Bắc Tống Phong Lưu
Chương 835: Đội thủy quân lục chiến
Sáng sớm, vạn vật điêu tàn, hà hơi thành sương, gió bắc phần phật phần phật như những thanh đao nhỏ quét qua mặt mọi người đau buốt, giờ này không thích hợp để ra ngoài mà. Nhưng đây lại không phải là lý do để xin nghỉ phép.
Một nhóm người đứng trên một ngọn đồi nhỏ trơ trụi ở ngoại ô phía bắc, từ xa nhìn qua, nhóm người đó bị gió bắc thấu xương thổi đến lắc lư lảo đảo, sống lên chết xuống.
Đám người kia là Tam nha Thống soái do Cao Cầu dẫn đầu.
Bây giờ đã là cuối năm, cứ mỗi độ cuối năm, Tam nha đều sẽ sắp xếp một đợt diễn tập quân sự, đồng thời Cao Cầu đích thân giám sát. Nhưng lần này khác với những lần trước, lúc trước là Thị Vệ Bộ, Thị Vệ Mã, Điện Tiền Ti chia nhau luyện tập, nhưng lần này là cùng nhau luyện tập, có thể nói là lần diễn tập quy mô lớn nhất kể từ Đàn Uyên chi minh tới nay. Ngoài ra, lần diễn tập này cũng là lần đối đầu trực tiếp đầu tiên giữa ba bên, xem xem ai có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.
Không chỉ có vậy, hạng mục huấn luyện cũng thay đổi hoàn toàn, lúc trước chỉ đứng trên thao trường múa thương, hanh cáp vài tiếng. Nhưng lần này hạng mục kiểm tra chủ yếu là năng lực chấp hành, bởi vì mấu chốt của một đội quân nằm ở khả năng chấp hành của đội quân đó. Đối diện với hoàn cảnh khác nhau, kẻ địch khác nhau, anh đều phải hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, chuyện này ở thời cổ đại vô cùng quan trọng, bởi vì trong rất nhiều trận chiến, một bên vốn dĩ đang chiếm ưu thế, giả như đột nhiên xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, cũng có thể làm cho quân tâm tan rã, dẫn đến bại trận, về mặt này, quân Tống quả thật làm rất tệ.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều do Lý Kỳ đề xuất. Hiện nay nhóm Cấm quân này đối với hắn mà nói, tầm quan trọng quả thật là không cần phải nói cũng biết. Đừng thấy gần đây hắn chỉ luôn quan tâm chuyện cải cách, nhưng vẫn chưa từng buông lỏng việc luyện binh và nghiên cứu vũ khí
- Hắt xì, hắt xì
Cao Cầu lòng thầm nguyền rủa Lý Kỳ liên tục nhảy mũi, cái mũi bị đông cứng đến đỏ ửng, phảng phất như sắp bị rớt xuống vậy, ngay cả ngón tay xoa mũi cũng cảm thấy đau nữa, cái mũi co quắp lại, cảm khái nói: - Hôm nay lạnh quá đi.
Oa! Cầu ca ngài tốt xấu gì cũng là kiện tướng thể thao, ta là đầu bếp mỗi ngày đều đứng bên bếp lò còn không cảm thấy lạnh, ngài còn kêu than gì chứ, dối trá quá mà. Lý Kỳ ha ha nói:
- Thái úy, cũng không phải quá lạnh mà.
Lý Kỳ không nói gì còn tốt, Cao Cầu bây giờ vừa nghe Lý Kỳ nói thì lửa giận liền bốc lên. Đáng tiếc là ngọn lửa này không dùng để sưởi ấm được, hai mắt trừng Lý Kỳ, cả giận: - Tiểu tử ngươi còn nói hay như vậy hả, ngươi xem ngươi đã chọn địa điểm quỷ quái gì đây, ngươi muốn lạnh chết ta hả?
