Bắc Tống Phong Lưu

Chương 997: Đăng Châu binh biến

Lý Kỳ không nói thì thôi, nói ra lại càng giấu đầu hở đuôi, làm Tần phu nhân càng thêm sốt ruột. Nàng dĩ nhiên biết Lý Thanh Chiếu sao có thể viết loại thư này cho Lý Kỳ, hơn nữa, kẻ cáo già như Lý Kỳ sao có thể viện một cái cớ vụng về như vậy được, chỉ nghĩ thôi cũng biết trong lòng hắn lúc này nhất định là vô cùng hoảng loạn, vậy tức là bên Lý Thanh Chiếu chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, liền quát lên:

- Ngươi đừng cho rằng ta là phụ nữ vô tri. Ngươi nói ra câu này chỉ e đến bản thân ngươi cũng không tin tưởng nữa.

ẶcHình như có chút giả tạo rồi! Lý Kỳ mặt dày nói:

- Sao lại không tin, ta và Thanh Chiếu tỷ tỷ là tri âm, lẽ nào Thanh Chiếu tỷ tỷ không thể nhớ ta sao?Tần phu nhân đột nhiên đứng dậy đi về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ bảo vệ lá thư, căng thẳng nói:

- Phu nhân, phu nhânlàm gì vậy? Nóinói cho phu nhân biết, ta xem trinh tiết như tính mạng, phu nhân đừng hòng cướp đi trinh tiết của ta.

Tần phu nhân nghe hắn nói hươu nói vượn, thầm nhíu mày, nhưng lúc này nàng cũng không so đo với Lý Kỳ, nói:

- Ai cần cái đó của ngươita chỉ muốn mượn xem lá thư trong tay ngươi mà thôi.

Lý Kỳ sợ hãi nói:

- Lá thư này cũng giống như trinh tiết của ta vậy, sao có thể tùy tiện để người khác xem chứ.Tên này đúng là hạ lưu dơ bẩn mà! Tần phu nhân vội vàng nói:

- Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn mặt dày như vậy, mau lấy thư ra đi.

- Không muốn.

- Ngươi

- Thư này là Thanh Chiếu tỷ tỷ gửi cho ta.

- Chuyện này ta biết.

- Biết mà phu nhân còn đòi.

Tần phu nhân bất đắc dĩ nói:- Ta chỉ muốn xem mà thôi.

Lý Kỳ hỏi ngược lại:


- Phu quân của phu nhân gửi thư tình cho phu nhân, phu nhân có cho ta xem không?

- Nhưng đâyđây không phải thư tình.

- Không phải thư tình, nhưng còn hơn cả thư tình. Tài văn chương của Thanh Chiếu tỷ tỷ tuyệt vời, nội dung cực kỳ sâu sắc, cho phu nhân xem phu nhân cũng không hiểu, không nhìn vẫn hơn.

Tần phu nhân tức giận nói:

- Lý tỷ tỷ viết thư cho ngươi sao có thể viết cực kỳ sâu sắc chứ, vậy chẳng phảilà khinh người hay sao.

- Ồ? Phu nhân biết sao?

Lý Kỳ gật đầu rồi lập tức phản ứng lại nói:

- Phu nhân nói vậy là sao? Lẽ nào lại nói ta không sâu sắc?

- Ta không có nói vậy.

Tần phu nhân khẽ nhếch miệng, lười phí lời với hắn, nói:

- Được rồi, ta không xem cũng được, ngươi nói ta nghe xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

- Đây

Lý Kỳ gãi đầu nói:- Chuyện này cho dù nói cho phu nhân biết, phu nhân cũng không giúp đỡ được gì. Không nói cho phu nhân biết cũng chỉ để phu nhân an tâm thôi, chỉ cần ta còn sống, Thanh Chiếu tỷ tỷ sẽ không chịu bất cứ tổn thương gì.

Trong lòng Tần phu nhân biết hành động này của Lý Kỳ là vì nghĩ cho nàng, khẽ thở dài nói:

- Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta cũng đã biết việc này, nếu ngươi không nói ta nghe, ta sẽ càng thêm lo lắng thôi.

Gì? Cô ấy nói cũng có lý nha. Lý Kỳ thấy vẻ mặt Tần phu nhân lo lắng không yên, hay là nói cho cô ấy biết đi, để tránh cô ấy suy nghĩ lung tung cả ngày, nói:

- Nói thẳng ra là ở Đăng Châu phát sinh binh biến, Lai Châu báo nguy, nói cách khác là có người tạo phản.- Ôi.

