Bắc Tống Phong Lưu
Chương 950-2: Giá lương thực kinh hoàng (2)
Giả tạo? Những lời này mà dùng trên người Lý Kỳ, đều là tự sỉ nhục hắn.
Đám chủ tửu lầu kia thật sự là lần đầu tiên thấy có kẻ giả tạo đến vậy, đã đến lúc này rồi, còn không muốn thừa nhận rằng tất cả căn bản là do ngươi gây ra, lại còn ở đây giả nai. Đáng ghét hơn là những lời này đã chối bỏ sạch sành sanh mọi sự liên quan của hắn, đồng thời vẫn bắt người ta phải gật đầu đồng ý. Cái việc bất đắc dĩ nhất trên đời này, không gì khác là gặp phải cái loại người giả tạo cực độ như hắn.
- Đâu có, đâu có, Kinh Tế Sử một lòng vì thương nhân chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải lấy ơn đền ơn rồi.
- Đúng đó, chúng tôi như vậy cũng là giúp chính mình mà.---
Trên khuôn mặt mọi người mặc dù đều nở nụ cười tươi, nhưng giọng nói đều mang theo một vẻ bất đắc dĩ và cả sự khinh bỉ.
Trương Xuân Nhi đột nhiên nói:
- Việc này vốn là điều chúng tôi nên làm, nhưng đêm nay đi uống rượu thì e rằng mọi người đều không có tâm trạng.
Mọi người nghe vậy, mặt biến sắc, liên tiếp thở dài, kẻ nào kẻ đó đều cố tỏ vẻ thật sầu não.
Chỉ các ngươi mới biết đóng kịch à? Ta cũng biết đó. Lý Kỳ ra vẻ không hiểu gì nói :- Ôi cha, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì sao ?
Tề Phong thực sự không còn gì để nói với Lý Kỳ, đoạn giơ tay nói:
- Việc này đợi lát nữa hãy nói, Kinh Tế Sử mời ngồi.
Lý Kỳ xua tay nói:
- Chớ, Tề hội trưởng, chỗ này là của ông ngồi, có câu không phép tắc thì không thành quy củ, đã đành hôm nay ta đến đây tham gia cuộc họp với thân phận là chủ Túy Tiên Cư, nên chỗ này đương nhiên thuộc về ông, nếu ông nói nhiều nữa ta sẽ lập tức đi ra khỏi cửa rẽ phải đó.
Ra khỏi cửa rẽ phải? Tề Phong ngây người ra, rồi lập tức phản ứng lại luôn, không dám nhường thêm nữa, liền mời mọi người ngồi trước, rồi sau đó y cũng ngồi vào chỗ của mình. Đoạn khẽ hắng giọng nói:- Chắc rằng ngoài Kinh Tế Sử ra, các vị đều đã biết mục đích của cuộc họp lần này.
Oái! Thật không ngờ cái tên hội trưởng này cũng là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy. Lý Kỳ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:
- Thực ra ta cũng đã biết, hội trưởng không cần phải giải thích cho riêng ta thêm lần nữa đâu.
Tề Phong cũng thuộc phái diễn kịch, đoạn ồ một tiếng nói:
- Thật sao?
Lý Kỳ cắn răng gật đầu.
