Bắc Tống Phong Lưu
Chương 977-1: Lời vàng ngọc (1)
Lưu Vân Hi muốn nói nhưng lại thôi.
Lý Kỳ thở dài nói:
- Dù là đầu bếp, hay là Lang trung, đều phải cẩn thận. Bởi vì cô có thể trực tiếp làm tổn hại tới người khác và bản thân. Tự cho mình là đúng là đại kỵ nhất của nghề này, nếu không có một ngày nào đó sẽ hại người hạ mình.
Hắn nói trịnh trọng, nhưng Lưu Vân Hi nghe lại có chút khinh thường, không giống người, nhìn sự việc cũng khác. Lưu Vân Hi y thuật cao minh. Cô còn lo lắng khách quan ăn đau bụng.
Lúc này, Tiểu Ngọc bỗng bước vào. Do vì hôm nay Túy Tiên Cư đưa ra món bia, cho nên nàng cũng về chủ trì đại cục, nói:
- Đại ca, những vị khách này uống sữa xử lý thế nào rồi?
Lý Kỳ nghe tới sữa, liền cảm thấy buồn bực, nói:
- Cũng được, cầm đi ngâm chân đi.
Lưu Vân Hi thấy một cốc sữa trên bàn, liền nói:
- Nhưng loại sữa này đặc biệt ngon!
Lý Kỳ nói:
- Đây là sữa bột.
- Sữa bột?
Lý Kỳ lại giới thiệu qua cho Lưu Vân Hi về sữa bột.
Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:
- Vì sao khách quan lại không thích uống?
Lý Kỳ trợn mắt lên nhìn:
- Hương vị bình thường, khách quan đương nhiên không thích.
Lưu Vân Hi khẽ lắc đầu nói:
- Loại sữa này quý như vậy, không phải ai cũng đều có thể uống.
Lý Kỳ nói:
- Ta dùng sữa dê cùng loại cũng có thể làm ra loại sữa bột.
Lưu Vân Hi ồ lên một tiếng, nói:
- Vậy ta có thể uống thử không?
- Đương nhiên có thể.
Lý Kỳ lập tức cho người pha một lý sữa nhỏ cho Lưu Vân Hi, ly lớn sợ lãng phí.
Sau khi Lưu Vân Hi uống xong, nói:
- Loại sữa này uống rất ngon, không hề có mùi gây.
Lý Kỳ nói:
- Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lưu Vân Hi trầm ngâm một hồi, nói:
- Muốn thay đổi hương vị của sữa bò trở nên ngon hơn, cũng không phải là không thể.
Lý Kỳ nhướn mày lên, nói:
- Cô có cách gì?
Lưu Vân Hi cũng không vội trả lời, nói:
- Ta có thể thử một chút.
- Cũng được, chờ khi cô đi, ta tặng cô mấy hộp sữa bột.
Lý Kỳ không chút do dự đồng ý. Dù thế nào, hắn cũng không lỗ.
Lý Kỳ làm buôn bán chính là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Chỉ cần thấy đúng, lập tức hành động. Hai ngày sau, hắn liền chọn ra năm thiếu niên từ học viện Thái sư tới Quái Vị Hiên làm đồ đệ của Lưu Vân Hi.
Đầu năm nay thật không thiếu người, chỉ cần có cơm ăn, phần lớn mọi người đều tùy ngươi chọn.
Nhưng, đây vẫn chỉ là một giai đoạn thực tiễn. Lý Kỳ định nếu hiệu quả tốt, sẽ trực tiếp mời Lưu Vân Hi tới Thái sư học viện dạy làm bếp.
Thời tiết nóng nực đã trôi qua, chiều tối hôm qua đã có một trận mưa lớn khiến cho ánh nắng mặt trời của ngày hôm nay cũng đã thuần đi nhiều, trời quang. Lúc này, Lý Kỳ đang cùng với mẹ vợ thùy mị thướt tha kia tản bộ trong hậu viện của Tần phủ.
- Mẹ vợ, thật sự xin lỗi, còn làm phiền mẹ đích thân tới đón Hồng Nô.
Lý Kỳ vẻ mặt xin lỗi nói.
