Bắc Tống Phong Lưu
Chương 897-2: Đánh một trận ra trò (2)
Lý Kỳ dặn dò xong, lại hướng mắt về phía cuộc đấu, thấy Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt phối hợp vô cùng ăn ý, cũng chính bởi vì thế, bọn họ mới liên tiếp hóa giải được những đòn tấn công sắc bén của Tửu Quỷ. Thầm nghĩ, Hoàng Thượng trọng thị Chiết Gia Quân đến vậy. Nếu như Nhạc Phi có thể trở thành rể của Chiết Gia Quân, thì y sẽ có một chỗ dựa vững chắc, rất có lợi cho tiền đồ của y, và cũng cực kì có lợi cho ta nữa, sao ta không sớm nghĩ ra nhỉ.
Nghĩ đến đây, hắn cười thầm khoái trá, đoạn nhẹ nhàng ngồi tới gần chỗ Chiết Khả Tồn, khẽ nói:
- Chiết tướng quân, Chiết tướng quân?
Chiết Khả Tồn đang nhập tâm quan sát cuộc đấu, cho tới khi Lý Kỳ gọi câu thứ hai thì mới phản ứng lại, tò mò hỏi:
- Bộ Soái, ngài có việc gì?
Mẹ kiếp! Phí cả biểu cảm của ta. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ta muốn hỏi thăm một việc.
- Việc gì?
- Con bé Nguyệt Mỹ đã có hôn phối chưa?
Con bé? Ngươi hơn nó được mấy tuổi chứ! Chiết Khả Tồn cười chua xót trong lòng. Nhưng ngẫm ra, nếu như dựa vào vai vế thì Lý Kỳ đúng là có thể xưng hô như vậy. Đoạn lắc đầu nói:
- Vẫn chưa có.
Lý Kỳ mừng thầm trong lòng, lại nói tiếp:
- Vậy ông thấy Nhạc Phi thế nào?
Chiết Khả Tồn nói:
- Rất tốt, hữu dũng hữu mưu, hơn nữa lại trọng tình trọng nghĩa, ta rất thích cậu ta.
- Thật sao? Trọng tình trọng nghĩa cũng bị ngươi nhìn ra. Chiết tướng quân, con mắt ông quả là độc đó.
Lý Kỳ cười ha hả nói.
- Độc?
- Đúng, tức là khả năng quan sát của ông rất tốt ý.
Chủng Sư Đạo đột nhiên nói:
- Lý Kỳ, tiểu tử ngươi không phải là đang muốn Khả Tồn gả Mỹ Nguyệt cho Nhạc Phi đó chứ.
Lý Kỳ cười khà khà nói:
- Đúng là có ý đó.
Chiết Khả Tồn “A” một tiếng, lúng ta lúng túng nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ khẽ cau mày nói:
- Sao nào? Lẽ nào ngươi thấy Nhạc Phi không xứng với Mỹ Nguyệt?
- À không không.
Chiết Khả Tồn ngượng ngùng nói:
- Thực ra Mỹ Nguyệt tuổi không còn nhỏ, cũng nên kết hôn rồi, bọn ta cũng giúp nó không ít, nhưng con bé này tính tình cứng rắn, chỉ có cha nó mới có thể áp đặt được nó.
Lý Kỳ nhíu mày lại.
Chủng Sư Đạo vuốt râu cười nói:
- Khả Tồn, vậy ông có vừa ý với thằng học trò cưng này của ta không?
Chiết Khả Tôn đáp:
- Đương nhiên là vừa ý, Nhạc Phi sau này nhất định sẽ là rường cột của Đại Tống ta.
Chủng Sư Đạo vừa cười vừa gật đầu nói:
- Con bé Nguyệt Mỹ này lão phu cũng biết, nếu như nói trước mặt đông người, e rằng không ổn. Thế này đi, ông đi thăm dò ý nó trước, lão phu cũng nhân tiện hỏi ý Nhạc Phi, nếu như hai đứa nó đồng ý, thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu chỉ có một đứa đồng ý, thì thôi bỏ qua, không làm tổn thương thể diện hai bên.
Chiết Khả Tồn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:
- Được, vậy cứ làm theo cách của Chủng công đi.