Những người còn lại nhao nhao cúi đầu cười trộm.Tề Phong cũng biết chừng mực, nói:
- Nếu đã như vậy, thì ta cũng không nói nhiều nữa. Các vị đều biết, vào thời kì đầu Nguyên Hữu, dự trữ lương thực Khai Phong ta đầy đủ, giá lương thực ở Đông Kinh cao nhất cũng chưa từng vượt quá 100 văn, nhưng cho dù có như vậy thì triều đình lúc đó đã chê giá cao rồi, liền mở kho xuất lương, khiến giá lương thực giảm xuống mỗi đấu 6, 7 chục văn. Nhưng đến thời kì đầu Tuyên Hòa, do triều đình gần đây chiến sự liên miên, kho lương trống rỗng, còn đám thương lái buôn lương thực thì lại nhân cơ hội đó tích trữ đầu cơ, đẩy giá lương thực lên cao, đến nay đã tăng tới mỗi đấu 300 văn, hơn gấp 3 lần khi trước. Dân mở tửu lầu chúng ta chỉ còn cách tăng giá theo, nhưng cũng vì thế mà mất không ít khách. Đến nay, đám thương lái kia chỉ trong vẻn vẹn có mấy ngày mà đã đẩy giá lên tới 330 văn, tăng thêm 30 văn nữa, điều này khiến dân mở tửu lầu chúng ta sao có thể chịu nổi. Hơn nữa bây giờ sắp tới thu hoạch vụ thu, đặt giả thiết vụ thu hoạch lần này chúng ta may mắn bội thu, thì bọn họ chắc chắn lại tiếp tục tích trữ lương thực trên quy mô lớn, hòng không để giá lươngthực xuống thấp, cho nên chúng ta buộc phải nghĩ cách ngăn chặn bọn họ muốn làm gì thì làm thế này.
Phàn Thiếu Bạch thở dài nói:
Trương viên ngoại nói:
- Nhưng chúng ta còn có thể làm gì chứ. Ruộng đất xung quanh kinh thành về cơ bản đều nằm trong tay bọn họ, số ruộng đất người dân chiếm hữu cực kì có hạn, cũng không đủ cho chúng ta dùng, nếu như muốn vận chuyển lương thực từ nơi khác tới, thế thì phải mất một thời gian rất dài, căn bản là không thể thực hiện được, giá cả vẫn là do bọn họ định đoạt thôi.Mọi người cũng lũ lượt thở dài, chìm trong bế tắc, nhưng ánh mắt thì đều vụng trộm nhìn về phía Lý Kỳ.
Mẹ kiếp! Các ngươi cũng giả tạo quá đấy, muốn ta ra tay thì cứ nói thẳng ra là được chứ gì, cần quái gì phải giả bộ đáng thương để cầu thương xót? Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Các vị chớ có buồn.
Tề Phong thấy Lý Kỳ rốt cuộc cũng mở miệng, trong lòng vui lắm, đoạn nói:
- Kinh Tế Sử có kế hay nào sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ta quyết không để bọn họ đắc ý đâu. Tin là các vị cũng đều biết, vài ngày trước, có mấy thương lái đến từ Giang Nam đã quét sạch toàn bộ lương thựcgiá thấp có trên thị trường---
Trương Xuân Nhi nói:
- Chẳng lẽ là do chính Kinh Tế Sử làm?
- Đương nhiên là không rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, hắn thừa hiểu những kẻ ngồi đây đều hiểu rõ rành rành, nhưng hắn không ngu tới mức tự thừa nhận là mình làm, đoạn chuyển chủ đề nói:
- Tuy nhiên, ta cũng đã mua lại toàn bộ số lương thực đó, bù cho đám thương lái kia thêm chút tiền, đương nhiên, giá thu mua của ta cũng là rất thấp.
Tề Phong mừng rỡ nói:
- Vậy thì tốt quá rồi.Tiền viên ngoại nói:
- Vậy thì không biết Kinh Tế Sử có sẵn lòng chia một bát canh cho chúng tôi không?
Lý Kỳ cực kì sảng khoái nói:
- Đương nhiên là sẵn lòng, các vị nếu muốn có lương thực, thì cứ tới thẳng Túy Tiên Cư lấy là được, giá cả thì cứ áp dụng theo giá thấp nhất lúc trước mà tính.
Thật hiếm khi thấy Lý Kỳ hào phóng vậy, các vị ngồi ở đó đều sững sờ cả lại, quả thực không dám tin.