Bạch phu nhân mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ Hồng Nô này thật dễ thương, ta sớm đã xem nó như con gái mình. Kỳ thực, trước đây nó tới Tần phủ sống, ta đều ngủ không ngon giấc. Vốn hai thẩm thẩm của nó tới, ta mới yên tâm hơn. Nhưng, bây giờ hai vị thẩm thẩm đã trở về rồi, cậu bình thường lại không có ở nhà, mà Tam nương cô ta cũng chỉ biết đọc sách. Những chuyện này nó lại chẳng biết gì cả, vẫn là tới chỗ của ta sống thì tốt hơn.
Hóa ra hai vị thẩm thẩm của Quý Hồng Nô ra ngoài lâu ngày, có chút nhớ nhà. Quý Hồng Nô tâm địa lương thiện cũng đã thấy được điều này. Do đó đã bàn bạc với Lý Kỳ, để họ trở về một chuyến. Lý Kỳ trong lòng nghĩ Quý Hồng Nô sinh, hai vị thẩm thẩm của nàng chắc chắn cũng sẽ tới giúp. Sau khi đứa bé chào đời, càng cần người giúp đỡ. Tới khi đó chắc chắn sẽ không thể đi được nữa, bây giờ để họ trở về một chuyến cũng tốt. Do đó, cũng đồng ý.
Lý Kỳ mỉm cười, gật đầu nói:
- Mẹ vợ nói quả rất đúng. Vị Tần phu nhân này cũng thực sự hiếm thấy. Một người phụ nữ chẳng hiểu gì về những chuyện này. Trong nhà chăm lo không tốt thì cũng thôi đi, làm ăn cô ta cũng không quan tâm, còn để ta ra mặt, thật đúng là chẳng giúp được gì.
Bạch phu nhân hừ một tiếng, nói:
- Ngươi ít mượn đề tài để nói chuyện của mình đi. Tam nương cô ấy lại chưa sinh con bao giờ, sao mà hiểu được những chuyện này. Về phần làm ăn, ngươi cũng không biết xấu hổ mà để một người phụ nữ trong nhà đi ra ngoài lộ mặt ra sao?
Nói xong bà liền thở dài, nói:
- Kỳ thực Tam nương cũng là một đứa trẻ đáng thương. Nếu không có các ngươi sống ở đây, cùng cô ta trò chuyện, đừng để cô ta đơn độc một mình ở trong nhà. Nếu không ta sớm đã cho các ngươi chuyển ra ngoài sống. Dù sao, ở đây cũng bớt nói những chuyện linh tinh đi.
Linh tinh cái gì? Vì sao không ai tin ta có khả năng tự kiềm chế? Hay là họ quá mù quáng tôn sung sự quyến rũ của Tần phu nhân? Nhưng, ta cũng không thể tin một người đàn ông có bốn người phụ nữ như mình. Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Mẹ vợ nói có lý, con cũng là nghĩ như vậy thôi. Kỳ thực cũng không có chuyện gì, con rất bận, thường không ở nhà. Những lời linh tinh đó đều là có người cố ý bịa đặt ra.
Bạch phu nhân tức giận nói:
- Cậu rất bận? Chuyện này thực sự ta không thấy. Một tháng cậu có thể lên triều sớm 4 lần, đã khó lường rồi. Lão đầu tử đó nhà ta mỗi lần lên triều trở về đều thì thầm về cậu vài câu.
- Thì thầm cái gì?
- Còn có thể là gì nữa? Không phải là nói cậu lười.
Bạch phu nhân lườm hắn một cái.
Đây không phải là ta lười. Thực sự là buổi triều sớm này không có nhân đạo. Đặc biệt là đối với một đầu bếp đời sau này như ta. Ta thường đều buổi trưa mới vào làm. Lý Kỳ cười lên mấy tiếng, nói:
- Chuyện này cha vợ quả thực là hiểu lầm con rồi. Kỳ thực con thật sự rất muốn lên buổi triều sớm. Chỉ là mỗi lần lên triều sớm, hầu như là có người thấy con không vui, không muốn kéo con vào thương lượng một phen. Cãi nhau khiến cho chuyện chính của mọi người cũng không bàn bạc được. Con không lên triều sớm là vì nước vì dân. Dù như vậy, con còn bị người ta nói linh tinh, kỳ thực áp lực quá lớn.