- Không dám, không dám, ta cũng không muốn mà. Lý Kỳ cười trừ nói: - Thái úy, vị trí này là ta tỉ mỉ lựa chọn đấy, cũng chỉ có chỗ này có thể nhìn rõ những điểm mấu chốt của lần diễn tập này thôi.
- Đã như vậy, thì ngươi cũng phải nói với ta một tiếng chứ!
Cao Cầu càng nói càng kích động, chỉ Lý Kỳ nói: - Ngươi nhìn lại mình đi, cả người trên dưới chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, rõ ràng ngươi đã nghĩ đến điểm này từ sớm rồi, đã như thế, sao ngươi không nói với ta một tiếng, ngươi nhìn bọn ta xem, cũng không mặc nhiều như ngươi đâu.
Lời này vừa dứt, vô số ánh mắt u oán nhìn Lý Kỳ. Chỉ thấy Lý Kỳ bọc kỹ như cái bánh chưng vậy, bên ngoài khoác một chiếc áo liền mũ màu tím, bên trong là lông dê chính hiệu, đúng là ba tầng trong, ba tầng ngoài mà, trên tay thì đeo một đôi găng bằng da, không chỉ như vậy, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, rõ ràng là đã có chuẩn bị.
Trái lại, đám người Cao Cầu tuy rằng không mặc ít lắm, thích hợp để ra ngoài, nhưng đứng trên đỉnh núi này, rõ ràng là có chút đơn bạc, đáng thương hơn là ngay cả một chỗ tránh gió cũng không có, thổi đến mức đám người run rẩy, Hồ Du kia nhanh chóng co rút người ôm lấy bụng.
Lý Kỳ bị giáo huấn nhưng cũng không phát cáu chút nào, đúng là nên trách hắn, nhưng hắn lại nghĩ, mấy ngày trước khi ta đến đây thị sát, không phải cũng bị lạnh đến nửa sống nửa chết sao, có nạn cùng chịu mà. Nghĩ đến đây, chút áy náy trong lòng hắn cũng biến mất sạch sẽ, cố nhịn cười nói: - Thái úy, thật ngại quá, mấy ngày nay hạ quan bận quá, đã quên mất chuyện này, hạ quan dám thề với trời, lúc đó hạ quan còn nhớ là phải nói với ngài mặc thêm áo vào, ngài ráng nhịn chút đi.
Cao Cầu trợn ngược mắt, nói: - Ta nhịn đã lâu rồi, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Lý Kỳ nói:
- Thật ra đã bắt đầu diễn tập rồi, nhưng phía trước còn vài chốt kiểm soát phải qua, vì vậy còn phải đợi thêm một lát nữa.
Cao Cầu hoàn toàn không nói được gì, hỏi Quách Dược Sư bên cạnh: - Quách Tướng quân, ngài từng trải trăm trận, kinh nghiệm phong phú, đối với đợt huấn luyện này thấy thế nào?
Quách Dược Sư hơi sửng sốt, đáp: - Thái úy, ngài đã hỏi nhầm người rồi. Nói xong ông ta than nhẹ một tiếng, nói: - Thật ra từ khi ta nhậm chức ở Thị Vệ Bộ, mới biết mình hoá ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cách huấn luyện mới của Bộ Soái, khiến ta được mở rộng tầm mắt, cũng học được không ít thứ, bây giờ ta vẫn còn đang học hỏi, đối với đợt diễn tập này, không dám đánh giá bừa, chỉ có chờ mong.
Lý Kỳ cười nói: - Quách Tướng quân khiêm tốn, bất kể huấn luyện thế nào, binh lính chưa từng lên chiến trường, mãi mãi cũng không phải là một binh lính đủ tư cách. Ta vừa sùng bái vừa hâm mộ những vị tướng quân trải qua trăm trận như Quách Tướng quân đây. Ở nơi gió lạnh thấu xương như vậy, chỉ có Tướng quân tự mình đến xem, thật khiến người ta kính phục mà. Đương nhiên, Thái úy vẫn là người đáng để người ta kính nể nhất, vì giang sơn xã tắc Đại Tống ta, không tiếc mạo hiểm cả nguy cơ sinh bệnh, cũng muốn đến giám sát quân ta diễn tập, quả thật đáng kính đáng ca ngợi vậy, là tấm gương của đời hạ quan mà.