Không không không đúng, cái chủ ý này rõ ràng là do ta nghĩ ra, thế nào mà đến cuối lại không có ta trong đó nữa. Tên Chủng công này thật không ra gì, lại còn dám cướp thông gia với ta, thật là già rồi mà không gương mẫu. Lý Kỳ bị gạt sang một bên, lại thấy Chủng Sư Đạo đột nhiên thò chân vào, lại còn lấy danh nghĩa là sư phụ của Nhạc Phi, rõ ràng là tới cướp mối làm ăn. Nếu như Nhạc Phi lấy danh nghĩa là đồ đệ của Chủng Sư Đạo đến hỏi cưới Chiết Mỹ Nguyệt, thì rõ ràng đó là việc riêng giữa Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân, còn nếu như Nhạc Phi lấy danh nghĩa là thuộc hạ của Lý Kỳ đến hỏi cưới Chiết Mỹ Nguyệt, thì hắn và Chiết Gia Quân sẽ được tăng thêm một tầng quan hệ. Cùng một mục đích, quá trình thay đổi, kết quả cũng thay đổi theo.
Lý Kỳ lại thấy hai người nói về việc này hăng say thế, bĩu môi một cái, buồn bã ngồi quay về chỗ cũ, hai mắt rưng rưng, chỉ biết than gừng càng già càng cay! Nhưng nghĩ lại cũng chẳng sao, còn có Nhạc Phiên, mặc dù y không được như ca ca của mình, nhưng cũng là người nổi bật trong cấm quân. Lát nữa lại hỏi dò xem Chiết Gia Quân còn có thiếu nữ nào chưa kết hôn không, Chủng Gia Quân cũng sẽ đi hỏi, nha đầu ngươi cướp đi thần tượng của ta, vậy cũng phải bù cho ta một người chứ.
Lúc này, phía sau đột nhiên có người nói:
- Bộ Soái, đã có thứ ngài cần.
Lý Kỳ vui vẻ nói:
…
Trong cuộc đấu, 3 người vẫn đánh rất căng thẳng. Chẳng ai có cách để đánh ngã đối phương. Nhưng Chiết Mỹ Nguyệt dù sao cũng là nữ nhân, thể lực bắt đầu giảm sút. Còn Tửu Quỷ một mình chọi hai, nhưng càng đánh càng hăng, động tác cũng ngày một nhanh, dần dần chiếm được thế thượng phong. Con dao găm bên tay trái bay múa như bướm lượn vậy, linh động vô cùng.
Nhưng đúng vào lúc này, Tửu Quỷ bỗng trợn trừng mắt, trông như cái chuông đồng, hai bên mép rung lên bần bật, đoạn đột ngột ném thanh đại kiếm về phía Nhạc Phi, tay trái vung ra.
Chiết Mỹ Nguyệt nghĩ rằng gã dùng dao găm làm ám khí, sợ đến mức vội vã né sang một bên.
- Ha ha, nhóc con, ngươi bị lừa rồi!
Tửu Quỷ nhìn Chiết Mỹ Nguyệt làm cái vẻ mặt hài hước, rồi co cẳng bỏ chạy.
Biến cố này khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Khi bọn họ còn chưa kịp định thần, Tửu Quỷ đã lao tới trước mặt Lý Kỳ, nhún người nhảy tót lên, còn chưa đợi tên lính đứng sau Lý Kỳ kịp phản xạ, một vò rượu đã nằm gọn trong tay Tửu Quỷ.
Lại thấy gã một vẻ mặt nghiêm túc nói với tên lính kia:
- Quân lệnh như sơn, Bộ Soái rõ ràng hạ lệnh không được uống rượu, ngươi thân là cấm quân, phải lấy mình làm gương, sao có thể uống trộm như vậy?
Nói rồi gã uống ừng ực một hơi, đoạn lau cằm nói:
- Ta không phải, nên ta được uống.
Tên lính kia oan ức nhìn Lý Kỳ, như thể muốn nói, ta đâu có biết gì đâu!
