Bắc Tống Phong Lưu
Chương 869-2: Đi về phía núi hổ
Vào? Hay là không vào?
Điều này thực sự đã mang lại cho Lý Kỳ một câu hỏi khó. Nhưng nghĩ lại, vẫn nên vào, sao có thể cứ như vậy mà sợ chạy chứ. Cuối cùng Lý Kỳ quyết định vẫn nên cử ba người do thám vào dò đường trước.
Thời gian trôi qua khoảng nửa tuần nhang, ba tên do thám đó cuối cùng đã trở lại.
Một người nói:
- Khởi bẩm bộ soái, bên trong quả nhiên có cổ quái. Mặc dù chúngtôi không thấy ai bên trong, nhưng cạnh đầm lại có hơn hai trăm bếp nấu ăn, hơn nữa lửa vẫn còn ấp.
Thấy tình báo cũng không sai, họ quả nhiên đã trốn ở đây. Lý Kỳ lại hỏi:
- Ngoài những thứ đó ra, còn có manh mối nào khác không?
Ba tên thám báo đều lắc đầu.
Nhạc Phi cẩn trọng nói:
- Trên núi có thể điều tra rõ không?Một tên thám báo nói:
- Chúng tôi vốn muốn lên núi điều tra, nhưng bốn mặt trong đó đều là vách đá, căn bản không thể nào đi lên.
Ngưu Cao nói:
- Bộ soái, người nói liệu có phải họ chạy rồi không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Hơn hai trăm chiếc bếp, chí ít cũng có tới hàng trăm nghìn người. Nhưng đống lửa kia vẫn còn ấm, chứng tỏ họ vừa mới đi không lâu. Nếu như vậy, không thể để lại chút dấu vết nào. Các ngươi nhìn kỹ xung quanh xem, ở đâu có mấy trăm người vừa đi qua? Cho nên, bên trongnhất định có huyền cơ.
Nhạc Phi nói:
- Bộ soái, hay là chúng ta lại cho người vào tìm đường lên núi, điều tra rõ tình hình rồi tính tiếp.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn quanh, thầm nghĩ địa thế ở đây hiểm yếu như vậy, đường đi lại gập ghềnh, đỉnh núi quái đá lại nhiều, cử ít người đi không khác gì là mò kim đáy bể. Nhưng nếu cử nhiều người đi, như vậy trước sau đều khó khăn. Thực sự là quá nguy hiểm, muốn điều tra rõ cũng không phải là chuyện dễ. Hắn liền lắc đầu nói:
- Không cần, nếu điều tra tiếp không biết phải chờ tới bao giờ. Bổnsoái sẽ chơi với bọn họ trò chơi này. Có câu là biết núi có hổ, vẫn đi lên núi hổ.
Nhạc Phi thấy Lý Kỳ ý đã quyết, trầm ngâm một chút nói:
- Bộ soái nếu đã định phải đi vào, chúng ta có thể để kỵ binh nhẹ gác đường, ở ngoài tiếp ứng chúng ta, tránh kẻ địch bịt mất đường. Bộ soái chỉ cần dẫn theo cung tiễn thủ vào, bên trong khắp nơi đều là vách núi cao, nếu chúng ta không thể trèo lên được, họ cũng khó mà xông xuống được. Kỵ binh vào cũng phí công. Chúng ta còn có thể để các huynh đệ lấy đá làm hỏa tiễn, ngộ nhỡ thực sự gặp mai phục, hỏa tiễn này cũng có thể bảo vệ chúng ta giải vây.Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vậy làm theo lời ngươi nói đi.
Tiếp theo, Nhạc Phi liền dặn dò các cung tiễn thủ cách lấy đá làm hỏa tiễn, cùng Lý Kỳ đi vào đầm Ngọc Nữ. Còn Nhạc Phi thì dẫn theo nghìn kỵ binh canh ở cửa vào.
Phía trên đầm nước có hơn hai trăm chiếc bếp, xếp thành hàng chỉnh tề, có mấy làn khói trắng còn bay lên. Chỉ từ kích thước của bếp cho thấy, chí ít cũng có hơn hai nghìn người dùng.
Lý Kỳ đi vòng quanh những chiếc bếp này một vòng, thầm nghĩ, xem ra hai mươi nghìn thạch quân lương đã để ở đây rồi. Hắn lại đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mà không có bất kỳ động tĩnh gì khác.Khứu giác của Mã Kiều nhạy bén cảm thấy có mùi nguy hiểm, nói nhỏ:
- Bộ soái, tình hình không ổn rồi!
