Bắc Tống Phong Lưu
Chương 940: Khẩu chiến kịch liệt
Quần thần thấy Triệu Giai nói thế, trong lòng thầm đắc ý. Ân oán giữa Triệu Gia và Lý Kỳ có lẽ mọi người đều biết. Lý Kỳ về hưu, y là người vui nhất.
Hột Thạch Liệt Bột Hách mỉm cười nhìn về phía Triệu Giai, nói:
- Điện hạ, bất kỳ vị quan nào của quý quốc về hưu đều là chuyện nhà của các vị, chúng ta đương nhiên không có quyền tới hỏi, nhưng trừ Kinh tế sử ra. Nên nhớ, ban đầu là Kinh tế sử ở trước mặt Thái tổ chúng ta đã hứa hẹn, thúc đẩy liên kinh Kim Tống. Bây giờ một câu của các ngươi là cho người ta về hưu. Nếu chúng ta ngay cả hỏi cũng không hỏi, liệu có phải sẽ khiến người ta cảm thấy Kim quốc chúng ta không xem trọng liên minh Kim Tống không?
Đồng Quán cười nói:
- Đâu có, đâu có, Kim sứ thần chớ vội trách móc. Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Vận Vương điện hạ vừa rồi cũng là chưa hiểu rõ mới như vậy. Quý quốc vì chuyện này mà phái người tới, vì vậy có thể thấy được thành ý của quý quốc.
Triệu Giai thấy Đồng Quán ra mặt, đương nhiên cũng không tiện nhiều lời, tức giận hừ một tiếng, đứng về chỗ cũ.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:
- Vẫn là Quảng Dương Quận vương hiểu chuyện. Vậy không biết Kinh tế sử rốt cuộc là đã phạm phải lỗi gì? Lẽ nào là việc thiết lập kinh tế của hắn đã xảy ra lỗi lớn, dẫn tới việc này?
Hoàng Tín Nhân liền nói:
- Cũng không phải như thế. Điểm này xin quý quốc yên tâm, về việc thiết lập kinh tế của Tống Kim không vì Lý Kỳ nghỉ hưu mà bị bất kỳ ảnh hưởng nào?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Vậy, rốt cuộc là vì sao? Thực không dám giấu, Hoàng thượng chúng ta hiện giờ vẫn rất tin tưởng Kinh tế sử. Cho nên, xin các vị có thể nói rõ nguyên nhân trong đó, ta cũng dễ trở về phụng mệnh.
Tống Mặc Tuyền liền bước ra nói:
- Lý Kỳ, hắn dựa vào tân pháp, phân công gian nịnh, giết uổng quan viên, tội không thể tha thứ. Về hưu với hắn đã là hoàng ân bao la rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nhướn mày nói:
- Hóa ra là như vậy! Vậy chuyện này liên quan tới việc thiết lập kinh tế, không biết Kinh tế sử vì sao mà lại giết uổng quan viên?
- Chuyện ….
Tống Mặc Tuyền muốn nói nhưng lại thôi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách lại nói:
- Chớ không phải lời đồn trong dân gian của quý quốc đều là thật sao?
Tống Huy Tông bình thản hỏi:
- Không biết là đồn đại thế nào?
Hột Thạch Liệt Bột Hách chắp tay nói:
- Hồi Bệ hạ, từ lúc vượt sông Hoàng Hà, ta đã nghe thấy nhiều lời đồn về chuyện Kinh tế sử nghỉ hưu. Không ít người nói, sở dĩ Kinh tế sử về hưu chỉ là vì giết chết mấy tham quan, không biết có thật không?
Tống Huy Tông trầm ngâm nói:
- Là như thế, mà lại không phải như thế?
Hột Thạch Liệt Bột Hách bật cười, nói:
- Nếu thực như vậy, vậy ta chỉ có thể thấy tiếc nuối. Xem ra Kim quốc chúng ta phải xem xét lại minh ước với quý quốc rồi.
