đạo hỏa cầu. Trong hỏa diễm mơ hồ còn có những tia hồ quang màu vàng kim nhạt xèn xẹt. Hiển nhiên không phải là phàm hỏa.
Lâm Hiên đương nhiên cũng nhận ra. Khóe miệng cùng vẻ mặt có chút châm chọc. Tên tiểu gia hỏa này lại vẫn dùng thủ đoạn vừa đối phó mấy người kia. Yêu linh thì vẫn chỉ là yêu linh mà thôi. Mặc dù linh trí đã mở nhưng so với nhân giả thì vẫn có chênh lệch rất lớn.
Đương nhiên Lâm Hiên cũng sao dám khinh địch. Thần thông khác của tiểu gia hỏa này có lẽ không đáng nhắc nhưng hỏa diễm của nó uy lực vốn ở trên Thuần Dương Đan Hỏa. không thua kém Nguyên Anh Chân Hỏa của tu sĩ Nguyên Anh kỳ bao nhiêu.
Lâm Hiên phất tay trái một cái. Trong lòng bàn tay xuất hiện một bảo kính, dưới sự thúc giục của pháp lực hơn mười đạo sáng màu đen phun ra.
"Đây là cái gì?"
Tiểu hài nhi chợt dừng lại rồi sắc mặt biến đổi loạn xạ. Nó vốn là một linh vật cực kỳ đặc biệt. Ngoài pháp bảo băng thuộc tính cùng âm thuộc tính thì bảo vật khác khó mà đả thương được nó. Mấy đạo hắc quang cầu nho nhỏ này tự nhiên là không coi vào đâu.
Ban đầu nó vốn cho rằng đây chỉ là kỹ xảo đối phương dùng để ngăn cản mình thêm chút thời gian.
Nhưng đắc ý không đến ba tích tắc thì sắc mặt lại chợt đại biến.
Vốn là hắc quang cầu không bạo nổ ra mà ngược lại đem hài nhi bọc vào trong. Lúc này tiểu gia hỏa chỉ cảm thấy linh lực toàn thân như nước tràn đê, nhanh chóng tràn ra bên ngoài.
Có hiệu quả thế này đương nhiên phải là bảo vật đỉnh bậc Nhiếp Linh Kính.
Đương nhiên khi yêu linh đang bị vây thì những Thiết Giáp luyện thi cũng không đứng chơi. Từng con há miệng phun ra một cỗ âm hàn thi khí tập trung thành một đóa hắc vân tới hơn trượng bao phủ lên đối phương.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra thăm dò hiệu quả của lần công kích này.
Lúc này đang bị nhốt trong hắc vụ, trên mặt hài nhi hiện lên vẻ hung lệ, tiểu thủ khua loạn khắp trên dưới. Lại chỉ thấy ầm ầm rồi một hồng sắc điểm sáng lên trong hắc thi vân sau đó nhanh chóng tỏa ra bốn phía, lũ cương thi mặc dù liều mạng tiếp tục phun ra thi khí nhưng dường như không mấy tác dụng.
"Muốn phá cấm trốn ra. Hừ nằm mộng!" Lâm Hiên cười lạnh một tiếng sau đó khẽ cất tiếng gọi: "Nguyệt Nhi."
"Dạ thiếu gia."
Một làn hương phong thổi qua, Nguyệt Nhi đã từ tay áo của hắn bay ra, trong tay cầm một cây cây tiểu Phiên màu đen lục. Nàng nhanh chóng phun ra một ngụm tinh khí vào tiểu phiên.
Qua một thoáng bảo vật chợt cuồng trướng bao phủ ở quanh ngoài thi vân.
Cảm giác được âm khí vô tận bên ngoài, cuối cùng trên mặt hài nhi lộ vẻ sợ hãi, lại phùng mang trợn mắt phun ra một đạo hỏa diễm.
Chỉ thấy đạo hỏa diễm này thanh thế như chẻ tre đi tới đâu là thi khí cơ hồ bị quét sạch. Uy năng của hỏa diễm so với trước còn mạnh hơn ba phần nhưng đúng lúc này trong ma phiên lại phun ra một vùng lân tinh cực lớn màu xanh biếc.
Lấy độc trị độc!
Mặc dù uy lực của lân tinh tuy kém hơn một chút nhưng dung lượng hơn hẳn hỏa diễm.
Dần dần vẻ mặt hài nhi bắt đầu tuyệt vọng nhưng đâu chịu khoanh tay, thân hình đột ngột xoay liên tục. Xem ra là muốn thi triển thần thông khác.
