Bách Luyện Thành Tiên
Chương 126: Chạy trốn
Quang trụ kia cũng không thu hút nhưng khi thần thức đảo qua thì Lâm Hiên lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi kinh hô một tiếng, xuất ra cổ thuẫn màu đỏ chắn trước người.
Quang hoa chợt lóe, cổ thuẫn biến thành một tầng bảo hộ, bên ngoài có vô số phù văn màu vàng chớp động, trông có vẻ vô cùng hoa mỹ.
Phốc!
Quang trụ đánh vào phía trên cổ thuẫn, phù văn chớp lóe không ngừng, hữu kinh vô hiểm đón đỡ.
Lâm Hiên gật đầu, vật này đúng là Cổ bảo hàng đầu, luận thần thông phòng ngự còn mạnh hơn Tiêu Dao Phiến gấp mấy lần.
Mà sắc mặt Huyền Chân Quỷ Vương xám như tro, buồn bực đến mức thổ huyết, ngay cả khi hắn đã thi triển ra thần thông tự tổn hại thân thể nhưng đối phương vẫn dễ dàng đón đỡ. Thực lực hai bên cách biệt quá lớn!
Nhưng hắn không có ý lui đi, ngược lại trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt rồi cho tay vào ngực lấy ra một cái hộp gỗ, nắp hộp vừa mở lộ ra một cây linh thảo có hình dạng cổ quái.
Linh thảo dài chừng một tấc, hình dáng giống như nhân loài, toàn thân đen thui. Càng quỷ dị hơn là phía trên linh thảo còn có một cái mặt quỷ nhỏ đủ tai mắt mũi miệng, trông có vẻ dữ tợn vô cùng.
Lâm Hiên thấy vật ấy thì không khỏi nhướng mày. Thân là thiếu chủ Linh Dược Sơn là chưa bao giờ thấy qua vật này, chẳng lẽ là thực vật ở Âm ti giới? Nó có tác dụng gì?
Lâm Hiên trong lòng khẽ động nhưng vẫn không ra tay.
Lúc này Huyền Chân Quỷ Vương đã đưa gốc kỳ thảo này đến miệng. Sau khi ăn U La Sâm này vào thì không đầy một canh giờ hắn sẽ nổ tan xác mà chết, nhưng thời gian này tu vị lại điên cuồng tăng lên mấy lần, sát diệt đối phương bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Là thân truyền đệ tử của Quỷ Đế bệ hạ, há có thể để bại dưới tay một tu sĩ Ngưng Đan Sơ Kỳ. Cho dù là hồn phi phách tán cũng phải kéo theo đối phương.
"Huyền Chân đại ca, ngươi không cần phải ngư tử võng phá (1) như vậy, tiểu muội cùng ngươi liên thủ tiêu diệt hắn "
Một thanh âm trong trẻo dễ nghe truyền tới khiến Quỷ Vương có chút kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ở cách đó không xa.
Tuy bề ngoài thiếu nữ kia không khác gì với nữ tu nhân tộc nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng không có thực thể, hơn nữa cả người còn tràn ngập quỷ khí âm sâm.
Thiếu nữ này cũng là hồn phách, hơn nữa cũng đã đạt tới cấp bậc Quỷ Vương.
"Ngươi là… " Trên mặt Quỷ Vương lộ ra một tia kinh ngạc.
"Tiểu muội là thuộc hạ của Hạo Thiên Quỷ Đế, tên là Nguyệt Nhi "
"Nguyệt Nhi? "
Huyền Chân Quỷ Vương ngẩn ra, lần đầu tiên nghe nói đến cái tên này nhưng không mấy hoài nghi. Tuy rằng có một số âm hồn rơi vào tay tu sĩ, bị ép buộc ký huyết khế chủ tớ, nhưng một tu sĩ Ngưng Đan Sơ Kỳ làm sao có thể có một nô bộc cấp bậc Quỷ Vương.
"Đa tạ hồn hữu "
"Không cần khách khí "
Nguyệt nhi nói tới đây thì vươn song chưởng vỗ nhẹ một cái, một cây Ma phiên liền xuất hiện trước mặt.
Nàng nhẹ nhàng huy động, cùng với tiếng gào thét thê lương là vô số yêu hồn thú phách từ bên trong mạnh mẽ bay ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đi! "
Nguyệt nhi điểm một ngón tay ra, vô số thú hồn vọt tới ngưng lại cùng một chỗ, biến thành một ác quỷ cao mấy trượng trong tay cầm một thanh Khảm đao cực lớn.
Huyền Chân Quỷ Vương sửng sốt nhưng lập tức mừng như điên, hắn tự nhiên nhìn ra bảo vật này uy lực không nhỏ. Đem U La Sâm kia thu vào trong ngực, có vị hồn hữu này liên thủ, hắn cũng không cần phải liều mạng với đối phương.
Sau khi nhe răng cười một tiếng, Huyền Chân Quỷ Vương giương lợi trảo tế ra hai thanh Phi xoa, đồng thời hé miệng phun ra một đạo âm hỏa xám trắng, Phi xoa lập lòe trong quỷ hỏa trông thật quỷ dị.
Lâm Hiên nhướng mày, tay trái vừa lật đã hiện ra một chiếc sáo ngọc xanh biếc. Chính là thú hồn chi bảo.
"Đi! "
Thấy Phi xoa xám trắng kia đang bay về phía mình, Lâm Hiên khẽ quát một tiếng. Nhất thời cây Sáo ngọc khẽ cũng hóa thành một đạo lục quang bắn tới đón đỡ.
Quỷ Vương tế ra pháp bảo uy lực không nhỏ nhưng rõ ràng còn kém một bậc Thú hồn chi bảo, không lâu sau đã rơi vào thế hạ phong.
"Đại ca chớ hoảng sợ, tiểu muội tới giúp ngươi " Nguyệt Nhi nói tới đây, ác quỷ do thú hồn ngưng tụ liền vọt tới.
Cơ hồ trong nháy mắt đã tới phía sau Huyền Chân Quỷ Vương.
Tự nhiên Quỷ Vương không chút phòng bị, nghe phía sau có tiếng gió khác thường liền có chút kinh nghi. Nhưng còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy sau gáy hơi lạnh, thủ cấp đã bị chém bay lên trời.
Khác với tu sĩ, lực sinh mạng của hung hồn lệ phách rất cường đại, cho dù bị chém đầu cũng chưa chết ngay. Hắn trợn mắt cực kỳ oán độc nhìn thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kia.