Lục Bách Hiểu tức giận nói:
- Nực cười, lời này của ngươi là có ý gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Lẽ nào ta nói còn chưa rõ sao?
Dừng lại một chút, y lại quay sang Viên Hồng nói:
- Xem ra tiếng Hán của ta vẫn chưa tốt. Ngươi thay ta nói lại một lần đi.
Tưởng Đạo Ngôn đứng ra nói:
- Không cần, chúng ta nghe hiểu cả, thực sự là có chuyện này. Nhưng các ngươi chưa biết tình hình nước Đại Tống ta, chớ kết luận nguông cuồng, nếu không quá quá là võ đoán. Điều này lẽ nào chính là “xem trọng” mà các ngươi đã nói sao?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:
- Vậy mời vị đại nhân này giải thích cho ta nghe xem.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Tổ huấn của triều ta có nói “Một, bảo vệ con cháu Sài thị. Hai, không giết sỹ phu. Ba, không tăng thêm phú cho nông điền. Ô hô! Nếu cả ba thứ này không gọi là thịnh đức cũng không được”. Điều thứ hai trong đó đã nói rất rõ không thể giết chết sỹ phu. Mà Đại Tống ta từ khi khai quốc đến nay cũng chưa từng giết chết sỹ tử. Tuy nhiên, Lý Kỳ đã làm tổn hại tổ huấn, biết luật phạm luật, nếu không trừng phạt há chẳng phải là vi phạm tổ huấn sao? Tin chắc trên dưới quý quốc cũng không thể vi phạm lời của Thái tổ các ngươi chứ?
Quần thần đều cười, tinh thần vô cùng đắc ý.
- Hóa ra là như vậy.
Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu, nói:
- Nếu thực sự như vậy, vậy ta chỉ có thể bày tò sự lo lắng về liên minh Tống Kim. Ban đầu Thái tổ ta bằng lòng kết liên minh huynh đệ với quý quốc, một điểm rất quan trọng trong đó, chính là vì người thiên hạ đều nói quý quốc tôn trọng lễ nghi. Nhưng hiện giờ, có lẽ phải gọi là bang lưu manh mới đúng.
- To gan.
Tưởng Đạo Ngôn tức giận quát:
- Ngươi dám làm nhục Đại Tống ta như vậy, tội không thể tha.
Hắn ta nói xong liền quay sang Tống Huy Tông nói:
- Hoàng thượng, người này loạn ngôn sỉ nhục Đại Tống, xin Hoàng thượng trách phạt người này.
Tống Huy Tông long nhan nhướn lên nói:
- Kim sứ thần, dù Trẫm rất xem trọng tình hữu nghị với quý quốc. Nhưng ngươi bây giờ nếu không nói ra cái vế sau đó, dù Trẫm muốn tha cho ngươi, e là văn võ khắp triều của Trẫm cũng không thể tha cho ngươi được.
Hột Thạch Liệt Bột Hách liếc nhìn mọi người một cách khinh bỉ, nói:
- Ta đã từng nghe nói một câu lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Thái Kinh vẫn luôn cúi đầu, vừa nghe thấy câu này, bỗng ngẩng đầu lên, đúng lúc Cao Cầu cũng nhìn về phía ông. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Hột Thạch Liệt Bột Hách lại nói:
- Sở dĩ Thái tổ Thánh thượng ta tôn trọng quý quốc, đó chính là vì kính trọng người đọc sách của quý quốc. Bởi vì người ngoài đều nói người đọc sách của quý quốc đầy rẫy thiên hạ. Thái tổ ta cho rằng người đọc sách có thể hiểu chuyện, biết thị phi, có thể hưng quốc an bang, có thể tạo phúc cho dân. Nhưng bây giờ xem ra, Thái tổ Thánh thượng ta đã nhìn lầm người rồi. Người đọc sách này không những không thể hưng quốc an bang, mà chính là loạn thần tặc tử, có thể họa hại quốc gia, có thể bức hại dân chúng. Người Nữ Chân ta dù không đọc qua sách gì, nhưng đều là đàn ông cứng rắn. Nếu để họ biết, họ sẽ thấy những người họ luôn kính tróng lại là loại người vô dỉ, chắc chắn sẽ rất hối hận.
