Bắc Tống Phong Lưu
Chương 982-1: Năm trăm văn tiền làm khó Kim Đao Trù Vương (1)
Đại nội.
- Ha ha, thật là thú vị! Lý Kỳ, trẫm chỉ biết Lý Sát Nhĩ kia tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, một chút thủ đoạn nho nhỏ, liền khiến y vô kế khả thi, Nhung Địch không còn ai rồi, thì còn sợ chỗ nào chứ!
Tống Huy Tông ngồi cao cao chính giữa, sau khi nghe xong Triệu Hoàn kể chuyện đàm phán, không khỏi vuốt vuốt chòm râu, mặt rồng cực kỳ vui mừng, vẻ mặt thật là đắc ý.
Đám người Thái Kinh, Lý Bang Ngạn khẩn trương phụ họa, hô to vạn tuế.
Một trận nịnh bợ giống như núi thở biển gầm qua đi, Lý Kỳ mới có thể khiêm tốn nói:- Hoàng thượng quá khen, kỳ thật đây cũng là bởi vì có Hoàng thượng ở phía trên áp trận, vi thần mới có thể bình tĩnh như thế.
Nói đến chỗ này, hắn lại liếc mắt nhìn Triệu Hoàn nói:
- Hơn nữa, lần đàm phán này sở dĩ có thể tiến hành thuận lợi như vậy, quyết không thể thiếu công Thái tử điện hạ, chính là vì có Thái tử điện hạ mạnh mẽ, cứng rắn áp bách, nhiễu loạn tâm trí đối phương, mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vi thần chẳng qua là ở phía sau thu thập tàn cục mà thôi.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, nhìn phía Triệu Hoàn, gật đầu nói:
- Hoàn nhi, lần này con làm vô cùng tốt, vi phụ cảm thấy rất vui mừng.
Đám người Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt lóe ra một tia vui mừng. Phải biết rằng kỳ thật Tống Huy Tông cũng không thích Triệu Hoàn, cho tới nay ông ta thích nhất vẫn là Triệu Giai phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người. Trước kia loại lời này trên cơ bản là ông ta đều nóivới Triệu Giai đấy, mà không phải là Triệu Hoàn, chẳng những rất ít khen Triệu Hoàn, ngược lại nhiều lần dưới sự buộc tội của Vương Phủ, phê bình Triệu Hoàn, đây đối với Triệu Hoàn mà nói, quả thật bất công. Nhưng la do sau khi Vương Phủ thất thế, Triệu Giai dần dần mờ nhạt trong triều dã, đều rất ít khi vào triều, hoặc là ngồi trong nhà, hoặc là chẳng biết đi đâu, mà Triệu Hoàn cũng dưới sự trợ giúp của Lý Bang Ngạn, Lý Kỳ, liên tiếp đi theo ở bên cạnh Tống Huy Tông, cơ hội lĩnh công lao tự nhiên là sẽ lớn hơn.
Triệu Hoàn cúi đầu vái chào, cực kỳ khiêm tốn nói:
- Nhi thần không dám nhận. Đây chẳng qua là chuyện thuộc bổn phận của nhi thần.
Thái Du lập tức đứng ra nói:
- Điện hạ không cần khiêm tốn, điện hạ tiến bộ, chúng ta đều rõ như ban ngày, lần này đàm phán có thể lấy được thành công, điện hạ phải nhận công đầu.Lời này của gã thứ nhất là lấy lòng Triệu Hoàn, thứ hai cũng hy vọng mượn chuyện này để làm suy yếu công lao của Lý Kỳ.
Thái tiểu nhân, trí tuệ đầu đất của ngươi thật sự là không kịp phụ thân ngươi một phần vạn. Cũng không biết có phải là thân sinh hay không đấy, ngươi cho là Lý gia gia ngươi cần tham phần công lao này sao? Nếu có thể đem toàn bộ công lao cho Triệu Hoàn, ta con mẹ nó cao hứng còn không kịp nữa đó. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, lặng lẽ lui sang một bên, không hề nói gì thêm, khiến Triệu Hoàn nhận được đầy đủ ủng hộ.
Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ trợ giúp y như vậy, trong lòng thật là cảm kích, kỳ thật y biết rằng, lần đàm phán này, y chẳng qua là một người trợ thủ, diễn viên chính chính là Lý Kỳ, nhưng đã đến thời điểm luận công ban thưởng này, Lý Kỳ lại đẩy y lên phía trước, thử hỏi người lãnh đạo nào sẽ không thích loại thuộc hạ làm việc thì xônglên phía trước nhất, lĩnh công lại nguyện ý đứng phía sau này chứ.
Hiển nhiên. Trải qua lần đàm phán này, quan hệ của Lý Kỳ và Triệu Hoàn lại tiến thêm một bước.
Hết thảy những điều này Tống Huy Tông đều coi ở trong mắt, tán thưởng trong lòng đối với Lý Kỳ cũng lại càng có thêm. Ông ta đương nhiên là tâm sáng như gương, nhưng vấn đề là, nếu lại cho Lý Kỳ quyền lực lớn hơn nữa, nói vậy, đại thần còn lại chắc chắn sẽ không tình nguyện, ông ta phải cân bằng hợp lý thế lực khắp nơi, cho nên, Triệu Hoàn cũng liền thuận lý thành chương trở thành cái điểm cân bằng này.
Hoàng Tín Nhân bỗng nhiên nói:
- Kinh tế sử, kỳ thật lấy kế sách của ngươi, ta cho rằng giá này còn có thể thấpthêm một chút nữa.
Ồng nội ngươi chứ. Thật sự là lòng tham không đủ. Lý Kỳ khóc cười nói:
- Diêm thiết sử sao không nói, nếu dứt khoát không làm vụ kinh doanh này, vậy tất cả mọi người đều vui vẻ rồi. Nếu đã làm, như vậy đương nhiên phải cho đối phương một ít ích lợi.
Tống Huy Tông gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu quyết định, chúng ta liền không cần vì thế mà tính toán chi li.
Nói xong ông ta lại hướng tới Thái Kinh nói:
- Thái ái khanh, về chuyện khu vực độc quyền ở tây bắc, liền giao cho ái khanh đi xử lý, mặt khác, Thương vụ cục ở bên cạnh hiệp trợ.
- Vi thần tuân mệnh.Thái Kinh và Lý Kỳ đồng thời đứng ra. Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, mẹ vợ nói quả nhiên không có sai, quyền lực trong tay ta đã đủ lớn, nếu lại bồi dưỡng thế lực của mình, vậy thì thật là tự chui đầu vào rọ, xem ra đến lúc đó phải nhắc nhở Tần Cối, khiến y thu liễm lại một chút, đừng bộc lộ tài năng rồi.
Lý Bang Ngạn thoáng vừa động đôi mắt, thi lễ góp lời nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ kiến thiết kinh tế của Kinh tế sử đã bắt đầu thi hành, đến lúc đó nhất định sẽ có thật nhiều quốc gia sẽ phái đặc phái viên đến kinh, tựa như lần này vậy, vi thần nghĩ rằng phải chỉnh đốn Hồng Lư Tự, để làm chuẩn bị cho ngày đó.
Không thể không nói, lời Lý Bang Ngạn tới vừa đúng lúc, Tống Huy Tông chỉ có hơi hơi trầm ngâm, liền gật đầu nói:
- Khanh nói có lý.Bạch Thì Trung nói:
- Hoàng thượng, Thái tử điện hạ lần này đã thể hiện ra thiên phú ngoại giao vượt hơn người khác, vi thần nghĩ rằng sao không trực tiếp để điện hạ đảm nhiệm chức Hồng Lư Tự khanh, từ đó, vừa có thể làm cho điện hạ có thể tôi luyện, lại có thể cấp mặt mũi cho khách nước ngoài, một công đôi việc.
Trước kia thực lực của Tống triều cường thịnh, cao hơn người khác một bậc, phương diện ngoại giao vẫn giữ lấy thế chủ động, cho nên làm cho người ta cảm giác cũng không phải trọng yếu như vậy, dù sao cứ chiếu theo cũ mà làm việc là được rồi. Nhưng la hiện tại thế cục thay đổi, phương bắc Kim quốc quật khởi, hơn nữa tăng mạnh sách lược mở cửa kinh tế, cho nên chính sách ngoại giao cũng phải có điều thay đổi, đối với Tống triều hiện tại mà nói, có thể nói là hết sức quan trọng a! Nếu là có thể để Triệu Hoàn đảm nhiệm chức quan ngoại giao này, như vậy điểm tốt đối với y thật sự là không cần nói cũng biết, phải biết rằng đây chính là Hoàng đế tương lai,đặc phái viên nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đi tìm hiểu về y, từ đó, là có thể gia tăng lực ảnh hưởng của Triệu Hoàn ở ngoại quốc, làm tốt cơ sở vì sau này.