Ánh mắt giống như lợi kiếm nhưng Nguyệt nhi như không để ý, từ trong miệng thơm phun ra một đạo âm hỏa màu xanh biếc.
Oanh! Âm hỏa liền bao phủ lấy thân thể Quỷ Vương, chưa đầy một khắc hắn đã hóa thành tro tàn.
"Không tệ "
"Thiếu gia quá khen " Nguyệt nhi thu hồi pháp bảo, sau đó hóa thành một đạo bạch quang bay vào tay áo Lâm Hiên.
Tên gia hỏa kia quả thật khó đối phó, Lâm Hiên không biết vật cuối cùng hắn lấy ra là gì nhưng rõ ràng là muốn liều mạng. Dùng sức không bằng dùng trí, Lâm Hiên dùng Nguyệt nhi làm nội gián, quả nhiên đã một kích thành công.
Lâm Hiên khẽ phất tay, một quang hoa màu trắng lóe ra đem tất cả bảo vật cuốn về, sau đó thần niệm động, Thiết giáp luyện thi cũng ngoan ngoãn trở về Linh quỷ túi.
Lúc này trên không trung đầy âm khí những món bảo vật vô chủ, một là hắc châu tỏa ra yêu diễm đang dây dưa với Huyền Hỏa Thần Châu, còn thêm hai thanh quỷ đầu phi xoa. Lâm Hiên tự nhiên đem chúng thu vào. Những bảo vật này uy lực không nhỏ, để Nguyệt nhi dùng cũng tốt.
Cuối cùng là linh thảo mặt quỷ trong hộp gỗ kia, Lâm Hiên chưa biết lai lịch của nó, có thể là kịch độc hoặc âm khí rất nặng. Hắn do dự rồi cũng thu về, sau này sẽ tra cứu trong điển tịch sau.
Sau khi xong xuôi Lâm Hiên mới đem thần thức quan sát cuộc chiến.
Tụ Âm Tráo kia vốn là tương thông với Huyền Chân Quỷ Vương, hắn bị tiêu diệt thì quang tráo cũng tự nhiên mất tác dụng, thiên địa âm khí cũng tiêu tán ra bốn phía.
Ở cách đó không xa đang là đại chiến giữa tu sĩ và âm hồn. Lúc này quan sát cục diện thì tu sĩ đã bắt đầu rơi xuống thế hạ phong, dù sao những cấm chế kia bất ngờ có thể một số phiền toái cho âm hồn. Nhưng khi đối phương phát hiện không còn bao nhiêu tác dụng.
Tình thế có chút bất lợi nhưng vẫn chưa thất bại. Trong lòng Lâm Hiên vô cùng vui sướng. ánh mắt tập trung vào một số trận chiến ở phía bên trái.
Khu vực này đã sớm bị tu sĩ cùng Lệ quỷ đánh cho rối tinh rối mù, nơi nơi là Linh khí pháp thuật. Ánh mắt hắn chăm chú về chiến cuộc kịch liệt nhất.
Trên không trung có một con phượng hoàng ngũ sắc đang kịch chiến với một ác quỷ có sừng cao mấy trượng.
Hào quang lóe ra không ngừng, mỗi một kích đều khiến linh khí chấn động kịch liệt.
Bên trong quang ảnh phượng hoàng ẩn ước một thân ảnh quen thuộc, mắt phượng môi đào, chính là Lan phu nhân kia.
Không hổ là cao thủ của Nhất Tuyến Hạp, lúc đầu chịu không ít khổ sở với Khô Lâu nhưng hiện tại đấu với Quỷ Vương không hề rơi vào thế hạ phong.
Lâm Hiên hơi do dự, thân hình nhoáng một cái liền hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía Lan phu nhân.
Cầm tặc phải cầm vương. Trước tiên giải quyết hai tên Quỷ Vương rồi mới tính.
Lâm Hiên bay đến gần liền không nói một lời, trực tiếp tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Nửa canh giờ sau.
"Đa tạ đạo hữu viện thủ, nếu không tiểu phụ nhân chưa chắc đã toàn mạng " Lan phu nhân chỉnh đốn trang phục, trên mặt hiện một tia vui mừng.
"Đúng vậy, không ngờ Lý đạo hữu tuổi còn trẻ mà tu vị lại tinh thâm như thế. Xem ra ngươi chính là một thiên tài, Hỏa Linh Môn phát dương quang đại chỉ là sớm muộn a!" Vương Bằng ôm quyền, có vẻ lấy lòng.
Lâm Hiên thầm cười trong lòng, Lý Diệu Thiên sớm đã xuống địa phủ, chỉ sợ sau này môn phái có một đường giải tán.
Khi trước hắn xuất ra pháp bảo, cùng Lan phu nhân liên thủ, không mất nhiều sức đã tiêu diệt được Quỷ Vương kia. Sau đó hai người bay tới hỗ trợ Vương Bằng. Đối mặt với ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, Quỷ Vương cuối cùng đương nhiên không chạy thoát. Kết cục là hồn phi phách tán.
Lâm Hiên vẫn bình thản như trước: "Được rồi, hai vị đạo hữu không cần khách khí, chúng ta đều là nhân tộc, tự nhiên phải tương trợ nhau. Hiện tại giải quyết đám âm hồn cấp thấp rồi nói sau."
"Ừm" Hai người tự nhiên không chút dị nghị, lập tức gia nhập cuộc chiến.
Với ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ như bọn họ thì đối phó với quỷ vật cấp thấp tự nhiên dễ dàng.
Không ngờ đám âm hồn tuy mất đi thủ lĩnh nhưng vẫn không lùi bước, hung hãn không sợ chết xông lên.
Lúc này Lâm Hiên thao túng Huyền Hỏa Thần Châu hóa thành một đám hỏa vân cỡ hơn mười trượng, đem vài tên âm hồn Trúc Cơ Kỳ vây khốn bên trong.
Đám Âm hồn không thực thể đối mặt với công kích của Huyền Hỏa Thần Châu thì đều lộ vẻ sợ hãi, thao túng Pháp khí trong tay liều mạng ngăn cản công kích của đan hỏa.
Nói đến Pháp khí mà quỷ vật sử dụng thì thật khác Linh khí của tu sĩ. Phần lớn đều là Khô Lâu, Chiêu Hồn Phiên, Quỷ Trảo …
Trừ những quỷ tu, người khác có đoạt được cũng không nhiều tác dụng. đa phần chỉ đổi lấy một ít tinh thạch.
Đương nhiên hiện tại Lâm Hiên không để chúng vào mắt.