Tống Mặc Tuyền nghe xong liền tái mặt đi, tức giận nói:
- Nói bậy! Ngươi rõ ràng chính là đang miệt thị, bịa đặt, nói bậy nói bạ. Ngươi ăn nói lỗ mãng với Đại Tống ta như vậy, Tống Mặc Tuyền ta dù có phải liều cái mạng già này với ngươi cũng bảo vệ sự tôn nghiêm của sỹ tử thiên hạ.
Trưởng Đạo Ngôn nói:
- Nói rất hay, Hoàng thượng, vi thần cầu xin nhốt người này vào đại lao.
……….
Đại thần liên can đều lần lượt đứng lên, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Hột Thạch Liệt Bột Hách.
- Người đọc sách?
Hột Thạch Liệt Bột Hách chỉ vào đám người Tống Mặc Tuyền, cười ha hả.
Tống Huy Tông nheo mắt, nói:
- Ngươi cười cái gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Bệ hạ, vừa rồi thần tử của Bệ hạ nói ta nói xấu bịa đặt, nhưng ta vừa nói đều là họ nói cho ta biết.
Tống Mặc Tuyền nổi trận lôi đình nói:
- Chúng ta sao có thể tin được những lời này?
Sắc mặt Hột Thạch Liệt Bột Hách liền tái đi, nghiêm túc nói:
- Xin hỏi Tống học sĩ, ta vừa rồi hỏi, Kinh tế sử bởi vì giết mấy tên tham quan ô lại liền bị về hưu. Các ngươi thừa nhận có chuyện này, không biết ta có nhớ lầm không?
Tống Mặc Tuyền nói:
- Đúng thì thế nào? Ta ….
- Đúng là được rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách đưa tay ra cắt lời ông, nói:
- Sau đó, các ngươi lại nói tổ huấn của các ngươi đã nói không thể giết sỹ phu, không thể giết chết sỹ tử, là đúng chứ?
- Đây là tổ huấn. Chúng ta không dám nói linh tinh.
Tống Mặc Tuyền đáp.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Vậy thì không phải rồi, là các ngươi so sánh người đọc sách ngang hàng với những tham quan vô lại đó với nhau. Như vậy trái lại, ta liệu có thể nhận thấy, cái gọi là người đọc sách, sỹ phu chính là một đám quan tham ô lại không? Thậm chí ta còn nghe thấy những người đó không chỉ câu kết giặc cỏ, còn sai người đóng giả giặc có cướp bóc người dân của mình. Xem nhẹ mạng người, nếu những điều này đều là sự thật, dám hỏi Tống học sỹ, loại người này lẽ nào còn không thể gọi là loạn thần tặc tử họa nước hại dân? Vậy rốt cuộc người thế nào mới trở thành loạn thần tặc tử? Ta có lẽ đều theo lời các ngươi mà nói, sai ở chỗ nào? Nếu Bệ hạ muốn trừng phạt ta, e là trước tiên phải trừng phạt các ngươi mới đúng.
Lời này nói ra, cả đại điện đều lặng ngắt như tờ.
Đám người Tống Mặc Tuyền càng ngây ra như phỗng.