Lý Kỳ biết lời vừa rồi của gã là nói với mình, nên chỉ vừa cười vừa lắc đầu, đứng lên nhìn về phía Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt đang đứng chôn chân ngơ ngác, nói:
- Được rồi, được rồi, tỉ thí đến đây là kết thúc, các ngươi cũng mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi.
- Không đánh nữa, không đánh nữa, có rượu uống rồi, ai còn sức mà chơi với các ngươi.
Nhạc Phi ngây người ra, thầm nghĩ, bọn ta hai người đánh một, mà còn không thể thắng nổi, thì cũng bằng như thua rồi, nếu tiếp tục dùng dằng thì chỉ làm tình hình càng trở nên khó coi. Đoạn nhìn Chiết Mỹ Nguyệt chắp tay nói:
- Đa tạ tam nương vừa rồi ra tay giúp đỡ.
Chiết Mỹ Nguyệt cũng chắp tay nói:
- Phải là ta nên cảm tạ huynh mới đúng.
Mẹ kiếp! Có kịch hay xem đây! Tiếc rằng ông tơ không phải là ta! Lý Kỳ thấy vẻ tâm đầu ý hợp của Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt, trong lòng như rớm máu.
Lúc này, một người bỗng nhiên kêu lên:
- Bộ Soái, ngài lẽ nào quên mất vẫn còn một trận tỉ thí nữa sao?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Chiết Ngạn Chất đứng dậy, thầm nghĩ, đúng rồi, mặc dù tỉ thí chưa phân thắng bại, nhưng Tửu Quỷ đúng là chỉ trong 3 chiêu đã đánh rụng cây trường thương trong tay Nhạc Phi, đoạn nhìn sang Mã Kiều.
Tửu Quỷ đột nhiên nói:
- Cuộc tỉ thí này không cần nữa, tiểu Kiều 1 chiêu là thắng.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cần biết rằng thương pháp của Chiết Ngạn Chất không kém gì Nhạc Phi. Nếu như ngươi không dùng cái chiêu ăn gian kia thì chưa chắc trong 3 chiêu đã đánh thắng Nhạc Phi, huống hồ lại là đồ đệ của ngươi.
Chiết Khả Tồn nghe xong rất không thoải mái. Nhưng ông ta dù sao cũng phải giữ phong thái của đại tướng quân, đoạn nhìn Chiết Ngạn Chất nói:
- Tỉ thí cho tốt!
- Vâng.
Bắc Tống Phong Lưu
Nghĩ đến đây, hắn cười thầm khoái trá, đoạn nhẹ nhàng ngồi tới gần chỗ Chiết Khả Tồn, khẽ nói:
- Chiết tướng quân, Chiết tướng quân?
Chiết Khả Tồn đang nhập tâm quan sát cuộc đấu, cho tới khi Lý Kỳ gọi câu thứ hai thì mới phản ứng lại, tò mò hỏi:
- Bộ Soái, ngài có việc gì?
Mẹ kiếp! Phí cả biểu cảm của ta. Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Ta muốn hỏi thăm một việc.
- Việc gì?
- Con bé Nguyệt Mỹ đã có hôn phối chưa?
Con bé? Ngươi hơn nó được mấy tuổi chứ! Chiết Khả Tồn cười chua xót trong lòng. Nhưng ngẫm ra, nếu như dựa vào vai vế thì Lý Kỳ đúng là có thể xưng hô như vậy. Đoạn lắc đầu nói:
- Vẫn chưa có.
Lý Kỳ mừng thầm trong lòng, lại nói tiếp:
- Vậy ông thấy Nhạc Phi thế nào?
Chiết Khả Tồn nói:
- Rất tốt, hữu dũng hữu mưu, hơn nữa lại trọng tình trọng nghĩa, ta rất thích cậu ta.
- Thật sao? Trọng tình trọng nghĩa cũng bị ngươi nhìn ra. Chiết tướng quân, con mắt ông quả là độc đó.
Lý Kỳ cười ha hả nói.
- Độc?
- Đúng, tức là khả năng quan sát của ông rất tốt ý.
Chủng Sư Đạo đột nhiên nói:
- Lý Kỳ, tiểu tử ngươi không phải là đang muốn Khả Tồn gả Mỹ Nguyệt cho Nhạc Phi đó chứ.