Lâm Hiên khẽ thở dài hướng sang Nguyệt Nhi làm động tác tốc chiến tốc thắng.
"Vâng!"
Thiếu nữ gật đầu sau đó ngón trỏ cùng ngón cái tương khấu, đem vài đạo pháp quyết rót vào trong ma phiên.
Ma Phiên chợt lay độngm từ mặt ngoài bay vụt ra chi chít những sợi hắc tơ nhỏ, đan xen như một mạng nhện chụp vào đối phương.
Xem ra Lâm Hiên là muốn sanh cầm nó.
Tên hài nhi kia thấy vậy thì cực kỳ phẫn nộ. Trong tiếng rít sắc nhọn xen là một tiếng nổ lớn. Toàn thân nó bùng lên hừng hực liệt diễm giống như là tiểu hỏa thần chuyển thế.
Thấy thế chân mày Lâm Hiên cau lại, đối phương không tiếc chân nguyên liều mạng ngoài dự đoán của hắn. Lâm vốn không còn lo lắng thắng bại, chỉ là nếu để tên kia hao tổn tinh nguyên quá nhiều thì đối với hắn có chút bất lợi.
Khá khen cho tên yêu linh quật cường này!
Hơi trầm ngâm một chút Lâm Hiên động thủ, hai tay bắt pháp ấn lạ kỳ đem linh lực rót vào ma vân.
Thú Hồn Phiên đột nhiên rung lên, sau một lát biến ảo ra một quái thú mặt mày dữ tợn, há to mồm rộng như chậu máu đem tên hài nhi nuốt vào trong bụng.
"Thiếu gia!"
Nguyệt Nhi không ngờ rằng Lâm Hiên làm như thế, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng
.
Lâm Hiên vẫn không nói gì vẫy tay một cái, quái thú hóa thành bản thể ma phiên xuất hiện trong tay Lâm Hiên.
Chỉ là màu sắc của ma phiên đã thay đổi, ban đầu vốn đen tuyền bây giờ lại không ngừng lấp lánh ánh huyết đỏ.
Lâm Hiên nhíu mày toàn thân xuất hiện hắc quang. Đem Âm linh lực như nước tràn đê rót vào bên trong ma phiên. Nguyệt Nhi thấy thế tự nhiên không bàng quan cũng hỗ trợ.
Sau một tuần trà.
Chủ tôi hai người liên thủ cuối cùng đã đem Thú Hồn Phiên khôi phục lại trạng thái bình thường.
"Tốt lắm."
Lâm Hiên thò tay một chiêu hút tên hài nhi kia từ trong ma phiên ra. Lúc này hai mắt của nó nhắm chặt bất tỉnh nhân sự. Lâm Hiên nhìn nó thì vẻ mặt không kìm được sự vui mừng.
"Thiếu gia tên này rốt cuộc là thứ gì? Thần thông khác của nó thì không đáng nhắc tới nhưng phóng ra hỏa diễm mạnh mẽ như vậy. Nếu không phải Thú Hồn Phiên vừa mới hấp thu tàn hồn ác quỷ tiến giai thành công thì chưa chắc sanh cầm được nó" Nguyệt Nhi vuốt ngực, trong lòng còn kinh hãi nói, đồng thời ánh mắt nàng cũng rất hiếu kì nhìn sang hài nhi.
"Nó sao..." Lâm Hiên dùng ánh mắt nồng nhiệt liếc về hài nhi kia: "Đích thị là thứ tốt, ban đầu ta còn tưởng rằng đã tuyệt tích ở Nhân giới này. Lần này vận khí thật đúng là không nhỏ."
Nghe Lâm Hiên nói trịnh trọng như thế, vẻ tò mò trên mặt Nguyệt Nhi càng nồng, đôi mắt chớp vài cái tiếp tục nghe thiếu gia kể tiếp.
"Nguyệt Nhi, cô đã từng nghe nói đến một số tiên phẩm linh thảo lâu năm thông linh thành tinh chưa?" Lâm Hiên thong thả mở miệng.
"Điều này... Tiểu tỳ tự nhiên đã từng nghe qua, nhưng có quan hệ gì đến chuyện này?"
Trên mặt Nguyệt Nhi lộ ra chút nghi hoặc. Cái gọi là tiên phẩm linh thảo thì đừng nói là ở Nhân giới này mà trên Linh giới cũng tuyệt vô cùng hiếm lạ. Có thể dùng để luyện chế ra những linh dược mà tác dụng của nó là không thể tưởng tượng nổi, dễ dàng có thể đem pháp lực của tu sĩ tăng lên một cảnh giới mới.