Không thể không nói, chiêu này của Hột Thạch Liệt Bột Hách mượn lực mà đánh, thực sự là quá tuyệt vời. Nếu ngươi không phải quy hoạch những tham quan ô lại đó vào người đọc sách, sỹ phu, vậy thì Lý Kỳ không thể xem là vi phạm tổ huấn. Lý Kỳ về hưu rõ ràng chính là phán sai tội. Tuy nhiên, nếu người đặt những tên tham quan lô lại đó vào cùng với sỹ phu mà luận, vậy thì sỹ phu không phải là con sâu làm rầu nồi canh sao? Loạn thần tặc tử, còn có danh vọng gì đáng nói? Thử hỏi ai dám tin vào lễ nghi như vậy, nói là đám lưu manh cũng không hề sai.
Thái Thao quay sang Thái Kinh nói nhỏ:
- Cha, người này sao bỗng nhiên lại trở lên biết ăn nói như vậy. Hơn nữa, giọng điệu này hình như là đã từng rất quen.
Thái Kinh nhắm hai mắt lại, nói:
- Lẽ nào con còn không nghe ra sao? Có cao nhân này đứng sau giúp đỡ, trong thiên hạ có thể đứng ở đại điện này, học sỹ Đại Tống ta nói á khẩu không nói được cũng chỉ có một người mà thôi.
Thái Thao trợn trừng hai mắt, nói:
- Lẽ nào là hắn?
- Ngoài tên tiểu tử đó ra, còn có thể có ai?
Thái Kinh khẽ lắc đầu, nói:
- Xem ra hắn đã chuẩn bị thu lưới rồi. Cũng hay, cũng hay.
Sảng khoái! Thật là quá sảng khoái! Hột Thạch Liệt Bột Hách trước đây có lẽ đã từng thấy những người này ăn nói khéo lẽo cỡ não, tuy nhiên hôm nay lại bị y nói cho á khẩu. Cảm giác này thực sự là quá tuyệt. Liền nói:
- Các vị Đại học sỹ, sao lại không nói gì thế? Thứ cho ta ngu dốt, dù sao các vị là có ý gì? Xin nói rõ, ta sẽ trở về phụng mệnh.
- Chuyện ….
Bắc Tống Phong Lưu
Hột Thạch Liệt Bột Hách mỉm cười nhìn về phía Triệu Giai, nói:
- Điện hạ, bất kỳ vị quan nào của quý quốc về hưu đều là chuyện nhà của các vị, chúng ta đương nhiên không có quyền tới hỏi, nhưng trừ Kinh tế sử ra. Nên nhớ, ban đầu là Kinh tế sử ở trước mặt Thái tổ chúng ta đã hứa hẹn, thúc đẩy liên kinh Kim Tống. Bây giờ một câu của các ngươi là cho người ta về hưu. Nếu chúng ta ngay cả hỏi cũng không hỏi, liệu có phải sẽ khiến người ta cảm thấy Kim quốc chúng ta không xem trọng liên minh Kim Tống không?
Đồng Quán cười nói:
- Đâu có, đâu có, Kim sứ thần chớ vội trách móc. Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi. Vận Vương điện hạ vừa rồi cũng là chưa hiểu rõ mới như vậy. Quý quốc vì chuyện này mà phái người tới, vì vậy có thể thấy được thành ý của quý quốc.
Triệu Giai thấy Đồng Quán ra mặt, đương nhiên cũng không tiện nhiều lời, tức giận hừ một tiếng, đứng về chỗ cũ.
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:
- Vẫn là Quảng Dương Quận vương hiểu chuyện. Vậy không biết Kinh tế sử rốt cuộc là đã phạm phải lỗi gì? Lẽ nào là việc thiết lập kinh tế của hắn đã xảy ra lỗi lớn, dẫn tới việc này?
Hoàng Tín Nhân liền nói:
- Cũng không phải như thế. Điểm này xin quý quốc yên tâm, về việc thiết lập kinh tế của Tống Kim không vì Lý Kỳ nghỉ hưu mà bị bất kỳ ảnh hưởng nào?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Vậy, rốt cuộc là vì sao? Thực không dám giấu, Hoàng thượng chúng ta hiện giờ vẫn rất tin tưởng Kinh tế sử. Cho nên, xin các vị có thể nói rõ nguyên nhân trong đó, ta cũng dễ trở về phụng mệnh.