Nhạc Phi hầu như cũng cảm thấy, lập tức dặn dò xuống để hai trăm binh lính đổi hỏa tiễn. Hỏa tiễn này có lẽ là có chứa nguyên liệu đấy. Rõ ràng, Nhạc Phi không có ý định chạy trốn, y thấy cánh lá rậm rạp trên núi dùng hỏa công có lẽ có thể giành được hiệu quả rất tốt.
Bỗng nhiên, khắp nơi truyền tới một tràng ba ba ba.
Chỉ thấy trên lưng chừng núi bống có nhiều người, vừa nhìn lên, chíít cũng có hai ba nghìn người, ai nấy đều cầm cung tên, đầu mũi tên lóng lánh bắn một mũi là chết ngay, rõ ràng những người này không phải người bình thường.
Bá bá bá!
Cung tiễn thủ bên này Lý Kỳ cũng nhanh chóng sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng thấy trên sườn núi trước mặt Lý Kỳ, một chàng thanh niên 20 tuổi hô lớn:
- Thật không ngờ các ngươi lại tìm tới đây nhanh như vậy. Xem ralần này ra đã đánh giá thấp các ngươi rồi.
Xem ra thông tin này không phải họ gửi tới. Nhưng lúc này Lý Kỳ cũng không để ý nhiều như vậy, cười ha hả nói:
Kỳ thực Lý Kỳ nào dám khẳng định đối phương chắc chắn chính là Chiết quân gia. Dù sao đối phương cũng không có dấu hiệu Chiết gia quân trên trán. Hành động này của hắn chỉ là thăm dò thôi.
Chàng thanh niên đó vừa nghe nhắc tới ba từ “Chiết gia quân”, sắcmặt tái đi, quát:
- Ngươi nói gì?
Quả nhiên là các ngươi. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Lẽ nào ta nói sai sao? Nếu đúng như vậy, vậy Chiết gia quân đúng là mua danh chuộc tiếng rồi!
- To gan, ta không cho phép người xỉ nhục Chiết gia quân!
- Làm nhục?
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta chỉ là lấy chuyện luận chuyện thôi. Giả dụ các ngươi không phảiChiết gia quân, vậy thì chắc chắn là giặc cỏ. Chiết gia quân truyền ra bên ngoài lợi hại như vậy, không ngờ hậu phương lại có đám giặc cỏ ngang ngược các ngươi. Chiết gia quân không phải là mua danh chuộc tiếng là gì? Đương nhiên, giả dụ các ngươi là Chiết gia quân, đó thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Đây đúng là chuyện hay đấy!
- Ha ha !
Đám người Ngưu Cao và Tửu Quỷ đều bật cười ha hả. Không thể không nói, luận về công phu khua môi múa mép, thì đúng là không ai là đối thủ của Lý Kỳ.Chàng thanh niên đó tức đến tím tái mặt mày, nói:
Nhạc Phi cao giọng nói:
- Chúng ta chính là Thần Vệ quân.
Chàng thanh niên đó liền nói:
- Hả? Hóa ra các ngươi chính là cấm quân được sống sung sướng an nhàn trong kinh thành!- Ha ha .!
Bây giờ đến lượt bọn họ cười lớn, tiếng cười đầy miệt thị.
Vã mồ hôi! Nghĩ đến danh tiếng của cấm quân đã truyền tới đây, thực sự là rất lợi hại. Lý Kỳ nghiêm mặt quát:
- Ta mặc kệ các ngươi đã từng là gì, ta chỉ muốn biết thân phận hiện tại của các ngươi rốt cuộc là lính hay là giặc cỏ?
Chàng thanh niên lạnh lùng nói:
- Lính là thế nào? Giặc thì thế nào?
Lý Kỳ cười nói:- Chúng ta là lính, nếu các ngươi là lính, vậy các người lập tức xuống giải thích rõ mọi chuyện. Nhưng nếu các ngươi là giặc, lính đương nhiên là bắt giặc rồi. Đạo lý đơn giản như vậy, tin là các ngươi cũng biết chứ.
Chàng thanh niên đó bật cười ha hả.
Lý Kỳ cũng bật cười ha hả.