Cao Cầu tức giận nói: - Ngươi ít ở đây vuốt mông ngựa đi, ta sẽ sớm nuốt chửng ngươi đó, nếu ta ngã bệnh, hừ, ta đây tuyệt đối sẽ không để cho ngươi không việc gì đâu.
Không thể nào! Cầu ca sao trở nên hẹp hòi như vậy chứ. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Thái úy nói đùa.
- Bản Thái úy là rất nghiêm túc. Trừ phi
- Trừ phi chuyện gì?
- Trừ phi ngươi cởi quần áo, ăn mặc giống như chúng ta.
- Nàykhụ khụ, Thái úy mau nhìn, bọn họ đến. Lý Kỳ đột nhiên chỉ hướng bên trái, hét lên.
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ hai ngàn người cấp tốc đi tới bên này, chỉ là nhịp bước hành quân thôi, cũng khiến người ta gật gù liên tục.
Cao Cầu tuy là người ngoài ngành, nhưng dù gì cũng ở Tam nha hơn mười đầu năm, khẽ gật đầu nói: - Không tệ, không tệ.
- Hả? Là long Vệ quân à!
Đợi đội ngũ kia đến gần, Cao Cầu mới nhìn rõ, không khỏi kinh ngạc nói.
Hà Quán nghe được không khỏi đỏ ửng cả bộ mặt già nua. Điện Tiền Ti vẫn luôn đứng đầu Tam nha, Bổng Nhật Quân vẫn luôn là quân đội mạnh nhất Thượng Tứ Quân, bất kể là trang bị, hay tố chất, đều mạnh nhất. Trước kia khi đọ sức, vẫn luôn là Điện Tiền Ti dẫn đầu, cho nên Cao Cầu đương nhiên sẽ cho rằng đội quân xuất hiện đầu tiên nhất định là Bổng Nhật Quân, chưa từng nghĩ đến lại là Long Vệ Quân.
Hồ Du mở cờ trong bụng, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: - Chuyện nàyDù sao Bộ Soái cũng là Phó soái của Thị Vệ Mã chúng ta. Cho nên ha hả, điều này cũng có nguồn gốc của nó.
Nhìn như là nói giúp Hà Quán, nhưng thật ra là đang mèo khen mèo dài đuôi.
Hà Quán liếc mắt nhìn Hồ Du, thấy ông ta đắc ý, giận tới mức muốn đánh người, thầm nghĩ, hay cho Hồ Du ông, bây giờ tìm được chỗ dựa tốt, thì ngay cả bản soái cũng không coi ra gì, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ.
Cao Cầu thản nhiên cười nói: - Những hạng mục diễn tập lần này, ta đã biết từ sớm, không thiên vị bất kỳ bên nào, tuy rằng Lý Kỳ là Phó soái Thị Vệ Mã. Nhưng nội dung cụ thể đợt diễn tập này là ta tự mình phái người công bố, bất kể là Điện Tiền Ti, hay Thị Vệ Mã đều biết cùng một lúc, vô cùng công bằng, không có gì không ổn cả.
Hà Quán trên mặt càng lộ vẻ xấu hổ, vuốt cằm nói: - Thái úy nói rất đúng, lần này diễn tập vô cùng công bằng. Những nội dung được đề cập, đều là những vấn đề thường hay gặp trên chiến trường, cho dù thua, hạ quan cũng thua tâm phục khẩu phục.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Ai, Điện soái khiêm nhường rồi, đây chỉ là mới bắt đầu, người thắng đến cuối cùng mới là người chiến thắng thực sự.