Khi đắc thủ, hắn trực tiếp thao túng Huyền Hỏa Thần Châu đem đối phương cùng túi trữ vật hóa thành tro tàn.
Sau đó lại thúc giục pháp lực, hỏa vân nhất thời ầm ầm đè xuống một đám âm hồn khác, đám này mặc dù biết vô ích nhưng vẫn liều mạng chống cự.
Lâm Hiên hừ một tiếng, ánh mắt băng lãnh, linh lực trong cơ thể lưu chuyển, rất nhanh đem đối phương đốt thành khói xanh.
Lúc này hắn cảm ứng được Lan phu nhân và Vương Bằng đang đại triển thần uy, đồ sát đám âm hồn quỷ vật. Cục diện rất nhanh diễn biến theo hướng có lợi cho tu sĩ.
Lâm Hiên vui mừng, đang muốn bay tới một đám âm hồn khác thì dường như cảm ứng được gì, quay đầu về phía Tây Nam. Nơi đó là chính diện Yến Cừu Cốc, do Sở Thiên Thư dẫn các tu sĩ phòng thủ.
Lực phòng ngự chỗ đó mạnh nhất, căn bản không cần lo lắng điều gì. Nhưng đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới, nơi chân trời xa xa có một quầng sáng như một nửa khối cầu khổng lồ lóe lên. Sau khi tan đi thì lộ một đám bụi khí giống mũ của một cây nấm khổng lồ bốc thẳng lên trời.
Toàn bộ thiên địa linh khí không phải chấn động mà hoàn toàn rối loạn, mặt đất run động không ngừng, nứt ra những khe hở sâu…..
Chiến trường lập tức trầm lắng, tu sĩ và âm hồn lại ngừng chém giết, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Một đạo kinh hồng chợt lóe, cơ hồ không chút do dự bay đi.
Trong đạo kinh hồng kia là một thiếu niên có dung mạo bình thường, chính là Lâm Hiên!
Lúc này vẻ mặt hắn tái nhợt. Vụ nổ vừa rồi quả thực kinh người nhưng khiến Lâm Hiên khiếp sợ chính là hắn cảm ứng được bên trong có một cỗ thần thức quen thuộc.
Hạo Thiên Quỷ Đế!
Hắn đã gặp t lão quái vật này một lần.
Tu vị thâm sâu không khác gì cao thủ Nguyên Anh Kỳ.
Tuy rằng hắn vừa mới tiến giai nhưng rõ ràng đám tu sĩ Sở gia không thể ngăn cản. Lâm Hiên liền không chút do dự bay đi.
Đối phương là Quỷ Đế, hoàn toàn không cần đích thân tới tiêu diệt tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì hay chỉ là tùy ý đi qua, Lâm Hiên cũng mặc kệ không có tâm tình tìm hiểu.
Lâm Hiên không dám nghỉ ngơi, một hơi bay gần trăm dặm mới ngừng lại. Miệng nuốt đan dược, tay cầm tinh thạch khôi phục pháp lực hao tổn.
Xa như vậy, tin rằng cho dù là thần thức của Quỷ Đế cũng không tìm ra, huống chi nơi này đang vô cùng hỗn loạn như vậy.
Chẳng qua do cẩn thận, Lâm Hiên vẫn thiết lập một cấm chế che giấu linh khí. Cứ lo sợ như vậy trong hai ngày hắn mới từ nơi ẩn thân đi ra.
Không biết kết cục cuộc chiến trong Yến Cừu Cốc như thế nào, nhưng Lâm Hiên tự nhiên là không dám đi điều tra. Nếu Hạo Thiên Quỷ Đế vẫn còn ở đó, chẳng phải hắn tự chui đầu vào rọ sao.
Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản.
Bên trong là địa đồ của khu vực này, có biểu thị vị trí của Cổ Truyền Tống Trận. Hắn vốn tính trở về trung tâm U Châu, tuy nhiên bây giờ phải tính toán kỹ càng.
Hạo Thiên Quỷ Đế đã tới nơi này, tu sĩ trong Yến Cừu Cốc chắc là lành ít dữ nhiều.
Đại bộ phận tu sĩ bị diệt, có lẽ còn một số ít may mắn nhanh chân tẩu thoát. Đương nhiên Âm hồn quỷ vật cũng sẽ không lưu lại hàng binh.
Điều khiến Lâm Hiên lo lắng nhất chính là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bị Hạo Thiên Quỷ Đế sưu hồn thuật thu thập tin tức tình báo.
Nếu như thế đối phương nhất định đã biết bí mật về Cổ Truyền Tống Trận, chắc chắn sẽ mai phục hoặc canh giữ gắt gao.
Ngoài con đường này muốn trở về Linh Dược Sơn nhất định phải đi qua Quỷ La Thành, nơi này thì đã bị Âm hồn đại quân phong tỏa chặt chẽ.
Lâm Hiên nhíu chặt đôi mày ngẫm nghĩ thêm một lúc, đột nhiên giẫm chân hóa thành một đạo thanh hồng, nhằm hướng tây bắc bay đi.
So với vượt qua con đường Âm hồn đại quân phong tỏa tại Quỷ La Thành, tự nhiên là đi Cổ Truyền Tống Trận an toàn hơn.
Mặc dù âm hồn có thể bày ra cạm bẫy nhưng hắn chỉ cần cẩn thận thì khả năng bị phát hiện không lớn. Nếu thực không có cơ hội truyền tống trở về thì khi đó mới tính kế khác.
Lâm Hiên độn quang khá chậm, dọc trên đường đi đem toàn bộ thần thức thả ra ngừa phòng âm hồn ác quỷ mai phục.
Sau khi Kim Đan đại thành, hắn đã được xem như là tu sĩ bậc cao, nhưng lúc này cả người đầy bụi đất, di chuyển lén lút quả thực khổ sở.
Lâm Hiên cẩn thận cũng không uổng phí. Dọc trên đường đi, hắn đã gặp vài toán âm hồn, may mà thần thông đối phương khá thấp nên hắn tự nhiên phát hiện ra trước.
Hiện tại sát diệt đám này không phải vấn đề gì lớn nhưng Lâm Hiên không muốn giao chiến gây thêm phiền toái. Hắn đành ẩn nấp một hồi.
Theo lý chỉ cần một ngày lộ trình nhưng Lâm Hiên phải mất hai ngày mới tới gần vị trí Cổ Truyền Tống Trận.
Nơi này cách Cổ Truyền Tống Trận chừng còn hơn hai mươi dặm.