Trương Xuân Nhi hồ nghi nói:
- Kinh Tế Sử nói thật chứ?Lý Kỳ gật đầu nói:
- Các vị cứ tới thì biết. Nhưng mà, ta muốn hỏi các vị một câu, các vị muốn lập tức giải quyết việc cấp bách trước mắt hay muốn ép bọn thương lái kia giảm giá lương thực xuống? Hay nói các khác là có được giá lương thực ổn định? Các vị chắc hẳn đều biết số lương thực lần này có bao nhiêu. Giả dụ số lương thực này đem cho 1 tửu lầu thì thật là một con số to lớn, nhưng nếu chia đều cho các vị ngồi đây, thì lại rất là có hạn, chắc chắn không cầm cự được tới khi thu hoạch vụ thu đâu.
Mọi người gật đầu lia lịa.
Tề Phong hỏi:
- Xin hỏi Kinh Tế Sử có kế hay gì chăng?
Lý Kỳ cười nói:- Nếu như các vị tin tưởng ta, ta cam đoan nhất định sẽ kéo thấp giá lương thực xuống, tuy nhiên, việc này cần có sự ủng hộ của các vị.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Trương Xuân Nhi nói:
- Chẳng hay Kinh Tế Sử muốn chúng tôi làm gì?
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Rất đơn giản, các vị chỉ cần làm được hai điểm, thứ nhất, không được tới chỗ bọn thương lái kia mua lương thực, cho dù là một hạt gạo thì cũng không được mua, thứ hai, tăng hết giá các món ăn lên, tăng thật mạnh vào, giá rượu cũng phải tăng.
Mọi người nghe xong thấy bối rối, là ngươi đang giúp bọn ta, hay đang giúp bọn chúng đây!Phàn Thiếu Bạch nói:
- Nhưng chúng tôi đều đã không còn lương thực rồi, cùng lắm cũng chỉ cầm cự được 7, 8 ngày thôi.
Lý Kỳ xua tay nói:
- Không không không, chúng ta đẩy giá lên cao, khách hàng chắc chắn sẽ tới ít, cầm cự độ mười mấy ngày không thành vấn đề, nếu thực sự gặp khó khăn thì cứ tới tìm ta, ta sẽ cấp lương thực cho các vị, các vị chỉ cần giữ nguyên cái giá đó là được.
Bắc Tống Phong Lưu
Đám chủ tửu lầu kia thật sự là lần đầu tiên thấy có kẻ giả tạo đến vậy, đã đến lúc này rồi, còn không muốn thừa nhận rằng tất cả căn bản là do ngươi gây ra, lại còn ở đây giả nai. Đáng ghét hơn là những lời này đã chối bỏ sạch sành sanh mọi sự liên quan của hắn, đồng thời vẫn bắt người ta phải gật đầu đồng ý. Cái việc bất đắc dĩ nhất trên đời này, không gì khác là gặp phải cái loại người giả tạo cực độ như hắn.
- Đâu có, đâu có, Kinh Tế Sử một lòng vì thương nhân chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải lấy ơn đền ơn rồi.
- Đúng đó, chúng tôi như vậy cũng là giúp chính mình mà.---
Trên khuôn mặt mọi người mặc dù đều nở nụ cười tươi, nhưng giọng nói đều mang theo một vẻ bất đắc dĩ và cả sự khinh bỉ.
Trương Xuân Nhi đột nhiên nói:
- Việc này vốn là điều chúng tôi nên làm, nhưng đêm nay đi uống rượu thì e rằng mọi người đều không có tâm trạng.
Mọi người nghe vậy, mặt biến sắc, liên tiếp thở dài, kẻ nào kẻ đó đều cố tỏ vẻ thật sầu não.
Chỉ các ngươi mới biết đóng kịch à? Ta cũng biết đó. Lý Kỳ ra vẻ không hiểu gì nói :- Ôi cha, lẽ nào đã xảy ra chuyện lớn gì sao ?
Tề Phong thực sự không còn gì để nói với Lý Kỳ, đoạn giơ tay nói:
- Việc này đợi lát nữa hãy nói, Kinh Tế Sử mời ngồi.
Lý Kỳ xua tay nói:
- Chớ, Tề hội trưởng, chỗ này là của ông ngồi, có câu không phép tắc thì không thành quy củ, đã đành hôm nay ta đến đây tham gia cuộc họp với thân phận là chủ Túy Tiên Cư, nên chỗ này đương nhiên thuộc về ông, nếu ông nói nhiều nữa ta sẽ lập tức đi ra khỏi cửa rẽ phải đó.