Quách Dược Sư gật đầu nói: - Đúng vậy, những hạng mục đầu tiên cũng chỉ là khảo nghiệm sự chịu đựng và khả năng ứng biến của binh lính, mấu chốt còn phải xem những chốt kiểm soát phía sau kìa, những cái đó mới tốn công sức.
Cao Cầu thấy thế, nhướng mày, đột nhiên chỉ vào cây cầu nổi trên nhánh sông cách đó không xa nói: - Bọn họ cầm nhiều vũ khí như vậy, làm sao đi qua cây cầu nổi đó được.
Sách! Xem ra ông căn bản không có xem kỹ kế hoạch huấn luyện lần này, đúng là không tận chức mà. Lý Kỳ chỉ sang một bên con sông, nói: - Thái úy mời xem.
Cao Cầu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mấy chiếc thuyền lớn đang đi tới bên này, nói: - Ta hiểu rồi, bọn họ dựa vào thuyền này vận chuyển xe ném đá qua.
- Không sai. Lý Kỳ giải thích nói: - Kinh sư có thể nói bốn bề đều là nước, sông lớn sông nhỏ nhiều vô số kể, Thủy sư ắt không thể thiếu, dùng tốt, con sông này sẽ tương đương với thiên quân vạn mã, dùng không tốt, thì sẽ là phần mộ của Cấm quân ta, cho nên Thủy sư đối với Đại Tống ta mà nói là vô vùng quan trọng. Mà Cấm quân chúng ta là lực lượng trung kiên bảo vệ Kinh sư, nhất định phải học thuỷ chiến. Cho nên hạ quan dự định huấn luyện Cấm quân thành đội quân có thể tác chiến cả hai mặt thủy bộ, tạm thời hạ quan gọi họ là đội thuỷ quân lục chiến.
- Đội thuỷ quân lục chiến, thú vị, thú vị nha! Cao Cầu ha hả nói.
- Lên, lên, mau lên.
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng Ngưu Cao gào rú.
Hoá ra khi bọn họ nói chuyện, đội ngũ kia đã đi tới bờ sông, mà mấy chiếc thuyền lớn kia cũng vừa cập bờ, chỉ thấy bọn họ chia làm hai bên, bộ binh trên cầu nổi ổn định cước bộ, mà thương binh và cung tiễn thủ còn lại thì xếp thành đội hình phòng thủ ở bờ biển. Các nhóm giữ vị trí, cầm binh khí, bày ra trạng thái đề phòng khẩn cấp, đầu tiên là lính thiết giáp đẩy máy bắn nỏ lên, cùng lúc đó, giữa thuyền cũng mở một cánh cửa thật cao ra, kỵ binh dắt ngựa bước qua cánh cửa đó tiến vào trong khoang thuyền, bởi vì ngươi sẽ không trông cậy vào kỵ binh có thể tác chiến trên thuyền. Mà Cao Cầu cũng bắt đầu tò mò, vậy làm sao vận chuyển xe ném đá lên đây.
Chỉ thấy đuôi mỗi chiếc thuyền đều lắp đặt một tổ hợp trang bị ròng rọc, mấy tên lính ném dây thừng cột xe ném đá lên, vài đại lực sĩ trên thuyền lập tức chuyển động tay đòn kéo xe ném đá lên không trung, sau đó lại đẩy bàn xoay, chỉ thấy đòn gánh sắt thô thô đó chậm rãi di chuyển đến bên thuyền, đến phía bên đuôi thuyền, đại lực sĩ kia mới chậm rãi buông tay đòn ra, vững vàng hạ xe ném đá xuống.
Cuối cùng, thương binh và cung tiễn thủ mới lên khoang thuyền, đứng ở vị trí của mình, lại thấy binh sĩ đứng ở vị trí cao nhất trên thuyền lập tức hươ lá cờ màu xanh trong tay, mấy chiếc thuyền lớn lập tức khởi động, bày thế trận chữ nhân, chạy tới bờ bên kia, không chút dây dưa dài dòng.
Mà binh lính ở bờ bên kia đã bày xong đội hình, mục đích là để bảo vệ cho chiến thuyền có thể cập bờ an toàn, phòng ngừa tập kích bất ngờ.
