Bắc Tống Phong Lưu
Chương 756-1: Ông đừng kích động ta
Trong lòng Triệu Lương Tự kêu khổ không ngừng. Ông ta vốn nghĩ rằng tiễn bước sứ thần nước Kim xong, chuyện này sẽ trải qua một thời gian, cuối cùng cũng có thể cởi bỏ được con ác ma Lý Kỳ này rồi. Thật không ngờ tới phút cuối cùng này vẫn không thể tránh khỏi.
Tống Huy Tông nhìn Triệu Lương Tự nói:- Triệu ái khanh, lời Lý Kỳ nói có thật không?
Một bên là Vương Phủ quyền lực nghiêng triều, một bên là Lý Kỳ như mặt trời ban trưa, Triệu Lương Tự cũng thấy khó xử, thầm nghĩ mình nói thế nào cũng đều đắc tội với người, rõ ràng là phải nói thật thôi, liền gật đầu nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, Lý đại phu nói cũng tương đối rồi. Lần trước vi thần đi sứ nước Kim, cũng đã từng nghe qua chuyện này. Bây giờ Thiên Tộ Đế kia đã thất thế rồi, chạy trốn tới Mạc Bắc. Nhưng, Hoàng đế nước Kim vẫn không buông tha, thậm chí còn không tiếc bất kỳ giá nào, sai đại quân tới Mạc Bắc bao vây Thiên Tộ Đế kia.
- Hóa ra là vậy.
Tống Huy Tông gật đầu, thầm nhủ nguy hiểm thật.
- Vớ vẩn! Đó chẳng qua là lời nói một phía của các ngươi thôi.
Vương Phủ bỗng rung tay áo, nói với Lý Kỳ:- Lý đại phu, ta đã từng nghe nói lần trước ngươi đi sứ nước Kim còn dẫn về một người phụ nữ, chẳng hay chuyện này là sao?
Ta đã nói rồi, sao Cốt Dục tới kinh lâu như vậy, tên nhãi ngươi không thèm nói một lời, hóa ra là lão ta chờ cơ hội. Lý Kỳ biết không thể giấu được nữa, liền đơn giản gật đầu thừa nhận:- Là có chuyện này, hơn nữa người phụ nữ đó trước đây còn là Công chúa của nước Liêu, con gái ruột của Da Luật Diên Hi, tên là Da Luật Cốt Dục.
- Còn có chuyện này nữa sao?Tống Huy Tông kinh ngạc nói.
Do vì Triệu Lương Tự, Triệu Giai đều nói năng thận trọng, mà Lý Kỳ vừa trở về kinh đã được tuyên dương chuyện thiết lập kinh thế, khiến cho cả triều như gà bay chó sủa. Cho nên, khi đó quả thực chẳng có ai quan tâm tới chuyện này, cứ xem như đã biết, xét thấy Lý Kỳ nổi bật trong triều, cũng không ai dám nói. Tống Huy Tông tự nhiên cũng chưa từng nghe ai nói qua chuyện này.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:- Khi đó vi thần vẫn luôn nhớ tới chuyện đàm phán với nước Kim, cho nên nhất thời đã quên bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội.
Tống Huy Tông cũng không trách gì Lý Kỳ, ngược lại còn có chút ngưỡng mộ.
Vương Phủ cười lạnh nói:- Chuyện này cũng lạ, nếu ngài dẫn được Công chúa nước Liêu hồi kinh, vậy sao Hoàng thượng lại không thể mời Thiên Tộ Đế tới được? Lẽ nào chuyện này có phân biệt nam nữ không được sao?