Bởi vậy có thể thấy được, Lý Bang Ngạn không hổ là trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Hoàn, ông ta vĩnh viễn có thể ở thời cơ thích hợp nhất, trợ giúp Triệu Hoàn đạt được càng nhiều ích lợi hơn nữa.
Lý Kỳ cũng khẩn trương đứng ra nói:
- Vi thần tán thành.
Hắn đương nhiên biết mục đích của Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn, nhưng hắn sở dĩ tán thành, cũng không phải là bởi vì thế, đó vẫn là vì nhìn hắn trúng một ưu điểm của Triệu Hoàn, đó chính là tiết kiệm, kỳ thật lễ nghi ngoại giao của Tống triều, là điều Lý Kỳ không thích nhất đấy, mặc dù đối với việc tiếp đãi khách nước ngoài, triều đình Tống sẽ căn cứ thực lực quốc gia đối phương, mà dùng cấp bậc lễ nghĩatương ứng, nhưng, về mặt chiêu đãi, vậy thì thật là xa xỉ đến cực điểm, người ta đưa một đồng tiền đến, Tống triều liền nhất định sẽ hồi ngươi một xâu tiền, về phần tiệc rượu, yến hội này thì lại càng thêm không nói chơi rồi, đây cũng là nguyên nhân căn bản đám sứ thần ngoại quốc đều nguyện ý đi sứ Đại Tống.
Nói một ngàn, nói mười ngàn, đây đều là mặt mũi gây họa nha
Bắc Tống Phong Lưu
- Ha ha, thật là thú vị! Lý Kỳ, trẫm chỉ biết Lý Sát Nhĩ kia tuyệt không phải là đối thủ của ngươi, một chút thủ đoạn nho nhỏ, liền khiến y vô kế khả thi, Nhung Địch không còn ai rồi, thì còn sợ chỗ nào chứ!
Tống Huy Tông ngồi cao cao chính giữa, sau khi nghe xong Triệu Hoàn kể chuyện đàm phán, không khỏi vuốt vuốt chòm râu, mặt rồng cực kỳ vui mừng, vẻ mặt thật là đắc ý.
Đám người Thái Kinh, Lý Bang Ngạn khẩn trương phụ họa, hô to vạn tuế.
Một trận nịnh bợ giống như núi thở biển gầm qua đi, Lý Kỳ mới có thể khiêm tốn nói:- Hoàng thượng quá khen, kỳ thật đây cũng là bởi vì có Hoàng thượng ở phía trên áp trận, vi thần mới có thể bình tĩnh như thế.
Nói đến chỗ này, hắn lại liếc mắt nhìn Triệu Hoàn nói:
- Hơn nữa, lần đàm phán này sở dĩ có thể tiến hành thuận lợi như vậy, quyết không thể thiếu công Thái tử điện hạ, chính là vì có Thái tử điện hạ mạnh mẽ, cứng rắn áp bách, nhiễu loạn tâm trí đối phương, mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vi thần chẳng qua là ở phía sau thu thập tàn cục mà thôi.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, nhìn phía Triệu Hoàn, gật đầu nói:
- Hoàn nhi, lần này con làm vô cùng tốt, vi phụ cảm thấy rất vui mừng.