Chỉ thấy số lượng âm hồn tăng gấp bội lên. Quả nhiên đối phương đã thiết lập canh gác ở nơi này.
Phía trước rõ ràng rất nguy hiểm, Lâm Hiên ẩn thân một hồi nghỉ ngơi khôi phục pháp lực, sau đó tính tìm hiểu phía trước.
"Thiếu gia, người để ta đi xem sao!" Nguyệt Nhi từ trong tay áo hắn bay ra.
"Ngươi! Liệu có ổn chăng" Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ suy tư.
"Thiếu gia, người không cần lo lắng, ta cũng là âm hồn, nếu vào bên trong tìm hiểu đương nhiên dễ qua mặt đối phương hơn"
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu. Xem ra Nguyệt Nhi nói cũng có lý.
"Nếu như thế ngươi cẩn thận một chút."
"Người cứ an tâm, ta rõ điều này" Thân hình Nguyệt Nhi vừa chuyển, đã hóa thành một luồng thanh phong.
" Nguyệt Nhi!..Ngươi đợi một chút."
" Sao vậy thiếu gia?"
"Mấy thứ này ngươi cầm lấy đi "
Lâm Hiên lấy trong túi trữ vật, đem ra những kiện bảo vật thu được từ Huyền Chân Quỷ Vương đưa cho Nguyệt Nhi. Nàng đã có Thú Hồn Phiên uy lực phi thường nhưng càng thêm nhiều pháp bảo tự nhiên càng nhiều càng tốt. Gặp nguy hiểm cũng tăng thêm cơ hội bảo vệ tánh mạng.
Sau khi Nguyệt Nhi rời đi. Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.
Thời gian cứ thế trôi đi. Khi hắn tới đây là xế chiều, vầng thái dương còn khuất xuống núi, bây giờ chị Hằng đã lên cao mà Nguyệt Nhi vẫn chưa thấy trở về.
Tuy nhiên Lâm Hiên không quá lo lắng, giữa hai người có huyết khế chủ tớ, dù vượt quá khoảng cách nhất định tâm thần liên hệ sẽ bị đứt. Nhưng nếu Nguyệt Nhi gặp nạn, chắc chắn hắn đã có cảm ứng. Mà Nguyệt Nhi cũng là âm hồn, khả năng bị đối phương phát hiện không cao.
Thân là tu tiên giả, sự kiên nhẫn tự nhiên có thừa, lại qua khoảng nửa canh giờ, một luồng hàn phong thổi tới. Nguyệt Nhi đã về tới trước mặt hắn.
Lúc này vẻ mặt tiểu cô nương đầy hưng phấn, hẳn là tìm hiểu được tin tức khả quan.
"Thiếu gia! Đã khiến người đã chờ lâu"
"Vất vả cho ngươi rồi, ngồi xuống rồi từ từ nói, tình huống trong đó như thế nào?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Thiếu gia, truyền tống trận kia đã được đối phương tu phục xong."
"Sửa xong rồi!"
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên đại hỉ, thở phào ra một hơi, hắn sợ nhất là đối phương phá hỏng truyền tống trận, khi đó hắn như cá chậu chim lồng, muốn thoát đi cũng khó.
Nhưng đối phương vì sao lại không phá hỏng mà đem lưu lại, thật ra là muốn gì đây?
Cổ Truyền Tống Trận kia công dụng không nhỏ, có thể dùng tống truyền tu sĩ đến một nơi nào đó.
Căn cứ vào đia đồ, Lâm Hiên biết vùng này hình dáng hết sức kỳ lạ. Từ Âm Hồn Cốc muốn thâm nhập vào U Châu phải qua một sơn đạo hẹp. Mà ngay tại sơn đạo này các tu sĩ nhân tộc đã xây dựng một tòa thành kiên cố đó là Quỷ La Thành.
Quỷ La Thành bình thường dùng để đề phòng Âm Hồn Cốc, nếu như là quỷ vật môn có dị tượng thì thành này lập tức biến thành một phòng tuyến vững chắc.
Trừ qua thành này thì không có đường khác có thể thâm nhập vào U Châu.
Quỷ vật nằm gai nếm mật muốn tiến vào U châu, không phải chưa từng nghĩ tới lập ra truyền tống trận nhưng loại trận truyền tống cự ly xa trên vạn dặm thì yêu cầu tài liệu và thần thông vô cùng lớn, thời kỳ thượng cổ có lẽ cổ tu sĩ có thần thông đến như thế. Hiện bây giờ sớm đã thất truyền.
Như vậy phát hiện ra Cổ Truyền Tống Trận này, chắc hẳn đám âm hồn mừng rỡ như điên. Chắc chắn canh giữ vô cùng kín đáo, muốn thâm nhập tuyệt không phải dễ. Lâm Hiên thoáng hiện vẻ lo lắng nghĩ ngợi.
"Thiếu gia, người không cần quá lo lắng, ta đã có biện pháp trà trộn vào trong."
"Ồ. ngươi nói rõ một chút." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ nói.
Hắn hiểu rõ tính tình Nguyệt Nhi, nếu không nắm chắc thì sẽ không nói ra.
"Khi nãy ta đã tìm hiểu, trong này ngoài âm hồn quỷ vật cũng không thiếu quỷ đạo tu sĩ."
"Quỷ đạo tu sĩ, chẳng lẽ là tu sĩ Thất Tuyệt Thiên?"
Lâm Hiên giật mình nhưng rất nhanh trở nên vui mừng.
Thất Tuyệt Thiên vốn là tổ chức do âm hồn khống chế, nhưng truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng có không ít thành viên là tu sĩ nhân đứng về phía nhân loại. Khi trước nếu không có bọn họ báo tin để các tu sĩ có đề phòng, sợ rằng Quỷ La Thành đã sớm bị công phá từ lâu.
Đối với sự kiện ngoài ý này, các đại Quỷ Đế tự nhiên là cực kỳ phẫn nộ, tiến hành tẩy trừ Thất Tuyệt Thiên một lần. Sau lần này tu sĩ Thất Tuyệt Thiên cũng bị chia làm vài cấp bậc. Ngoài số rất ít tu sĩ cao cấp, hiện tại chỉ có quỷ tu là được âm hồn tín nhiệm.
Chú thích: (1)Cá chết lưới rách: Có nghĩa tương đồng như đồng quy y tận, trạng chết chúa cũng băng hà... Ý nói: Làm cái việc mà đôi bên đều thiệt hại.
