Bắc Tống Phong Lưu
Chương 73: Hưng sư vấn tội
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng của Tiểu Đào: - Phu nhân, Ngô Tiểu Lục ở bên ngoài cầu kiến. Nói rằng có việc gấp cần tìm Lý công tử.
- Tìm ta? Lý Kỳ nhướn mày, trong lòng rất nghi hoặc, hướng Tần phu nhân nói: - Phu nhân, để tại hạ đi ra xem thế nào.
Tần phu nhân gật đầu: - Công tử đi đi.
Lý Kỳ vừa mới vào phòng khách, Ngô Tiểu Lục liền tiến lên phía trước, la lên: - Lý ca, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý Kỳ giật mình hỏi: - Chuyện lớn gì?
Ngô Tiểu Lục ấp úng đáp: - BạchBạch nương tử tới.
Bạch nương tử?
Lý Kỳ hơi sững sỡ. Lập tức nhớ tới hôm nay mình phải cùng Bạch Thiển Dạ ra ngoài thành cứu tế những dân chạy nạn. Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: - NàngNàng ấy đến Tần phủ à?
Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Không. Tuy nhiên hiện tại nàng ấy đang ở trong tiệm. Đích danh muốn tìm huynh. Hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.
"Bị người cho leo cây, sắc mặt làm sao đẹp được?"
Lý Kỳ nuốt nước bọt, nhìn sắc trời. Thấy mặt trời đã ngả về phía tây. Trong lòng không ngừng kêu khổ. Vì việc kia lại quên mất con quỷ nhỏ.
Hắn vốn tưởng rằng tới Tần phủ sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Đến lúc đó lại tới hội hợp với Bạch Thiển Dạ cũng được. Nhưng ai mà ngờ, vì bận rộn mà quên mất.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ đổ đầy mồ hôi, nuốt nuốt nước bọt, hỏi: - Lý ca, chẳng lẽ huynh đã đắc tội với Bạch nương tử? Huynh có biết, lần trước phía nam thành có một chưởng quầy
- Đủ rồi!
Lý Kỳ tức giận quát một tiếng, cắt ngang lời Ngô Tiểu Lục, nói: - Hiện tại lão tử đã đủ phiền, ngươi bớt nhiều lời đi. Ngươi tạm thời ở đây đợi một chút, tí nữa ta sẽ trở lại. Mẹ nó chứ, không có điện thoại đúng là khó chịu.
Lý Kỳ trở lại nội đường. Ngô Phúc Vinh thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, hiếu kỳ hỏi: - Lý công tử, đã xảy ra chuyện gì à?
Lý Kỳ vội lắc đầu: - Không có chuyện gì, chỉ là chút việc vặt mà thôi. Tuy nhiên cháu phải đi xử lý luôn. Như vậy đi, làm phiền chú chạy tới chỗ chú Trương Tam một chuyến.
Ngô Phúc Vinh thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm, gật đầu đáp: - Cậu cứ yên tâm, tí lão hủ sẽ đi.
Lý Kỳ nhẹ gật đầu, sau khi cáo từ Tần phu nhân liền cùng Ngô Tiểu Lục quay về tiệm.
Trên đường trở về, Lý Kỳ vừa đi vừa tự hỏi, làm sao qua được ải này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra cách nào tốt. Mấu chốt là Bạch Thiển Dạ quá thông minh, rất khó lừa dối.
Ngô Tiểu Lục chỉ lên tầng hai, nói: - Bạch nương tử đang ở trên.
- Đúng rồi, nàng ấy có dẫn theo bảo tiêu hay thủ hạ gì không? Lý Kỳ bất an hỏi.
Ngô Tiểu Lục lắc đầu đáp: - Không có, chỉ một mình Bạch nương tử mà thôi. Lý ca, vì sao Bạch nương tử phải dẫn theo thủ hạ?
Lý Kỳ âm thầm thở phào. Chỉ cần không dùng bạo lực để giải quyết thì cũng dễ nói. Liền trừng Ngô Tiểu Lục một cái: - Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.
Đang lúc hắn nhấc chân chuẩn bị đi vào, thì bỗng nhiên dừng lại, nhíu nhíu mày, hướng Ngô Tiểu Lục đang ủy khuất, nói: - Lục Tử, ngươi lập tức bảo hai em Tiểu Trụ, Đại Trụ đi ra chợ mua một ít táo, cam sành, lê, long nhãn, còn có ít mật ong về đây.
Ngô Tiểu Lục đốt đốt ngón tay, gãi đầu nói: - Lý ca, huynh có thể lập lại không. Nhiều như vậy, tiểu đệ không nhớ hết được.