Về cớ này, khi Lý Kỳ hồi kinh cũng đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, chỉ là không có cơ hội nói ra mà thôi, cười nói:- Lời này của Vương tướng sai rồi, vị Công chúa nước Liêu này không phải ta một mình mang về, mà là Hoàng đế nước Kim ban thưởng cho ta. Về phần Hoàng đế nước Kim vì sao lại ban thưởng người con gái này cho ta, ý nghĩa quan trọng nhất trong đó chính là để bày tỏ sự chắc chắn và lòng tin của ông ta đối với việc thiết lập kinh tế của ta. Điểm này Triệu đại phu cũng có thể làm chứng. Khi đó, Hoàng đế nước Kim là lấy tư cách của ông ta và Quận Vương điện hạ thưởng Da Luật Cốt Dục của Y cho ta. Kỳ thực, ta cũng là bị ép thôi. Nếu ta từ chối, vậy Hoàng đế nước Kim chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ việc thiết lập kinh tế của ta. Nhưng vì Đại Tống ta, ta đã chịu chút thiệt thòi có đáng gì đâu.Hắn nói xong xoa xoa khóe mắt, giống như là chịu thiệt thòi rất lớn.
Con người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ? Lời này cũng có thể nói được.
Quần thần lần lượt nhìn Lý Kỳ với ánh mắt khinh bỉ. Tốt xấu gì người ta cũng là Công chúa, gửi thân cho ngươi, ngươi còn có gì thiệt thòi?
Triệu Lương Tự đã chịu không nổi nữa, cũng biết cũng không thể tránh nổi nữa, gật đầu nói:- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không biết Lý đại phu đã chịu thiệt thòi gì? Nhưng chuyện này quả đúng là như vậy.
Lý Bang Ngạn bỗng đứng lên, nói:- Vi thần cũng cho rằng Vương tướng có chút chuyện bé xé ra to, không phải chính là một Công chúa nước Liêu sao, phối với tài năng, tuấn kiệt của Đại Tống tavậy thì quá dư rồi, Lý Kỳ nói hắn chịu thiệt thòi, vi thần cho rằng cũng có chút thôi.
Khá lắm, quả là rất có ý nghĩa, tuyệt đối tán đồng. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói:- Lý Kỳ hổ thẹn không dám nhận, hổ thẹn không dám nhận.
Tống Huy Tông bật cười ha hả nói:- Không sai, không sai, Lý Kỳ là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tống ta. Tài năng của hắn cũng rõ như ban ngày rồi, một vị Công chúa mất nước tính là cái gì.Nói xong ông ta lại vui vẻ nhìn Lý Kỳ nói:- Lý Kỳ, ngươi đã làm tốt rồi, ngày khác Trẫm sẽ đem Đế Cơ của Trẫm gả cho ngươi.
Lý Kỳ há hốc mồm kinh ngạc, trân trân nhìn Tống Huy Tông! Trò đùa này đã lớn quá rồi.
Hai mắt Bạch Thời Trung trợn trừng nhìn Lý Kỳ, giống như là muốn nuốt tươi hắn.
Nhạc phụ tương lai, ngươi đừng nhìn ta chứ, lời này không phải ta nói, lần này Lý Kỳ quả thực đã cảm thấy thật quá oan ức rồi.
Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ trừng mắt nhìn, không vui nói:- Thế nào? Lẽ nào Đế Cơ của Trẫm còn không bằng nàng Công chúa mất nước sao?
Lời này quả thực có chút hơi kèn cựa nhau.
Lý Kỳ hơi sững người, nói:- Không không phải, đương nhiên không phải. Vi thần có tài đức gì có thể cưới được Đế Cơ của Hoàng thượng chứ.
Tống Huy Tông khoát tay nói:- Trẫm nói ngươi có thể, thì ngươi có thể.
Có lẽ ông ta chỉ là hành động theo cảm tính, lát sau sẽ quên đi, Lý Kỳ tự an ủi mình, chắp tay nói:- Đa tạ Hoàng thượng ân sủng.
Vương Phủ nhìn mà đờ đẫn cả người, lão không ngờ chiêu này không những không dạy dỗ được Lý Kỳ mà ngược lại còn giúp hắn ta một tay, hối hận quá đi, liền chuyển đề tài nói:- Hoàng thượng, vi thần cho rằng Hoàng đế nước Kim nếu có thể tặng Lý Kỳ Công chúa nước Liêu, vậy thì cũng quyết không thể vì chúng ta mời Thiên Tộ Đế tới Đại Tống mà trở mặt với Đại Tống chúng ta.