Tống Mặc Tuyền liền bước ra nói:
- Lý Kỳ, hắn dựa vào tân pháp, phân công gian nịnh, giết uổng quan viên, tội không thể tha thứ. Về hưu với hắn đã là hoàng ân bao la rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nhướn mày nói:
- Hóa ra là như vậy! Vậy chuyện này liên quan tới việc thiết lập kinh tế, không biết Kinh tế sử vì sao mà lại giết uổng quan viên?
- Chuyện ….
Tống Mặc Tuyền muốn nói nhưng lại thôi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách lại nói:
- Chớ không phải lời đồn trong dân gian của quý quốc đều là thật sao?
Tống Huy Tông bình thản hỏi:
- Không biết là đồn đại thế nào?
Hột Thạch Liệt Bột Hách chắp tay nói:
- Hồi Bệ hạ, từ lúc vượt sông Hoàng Hà, ta đã nghe thấy nhiều lời đồn về chuyện Kinh tế sử nghỉ hưu. Không ít người nói, sở dĩ Kinh tế sử về hưu chỉ là vì giết chết mấy tham quan, không biết có thật không?
Tống Huy Tông trầm ngâm nói:
- Là như thế, mà lại không phải như thế?
Hột Thạch Liệt Bột Hách bật cười, nói:
- Nếu thực như vậy, vậy ta chỉ có thể thấy tiếc nuối. Xem ra Kim quốc chúng ta phải xem xét lại minh ước với quý quốc rồi.
Lục Bách Hiểu tức giận nói:
- Nực cười, lời này của ngươi là có ý gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Lẽ nào ta nói còn chưa rõ sao?
Dừng lại một chút, y lại quay sang Viên Hồng nói:
- Xem ra tiếng Hán của ta vẫn chưa tốt. Ngươi thay ta nói lại một lần đi.
Tưởng Đạo Ngôn đứng ra nói:
- Không cần, chúng ta nghe hiểu cả, thực sự là có chuyện này. Nhưng các ngươi chưa biết tình hình nước Đại Tống ta, chớ kết luận nguông cuồng, nếu không quá quá là võ đoán. Điều này lẽ nào chính là “xem trọng” mà các ngươi đã nói sao?
Hột Thạch Liệt Bột Hách cười ha hả nói:
- Vậy mời vị đại nhân này giải thích cho ta nghe xem.
Tưởng Đạo Ngôn nói:
- Tổ huấn của triều ta có nói “Một, bảo vệ con cháu Sài thị. Hai, không giết sỹ phu. Ba, không tăng thêm phú cho nông điền. Ô hô! Nếu cả ba thứ này không gọi là thịnh đức cũng không được”. Điều thứ hai trong đó đã nói rất rõ không thể giết chết sỹ phu. Mà Đại Tống ta từ khi khai quốc đến nay cũng chưa từng giết chết sỹ tử. Tuy nhiên, Lý Kỳ đã làm tổn hại tổ huấn, biết luật phạm luật, nếu không trừng phạt há chẳng phải là vi phạm tổ huấn sao? Tin chắc trên dưới quý quốc cũng không thể vi phạm lời của Thái tổ các ngươi chứ?
Quần thần đều cười, tinh thần vô cùng đắc ý.
- Hóa ra là như vậy.
Hột Thạch Liệt Bột Hách gật đầu, nói:
- Nếu thực sự như vậy, vậy ta chỉ có thể bày tò sự lo lắng về liên minh Tống Kim. Ban đầu Thái tổ ta bằng lòng kết liên minh huynh đệ với quý quốc, một điểm rất quan trọng trong đó, chính là vì người thiên hạ đều nói quý quốc tôn trọng lễ nghi. Nhưng hiện giờ, có lẽ phải gọi là bang lưu manh mới đúng.