Bạch phu nhân nghe thấy thế liền cười khanh khách, nói:
- Cậu nha cậu, ta dù sao cũng quen rồi. Nhưng nói gì thì nói, ta cũng không muốn cậu tới triều sớm.
Lý Kỳ sửng sốt, liền mỉm cười nói:
- Con đã nói rồi, sinh ra con là cha mẹ, hiểu con là mẹ vợ.
- Cậu bớt nịnh hót ta nữa đi, ta không mắc lừa cậu đâu.
Bạch phu nhân thoáng lườm hắn một cái, mới nói:
- Kỳ thực cậu may mắn còn tồn tại trong triều, có thể nói là kỳ tích rồi.
Lý Kỳ a lên một tiếng, liền hỏi:
- Lời này là có ý gì?
Bạch phu nhân liền nói:
- Tuổi tác của cậu còn trẻ đã là quan to tam phẩm rồi. Càng quan trọng là quyền lực trong tay cậu hiện giờ cũng không nhỏ. Tam ti, Quân khí giám, Thương vụ cục, lại có tân pháp hộ giá cho cậu nữa, đều có thể xếp vào hàng Tể tướng, Tam ti, môn hạ tỉnh. Quyền lực càng lớn thì càng nguy hiểm. Đạo lý này cậu nên hiểu chứ. Nếu trước đây xuất hiện tình trạng này, đó cũng có nghĩa là người này sắp về vườn rồi. Ban đầu Vương An Thạch không có quyền lực lớn bằng ngươi, nhưng lại đã bị văn võ toàn triều đả kích. Đám người Thái Thái sư dù có chút muốn dựa vào ngươi, nhưng họ tuyệt đối không thể dễ dàng cho phép một nguy hiểm nào ảnh hưởng tới địa vị của họ. Đây là tình huống mà mỗi người ở vào địa vị của họ đều phải suy nghĩ.
Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ thở dài nói:
- Dù là đầu bếp, hay là Lang trung, đều phải cẩn thận. Bởi vì cô có thể trực tiếp làm tổn hại tới người khác và bản thân. Tự cho mình là đúng là đại kỵ nhất của nghề này, nếu không có một ngày nào đó sẽ hại người hạ mình.
Hắn nói trịnh trọng, nhưng Lưu Vân Hi nghe lại có chút khinh thường, không giống người, nhìn sự việc cũng khác. Lưu Vân Hi y thuật cao minh. Cô còn lo lắng khách quan ăn đau bụng.
Lúc này, Tiểu Ngọc bỗng bước vào. Do vì hôm nay Túy Tiên Cư đưa ra món bia, cho nên nàng cũng về chủ trì đại cục, nói:
- Đại ca, những vị khách này uống sữa xử lý thế nào rồi?
Lý Kỳ nghe tới sữa, liền cảm thấy buồn bực, nói:
- Cũng được, cầm đi ngâm chân đi.
Lưu Vân Hi thấy một cốc sữa trên bàn, liền nói:
- Nhưng loại sữa này đặc biệt ngon!
Lý Kỳ nói:
- Đây là sữa bột.
- Sữa bột?
Lý Kỳ lại giới thiệu qua cho Lưu Vân Hi về sữa bột.
Lưu Vân Hi hiếu kỳ nói:
- Vì sao khách quan lại không thích uống?
Lý Kỳ trợn mắt lên nhìn:
- Hương vị bình thường, khách quan đương nhiên không thích.
Lưu Vân Hi khẽ lắc đầu nói:
- Loại sữa này quý như vậy, không phải ai cũng đều có thể uống.
Lý Kỳ nói:
- Ta dùng sữa dê cùng loại cũng có thể làm ra loại sữa bột.
Lưu Vân Hi ồ lên một tiếng, nói:
- Vậy ta có thể uống thử không?
- Đương nhiên có thể.
Lý Kỳ lập tức cho người pha một lý sữa nhỏ cho Lưu Vân Hi, ly lớn sợ lãng phí.