Những thứ này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Lâm Hiên lại gật đầu: "Không sai, nghe nói tiên phẩm linh thảo có một điểm đặc biệt là khoảng sau trăm vạn năm thông linh thành tinh. Tu luyện ra biến hóa thân thể hình dáng có vài phần tương tự cùng Nguyên anh của tu sĩ"
"Tương tự như Nguyên anh?" Nguyệt Nhi nghe đến đó thì ngẩn ngơ không tự chủ được lại liếc nhìn tên hài nhi cổ quái trong tay Lâm Hiên.
Chẳng lẽ...
Không đúng a, rõ ràng nó là từ một khối lam sắc thạch tảng nhảy ra, tự nhiên không có quan hệ với tiên phẩm linh thảo.
"Ta vừa nói chỉ là một thí dụ." Lâm Hiên vừa nói vừa từ trong lòng lấy ra một cái hộp ngọc đem hài nhi bỏ vào trong. Lại dán ở mặt ngoài một tấm phù cấm chế, lúc này mới an tâm đem hộp ngọc thu vào trong túi trữ vật.
"Cô cũng biết ngoài thời gian tu luyện ta thích đọc nhiều thư điển, từng xem qua trên một quyển thượng cổ điển tịch có nói rằng. Không chỉ là tiên phẩm linh thảo mà một số kim thạch thổ mộc hấp thu thiên địa tinh hoa cũng có khả năng thông linh tu luyện biến hóa ra thân thể."
" Kim thạch thổ mộc cũng có thể?" Nguyệt Nhi trên mặt lộ ra vẻ giật mình: "Chẳng lẽ đây là..."
"Ừm. Cô đoán không sai. Chỉ là thổ mộc muốn thành tinh thì vô cùng khó khăn mà cụ thể ta cũng không nói cần nhiều. Tóm lại chỉ là hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thời gian đã dài đến trăm vạn năm." Lâm Hiên vuốt vuốt hộp ngọc trong tay: "Đương nhiên cũng không phải thạch tảng kim loại cũng có thể thông linh. Nói như vậy cơ duyên này là thu được tài liệu luyện khí vô cùng trân quý. Tên tiểu gia hỏa kia chính là bản thể của Nam Minh Ly Hỏa."
Nam Minh Ly Hỏa! Nói đến vật này vẻ mặt Lâm Hiên lại có chút kích động.
Bổn mạng pháp bảo của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thì hắn chưa có.
Thú Hồn Phiên là cho Nguyệt Nhi sử dụng. Một mặt tự nhiên là đối với nha đầu kia có chút ưu ái. Nhưng còn một lý do khác, thân là Linh Dược Sơn thiếu chủ, ở trước mặt ngoại nhân nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể thi triển công pháp ma đạo.
Mà Lâm Hiên đã thu được những cổ bảo thần thông không nhỏ, đối với bổn mạng pháp bảo tự nhiên yêu cầu càng cao, chỉ có "Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn" mới có thể lọt vào trong mắt hắn.
Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn tuy cường hãn nhưng cần tài liệu cần thiết để luyện chế quả thực quá khó tìm.
Hiện tại gia tài của Lâm Hiên có thể so với Nguyên Anh kỳ lão quái. Trước kia hắn ở các nơi phường thị bí mật qua lại, thêm cơ duyên xảo hợp minh cướp ám trộm, lừa gạt ...cũng đã thu thập đủ mười thành, chỉ còn thiếu một tài liệu chủ yếu nhất chính là Nam Minh Ly Hỏa không có tung tích.
Lâm Hiên từng xem qua rất nhiều cổ tịch, nhưng kết quả lại khiến hắn chán nản không thôi. Vật này vốn ở thời kỳ hồng hoang, thuộc về tài liệu đỉnh bậc quý hiếm vô cùng một, khi xuất hiện đủ để đưa tới một hồi tinh phong huyết vũ.
Nghe nói từng có hai vị Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ bởi vì một khối nhỏ Nam Minh Ly Hỏa tranh đoạt tàn nhẫn cuối cùng đều ngã xuống.
Chỉ từ điểm này đã đủ thấy vật ấy quý giá đến chừng nào.
Ở thời kỳ hồng hoang Nam Minh Ly Hỏa ngẫu nhiên còn hiện thế nhưng gần trăm nghìn vạn năm qua cũng không có cổ tịch nào nhắc quá đôi lời, quá nửa đã tuyệt tích ở Nhân giới này.