Lý Kỳ cười khà khà nói:
- Đúng là có ý đó.
Chiết Khả Tồn “A” một tiếng, lúng ta lúng túng nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ khẽ cau mày nói:
- Sao nào? Lẽ nào ngươi thấy Nhạc Phi không xứng với Mỹ Nguyệt?
- À không không.
Chiết Khả Tồn ngượng ngùng nói:
- Thực ra Mỹ Nguyệt tuổi không còn nhỏ, cũng nên kết hôn rồi, bọn ta cũng giúp nó không ít, nhưng con bé này tính tình cứng rắn, chỉ có cha nó mới có thể áp đặt được nó.
Lý Kỳ nhíu mày lại.
Chủng Sư Đạo vuốt râu cười nói:
- Khả Tồn, vậy ông có vừa ý với thằng học trò cưng này của ta không?
Chiết Khả Tôn đáp:
- Đương nhiên là vừa ý, Nhạc Phi sau này nhất định sẽ là rường cột của Đại Tống ta.
Chủng Sư Đạo vừa cười vừa gật đầu nói:
- Con bé Nguyệt Mỹ này lão phu cũng biết, nếu như nói trước mặt đông người, e rằng không ổn. Thế này đi, ông đi thăm dò ý nó trước, lão phu cũng nhân tiện hỏi ý Nhạc Phi, nếu như hai đứa nó đồng ý, thì đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu chỉ có một đứa đồng ý, thì thôi bỏ qua, không làm tổn thương thể diện hai bên.
Chiết Khả Tồn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói:
- Được, vậy cứ làm theo cách của Chủng công đi.
Không không không đúng, cái chủ ý này rõ ràng là do ta nghĩ ra, thế nào mà đến cuối lại không có ta trong đó nữa. Tên Chủng công này thật không ra gì, lại còn dám cướp thông gia với ta, thật là già rồi mà không gương mẫu. Lý Kỳ bị gạt sang một bên, lại thấy Chủng Sư Đạo đột nhiên thò chân vào, lại còn lấy danh nghĩa là sư phụ của Nhạc Phi, rõ ràng là tới cướp mối làm ăn. Nếu như Nhạc Phi lấy danh nghĩa là đồ đệ của Chủng Sư Đạo đến hỏi cưới Chiết Mỹ Nguyệt, thì rõ ràng đó là việc riêng giữa Chiết Gia Quân và Chủng Gia Quân, còn nếu như Nhạc Phi lấy danh nghĩa là thuộc hạ của Lý Kỳ đến hỏi cưới Chiết Mỹ Nguyệt, thì hắn và Chiết Gia Quân sẽ được tăng thêm một tầng quan hệ. Cùng một mục đích, quá trình thay đổi, kết quả cũng thay đổi theo.
Lý Kỳ lại thấy hai người nói về việc này hăng say thế, bĩu môi một cái, buồn bã ngồi quay về chỗ cũ, hai mắt rưng rưng, chỉ biết than gừng càng già càng cay! Nhưng nghĩ lại cũng chẳng sao, còn có Nhạc Phiên, mặc dù y không được như ca ca của mình, nhưng cũng là người nổi bật trong cấm quân. Lát nữa lại hỏi dò xem Chiết Gia Quân còn có thiếu nữ nào chưa kết hôn không, Chủng Gia Quân cũng sẽ đi hỏi, nha đầu ngươi cướp đi thần tượng của ta, vậy cũng phải bù cho ta một người chứ.
Lúc này, phía sau đột nhiên có người nói:
- Bộ Soái, đã có thứ ngài cần.
Lý Kỳ vui vẻ nói:
…
Trong cuộc đấu, 3 người vẫn đánh rất căng thẳng. Chẳng ai có cách để đánh ngã đối phương. Nhưng Chiết Mỹ Nguyệt dù sao cũng là nữ nhân, thể lực bắt đầu giảm sút. Còn Tửu Quỷ một mình chọi hai, nhưng càng đánh càng hăng, động tác cũng ngày một nhanh, dần dần chiếm được thế thượng phong. Con dao găm bên tay trái bay múa như bướm lượn vậy, linh động vô cùng.