Tần phu nhân kinh ngạc đưa tay che miệng, lập tức vội hỏi:


- Vậy chẳng phải Lý tỷ tỷ sẽ rất nguy hiểm sao?

Lý Kỳ cố gắng tỏ vẻ thả lỏng, nói:

- Vậy thì không đến nỗi, theo như trong thư, quy mô của phản tặc cũng không lớn lắm, nếu triều đình xuất binh thì không bao lâu có thể san bằng đám phản tặc đó.

Tần phu nhân khẽ cau mày, nói:

- Nói như vậy, lá thư này của Thanh Chiếu tỷ tỷ là muốn xin cứu viện sao?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Có thể nói như vậy.- Đúng vậy, ngươi chính là Thống Soái Cấm quân, nhất định có thể nghĩ ra cách. Vậy ngươi mau chóng đi chuẩn bị đi.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Ta đang muốn đi thì bị phu nhân cản trở đây này.

Tần phu nhân vội gật đầu nói:


- Coi như là ta sai, ngươi mau chóng đi đi.

- Vậy thì còn được.

Lý Kỳ xoay người đi ra ngoài.

Ra cửa, hắn lập tức ra roi thúc ngựa đi đến Thị Vệ Bộ, cùng lúc đó lại cho người đi gọi Ngưu Cao, bảo gã nhanh chóng đi tới Thị Vệ Bộ.Những gì hắn vừa nói có vẻ ung dung, nhưng thật ra sự việc nào có đơn giản như thế. Trong thư Lý Thanh Chiếu nói, vì Đăng Châu gần với Kinh sư, thế lực quyền quý nhúng tay vào Đăng Châu, chỉ riêng ruộng của tông thất quan lại cũng vài trăm khoảnh, còn ruộng đất cằn cỗi, tiền thuế vạn xâu đều đổ lên người dân chúng, còn hay giam cầm hàng hóa, bắt chẹt nông dân, dẫn đến dân chúng Đăng Châu lầm than, oán than ngất trời. Thế mà, trước đó không lâu, một viên Chỉ huy sứ trong Cấm quân Đăng Châu liên tục bị Tri phủ Đăng Châu áp bức, thậm chí bị chiếm đoạt thê tử, cuối cùng người này không chịu nổi nữa, khởi binh tạo phản. Chuyện này giống như một mồi lửa vậy, những dân chúng ngày thường chịu đủ áp bức lập tức lần lượt hưởng ứng, thanh thế cực lớn. Hiện nay, phản tặc đã công phá Đăng Châu, khi cửa thành còn chưa bị công phá, không biết Tri phủ Đăng Châu kia làm thế nào mà lại thoát khỏi tay giặc. Quy mô bọn phản tặc này càng lúc càng lớn, đã lên tới ba vạn người, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, vẫn chưa đủ để đối kháng chính diện với triều đình. Vì vậy, sau khi bọn họ công phá Đăng Châu, ở lại không bao lâu, cướp sạch khôngcòn gì rồi thì liền rút lui, chiếm núi xưng vương, học theo đám người Tống Giang, lấy danh nghĩa thay trời hành đạo gì đó, Lai Châu giáp ranh với Đăng Châu đương nhiên tràn ngập nguy cơ.

Thật ra từ sau cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, vương triều nhà Tống đã lung lay sắp đổ, các nơi thường xuyên có người khởi nghĩa, nhưng đều bị bóp chết từ trong trứng nước, Hàn Thế Trung xuống Giang Nam chỉ tốn chút sức thì không biết đã tiêu diệt bao nhiêu nghĩa quân, cho nên chuyện này ở Tống triều hiện nay có thấy cũng không thể trách được.

Gác lại Lý Thanh Chiếu không nói, Đăng Châu Lai Châu là cảng lớn nhất của Đại Tống, tuyệt đối không thể đánh mất, Lý Kỳ không thể không cẩn thận xử lý.

Thị Vệ Bộ.- Mạt tướng tham kiến Bộ Soái.

Ba người Nhạc Phi, huynh đệ Ngưu Cao ôm quyền chào.