Đám người Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt lóe ra một tia vui mừng. Phải biết rằng kỳ thật Tống Huy Tông cũng không thích Triệu Hoàn, cho tới nay ông ta thích nhất vẫn là Triệu Giai phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người. Trước kia loại lời này trên cơ bản là ông ta đều nóivới Triệu Giai đấy, mà không phải là Triệu Hoàn, chẳng những rất ít khen Triệu Hoàn, ngược lại nhiều lần dưới sự buộc tội của Vương Phủ, phê bình Triệu Hoàn, đây đối với Triệu Hoàn mà nói, quả thật bất công. Nhưng la do sau khi Vương Phủ thất thế, Triệu Giai dần dần mờ nhạt trong triều dã, đều rất ít khi vào triều, hoặc là ngồi trong nhà, hoặc là chẳng biết đi đâu, mà Triệu Hoàn cũng dưới sự trợ giúp của Lý Bang Ngạn, Lý Kỳ, liên tiếp đi theo ở bên cạnh Tống Huy Tông, cơ hội lĩnh công lao tự nhiên là sẽ lớn hơn.
Triệu Hoàn cúi đầu vái chào, cực kỳ khiêm tốn nói:
- Nhi thần không dám nhận. Đây chẳng qua là chuyện thuộc bổn phận của nhi thần.
Thái Du lập tức đứng ra nói:
- Điện hạ không cần khiêm tốn, điện hạ tiến bộ, chúng ta đều rõ như ban ngày, lần này đàm phán có thể lấy được thành công, điện hạ phải nhận công đầu.Lời này của gã thứ nhất là lấy lòng Triệu Hoàn, thứ hai cũng hy vọng mượn chuyện này để làm suy yếu công lao của Lý Kỳ.
Thái tiểu nhân, trí tuệ đầu đất của ngươi thật sự là không kịp phụ thân ngươi một phần vạn. Cũng không biết có phải là thân sinh hay không đấy, ngươi cho là Lý gia gia ngươi cần tham phần công lao này sao? Nếu có thể đem toàn bộ công lao cho Triệu Hoàn, ta con mẹ nó cao hứng còn không kịp nữa đó. Lý Kỳ cười thầm trong lòng, lặng lẽ lui sang một bên, không hề nói gì thêm, khiến Triệu Hoàn nhận được đầy đủ ủng hộ.
Triệu Hoàn thấy Lý Kỳ trợ giúp y như vậy, trong lòng thật là cảm kích, kỳ thật y biết rằng, lần đàm phán này, y chẳng qua là một người trợ thủ, diễn viên chính chính là Lý Kỳ, nhưng đã đến thời điểm luận công ban thưởng này, Lý Kỳ lại đẩy y lên phía trước, thử hỏi người lãnh đạo nào sẽ không thích loại thuộc hạ làm việc thì xônglên phía trước nhất, lĩnh công lại nguyện ý đứng phía sau này chứ.
Hiển nhiên. Trải qua lần đàm phán này, quan hệ của Lý Kỳ và Triệu Hoàn lại tiến thêm một bước.
Hết thảy những điều này Tống Huy Tông đều coi ở trong mắt, tán thưởng trong lòng đối với Lý Kỳ cũng lại càng có thêm. Ông ta đương nhiên là tâm sáng như gương, nhưng vấn đề là, nếu lại cho Lý Kỳ quyền lực lớn hơn nữa, nói vậy, đại thần còn lại chắc chắn sẽ không tình nguyện, ông ta phải cân bằng hợp lý thế lực khắp nơi, cho nên, Triệu Hoàn cũng liền thuận lý thành chương trở thành cái điểm cân bằng này.
Hoàng Tín Nhân bỗng nhiên nói:
- Kinh tế sử, kỳ thật lấy kế sách của ngươi, ta cho rằng giá này còn có thể thấpthêm một chút nữa.
Ồng nội ngươi chứ. Thật sự là lòng tham không đủ. Lý Kỳ khóc cười nói:
- Diêm thiết sử sao không nói, nếu dứt khoát không làm vụ kinh doanh này, vậy tất cả mọi người đều vui vẻ rồi. Nếu đã làm, như vậy đương nhiên phải cho đối phương một ít ích lợi.
Tống Huy Tông gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu quyết định, chúng ta liền không cần vì thế mà tính toán chi li.
Nói xong ông ta lại hướng tới Thái Kinh nói:
- Thái ái khanh, về chuyện khu vực độc quyền ở tây bắc, liền giao cho ái khanh đi xử lý, mặt khác, Thương vụ cục ở bên cạnh hiệp trợ.