Sau khi Lưu Vân Hi uống xong, nói:
- Loại sữa này uống rất ngon, không hề có mùi gây.
Lý Kỳ nói:
- Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lưu Vân Hi trầm ngâm một hồi, nói:
- Muốn thay đổi hương vị của sữa bò trở nên ngon hơn, cũng không phải là không thể.
Lý Kỳ nhướn mày lên, nói:
- Cô có cách gì?
Lưu Vân Hi cũng không vội trả lời, nói:
- Ta có thể thử một chút.
- Cũng được, chờ khi cô đi, ta tặng cô mấy hộp sữa bột.
Lý Kỳ không chút do dự đồng ý. Dù thế nào, hắn cũng không lỗ.
Lý Kỳ làm buôn bán chính là nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Chỉ cần thấy đúng, lập tức hành động. Hai ngày sau, hắn liền chọn ra năm thiếu niên từ học viện Thái sư tới Quái Vị Hiên làm đồ đệ của Lưu Vân Hi.
Đầu năm nay thật không thiếu người, chỉ cần có cơm ăn, phần lớn mọi người đều tùy ngươi chọn.
Nhưng, đây vẫn chỉ là một giai đoạn thực tiễn. Lý Kỳ định nếu hiệu quả tốt, sẽ trực tiếp mời Lưu Vân Hi tới Thái sư học viện dạy làm bếp.
Thời tiết nóng nực đã trôi qua, chiều tối hôm qua đã có một trận mưa lớn khiến cho ánh nắng mặt trời của ngày hôm nay cũng đã thuần đi nhiều, trời quang. Lúc này, Lý Kỳ đang cùng với mẹ vợ thùy mị thướt tha kia tản bộ trong hậu viện của Tần phủ.
- Mẹ vợ, thật sự xin lỗi, còn làm phiền mẹ đích thân tới đón Hồng Nô.
Lý Kỳ vẻ mặt xin lỗi nói.
Bạch phu nhân mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ Hồng Nô này thật dễ thương, ta sớm đã xem nó như con gái mình. Kỳ thực, trước đây nó tới Tần phủ sống, ta đều ngủ không ngon giấc. Vốn hai thẩm thẩm của nó tới, ta mới yên tâm hơn. Nhưng, bây giờ hai vị thẩm thẩm đã trở về rồi, cậu bình thường lại không có ở nhà, mà Tam nương cô ta cũng chỉ biết đọc sách. Những chuyện này nó lại chẳng biết gì cả, vẫn là tới chỗ của ta sống thì tốt hơn.
Hóa ra hai vị thẩm thẩm của Quý Hồng Nô ra ngoài lâu ngày, có chút nhớ nhà. Quý Hồng Nô tâm địa lương thiện cũng đã thấy được điều này. Do đó đã bàn bạc với Lý Kỳ, để họ trở về một chuyến. Lý Kỳ trong lòng nghĩ Quý Hồng Nô sinh, hai vị thẩm thẩm của nàng chắc chắn cũng sẽ tới giúp. Sau khi đứa bé chào đời, càng cần người giúp đỡ. Tới khi đó chắc chắn sẽ không thể đi được nữa, bây giờ để họ trở về một chuyến cũng tốt. Do đó, cũng đồng ý.
Lý Kỳ mỉm cười, gật đầu nói:
- Mẹ vợ nói quả rất đúng. Vị Tần phu nhân này cũng thực sự hiếm thấy. Một người phụ nữ chẳng hiểu gì về những chuyện này. Trong nhà chăm lo không tốt thì cũng thôi đi, làm ăn cô ta cũng không quan tâm, còn để ta ra mặt, thật đúng là chẳng giúp được gì.
Bạch phu nhân hừ một tiếng, nói:
- Ngươi ít mượn đề tài để nói chuyện của mình đi. Tam nương cô ấy lại chưa sinh con bao giờ, sao mà hiểu được những chuyện này. Về phần làm ăn, ngươi cũng không biết xấu hổ mà để một người phụ nữ trong nhà đi ra ngoài lộ mặt ra sao?