Lý Kỳ cố nhịn đánh cậu ta, lập lại một lần, sau đó hỏi: - Nhớ kỹ chưa?
Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi.
- Vậy thì đi nhanh lên. Nhớ là càng nhanh càng tốt.
Ngô Tiểu Lục vâng một tiếng, lập tức chạy tới hậu viện. Chuyện như vậy, cho dù Lý Kỳ không nói, cậu ta cũng kéo theo hai anh em họ Trần.
Lý Kỳ đứng ở trước cửa, sửa sang lại kiểu tóc nửa dơi nửa chuột, sau đó hít sâu vài cái, mới đi vào.
Đi vào trong, Lý Kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi rón rén đi lên lầu, tránh ở sau cột nhà nhìn vào. Thì thấy có một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
Ngay cả bóng lưng cũng mê người như vậy.
Lý Kỳ âm thầm cảm thán. Dù hắn chỉ thấy bóng lưng của Bạch Thiển Dạ, nhưng hắn đã cảm nhận được một cỗ lửa giận mãnh liệt phả vào mặt.
Kiểu này không tránh được rồi.
Lý Kỳ thở dài, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng rồi đi tới.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, lập tức quay đàu lại. Thấy là Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, hừ lạnh một tiếng.
"Chảy mồ hôi! Xem ra ở bất kỳ thời đại nào, trễ hẹn với nữ nhân cũng là một chuyện cực kỳ mẫn cảm!"
Lý Kỳ cười ha hả: - Tại hạ đang tự hỏi, sao hôm nay Túy Tiên Cư hào quang bắn ra bốn phía. Nguyên lai là Bạch nương tử đại giá quang lâm. Tại hạ không từ xa tiếp đón, thực là tội quá, tội quá!
Bạch Thiển Dạ cười nhạt đáp: - Tiểu nữ hà đức hà năng, sao dám phiền đại giá của Lý công tử.
- Ha ha, Bạch nương tử thật biết nói đùa. Lý Kỳ tôi chỉ là một đầu bếp. Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói. Đi tới phía trước, ngồi đối diện với Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ lạnh lùng nhìn hắn, lấy vài thỏi bạc từ trong tay áo đặt lên bàn: - Chỗ này là bảy mươi tám lượng bác. Còn lại hai mươi hai lượng, hôm nay ta đã dùng cứu tế nạn dân rồi.
Số bạc này là Lý Kỳ giao cho nàng từ xế chiếu hôm qua. Bảo nàng chuẩn bị mua lương thực để cứu tế nạn dân. Tổng cộng là một trăm lượng. Hiện tại chứng kiến Bạch Thiển Dạ trả lại bạc, nhất thời nghi ngờ hỏi: - Bạch nương tử làm vậy là có ý gì?
Bạch Thiển Dạ cười lạnh đáp:
- Ta không phải là hạng người hay thay đổi thất thường, nói lời không giữ lời. Bạc trả lại cho ngươi, ngươi muốn tìm ai giúp thì tìm. Cáo từ. Dứt lời, nàng liền đứng dậy muốn đi. "Ôi chao! Có cần phải nghiêm trọng như vậy không?"
Lý Kỳ vội vàng đứng lên, ngăn cản Bạch Thiển Dạ: - Bạch nương tử, xin bớt giận. Đúng là chuyện này ta làm sai trước. Cho nên ta hướng Bạch nương tử nhận lỗi. Nói xong, hắn thực sự hướng Bạch nương tử ôm quyền tạ lỗi.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ ăn nói khép nép, nhận lầm, thần sắc hơi chút hòa hoãn. Nhưng nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lý Kỳ như vậy. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhưng chân vẫn đóng tại chỗ.
Trong lòng Lý Kỳ đã sớm biết Bạch Thiển Dạ sẽ không rời đi như vậy. Nếu nàng thực sư không muốn cùng mình làm cuộc trao đổi kia, thì nàng đã trực tiếp trả lại bạc cho Ngô Tiểu Lục. Cần gì phải làm điều thừa. Nàng làm như vậy, đơn giản là tìm về chút mặt mũi.
Cái khác Lý Kỳ không có nhiều, nhưng mặt mũi thì không thiếu.
- Bạch nương tử, hôm nay tại hạ không tới chỗ hẹn, thực ra là có chỗ bất đắc dĩ. Bạch nương tử mau ngồi xuống, để tại hạ chậm rãi giải thích. Lý Kỳ ra vẻ chân thành nói. "Hừ, hôm nay ta muốn xem ngươi bịa chuyện gì để lừa gạt ta."
Bạch Thiển Dạ tìm cho mình một cái cớ, hừ một tiếng, lại ngồi xuống.
