Bắc Tống Phong Lưu
Chương 993-3: Thiên hạ vô cẩu (3)
Tống Huy Tông nói xong, chợt như nhớ tới cái gì, nói:
- Đúng rồi, bọn họ có đất, ta cũng có Quân Khí Giám, ta không dùng ngân khố quốc gia, bọn họ cũng không còn lời nào để nói.
Sặc! Ông có lầm không nha, Quân Khí Giám này vừa mới bắt đầu, ông liền mổ gà lấy trứng, khó tránh khỏi quá gấp gáp rồi đó. Lý Kỳ vội nói:
- Đại quan nhân, Quân Khí Giám không có tiền a!
- Không có tiền?
Tống Huy Tông nghe được tức giận không thôi, nói:
- Đầu năm Quân Khí Giám buôn bán lời nhiều tiền như vậy, sao lại không có tiền chứ? Có phải ngươi động tay động chân không?Ta đương nhiên có làm, không làm, còn không phải để ông tiêu sạch sao. Lý Kỳ vội vàng phủ nhận nói:
- Đương nhiên không phải, cho dù có cho thần thêm vài lá gan, ta cũng không dám lấy tiền của đại quan nhân a! Thật ra đa số tiền của Quân Khí Giám đều đầu tư vào xưởng tàu Phúc Châu rồi, phần còn lại đều đã biến thành vật liệu ở Tam ti rồi.
- Xưởng tàu?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đung vây! Lần trước không phải thần đã bẩm báo với người sao. Kỹ thuật đóng thuyền của Đại Tống ta đã đạt đến đỉnh cao, không quốc gia nào theo kịp. Mà thuyền là phương tiện giao thông không thể thiếu. Đến lúc đó nhất định sẽ kiếm được một món lớn, cho nên Quân Khí Giám phải gia tăng trù bị, sợ đứa nhỏ không bắt được sói đó mà.Tống Huy Tông sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói:
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng nói việc này với ta.
Dứt lời, ông ta lại thở dài một tiếng, thật sự là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm mà, ngay cả chút tiền riêng này cũng bị giam mất rồi.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt ông ta buồn bực, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, trong lòng vui mừng không dứt, sao ta lại quên béng đi nghề nghiệp quan trọng như vậy chứ. Lý Kỳ, ngươi đúng là tội ác tày trời, phạt ngươi ba ngày không được ăn bào ngư, vẻ mặt đau thương thở dài:
- Thiệt thòi mà đại quan nhân phải chịu, Lý Kỳ hận không thể lấy thân thay thế. Có điều, thật ra thần có một biện pháp, tuy không thể làm cho đại quan nhân có thể thiết yến, nhưng có thể làm cho công bằng công chính.
Tống Huy Tông cau mày nói:- Ý của ngươi là?
Lý Kỳ đảo mắt, nói:
- Chính là làm cho những đại thần kia cũng không dám ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài.
Tống Huy Tông mừng rỡ nha, bây giờ ông ta hận chết đám đại thần cả ngày bới móc tật xấu của ông ta, cá chết lưới rách, ông ta không tiếc gì nữa! Vội nói:
- Mau nói đi.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta đây tự nhiên biết rõ, bằng không những người đó cũng sẽ không nhìn chằm chằm ta cả ngày.
- Có thế chứ, đại quan nhân bình thường bận rộn xử lý đại sự trong thiên hạ, sao có thời gian mà đi quản lý bọn họ chứ, nhưng lại có một số người không giống vậy, bọn họ chuyên môn nhìn chằm chằm bá quan văn võ trong triều đình đó!
Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói:
- Lẽ nào ngươi đang chỉ
- Dân chúng.