- Chuyện này.
Tống Huy Tông bắt đầu có chút do dự, không thể phủ nhận, ý kiến của Vương Phủ quả thực rất phù hợp với tính cách của ông ta. Nhưng, ông ta càng sợ gót ngựa của quân Kim.
Lý Kỳ liền nói:- Hoàng thượng, chuyện này dứt khoát không được. Chuyện này căn bản chính là hai chuyện khác nhau, không thể gộp lại được. Nếu nói như vậy, chi bằng xuất binh phạt Kim. Nếu Vương tướng không tin, có thể đích thân xuất sứ nước Kim một chuyến. Ngươi đừng nói muốn mời Thiên Tộ Đế tới Đại Tống ta, ngươi khuyên Hoàng đế nước Kim đừng đuổi cùng giết tận, tha cho Thiên Tộ Đế con đường sống. Tới khi đó Vương tướng ngươi sẽ biết người Nữ Chân hận Thiên Tộ Đế thế nào. Mặt khác, Vương tướng còn phải mang thêm nhiều người đi, tránh gặp chuyện gì bất trắc.
- Vi thần tán đồng với lời của Lý đại phu. Mời Thiên Tộ Đế tới kinh quả thực không phải là hành động sáng suốt. Thiên Tộ Đế hiện giờ chính là một con chó bị thương, vô dụng.Lý Bang Ngạn phụ họa nói. Lão ta không biết Lý Kỳ có nói thật không, nhưng mượn cớ này tấn công Vương Phủ, vậy cũng là một sự lựa chọn tốt.
- Chúng thần tán thành.
Phe Thái tử đều đứng lên.
Vương Phủ tức sôi máu, thầm nói, được thôi, đám người các ngươi dám công khai phản đối bổn tướng, hôm khác một người các ngươi ta cũng không tha.
Bắc Tống Phong Lưu
Tống Huy Tông nhìn Triệu Lương Tự nói:- Triệu ái khanh, lời Lý Kỳ nói có thật không?
Một bên là Vương Phủ quyền lực nghiêng triều, một bên là Lý Kỳ như mặt trời ban trưa, Triệu Lương Tự cũng thấy khó xử, thầm nghĩ mình nói thế nào cũng đều đắc tội với người, rõ ràng là phải nói thật thôi, liền gật đầu nói:- Hồi bẩm Hoàng thượng, Lý đại phu nói cũng tương đối rồi. Lần trước vi thần đi sứ nước Kim, cũng đã từng nghe qua chuyện này. Bây giờ Thiên Tộ Đế kia đã thất thế rồi, chạy trốn tới Mạc Bắc. Nhưng, Hoàng đế nước Kim vẫn không buông tha, thậm chí còn không tiếc bất kỳ giá nào, sai đại quân tới Mạc Bắc bao vây Thiên Tộ Đế kia.
- Hóa ra là vậy.
Tống Huy Tông gật đầu, thầm nhủ nguy hiểm thật.
- Vớ vẩn! Đó chẳng qua là lời nói một phía của các ngươi thôi.
Vương Phủ bỗng rung tay áo, nói với Lý Kỳ:- Lý đại phu, ta đã từng nghe nói lần trước ngươi đi sứ nước Kim còn dẫn về một người phụ nữ, chẳng hay chuyện này là sao?
Ta đã nói rồi, sao Cốt Dục tới kinh lâu như vậy, tên nhãi ngươi không thèm nói một lời, hóa ra là lão ta chờ cơ hội. Lý Kỳ biết không thể giấu được nữa, liền đơn giản gật đầu thừa nhận:- Là có chuyện này, hơn nữa người phụ nữ đó trước đây còn là Công chúa của nước Liêu, con gái ruột của Da Luật Diên Hi, tên là Da Luật Cốt Dục.
