Bắc Tống Phong Lưu
Chương 783: Quà vặt lên ngôi (Trung)
Sau khi rời khỏi quầy hàng của Hoàng đại nương, Tống Huy Tông hỏi:
- Lý Kỳ, đây đều là ngươi dạy họ sao?
- Ừ.
- Vậy ngươi làm bún xào há chẳng phải càng ngon hơn sao?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Thực không dám giấu, thần làm không ngon bằng bà ta làm.
Mọi người đều kinh ngạc, nên nhớ Lý Kỳ có lẽ là Kim Trù Đao Vương đấy, sao lại không làm ngon bằng đại nương chứ?
Tống Huy Tông nghi ngờ nói:
- Trong chuyện này liệu có gì đáng chú trọng không?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Là có điểm cần chú ý. Đại quan nhân người vừa rồi cũng đã thấy, kỳ thực cách làm bún xào này cũng rất đơn giản, nhìn qua là có thể làm được. Nhưng càng đơn giản thì lại càng phải chú trọng chi tiết. Đối với món bún xào mà nói, đổ vài lần nồi, cho bao nhiều dầu, xào bao lâu đều ảnh hưởng tới hương vị của bún. Cho nên, hai quầy bún, hương liệu như nhau, bước làm như nhau, hương vị bún xào lại khác nhau. Nếu như người muốn xào với hương vị độc đáo của mình, vậy phải phải làm đi làm lại nhiều lần, tìm kiếm, đó là một khoảng thời gian rất dài. Sau khi tất cả đã thành thói quen rồi, hương vị chủ thuộc về mình người làm ra. Một năm ta khó mà xào qua một lần, rất khó so với họ được.
- Hóa ra là vậy, không ngờ một bát bún xào nhỏ này lại cần phải chú ý nhiều như vậy.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu, bỗng chỉ về phía những tấm bảng hiệu đó nói:
- Những tấm biển này cũng đều là ngươi dạy sao?
- Về cơ bản thì đúng, nhưng phía sau quầy hàng thì không phải.
Tống Huy Tông nhíu mày nói:
- Vì sao mỗi người ngươi chỉ dạy một món ăn? Dù sao họ cũng đều là người của ngươi, hà tất phải phân biệt rõ như vậy? Đều dạy cho họ mới đúng chứ.
Lý Kỳ đáp:
- Ban đầu họ đều thay thần làm việc, nhưng bây giờ thần đã hoàn toàn giao lại cho họ rồi. Đây đều là việc kinh doanh của cá nhân họ, nhưng có chút quan hệ hợp tác với Túy Tiên Cư của chúng ta. Chúng ta cung cấp nguyên liệu cần thiết hàng ngày cho họ.
Vương Phủ cười nói:
- Họ kinh doanh tốt như vậy, ngươi không sợ kiếm ít tiền đi sao?
Ngươi cho rằng ta cũng giống như sao? Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu ta muốn kiếm tiền, hà tất lại giao quầy hàng này lại cho họ? Như vậy ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn. Ta chính là muốn họ tự tay làm hàm nhai. Giàu có, mà sở dĩ ta vẫn giữ quan hệ hợp tác với họ là vì nguyên liệu cần của Túy Tiên Cư chúng ta rất nhiều, cho nên giá cũng rất rẻ, còn có thể giúp họ quyết định. Nếu họ tự đi mua, vậy thì sẽ đắt hơn rất nhiều.
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy Lý Kỳ nói rất có lý.
Lý Kỳ lại nói:
- Về phâần ta vì sao mỗi người chỉ dạy họ một món ăn, đó là vì trước đây họ đều là nạn dân. Mặc dù đại đa số đều có thể nấu ăn, nhưng cũng chỉ hạn chế ở đó. Nếu ta dạy mỗi người mười mấy món ăn, họ không thể học được trong thời gian ngắn. Học một món ăn đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, mỗi quán ăn ở đây đều sát nhau như vậy, ngươi ngồi ở đây cũng có thể gọi món bên kia. Như vậy, cũng có thể cân bằng thu nhập của mỗi người, không thể xuất hiện hiện tượng mọi người đều đổ xô tới một quán ăn.
Tống Huy Tông cười cười, hài lòng về cách làm chí công vô tư của Lý Kỳ, cảm khái nói:
- Buôn bán như thế này quả thực là bác đại tinh thâm.
Lý Kỳ bỗng lên tiếng:
- Hả? Thái sư đi đâu rồi.