Bách Luyện Thành Tiên
Quang hoa chợt lóe, cổ thuẫn biến thành một tầng bảo hộ, bên ngoài có vô số phù văn màu vàng chớp động, trông có vẻ vô cùng hoa mỹ.
Phốc!
Quang trụ đánh vào phía trên cổ thuẫn, phù văn chớp lóe không ngừng, hữu kinh vô hiểm đón đỡ.
Lâm Hiên gật đầu, vật này đúng là Cổ bảo hàng đầu, luận thần thông phòng ngự còn mạnh hơn Tiêu Dao Phiến gấp mấy lần.
Mà sắc mặt Huyền Chân Quỷ Vương xám như tro, buồn bực đến mức thổ huyết, ngay cả khi hắn đã thi triển ra thần thông tự tổn hại thân thể nhưng đối phương vẫn dễ dàng đón đỡ. Thực lực hai bên cách biệt quá lớn!
Nhưng hắn không có ý lui đi, ngược lại trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt rồi cho tay vào ngực lấy ra một cái hộp gỗ, nắp hộp vừa mở lộ ra một cây linh thảo có hình dạng cổ quái.
Linh thảo dài chừng một tấc, hình dáng giống như nhân loài, toàn thân đen thui. Càng quỷ dị hơn là phía trên linh thảo còn có một cái mặt quỷ nhỏ đủ tai mắt mũi miệng, trông có vẻ dữ tợn vô cùng.
Lâm Hiên thấy vật ấy thì không khỏi nhướng mày. Thân là thiếu chủ Linh Dược Sơn là chưa bao giờ thấy qua vật này, chẳng lẽ là thực vật ở Âm ti giới? Nó có tác dụng gì?
Lâm Hiên trong lòng khẽ động nhưng vẫn không ra tay.
Lúc này Huyền Chân Quỷ Vương đã đưa gốc kỳ thảo này đến miệng. Sau khi ăn U La Sâm này vào thì không đầy một canh giờ hắn sẽ nổ tan xác mà chết, nhưng thời gian này tu vị lại điên cuồng tăng lên mấy lần, sát diệt đối phương bất quá chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.
Là thân truyền đệ tử của Quỷ Đế bệ hạ, há có thể để bại dưới tay một tu sĩ Ngưng Đan Sơ Kỳ. Cho dù là hồn phi phách tán cũng phải kéo theo đối phương.
"Huyền Chân đại ca, ngươi không cần phải ngư tử võng phá (1) như vậy, tiểu muội cùng ngươi liên thủ tiêu diệt hắn "
Một thanh âm trong trẻo dễ nghe truyền tới khiến Quỷ Vương có chút kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ở cách đó không xa.
Tuy bề ngoài thiếu nữ kia không khác gì với nữ tu nhân tộc nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng không có thực thể, hơn nữa cả người còn tràn ngập quỷ khí âm sâm.
Thiếu nữ này cũng là hồn phách, hơn nữa cũng đã đạt tới cấp bậc Quỷ Vương.
"Ngươi là… " Trên mặt Quỷ Vương lộ ra một tia kinh ngạc.
"Tiểu muội là thuộc hạ của Hạo Thiên Quỷ Đế, tên là Nguyệt Nhi "
"Nguyệt Nhi? "
Huyền Chân Quỷ Vương ngẩn ra, lần đầu tiên nghe nói đến cái tên này nhưng không mấy hoài nghi. Tuy rằng có một số âm hồn rơi vào tay tu sĩ, bị ép buộc ký huyết khế chủ tớ, nhưng một tu sĩ Ngưng Đan Sơ Kỳ làm sao có thể có một nô bộc cấp bậc Quỷ Vương.
"Đa tạ hồn hữu "
"Không cần khách khí "
Nguyệt nhi nói tới đây thì vươn song chưởng vỗ nhẹ một cái, một cây Ma phiên liền xuất hiện trước mặt.
Nàng nhẹ nhàng huy động, cùng với tiếng gào thét thê lương là vô số yêu hồn thú phách từ bên trong mạnh mẽ bay ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Đi! "
Nguyệt nhi điểm một ngón tay ra, vô số thú hồn vọt tới ngưng lại cùng một chỗ, biến thành một ác quỷ cao mấy trượng trong tay cầm một thanh Khảm đao cực lớn.
Huyền Chân Quỷ Vương sửng sốt nhưng lập tức mừng như điên, hắn tự nhiên nhìn ra bảo vật này uy lực không nhỏ. Đem U La Sâm kia thu vào trong ngực, có vị hồn hữu này liên thủ, hắn cũng không cần phải liều mạng với đối phương.
Sau khi nhe răng cười một tiếng, Huyền Chân Quỷ Vương giương lợi trảo tế ra hai thanh Phi xoa, đồng thời hé miệng phun ra một đạo âm hỏa xám trắng, Phi xoa lập lòe trong quỷ hỏa trông thật quỷ dị.
Lâm Hiên nhướng mày, tay trái vừa lật đã hiện ra một chiếc sáo ngọc xanh biếc. Chính là thú hồn chi bảo.
"Đi! "
Thấy Phi xoa xám trắng kia đang bay về phía mình, Lâm Hiên khẽ quát một tiếng. Nhất thời cây Sáo ngọc khẽ cũng hóa thành một đạo lục quang bắn tới đón đỡ.
Quỷ Vương tế ra pháp bảo uy lực không nhỏ nhưng rõ ràng còn kém một bậc Thú hồn chi bảo, không lâu sau đã rơi vào thế hạ phong.
"Đại ca chớ hoảng sợ, tiểu muội tới giúp ngươi " Nguyệt Nhi nói tới đây, ác quỷ do thú hồn ngưng tụ liền vọt tới.
Cơ hồ trong nháy mắt đã tới phía sau Huyền Chân Quỷ Vương.
Tự nhiên Quỷ Vương không chút phòng bị, nghe phía sau có tiếng gió khác thường liền có chút kinh nghi. Nhưng còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy sau gáy hơi lạnh, thủ cấp đã bị chém bay lên trời.
Khác với tu sĩ, lực sinh mạng của hung hồn lệ phách rất cường đại, cho dù bị chém đầu cũng chưa chết ngay. Hắn trợn mắt cực kỳ oán độc nhìn thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần kia.
Ánh mắt giống như lợi kiếm nhưng Nguyệt nhi như không để ý, từ trong miệng thơm phun ra một đạo âm hỏa màu xanh biếc.
Oanh! Âm hỏa liền bao phủ lấy thân thể Quỷ Vương, chưa đầy một khắc hắn đã hóa thành tro tàn.