Thế là hy vọng luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn của Lâm Hiên trở nên mờ nhạt vô vọng. Nhưng hắn không bằng lòng tùy tiện chọn một thứ khác thay thế. Nên thời gian để luyện chế bổn mạng pháp bảo mới luôn luôn kéo dài tới bây giờ.
Khi nãy Lâm Hiên quan sát thấy lam sắc thạch tảng có chút ấn tượng, trong lòng mơ hồ có suy đoán nhưng tình hình kế tiếp lại khiến hắn do dự.
Nam Minh Ly Hỏa thông thường xuất hiện cũng đủ để mang đến một trận tinh phong huyết vũ khiến các tu sĩ điên cuồng cướp đoạt. Nam Minh Ly Hỏa này lại có thể thông linh tu luyện ra thân ngoại hóa thân quả thực là không có cách nào phỏng đoán.
Loại cực phẩm tài liệu này xuất hiện ở linh giới đã là vô cùng hiếm hoi, Nhân giới còn khả năng này sao?
Chính bởi tâm tư còn nghi vấn nên Lâm Hiên chưa vội ra tay. Tuy nhiên sau một lúc quan sát thần thông tiểu gia hỏa kia hắn đã chắc chắn tới mười thành.
Ở cảnh giới Ngưng Đan Kỳ trừ phi là cao thủ đỉnh phong. Ngoài ra thật không phải là đối thủ của yêu linh này. Thủ đoạn của nó không nhiều nhưng sở trường về thao túng hỏa diễm chỉ kém Anh hỏa bổn mạng của Nguyên Anh kỳ lão quái một bậc. Mỗi điểm này đã đủ để đem Ngưng Đan Kỳ tu sĩ thông thường hóa thành tro tàn.
Tuy nhiên với thần thông của Lâm Hiên chế trụ nó vẫn còn dư sức.
"Thiếu gia vật ấy đã có trong tay thì luyện chế Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoànkhông có vấn đề." Sau khi hiểu rõ sự tình, Nguyệt Nhi cũng cao hứng vô cùng cười tươi như hoa mở miệng.
"Há chỉ là bổn mạng pháp bảo sao, thứ này đã thông linh tu luyện ra thân thể yêu linh tự nhiên còn có không ít diệu dụng khác." Tâm tình Lâm Hiên cũng vô cùng tốt mỉm cười trả lời.
"Được rồi, đừng nói những điều này nữa, đem thu dọn một chút rồi chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Rời khỏi nơi này?" Nguyệt Nhi dáng tươi cười chợt tắt có chút tò mò hỏi lại.
"Không sai, vừa rồi vài tên quỷ vương kia chạy trốn, nói không chừng là có viện binh tới. Nếu như kinh động đến quỷ đế thì rất phiền toái. Tóm lại trước tiên chúng ta hãy mau rời chỗ thị phi này." Lâm Hiên nói tới đây trên người nổi lên thanh quang, hóa thành một đạo kinh hồng bay trở về chiến trường khi nãy.
Nói lại thật là nực cười, tu sĩ đa số Trúc Cơ Kỳ chạy trốn thành công còn ngược lại
ba đầu lĩnh tu vị cao nhất toàn bộ ngã xuống, đây là một sự châm chọc rất lớn.
Trên mặt đất rải rác không ít Đồng Tinh và một số tài liệu luyện khí khác, Lâm Hiên mặc dù còn dùng nữa nhưng cũng không bỏ qua, dù sao đem đến trong phường thị có thể đổi lấy không ít tinh thạch.
Sau khi đem chúng thu vào, Lâm Hiên suy nghĩ một chút rồi từ trong túi trữ vật của tu sĩ họ Chu lấy ra một vật hình tròn chừng cỡ bàn tay.
Đây chính là trận bàn, là dụng cụ chủ yếu nhất bày trận.
Hắn chậm rãi đem linh lực rót vào, sau đó đánh một đạo pháp quyết vào trong. Trận bàn ông ông kêu vang lên, sau một thoáng vài đạo quang hoa từ mặt đất bắn lên. Lâm Hiên tự nhiên không bỏ qua, thò tay một trảo đã đem vài cái trận kỳ thu lại.
Vừa đem thu vào trong túi trữ vật, Lâm Hiên đang chuẩn bị bắn ra hỏa cầu đem mấy thi thể hóa đi thì mắt sắc mặt đại biến vội quay đầu nhìn lại phía sau lưng.
Một luồng thần thức lạnh như băng đang nhanh chóng hướng tới bên này tập trung vào hắn.
Quỷ đế!
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Chương 142: Nam Minh Ly Hỏa
10.0/10 từ 41 lượt.