Bắc Tống Phong Lưu
Điều này thực sự đã mang lại cho Lý Kỳ một câu hỏi khó. Nhưng nghĩ lại, vẫn nên vào, sao có thể cứ như vậy mà sợ chạy chứ. Cuối cùng Lý Kỳ quyết định vẫn nên cử ba người do thám vào dò đường trước.
Thời gian trôi qua khoảng nửa tuần nhang, ba tên do thám đó cuối cùng đã trở lại.
Một người nói:
- Khởi bẩm bộ soái, bên trong quả nhiên có cổ quái. Mặc dù chúngtôi không thấy ai bên trong, nhưng cạnh đầm lại có hơn hai trăm bếp nấu ăn, hơn nữa lửa vẫn còn ấp.
Thấy tình báo cũng không sai, họ quả nhiên đã trốn ở đây. Lý Kỳ lại hỏi:
- Ngoài những thứ đó ra, còn có manh mối nào khác không?
Ba tên thám báo đều lắc đầu.
Nhạc Phi cẩn trọng nói:
- Trên núi có thể điều tra rõ không?Một tên thám báo nói:
- Chúng tôi vốn muốn lên núi điều tra, nhưng bốn mặt trong đó đều là vách đá, căn bản không thể nào đi lên.
Ngưu Cao nói:
- Bộ soái, người nói liệu có phải họ chạy rồi không?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Hơn hai trăm chiếc bếp, chí ít cũng có tới hàng trăm nghìn người. Nhưng đống lửa kia vẫn còn ấm, chứng tỏ họ vừa mới đi không lâu. Nếu như vậy, không thể để lại chút dấu vết nào. Các ngươi nhìn kỹ xung quanh xem, ở đâu có mấy trăm người vừa đi qua? Cho nên, bên trongnhất định có huyền cơ.
Nhạc Phi nói:
- Bộ soái, hay là chúng ta lại cho người vào tìm đường lên núi, điều tra rõ tình hình rồi tính tiếp.
Lý Kỳ đưa mắt nhìn quanh, thầm nghĩ địa thế ở đây hiểm yếu như vậy, đường đi lại gập ghềnh, đỉnh núi quái đá lại nhiều, cử ít người đi không khác gì là mò kim đáy bể. Nhưng nếu cử nhiều người đi, như vậy trước sau đều khó khăn. Thực sự là quá nguy hiểm, muốn điều tra rõ cũng không phải là chuyện dễ. Hắn liền lắc đầu nói:
- Không cần, nếu điều tra tiếp không biết phải chờ tới bao giờ. Bổnsoái sẽ chơi với bọn họ trò chơi này. Có câu là biết núi có hổ, vẫn đi lên núi hổ.
Nhạc Phi thấy Lý Kỳ ý đã quyết, trầm ngâm một chút nói:
- Bộ soái nếu đã định phải đi vào, chúng ta có thể để kỵ binh nhẹ gác đường, ở ngoài tiếp ứng chúng ta, tránh kẻ địch bịt mất đường. Bộ soái chỉ cần dẫn theo cung tiễn thủ vào, bên trong khắp nơi đều là vách núi cao, nếu chúng ta không thể trèo lên được, họ cũng khó mà xông xuống được. Kỵ binh vào cũng phí công. Chúng ta còn có thể để các huynh đệ lấy đá làm hỏa tiễn, ngộ nhỡ thực sự gặp mai phục, hỏa tiễn này cũng có thể bảo vệ chúng ta giải vây.Lý Kỳ gật đầu nói:
- Vậy làm theo lời ngươi nói đi.
Tiếp theo, Nhạc Phi liền dặn dò các cung tiễn thủ cách lấy đá làm hỏa tiễn, cùng Lý Kỳ đi vào đầm Ngọc Nữ. Còn Nhạc Phi thì dẫn theo nghìn kỵ binh canh ở cửa vào.
Phía trên đầm nước có hơn hai trăm chiếc bếp, xếp thành hàng chỉnh tề, có mấy làn khói trắng còn bay lên. Chỉ từ kích thước của bếp cho thấy, chí ít cũng có hơn hai nghìn người dùng.
Lý Kỳ đi vòng quanh những chiếc bếp này một vòng, thầm nghĩ, xem ra hai mươi nghìn thạch quân lương đã để ở đây rồi. Hắn lại đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, mà không có bất kỳ động tĩnh gì khác.Khứu giác của Mã Kiều nhạy bén cảm thấy có mùi nguy hiểm, nói nhỏ:
- Bộ soái, tình hình không ổn rồi!