Bắc Tống Phong Lưu
Một nhóm người đứng trên một ngọn đồi nhỏ trơ trụi ở ngoại ô phía bắc, từ xa nhìn qua, nhóm người đó bị gió bắc thấu xương thổi đến lắc lư lảo đảo, sống lên chết xuống.
Đám người kia là Tam nha Thống soái do Cao Cầu dẫn đầu.
Bây giờ đã là cuối năm, cứ mỗi độ cuối năm, Tam nha đều sẽ sắp xếp một đợt diễn tập quân sự, đồng thời Cao Cầu đích thân giám sát. Nhưng lần này khác với những lần trước, lúc trước là Thị Vệ Bộ, Thị Vệ Mã, Điện Tiền Ti chia nhau luyện tập, nhưng lần này là cùng nhau luyện tập, có thể nói là lần diễn tập quy mô lớn nhất kể từ Đàn Uyên chi minh tới nay. Ngoài ra, lần diễn tập này cũng là lần đối đầu trực tiếp đầu tiên giữa ba bên, xem xem ai có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất.
Không chỉ có vậy, hạng mục huấn luyện cũng thay đổi hoàn toàn, lúc trước chỉ đứng trên thao trường múa thương, hanh cáp vài tiếng. Nhưng lần này hạng mục kiểm tra chủ yếu là năng lực chấp hành, bởi vì mấu chốt của một đội quân nằm ở khả năng chấp hành của đội quân đó. Đối diện với hoàn cảnh khác nhau, kẻ địch khác nhau, anh đều phải hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, chuyện này ở thời cổ đại vô cùng quan trọng, bởi vì trong rất nhiều trận chiến, một bên vốn dĩ đang chiếm ưu thế, giả như đột nhiên xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, cũng có thể làm cho quân tâm tan rã, dẫn đến bại trận, về mặt này, quân Tống quả thật làm rất tệ.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều do Lý Kỳ đề xuất. Hiện nay nhóm Cấm quân này đối với hắn mà nói, tầm quan trọng quả thật là không cần phải nói cũng biết. Đừng thấy gần đây hắn chỉ luôn quan tâm chuyện cải cách, nhưng vẫn chưa từng buông lỏng việc luyện binh và nghiên cứu vũ khí
- Hắt xì, hắt xì
Cao Cầu lòng thầm nguyền rủa Lý Kỳ liên tục nhảy mũi, cái mũi bị đông cứng đến đỏ ửng, phảng phất như sắp bị rớt xuống vậy, ngay cả ngón tay xoa mũi cũng cảm thấy đau nữa, cái mũi co quắp lại, cảm khái nói: - Hôm nay lạnh quá đi.
Oa! Cầu ca ngài tốt xấu gì cũng là kiện tướng thể thao, ta là đầu bếp mỗi ngày đều đứng bên bếp lò còn không cảm thấy lạnh, ngài còn kêu than gì chứ, dối trá quá mà. Lý Kỳ ha ha nói:
- Thái úy, cũng không phải quá lạnh mà.
Lý Kỳ không nói gì còn tốt, Cao Cầu bây giờ vừa nghe Lý Kỳ nói thì lửa giận liền bốc lên. Đáng tiếc là ngọn lửa này không dùng để sưởi ấm được, hai mắt trừng Lý Kỳ, cả giận: - Tiểu tử ngươi còn nói hay như vậy hả, ngươi xem ngươi đã chọn địa điểm quỷ quái gì đây, ngươi muốn lạnh chết ta hả?
- Không dám, không dám, ta cũng không muốn mà. Lý Kỳ cười trừ nói: - Thái úy, vị trí này là ta tỉ mỉ lựa chọn đấy, cũng chỉ có chỗ này có thể nhìn rõ những điểm mấu chốt của lần diễn tập này thôi.
- Đã như vậy, thì ngươi cũng phải nói với ta một tiếng chứ!