Ra khỏi cửa rẽ phải? Tề Phong ngây người ra, rồi lập tức phản ứng lại luôn, không dám nhường thêm nữa, liền mời mọi người ngồi trước, rồi sau đó y cũng ngồi vào chỗ của mình. Đoạn khẽ hắng giọng nói:- Chắc rằng ngoài Kinh Tế Sử ra, các vị đều đã biết mục đích của cuộc họp lần này.
Oái! Thật không ngờ cái tên hội trưởng này cũng là loại người lòng dạ hẹp hòi vậy. Lý Kỳ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói:
- Thực ra ta cũng đã biết, hội trưởng không cần phải giải thích cho riêng ta thêm lần nữa đâu.
Tề Phong cũng thuộc phái diễn kịch, đoạn ồ một tiếng nói:
- Thật sao?
Lý Kỳ cắn răng gật đầu.
Những người còn lại nhao nhao cúi đầu cười trộm.Tề Phong cũng biết chừng mực, nói:
- Nếu đã như vậy, thì ta cũng không nói nhiều nữa. Các vị đều biết, vào thời kì đầu Nguyên Hữu, dự trữ lương thực Khai Phong ta đầy đủ, giá lương thực ở Đông Kinh cao nhất cũng chưa từng vượt quá 100 văn, nhưng cho dù có như vậy thì triều đình lúc đó đã chê giá cao rồi, liền mở kho xuất lương, khiến giá lương thực giảm xuống mỗi đấu 6, 7 chục văn. Nhưng đến thời kì đầu Tuyên Hòa, do triều đình gần đây chiến sự liên miên, kho lương trống rỗng, còn đám thương lái buôn lương thực thì lại nhân cơ hội đó tích trữ đầu cơ, đẩy giá lương thực lên cao, đến nay đã tăng tới mỗi đấu 300 văn, hơn gấp 3 lần khi trước. Dân mở tửu lầu chúng ta chỉ còn cách tăng giá theo, nhưng cũng vì thế mà mất không ít khách. Đến nay, đám thương lái kia chỉ trong vẻn vẹn có mấy ngày mà đã đẩy giá lên tới 330 văn, tăng thêm 30 văn nữa, điều này khiến dân mở tửu lầu chúng ta sao có thể chịu nổi. Hơn nữa bây giờ sắp tới thu hoạch vụ thu, đặt giả thiết vụ thu hoạch lần này chúng ta may mắn bội thu, thì bọn họ chắc chắn lại tiếp tục tích trữ lương thực trên quy mô lớn, hòng không để giá lươngthực xuống thấp, cho nên chúng ta buộc phải nghĩ cách ngăn chặn bọn họ muốn làm gì thì làm thế này.
Phàn Thiếu Bạch thở dài nói:
Trương viên ngoại nói:
- Nhưng chúng ta còn có thể làm gì chứ. Ruộng đất xung quanh kinh thành về cơ bản đều nằm trong tay bọn họ, số ruộng đất người dân chiếm hữu cực kì có hạn, cũng không đủ cho chúng ta dùng, nếu như muốn vận chuyển lương thực từ nơi khác tới, thế thì phải mất một thời gian rất dài, căn bản là không thể thực hiện được, giá cả vẫn là do bọn họ định đoạt thôi.Mọi người cũng lũ lượt thở dài, chìm trong bế tắc, nhưng ánh mắt thì đều vụng trộm nhìn về phía Lý Kỳ.
Mẹ kiếp! Các ngươi cũng giả tạo quá đấy, muốn ta ra tay thì cứ nói thẳng ra là được chứ gì, cần quái gì phải giả bộ đáng thương để cầu thương xót? Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Các vị chớ có buồn.