Lý Kỳ ừ một tiếng, cũng không nói nhiều mà trực tiếp đưa thư của Lý Thanh Chiếu cho bọn họ.

Sau khi Nhạc Phi xem xong, cau mày nói:

- Kỳ lạ, sao triều đình lại không biết chút nào về chuyện này?

Ngưu Cao cũng gật đầu nói:- Đúng vậy, mạt tướng cũng không nghe được tin tức.

Lý Kỳ cười khổ nói:

- Rất đơn giản, một Đăng Châu lớn như vậy lại bị mấy ngàn phản tặc công phá dễ dàng, mà Tri phủ Đăng Châu lại bỏ thành mà chạy trước tiên, nếu triều đình biết được, ông ta không chết cũng bị lột da, cho dù là ai cũng sẽ chọn cách giấu nhẹm đi, chạy tới Lai Châu cầu cứu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong thư ghi rõ, Tri phủ Lai Châu cũng từng phái binh đi trấn áp, đáng tiếc lại thất bại, mà thanh thế phản tặc càng ngày càng lớn, bây giờ có muốn giấu cũng không giấu được nữa, phu nhân Tri phủ Lai Châu chỉ là nói cho ta biết tình hình trước mà thôi, muốn ta có thể tấu lên triều đình nhanh chóng xuất binh trấn áp, tin rằng thư báo nguy của Lai Châu sẽ nhanh chóng truyền tới.

Thật ra còn một chuyện hắn không nói, chính là sở dĩ thư của Lý Thanh Chiếunhanh hơn một bước, là vì Lý Thanh Chiếu sợ Triệu Minh Thành vì chuyện này mà bị liên lụy, đương nhiên mong Lý Kỳ có thể giải vây cho Triệu Minh Thành. Đối với Lý Thanh Chiếu mà nói chuyện này rất khó mở miệng, cho nên nàng không viết rõ trong thư, chỉ là gửi thư của mình đi sớm hơn, nàng biết làm như vậy thì Lý Kỳ tự nhiên sẽ hiểu được dụng ý của nàng.

Mấy người Nhạc Phi đều mới ra đời, căn bản không hiểu những quanh co khúc chiết chốn quan trường, cho dù là tới lúc sắp chết, họ cũng chưa hiểu ra được, Ngưu Cao nói:

- Không biết Bộ Soái dự định như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Có câu, nuôi binh trăm ngày dùng trong một giờ. Cấm quân chúng ta đã huấn luyện nhiều năm, cũng nên kiểm tra thành quả rồi, mà chiến trường thực sự mới lànơi tốt nhất để kiểm tra thực lực của mình, cho nên, ta dự định để các ngươi đi. Không biết các ngươi có nắm chắc hay không?

Nhạc Phi lập tức phấn chấn tinh thần xoay tay, ôm quyền nói:

- Bộ Soái chỉ cần cho mạt tướng năm ngàn binh mã, mạt tướng nhất định sẽ tiêu diệt được tặc nhân.

Ngưu Cao khí huyết sôi trào, hưng phấn gật đầu nói: 

- Không sai, không sai, năm ngàn là đủ rồi.

Lý Kỳ lại cau mày nói:

- Năm ngàn? Có phải quá ít không, hiện giờ quy mô của đám phản tặc kia đã đạt đến ba vạn rồi.Nhạc Phi tự tin nói:

- Bộ Soái có điều không biết, lúc trước khi mạt tướng dưới trướng Lưu Cách Lưu đại nhân, đã từng suất lĩnh một trăm binh lính tiêu diệt đám cường đạo Đào Tuấn, Cổ Tiến. Khi mới bắt đầu, khí thế đối phương hùng mạnh, nhưng vừa khai chiến, mạt tướng phát hiện đối phương chỉ là một đám ô hợp, căn bản không có khả năng hoàn thủ. Giống như những tặc tử này chỉ là một đám giặc cỏ thôi, hoàn toàn không có tính kỷ luật, bọn họ chỉ dựa vào những thắng lợi nho nhỏ mà tụ tập một chỗ. Một khi gặp thất bại, nhất định quân tâm hoảng loạn. Đến lúc đó, có thể từ từ đánh phá, một lưới bắt hết. Cuộc khởi nghĩa Phương Lạp trước kia cũng vậy, chẳng phải Bộ Soái hay nói, một đội quân không có kỷ luật căn bản không chịu được một kích, lên chiến trường cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Hơn nữa, quy mô phản tặc càng lớn, thì sơ hở của bọn họ cũng càng nhiều, thật sự không đáng để lo nghĩ.