"Không tệ "
"Thiếu gia quá khen " Nguyệt nhi thu hồi pháp bảo, sau đó hóa thành một đạo bạch quang bay vào tay áo Lâm Hiên.
Tên gia hỏa kia quả thật khó đối phó, Lâm Hiên không biết vật cuối cùng hắn lấy ra là gì nhưng rõ ràng là muốn liều mạng. Dùng sức không bằng dùng trí, Lâm Hiên dùng Nguyệt nhi làm nội gián, quả nhiên đã một kích thành công.
Lâm Hiên khẽ phất tay, một quang hoa màu trắng lóe ra đem tất cả bảo vật cuốn về, sau đó thần niệm động, Thiết giáp luyện thi cũng ngoan ngoãn trở về Linh quỷ túi.
Lúc này trên không trung đầy âm khí những món bảo vật vô chủ, một là hắc châu tỏa ra yêu diễm đang dây dưa với Huyền Hỏa Thần Châu, còn thêm hai thanh quỷ đầu phi xoa. Lâm Hiên tự nhiên đem chúng thu vào. Những bảo vật này uy lực không nhỏ, để Nguyệt nhi dùng cũng tốt.
Cuối cùng là linh thảo mặt quỷ trong hộp gỗ kia, Lâm Hiên chưa biết lai lịch của nó, có thể là kịch độc hoặc âm khí rất nặng. Hắn do dự rồi cũng thu về, sau này sẽ tra cứu trong điển tịch sau.
Sau khi xong xuôi Lâm Hiên mới đem thần thức quan sát cuộc chiến.
Tụ Âm Tráo kia vốn là tương thông với Huyền Chân Quỷ Vương, hắn bị tiêu diệt thì quang tráo cũng tự nhiên mất tác dụng, thiên địa âm khí cũng tiêu tán ra bốn phía.
Ở cách đó không xa đang là đại chiến giữa tu sĩ và âm hồn. Lúc này quan sát cục diện thì tu sĩ đã bắt đầu rơi xuống thế hạ phong, dù sao những cấm chế kia bất ngờ có thể một số phiền toái cho âm hồn. Nhưng khi đối phương phát hiện không còn bao nhiêu tác dụng.
Tình thế có chút bất lợi nhưng vẫn chưa thất bại. Trong lòng Lâm Hiên vô cùng vui sướng. ánh mắt tập trung vào một số trận chiến ở phía bên trái.
Khu vực này đã sớm bị tu sĩ cùng Lệ quỷ đánh cho rối tinh rối mù, nơi nơi là Linh khí pháp thuật. Ánh mắt hắn chăm chú về chiến cuộc kịch liệt nhất.
Trên không trung có một con phượng hoàng ngũ sắc đang kịch chiến với một ác quỷ có sừng cao mấy trượng.
Hào quang lóe ra không ngừng, mỗi một kích đều khiến linh khí chấn động kịch liệt.
Bên trong quang ảnh phượng hoàng ẩn ước một thân ảnh quen thuộc, mắt phượng môi đào, chính là Lan phu nhân kia.
Không hổ là cao thủ của Nhất Tuyến Hạp, lúc đầu chịu không ít khổ sở với Khô Lâu nhưng hiện tại đấu với Quỷ Vương không hề rơi vào thế hạ phong.
Lâm Hiên hơi do dự, thân hình nhoáng một cái liền hóa thành một đạo kinh hồng bay về phía Lan phu nhân.
Cầm tặc phải cầm vương. Trước tiên giải quyết hai tên Quỷ Vương rồi mới tính.
Lâm Hiên bay đến gần liền không nói một lời, trực tiếp tế ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm.
Nửa canh giờ sau.
"Đa tạ đạo hữu viện thủ, nếu không tiểu phụ nhân chưa chắc đã toàn mạng " Lan phu nhân chỉnh đốn trang phục, trên mặt hiện một tia vui mừng.
"Đúng vậy, không ngờ Lý đạo hữu tuổi còn trẻ mà tu vị lại tinh thâm như thế. Xem ra ngươi chính là một thiên tài, Hỏa Linh Môn phát dương quang đại chỉ là sớm muộn a!" Vương Bằng ôm quyền, có vẻ lấy lòng.
Lâm Hiên thầm cười trong lòng, Lý Diệu Thiên sớm đã xuống địa phủ, chỉ sợ sau này môn phái có một đường giải tán.
Khi trước hắn xuất ra pháp bảo, cùng Lan phu nhân liên thủ, không mất nhiều sức đã tiêu diệt được Quỷ Vương kia. Sau đó hai người bay tới hỗ trợ Vương Bằng. Đối mặt với ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, Quỷ Vương cuối cùng đương nhiên không chạy thoát. Kết cục là hồn phi phách tán.
Lâm Hiên vẫn bình thản như trước: "Được rồi, hai vị đạo hữu không cần khách khí, chúng ta đều là nhân tộc, tự nhiên phải tương trợ nhau. Hiện tại giải quyết đám âm hồn cấp thấp rồi nói sau."
"Ừm" Hai người tự nhiên không chút dị nghị, lập tức gia nhập cuộc chiến.
Với ba tu sĩ Ngưng Đan Kỳ như bọn họ thì đối phó với quỷ vật cấp thấp tự nhiên dễ dàng.
Không ngờ đám âm hồn tuy mất đi thủ lĩnh nhưng vẫn không lùi bước, hung hãn không sợ chết xông lên.
Lúc này Lâm Hiên thao túng Huyền Hỏa Thần Châu hóa thành một đám hỏa vân cỡ hơn mười trượng, đem vài tên âm hồn Trúc Cơ Kỳ vây khốn bên trong.
Đám Âm hồn không thực thể đối mặt với công kích của Huyền Hỏa Thần Châu thì đều lộ vẻ sợ hãi, thao túng Pháp khí trong tay liều mạng ngăn cản công kích của đan hỏa.
Nói đến Pháp khí mà quỷ vật sử dụng thì thật khác Linh khí của tu sĩ. Phần lớn đều là Khô Lâu, Chiêu Hồn Phiên, Quỷ Trảo …
Trừ những quỷ tu, người khác có đoạt được cũng không nhiều tác dụng. đa phần chỉ đổi lấy một ít tinh thạch.
Đương nhiên hiện tại Lâm Hiên không để chúng vào mắt.
Khi đắc thủ, hắn trực tiếp thao túng Huyền Hỏa Thần Châu đem đối phương cùng túi trữ vật hóa thành tro tàn.