- Vi thần tuân mệnh.Thái Kinh và Lý Kỳ đồng thời đứng ra. Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, mẹ vợ nói quả nhiên không có sai, quyền lực trong tay ta đã đủ lớn, nếu lại bồi dưỡng thế lực của mình, vậy thì thật là tự chui đầu vào rọ, xem ra đến lúc đó phải nhắc nhở Tần Cối, khiến y thu liễm lại một chút, đừng bộc lộ tài năng rồi.
Lý Bang Ngạn thoáng vừa động đôi mắt, thi lễ góp lời nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ kiến thiết kinh tế của Kinh tế sử đã bắt đầu thi hành, đến lúc đó nhất định sẽ có thật nhiều quốc gia sẽ phái đặc phái viên đến kinh, tựa như lần này vậy, vi thần nghĩ rằng phải chỉnh đốn Hồng Lư Tự, để làm chuẩn bị cho ngày đó.
Không thể không nói, lời Lý Bang Ngạn tới vừa đúng lúc, Tống Huy Tông chỉ có hơi hơi trầm ngâm, liền gật đầu nói:
- Khanh nói có lý.Bạch Thì Trung nói:
- Hoàng thượng, Thái tử điện hạ lần này đã thể hiện ra thiên phú ngoại giao vượt hơn người khác, vi thần nghĩ rằng sao không trực tiếp để điện hạ đảm nhiệm chức Hồng Lư Tự khanh, từ đó, vừa có thể làm cho điện hạ có thể tôi luyện, lại có thể cấp mặt mũi cho khách nước ngoài, một công đôi việc.
Trước kia thực lực của Tống triều cường thịnh, cao hơn người khác một bậc, phương diện ngoại giao vẫn giữ lấy thế chủ động, cho nên làm cho người ta cảm giác cũng không phải trọng yếu như vậy, dù sao cứ chiếu theo cũ mà làm việc là được rồi. Nhưng la hiện tại thế cục thay đổi, phương bắc Kim quốc quật khởi, hơn nữa tăng mạnh sách lược mở cửa kinh tế, cho nên chính sách ngoại giao cũng phải có điều thay đổi, đối với Tống triều hiện tại mà nói, có thể nói là hết sức quan trọng a! Nếu là có thể để Triệu Hoàn đảm nhiệm chức quan ngoại giao này, như vậy điểm tốt đối với y thật sự là không cần nói cũng biết, phải biết rằng đây chính là Hoàng đế tương lai,đặc phái viên nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đi tìm hiểu về y, từ đó, là có thể gia tăng lực ảnh hưởng của Triệu Hoàn ở ngoại quốc, làm tốt cơ sở vì sau này.
Bởi vậy có thể thấy được, Lý Bang Ngạn không hổ là trợ thủ đắc lực nhất của Triệu Hoàn, ông ta vĩnh viễn có thể ở thời cơ thích hợp nhất, trợ giúp Triệu Hoàn đạt được càng nhiều ích lợi hơn nữa.
Lý Kỳ cũng khẩn trương đứng ra nói:
- Vi thần tán thành.
Hắn đương nhiên biết mục đích của Bạch Thì Trung, Lý Bang Ngạn, nhưng hắn sở dĩ tán thành, cũng không phải là bởi vì thế, đó vẫn là vì nhìn hắn trúng một ưu điểm của Triệu Hoàn, đó chính là tiết kiệm, kỳ thật lễ nghi ngoại giao của Tống triều, là điều Lý Kỳ không thích nhất đấy, mặc dù đối với việc tiếp đãi khách nước ngoài, triều đình Tống sẽ căn cứ thực lực quốc gia đối phương, mà dùng cấp bậc lễ nghĩatương ứng, nhưng, về mặt chiêu đãi, vậy thì thật là xa xỉ đến cực điểm, người ta đưa một đồng tiền đến, Tống triều liền nhất định sẽ hồi ngươi một xâu tiền, về phần tiệc rượu, yến hội này thì lại càng thêm không nói chơi rồi, đây cũng là nguyên nhân căn bản đám sứ thần ngoại quốc đều nguyện ý đi sứ Đại Tống.
Nói một ngàn, nói mười ngàn, đây đều là mặt mũi gây họa nha
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 982-1: Năm trăm văn tiền làm khó Kim Đao Trù Vương (1)
10.0/10 từ 34 lượt.