Lý Kỳ không kìm nổi cười ha ha nói:- Nhất cử nhất động của bá quan văn võ đều nằm trong mắt dân chúng. Đám dân chúng kia cả ngày chỉ thảo luận hôm qua đám văn võ đại thần kia đi đâu, rồi gì mà ngàn vàng mua nụ cười của mỹ nhân, đều là những chuyện như vậy. Chẳng qua dân chúng không muốn tự tìm phiền toái, cho nên tối đa cũng chỉ dám nói lén. Nhưng, sở dĩ dân chúng không muốn tự tìm phiền toái cũng chỉ vì không có đủ ích lợi thôi. Một khi ngài cho bọn họ đủ lợi ích, vậy bọn họ đương nhiên sẽ nhiệt tình mà bẩm báo những chuyện này cho đại quan nhân.
Tống Huy Tông vuốt chòm râu, ha ha nói:
- Ừ. Ngươi nói có lý, nếu dân chúng thiên hạ có thể thay ta giám sát bọn họ, tin rằng cuộc sống của họkhụ khụ khụ, tin rằng trong triều nhất định có thể xướng liêm chống tham, phát dương đức tính của Hoa Hạ ta. Nhưng, rốt cuộc phải làm như thế nào đây?- Tuần san Đại Tống Thời đại.
- Tuần san Đại Tống Thời đại.
Lý Kỳ gật đầu nói:
Tống Huy Tông nghe thấy mà thầm thích thú, các ngươi không để cho ta sống tốt, sao ta lại để các ngươi sống thư thả chứ, cười ha ha, lập tức lại cau mày nói:
- Chú ý lời nói của ngươi đó, gì mà có thù báo thù chứ?
- ẶcÝ của thần là, đến lúc đó đại quan nhân cùng đồng tâm hiệp lực với quần thần, khiến cho Đại Tống ta càng thêm phồn vinh giàu mạnh.
- Nói vậy còn được.Tống Huy Tông lúc này mới vừa lòng gật đầu nói:
- Tiểu tử ngươi thật đúng là thông minh, không ngờ có thể nghĩ đến vôdiệu kế như vậy, có điều, chuyện này không liên quan gì tới ta, là chuyện của Tuần san Đại Tống Thời đại các ngươi.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đây là đương nhiên, thần cũng chỉ là suy nghĩ đến triển vọng của Tuần san Đại Tống Thời đại thôi. Nói tới, thần còn phải cảm tạ đại quan nhân dùng bikỳ ngộ gần đây của mình cung cấp linh cảm cho thần nữa.
Người thông minh a! Tống Huy Tông lại đưa mắt tán thưởng Lý Kỳ.
Lương Sư Thành trầm mặc không nói bên cạnh, nghe quân thần hai người bọn họ nói chuyện với nhau mà mồ hôi ướt đẫm. Đê tiện, thật sự quá đê tiện. Ông ta đi theoTống Huy Tông nhiều năm rồi, có thể nói là hiểu rất rõ, nhưng ông ta chưa bao giờ thấy bộ mặt u tối như vậy của Tống Huy Tông, có dân chúng thiên hạ làm tai mắt cho Hoàng thượng, lại có Tuần san Đại Tống Thời đại làm tấu chương, có thể tưởng tượng được, vừa xuất ra chiêu này, ai cũng đừng hòng đi ra ngoài mà xa xỉ, chỉ sợ đến mua một tờ giấy cũng phải cẩn thận tỉ mỉ nữa là!
Tống Huy Tông ngồi lại một lát nữa rồi mới đứng dậy chuẩn bị quay về.
- Lý Kỳ, chiêu này của ngài thật sự quá độc ác nha.
Lý Kỳ sao lại không rõ ý của ông ta chứ, hạ giọng nói:
- Thái úy, ngài yên tâm đi, đăng hay không đăng, còn phải coi quan hệ của hai chúng ta nữa.Lương Sư Thành nghe được sửng sốt, cũng đúng nha, hắn là người thông minh như vậy, cái gì có thể đăng, cái gì không thể đăng, sao lại cần ta nhắc nhở hắn chứ, ngoài miệng lại thở dài:
- Chúng ta thì không sao cả, dù sao Hoàng thượng ăn cái gì, chúng ta cũng chỉ ăn những thứ thừa lại thôi, nhưng mà những đại thần còn lại thì gặp họa rồi.