Nhạc Phi hầu như cũng cảm thấy, lập tức dặn dò xuống để hai trăm binh lính đổi hỏa tiễn. Hỏa tiễn này có lẽ là có chứa nguyên liệu đấy. Rõ ràng, Nhạc Phi không có ý định chạy trốn, y thấy cánh lá rậm rạp trên núi dùng hỏa công có lẽ có thể giành được hiệu quả rất tốt.
Bỗng nhiên, khắp nơi truyền tới một tràng ba ba ba.
Chỉ thấy trên lưng chừng núi bống có nhiều người, vừa nhìn lên, chíít cũng có hai ba nghìn người, ai nấy đều cầm cung tên, đầu mũi tên lóng lánh bắn một mũi là chết ngay, rõ ràng những người này không phải người bình thường.
Bá bá bá!
Cung tiễn thủ bên này Lý Kỳ cũng nhanh chóng sẵn sàng nghênh chiến.
Nhưng thấy trên sườn núi trước mặt Lý Kỳ, một chàng thanh niên 20 tuổi hô lớn:
- Thật không ngờ các ngươi lại tìm tới đây nhanh như vậy. Xem ralần này ra đã đánh giá thấp các ngươi rồi.
Xem ra thông tin này không phải họ gửi tới. Nhưng lúc này Lý Kỳ cũng không để ý nhiều như vậy, cười ha hả nói:
Kỳ thực Lý Kỳ nào dám khẳng định đối phương chắc chắn chính là Chiết quân gia. Dù sao đối phương cũng không có dấu hiệu Chiết gia quân trên trán. Hành động này của hắn chỉ là thăm dò thôi.
Chàng thanh niên đó vừa nghe nhắc tới ba từ “Chiết gia quân”, sắcmặt tái đi, quát:
- Ngươi nói gì?
Quả nhiên là các ngươi. Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Lẽ nào ta nói sai sao? Nếu đúng như vậy, vậy Chiết gia quân đúng là mua danh chuộc tiếng rồi!
- To gan, ta không cho phép người xỉ nhục Chiết gia quân!
- Làm nhục?
Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta chỉ là lấy chuyện luận chuyện thôi. Giả dụ các ngươi không phảiChiết gia quân, vậy thì chắc chắn là giặc cỏ. Chiết gia quân truyền ra bên ngoài lợi hại như vậy, không ngờ hậu phương lại có đám giặc cỏ ngang ngược các ngươi. Chiết gia quân không phải là mua danh chuộc tiếng là gì? Đương nhiên, giả dụ các ngươi là Chiết gia quân, đó thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Đây đúng là chuyện hay đấy!
- Ha ha !
Đám người Ngưu Cao và Tửu Quỷ đều bật cười ha hả. Không thể không nói, luận về công phu khua môi múa mép, thì đúng là không ai là đối thủ của Lý Kỳ.Chàng thanh niên đó tức đến tím tái mặt mày, nói:
Nhạc Phi cao giọng nói:
- Chúng ta chính là Thần Vệ quân.
Chàng thanh niên đó liền nói:
- Hả? Hóa ra các ngươi chính là cấm quân được sống sung sướng an nhàn trong kinh thành!- Ha ha .!
Bây giờ đến lượt bọn họ cười lớn, tiếng cười đầy miệt thị.
Vã mồ hôi! Nghĩ đến danh tiếng của cấm quân đã truyền tới đây, thực sự là rất lợi hại. Lý Kỳ nghiêm mặt quát:
- Ta mặc kệ các ngươi đã từng là gì, ta chỉ muốn biết thân phận hiện tại của các ngươi rốt cuộc là lính hay là giặc cỏ?
Chàng thanh niên lạnh lùng nói:
- Lính là thế nào? Giặc thì thế nào?
Lý Kỳ cười nói:- Chúng ta là lính, nếu các ngươi là lính, vậy các người lập tức xuống giải thích rõ mọi chuyện. Nhưng nếu các ngươi là giặc, lính đương nhiên là bắt giặc rồi. Đạo lý đơn giản như vậy, tin là các ngươi cũng biết chứ.
Chàng thanh niên đó bật cười ha hả.
Lý Kỳ cũng bật cười ha hả.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 869-2: Đi về phía núi hổ
10.0/10 từ 34 lượt.