Sau đó lại thúc giục pháp lực, hỏa vân nhất thời ầm ầm đè xuống một đám âm hồn khác, đám này mặc dù biết vô ích nhưng vẫn liều mạng chống cự.
Lâm Hiên hừ một tiếng, ánh mắt băng lãnh, linh lực trong cơ thể lưu chuyển, rất nhanh đem đối phương đốt thành khói xanh.
Lúc này hắn cảm ứng được Lan phu nhân và Vương Bằng đang đại triển thần uy, đồ sát đám âm hồn quỷ vật. Cục diện rất nhanh diễn biến theo hướng có lợi cho tu sĩ.
Lâm Hiên vui mừng, đang muốn bay tới một đám âm hồn khác thì dường như cảm ứng được gì, quay đầu về phía Tây Nam. Nơi đó là chính diện Yến Cừu Cốc, do Sở Thiên Thư dẫn các tu sĩ phòng thủ.
Lực phòng ngự chỗ đó mạnh nhất, căn bản không cần lo lắng điều gì. Nhưng đột nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới, nơi chân trời xa xa có một quầng sáng như một nửa khối cầu khổng lồ lóe lên. Sau khi tan đi thì lộ một đám bụi khí giống mũ của một cây nấm khổng lồ bốc thẳng lên trời.
Toàn bộ thiên địa linh khí không phải chấn động mà hoàn toàn rối loạn, mặt đất run động không ngừng, nứt ra những khe hở sâu…..
Chiến trường lập tức trầm lắng, tu sĩ và âm hồn lại ngừng chém giết, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Một đạo kinh hồng chợt lóe, cơ hồ không chút do dự bay đi.
Trong đạo kinh hồng kia là một thiếu niên có dung mạo bình thường, chính là Lâm Hiên!
Lúc này vẻ mặt hắn tái nhợt. Vụ nổ vừa rồi quả thực kinh người nhưng khiến Lâm Hiên khiếp sợ chính là hắn cảm ứng được bên trong có một cỗ thần thức quen thuộc.
Hạo Thiên Quỷ Đế!
Hắn đã gặp t lão quái vật này một lần.
Tu vị thâm sâu không khác gì cao thủ Nguyên Anh Kỳ.
Tuy rằng hắn vừa mới tiến giai nhưng rõ ràng đám tu sĩ Sở gia không thể ngăn cản. Lâm Hiên liền không chút do dự bay đi.
Đối phương là Quỷ Đế, hoàn toàn không cần đích thân tới tiêu diệt tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì hay chỉ là tùy ý đi qua, Lâm Hiên cũng mặc kệ không có tâm tình tìm hiểu.
Lâm Hiên không dám nghỉ ngơi, một hơi bay gần trăm dặm mới ngừng lại. Miệng nuốt đan dược, tay cầm tinh thạch khôi phục pháp lực hao tổn.
Xa như vậy, tin rằng cho dù là thần thức của Quỷ Đế cũng không tìm ra, huống chi nơi này đang vô cùng hỗn loạn như vậy.
Chẳng qua do cẩn thận, Lâm Hiên vẫn thiết lập một cấm chế che giấu linh khí. Cứ lo sợ như vậy trong hai ngày hắn mới từ nơi ẩn thân đi ra.
Không biết kết cục cuộc chiến trong Yến Cừu Cốc như thế nào, nhưng Lâm Hiên tự nhiên là không dám đi điều tra. Nếu Hạo Thiên Quỷ Đế vẫn còn ở đó, chẳng phải hắn tự chui đầu vào rọ sao.
Lâm Hiên từ trong lòng lấy ra một cái ngọc giản.
Bên trong là địa đồ của khu vực này, có biểu thị vị trí của Cổ Truyền Tống Trận. Hắn vốn tính trở về trung tâm U Châu, tuy nhiên bây giờ phải tính toán kỹ càng.
Hạo Thiên Quỷ Đế đã tới nơi này, tu sĩ trong Yến Cừu Cốc chắc là lành ít dữ nhiều.
Đại bộ phận tu sĩ bị diệt, có lẽ còn một số ít may mắn nhanh chân tẩu thoát. Đương nhiên Âm hồn quỷ vật cũng sẽ không lưu lại hàng binh.
Điều khiến Lâm Hiên lo lắng nhất chính là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ bị Hạo Thiên Quỷ Đế sưu hồn thuật thu thập tin tức tình báo.
Nếu như thế đối phương nhất định đã biết bí mật về Cổ Truyền Tống Trận, chắc chắn sẽ mai phục hoặc canh giữ gắt gao.
Ngoài con đường này muốn trở về Linh Dược Sơn nhất định phải đi qua Quỷ La Thành, nơi này thì đã bị Âm hồn đại quân phong tỏa chặt chẽ.
Lâm Hiên nhíu chặt đôi mày ngẫm nghĩ thêm một lúc, đột nhiên giẫm chân hóa thành một đạo thanh hồng, nhằm hướng tây bắc bay đi.
So với vượt qua con đường Âm hồn đại quân phong tỏa tại Quỷ La Thành, tự nhiên là đi Cổ Truyền Tống Trận an toàn hơn.
Mặc dù âm hồn có thể bày ra cạm bẫy nhưng hắn chỉ cần cẩn thận thì khả năng bị phát hiện không lớn. Nếu thực không có cơ hội truyền tống trở về thì khi đó mới tính kế khác.
Lâm Hiên độn quang khá chậm, dọc trên đường đi đem toàn bộ thần thức thả ra ngừa phòng âm hồn ác quỷ mai phục.
Sau khi Kim Đan đại thành, hắn đã được xem như là tu sĩ bậc cao, nhưng lúc này cả người đầy bụi đất, di chuyển lén lút quả thực khổ sở.
Lâm Hiên cẩn thận cũng không uổng phí. Dọc trên đường đi, hắn đã gặp vài toán âm hồn, may mà thần thông đối phương khá thấp nên hắn tự nhiên phát hiện ra trước.
Hiện tại sát diệt đám này không phải vấn đề gì lớn nhưng Lâm Hiên không muốn giao chiến gây thêm phiền toái. Hắn đành ẩn nấp một hồi.
Theo lý chỉ cần một ngày lộ trình nhưng Lâm Hiên phải mất hai ngày mới tới gần vị trí Cổ Truyền Tống Trận.
Nơi này cách Cổ Truyền Tống Trận chừng còn hơn hai mươi dặm.
Chỉ thấy số lượng âm hồn tăng gấp bội lên. Quả nhiên đối phương đã thiết lập canh gác ở nơi này.