Cao Cầu càng nói càng kích động, chỉ Lý Kỳ nói: - Ngươi nhìn lại mình đi, cả người trên dưới chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, rõ ràng ngươi đã nghĩ đến điểm này từ sớm rồi, đã như thế, sao ngươi không nói với ta một tiếng, ngươi nhìn bọn ta xem, cũng không mặc nhiều như ngươi đâu.
Lời này vừa dứt, vô số ánh mắt u oán nhìn Lý Kỳ. Chỉ thấy Lý Kỳ bọc kỹ như cái bánh chưng vậy, bên ngoài khoác một chiếc áo liền mũ màu tím, bên trong là lông dê chính hiệu, đúng là ba tầng trong, ba tầng ngoài mà, trên tay thì đeo một đôi găng bằng da, không chỉ như vậy, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, rõ ràng là đã có chuẩn bị.
Trái lại, đám người Cao Cầu tuy rằng không mặc ít lắm, thích hợp để ra ngoài, nhưng đứng trên đỉnh núi này, rõ ràng là có chút đơn bạc, đáng thương hơn là ngay cả một chỗ tránh gió cũng không có, thổi đến mức đám người run rẩy, Hồ Du kia nhanh chóng co rút người ôm lấy bụng.
Lý Kỳ bị giáo huấn nhưng cũng không phát cáu chút nào, đúng là nên trách hắn, nhưng hắn lại nghĩ, mấy ngày trước khi ta đến đây thị sát, không phải cũng bị lạnh đến nửa sống nửa chết sao, có nạn cùng chịu mà. Nghĩ đến đây, chút áy náy trong lòng hắn cũng biến mất sạch sẽ, cố nhịn cười nói: - Thái úy, thật ngại quá, mấy ngày nay hạ quan bận quá, đã quên mất chuyện này, hạ quan dám thề với trời, lúc đó hạ quan còn nhớ là phải nói với ngài mặc thêm áo vào, ngài ráng nhịn chút đi.
Cao Cầu trợn ngược mắt, nói: - Ta nhịn đã lâu rồi, nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy.
Lý Kỳ nói:
- Thật ra đã bắt đầu diễn tập rồi, nhưng phía trước còn vài chốt kiểm soát phải qua, vì vậy còn phải đợi thêm một lát nữa.
Cao Cầu hoàn toàn không nói được gì, hỏi Quách Dược Sư bên cạnh: - Quách Tướng quân, ngài từng trải trăm trận, kinh nghiệm phong phú, đối với đợt huấn luyện này thấy thế nào?
Quách Dược Sư hơi sửng sốt, đáp: - Thái úy, ngài đã hỏi nhầm người rồi. Nói xong ông ta than nhẹ một tiếng, nói: - Thật ra từ khi ta nhậm chức ở Thị Vệ Bộ, mới biết mình hoá ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Cách huấn luyện mới của Bộ Soái, khiến ta được mở rộng tầm mắt, cũng học được không ít thứ, bây giờ ta vẫn còn đang học hỏi, đối với đợt diễn tập này, không dám đánh giá bừa, chỉ có chờ mong.
Lý Kỳ cười nói: - Quách Tướng quân khiêm tốn, bất kể huấn luyện thế nào, binh lính chưa từng lên chiến trường, mãi mãi cũng không phải là một binh lính đủ tư cách. Ta vừa sùng bái vừa hâm mộ những vị tướng quân trải qua trăm trận như Quách Tướng quân đây. Ở nơi gió lạnh thấu xương như vậy, chỉ có Tướng quân tự mình đến xem, thật khiến người ta kính phục mà. Đương nhiên, Thái úy vẫn là người đáng để người ta kính nể nhất, vì giang sơn xã tắc Đại Tống ta, không tiếc mạo hiểm cả nguy cơ sinh bệnh, cũng muốn đến giám sát quân ta diễn tập, quả thật đáng kính đáng ca ngợi vậy, là tấm gương của đời hạ quan mà.