Lý Kỳ ủy khuất nói:
- Thái úy, ngài nên làm chứng cho ta nha, là bọn họ đắc tội Hoàng thượng trước, Hoàng thượng tạo áp lực cho ta sau, ta chỉ là phụng mệnh làm việc.
Lương Sư Thành là người bình thường sao? Mờ mịt nói:
- Ngài nói cái gì? Ồ, vừa nãy ta mới ngủ gật, không nghe thấy gì cả.
Không phải đâu? Thái giám cũng phải có nguyên tắc nha!Lý Kỳ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Sư Thành.
Lý Kỳ đứng trước cửa Túy Tiên Cư vẫy tay, sau khi xe ngựa của Tống Huy Tông biến mất trong màn đêm, hắn bỗng nhiên bật cười ha ha. Chó săn ơi chó săn, sao ta lại có thể quên mất các ngươi chứ, nói tới nói lui, có tờ báo nào mà lại không có chó chứ. Ta nhất định phải đào tạo ra một đội chó săn không nơi nào không có. Con mẹ nó Cẩm Y Vệ, Ngự Sử Đài mà so sánh với đội chó săn thì còn không bằng cả phân chó. Đến lúc đó ai ai ai gặp người nào ở đâu, ta đều có thể rõ như lòng bàn tay, không được, ta còn phải huấn luyện được một đội chó săn xuyên quốc gia, để bọn họ chạy đến các nước xung quanh moi tin. Ừm, chiêu này giống như là chiêu cuối cùng trong Đả cẩu bổng pháp vậy, thiên hạ vô cẩu. Không không không, chiêu của ta còn lợi hại hơn nữa. Có câu, nhìn như gió yên biển lặng, thiên hạ vô cẩu. Nhưng thật ra bốnphương tám hướng đều là cẩu, rộng khắp muôn nơi, khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Oa ha ha! Quá nhi, huynh yên tâm theo đuổi cô cô của huynh đi. Ta sẽ bảo đám chó săn mở đường thay huynh.
Bắc Tống Phong Lưu
- Đúng rồi, bọn họ có đất, ta cũng có Quân Khí Giám, ta không dùng ngân khố quốc gia, bọn họ cũng không còn lời nào để nói.
Sặc! Ông có lầm không nha, Quân Khí Giám này vừa mới bắt đầu, ông liền mổ gà lấy trứng, khó tránh khỏi quá gấp gáp rồi đó. Lý Kỳ vội nói:
- Đại quan nhân, Quân Khí Giám không có tiền a!
- Không có tiền?
Tống Huy Tông nghe được tức giận không thôi, nói:
- Đầu năm Quân Khí Giám buôn bán lời nhiều tiền như vậy, sao lại không có tiền chứ? Có phải ngươi động tay động chân không?Ta đương nhiên có làm, không làm, còn không phải để ông tiêu sạch sao. Lý Kỳ vội vàng phủ nhận nói:
- Đương nhiên không phải, cho dù có cho thần thêm vài lá gan, ta cũng không dám lấy tiền của đại quan nhân a! Thật ra đa số tiền của Quân Khí Giám đều đầu tư vào xưởng tàu Phúc Châu rồi, phần còn lại đều đã biến thành vật liệu ở Tam ti rồi.
- Xưởng tàu?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đung vây! Lần trước không phải thần đã bẩm báo với người sao. Kỹ thuật đóng thuyền của Đại Tống ta đã đạt đến đỉnh cao, không quốc gia nào theo kịp. Mà thuyền là phương tiện giao thông không thể thiếu. Đến lúc đó nhất định sẽ kiếm được một món lớn, cho nên Quân Khí Giám phải gia tăng trù bị, sợ đứa nhỏ không bắt được sói đó mà.Tống Huy Tông sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói:
- Ta nhớ ra rồi, lúc trước ngươi từng nói việc này với ta.
Dứt lời, ông ta lại thở dài một tiếng, thật sự là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm mà, ngay cả chút tiền riêng này cũng bị giam mất rồi.