Mẹ kiếp! Thái sư không thấy đâu sao? Mọi người đều kinh ngạc, quay lại nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng của Thái Kinh đâu. Lý Kỳ thấy Thái Dũng cũng không ở đây, trong lòng khẽ thở dài.
Mọi người nhìn xung quanh, Vương Phủ bỗng chỉ về phía quán ăn mà họ vừa đi qua nói:
- Đó không phải là thái sư sao?
Mọi người đều nhìn theo hướng tay chỉ của lão. Phát hiện thấy Thái Kinh và Thái Dũng đang đứng ở quán bán đồ điểm tâm.
Tống Huy Tông cảm thấy tò mò, bước tới, đúng lúc thấy Thái Dũng đưa tiền cho ông chủ quán ăn đó. Lại thấy Thái Kinh quay người lại, tay cầm một chiếc bánh mỳ màu vàng, đã bị lão cắn nửa chiếc rồi.
Thái Kinh thấy Tống Huy Tông quay trở về, liền lau miệng, nghênh đón, nói:
- Đại quan nhân, sao người lại tới đây?
Tống Huy Tông không hề tức giận nói:
- Chúng ta tới tìm ngươi. Đúng rồi, trên tay ngươi cầm cái gì thế?
Thái Kinh lanh lợi giơ tay vẫy Thái Dũng, sau đó mở túi giấy dầu ra, chỉ thấy phía trên đặt mấy chiếc bánh màu vàng. Trên mặt còn có ít vừng trắng. Thái Kinh cười hỏi:
- Đại quan nhân, người xem chiếc bánh này giống gì?
Tống Vi Tông nhíu mày, nói:
- Ngoài màu sáng bóng ra, có chút giống mai cua.
Thái Kinh cười nói:
- Đại quan nhân nói rất đúng, vừa rồi lão hủ cũng bị hình dạng của chiếc bánh này cuốn hút. Lúc trước có hỏi, hóa ra chiếc bánh này tên là bánh cua vàng, có hai hương vị mặn và ngọt. Lão hủ đều đã nếm thử một miếng, thấy hương vị rất ngon.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Đó là đương nhiên rồi, trong vị mặn có thịt cua, nhân tôm, đều là khoái khẩu của Thái sư. Nhưng Thái sư ăn ít một chút thì ngon, kỳ thực phần lớn bên trong đều không thích hợp cho Thái sư ăn, quyết không thể ăn quá nhiều.
Thái Kinh lại theo thói quen đau thắt tim lại, chỉ Lý Kỳ nói:
- Tiểu tử ngươi đừng làm mất hứng.
Nói xong lão lại nhìn Tống Huy Tông nói:
- Đại quan nhân, người nhìn xem, tên tiểu tử này rõ ràng chính là không coi lão hủ ra gì, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, hắn cũng quản lý.
Tống Huy Tông đã thấy nhưng không thể trách được, thấy Thái Kinh tức giận như vậy, ông ta còn thấy vui mừng hơn, cười ha hả nói:
- Ta nói Nguyên Trưởng à, con người Lý Kỳ cũng là muốn tốt cho ông, nhịn một chút đi. Nếu món ăn này không thích hợp cho ông ăn, vậy thì chúng ta sẽ giúp ông ăn một miếng đi.
Ông ta nói xong liền lấy một miếng từ tay Thái Dũng.
Vương Phủ liền bước lên trước nói:
- Công tướng chớ buồn, chúng tôi giúp ông đây.
Lão ta nói xong cũng cầm lấy một miếng.
Lão ta vừa bước đi, Lương Sư Thành lại bước lên, cười ha hả nói:
- Công tướng, chúng ta là phụng mệnh hành sự, đừng trách nhé.
Nói xong cũng cầm lấy một miếng.
Vương Trọng Lăng là quan nhỏ, nhưng y nghe thấy là phụng mệnh hành sự, không làm cũng phải làm, thân hình mập mạp bỗng trở lên nhanh nhẹn, tới lấy một miếng bánh, liền trốn sang bên cạnh. Lý Thanh Chiếu bỗng đưa tay ra lấy một miếng, thấy vẻ mặt bực tức của Thái Kinh, trong lòng có chút vui mừng.
Cứ như vậy, trên tay Thái Kinh rất nhanh chỉ còn lại tờ giấy dầu.