Cao Cầu tức giận nói: - Ngươi ít ở đây vuốt mông ngựa đi, ta sẽ sớm nuốt chửng ngươi đó, nếu ta ngã bệnh, hừ, ta đây tuyệt đối sẽ không để cho ngươi không việc gì đâu.
Không thể nào! Cầu ca sao trở nên hẹp hòi như vậy chứ. Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Thái úy nói đùa.
- Bản Thái úy là rất nghiêm túc. Trừ phi
- Trừ phi chuyện gì?
- Trừ phi ngươi cởi quần áo, ăn mặc giống như chúng ta.
- Nàykhụ khụ, Thái úy mau nhìn, bọn họ đến. Lý Kỳ đột nhiên chỉ hướng bên trái, hét lên.
Mọi người theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ hai ngàn người cấp tốc đi tới bên này, chỉ là nhịp bước hành quân thôi, cũng khiến người ta gật gù liên tục.
Cao Cầu tuy là người ngoài ngành, nhưng dù gì cũng ở Tam nha hơn mười đầu năm, khẽ gật đầu nói: - Không tệ, không tệ.
- Hả? Là long Vệ quân à!
Đợi đội ngũ kia đến gần, Cao Cầu mới nhìn rõ, không khỏi kinh ngạc nói.
Hà Quán nghe được không khỏi đỏ ửng cả bộ mặt già nua. Điện Tiền Ti vẫn luôn đứng đầu Tam nha, Bổng Nhật Quân vẫn luôn là quân đội mạnh nhất Thượng Tứ Quân, bất kể là trang bị, hay tố chất, đều mạnh nhất. Trước kia khi đọ sức, vẫn luôn là Điện Tiền Ti dẫn đầu, cho nên Cao Cầu đương nhiên sẽ cho rằng đội quân xuất hiện đầu tiên nhất định là Bổng Nhật Quân, chưa từng nghĩ đến lại là Long Vệ Quân.
Hồ Du mở cờ trong bụng, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: - Chuyện nàyDù sao Bộ Soái cũng là Phó soái của Thị Vệ Mã chúng ta. Cho nên ha hả, điều này cũng có nguồn gốc của nó.
Nhìn như là nói giúp Hà Quán, nhưng thật ra là đang mèo khen mèo dài đuôi.
Hà Quán liếc mắt nhìn Hồ Du, thấy ông ta đắc ý, giận tới mức muốn đánh người, thầm nghĩ, hay cho Hồ Du ông, bây giờ tìm được chỗ dựa tốt, thì ngay cả bản soái cũng không coi ra gì, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ.
Cao Cầu thản nhiên cười nói: - Những hạng mục diễn tập lần này, ta đã biết từ sớm, không thiên vị bất kỳ bên nào, tuy rằng Lý Kỳ là Phó soái Thị Vệ Mã. Nhưng nội dung cụ thể đợt diễn tập này là ta tự mình phái người công bố, bất kể là Điện Tiền Ti, hay Thị Vệ Mã đều biết cùng một lúc, vô cùng công bằng, không có gì không ổn cả.
Hà Quán trên mặt càng lộ vẻ xấu hổ, vuốt cằm nói: - Thái úy nói rất đúng, lần này diễn tập vô cùng công bằng. Những nội dung được đề cập, đều là những vấn đề thường hay gặp trên chiến trường, cho dù thua, hạ quan cũng thua tâm phục khẩu phục.
Lý Kỳ nhấc tay nói: - Ai, Điện soái khiêm nhường rồi, đây chỉ là mới bắt đầu, người thắng đến cuối cùng mới là người chiến thắng thực sự.
Quách Dược Sư gật đầu nói: - Đúng vậy, những hạng mục đầu tiên cũng chỉ là khảo nghiệm sự chịu đựng và khả năng ứng biến của binh lính, mấu chốt còn phải xem những chốt kiểm soát phía sau kìa, những cái đó mới tốn công sức.