- Còn có chuyện này nữa sao?Tống Huy Tông kinh ngạc nói.
Do vì Triệu Lương Tự, Triệu Giai đều nói năng thận trọng, mà Lý Kỳ vừa trở về kinh đã được tuyên dương chuyện thiết lập kinh thế, khiến cho cả triều như gà bay chó sủa. Cho nên, khi đó quả thực chẳng có ai quan tâm tới chuyện này, cứ xem như đã biết, xét thấy Lý Kỳ nổi bật trong triều, cũng không ai dám nói. Tống Huy Tông tự nhiên cũng chưa từng nghe ai nói qua chuyện này.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu nói:- Khi đó vi thần vẫn luôn nhớ tới chuyện đàm phán với nước Kim, cho nên nhất thời đã quên bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng, xin Hoàng thượng thứ tội.
Tống Huy Tông cũng không trách gì Lý Kỳ, ngược lại còn có chút ngưỡng mộ.
Vương Phủ cười lạnh nói:- Chuyện này cũng lạ, nếu ngài dẫn được Công chúa nước Liêu hồi kinh, vậy sao Hoàng thượng lại không thể mời Thiên Tộ Đế tới được? Lẽ nào chuyện này có phân biệt nam nữ không được sao?
Về cớ này, khi Lý Kỳ hồi kinh cũng đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, chỉ là không có cơ hội nói ra mà thôi, cười nói:- Lời này của Vương tướng sai rồi, vị Công chúa nước Liêu này không phải ta một mình mang về, mà là Hoàng đế nước Kim ban thưởng cho ta. Về phần Hoàng đế nước Kim vì sao lại ban thưởng người con gái này cho ta, ý nghĩa quan trọng nhất trong đó chính là để bày tỏ sự chắc chắn và lòng tin của ông ta đối với việc thiết lập kinh tế của ta. Điểm này Triệu đại phu cũng có thể làm chứng. Khi đó, Hoàng đế nước Kim là lấy tư cách của ông ta và Quận Vương điện hạ thưởng Da Luật Cốt Dục của Y cho ta. Kỳ thực, ta cũng là bị ép thôi. Nếu ta từ chối, vậy Hoàng đế nước Kim chắc chắn sẽ sinh lòng nghi ngờ việc thiết lập kinh tế của ta. Nhưng vì Đại Tống ta, ta đã chịu chút thiệt thòi có đáng gì đâu.Hắn nói xong xoa xoa khóe mắt, giống như là chịu thiệt thòi rất lớn.
Con người này sao lại không biết xấu hổ thế chứ? Lời này cũng có thể nói được.
Quần thần lần lượt nhìn Lý Kỳ với ánh mắt khinh bỉ. Tốt xấu gì người ta cũng là Công chúa, gửi thân cho ngươi, ngươi còn có gì thiệt thòi?
Triệu Lương Tự đã chịu không nổi nữa, cũng biết cũng không thể tránh nổi nữa, gật đầu nói:- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không biết Lý đại phu đã chịu thiệt thòi gì? Nhưng chuyện này quả đúng là như vậy.
Lý Bang Ngạn bỗng đứng lên, nói:- Vi thần cũng cho rằng Vương tướng có chút chuyện bé xé ra to, không phải chính là một Công chúa nước Liêu sao, phối với tài năng, tuấn kiệt của Đại Tống tavậy thì quá dư rồi, Lý Kỳ nói hắn chịu thiệt thòi, vi thần cho rằng cũng có chút thôi.
Khá lắm, quả là rất có ý nghĩa, tuyệt đối tán đồng. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, nói:- Lý Kỳ hổ thẹn không dám nhận, hổ thẹn không dám nhận.
