Bắc Tống Phong Lưu

Chương 890-1: Trận đánh hoàn mỹ (1)

Ông trời thật tốt, mặt trời chiếu rọi, bao phủ quanh đồi núi xanh um tùm một tầng ánh sáng vàng rực, phóng mắt nhìn qua, đẹp đến mê người.

Đột nhiên, phía tây bắc vang lên một tràn tiếng rầm rầm, chỉ thấy một đàn chim sẻ kinh hoảng bay lên trên không.

Lại qua một lúc lâu, một đội quân hơn một vạn người chậm rãi đi dọc theo đường lớn, một người dẫn đầu, là một người đàn ông râu quai nón, gã hết nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt lộ vẻ thoái mái.

Lúc này, một quan tướng trẻ tuổi bên cạnh gã đột nhiên tiến lên nói:

- Tướng quân, mạt tướng thấy bốn phía dường như có cái gì đó không đúng lắm!Gã râu quai nón nhíu mày nhìn y nói:

- Nói vậy là sao?

- Lúc nãy khi chúng ta đi qua rừng cây phía trước, còn có chim nhỏ kinh hoảng bay lên, mà ở đây phải chăng có vài phần quá yên tĩnh.

Râu quai nói cười ha ha nói:

- Giả như quân Tống muốn mai phục trên đường, mặc kệ là vị Tướng quân nào dẫn quân, đều sẽ chọn sơn cốc trước mặt, bởi vì địa thế ở đó hiểm yếu, lại là con đường quân ta phải đi qua, là nơi tốt nhất để mai phục. Nếu chúng ta ra khỏi sơn cốc đó một cách bình yên, cũng không thấy bóng dáng quân Tống đâu, vậy cũng chứng minh quân Tống hoàn toàn không mai phục trên đường. Nếu quân Tống thật sự chọn mai phục ở đây, vậy cũng nói lên quân Tống không còn người rồi, bày đặt không chọn chỗ tốt như vậy, lại cứ đi chọn dải đất đồi núi trống trải này, càng không cầnphải sợ. Còn nữa, mười vạn đại quân của ta đột ngột tiến sát biên cảnh, bọn chúng chắc chắc sẽ hoang mang rối bời, căng thẳng sợ hãi, co rụt cổ lại ở Lan Châu, làm sao dám xuất kích, vậy chẳng phải là tìm chết sao. Bản Tướng quân niệm tình ngươi lần đầu theo quân xuất chinh, ta không trách ngươi, nhưng ngươi đừng nói những lời như vậy nữa, để tránh nhiễu loạn quân tâm, nếu ta còn nghe được những lời bàn luận như vậy nữa, thì sẽ xử theo quân pháp.

- Dạ.


Viên quan tướng trẻ tuổi kia gật đầu, lui sang một bên.

Chỉ chốc lát sau, đội quân này đã đi tới trước mảnh rừng rậm rạp bên trái kia. Lúc này, Nhạc Phi cùng hai vị phó quan tiềm phục trong bụi cỏ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đội quân này, trong mắt toát lên tia khát khao.Vị phó quan bên trái y nhỏ giọng nói:

- Tướng quân, khi nào động thủ?

Giọng nói cực kỳ căng thẳng, dù sao cũng là lần đầu ra chiến trường mà! Hưng phấn, căng thẳng đều không thể tránh khỏi.

Nhạc Phi bình tĩnh nói:

- Đợi một lát, cái ta muốn là tiêu diệt toàn quân, không bỏ sót một ai.

Mà Chiết Nguyệt Mỹ mai phục phía sau, mắt thấy địch nhân sắp đi qua rồi, trong lòng sốt ruột, lẩm bẩm nói:

- Tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia rốt cuộc đang làm gì vậy, lúc này không động thủ thì còn chờ tới bao giờ chứ!

Chiết Ngạn Chất bên cạnh nói:- Tam tỷ đừng sốt ruột, Nhạc Tướng quân nhất định có tính toán của mình.



- Tứ đệ, đệ cũng đừng quên, bây giờ đệ còn đang mang tội đó!

Chiết Ngạn Chất nhất thời toát mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười, không dám nói nữa, cực kỳ uất nghẹn.

Lại qua một lát, đội quân đi đầu đã đi qua rừng cây.

Nhạc Phi bỗng nhiên ra lệnh:

- Nổi trống trận.

Trong chốc lát, sườn núi hai bên đường vang lên từng đợt từng đợt trống nhưsấm vang! 

Tùng tùng tùng tùng!

Tiếng trống rung chuyển đất trời, tựa như vô số tiếng sấm đồng loạt nổi lên.

Đội quân trên đường nhất thời bị loạt tiếng trống thình lình vang lên này dọa đứng sững lại, chưa đợi chúng kịp phản ứng, vút vút vút vút, một cơn mưa tên rậm rạp chằng chịt như từ trên trời giáng xuống, ngẩng đầu nhìn, lại tựa như mấy ngàn con ong vò vẽ che khuất cả bầu trời.



Oanh oanh oanh oanh!

Tuy đã ngăn được không ít tên, nhưng những mũi tên này trước khi chạm đất đột nhiên nổ tung, tiếng nổ mạnh bất ngờ này tựa như từng nhát búa tạ đập vào tâm hồn vô cùng yếu ớt của binh lính Tây Hạ. Bọn chúng gặp qua những mũi tên uy lực như vậy bao giờ chứ, bị dọa sợ tới mức chạy trối chết, lại thấy từ trong đội ngũ “sương trắng” nổi lên bốn phía.