Cao Cầu thấy thế, nhướng mày, đột nhiên chỉ vào cây cầu nổi trên nhánh sông cách đó không xa nói: - Bọn họ cầm nhiều vũ khí như vậy, làm sao đi qua cây cầu nổi đó được.
Sách! Xem ra ông căn bản không có xem kỹ kế hoạch huấn luyện lần này, đúng là không tận chức mà. Lý Kỳ chỉ sang một bên con sông, nói: - Thái úy mời xem.
Cao Cầu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mấy chiếc thuyền lớn đang đi tới bên này, nói: - Ta hiểu rồi, bọn họ dựa vào thuyền này vận chuyển xe ném đá qua.
- Không sai. Lý Kỳ giải thích nói: - Kinh sư có thể nói bốn bề đều là nước, sông lớn sông nhỏ nhiều vô số kể, Thủy sư ắt không thể thiếu, dùng tốt, con sông này sẽ tương đương với thiên quân vạn mã, dùng không tốt, thì sẽ là phần mộ của Cấm quân ta, cho nên Thủy sư đối với Đại Tống ta mà nói là vô vùng quan trọng. Mà Cấm quân chúng ta là lực lượng trung kiên bảo vệ Kinh sư, nhất định phải học thuỷ chiến. Cho nên hạ quan dự định huấn luyện Cấm quân thành đội quân có thể tác chiến cả hai mặt thủy bộ, tạm thời hạ quan gọi họ là đội thuỷ quân lục chiến.
- Đội thuỷ quân lục chiến, thú vị, thú vị nha! Cao Cầu ha hả nói.
- Lên, lên, mau lên.
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng Ngưu Cao gào rú.
Hoá ra khi bọn họ nói chuyện, đội ngũ kia đã đi tới bờ sông, mà mấy chiếc thuyền lớn kia cũng vừa cập bờ, chỉ thấy bọn họ chia làm hai bên, bộ binh trên cầu nổi ổn định cước bộ, mà thương binh và cung tiễn thủ còn lại thì xếp thành đội hình phòng thủ ở bờ biển. Các nhóm giữ vị trí, cầm binh khí, bày ra trạng thái đề phòng khẩn cấp, đầu tiên là lính thiết giáp đẩy máy bắn nỏ lên, cùng lúc đó, giữa thuyền cũng mở một cánh cửa thật cao ra, kỵ binh dắt ngựa bước qua cánh cửa đó tiến vào trong khoang thuyền, bởi vì ngươi sẽ không trông cậy vào kỵ binh có thể tác chiến trên thuyền. Mà Cao Cầu cũng bắt đầu tò mò, vậy làm sao vận chuyển xe ném đá lên đây.
Chỉ thấy đuôi mỗi chiếc thuyền đều lắp đặt một tổ hợp trang bị ròng rọc, mấy tên lính ném dây thừng cột xe ném đá lên, vài đại lực sĩ trên thuyền lập tức chuyển động tay đòn kéo xe ném đá lên không trung, sau đó lại đẩy bàn xoay, chỉ thấy đòn gánh sắt thô thô đó chậm rãi di chuyển đến bên thuyền, đến phía bên đuôi thuyền, đại lực sĩ kia mới chậm rãi buông tay đòn ra, vững vàng hạ xe ném đá xuống.
Cuối cùng, thương binh và cung tiễn thủ mới lên khoang thuyền, đứng ở vị trí của mình, lại thấy binh sĩ đứng ở vị trí cao nhất trên thuyền lập tức hươ lá cờ màu xanh trong tay, mấy chiếc thuyền lớn lập tức khởi động, bày thế trận chữ nhân, chạy tới bờ bên kia, không chút dây dưa dài dòng.
Mà binh lính ở bờ bên kia đã bày xong đội hình, mục đích là để bảo vệ cho chiến thuyền có thể cập bờ an toàn, phòng ngừa tập kích bất ngờ.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 835: Đội thủy quân lục chiến
10.0/10 từ 34 lượt.