- To gan.
Tưởng Đạo Ngôn tức giận quát:
- Ngươi dám làm nhục Đại Tống ta như vậy, tội không thể tha.
Hắn ta nói xong liền quay sang Tống Huy Tông nói:
- Hoàng thượng, người này loạn ngôn sỉ nhục Đại Tống, xin Hoàng thượng trách phạt người này.
Tống Huy Tông long nhan nhướn lên nói:
- Kim sứ thần, dù Trẫm rất xem trọng tình hữu nghị với quý quốc. Nhưng ngươi bây giờ nếu không nói ra cái vế sau đó, dù Trẫm muốn tha cho ngươi, e là văn võ khắp triều của Trẫm cũng không thể tha cho ngươi được.
Hột Thạch Liệt Bột Hách liếc nhìn mọi người một cách khinh bỉ, nói:
- Ta đã từng nghe nói một câu lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Thái Kinh vẫn luôn cúi đầu, vừa nghe thấy câu này, bỗng ngẩng đầu lên, đúng lúc Cao Cầu cũng nhìn về phía ông. Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Hột Thạch Liệt Bột Hách lại nói:
- Sở dĩ Thái tổ Thánh thượng ta tôn trọng quý quốc, đó chính là vì kính trọng người đọc sách của quý quốc. Bởi vì người ngoài đều nói người đọc sách của quý quốc đầy rẫy thiên hạ. Thái tổ ta cho rằng người đọc sách có thể hiểu chuyện, biết thị phi, có thể hưng quốc an bang, có thể tạo phúc cho dân. Nhưng bây giờ xem ra, Thái tổ Thánh thượng ta đã nhìn lầm người rồi. Người đọc sách này không những không thể hưng quốc an bang, mà chính là loạn thần tặc tử, có thể họa hại quốc gia, có thể bức hại dân chúng. Người Nữ Chân ta dù không đọc qua sách gì, nhưng đều là đàn ông cứng rắn. Nếu để họ biết, họ sẽ thấy những người họ luôn kính tróng lại là loại người vô dỉ, chắc chắn sẽ rất hối hận.
Tống Mặc Tuyền nghe xong liền tái mặt đi, tức giận nói:
- Nói bậy! Ngươi rõ ràng chính là đang miệt thị, bịa đặt, nói bậy nói bạ. Ngươi ăn nói lỗ mãng với Đại Tống ta như vậy, Tống Mặc Tuyền ta dù có phải liều cái mạng già này với ngươi cũng bảo vệ sự tôn nghiêm của sỹ tử thiên hạ.
Trưởng Đạo Ngôn nói:
- Nói rất hay, Hoàng thượng, vi thần cầu xin nhốt người này vào đại lao.
……….
Đại thần liên can đều lần lượt đứng lên, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc Hột Thạch Liệt Bột Hách.
- Người đọc sách?
Hột Thạch Liệt Bột Hách chỉ vào đám người Tống Mặc Tuyền, cười ha hả.
Tống Huy Tông nheo mắt, nói:
- Ngươi cười cái gì?
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Bệ hạ, vừa rồi thần tử của Bệ hạ nói ta nói xấu bịa đặt, nhưng ta vừa nói đều là họ nói cho ta biết.
Tống Mặc Tuyền nổi trận lôi đình nói:
- Chúng ta sao có thể tin được những lời này?
Sắc mặt Hột Thạch Liệt Bột Hách liền tái đi, nghiêm túc nói:
- Xin hỏi Tống học sĩ, ta vừa rồi hỏi, Kinh tế sử bởi vì giết mấy tên tham quan ô lại liền bị về hưu. Các ngươi thừa nhận có chuyện này, không biết ta có nhớ lầm không?
Tống Mặc Tuyền nói:
- Đúng thì thế nào? Ta ….