Lý Kỳ thấy vẻ mặt ông ta buồn bực, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, trong lòng vui mừng không dứt, sao ta lại quên béng đi nghề nghiệp quan trọng như vậy chứ. Lý Kỳ, ngươi đúng là tội ác tày trời, phạt ngươi ba ngày không được ăn bào ngư, vẻ mặt đau thương thở dài:
- Thiệt thòi mà đại quan nhân phải chịu, Lý Kỳ hận không thể lấy thân thay thế. Có điều, thật ra thần có một biện pháp, tuy không thể làm cho đại quan nhân có thể thiết yến, nhưng có thể làm cho công bằng công chính.
Tống Huy Tông cau mày nói:- Ý của ngươi là?
Lý Kỳ đảo mắt, nói:
- Chính là làm cho những đại thần kia cũng không dám ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài.
Tống Huy Tông mừng rỡ nha, bây giờ ông ta hận chết đám đại thần cả ngày bới móc tật xấu của ông ta, cá chết lưới rách, ông ta không tiếc gì nữa! Vội nói:
- Mau nói đi.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta đây tự nhiên biết rõ, bằng không những người đó cũng sẽ không nhìn chằm chằm ta cả ngày.
- Có thế chứ, đại quan nhân bình thường bận rộn xử lý đại sự trong thiên hạ, sao có thời gian mà đi quản lý bọn họ chứ, nhưng lại có một số người không giống vậy, bọn họ chuyên môn nhìn chằm chằm bá quan văn võ trong triều đình đó!
Tống Huy Tông khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói:
- Lẽ nào ngươi đang chỉ
- Dân chúng.
Lý Kỳ không kìm nổi cười ha ha nói:- Nhất cử nhất động của bá quan văn võ đều nằm trong mắt dân chúng. Đám dân chúng kia cả ngày chỉ thảo luận hôm qua đám văn võ đại thần kia đi đâu, rồi gì mà ngàn vàng mua nụ cười của mỹ nhân, đều là những chuyện như vậy. Chẳng qua dân chúng không muốn tự tìm phiền toái, cho nên tối đa cũng chỉ dám nói lén. Nhưng, sở dĩ dân chúng không muốn tự tìm phiền toái cũng chỉ vì không có đủ ích lợi thôi. Một khi ngài cho bọn họ đủ lợi ích, vậy bọn họ đương nhiên sẽ nhiệt tình mà bẩm báo những chuyện này cho đại quan nhân.
Tống Huy Tông vuốt chòm râu, ha ha nói:
- Ừ. Ngươi nói có lý, nếu dân chúng thiên hạ có thể thay ta giám sát bọn họ, tin rằng cuộc sống của họkhụ khụ khụ, tin rằng trong triều nhất định có thể xướng liêm chống tham, phát dương đức tính của Hoa Hạ ta. Nhưng, rốt cuộc phải làm như thế nào đây?- Tuần san Đại Tống Thời đại.
- Tuần san Đại Tống Thời đại.
Lý Kỳ gật đầu nói:
Tống Huy Tông nghe thấy mà thầm thích thú, các ngươi không để cho ta sống tốt, sao ta lại để các ngươi sống thư thả chứ, cười ha ha, lập tức lại cau mày nói:
- Chú ý lời nói của ngươi đó, gì mà có thù báo thù chứ?
- ẶcÝ của thần là, đến lúc đó đại quan nhân cùng đồng tâm hiệp lực với quần thần, khiến cho Đại Tống ta càng thêm phồn vinh giàu mạnh.
- Nói vậy còn được.Tống Huy Tông lúc này mới vừa lòng gật đầu nói:
- Tiểu tử ngươi thật đúng là thông minh, không ngờ có thể nghĩ đến vôdiệu kế như vậy, có điều, chuyện này không liên quan gì tới ta, là chuyện của Tuần san Đại Tống Thời đại các ngươi.
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đây là đương nhiên, thần cũng chỉ là suy nghĩ đến triển vọng của Tuần san Đại Tống Thời đại thôi. Nói tới, thần còn phải cảm tạ đại quan nhân dùng bikỳ ngộ gần đây của mình cung cấp linh cảm cho thần nữa.
