Bắc Tống Phong Lưu

Chương 992-3: Tìm hoài chẳng thấy (3)

Đoàn người cùng nhau xuống núi.

- Oái, các ngươi không sao chứ?

Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói:

- Bản Nha Nội đánh nhau không dưới nghìn lần, chút thương tích này không đáng ngại.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Thật là đáng tiếc! Sao không bán thân bất toại luôn đi cho rồi.- Ngươi nói vậy là ý gì?

- À, ồ, không có gì, không có gì.

Lý Kỳ cười ngượng, rồi vội chuyển chủ đề nói:

- Được rồi, sao các ngươi lại biết cái cặp cẩu nam nữ này sẽ tới đây làm việc bậy bạ?

Sài Thông trợn mắt nói:

- Việc này ngoài Nha Nội ra, thì còn có ai có thể phát hiện chứ.

Cao Nha Nội gằn giọng nói:

- Sài Thông, ngươi ý gì vậy, có bản lĩnh thì lúc đó đừng có tới đi.Lý Kỳ xua xua tay nói:

- Các ngươi lát nữa hãy cãi nhau, nói xem rốt cuộc là thế nào trước đã!

Cao Nha Nội vội nói:

- Các ngươi cấm có nói ra ngoài đó.


Sài Thông nói:

- Ngươi cho rằng bọn ta không nói, hắn không đoán được chắc.

Dừng lại một lúc rồi lại nhìn Lý Kỳ nói:

- Thực ra việc này cũng đều trách ngươi cả.

Lý Kỳ chỉ mũi mình kinh ngạc nói: 

- Trách ta?Bọn Hồng Thiên Cửu đồng loạt gật đầu.

- Cái quái gì vậy?

Sài Thông thở dài nói:

- Sau khi Nha Nội đọc Thần Điêu Đại Hiệp của ngươi, đã bắt đầu chú ý tới các đạo cô vùng này, chính vào mấy ngày trước, y tình cờ gặp Vương Dung, lúc đó y có nói nữ đạo cô này gì mà mặt mày trẻ trung, xinh đẹp quyến rũ.

Cao Nha Nội phản bác:

- Ta nói sai sao?

Sài Thông gật đầu nói:

- Ngươi lợi hại, thế mà cũng đoán trúng.- Thế nào là đoán trúng? Đây gọi là kinh nghiệm.

- Dạ dạ dạ.

Về phương diện này thì Sài Thông quả thực cảm thấy không bằng, đoạn tiếp tục nói:

- Sau đó y sai mấy cao thủ ngày đêm theo dõi Vương Dung---


- Đợi chút.

Lý Kỳ tò mò hỏi:

- Ngày đêm theo dõi? Nha Nội, không phải bình thường ngươi mà ưng ý là xông tới vồ luôn sao?Nhục quá!

Sỉ nhục trắng trợn quá!

Cao Nha Nội giận dữ nói:

- Ta xông tới vồ luôn hồi nào, thế thì khác gì dâm tặc, bản Nha Nội ta giống cái loại người làm việc đó sao?

Hồng Thiên Cửu cũng nói:

- Đại ca, đây rõ ràng là huynh đã hiểu lầm ca ca rồi, ca ca mặc dù bình thường đi gõ cửa quả phụ nhà người ta, nhưng cũng phải chuẩn bị kĩ càng trước, chứ không phải hạng người đường đột đâu.

Cao Nha Nội cười lớn gật đầu nói:- Chỉ có tiểu Cửu là hiểu ta.

- Chuẩn bị kĩ càng? 

Sài Thông thở dài nói:

- Thế mà ngươi cũng không biết à? Thằng nhãi này nó mà ngắm trúng nữ nhân nào, là sai người đi theo dõi trước đã, tìm cho ra người đó sống ở đâu, họ tên là gì, trong nhà có mấy người, gia cảnh thế nào, tóm lại là rất chi tiết rõ ràng, sau khi tìm hiểu kĩ càng, y mới ra tay, đánh đúng điểm yếu của người đó, thiếu tiền thì cho tiền, thiếu người cho người, vì thế, có rất ít nữ nhân thoát khỏi bản tay ma quỷ của y. Sở dĩ y biết được hai người này tối nay tới đây, cũng là nhờ tin tức thăm dò được.

Lý Kỳ nghe mà kinh ngạc vô cùng, đoạn che nửa miệng nói:

- Nha Nội, cho tới giờ này phút này, ta mới thấy mình đã thực sự hiểu lầm ngươi.Cao! Thật là cao quá! Tán gán đến cái cảnh giới này, có thể gọi là “Tình thánh” cũng không có gì là quá! Ai ôi, sao ngươi không sớm nói với ta, ta còn học ngươi vài chiêu chứ!

Cao Nha Nội ôm đầu nói:

- Thôi đi, hai người con gái mà ta yêu nhất đều đã trở thành người của ngươi cả rồi, ta mà dạy ngươi thêm nữa, có ngày ngươi lại đi tranh giành với ta, chả phải là ta tự gây phiền hà cho mình sao.

