Bắc Tống Phong Lưu
Chương 893-2: Vừa đấm vừa xoa (2)
- Nhưng mà, chúng ta hoàn toàn không làm vậy, tại sao vậy? Chính vì Hoàng thượng chúng ta biết nếu hai nước chúng ta cứ tiếp tục tranh đấu như vậy, sẽ chỉ tiêu hao lực lượng hai bên, để các nước khác thừa cơ xâm phạm, chuyện này đều không tốt cho tất cả mọi người.
Lý Kỳ vừa đấm vừa xoa, Lý Sát Nhĩ cũng có chút thả lỏng, nói:
- Không thể phủ nhận, Hoàng thượng chúng ta và Bệ hạ quý quốc không hẹn mà có chung suy nghị, cũng chính vì như vậy, Hoàng thượng chúng ta mới phái ta đến đây hỏi, chứ không trực tiếp xuất binh tuyên chiến với Đại Tống các vị. Nhưng mà, chúng ta cũng tuyệt đối không để một vạn binh lính kia của chúng ta hi sinh vô ích, các vị nhất định phải giao phó với chúng ta.
Ngươi thật sự xuất binh à! Lý Kỳ nói:- Về chuyện này, ta thật sự bất lực, thường nói quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tướng sĩ của chúng ta cũng chỉ là chấp hành quốc pháp, ta không cho rằng bọn họ làm sai. Nếu không như vậy, vậy những nước khác chẳng phải sẽ xem Đại Tống ta như nhà xí sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Hắn vừa nói vừa tới bên cạnh, khoát tay bảo lui với quan viên bên cạnh Lý Sát Nhĩ, người nọ sửng sốt, lập tức đứng lên, Lý Kỳ ngồi xuống, dựa sát vào người Lý Sát Nhĩ, nói:
- Vương gia, ta nói thật với ngài, chuyện này vốn là các vị sai trước, ngài đừng phủ nhận, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Đừng nói là giao phó, chỉ e cả một câu xin lỗi chúng ta cũng không thể cho các vị. Nếu không thì uy nghiêm Đại Tống ta ở đâu chứ. Người khác xâm phạm lãnh thổ, chúng ta đẩy lui họ thành công, còn phải nói xin lỗi, cái lý này nói thế nào cũng không được đâu. Còn về phần làm sao, chỉ đành xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, đây chính là biện pháp tốt nhất.- Cái gì? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Hơn một vạn mạng người đó!
Lý Sát Nhĩ cả giận nói.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ta biết. Trận chiến ở Vĩnh Lạc thành lúc trước, các vị đồ sát chúng ta đâu phải chỉ mười vạn tướng sĩ, chúng ta cũng phải đòi các vị giao phó sao?
- Chuyện đó khác, lúc đó là các vị xâm phạm Tây Hạ ta.
- Bây giờ cũng vậy, một vạn binh lính đó của các vị trang bị hoàn chỉnh xâm phạm Đại Tống ta, chẳng lẽ binh sĩ Đại Tống ta còn phải dâng trà, nhiệt tình khoản đãi sao!
Lý Kỳ mỉm cười, lại nói:
- Thật ra chuyện này đã xảy ra rồi, chúng ta có nói nữa cũng không làm được gì,hoặc là đánh, hoặc là ngồi xuống thương lượng đại kế phát tài sau này của hai nước chúng ta.
Lý Sát Nhĩ cau mày nói:
- Đại kế phát tài gì?
Ha ha, nói quân quốc đại sự thì không phải nghề của ta, nói chuyện làm ăn, chỉ sợ ngươi không chịu mở miệng thôi! Lý Kỳ xoa tay, hé ra khuôn mặt tươi cười nghiêm nghị nói:
- Tin rằng Vương gia cũng có nghe nói Đại Tống ta gần đây đang ra sức cải cách, mà mục đích của cải cách này là phú quốc. Thật ta nếu không có việc này, ta có thể đã đi sứ sang Tây Hạ các vị rồi. Bây giờ là thời đại nào chứ, ai có thể phát tài mà chỉ dựa vào đánh giặc chứ. Lúc trước Lý Nguyên Hạo của các vị ngạo mạn không chịu nổi cỡ nào chứ, nhưng vậy thì sao, chiến tranh thì thắng, nhưng ngân khố quốc giatrống rỗng, dân chúng nghèo đến không có cơm ăn, làm cho dân chúng oán than, kết quả sau đó trận kia coi như không đánh vậy. Tính tới tính lui, các vị vẫn chịu thiệt thòi. Đương nhiên, chúng ta cũng bị các vị liên lụy. Hiện giờ Hoàng thượng chúng ta đã nghĩ thông suốt, đang định tăng cường liên hệ với Tây Hạ các vị, tốt nhất có thể kết tình đồng minh, đương nhiên bây giờ không thể nào rồi.