- Đúng là được rồi.
Hột Thạch Liệt Bột Hách đưa tay ra cắt lời ông, nói:
- Sau đó, các ngươi lại nói tổ huấn của các ngươi đã nói không thể giết sỹ phu, không thể giết chết sỹ tử, là đúng chứ?
- Đây là tổ huấn. Chúng ta không dám nói linh tinh.
Tống Mặc Tuyền đáp.
Hột Thạch Liệt Bột Hách nói:
- Vậy thì không phải rồi, là các ngươi so sánh người đọc sách ngang hàng với những tham quan vô lại đó với nhau. Như vậy trái lại, ta liệu có thể nhận thấy, cái gọi là người đọc sách, sỹ phu chính là một đám quan tham ô lại không? Thậm chí ta còn nghe thấy những người đó không chỉ câu kết giặc cỏ, còn sai người đóng giả giặc có cướp bóc người dân của mình. Xem nhẹ mạng người, nếu những điều này đều là sự thật, dám hỏi Tống học sỹ, loại người này lẽ nào còn không thể gọi là loạn thần tặc tử họa nước hại dân? Vậy rốt cuộc người thế nào mới trở thành loạn thần tặc tử? Ta có lẽ đều theo lời các ngươi mà nói, sai ở chỗ nào? Nếu Bệ hạ muốn trừng phạt ta, e là trước tiên phải trừng phạt các ngươi mới đúng.
Lời này nói ra, cả đại điện đều lặng ngắt như tờ.
Đám người Tống Mặc Tuyền càng ngây ra như phỗng.
Không thể không nói, chiêu này của Hột Thạch Liệt Bột Hách mượn lực mà đánh, thực sự là quá tuyệt vời. Nếu ngươi không phải quy hoạch những tham quan ô lại đó vào người đọc sách, sỹ phu, vậy thì Lý Kỳ không thể xem là vi phạm tổ huấn. Lý Kỳ về hưu rõ ràng chính là phán sai tội. Tuy nhiên, nếu người đặt những tên tham quan lô lại đó vào cùng với sỹ phu mà luận, vậy thì sỹ phu không phải là con sâu làm rầu nồi canh sao? Loạn thần tặc tử, còn có danh vọng gì đáng nói? Thử hỏi ai dám tin vào lễ nghi như vậy, nói là đám lưu manh cũng không hề sai.
Thái Thao quay sang Thái Kinh nói nhỏ:
- Cha, người này sao bỗng nhiên lại trở lên biết ăn nói như vậy. Hơn nữa, giọng điệu này hình như là đã từng rất quen.
Thái Kinh nhắm hai mắt lại, nói:
- Lẽ nào con còn không nghe ra sao? Có cao nhân này đứng sau giúp đỡ, trong thiên hạ có thể đứng ở đại điện này, học sỹ Đại Tống ta nói á khẩu không nói được cũng chỉ có một người mà thôi.
Thái Thao trợn trừng hai mắt, nói:
- Lẽ nào là hắn?
- Ngoài tên tiểu tử đó ra, còn có thể có ai?
Thái Kinh khẽ lắc đầu, nói:
- Xem ra hắn đã chuẩn bị thu lưới rồi. Cũng hay, cũng hay.
Sảng khoái! Thật là quá sảng khoái! Hột Thạch Liệt Bột Hách trước đây có lẽ đã từng thấy những người này ăn nói khéo lẽo cỡ não, tuy nhiên hôm nay lại bị y nói cho á khẩu. Cảm giác này thực sự là quá tuyệt. Liền nói:
- Các vị Đại học sỹ, sao lại không nói gì thế? Thứ cho ta ngu dốt, dù sao các vị là có ý gì? Xin nói rõ, ta sẽ trở về phụng mệnh.
- Chuyện ….
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 940: Khẩu chiến kịch liệt
10.0/10 từ 34 lượt.