Câu này sao nghe cứ là lạ thế nhỉ! Lý Kỳ đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói:

- Đợi chút, đợi chút, không phải là ngươi cũng đã từng sai người theo dõi Hồng Nô và Nghi Nô của ta đó chứ?

Cao Nha Nội vuốt cằm buồn rầu nói:- Ta mà làm được như vậy thì còn có phần của ngươi không? Hai người bọn họ có lính âm thầm đi theo bảo vệ, người của ta cử đi vừa thò đầu ra đã bị phát hiện rồi.

May quá! May quá! Lý Kỳ vỗ ngực, thở dài một hơi! Thằng nhãi này kinh khủng quá.

Cao Nha Nội đảo con ngươi, cười mỉm nói:

- À, ngươi và Tần phu nhân rốt cuộc---

Lý Kỳ không đợi y nói xong, vội cắt lời:

- Nha Nội, cái này ngươi đừng có hòng, dẹp sang một bên mà nghịch đất đi.

Cao Nha Nội cười khà khà nói:

- Nói như vậy thì người và Tần phu nhân nhất định có gian tình.Lý Kỳ giận dữ nói:

- Ta gian em gái ngươi ý.

- Ngươi dám? Ngươi dám động vào Nhuận nhi muội muội xem, ta ---ta sẽ không tha cho ngươi.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Ngươi chớ có giở trò, ý của ngươi là ta không dám thu hút sự chú ý của Tần phu nhân, ngươi còn muốn tòm tem, bây giờ ta nói rõ cho người nghe, ngươi hãy mau xóa bỏ cái ý nghĩ dơ bẩn đó đi, nếu không thì cẩn thận sẽ có ngày thân bại danh liệt đó.

Cao Nha Nội quặu mặt lại, nói: 

- Ngươi chớ có dọa ta, bản Nha Nội nghĩa khí ngất trời, không bao giờ có ý tòmtem với thê tử của huynh đệ, nếu không thì, bọn tiểu Cửu, Sài Thông đã sớm phải sống cảnh độc thân rồi.

- Phù!

Lý Kỳ ngây người ra, rồi liền phá lên cười lớn, thằng nhãi này quả là hàng hiếm đó. Thôi được, thôi được, ta cũng chẳng buồn giải thích làm gì, dù sao thì bọn chúng cũng chẳng tin đâu mà.


Thực ra cũng không riêng gì Nha Nội, mà ngay cả bọn Cầu Ca cũng đều cho rằng giữa Lý Kỳ và Tần phu nhân nhất định có gì mờ ám. Dù sao thì trong nhà có một mĩ nhân đẹp như tiên giáng trần như vậy, không động lòng thì sao gọi là đàn ông.Sài Thông tức đến sắp dựng cả tóc đuôi sam lên, rít gào nói:

- Cao Nghiêu Khang, ngươi có gan thì cứ thử xem.

Cao Nha Nội vội nói:

- Các ngươi nghe rõ đấy nhé, đây---đây là do y đang cầu xin ta đó.

- Ta liều mạng với ngươi.

Hồng Thiên Cửu cũng nhìn không nổi, giận dữ nói:

- Ca ca, đệ tuyệt giao với huynh.

Cao Nha Nội thì cũng chỉ có mấy thằng bạn đó, thấy mình làm mọi người nổi giận, vội cười trừ nói:

- Sài Thông, Tiểu Cửu, các ngươi chớ có nóng, chỉ là ta nói bừa một câu, chớ cócoi là thật, chớ coi là thật. Cái này đều trách Lý Đại Khả cả, là do hắn cố tình dẫn dắt để ta nói thôi.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Nha Nội, ngươi học được cái thói vu oan giá họa từ khi nào vậy?

Sài Thông, Hồng Thiên Cửu giận dữ hừ một tiếng rồi tránh xa Cao Nha Nội.

Chu Hoa thì bị kẹp ở giữa, chả có ai nói chuyện, bèn chuyển chủ đề nói:

- Lý đại ca, sao huynh lại tới đây vậy?

Lời vùa nói ra, cả đám người quả nhiên đều tò mò nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ tức giận nói:- Ngươi cho là ta giống với các ngươi chắc, vừa rồi ở cổng thành, ta thấy bộ dạng các ngươi lấm la lấm lét, nên mới bám theo các ngươi xem sao, may mà ta tới, chứ không thì hôm nay các ngươi đi đời nhà ma rồi.

Lúc này thì chẳng còn ai nghi ngờ lời của Lý Kỳ nữa, đoạn nhao nhao gật đầu tin tưởng. Dù sao thì vừa rồi quả là quá nguy hiểm, Lý Kỳ cũng hiếm hoi được một lần nói thật, lại càng hiếm khi có người tin lời của hắn.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 992-3: Tìm hoài chẳng thấy (3)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...