Bắc Tống Phong Lưu
- Tìm ta? Lý Kỳ nhướn mày, trong lòng rất nghi hoặc, hướng Tần phu nhân nói: - Phu nhân, để tại hạ đi ra xem thế nào.
Tần phu nhân gật đầu: - Công tử đi đi.
Lý Kỳ vừa mới vào phòng khách, Ngô Tiểu Lục liền tiến lên phía trước, la lên: - Lý ca, xảy ra chuyện lớn rồi.
Lý Kỳ giật mình hỏi: - Chuyện lớn gì?
Ngô Tiểu Lục ấp úng đáp: - BạchBạch nương tử tới.
Bạch nương tử?
Lý Kỳ hơi sững sỡ. Lập tức nhớ tới hôm nay mình phải cùng Bạch Thiển Dạ ra ngoài thành cứu tế những dân chạy nạn. Hắn nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: - NàngNàng ấy đến Tần phủ à?
Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Không. Tuy nhiên hiện tại nàng ấy đang ở trong tiệm. Đích danh muốn tìm huynh. Hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi.
"Bị người cho leo cây, sắc mặt làm sao đẹp được?"
Lý Kỳ nuốt nước bọt, nhìn sắc trời. Thấy mặt trời đã ngả về phía tây. Trong lòng không ngừng kêu khổ. Vì việc kia lại quên mất con quỷ nhỏ.
Hắn vốn tưởng rằng tới Tần phủ sẽ không tốn quá nhiều thời gian. Đến lúc đó lại tới hội hợp với Bạch Thiển Dạ cũng được. Nhưng ai mà ngờ, vì bận rộn mà quên mất.
Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ đổ đầy mồ hôi, nuốt nuốt nước bọt, hỏi: - Lý ca, chẳng lẽ huynh đã đắc tội với Bạch nương tử? Huynh có biết, lần trước phía nam thành có một chưởng quầy
- Đủ rồi!
Lý Kỳ tức giận quát một tiếng, cắt ngang lời Ngô Tiểu Lục, nói: - Hiện tại lão tử đã đủ phiền, ngươi bớt nhiều lời đi. Ngươi tạm thời ở đây đợi một chút, tí nữa ta sẽ trở lại. Mẹ nó chứ, không có điện thoại đúng là khó chịu.
Lý Kỳ trở lại nội đường. Ngô Phúc Vinh thấy sắc mặt của hắn không tốt lắm, hiếu kỳ hỏi: - Lý công tử, đã xảy ra chuyện gì à?
Lý Kỳ vội lắc đầu: - Không có chuyện gì, chỉ là chút việc vặt mà thôi. Tuy nhiên cháu phải đi xử lý luôn. Như vậy đi, làm phiền chú chạy tới chỗ chú Trương Tam một chuyến.
Ngô Phúc Vinh thấy hắn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm, gật đầu đáp: - Cậu cứ yên tâm, tí lão hủ sẽ đi.
Lý Kỳ nhẹ gật đầu, sau khi cáo từ Tần phu nhân liền cùng Ngô Tiểu Lục quay về tiệm.
Trên đường trở về, Lý Kỳ vừa đi vừa tự hỏi, làm sao qua được ải này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra cách nào tốt. Mấu chốt là Bạch Thiển Dạ quá thông minh, rất khó lừa dối.
Ngô Tiểu Lục chỉ lên tầng hai, nói: - Bạch nương tử đang ở trên.
- Đúng rồi, nàng ấy có dẫn theo bảo tiêu hay thủ hạ gì không? Lý Kỳ bất an hỏi.
Ngô Tiểu Lục lắc đầu đáp: - Không có, chỉ một mình Bạch nương tử mà thôi. Lý ca, vì sao Bạch nương tử phải dẫn theo thủ hạ?
Lý Kỳ âm thầm thở phào. Chỉ cần không dùng bạo lực để giải quyết thì cũng dễ nói. Liền trừng Ngô Tiểu Lục một cái: - Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai.
Đang lúc hắn nhấc chân chuẩn bị đi vào, thì bỗng nhiên dừng lại, nhíu nhíu mày, hướng Ngô Tiểu Lục đang ủy khuất, nói: - Lục Tử, ngươi lập tức bảo hai em Tiểu Trụ, Đại Trụ đi ra chợ mua một ít táo, cam sành, lê, long nhãn, còn có ít mật ong về đây.
Ngô Tiểu Lục đốt đốt ngón tay, gãi đầu nói: - Lý ca, huynh có thể lập lại không. Nhiều như vậy, tiểu đệ không nhớ hết được.
Lý Kỳ cố nhịn đánh cậu ta, lập lại một lần, sau đó hỏi: - Nhớ kỹ chưa?
Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi.
- Vậy thì đi nhanh lên. Nhớ là càng nhanh càng tốt.