Nhưng đúng vào lúc này, Tửu Quỷ bỗng trợn trừng mắt, trông như cái chuông đồng, hai bên mép rung lên bần bật, đoạn đột ngột ném thanh đại kiếm về phía Nhạc Phi, tay trái vung ra.
Chiết Mỹ Nguyệt nghĩ rằng gã dùng dao găm làm ám khí, sợ đến mức vội vã né sang một bên.
- Ha ha, nhóc con, ngươi bị lừa rồi!
Tửu Quỷ nhìn Chiết Mỹ Nguyệt làm cái vẻ mặt hài hước, rồi co cẳng bỏ chạy.
Biến cố này khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Khi bọn họ còn chưa kịp định thần, Tửu Quỷ đã lao tới trước mặt Lý Kỳ, nhún người nhảy tót lên, còn chưa đợi tên lính đứng sau Lý Kỳ kịp phản xạ, một vò rượu đã nằm gọn trong tay Tửu Quỷ.
Lại thấy gã một vẻ mặt nghiêm túc nói với tên lính kia:
- Quân lệnh như sơn, Bộ Soái rõ ràng hạ lệnh không được uống rượu, ngươi thân là cấm quân, phải lấy mình làm gương, sao có thể uống trộm như vậy?
Nói rồi gã uống ừng ực một hơi, đoạn lau cằm nói:
- Ta không phải, nên ta được uống.
Tên lính kia oan ức nhìn Lý Kỳ, như thể muốn nói, ta đâu có biết gì đâu!
Lý Kỳ biết lời vừa rồi của gã là nói với mình, nên chỉ vừa cười vừa lắc đầu, đứng lên nhìn về phía Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt đang đứng chôn chân ngơ ngác, nói:
- Được rồi, được rồi, tỉ thí đến đây là kết thúc, các ngươi cũng mệt rồi, xuống nghỉ ngơi đi.
- Không đánh nữa, không đánh nữa, có rượu uống rồi, ai còn sức mà chơi với các ngươi.
Nhạc Phi ngây người ra, thầm nghĩ, bọn ta hai người đánh một, mà còn không thể thắng nổi, thì cũng bằng như thua rồi, nếu tiếp tục dùng dằng thì chỉ làm tình hình càng trở nên khó coi. Đoạn nhìn Chiết Mỹ Nguyệt chắp tay nói:
- Đa tạ tam nương vừa rồi ra tay giúp đỡ.
Chiết Mỹ Nguyệt cũng chắp tay nói:
- Phải là ta nên cảm tạ huynh mới đúng.
Mẹ kiếp! Có kịch hay xem đây! Tiếc rằng ông tơ không phải là ta! Lý Kỳ thấy vẻ tâm đầu ý hợp của Nhạc Phi và Chiết Mỹ Nguyệt, trong lòng như rớm máu.
Lúc này, một người bỗng nhiên kêu lên:
- Bộ Soái, ngài lẽ nào quên mất vẫn còn một trận tỉ thí nữa sao?
Lý Kỳ quay đầu lại nhìn, thấy Chiết Ngạn Chất đứng dậy, thầm nghĩ, đúng rồi, mặc dù tỉ thí chưa phân thắng bại, nhưng Tửu Quỷ đúng là chỉ trong 3 chiêu đã đánh rụng cây trường thương trong tay Nhạc Phi, đoạn nhìn sang Mã Kiều.
Tửu Quỷ đột nhiên nói:
- Cuộc tỉ thí này không cần nữa, tiểu Kiều 1 chiêu là thắng.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cần biết rằng thương pháp của Chiết Ngạn Chất không kém gì Nhạc Phi. Nếu như ngươi không dùng cái chiêu ăn gian kia thì chưa chắc trong 3 chiêu đã đánh thắng Nhạc Phi, huống hồ lại là đồ đệ của ngươi.
Chiết Khả Tồn nghe xong rất không thoải mái. Nhưng ông ta dù sao cũng phải giữ phong thái của đại tướng quân, đoạn nhìn Chiết Ngạn Chất nói:
- Tỉ thí cho tốt!
- Vâng.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 897-2: Đánh một trận ra trò (2)
10.0/10 từ 34 lượt.