Tề Phong thấy Lý Kỳ rốt cuộc cũng mở miệng, trong lòng vui lắm, đoạn nói:
- Kinh Tế Sử có kế hay nào sao?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ta quyết không để bọn họ đắc ý đâu. Tin là các vị cũng đều biết, vài ngày trước, có mấy thương lái đến từ Giang Nam đã quét sạch toàn bộ lương thựcgiá thấp có trên thị trường---
Trương Xuân Nhi nói:
- Chẳng lẽ là do chính Kinh Tế Sử làm?
- Đương nhiên là không rồi.
Lý Kỳ lắc đầu, hắn thừa hiểu những kẻ ngồi đây đều hiểu rõ rành rành, nhưng hắn không ngu tới mức tự thừa nhận là mình làm, đoạn chuyển chủ đề nói:
- Tuy nhiên, ta cũng đã mua lại toàn bộ số lương thực đó, bù cho đám thương lái kia thêm chút tiền, đương nhiên, giá thu mua của ta cũng là rất thấp.
Tề Phong mừng rỡ nói:
- Vậy thì tốt quá rồi.Tiền viên ngoại nói:
- Vậy thì không biết Kinh Tế Sử có sẵn lòng chia một bát canh cho chúng tôi không?
Lý Kỳ cực kì sảng khoái nói:
- Đương nhiên là sẵn lòng, các vị nếu muốn có lương thực, thì cứ tới thẳng Túy Tiên Cư lấy là được, giá cả thì cứ áp dụng theo giá thấp nhất lúc trước mà tính.
Thật hiếm khi thấy Lý Kỳ hào phóng vậy, các vị ngồi ở đó đều sững sờ cả lại, quả thực không dám tin.
Trương Xuân Nhi hồ nghi nói:
- Kinh Tế Sử nói thật chứ?Lý Kỳ gật đầu nói:
- Các vị cứ tới thì biết. Nhưng mà, ta muốn hỏi các vị một câu, các vị muốn lập tức giải quyết việc cấp bách trước mắt hay muốn ép bọn thương lái kia giảm giá lương thực xuống? Hay nói các khác là có được giá lương thực ổn định? Các vị chắc hẳn đều biết số lương thực lần này có bao nhiêu. Giả dụ số lương thực này đem cho 1 tửu lầu thì thật là một con số to lớn, nhưng nếu chia đều cho các vị ngồi đây, thì lại rất là có hạn, chắc chắn không cầm cự được tới khi thu hoạch vụ thu đâu.
Mọi người gật đầu lia lịa.
Tề Phong hỏi:
- Xin hỏi Kinh Tế Sử có kế hay gì chăng?
Lý Kỳ cười nói:- Nếu như các vị tin tưởng ta, ta cam đoan nhất định sẽ kéo thấp giá lương thực xuống, tuy nhiên, việc này cần có sự ủng hộ của các vị.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Trương Xuân Nhi nói:
- Chẳng hay Kinh Tế Sử muốn chúng tôi làm gì?
Lý Kỳ khẽ mỉm cười nói:
- Rất đơn giản, các vị chỉ cần làm được hai điểm, thứ nhất, không được tới chỗ bọn thương lái kia mua lương thực, cho dù là một hạt gạo thì cũng không được mua, thứ hai, tăng hết giá các món ăn lên, tăng thật mạnh vào, giá rượu cũng phải tăng.
Mọi người nghe xong thấy bối rối, là ngươi đang giúp bọn ta, hay đang giúp bọn chúng đây!Phàn Thiếu Bạch nói:
- Nhưng chúng tôi đều đã không còn lương thực rồi, cùng lắm cũng chỉ cầm cự được 7, 8 ngày thôi.
Lý Kỳ xua tay nói:
- Không không không, chúng ta đẩy giá lên cao, khách hàng chắc chắn sẽ tới ít, cầm cự độ mười mấy ngày không thành vấn đề, nếu thực sự gặp khó khăn thì cứ tới tìm ta, ta sẽ cấp lương thực cho các vị, các vị chỉ cần giữ nguyên cái giá đó là được.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 950-2: Giá lương thực kinh hoàng (2)
10.0/10 từ 34 lượt.