Ngô Tiểu Lục vâng một tiếng, lập tức chạy tới hậu viện. Chuyện như vậy, cho dù Lý Kỳ không nói, cậu ta cũng kéo theo hai anh em họ Trần.
Lý Kỳ đứng ở trước cửa, sửa sang lại kiểu tóc nửa dơi nửa chuột, sau đó hít sâu vài cái, mới đi vào.
Đi vào trong, Lý Kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi rón rén đi lên lầu, tránh ở sau cột nhà nhìn vào. Thì thấy có một nữ tử mặc áo trắng đang ngồi ở một bàn gần cửa sổ.
Ngay cả bóng lưng cũng mê người như vậy.
Lý Kỳ âm thầm cảm thán. Dù hắn chỉ thấy bóng lưng của Bạch Thiển Dạ, nhưng hắn đã cảm nhận được một cỗ lửa giận mãnh liệt phả vào mặt.
Kiểu này không tránh được rồi.
Lý Kỳ thở dài, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng rồi đi tới.
Bạch Thiển Dạ vừa nghe, lập tức quay đàu lại. Thấy là Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, hừ lạnh một tiếng.
"Chảy mồ hôi! Xem ra ở bất kỳ thời đại nào, trễ hẹn với nữ nhân cũng là một chuyện cực kỳ mẫn cảm!"
Lý Kỳ cười ha hả: - Tại hạ đang tự hỏi, sao hôm nay Túy Tiên Cư hào quang bắn ra bốn phía. Nguyên lai là Bạch nương tử đại giá quang lâm. Tại hạ không từ xa tiếp đón, thực là tội quá, tội quá!
Bạch Thiển Dạ cười nhạt đáp: - Tiểu nữ hà đức hà năng, sao dám phiền đại giá của Lý công tử.
- Ha ha, Bạch nương tử thật biết nói đùa. Lý Kỳ tôi chỉ là một đầu bếp. Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới. Lý Kỳ cười ngượng ngùng nói. Đi tới phía trước, ngồi đối diện với Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ lạnh lùng nhìn hắn, lấy vài thỏi bạc từ trong tay áo đặt lên bàn: - Chỗ này là bảy mươi tám lượng bác. Còn lại hai mươi hai lượng, hôm nay ta đã dùng cứu tế nạn dân rồi.
Số bạc này là Lý Kỳ giao cho nàng từ xế chiếu hôm qua. Bảo nàng chuẩn bị mua lương thực để cứu tế nạn dân. Tổng cộng là một trăm lượng. Hiện tại chứng kiến Bạch Thiển Dạ trả lại bạc, nhất thời nghi ngờ hỏi: - Bạch nương tử làm vậy là có ý gì?
Bạch Thiển Dạ cười lạnh đáp:
- Ta không phải là hạng người hay thay đổi thất thường, nói lời không giữ lời. Bạc trả lại cho ngươi, ngươi muốn tìm ai giúp thì tìm. Cáo từ. Dứt lời, nàng liền đứng dậy muốn đi. "Ôi chao! Có cần phải nghiêm trọng như vậy không?"
Lý Kỳ vội vàng đứng lên, ngăn cản Bạch Thiển Dạ: - Bạch nương tử, xin bớt giận. Đúng là chuyện này ta làm sai trước. Cho nên ta hướng Bạch nương tử nhận lỗi. Nói xong, hắn thực sự hướng Bạch nương tử ôm quyền tạ lỗi.
Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ ăn nói khép nép, nhận lầm, thần sắc hơi chút hòa hoãn. Nhưng nàng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Lý Kỳ như vậy. Hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhưng chân vẫn đóng tại chỗ.
Trong lòng Lý Kỳ đã sớm biết Bạch Thiển Dạ sẽ không rời đi như vậy. Nếu nàng thực sư không muốn cùng mình làm cuộc trao đổi kia, thì nàng đã trực tiếp trả lại bạc cho Ngô Tiểu Lục. Cần gì phải làm điều thừa. Nàng làm như vậy, đơn giản là tìm về chút mặt mũi.
Cái khác Lý Kỳ không có nhiều, nhưng mặt mũi thì không thiếu.
- Bạch nương tử, hôm nay tại hạ không tới chỗ hẹn, thực ra là có chỗ bất đắc dĩ. Bạch nương tử mau ngồi xuống, để tại hạ chậm rãi giải thích. Lý Kỳ ra vẻ chân thành nói. "Hừ, hôm nay ta muốn xem ngươi bịa chuyện gì để lừa gạt ta."
Bạch Thiển Dạ tìm cho mình một cái cớ, hừ một tiếng, lại ngồi xuống.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 73: Hưng sư vấn tội
10.0/10 từ 34 lượt.