Lý Sát Nhĩ nói:
- Vì sao?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Các vị chẳng phải đã xưng thần với nước Kim sao, chúng ta và nước Kim vốn là đồng minh. Nếu chúng ta kết minh với các vị, vậy chẳng phải là vi phạm hiệp ước với nước Kim sao, chuyện này không thể được.Lý Sát Nhĩ nghe thấy mà mặt xanh mét, cực kỳ xấu hổ, trầm mặc không nói. Những lời của Lý Kỳ không nghi ngờ gì chính là đang nói, chúng ta ngang hàng với lão đại các ngươi đó, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lý Kỳ lại nói:
- Nhưng chuyện này không gây trở ngại cho việc giao lưu kinh tế giữa chúng ta. Ta biết bây giờ kinh tế của Tây Hạ các vị đang ở dưới đáy thung lũng, hơn nữa lúc trước viện trợ cho Bắc Liêu càng thêm họa vô đơn chí, nếu muốn nhanh chóng khôi phục, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của người khác. Chắc các vị cũng biết việc xây dựng kinh tế của chúng ta và nước Kim, nếu các vị đã xưng thần với nước Kim, vậy xây dựng kinh tế này cũng có thể áp dụng cho Tây Hạ các vị. Giao chiến giữa chúng ta lúc trước đều vây quanh địa khu Hà Sáo, chắc ngài cũng biết địa khu Hà Sáo là bảo địa mà, trên đó ẩn chưa vô số lợi ích, Nhưng cứ mỗi lần chúng ta giao tranh, kinh tế của địa khu Hà Sáo lại lạc hậu thêm một năm, đối với song phương đều không có lợi.Lý Sát Nhĩ gật đầu nói:
- Ngài nói có lý, vậy ngài nói xem nên làm sao đây?
Lý Kỳ cười nói:
- Đương nhiên là cùng nhau khai khác địa khu Hà Sáo, biến mảnh bảo địa vốn là trọng địa quân sự này thành trọng địa kinh tế. Ngài cũng thấy đó, thương nhân Đại Tống chúng ta đã bắt đầu tăng cường giao lưu với thương nhân Tây Hạ các vị, rất nhiều thương nhân đều chạy đến Tây Hạ các vị làm ăn, đây là một dấu hiệu tốt. Những người làm công ăn lương chúng ta cũng không thể lạc hậu hơn dân chúng được nha. Ngoài ra, ta cũng giới thiệu một con đường phát tài cho Tây Hạ các vị, có con đường phát tài này rồi, thì tiền tài sẽ không ngừng đổ ào ào vào các vị nha.
Lý Sát Nhĩ lòng đầy hiếu kỳ nói:
- Con đường phát tài gì?- Con đường trên biển.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta biết Tây Hạ các vị có rất nhiều công nghệ khiến người ta ngưỡng mộ, rất nhiều sản phẩm ngay cả Đại Tống chúng ta cũng không làm được, ví dụ như kiếm của Tây Hạ các vị. Nhưng nếu những thương phẩm này không được phát dương quang đại, không thể hiện được giá trị của nó, thì thật sự rất lãng phí, đây cũng chính là tổn thất của Tây Hạ các vị, bởi vì những thứ này đều mang lại nguồn tài phú cực lớn cho Tây Hạ các vị. Nếu chúng ta tăng cường giao lưu kinh tế, vậy thương nhân Đại Tống chúng ta có thể đến Tây Hạ các vị đầu tư, bán những món thương phẩm rất tốt đó ra các nên trên thế giới, thậm chí giúp các vị vận chuyển ra hải ngoại nữa. Đương nhiên, các vị cũng có thể giúp thương nhân Đại Tống chúng ta vận chuyển thương phẩm đến Tây Vực. Có thể tưởng tượng được, một khi thành công, vậy thương nhân Đại Tống chúng ta nhất định sẽ vì tiết kiệm lột trình mà chạy đến TâyHạ các vị mở xưởng, mở tiệm, mở cửa hàng. Ta không nói đến tiền thuế, chủ yếu có thể tạo phúc cho rất nhiều dân chúng của các vị. Thương nhân Tây Hạ các vị cũng có thể đến Đại Tống ta, có qua có lại, địa khu Hà Sáo cũng sẽ phát đạt lên, hơn nữa chắc chắn sẽ trở thành thị trường giao dịch lớn nhất thế giới, khi đó thương nhân khắp nơi trên thế giới đều sẽ đến đây. Như vậy tiền sẽ cuồn cuộn kéo tới, chẳng phải là một công đôi việc sao.