Người thông minh a! Tống Huy Tông lại đưa mắt tán thưởng Lý Kỳ.
Lương Sư Thành trầm mặc không nói bên cạnh, nghe quân thần hai người bọn họ nói chuyện với nhau mà mồ hôi ướt đẫm. Đê tiện, thật sự quá đê tiện. Ông ta đi theoTống Huy Tông nhiều năm rồi, có thể nói là hiểu rất rõ, nhưng ông ta chưa bao giờ thấy bộ mặt u tối như vậy của Tống Huy Tông, có dân chúng thiên hạ làm tai mắt cho Hoàng thượng, lại có Tuần san Đại Tống Thời đại làm tấu chương, có thể tưởng tượng được, vừa xuất ra chiêu này, ai cũng đừng hòng đi ra ngoài mà xa xỉ, chỉ sợ đến mua một tờ giấy cũng phải cẩn thận tỉ mỉ nữa là!
Tống Huy Tông ngồi lại một lát nữa rồi mới đứng dậy chuẩn bị quay về.
- Lý Kỳ, chiêu này của ngài thật sự quá độc ác nha.
Lý Kỳ sao lại không rõ ý của ông ta chứ, hạ giọng nói:
- Thái úy, ngài yên tâm đi, đăng hay không đăng, còn phải coi quan hệ của hai chúng ta nữa.Lương Sư Thành nghe được sửng sốt, cũng đúng nha, hắn là người thông minh như vậy, cái gì có thể đăng, cái gì không thể đăng, sao lại cần ta nhắc nhở hắn chứ, ngoài miệng lại thở dài:
- Chúng ta thì không sao cả, dù sao Hoàng thượng ăn cái gì, chúng ta cũng chỉ ăn những thứ thừa lại thôi, nhưng mà những đại thần còn lại thì gặp họa rồi.
Lý Kỳ ủy khuất nói:
- Thái úy, ngài nên làm chứng cho ta nha, là bọn họ đắc tội Hoàng thượng trước, Hoàng thượng tạo áp lực cho ta sau, ta chỉ là phụng mệnh làm việc.
Lương Sư Thành là người bình thường sao? Mờ mịt nói:
- Ngài nói cái gì? Ồ, vừa nãy ta mới ngủ gật, không nghe thấy gì cả.
Không phải đâu? Thái giám cũng phải có nguyên tắc nha!Lý Kỳ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Sư Thành.
Lý Kỳ đứng trước cửa Túy Tiên Cư vẫy tay, sau khi xe ngựa của Tống Huy Tông biến mất trong màn đêm, hắn bỗng nhiên bật cười ha ha. Chó săn ơi chó săn, sao ta lại có thể quên mất các ngươi chứ, nói tới nói lui, có tờ báo nào mà lại không có chó chứ. Ta nhất định phải đào tạo ra một đội chó săn không nơi nào không có. Con mẹ nó Cẩm Y Vệ, Ngự Sử Đài mà so sánh với đội chó săn thì còn không bằng cả phân chó. Đến lúc đó ai ai ai gặp người nào ở đâu, ta đều có thể rõ như lòng bàn tay, không được, ta còn phải huấn luyện được một đội chó săn xuyên quốc gia, để bọn họ chạy đến các nước xung quanh moi tin. Ừm, chiêu này giống như là chiêu cuối cùng trong Đả cẩu bổng pháp vậy, thiên hạ vô cẩu. Không không không, chiêu của ta còn lợi hại hơn nữa. Có câu, nhìn như gió yên biển lặng, thiên hạ vô cẩu. Nhưng thật ra bốnphương tám hướng đều là cẩu, rộng khắp muôn nơi, khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Oa ha ha! Quá nhi, huynh yên tâm theo đuổi cô cô của huynh đi. Ta sẽ bảo đám chó săn mở đường thay huynh.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 993-3: Thiên hạ vô cẩu (3)
10.0/10 từ 34 lượt.