Vẻ mặt Thái Kinh đầy oan ức, lúc này lão quả thực muốn tìm một nơi để khóc một trận, lại kéo Lý Kỳ ra một bên quần ẩu một trận.
- Ừ, bánh cua vàng này quả thực là rất ngon, hương vị vừa miệng, dễ ăn, vỏ xốp giòn.
Tống Huy Tông ăn một miếng nhỏ liền khen ngợi liên tục.
Lý Thanh Chiếu cũng nếm một miếng, khẽ gật đầu, bỗng ngâm nga:
- Bánh này hương vị đậm đà, đưa vào trong miệng xốp giòn, quả đúng là loại bánh trước giờ chưa thấy, vào miệng vỏ bánh đều giòn tan.
Tống Huy Tông nghe mà mắt sáng lên, vỗ tay nói:
- Hay, hay, câu thơ này, miêu tả sinh động về chiếc bánh cua vàng. Trước giờ chưa thấy loại bánh này, vào miệng vỏ bánh đều giòn tan. Ha ha, Đông Kinh đệ nhất tài nữ, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lý Thanh Chiếu kỳ thực không phải là khoe khoang, khiêm tốn nói:
- Đại quan nhân quá khen.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đi tới cuối ngõ. Lý Kỳ bỗng chỉ vào quầy hàng ven đường nói:
- Đại quan nhân, ở trong này.
Tống Huy Tông quay đầu nhìn lên, chỉ thấy quầy hàng này bình thường, nhưng bên trong không có khách, hai chiếc bàn đặt cạnh nhau, nhưng kỳ lạ là quán này không có bếp, không có cái muôi, rõ nhất vẫn là những chiếc bình lớn nhỏ. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên tấm biển viết một chữ “Tương”. Không khỏi nhíu mày nói:
- Sao ngươi lại dẫn chúng ta tới chỗ bán tương này?
Lý Kỳ cười nói:
- Đại quan nhân có điều không biết, kỳ thực chữ này còn ấn chứa một chữ “món ăn”.
Tống Vi Tông nói:
- Dưa góp?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ở phố đồ ngon, duy có quán này thuộc Túy Tiên cư của chúng ta. Món dưa góp đích thân tôi làm từ tương và rau muối, hương vị độc đáo. Ta còn định sẽ đưa món ăn này tới các nước xung quanh.
- Hả? Vậy thì ta phải nếm thử xem.
Mấy người ngồi vây quanh bên chiếc bàn.
Lý Kỳ gật đầu với người quản lý quầy hàng, chỉ thấy người đó đeo găng tay khử trùng, mở một chiếc bình ra, nhanh chóng lấy một ít rau muối trong đó ra, sau đó lần lượt lấy rau từ các bình khác ra.
Tống Vi Tông nhìn chăm chú, hiếu kỳ nói:
- Cách làm món rau muối này của ngươi hình như cũng cần phải chú ý điều gì đó?
- Đại quan nhân quả thực là có con mắt tinh tường.
Lý Kỳ nói một câu nịnh nọt. Sau đó mới nói:
- Đúng vậy, để bảo đảm hương vị thuần khiết của rau muối, yêu cầu khâu thu mua của nó cũng vô cùng nghiêm khắc, rau muối phải đặt trong chum, bán bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu. Từ trong chum tới tay khách đều phải hoàn thành nhanh, như vậy khách hàng mới có thể nếm được hương vị ngon nhất, món dưa kiểu Lý chính tông.
- Dưa muối Lý Thị, ha ha, thú vị, thú vị.
Tống Huy Tông cười ha hả, nói:
- Vậy thì ta càng phải nếm.
Lát sau, người đó liền mang tới một đĩa dưa muối lớn, đặt lên bàn, nói:
- Các vị khách quan mời dùng.
Nhưng thấy trong đĩa chủ yếu là tương màu vàng được điểm xuyết bằng năm màu xanh, lục, đỏ, trắng, tím, xám, rất hấp dẫn. Hình dạng của nó có sợi, nhánh, đinh, góc, miếng, lát, cũng đầy đủ mọi thứ. Vừa nhìn là có thể thấy được có dưa chuột, hạch đào, lát củ cải trắng, rau hẹ, nhìn rất bắt mắt, khiến người ta rất muốn nếm thử.
Hương vị nồng đậm bay quanh bàn, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quả thực là rất thơm.
Bắc Tống Phong Lưu
- Lý Kỳ, đây đều là ngươi dạy họ sao?