- Á á á! Khụ khụ khụ!

Chỉ thấy một đám quân Tây Hạ ầm ầm ngã xuống, mà sương vôi cũng làm chonhững binh sĩ đó bị ngạt đến mức nước mắt nước mũi tèm hem.

Sóng trước chưa qua, sóng sau đã tới.

Lại thấy ba mặt sườn núi bên đường phóng ra một trận mưa tên, giống hệt như lần đầu tiên, cung tiễn thủ trên ba sườn núi không bắn cùng một chỗ, hơn nữa mục tiêu bắn cũng khác với lần đầu.

Oanh oanh oanh oanh!

Lại một tràn tiếng nổ, lại một loạt tiếng kêu thảm thiết.

Trong nháy mắt, chỉ thấy cả đội ngũ đều bị vây trong trận sương vôi mênh mông trắng xóa, mơ hồ thấy được cảnh người ngã ngựa đổ bên trong.Đùng đoàng! đùng đoàng! đùng đoàng!



Chỉ thấy những mũi tên kia đâm vào xe đẩy, lập tức dấy lên lửa lớn, đối với những binh lính Tây Hạ kia mà nói, không nghi ngờ gì chính là họa vô đơn chí mà! Khói đặc cuồn cuộn hệt như một con ác long trong nháy mắt càn quét cả đội quân.

Những binh sĩ ở sau cùng đã hoảng loạn từ lâu, vội vàng chạy trốn ra phía sau.

- Giết.Chính lúc này, trên sườn dốc một đội ngũ khoảng một ngàn người đột nhiên lao ra, dẫn đầu là Chiết Ngạn Chất, bây giờ y đang nghẹn một cục tức trong lòng, đang lo không có chỗ xả giận đây, binh sĩ Tây Hạ trước mắt đối với y mà nói, đúng là trời ban cho mà, làm sao còn khách khí chứ. Trường thương tung lên, chớp mắt đâm hai kẻ ngã ngựa, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lại thấy y đâm thương xuyên qua cổ họng một tên kỵ binh xông lên nghênh chiến, chỉ nghe y hét lớn một tiếng, trường thương vung lên, không ngờ chỉ một tay đã ném người đó lên không trung, lại rống lên một tiếng, y vung múa trường thương một cách mạnh mẽ, bịch bịch bịch, dùng thi thể ngăn kẻ địch tấn công một cách cực kỳ hống hách.

Điều này dọa quân địch sợ choáng váng, Chiết Ngạn Chất trong mắt bọn chúng giống như thần tiên hạ phầm vậy.

Có Chiết Ngạn Chất vô cùng dũng mãnh mở đường, Chiết Nguyệt Mỹ theo sau ycũng vui mừng nhận phần đại lễ này. Cô ta cũng là nữ anh hùng không thua đấng mày râu, Hồng Anh thương tựa như ảo ảnh, lóe lên trong đám người, chỉ thấy máu tươi của kẻ địch bay vào không trung phảng phất như nhuộm đỏ cả màn sương trắng.

Cùng lúc đó, một đội kỵ binh từ trên sườn dốc phía trước xông đến.

- Oa nha nha, đám nhóc con Tây hạ à, Ngưu gia gia của ngươi đến đây.

Chỉ thấy Ngưu Cao vỗ ngực trần, giơ song giản xông lên phía trước, hưng phấn tới mức không kịp ngừng lại mà lập tức vọt lên, bang bang hai tiếng, chỉ thấy óc của hai tên kỵ binh vỡ tung ra, ngã xuống dưới song giản của gã.

Ngưu Cao càng đánh càng hăng, song giản quét ngang, lại một đám người ngã xuống.Mà Nhạc Phi sắc mặt bình tĩnh nghiêm túc, dẫn một đội quân đi thẳng đến thống soái của quân địch. Y vẫn hiểu được đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước. Ngân thương trong tay y như hòa thành một thể với y, lạnh lùng lay động xung quanh y, máu văng bốn phía, đánh một hơi khoảng một trăm mét không ai có thể tiếp cận, thế nên sau đó, những binh lính Tây Hạ kia thấy y đến, đều lần lượt nhường đường, Nhạc Phi bây giờ đối với chúng mà nói, quả thực là giống như tử thần đến thu gặt tính mạng của chúng vậy.

Quân Tây Hạ ở giữa bởi vì bị sương khói bao vây, mông lung mơ hồ nhìn thấy ba đội quân đột ngột xông ra chém giết, lại nghe tiếng trống càng lúc càng vang dội, cảm giác giống như mình đã bị thiên quân vạn mã bao vây, làm sao dám ham chiến, vừa đánh vừa lui, mà tên râu quai nón kia thấy chúng binh sĩ đã loạn cả lên, mấy lần tuyên bố điều chỉnh đội hình đều thất bại, chỉ thấy một viên mãnh tướng dũng mãnh vô song đang xông về phía gã, há dám nghênh chiến, trong đầu chỉ nghĩ làm sao tránhthoát kiếp này. Vì thế dẫn theo nhóm thân binh lui vào trong rừng cây.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 890-1: Trận đánh hoàn mỹ (1)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...