Phía trước rõ ràng rất nguy hiểm, Lâm Hiên ẩn thân một hồi nghỉ ngơi khôi phục pháp lực, sau đó tính tìm hiểu phía trước.
"Thiếu gia, người để ta đi xem sao!" Nguyệt Nhi từ trong tay áo hắn bay ra.
"Ngươi! Liệu có ổn chăng" Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ suy tư.
"Thiếu gia, người không cần lo lắng, ta cũng là âm hồn, nếu vào bên trong tìm hiểu đương nhiên dễ qua mặt đối phương hơn"
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu. Xem ra Nguyệt Nhi nói cũng có lý.
"Nếu như thế ngươi cẩn thận một chút."
"Người cứ an tâm, ta rõ điều này" Thân hình Nguyệt Nhi vừa chuyển, đã hóa thành một luồng thanh phong.
" Nguyệt Nhi!..Ngươi đợi một chút."
" Sao vậy thiếu gia?"
"Mấy thứ này ngươi cầm lấy đi "
Lâm Hiên lấy trong túi trữ vật, đem ra những kiện bảo vật thu được từ Huyền Chân Quỷ Vương đưa cho Nguyệt Nhi. Nàng đã có Thú Hồn Phiên uy lực phi thường nhưng càng thêm nhiều pháp bảo tự nhiên càng nhiều càng tốt. Gặp nguy hiểm cũng tăng thêm cơ hội bảo vệ tánh mạng.
Sau khi Nguyệt Nhi rời đi. Lâm Hiên khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.
Thời gian cứ thế trôi đi. Khi hắn tới đây là xế chiều, vầng thái dương còn khuất xuống núi, bây giờ chị Hằng đã lên cao mà Nguyệt Nhi vẫn chưa thấy trở về.
Tuy nhiên Lâm Hiên không quá lo lắng, giữa hai người có huyết khế chủ tớ, dù vượt quá khoảng cách nhất định tâm thần liên hệ sẽ bị đứt. Nhưng nếu Nguyệt Nhi gặp nạn, chắc chắn hắn đã có cảm ứng. Mà Nguyệt Nhi cũng là âm hồn, khả năng bị đối phương phát hiện không cao.
Thân là tu tiên giả, sự kiên nhẫn tự nhiên có thừa, lại qua khoảng nửa canh giờ, một luồng hàn phong thổi tới. Nguyệt Nhi đã về tới trước mặt hắn.
Lúc này vẻ mặt tiểu cô nương đầy hưng phấn, hẳn là tìm hiểu được tin tức khả quan.
"Thiếu gia! Đã khiến người đã chờ lâu"
"Vất vả cho ngươi rồi, ngồi xuống rồi từ từ nói, tình huống trong đó như thế nào?" Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Thiếu gia, truyền tống trận kia đã được đối phương tu phục xong."
"Sửa xong rồi!"
Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên đại hỉ, thở phào ra một hơi, hắn sợ nhất là đối phương phá hỏng truyền tống trận, khi đó hắn như cá chậu chim lồng, muốn thoát đi cũng khó.
Nhưng đối phương vì sao lại không phá hỏng mà đem lưu lại, thật ra là muốn gì đây?
Cổ Truyền Tống Trận kia công dụng không nhỏ, có thể dùng tống truyền tu sĩ đến một nơi nào đó.
Căn cứ vào đia đồ, Lâm Hiên biết vùng này hình dáng hết sức kỳ lạ. Từ Âm Hồn Cốc muốn thâm nhập vào U Châu phải qua một sơn đạo hẹp. Mà ngay tại sơn đạo này các tu sĩ nhân tộc đã xây dựng một tòa thành kiên cố đó là Quỷ La Thành.
Quỷ La Thành bình thường dùng để đề phòng Âm Hồn Cốc, nếu như là quỷ vật môn có dị tượng thì thành này lập tức biến thành một phòng tuyến vững chắc.
Trừ qua thành này thì không có đường khác có thể thâm nhập vào U Châu.
Quỷ vật nằm gai nếm mật muốn tiến vào U châu, không phải chưa từng nghĩ tới lập ra truyền tống trận nhưng loại trận truyền tống cự ly xa trên vạn dặm thì yêu cầu tài liệu và thần thông vô cùng lớn, thời kỳ thượng cổ có lẽ cổ tu sĩ có thần thông đến như thế. Hiện bây giờ sớm đã thất truyền.
Như vậy phát hiện ra Cổ Truyền Tống Trận này, chắc hẳn đám âm hồn mừng rỡ như điên. Chắc chắn canh giữ vô cùng kín đáo, muốn thâm nhập tuyệt không phải dễ. Lâm Hiên thoáng hiện vẻ lo lắng nghĩ ngợi.
"Thiếu gia, người không cần quá lo lắng, ta đã có biện pháp trà trộn vào trong."
"Ồ. ngươi nói rõ một chút." Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ mừng rỡ nói.
Hắn hiểu rõ tính tình Nguyệt Nhi, nếu không nắm chắc thì sẽ không nói ra.
"Khi nãy ta đã tìm hiểu, trong này ngoài âm hồn quỷ vật cũng không thiếu quỷ đạo tu sĩ."
"Quỷ đạo tu sĩ, chẳng lẽ là tu sĩ Thất Tuyệt Thiên?"
Lâm Hiên giật mình nhưng rất nhanh trở nên vui mừng.
Thất Tuyệt Thiên vốn là tổ chức do âm hồn khống chế, nhưng truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng có không ít thành viên là tu sĩ nhân đứng về phía nhân loại. Khi trước nếu không có bọn họ báo tin để các tu sĩ có đề phòng, sợ rằng Quỷ La Thành đã sớm bị công phá từ lâu.
Đối với sự kiện ngoài ý này, các đại Quỷ Đế tự nhiên là cực kỳ phẫn nộ, tiến hành tẩy trừ Thất Tuyệt Thiên một lần. Sau lần này tu sĩ Thất Tuyệt Thiên cũng bị chia làm vài cấp bậc. Ngoài số rất ít tu sĩ cao cấp, hiện tại chỉ có quỷ tu là được âm hồn tín nhiệm.
Chú thích: (1)Cá chết lưới rách: Có nghĩa tương đồng như đồng quy y tận, trạng chết chúa cũng băng hà... Ý nói: Làm cái việc mà đôi bên đều thiệt hại.
Bách Luyện Thành Tiên
Đánh giá:
Truyện Bách Luyện Thành Tiên
Story
Chương 126: Chạy trốn
10.0/10 từ 41 lượt.