- Ừ.
- Vậy ngươi làm bún xào há chẳng phải càng ngon hơn sao?
Lý Kỳ cười khổ nói:
- Thực không dám giấu, thần làm không ngon bằng bà ta làm.
Mọi người đều kinh ngạc, nên nhớ Lý Kỳ có lẽ là Kim Trù Đao Vương đấy, sao lại không làm ngon bằng đại nương chứ?
Tống Huy Tông nghi ngờ nói:
- Trong chuyện này liệu có gì đáng chú trọng không?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Là có điểm cần chú ý. Đại quan nhân người vừa rồi cũng đã thấy, kỳ thực cách làm bún xào này cũng rất đơn giản, nhìn qua là có thể làm được. Nhưng càng đơn giản thì lại càng phải chú trọng chi tiết. Đối với món bún xào mà nói, đổ vài lần nồi, cho bao nhiều dầu, xào bao lâu đều ảnh hưởng tới hương vị của bún. Cho nên, hai quầy bún, hương liệu như nhau, bước làm như nhau, hương vị bún xào lại khác nhau. Nếu như người muốn xào với hương vị độc đáo của mình, vậy phải phải làm đi làm lại nhiều lần, tìm kiếm, đó là một khoảng thời gian rất dài. Sau khi tất cả đã thành thói quen rồi, hương vị chủ thuộc về mình người làm ra. Một năm ta khó mà xào qua một lần, rất khó so với họ được.
- Hóa ra là vậy, không ngờ một bát bún xào nhỏ này lại cần phải chú ý nhiều như vậy.
Tống Huy Tông khẽ gật đầu, bỗng chỉ về phía những tấm bảng hiệu đó nói:
- Những tấm biển này cũng đều là ngươi dạy sao?
- Về cơ bản thì đúng, nhưng phía sau quầy hàng thì không phải.
Tống Huy Tông nhíu mày nói:
- Vì sao mỗi người ngươi chỉ dạy một món ăn? Dù sao họ cũng đều là người của ngươi, hà tất phải phân biệt rõ như vậy? Đều dạy cho họ mới đúng chứ.
Lý Kỳ đáp:
- Ban đầu họ đều thay thần làm việc, nhưng bây giờ thần đã hoàn toàn giao lại cho họ rồi. Đây đều là việc kinh doanh của cá nhân họ, nhưng có chút quan hệ hợp tác với Túy Tiên Cư của chúng ta. Chúng ta cung cấp nguyên liệu cần thiết hàng ngày cho họ.
Vương Phủ cười nói:
- Họ kinh doanh tốt như vậy, ngươi không sợ kiếm ít tiền đi sao?
Ngươi cho rằng ta cũng giống như sao? Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Nếu ta muốn kiếm tiền, hà tất lại giao quầy hàng này lại cho họ? Như vậy ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn. Ta chính là muốn họ tự tay làm hàm nhai. Giàu có, mà sở dĩ ta vẫn giữ quan hệ hợp tác với họ là vì nguyên liệu cần của Túy Tiên Cư chúng ta rất nhiều, cho nên giá cũng rất rẻ, còn có thể giúp họ quyết định. Nếu họ tự đi mua, vậy thì sẽ đắt hơn rất nhiều.
Mọi người đều gật đầu, cảm thấy Lý Kỳ nói rất có lý.
Lý Kỳ lại nói:
- Về phâần ta vì sao mỗi người chỉ dạy họ một món ăn, đó là vì trước đây họ đều là nạn dân. Mặc dù đại đa số đều có thể nấu ăn, nhưng cũng chỉ hạn chế ở đó. Nếu ta dạy mỗi người mười mấy món ăn, họ không thể học được trong thời gian ngắn. Học một món ăn đơn giản hơn nhiều. Hơn nữa, mỗi quán ăn ở đây đều sát nhau như vậy, ngươi ngồi ở đây cũng có thể gọi món bên kia. Như vậy, cũng có thể cân bằng thu nhập của mỗi người, không thể xuất hiện hiện tượng mọi người đều đổ xô tới một quán ăn.
Tống Huy Tông cười cười, hài lòng về cách làm chí công vô tư của Lý Kỳ, cảm khái nói:
- Buôn bán như thế này quả thực là bác đại tinh thâm.
Lý Kỳ bỗng lên tiếng:
- Hả? Thái sư đi đâu rồi.