Bắc Tống Phong Lưu
Lý Kỳ vừa đấm vừa xoa, Lý Sát Nhĩ cũng có chút thả lỏng, nói:
- Không thể phủ nhận, Hoàng thượng chúng ta và Bệ hạ quý quốc không hẹn mà có chung suy nghị, cũng chính vì như vậy, Hoàng thượng chúng ta mới phái ta đến đây hỏi, chứ không trực tiếp xuất binh tuyên chiến với Đại Tống các vị. Nhưng mà, chúng ta cũng tuyệt đối không để một vạn binh lính kia của chúng ta hi sinh vô ích, các vị nhất định phải giao phó với chúng ta.
Ngươi thật sự xuất binh à! Lý Kỳ nói:- Về chuyện này, ta thật sự bất lực, thường nói quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tướng sĩ của chúng ta cũng chỉ là chấp hành quốc pháp, ta không cho rằng bọn họ làm sai. Nếu không như vậy, vậy những nước khác chẳng phải sẽ xem Đại Tống ta như nhà xí sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Hắn vừa nói vừa tới bên cạnh, khoát tay bảo lui với quan viên bên cạnh Lý Sát Nhĩ, người nọ sửng sốt, lập tức đứng lên, Lý Kỳ ngồi xuống, dựa sát vào người Lý Sát Nhĩ, nói:
- Vương gia, ta nói thật với ngài, chuyện này vốn là các vị sai trước, ngài đừng phủ nhận, trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Đừng nói là giao phó, chỉ e cả một câu xin lỗi chúng ta cũng không thể cho các vị. Nếu không thì uy nghiêm Đại Tống ta ở đâu chứ. Người khác xâm phạm lãnh thổ, chúng ta đẩy lui họ thành công, còn phải nói xin lỗi, cái lý này nói thế nào cũng không được đâu. Còn về phần làm sao, chỉ đành xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả, đây chính là biện pháp tốt nhất.- Cái gì? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra? Hơn một vạn mạng người đó!
Lý Sát Nhĩ cả giận nói.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ta biết. Trận chiến ở Vĩnh Lạc thành lúc trước, các vị đồ sát chúng ta đâu phải chỉ mười vạn tướng sĩ, chúng ta cũng phải đòi các vị giao phó sao?
- Chuyện đó khác, lúc đó là các vị xâm phạm Tây Hạ ta.
- Bây giờ cũng vậy, một vạn binh lính đó của các vị trang bị hoàn chỉnh xâm phạm Đại Tống ta, chẳng lẽ binh sĩ Đại Tống ta còn phải dâng trà, nhiệt tình khoản đãi sao!
Lý Kỳ mỉm cười, lại nói:
- Thật ra chuyện này đã xảy ra rồi, chúng ta có nói nữa cũng không làm được gì,hoặc là đánh, hoặc là ngồi xuống thương lượng đại kế phát tài sau này của hai nước chúng ta.
Lý Sát Nhĩ cau mày nói:
- Đại kế phát tài gì?
Ha ha, nói quân quốc đại sự thì không phải nghề của ta, nói chuyện làm ăn, chỉ sợ ngươi không chịu mở miệng thôi! Lý Kỳ xoa tay, hé ra khuôn mặt tươi cười nghiêm nghị nói:
- Tin rằng Vương gia cũng có nghe nói Đại Tống ta gần đây đang ra sức cải cách, mà mục đích của cải cách này là phú quốc. Thật ta nếu không có việc này, ta có thể đã đi sứ sang Tây Hạ các vị rồi. Bây giờ là thời đại nào chứ, ai có thể phát tài mà chỉ dựa vào đánh giặc chứ. Lúc trước Lý Nguyên Hạo của các vị ngạo mạn không chịu nổi cỡ nào chứ, nhưng vậy thì sao, chiến tranh thì thắng, nhưng ngân khố quốc giatrống rỗng, dân chúng nghèo đến không có cơm ăn, làm cho dân chúng oán than, kết quả sau đó trận kia coi như không đánh vậy. Tính tới tính lui, các vị vẫn chịu thiệt thòi. Đương nhiên, chúng ta cũng bị các vị liên lụy. Hiện giờ Hoàng thượng chúng ta đã nghĩ thông suốt, đang định tăng cường liên hệ với Tây Hạ các vị, tốt nhất có thể kết tình đồng minh, đương nhiên bây giờ không thể nào rồi.