Nói xong bà liền thở dài, nói:
- Kỳ thực Tam nương cũng là một đứa trẻ đáng thương. Nếu không có các ngươi sống ở đây, cùng cô ta trò chuyện, đừng để cô ta đơn độc một mình ở trong nhà. Nếu không ta sớm đã cho các ngươi chuyển ra ngoài sống. Dù sao, ở đây cũng bớt nói những chuyện linh tinh đi.
Linh tinh cái gì? Vì sao không ai tin ta có khả năng tự kiềm chế? Hay là họ quá mù quáng tôn sung sự quyến rũ của Tần phu nhân? Nhưng, ta cũng không thể tin một người đàn ông có bốn người phụ nữ như mình. Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Mẹ vợ nói có lý, con cũng là nghĩ như vậy thôi. Kỳ thực cũng không có chuyện gì, con rất bận, thường không ở nhà. Những lời linh tinh đó đều là có người cố ý bịa đặt ra.
Bạch phu nhân tức giận nói:
- Cậu rất bận? Chuyện này thực sự ta không thấy. Một tháng cậu có thể lên triều sớm 4 lần, đã khó lường rồi. Lão đầu tử đó nhà ta mỗi lần lên triều trở về đều thì thầm về cậu vài câu.
- Thì thầm cái gì?
- Còn có thể là gì nữa? Không phải là nói cậu lười.
Bạch phu nhân lườm hắn một cái.
Đây không phải là ta lười. Thực sự là buổi triều sớm này không có nhân đạo. Đặc biệt là đối với một đầu bếp đời sau này như ta. Ta thường đều buổi trưa mới vào làm. Lý Kỳ cười lên mấy tiếng, nói:
- Chuyện này cha vợ quả thực là hiểu lầm con rồi. Kỳ thực con thật sự rất muốn lên buổi triều sớm. Chỉ là mỗi lần lên triều sớm, hầu như là có người thấy con không vui, không muốn kéo con vào thương lượng một phen. Cãi nhau khiến cho chuyện chính của mọi người cũng không bàn bạc được. Con không lên triều sớm là vì nước vì dân. Dù như vậy, con còn bị người ta nói linh tinh, kỳ thực áp lực quá lớn.
Bạch phu nhân nghe thấy thế liền cười khanh khách, nói:
- Cậu nha cậu, ta dù sao cũng quen rồi. Nhưng nói gì thì nói, ta cũng không muốn cậu tới triều sớm.
Lý Kỳ sửng sốt, liền mỉm cười nói:
- Con đã nói rồi, sinh ra con là cha mẹ, hiểu con là mẹ vợ.
- Cậu bớt nịnh hót ta nữa đi, ta không mắc lừa cậu đâu.
Bạch phu nhân thoáng lườm hắn một cái, mới nói:
- Kỳ thực cậu may mắn còn tồn tại trong triều, có thể nói là kỳ tích rồi.
Lý Kỳ a lên một tiếng, liền hỏi:
- Lời này là có ý gì?
Bạch phu nhân liền nói:
- Tuổi tác của cậu còn trẻ đã là quan to tam phẩm rồi. Càng quan trọng là quyền lực trong tay cậu hiện giờ cũng không nhỏ. Tam ti, Quân khí giám, Thương vụ cục, lại có tân pháp hộ giá cho cậu nữa, đều có thể xếp vào hàng Tể tướng, Tam ti, môn hạ tỉnh. Quyền lực càng lớn thì càng nguy hiểm. Đạo lý này cậu nên hiểu chứ. Nếu trước đây xuất hiện tình trạng này, đó cũng có nghĩa là người này sắp về vườn rồi. Ban đầu Vương An Thạch không có quyền lực lớn bằng ngươi, nhưng lại đã bị văn võ toàn triều đả kích. Đám người Thái Thái sư dù có chút muốn dựa vào ngươi, nhưng họ tuyệt đối không thể dễ dàng cho phép một nguy hiểm nào ảnh hưởng tới địa vị của họ. Đây là tình huống mà mỗi người ở vào địa vị của họ đều phải suy nghĩ.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 977-1: Lời vàng ngọc (1)
10.0/10 từ 34 lượt.