Mẹ kiếp! Thái sư không thấy đâu sao? Mọi người đều kinh ngạc, quay lại nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng của Thái Kinh đâu. Lý Kỳ thấy Thái Dũng cũng không ở đây, trong lòng khẽ thở dài.
Mọi người nhìn xung quanh, Vương Phủ bỗng chỉ về phía quán ăn mà họ vừa đi qua nói:
- Đó không phải là thái sư sao?
Mọi người đều nhìn theo hướng tay chỉ của lão. Phát hiện thấy Thái Kinh và Thái Dũng đang đứng ở quán bán đồ điểm tâm.
Tống Huy Tông cảm thấy tò mò, bước tới, đúng lúc thấy Thái Dũng đưa tiền cho ông chủ quán ăn đó. Lại thấy Thái Kinh quay người lại, tay cầm một chiếc bánh mỳ màu vàng, đã bị lão cắn nửa chiếc rồi.
Thái Kinh thấy Tống Huy Tông quay trở về, liền lau miệng, nghênh đón, nói:
- Đại quan nhân, sao người lại tới đây?
Tống Huy Tông không hề tức giận nói:
- Chúng ta tới tìm ngươi. Đúng rồi, trên tay ngươi cầm cái gì thế?
Thái Kinh lanh lợi giơ tay vẫy Thái Dũng, sau đó mở túi giấy dầu ra, chỉ thấy phía trên đặt mấy chiếc bánh màu vàng. Trên mặt còn có ít vừng trắng. Thái Kinh cười hỏi:
- Đại quan nhân, người xem chiếc bánh này giống gì?
Tống Vi Tông nhíu mày, nói:
- Ngoài màu sáng bóng ra, có chút giống mai cua.
Thái Kinh cười nói:
- Đại quan nhân nói rất đúng, vừa rồi lão hủ cũng bị hình dạng của chiếc bánh này cuốn hút. Lúc trước có hỏi, hóa ra chiếc bánh này tên là bánh cua vàng, có hai hương vị mặn và ngọt. Lão hủ đều đã nếm thử một miếng, thấy hương vị rất ngon.
Lý Kỳ trợn mắt nói:
- Đó là đương nhiên rồi, trong vị mặn có thịt cua, nhân tôm, đều là khoái khẩu của Thái sư. Nhưng Thái sư ăn ít một chút thì ngon, kỳ thực phần lớn bên trong đều không thích hợp cho Thái sư ăn, quyết không thể ăn quá nhiều.
Thái Kinh lại theo thói quen đau thắt tim lại, chỉ Lý Kỳ nói:
- Tiểu tử ngươi đừng làm mất hứng.
Nói xong lão lại nhìn Tống Huy Tông nói:
- Đại quan nhân, người nhìn xem, tên tiểu tử này rõ ràng chính là không coi lão hủ ra gì, khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, hắn cũng quản lý.
Tống Huy Tông đã thấy nhưng không thể trách được, thấy Thái Kinh tức giận như vậy, ông ta còn thấy vui mừng hơn, cười ha hả nói:
- Ta nói Nguyên Trưởng à, con người Lý Kỳ cũng là muốn tốt cho ông, nhịn một chút đi. Nếu món ăn này không thích hợp cho ông ăn, vậy thì chúng ta sẽ giúp ông ăn một miếng đi.
Ông ta nói xong liền lấy một miếng từ tay Thái Dũng.
Vương Phủ liền bước lên trước nói:
- Công tướng chớ buồn, chúng tôi giúp ông đây.
Lão ta nói xong cũng cầm lấy một miếng.
Lão ta vừa bước đi, Lương Sư Thành lại bước lên, cười ha hả nói:
- Công tướng, chúng ta là phụng mệnh hành sự, đừng trách nhé.
Nói xong cũng cầm lấy một miếng.
Vương Trọng Lăng là quan nhỏ, nhưng y nghe thấy là phụng mệnh hành sự, không làm cũng phải làm, thân hình mập mạp bỗng trở lên nhanh nhẹn, tới lấy một miếng bánh, liền trốn sang bên cạnh. Lý Thanh Chiếu bỗng đưa tay ra lấy một miếng, thấy vẻ mặt bực tức của Thái Kinh, trong lòng có chút vui mừng.
Cứ như vậy, trên tay Thái Kinh rất nhanh chỉ còn lại tờ giấy dầu.