Lý Sát Nhĩ nói:
- Vì sao?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Các vị chẳng phải đã xưng thần với nước Kim sao, chúng ta và nước Kim vốn là đồng minh. Nếu chúng ta kết minh với các vị, vậy chẳng phải là vi phạm hiệp ước với nước Kim sao, chuyện này không thể được.Lý Sát Nhĩ nghe thấy mà mặt xanh mét, cực kỳ xấu hổ, trầm mặc không nói. Những lời của Lý Kỳ không nghi ngờ gì chính là đang nói, chúng ta ngang hàng với lão đại các ngươi đó, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Lý Kỳ lại nói:
- Nhưng chuyện này không gây trở ngại cho việc giao lưu kinh tế giữa chúng ta. Ta biết bây giờ kinh tế của Tây Hạ các vị đang ở dưới đáy thung lũng, hơn nữa lúc trước viện trợ cho Bắc Liêu càng thêm họa vô đơn chí, nếu muốn nhanh chóng khôi phục, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của người khác. Chắc các vị cũng biết việc xây dựng kinh tế của chúng ta và nước Kim, nếu các vị đã xưng thần với nước Kim, vậy xây dựng kinh tế này cũng có thể áp dụng cho Tây Hạ các vị. Giao chiến giữa chúng ta lúc trước đều vây quanh địa khu Hà Sáo, chắc ngài cũng biết địa khu Hà Sáo là bảo địa mà, trên đó ẩn chưa vô số lợi ích, Nhưng cứ mỗi lần chúng ta giao tranh, kinh tế của địa khu Hà Sáo lại lạc hậu thêm một năm, đối với song phương đều không có lợi.Lý Sát Nhĩ gật đầu nói:
- Ngài nói có lý, vậy ngài nói xem nên làm sao đây?
Lý Kỳ cười nói:
- Đương nhiên là cùng nhau khai khác địa khu Hà Sáo, biến mảnh bảo địa vốn là trọng địa quân sự này thành trọng địa kinh tế. Ngài cũng thấy đó, thương nhân Đại Tống chúng ta đã bắt đầu tăng cường giao lưu với thương nhân Tây Hạ các vị, rất nhiều thương nhân đều chạy đến Tây Hạ các vị làm ăn, đây là một dấu hiệu tốt. Những người làm công ăn lương chúng ta cũng không thể lạc hậu hơn dân chúng được nha. Ngoài ra, ta cũng giới thiệu một con đường phát tài cho Tây Hạ các vị, có con đường phát tài này rồi, thì tiền tài sẽ không ngừng đổ ào ào vào các vị nha.
Lý Sát Nhĩ lòng đầy hiếu kỳ nói:
- Con đường phát tài gì?- Con đường trên biển.
Lý Kỳ cười nói:
- Ta biết Tây Hạ các vị có rất nhiều công nghệ khiến người ta ngưỡng mộ, rất nhiều sản phẩm ngay cả Đại Tống chúng ta cũng không làm được, ví dụ như kiếm của Tây Hạ các vị. Nhưng nếu những thương phẩm này không được phát dương quang đại, không thể hiện được giá trị của nó, thì thật sự rất lãng phí, đây cũng chính là tổn thất của Tây Hạ các vị, bởi vì những thứ này đều mang lại nguồn tài phú cực lớn cho Tây Hạ các vị. Nếu chúng ta tăng cường giao lưu kinh tế, vậy thương nhân Đại Tống chúng ta có thể đến Tây Hạ các vị đầu tư, bán những món thương phẩm rất tốt đó ra các nên trên thế giới, thậm chí giúp các vị vận chuyển ra hải ngoại nữa. Đương nhiên, các vị cũng có thể giúp thương nhân Đại Tống chúng ta vận chuyển thương phẩm đến Tây Vực. Có thể tưởng tượng được, một khi thành công, vậy thương nhân Đại Tống chúng ta nhất định sẽ vì tiết kiệm lột trình mà chạy đến TâyHạ các vị mở xưởng, mở tiệm, mở cửa hàng. Ta không nói đến tiền thuế, chủ yếu có thể tạo phúc cho rất nhiều dân chúng của các vị. Thương nhân Tây Hạ các vị cũng có thể đến Đại Tống ta, có qua có lại, địa khu Hà Sáo cũng sẽ phát đạt lên, hơn nữa chắc chắn sẽ trở thành thị trường giao dịch lớn nhất thế giới, khi đó thương nhân khắp nơi trên thế giới đều sẽ đến đây. Như vậy tiền sẽ cuồn cuộn kéo tới, chẳng phải là một công đôi việc sao.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 893-2: Vừa đấm vừa xoa (2)
10.0/10 từ 34 lượt.