Tống Huy Tông bật cười ha hả nói:- Không sai, không sai, Lý Kỳ là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tống ta. Tài năng của hắn cũng rõ như ban ngày rồi, một vị Công chúa mất nước tính là cái gì.Nói xong ông ta lại vui vẻ nhìn Lý Kỳ nói:- Lý Kỳ, ngươi đã làm tốt rồi, ngày khác Trẫm sẽ đem Đế Cơ của Trẫm gả cho ngươi.
Lý Kỳ há hốc mồm kinh ngạc, trân trân nhìn Tống Huy Tông! Trò đùa này đã lớn quá rồi.
Hai mắt Bạch Thời Trung trợn trừng nhìn Lý Kỳ, giống như là muốn nuốt tươi hắn.
Nhạc phụ tương lai, ngươi đừng nhìn ta chứ, lời này không phải ta nói, lần này Lý Kỳ quả thực đã cảm thấy thật quá oan ức rồi.
Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ trừng mắt nhìn, không vui nói:- Thế nào? Lẽ nào Đế Cơ của Trẫm còn không bằng nàng Công chúa mất nước sao?
Lời này quả thực có chút hơi kèn cựa nhau.
Lý Kỳ hơi sững người, nói:- Không không phải, đương nhiên không phải. Vi thần có tài đức gì có thể cưới được Đế Cơ của Hoàng thượng chứ.
Tống Huy Tông khoát tay nói:- Trẫm nói ngươi có thể, thì ngươi có thể.
Có lẽ ông ta chỉ là hành động theo cảm tính, lát sau sẽ quên đi, Lý Kỳ tự an ủi mình, chắp tay nói:- Đa tạ Hoàng thượng ân sủng.
Vương Phủ nhìn mà đờ đẫn cả người, lão không ngờ chiêu này không những không dạy dỗ được Lý Kỳ mà ngược lại còn giúp hắn ta một tay, hối hận quá đi, liền chuyển đề tài nói:- Hoàng thượng, vi thần cho rằng Hoàng đế nước Kim nếu có thể tặng Lý Kỳ Công chúa nước Liêu, vậy thì cũng quyết không thể vì chúng ta mời Thiên Tộ Đế tới Đại Tống mà trở mặt với Đại Tống chúng ta.
- Chuyện này.
Tống Huy Tông bắt đầu có chút do dự, không thể phủ nhận, ý kiến của Vương Phủ quả thực rất phù hợp với tính cách của ông ta. Nhưng, ông ta càng sợ gót ngựa của quân Kim.
Lý Kỳ liền nói:- Hoàng thượng, chuyện này dứt khoát không được. Chuyện này căn bản chính là hai chuyện khác nhau, không thể gộp lại được. Nếu nói như vậy, chi bằng xuất binh phạt Kim. Nếu Vương tướng không tin, có thể đích thân xuất sứ nước Kim một chuyến. Ngươi đừng nói muốn mời Thiên Tộ Đế tới Đại Tống ta, ngươi khuyên Hoàng đế nước Kim đừng đuổi cùng giết tận, tha cho Thiên Tộ Đế con đường sống. Tới khi đó Vương tướng ngươi sẽ biết người Nữ Chân hận Thiên Tộ Đế thế nào. Mặt khác, Vương tướng còn phải mang thêm nhiều người đi, tránh gặp chuyện gì bất trắc.
- Vi thần tán đồng với lời của Lý đại phu. Mời Thiên Tộ Đế tới kinh quả thực không phải là hành động sáng suốt. Thiên Tộ Đế hiện giờ chính là một con chó bị thương, vô dụng.Lý Bang Ngạn phụ họa nói. Lão ta không biết Lý Kỳ có nói thật không, nhưng mượn cớ này tấn công Vương Phủ, vậy cũng là một sự lựa chọn tốt.
- Chúng thần tán thành.
Phe Thái tử đều đứng lên.
Vương Phủ tức sôi máu, thầm nói, được thôi, đám người các ngươi dám công khai phản đối bổn tướng, hôm khác một người các ngươi ta cũng không tha.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 756-1: Ông đừng kích động ta
10.0/10 từ 34 lượt.