Lý Kỳ nghe thấy liên tục gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chút mạo hiểm, nói:- Hai châu Đăng Lai đối với luật mới của chúng ta mà nói có tác dụng rất quan trọng, không thể đánh mất. Ngươi cứ mang theo nhiều nhân mã đi, ta thấy mang theo một vạn binh mã đi.

Nhạc Phi lắc đầu nói:

- Binh pháp có nói, binh quý ở nhanh, nếu mang theo một vạn binh mã, vậy còn phải gom góp lương thảo, sẽ mất rất nhiều công sức, e rằng sẽ đánh mất thời cơ chiến đấu. Nếu chỉ phái năm ngàn quân gấp rút lên đường, chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng, tin rằng chỉ dựa vào lương thực của Lai Châu thì chống đỡ mười ngày nửa tháng không thành vấn đề.

Lý Kỳ thấy Nhạc Phi tràn đầy tự tin, hơn nữa đối phương lại là thần tượng của hắn, vậy là gật đầu, nói:

- Được, ta cho ngươi năm ngàn binh mã, các ngươi lập tức chuẩn bị đi, ta tiếncung diện thánh.

- Tuân mệnh.

Nhạc Phi vui vẻ nói.

Ngưu Cao bỗng nhiên nói:

- Bộ Soái, điều binh khiển tướng từ trước đến nay đều là chuyện của Xu Mật Viện mà.

Lý Kỳ hả một tiếng, lúc này mới nhớ ra, hóa ra những gì ta nói lúc nãy đều là vô ích mà. Hắn thân là Thống Soái Tam nha mà lại can thiệp chuyện của Xu Mật Viện chính là đại kỵ của Đế vương Tống triều. Mặc dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng nhất định sẽ bị người ta buộc tội, đến lúc đó ốc không mang nổi mình ốc thì làm sao có thể giúp Lý Thanh Chiếu. Vỗ trán mấy cái, ảo não nói:- Thật là quan tâm quá tất loạn nha, ta lại quên mất việc này, may mà có ngươi nhắc nhở, nếu không các ngươi cũng không đi được.

Nếu hắn trực tiếp nói việc này với Tống Huy Tông, Tống Huy Tông nhất định lập tức bảo Xu Mật Viện điều quân trấn áp, không quan hệ chút gì đến hắn, bởi vì Thái Du sẽ không để hắn dẫn binh, cũng không để cho Thắng Tiệp Quân của Đồng Quán đi, Tây Quân lại quá xa, thực sự không biết Thái Du sẽ phái ai đi nữa, nói không chừng còn chữa lợn lành thành lợn què, đến lúc đó hắn muốn nhúng tay cũng không có cách nào khác.

Nói đế đây, hắn than vãn một tiếng, đau đầu nói:

- Tảo triều hôm nay, ta vừa khiến cho Xu Mật Sứ xám cả mặt mày, bây giờ lại chạy đi cầu xin gã, gã sẽ chịu sao?Những lời này không nghi ngờ gì chính là giội một gáo nước lạnh vào người Nhạc Phi, buồn bực nói:

- Vậy phải làm sao đây, Bộ Soái ngài không có hổ phù, không thể tự ý điều động Cấm Quân.

- Việc này ta cũng biết.

Lý Kỳ buồn bực gật đầu, trầm tư rất lâu, nhưng hắn đang tâm phiền ý loạn trong nhất thời cũng không nghĩ ra được cách hay gì, dứt khoát đứng dậy nói:

- Các ngươi cứ chờ lệnh ở đây, ta sẽ đi tìm Xu Mật Sứ. Với chỉ số thông minh của tên chó hoang đó, nếu lão tử không lừa được gã thì ta cũng đừng hòng lăn lộn nữa.

Những câu này nghe ra có vẻ như đang tự động viên chính mình vậy!Nhạc Phi và Ngưu Cao ngơ ngác nhìn nhau, lần này cũng không dám ôm bấy kỳ hi vọng gì với Lý Kỳ. Dù sao thì người đời cũng đều biết ân oán giữa Thái Du và Lý Kỳ, hai người này chính là thủy hỏa bất dung đó!


Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 997: Đăng Châu binh biến
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...