Vẻ mặt Thái Kinh đầy oan ức, lúc này lão quả thực muốn tìm một nơi để khóc một trận, lại kéo Lý Kỳ ra một bên quần ẩu một trận.
- Ừ, bánh cua vàng này quả thực là rất ngon, hương vị vừa miệng, dễ ăn, vỏ xốp giòn.
Tống Huy Tông ăn một miếng nhỏ liền khen ngợi liên tục.
Lý Thanh Chiếu cũng nếm một miếng, khẽ gật đầu, bỗng ngâm nga:
- Bánh này hương vị đậm đà, đưa vào trong miệng xốp giòn, quả đúng là loại bánh trước giờ chưa thấy, vào miệng vỏ bánh đều giòn tan.
Tống Huy Tông nghe mà mắt sáng lên, vỗ tay nói:
- Hay, hay, câu thơ này, miêu tả sinh động về chiếc bánh cua vàng. Trước giờ chưa thấy loại bánh này, vào miệng vỏ bánh đều giòn tan. Ha ha, Đông Kinh đệ nhất tài nữ, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lý Thanh Chiếu kỳ thực không phải là khoe khoang, khiêm tốn nói:
- Đại quan nhân quá khen.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đi tới cuối ngõ. Lý Kỳ bỗng chỉ vào quầy hàng ven đường nói:
- Đại quan nhân, ở trong này.
Tống Huy Tông quay đầu nhìn lên, chỉ thấy quầy hàng này bình thường, nhưng bên trong không có khách, hai chiếc bàn đặt cạnh nhau, nhưng kỳ lạ là quán này không có bếp, không có cái muôi, rõ nhất vẫn là những chiếc bình lớn nhỏ. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên tấm biển viết một chữ “Tương”. Không khỏi nhíu mày nói:
- Sao ngươi lại dẫn chúng ta tới chỗ bán tương này?
Lý Kỳ cười nói:
- Đại quan nhân có điều không biết, kỳ thực chữ này còn ấn chứa một chữ “món ăn”.
Tống Vi Tông nói:
- Dưa góp?
Lý Kỳ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ở phố đồ ngon, duy có quán này thuộc Túy Tiên cư của chúng ta. Món dưa góp đích thân tôi làm từ tương và rau muối, hương vị độc đáo. Ta còn định sẽ đưa món ăn này tới các nước xung quanh.
- Hả? Vậy thì ta phải nếm thử xem.
Mấy người ngồi vây quanh bên chiếc bàn.
Lý Kỳ gật đầu với người quản lý quầy hàng, chỉ thấy người đó đeo găng tay khử trùng, mở một chiếc bình ra, nhanh chóng lấy một ít rau muối trong đó ra, sau đó lần lượt lấy rau từ các bình khác ra.
Tống Vi Tông nhìn chăm chú, hiếu kỳ nói:
- Cách làm món rau muối này của ngươi hình như cũng cần phải chú ý điều gì đó?
- Đại quan nhân quả thực là có con mắt tinh tường.
Lý Kỳ nói một câu nịnh nọt. Sau đó mới nói:
- Đúng vậy, để bảo đảm hương vị thuần khiết của rau muối, yêu cầu khâu thu mua của nó cũng vô cùng nghiêm khắc, rau muối phải đặt trong chum, bán bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu. Từ trong chum tới tay khách đều phải hoàn thành nhanh, như vậy khách hàng mới có thể nếm được hương vị ngon nhất, món dưa kiểu Lý chính tông.
- Dưa muối Lý Thị, ha ha, thú vị, thú vị.
Tống Huy Tông cười ha hả, nói:
- Vậy thì ta càng phải nếm.
Lát sau, người đó liền mang tới một đĩa dưa muối lớn, đặt lên bàn, nói:
- Các vị khách quan mời dùng.
Nhưng thấy trong đĩa chủ yếu là tương màu vàng được điểm xuyết bằng năm màu xanh, lục, đỏ, trắng, tím, xám, rất hấp dẫn. Hình dạng của nó có sợi, nhánh, đinh, góc, miếng, lát, cũng đầy đủ mọi thứ. Vừa nhìn là có thể thấy được có dưa chuột, hạch đào, lát củ cải trắng, rau hẹ, nhìn rất bắt mắt, khiến người ta rất muốn nếm thử.
Hương vị nồng đậm bay quanh bàn, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, quả thực là rất thơm.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 783: Quà vặt lên ngôi (Trung)
10.0/10 từ 34 lượt.